Chương 18.1 : Sau này anh do em quản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên khai giảng, Giang An Lan đã nhiều năm không về trường lái xe đưa cô đi làm. Trong sân trường kẻ đến người đi, anh lái rất chậm để tránh quệt phải người đi đường. Tuy là màu đen, nhưng xe thể thao của Triệu Tử Kiệt chỉ có hai cửa vẫn vô cùng bắt mắt khiến Diêu Viễn ngồi bên trong cũng vô cùng không thoải mái, nếu như bị sinh viên nhìn thấy thì xấu hổ cỡ nào? Cô liền theo bản năng ngồi trượt xuống một chút, lại xuống một chút...

Soái ca đeo kính râm bên cạnh nghiêng đầu nhìn, "Ngồi trên xe với anh mất mặt lắm à?"

Diêu cô nương thẳng thắn: "Không dám không dám."

"Vậy ngồi thẳng lên."

"Anh, cho em mượn kính râm đi." Diêu Viễn tóc đã dài đến ngang vai, hôm nay buộc đuôi ngựa lộ ra ngũ quan xinh đẹp, khi nói chuyện lại mang ý cười, từng câu từng chứ đều toát ra cảm giác đang làm nũng, nhưng Giang An Lan không thèm để tâm mà bắt lấy cánh tay đang mon men muốn lấy kính trên mặt anh xuống, "Kính nam , em đeo không hợp."

Che được mặt là được rồi, "Nhỏ mọn!"

Giang An Lan như cười như không nói: "Em mới quen anh à? Anh thế đấy."

Da mặt quá dày, Diêu Viễn cũng bó tay, may mà đến dưới văn phòng thì không còn bao nhiêu người. Cô xuống xe Giang An Lan cũng xuống theo, thấy Diêu Viễn nhìn mình khó hiểu thì giải thích: "Đưa em lên"

"Không cần khách sáo như vậy"

"Em đang khách sáo với anh đấy à?"

"Không dám không dám"

"Vậy thì đi thôi."

Hôm đó các đồng nghiệp của Diêu Viễn đều gặp được vị hôn phu đẹp trai lại rất ngầu trong truyền thuyết của cô Diêu, kinh ngạc qua đi đều tỏ vẻ chúc mừng, Giang An Lan chỉ mỉm cười cảm ơn.

Diêu Viễn tiễn Giang An Lan ra khỏi văn phòng, không nhịn được cảm thán: "Thái độ tốt quá ha."

"Anh lúc nào cũng tôn sư trọng đạo."

"Anh á?"

Người đàn ông ráo hoảnh, "Cô Diêu, em còn cười nữa thì đừng trách anh khi sư." Khi sư tức là viết tắt của "Khi dễ Diêu lão sư"*. Diêu Viễn hiểu ra liền ngậm ngay miệng lại.

*Bắt nạt cô Diêu =))

Giang An Lan đáng tiếc mà nhấp hạ miệng, nói: "Tái đi cùng ta gặp một vị lão sư đi?"

Giang An Lan đưa cô đi gặp giáo sư đầu ngành kinh tế học, mặc dù đều giảng dạy trong một trường, nhưng cấp bậc của Diêu Viễn cùng họ kém hơn rất nhiều, cho nên cũng không thân quen mấy, phỏng chừng đối phương cũng không nhận ra được giáo viên nho nhỏ dạy môn tự chọn như cô đâu.

Quả nhiên vị giáo sư già vừa thấy Giang An Lan thì vui vẻ gọi ngay "Tiểu Ngũ", nhìn đến Diêu Viễn liền nói rốt cuộc cũng mang bạn gái đến, xinh quá ha ha ha.

Giang An Lan đáp: "Năm sau dắt cả con đến."

Giáo sư hài lòng gật đầu, Diêu Viễn khóc không ra nước mắt. Từ phòng làm việc của giáo sư đi ra liền hỏi: "Lão sư không phải là người nhà anh đấy chứ?" Còn gọi tiểu Ngũ...

"Không phải." Giang An Lan nói, "Ông ấy là bạn của ba Tử Kiệt, từng muốn giới thiệu con gái cho anh nhưng anh từ chối , nói trong lòng đã có người rồi."

Một câu này lượng tin tức rất lớn này, khiến Diêu Viễn nghe được chột dạ không thôi, nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngài nâng đỡ."

Giang An Lan nói: "Đừng khách sáo."

Người này, cái miệng thật đúng là một chút thiệt cũng không chịu ăn.

Nhưng hành động của anh lại luôn là nhường nhịn cô. Vì cô, phần lớn công việc anh đều mang đến Giang Nính làm, cũng mua nhà ở đây, âm thầm trang hoàng. Những chuyện này anh không bao giờ đề cập tới, nhưng Diêu Viễn biết rất rõ ràng, đồng thời cũng rất cảm động trước cái giá anh vì cô mà trả.

Diêu Viễn nhìn Giang An Lan, gương mặt vốn tuấn tú lạnh lùng được ánh mặt trời chiếu rọi trông lại có vẻ vô cùng nhu hòa, cô vươn tay nắm lấy tay anh, Giang An Lan mắt chỉ nhìn thẳng, dịu dàng cười .

Thời gian lặng lẽ trôi giữa những ngón tay họ đan vào nhau, không có năm tháng nào sưởi ấm được lòng nhau như một đoạn yêu thương hai người cùng tình nguyện đắm chìm. Tình yêu phát triển thêm nữa chính là hôn nhân, người người đều nói cái sau chính là nấm mồ của cái trước, lời này đối với Giang An Lan mà nói, chính là chó má, ai không muốn kết hôn kẻ đó liền có cả một đời cô độc để gặm nhấm.

Anh ghét nhất là cô độc.

Lại lần nữa hai người hai nơi, Giang An Lan ở Bắc Kinh nhìn ra cảnh sắc mùa đông bên ngoài công ty, nhíu mày thật chặt.

"Mẹ nó."

Triệu Tử Kiệt vừa đẩy cửa tiến vào nghe được câu này lại tươi cười lặng yên lui ra ngoài, bắt được một đồng nghiệp Giáp ngang qua thì nói: "Cậu đem tập tài liệu này vào đi, thanks."

Đồng nghiệp Giáp nhăn nhó rên: "Phó tổng, 2 ngày này boss tâm tình không tốt, anh đừng hại tôi , tôi trên có già dưới có trẻ, trong nhà còn có vợ, bây giờ mà mất việc..."

Triệu Tử Kiệt nghiến răng, "shit", cầm lại văn kiện không biết nên khóc hay cười nói: "Nhìn cậu cũng thành thật, đi đi đi đi."

Đồng nghiệp Giáp mau chóng chạy lấy người. Triệu Tử Kiệt đành phải lần nữa tiến vào vùng tâm áp, trên mặt cố tỏ ra bình tĩnh, "An Lan, anh xem qua cái này đi... Em để lên bàn nhé ."

Giang An Lan liếc mắt nhìn, "Lý Cao đâu?"

"Phòng tài vụ có nhân viên phải nằm viện, cậu ta đại biểu công ty đi thăm ."

Giang An Lan ừm một tiếng, đi đến trước bàn làm việc lật xem văn kiện Triệu Tử Kiệt vừa mang vào, vừa được hai giây đã ném xuống, nhìn chòng chọc Triệu Tử Kiệt nói, "Uống mực cho lắm vào đầu óc không sáng sủa lên được có phải không? Có thế này thôi mà cũng không giải quyết được à?"

Triệu Tử Kiệt trong lòng không ngừng kêu khổ, quả nhiên lại đứng trước họng súng .

"Cái loại Boss cuối nguy hiểm ác độc này là cứ phải định chung thân với chị dâu mới được, đơn độc thả ra quá khủng bố , hở một chút liền giết hại người vô tội." Triệu Tử Kiệt gần đây cũng bắt đầu theo Lý Cao chơi [ Thịnh Thế ] trong khi ăn hành vẫn cố tự mua vui.

Diêu Viễn tắm rửa xong thì mở máy tính, thời tiết lạnh lẽo, cô liền lại theo thói quen quấn chăn quanh người ngồi xếp bằng . Giang An Lan thường nói cô như vậy đối với tuần hoàn máu ở chân không tốt, cô mỗi lẫn cãi "Tê thì em lại ngồi lại" đều bị bác bỏ một cách rất vô tình, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời điều chỉnh tư thế ngồi, mà lúc này ông quản gia không có ở đây, cô lại chứng nào tật nấy.

Vừa lên QQ đã thấy Giang An Lan Online, chính xác mà nói là trong trạng thái "Nhắn tin cho anh mau!".

Diêu Viễn không nhịn được phì cười: "Anh, không phải đang đợi em đấy chứ?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "[ Tra lời tự động] Đúng."

Không phải chỉ có lúc rời đi, bận rộn, đừng quấy rầy thì mới có trả lời tự động sao? Vị này chẳng lẽ lại giở giời sao? "Đại thần, anh đang trêu em đấy à?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "[ Trả lời tự động] Đúng."

Diêu Viễn trầm tư trong chốc lát, đập nồi dìm thuyền gửi qua: "Anh là đồ con heo."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Hờ, hãm hại, phỉ báng, tội danh thành lập, mau đến đây thụ án đi."

Diêu Viễn bật cười: "Lần trước có phải anh cũng đùa như vậy không thế?" Lại còn tự gõ " Trả lời tự động " nữa.

Quân Lâm Thiên Hạ: "Không, lần trước không phận sự anh block hết."

Diêu Viễn: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Hôm nay ngày gì biết không?"

Diêu Viễn khổ sở suy nghĩ một phen, lần trước vô tình nhìn thấy chứng minh thư của anh, sinh nhật là ngày 15 tháng 5 tới, mà hôm nay cũng không phải lễ lạt gì.

Diêu Viễn: "Ngày gì cơ?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Thôi, vào game đi."

Sau đó hai người cùng vào game.

Vừa đăng nhập, bọn họ liền bị người của Thiên Hạ Bang cùng Bách Hoa Đường vây kín, rối rít yêu cầu tiết lộ thông tin cá nhân, Quân Lâm lão Đại bình thường thích làm gì? Quân tỷ tỷ khi nào thì sinh con?

"Sinh con?" Diêu Viễn khiếp sợ , không phải mới mấy ngày không lên sao? Sao cô đã không theo kịp tiến độ rồi?

Sau đó Diêu Viễn được Bảo Bối Ngoan thức tỉnh: "Tẩu tử, hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của ngài cùng bang chủ đại nhân đó trời ạ."

Vậy ra bọn họ trong trò chơi đã kết hôn được một năm rồi.

Mà vừa vặn hôm nay game cập nhật tính năng mới, tài khoản nữ đã kết hôn có thể sinh con.

Nói là con, thật ra chính là sủng vật, chẳng qua là có hình người mà thôi.

Vào trò chơi, cô cùng Giang An Lan đổi sang trò chuyện bằng YY, anh ở bên kia nhấp một ngụm trà, hỏi: "Muốn sinh con không?"

"Là 'tạo ra'."

"Như nhau cả thôi."

Như là như thế nào ? Một cái là hiện thực một cái là trò chơi cơ mà, Diêu Viễn trầm ngâm: "Hay thôi đi, anh cũng có thích trẻ con đâu." Mỗi lần cùng anh ra ngoài, dạo phố cũng thế, ăn cơm cũng thế, phàm cứ có trẻ con bên cạnh nhao nhao ầm ĩ là anh liền cau mày.

"Cùng em sinh thì thích."

"Là tạo ra."

"Như nhau."

Được lắm, lại lâm vào ngõ cụt, Diêu Viễn quyết định im lặng là vàng .

Sau đó một giây liền thấy phần tự thuật QQ luôn trống rỗng của anh bỗng mọc ra một câu: Chúng ta kết hôn sinh con đi.

Không phải kết hôn đã một năm rồi sao?

Về phần "Tạo ra" em bé, cuối cùng Giang An Lan nói "Thôi, mất sức", thế nên không làm nữa. Có điều câu tự thuật kia trên QQ của Giang An Lan thì vẫn ở đó, Diêu Viễn không hiểu lắm, mãi cho đến khi bắt đầu rét đậm, năm mới đến mới vỡ ra được ý nghĩa thực sự của nó.

Giao thừa đêm đó, Giang An Lan ở Bắc Kinh ăn xong cơm tất niên liền bay thẳng đến Giang Nính. Lúc ấy bên này đang có tuyết, anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác Gianfranco Ferre màu xanh đậm, cầm ô đen đứng ở dưới nhà, sau đó gọi điện thoại bảo cô xuống dưới.

Diêu Viễn cũng vừa ăn xong cơm tất niên ở quê về về, lúc rạng sáng nhận được điện thoại liền chạy xuống, vừa gần đến trước mặt đã nghe thấy anh nói câu kia: "Chúng ta kết hôn đi, sau đó sinh con, không phải tạo ra."

Diêu Viễn cứng họng líu lưỡi nhìn người nọ, nhưng đối phương trên mặt không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh đang nói đùa.

"Hôm nay không phải ngày cá tháng tư phải không?"

"Không, là đêm 30, ngày lành bỏ cũ đón mới."

"Ha ha, anh, anh cũng thật là biết nói đùa."

Giang An Lan híp híp mắt, "Nói đùa?" Sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở ra đưa tới trước mặt cô, "Có phải quỳ xuống không?"

"Em... Anh..."

Sau đó, mỗ Đại thiếu gia quỳ một gối xuống thật. Diêu Viễn sợ ngây người, phục hồi lại tinh thần mới cuống quít kéo anh dậy, đất còn ướt mà, "Đừng đùa nữa anh"

Giang An Lan đứng lên, mặt không đổi sắc nói: "Thế em đeo nhẫn lên."

Khẩu khí sao lại cứ như uy hiếp vậy? Anh hôm nay mặc áo khoác màu lam, làn da trắng nõn, tóc xén gọn gàng lại tăng thêm vài phần khí chất tự phụ, hình tượng rõ ràng là một công tử nhã nhặn, thế mà việc làm và hành động có khác gì thổ phỉ không?

Hiển nhiên, hai người nửa năm này đã xem như ở chung , tuy rằng có đôi khi mỗi người một nơi, nhưng ít nhiều vẫn có chút hương vị vợ chồng son, có điều vừa động đến đàm hôn luận gả, Diêu Viễn liền theo bản năng muốn trốn tránh.

"Nhưng lần trước lúc kết hôn trong [ Thịnh Thế ] anh bảo đời này làm một lần thôi là được rồi còn gì?"

Giang An Lan gặp chiêu phá chiêu, mặt không đỏ hô hấp không loạn mà đơm đặt: "Đúng, chỉ cần một lần. Phu nhân quả nhiên cùng anh tâm ý tương thông, trong game là tập dượt rồi, bây giờ mới là thực chiến. Anh sẽ biến hôn lễ hư cấu kia thành sự thực, tuyệt đối không làm phu nhân thất vọng."

"Không, ý em không phải..."

"Em không cần nói nhiều, anh hiểu rồi ."

Trong khi Diêu Viễn một chút cũng không hiểu, Giang An Lan đã đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái của cô, nhẫn không lớn, nhưng tinh xảo xinh đẹp, cũng vừa vặn phù hợp với số đo ngón tay Diêu Viễn.

Một khắc kia, có bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mái tóc đen nhánh mềm mại của anh, người nọ ý cười trong mắt lưu luyến mà ấm áp, "Sau này anh do em quản."

Diêu Viễn phút chốc tim đập mạnh như trống trận.

Giang An Lan cầu hôn thành công, hôm sau liền bảo cô dẫn đi gặp người nhà.

Bà của Diêu Viễn thấy Giang An Lan phản ứng đầu tiên là: "Đứa nhỏ này bộ dạng đẹp quá, cùng Viễn Viễn nhà mình đúng là có tướng phu thê."

Cha mẹ Diêu Hân Nhiên đã được con gái cho biết thân phận của Giang An Lan, nhưng biểu hiện cũng rất hiền lành, anh nói anh là Tần An lan, họ cũng rất thuận miệng mà gọi anh như vậy.

Bác gái hỏi riêng Diêu Viễn một câu: "Bất kể thế nào, đối tốt với cháu mới là quan trọng nhất , tiền tài, danh lợi đều là thứ yếu. Tiểu Viễn, nó đối với cháu có tốt không?"

Diêu Viễn hốc mắt đỏ hoe bởi sự thấu đạt cùng khoan dung của người thân, "Anh ấy đối với cháu tốt lắm ạ."

"Vậy thì tốt, bà bảo bác nói với cháu, có thể rời xa thì không phải là yêu nhất, không thể chia ly, mới là mệnh định. Người sống ở trên đời, rất nhiều việc đều đã sớm được định trước rồi. Tiểu Viễn, nếu ba mẹ cháu còn sống , nhìn thấy cháu rốt cuộc cũng có nơi có chốn nhất định cũng sẽ rất vui."

Diêu Viễn nghẹn ngào gật đầu, cô biết, do dự lớn nhất của cô đối với mối tình này chính là thái độ của người thân, nhưng thực ra Diêu Viễn căn bản không phải lo lắng nhiều như vậy, người nhà cô vĩnh viễn đều sẽ đứng bên cô.

Có điều ngay sau đó Diêu Viễn liền phủ định lại câu "Anh ấy đối với cháu rất tốt".

Thời buổi này trời có thể trêu đất có thể ghẹo nhưng nhất định đừng chọc tới Giang An Lan.

Bởi vì người này lúc nào cũng có thể khiến bạn hối hận vì đã làm thế.

Giống như ra "Yêu cầu" đối với hôn lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro