Em chợt đến !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Trong tiết sinh hoạt 45 phút, trước khi bắt đầu trở thành một thành viên của một lớp chọn đầu khối lớp 10A. Đang vẫn còn buồn ngủ vì đêm qua thức khuya để cùng trò chuyện với một cô bạn cùng lớp, bỗng gụt xuống bàn năm một chút thì có tiếng gọi :

- "Bạn gì đó ơi có thể giúp mình gọi bạn gái kia được không ? "

Ngồi học bàn đầu gần cửa lớp khổ thế đấy, đọng chút là cứ có người gọi ra nói việc này việc nọ. Học mấy môn toán lý hóa thì chẳng nói làm gì, mấy môn phụ muốn ngủ cũng chẳng được

- "Tự đi mà gọi!"

Tôi khó chịu trả lời, vừa nói vừa ngẩng mặt lên, hai tay dụi vào mắt, há hốc mồm chết lặng mất 1.5s, một cô bé lớp 10 hay 11 nào đó xinh đến choáng váng đang gọi mình. Em mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo trắng tinh khôi, hôm nay trời hơi se lạnh, khuôn mặt nhìn như búp bê, đang chớp mắt nhìn mình.

Vội chữa cháy ngay: "À bạn chờ mình một tí"  Rồi quay đến cuối lớp:

-" Nhi ơi ra có bạn nào gọi kìa. Mau lên nhé !" Vừa nói vừa nhìn em rồi cười một cái, cố cứu vớt lại chút ít.

Nhìn em đi xong, nuối tiếc chút ít, tôi lại gục mặt xuống nằm ngủ tiếp, trường này gái xinh đầy ra đấy, gặp một lần thì cũng quên ngay chứ làn sao nhớ nổi, với lại sau thời gian ôn thi tuyển sinh áp lực học hành thì đè nặng, đứa nào đứa nấy mặt như cú mèo cả. Đó là một sự thật mà những học sinh trong lớp chọn phải gánh trên lưng khi được gián cái mã đẹp đẽ chứ chẳng sung sướng như những đứa khác đâu.

Tôi học chuyên toán, nhớ lại hồi đó học chuyên toán là oai lắm, vì lớp toán thường mang nhiều thành tích về cho trường trong các kì thi HSG cấp huyện, cấp tỉnh tất nhiên lớp tôi cũng không phải ngoại lệ. Vì lớp của tôi là lớp chọn nên số HSG rất đông và đa phần là những gương mặt ưu tú , thế nên ban giám hiệu cũng cưng lắm. Nói thế không phải để khoe mẽ gì nhưng ai cũng hiểu được rằng để có được điều đó thì lớp tôi phải học học và học với một cường độ va áp lực kinh khủng, điều này dẫn đến một hậu quả.. là... suốt 1 năm đầu chẳng có mấy đứa con trai trong lớp có bạn gái, mặc dù trong lớp rất nhiều đứa nhìn rất được.

Lớp có 38 đứa thì 25 đứa là con gái rồi, mất cân bằng giới tính nghiêm trọng. Thế nhưng đến năm 11 thì khác, bọn trong lớp mở ra một phong trào rất thú vị : yêu tập thể có lẽ 1 năm đầu còn bỡ ngỡ vì mới vào, đến 11 rồi mới nhận ra mình đã quá quen thuộc với cái trường này rồi, đi trong trường giờ cứ ngẩng cao đầu chả phải ngượng ngạo như lúc trước nữa. Ngẩng thế rồi mới nhận ra trường này gái xinh nhiều không đếm xuể .

Thế rồi đứa nào cũng tìm cho mình một đối tượng, tôi thì chẳng hứng thú gì chuyện này, đơn giản với cái lỗi suy nghĩ không thích cái kiểu đi xin số điện thoại rồi tán tỉnh thời bấy giờ. Khá cổ hủ nhưng tôi tin rằng đến một lúc nào đó tôi sẽ gặp người con gái mình yêu, vào một hoàn cảnh nào đó, coi như là chờ vào duyên số vậy.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm... bởi có một người đã tạo ra duyên số đó cho tôi

Quay lại với vụ yêu đương của mấy thằng trong lớp, đối tượng chúng nó nhắm đến thì không trừ một đứa con gái nào trong trường,... lại phải nói lại về sự mất cân bằng giới tính ở cái trường này. Về tổng thể thì có lẽ số con trai và con gái ở cái trường này là bằng nhau, chỉ có điều phân bố không đều nhau . Trong khi các lớp A khác thì toàn là đực rựa với nhau, thì lớp tôi lại toàn gái và ...gay. Nói thế này có vẻ hơi phiếm diện, nhưng nhìn chung thì con trai lớp tôi không được nam tính cho lắm. Vì thế nên con trai các lớp A khác yêu gái lớp tôi là chuyện bình thường.

- " Em gì ơi, xóa tên trong sổ cho anh đi, anh mời em ăn bánh mì".

- "Anh nào đấy, em có nhiều anh lắm, vào sổ của em rồi thì không xóa được nữa đâu nhé" Con gái gì mà

- "Anh hồi sáng đi học muộn bị em ghi ấy? Em tha cho anh đi mà, anh mời em ăn sáng cả tuần luôn."

- "Tên gì? Tên đẹp thì em còn suy nghĩ."

- Anh tên Tề Minh

Hai năm học tôi có cái tật không thể sữa, đó là ngủ dậy muộn, thế nhưng chưa bị vào sổ lần nào. Đã vào danh sách đi học muộn của trường thì mệt lắm, sẽ bị viết bản kiếm điểm, đó thì không nói làm gì, bị mắng sa sa trước lớp nữa mới nhục,giờ nghĩ lại 3 năm học ở cái lớp kỉ luật ăn vào máu thế mệt mỏi và chán chường biết nhường nào.

Đó là một buổi sáng như bao buổi sáng khác, trời mưa phùn, cái rét căm căm, tôi rét cầm cầm nhưng phải cố đạp được cái xe đến trường, từ xa thấy vài cái bóng bóng đồng phục trường thì yên tâm, đạp xe vượt qua thì yên tâm hơn nữa, vì được an ủi rằng, mình mà muộn thì vẫn có đứa muộn hơn mình . Đến cổng trường thì không rõ trống đã đánh hay chưa nữa, rón rén bước vào thì có tiếng nói rất ý nhị bên cạnh:

- "Anh cho em xin cái tên và lớp nhỉ!"

Ngoảnh lại, mặt tái vì lạnh và nghĩ đến cái viễn cảnh đứng làm mẫu trước lớp, nhìn thấy một con bé, cũng khá được, mỗi tội trời mua đông nó mặc kín mít, lại quàng khăn nên cũng chẳng nhìn rõ được mặt.

- "Ôi, anh đi học muộn rồi ?"

- Biết rồi con giả bộ hỏi nữa, có khai không để em gọi thầy giám thị!

- "Bình thường giờ này là còn sớm với anh mà". Em làm bộ vẻ mặt ngạc nhiên
- " Có lẽ hôm nay không bình thường như bình thường anh trai à"

- "Uh, à mà này anh cảm ơn em nhiều nhé!"

- "Cảm ơn cái gì cơ?"

- "Vì hôm nay không ghi anh, hi hi". Nói rồi chạy thật nhanh thẳng một mạch vào nhà xe, quay lại nó gọi giám thị như chơi, đi đủ xa rồi ngoảnh lại thấy con bé dơ một nắm đấm lên dọa mình, nhìn con thấy nó cười mỉm nữa chứ.

Vào đến lớp thấy còn nháo nhào, mịa sao vô học rồi mà còn loạn như tổ kiến thế. Vừa xách cặp quang vào chỗ ngồi, quẹt tay qua trán nhìn thằng bạn thở phào:

-" May mà chạy kịp không là viết bản kiểm điểm con mịa nó rồi?"

-" Mày bị điên à?"

Sáng ra đã bị chặn xe, lại bị chửi điên hỏi cú không?

-"Điên cái khỉ gì, vừa bị một con hâm chặn xe đòi ghi vào sổ, may mà chạy kịp."

- Nhưng mà trống vào học đã đánh đâu !

Buổi học nhanh chóng trôi qua, về nhà bóp trán suy nghĩ, con này đinh chơi mình à, dám chặn xe rồi còn làm anh mày hú hồn. Phải tìm cách xử một trận cái tội láo. Học xong lên giường nằm ngủ, miên man suy nghĩ tìm cách báo thù.
Thế nhưng đời không như là mơ, sáng dạy lại vắt cảng chân đạp hộc máu tới trường, cái tội ngủ muộn không thể sữa. Chết rồi, đến cổng, thấy nó đứng sẵn rồi, hùng dũng bước đến, cười thầm trong lòng, dở chiêu cũ thôi.

Bước qua cảnh cửa trường, liếc em một cái, hôm nay em quàng một chiếckhăn màu đỏ, nhìn ngon phết, chờ đó rồi biết tay anh..

-"Lần này thì đừng hòng chạy thoátnhé"

- Hì Hì. Đinh bụng cười xong thì rút cho nhanhnghĩ cũng thất hèn hèn, nhưng thôi anh hùng nhịn nhục trả thù sau. Nhục tí tẹonày con hơn là nhục mặt trước lớp, lại còn phải viết kiểm điểm.. Phiền vl. Đang hí hửng bước vào cổng và cười rất ý nhị với em thì suýt sặc, ông giám thị từ sau cổng bước ra. Giờ mới hiểu vì sao mà nó nói "đừng hòng chạy thoát".

Đành ngậm ngùi khai hết tên tuổi ra, lần này thì đẹp mặt rồi.
Vào đến lớp chạy lại hỏi mấy thằng hay đi muộn xem chúng nó thoát thế nào:

- "Đứa nào ghi mày thì xin số đứa đó mà xin". Chạy vội lên văn phòng trường, hôm nay lớp 10A9 trực, may quá,mình quen một đứa lớp này, để chút nhắn xin số con nhỏ, và rồi thế đấy, lại phải hạ nhục bản thân thêm chút nữa, chắc nhục nhiều rồi nhục tí nữa cũng không ảnh hưởng là mấy.

" Em gì ơi, xóa tên trong sổ cho anhđi..." TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro