Đừng tin tôi! tôi đang nói dối đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương hai

người dịch: Lê Anh

10 tháng sau

Tiếng mưa vang vọng bên tai tôi khi tôi đang nhìn ông chủ với đôi mắt mở to. Ông ta đáp trả cái nhìn của tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị.

"Làm ơn." tôi van nài, nắm chặt hai bàn tay. "Ông ko hiểu sao! tôi cần công việc này! Ko có nó tôi không thể nuôi sống bản thân và em trai mình được

"Harley." ông ta cắt ngang, khiến tôi im bặt ngay lập tức: "tôi không thể để cô đến làm việc muộn mỗi ngày được."

"Không phải mỗi ngày." Tôi đáp trả, cao giọng: " thỉnh thoảng em trai của tôi không vâng lời, tôi cần phải giải quyết nó trước đã."

Biểu hiện của ông chủ rất kiên quyết: "tôi rất tiếc."

"Nhưng."

"Cô bị sai thải, Harley." ông ta kết thúc bằng một câu rứt khoát.

"Nếu tôi không có công việc này, tôi không thể chi trả cho các khoản chi tiêu trong tháng được." tôi phản kháng, nước mắt rưng rưng.

"Lời khuyên tốt nhất là cô hãy tìm lấy một gia đình có thể nhận nuôi cô và em trai cô." ông chủ trả lời như mất kiên nhẫn : "Và cô nên quay lại trường học thay vì làm việc cả ngày như thế này."

"Tôi học tai nhà." tôi cắt ngang, nhìn ông ta đầy giận giữ: "tôi không thể để em trai và tôi bị chia cắt được, nó là tất cả những gì tôi có."

"Uh, nhưng tôi rất xin lỗi."

"Kết thúc cuộc tranh cãi tại đây, làm ơn rời khỏi cửa hàng của tôi ngay."

Tôi nhìn ông ta bằng tất cả sự căm hờn mà tôi có thể thu thập được. Tôi đứng dậy, một cách có chủ ý đá chiếc ghế trên đường đi. Nghiến chặt hai quai hàm, tôi điên tiết tiến ra phía cửa.

"Đó là lý do tại sao mình không thuê trẻ con." Ông chủ dĩ vãng của tôi lẩm bẩm với chính mình.

Tôi đóng sầm cánh cửa thật mạnh như tôi có thể, sau đó đi ra ngoài. Trước khi chuẩn bị bước đi, một ai đó chạy lại, gần như làm tôi bị ngã. Một bàn tay khoẻ mạnh túm lấy cánh tay, cứu tôi khỏi bị ngã, tôi lấy lại sự cân bằng.

Tôi nhìn lên để thấy một mái tóc vàng hoe đang mỉm cười, đôi mắt màu xanh ánh lên sự tinh nghịch.

"Whoa.....gì vậy." Seth, đồng nghiệp cũ của tôi hỏi: "Gì mà vội vậy?"

"Em bị sa thải." tôi nói với anh ta, nước mắt rơi trên khuôn mặt.

"Gì ?" anh ta thở gấp, hai mắt mở to, tất cả dấu vết của sự thú vị đều tan biến. "Tại sao?"

"Bởi vì em đi làm muộn quá nhiều lần." tôi nói một cách chua chát, lau vội những giọt nước mắt lăn trên má, tôi mạnh mẽ hơn thế.

"Ông ta không hiểu hoàn cảnh của em sao?" Seth nói trong sự bất bình, giận dữ tràn đầy trong mắt. "Đợi một chút, anh sẽ nói chuyện với ông ta."

"Không, tôi nói nhanh, đặt bàn tay lên vai của anh ta. "Em không muốn làm việc cho một người đàn ông như vậy nữa."

"Nhưng..."

Tôi lắc đầu: "em vẫn còn đủ tiền trong ngân hàng để chi trả cho các khoản tháng này. Ổn mà. Em sẽ đi tìm một công việc khác, chắc cũng nhanh thôi."

Seth trông vẫn rất giận giữ nhưng cũng đành chấp nhận thở một thơi thật sâu: "Anh ước mình có thể giúp được em."

Tôi bật cười với Seth: "Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, hơn nữa em phải đi giải cứu Will khỏi Elliot, chắc rằng anh ấy sẽ không phiền nếu có một ngày nghỉ ngơi."

Seth toe toét: "Gửi lời chào của tôi đến họ."

Tôi đáp trả lại nụ cười đó: "Tôi sẽ nói."

"Seth." một ai đó gọi anh ta từ phía cửa hàng: "Những chiếc bánh nhỏ ở đâu vậy?"

"Đây, tôi đang cầm chúng đây."Anh ta gọi lại, vẻ giận giữ xuất hiện trên khuôn mặt: "họ không bao giờ cho anh một phút giải lao." anh lẩm bẩm rồi đảo mắt.

Tôi cười khúc khích, đấm nhẹ vào vai anh ta: "Nói chuyện với anh sau."

"Được rồi." anh ta trả lời, quay người đi và hướng về phía phòng của ông chủ.

Tôi đi đến tủ đựng của mình để lấy áo khoác, nhún vai. Đứng kiễng chân, tôi cố kiểm tra còn sót gì bên trong không, tôi không muốn để bất kì thứ gì lại. Có một vài chiếc vỏ kẹo. Tôi quyết định bỏ chúng lại.

Sau khi vơ lấy chiếc ô của mình, tôi đập mạnh cho cánh cửa tủ đóng lại, quyết định ko nhìn lại khi rời khỏi quán.

Tôi bật ô trước khi bước vào làn mưa xối xả. Giận dữ, tôi đi xuống đường, bước phải vô số những vũng nước nhỏ. Tôi ghét mưa, mọi thứ xui xẻo đều xảy ra trong mưa, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Về đến căn hộ của mình trong chưa đầy 10 phút, nhưng trong 10 phút đó, tôi cảm thấy rét không thể tin được. Bây giờ là tháng 10, trời không thể lạnh đến thế được. Tôi nhanh chóng vào khu tập thể, bước vào không gian ấm áp.

Thay vì đi thẳng về nhà, tôi tiến đến căn hộ của Will. Gõ cửa, sau chốc nhát, một mái tóc màu nâu, 27 tuổi ra mở cửa Đôi mắt màu xanh lá cây mở to trong ngỡ ngàng.

"Harley em đang làm gì ở đây vậy?"

"Em bị sa thải." tôi lẩm bẩm, đẩy anh ấy sang một bên và bước vào căn hộ.

"Bị sa thải." anh trả lời trong ngỡ ngàng: "Tại sao?"

"Bởi vì cậu em trai nhỏ của ai kia làm cho cô ấy đi làm muộn quá nhiều lần." tôi đáp lời, bĩu môi.

Nói tới tào tháo tào tháo tới liền, em trai tôi ở đâu xuất hiện. Nó nhảy lên, bám lấy chân tôi, một nụ cười ngô nghê trên mặt. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu của nó xoã xuống mặt, nó phải vén lên để nhìn thấy tôi.

"Heo" nó hét, đôi mắt xanh da trời sáng long lanh nhìn tôi một cách hạnh phúc.

Tôi cau có nhìn nó: "Chị đã bảo thôi không gọi chị là heo nữa rồi cơ mà."

"Không, heo là heo." nó nói một cách bướng bỉnh.

Tôi quắc mắt với đứa trẻ 5 tuổi, heo là cái tên mà mẹ đã từng gọi tôi bởi tôi ăn rất nhiều, có lẽ nó đã ảnh hưởng đến em trai tôi. Đó không phải là biệt danh mà tôi thực sự thích.

"Chị về sớm thế." Elliot nói, vẫn mỉm cười: "Sao vậy chị?"

"Uhm, chị được nghỉ một ngày." tôi trả lời không muốn phải giải thích chuyện gì đã xảy ra với một đứa trẻ mới biết đi.

"Vậy chúng ta có thể chơi rồi."

"Chúng ta có thể chơi." tôi nói với một nụ cười : "Nhưng chị cần nói chuyện với Will một chút đã."

Em trai tôi gật đầu trong sự hào hứng: "Em sẽ đi chuẩn bị."

Nó chạy đi, chắc hẳn đi bật Wii, thú vui gần đây nhất của nó. Tôi quay lại với Will với một tiếng thở dài, ngồi phịch xuống chiếc đi-văng. Tấm vải lót mềm mại bằng nhung thật dễ chịu.

"Em không hiểu được tại sao anh lúc nào cũng chịu đựng được sự hiếu động của nó đến vậy." tôi bắt đầu, khi quan sát anh ấy ngồi xuống chiếc ghế tựa đối diện tôi.

"Anh chưa già đến mức đó." Anh ấy chỉ ra.

"Em cũng cảm thấy rất áy náy khi cứ phải gửi nó cho anh như thế này, nó không làm anh mất tập trung khi viết bài đấy chứ?"

Will lắc đầu: "Không hẳn, nó rất dễ tự chơi với mình. Em cũng không phải thấy áy náy. Anh là người duy nhất có thể trông nó khi em đi làm.

Anh không hiểu tại sao em không để anh nhận nuôi hai đứa."

Tôi mỉm cười, đảo mắt: "Anh có thể nuôi được hai bọn em. Anh làm như vậy đủ rồi. Anh gần như trông Elliot mọi lúc, anh gần như nấu ăn vào mỗi tối cho chúng em."

"Nghe có vẻ như anh là bố của hai đứa vậy." Will chỉ ra với một nụ cười toe toét: "Hãy nghĩ về điều đó, em có thể lại được đi học bình thường và..."

Tôi lắc đầu, cắt ngang: "Em thích cuộc sống của mình."

"Thật chứ?"

"Thật." tôi trả lời, nhìn thẳng vào mắt Will: "Sau khi mất đi cha mẹ mình, em nhận thấy rằng gia đình là điều quan trọng nhất. Em muốn Elliot và mình được sống cùng nhau. Em cũng sẽ không đi đến trường.....uh....về phần không có nhiều bạn bè cũng thật tệ, nhưng em sẽ không phải đối mặt với những vở kịch. Và cũng không phải dậy sớm vào mỗi sáng."

Will cười với tôi: "Anh thích thái độ đó của em."

"Anh lúc nào cũng nói như vậy." tôi chỉ ra, nụ cười lướt nhanh qua mặt.

"Nhưng đó là sự thực." Will khăng khăng: "Thậm chí sau những bi kịch xảy ra trong đời mình, em không những sống một cách lạc quan như có thể, vượt qua mọi thử thách, khi bố mẹ mất, em không chút do dự, rời bỏ trường học để bắt đầu lao động, như vậy em và Elliot sẽ không phải rời xa nhau. Thật đáng khâm phục, không có nhiều người làm được như vậy."

Tôi đỏ mặt, hắng giọng: "Không ghê ghớm đến vậy đâu."

"Còn bây giờ em đang trở lên khiêm tốn đấy."

Tôi lườm Will, khoanh tay trước ngực: "Gì đi chăng nữa, em cần phải đi tìm một công việc mới."

Wil nhìn tôi lo lắng: "Em có chắc sẽ thanh toán được các khoản chi trong tháng này chứ, anh có thể trả nếu...."

"Em có đủ tiền." tôi cắt ngang, lắc đầu: "Cảm ơn về đề nghị đó, nhưng em sẽ không nhận tiền của anh đâu."

"Vậy, người biên tập gần đây có yêu câu bài viết của anh không." Tôi hỏi , cố gắng đổi chủ đề.

Mặt Will bỗng chốc trở lên tái xanh: "Thật không may là có, bà ấy yêu cầu anh phải nộp vào thứ hai tuần sau, thậm chí anh còn chưa viết nó nữa."

Tôi bật cười to, anh ấy luôn là vậy, đợi đến giây cuối cùng mới hoàn thành bài viết của mình, và ngay sau đó nó được xuất bản. Anh ấy là một nhà văn và là một nhà văn giỏi. Anh ấy giúp tôi trông Elliot mọi lúc vì anh ấy làm việc tại nhà.

"Tiếp tục viết đi." tôi giục giã, mỉm cười tinh quái: "Chúng ta không muốn chuyện lần trước lặp lại nữa chứ."

Lần cuối cùng khi nhà biên tập của anh ấy đến đây khi bài viết vẫn chưa hoàn thành. Tôi nghĩ mình đã chứng kiến một vụ giết người. Kate, người biên tập của Will, đã hét vào mặt anh ấy trong vòng 5 phút về trách nhiệm và thời hạn. Nó thực sự rất buồn cười. Tôi phì cười về kí ức đó. Will bĩu môi, đoán được tôi đang nghĩ gì.

"Chyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Anh nhấn mạnh một cách bướng bỉnh. "Bài viết sẽ được nộp đúng thời hạn."

Tôi cười tự mãn: "Chắc chứ?"

"Chắc."

Tôi phớt lờ anh ấy, đứng dậy, tiến về chiếc bàn máy tính. Tôi ngồi xuống chiếc ghế quay, quay một vòng để với lấy chiếc Lapptop của Will, nhấn nút khởi động. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của Will sau vài phút.

"Gì vậy?" tôi hỏi, nhìn lên anh ấy.

"Em đang làm gì vậy?"

"Em sẽ đăng kí một vài công việc mới." tôi nói, đánh mật mã để vào máy. "Tốt nhất là nhanh một chút."

"À." anh trả lời rồi bỏ đi.

"Heo!"

Tôi quay ghế để nhìn vào Elliot, người đang nhìn cau có với tôi.

"Gì vậy?"

"Em nghĩ chúng ta sẽ chơi?"

Tôi làm mặt. Chết thật. Tôi đã hứa sẽ chơi với nó. Quay sang Will, trao cho anh ấy một cái nhìn đầy gợi ý. Anh cười rồi đảo mắt.

"Heo đang bận một chút, thay vào đó anh sẽ chơi với em."

"Được thôi." em trai tôi trả lời, nghe có vẻ hào hứng.

"Đừng gọi tôi là heo nữa." tôi nói với cả khi họ đang bước ra ngoài.

Tôi nghe thấy Will bật cười để trả lời, tôi cau có. Cái biệt danh đó thật không phù hợp gì cả. Tôi đâu có ăn nhiều đến vậy.....Okey, tôi nghĩ với một tiếng thở dài, đó chỉ là một lời nguỵ biện. Thôi ăn rất nhiều.....nhưng ko bao giờ béo lên.

Tôi quay trở lại với chiếc máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình. Một đôi mắt xanh lục đậm phản chiếc lên màn hình. Mắt tôi có thực sự xanh đến vậy? Hình nền của máy tính xuất hiện làm hình phản chiếu của tôi biến mất. Tôi đợi một lúc để kích vào biểu tượng Firefox.

Tôi vào trang google, nhăn nhó khi nghĩ đến nơi đầu tiên để đăng kí. Đánh từ khoá một cách lơ đãng. Tôi quyết định bắt đầu với những cửa hàng được nhiều người biết đến nhất. Tôi tìm đến Walmart đầu tiên. Còn hơn là không làm gì cả.

Sau hai giờ làm việc cật lực, tôi đã đăng kí vào 5 cửa hàng khác nhau. Có một nơi đáng hi vọng thuê nữ trên 17 tuổi làm viêc cả ngày. Không có nhiều cửa hàng làm như vậy. Việc làm bánh là công việc tôi yêu thích. Nhưng bây giờ tôi đã bị sa thải khỏi công việc đó.

"Bố, mẹ. Hai người không thể giàu có hơn một chút và làm cho mọi thứ trở lên dễ dàng hơn sao?" tôi đùa cợt thành tiếng, mắt chăm chú lên trần nhà.

Đã gần một năm trôi qua kể từ cái chết của bố mẹ tôi. Có người bảo tôi quá lạnh lùng khi sống lạc quan cái chết của cha, mẹ, nhưng họ đã hoàn toàn sai. Tôi nhớ họ đến phát điên lên. Không ai có thể hiểu được tôi nhớ họ nhiều như thế nào. Nhưng tôi biết mọi người cũng không muốn tôi trở thành một đứa bi quan. Tôi cũng không muốn vậy.

Và bây giờ tôi trở thành một người như thế này. Một Harley Allen vô tư, lạc quan.

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tiếng thở dài buột khỏi môi, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi thực sự rất ghét mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro