Bóng lưng cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn ở Anh rất đẹp nhuộm một màu tím buồn, mảng trời thơ mộng kia phủ xuống thủ đô London và cả con đường River nhộn nhịp người qua lại, một tiếng súng vang lên, bóng người cao lớn ngã xuống, máu từ ngực trái tuôn ra xối xả vô tình bắn vào khuôn mặt của người đàn ông đứng đối diện. Trọng sững người, tay vẫn còn cầm lấy khẩu súng giơ giữa không trung, dù mắt không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt cậu, nhưng cậu nghe rất rõ tiếng súng, tiếng la hét của những người xung quanh, và tiếng anh ngã xuống đất.

"Tiến Dũng mau cầm máu" Ngọc Hải chạy đến, ngồi phịch xuống đất, cởi chiếc áo đang mặc chèn lại vết thương đang chảy máu, nghe tiếng hét của y, cậu mới định thần ngồi khụy xuống, đưa tay tìm anh, khi chạm vào người cậu run rẩy nói "Tiến Dũng! Tiến Dũng!"

"Xin lỗi! Đã làm mặt em dính máu. Xin lỗi..." Anh thều thào nói, đưa tay lau đi vết máu trên mặt cậu. Lúc này một dòng nước trong veo chảy dài trên mặt Đình Trọng, liên tục lắc đầu

"Không được. Anh không được chết. Anh không được bỏ tôi. Anh nhất định phải sống để trả giá cho những gì mình đã gây ra với tôi"

Cậu nức nở khóc, không nghe thấy câu trả lời của anh, Đình Trọng hoảng sợ hét lên

"ANH CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT. KHÔNG ĐƯỢC BỎ RƠI TÔI"

***

"Huyết áp đang giảm cầm máu mau lên!"

"Bác sĩ nhịp tim của bệnh nhân đang giảm"

"Mau tiếp oxi...

Tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá vang lên rất nhiều, Bùi Tiến Dũng đang được đưa đến phòng cấp cứu, Minh, Ngọc Hải, Duy Mạnh và Đình Trọng đều chạy theo.

"Trọng cẩn thận, coi chừng té."

Duy Mạnh đỡ lấy cậu, lo lắng nói, nhưng cậu để ngoài tai những lời quan tâm của hắn, bàn tay cũng chung thủy nắm lấy tay anh, cả người phát run lên, cảm giác sợ hãi mất đi một thứ gì đó lại trỗi dậy trong tâm cậu. Đến phòng cấp cứu, y tá liền gạt tay cậu ra, cúi đầu nói "Xin các vị hãy đợi bên ngoài"

Khi bàn tay Bùi Tiến Dũng rời tay cậu, cậu thống khổ kêu "Đừng làm ơn để tôi theo anh ấy"

"Trọng, bình tĩnh lại" Minh cất tiếng.

"Em làm sao có thể bình tĩnh được." Trọng khụy xuống sàn, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cậu chỉ định hù dọa anh thôi, không phải cố ý bắn anh đâu. Tim cậu dâng lên từng cơn thắt, không thể nào diễn tả được nỗi đau của cậu lúc này như thế nào, chỉ biết loại đau đớn này còn đau hơn lúc người khác rạch dao vào tim cứa sâu vào đau đến tận xương tủy.

"Tay em dơ rồi, để anh giúp em lau sạch"

Duy Mạnh ngồi xổm, nhìn khuôn mặt thất thần kia đau lòng nói, đưa khăn lau sạch vết máu trên bàn tay mảnh khảnh, cậu lại thút thít

"Là máu của Dũng. Duy Mạnh, em không phải muốn bắn anh ấy không phải đâu em chỉ muốn hù dọa anh ấy thôi em..."

Trọng hoảng loạn nắm lấy áo Duy Mạnh cố gắng giải thích, càng nói cậu càng run rẩy sợ hãi.

"Anh hiểu mà, không phải em cố ý đừng sợ, bình tĩnh lại"

Duy Mạnh dỗ dành, cố gắng trấn an cậu, dù thế nào cũng được, Bùi Tiến Dũng không được chết, nếu không cậu sẽ phải đau đớn giày vò cả đời.

"Trọng! không sao đâu, em đừng lo, Dũng cậu ấy sẽ ổn thôi!"

Ngọc Hải cũng ngồi xuống an ủi cậu. Trọng khổ sở lắc đầu, nấc lên từng tiếng, từng trận đau thắt lần lượt trỗi lên, cậu bây giờ đang bị ai đó rạch một đường rất sâu vào tâm đến nỗi ngay cả thở cũng rất đau.

"Nếu lỡ như anh ấy, anh ấy không được, em phải vào trong đó em phải ở cạnh anh ấy"

Cậu chợt loạng choạng đứng dậy, tìm trong bóng tối cánh cửa phòng cấp cứu.

Minh vội chạy đến "Trọng, em đừng như vậy bình tĩnh lại"

"Buông em ra mau buông em..." Cả người cô giường như không còn sức mà ngất đi, Cả ba người sợ hãi gọi cậu "Đình Trọng! Đình Trọng"

***

Đình Trọng nằm trên chiếc giường màu trắng, trong mơ cậu thấy thấy anh đang nắm tay một đứa bé, cả hai mỉm cười nhìn cậu. Cậu rất muốn tiếng đến ôm lấy họ nhưng có thứ gì đó nhưng không cho cậu đến gần họ.

"Anh nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Em ở lại phải giữ gìn sức khỏe, anh và con sẽ chờ em"

"Khoan đã, đừng đi. Đừng đi mà. Tiến Dũng anh có nghe em nói không"

Trọng đau đớn gục xuống hai tay ôm đầu cả hai người họ đi mất rồi họ bỏ cậu rồi, bỏ cậu ở lại thế giới tàn nhẫn này

"Đừng đừng đừng bỏ em lại. ĐỪNG"

Cậu bật dậy, mồ hôi thấm ướt khuôn mặt, cậu thở dốc, vội bước xuống giường

"Cậu định đi đâu?" Minh vừa bước vào thấy câu vội vã tìm đường ra ngoài, liền chạy lại đỡ.

"Tôi phải đi tìm Dũng anh ấy, anh ấy..."

"Đừng lo anh ta không sao!"

"Thật sao? Trọng không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.

"Đúng vậy, bác sĩ nói cũng may viên đạn bị lệch không trúng tim nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là anh ta mất máu quá nhiều thôi. Hiện đang nằm ở phòng hồi sức"

Trọng như không còn sức để đứng vững, phải dựa vào Minh, thật may quá, anh không sao "Tôi muốn đi thăm anh ấy"

"Khoan đã, trước tiên cậu phải thay đồ, cậu đã ngủ hơn ba ngày rồi, bây giờ đã là buổi trưa. Cậu thay đồ rồi tôi sẽ dẫn cậu đi sang phòng anh ta"

Minh mỉm cười, quả thật cậu đã ngủ li bì ba ngày liền, lúc đầu tưởng rằng cậu xảy ra chuyện nhưng khi bác sĩ thông báo cậu chỉ bị kích động nhất thời mà ngất đi thôi

"Mau lên, mau dẫn em đi thay đồ"

Sau khi thay đồ xong, cậu nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm "Đưa em đi gặp anh ấy"

"Khoan đã, cậu phải ăn chút gì đã"

"Em không sao, mau đưa em gặp anh ấy"

Trọng đưa tay níu lấy Minh nài nỉ. Minh đành gật đầu đưa cậu đến phòng Vip nơi anh đang nằm.

/Cạch/

Cánh cửa khẽ mở ra, Ngọc Hải nhìn thấy hai người liền đứng dậy "Em tỉnh rồi sao?"

"Dũng đã tỉnh chưa?"

"Chưa, bác sĩ nói cậu ấy mất máu khá nhiều nên hôn mê hơi lâu."

Trọng nghe y nói lại tự trách bản thân,  cậu đau lòng rơi nước mắt thêm lần nữa. Minh dìu cậu đi đến bên giường, Trọng ngồi xuống, tìm kiếm bàn tay anh, áp vào mặt, nghẹn ngào "Anh mau tỉnh dậy đi chẳng phải anh muốn bù đắp cho em sao? Vậy thì anh hãy mau mở mắt ra đi"

Ngọc Hải thở dài, y quay lưng bước ra ngoài thấy vậy Minh cũng ra ngoài cùng

"Anh về nhà chộp mắt một lát đi, đã ba ngày rồi anh chưa ngủ"

Mình không nhắc y cũng quên mất bản thân sắp kiệt sức đến nơi. Ngọc Hải gật đầu bước được vài bước liền nhận được điện thoại của Văn Toàn

"Dạo này anh bận lắm hả không thấy anh gọi"

"Có một chút" Ngọc Hải nhìn Văn Toàn giọng mệt mỏi "Còn em. Vừa phẫu thuật xong à?"

"Em vừa phẫu thuật xong, bao giờ thì anh về anh..."

/Đi ăn không Toàn, vừa mở mắt ra đã phẫu thuật, trời tối luôn rồi vẫn chưa ăn gì/ Đầu dây bên kia tiếng Công Phượng ngắt lời cậu

"Cả ngày em chưa ăn gì sao? Em tranh thủ ăn rồi nghỉ ngơi đi. Anh về em mà sụt đi kí nào anh nhất định không bỏ qua đâu"

"Biết rồi, biết rồi. Anh nuôi lợn hay sao mà không cho người ta giảm cân vậy. Vậy em đi ăn với Phượng đây. Anh chưa ăn thì tranh thủ ăn đi nha"

"Tôi biết rồi, thưa bác sĩ"

"Yêu anh"

"Yêu em"

Cuộc trò chuyện video tuy ngắn ngủi nhưng để Minh nghe hết, y thật sự đã gương vỡ lại lành với người cũ. Minh thật sự không biết cảm giác của bản thân bây giờ là gì nữa. Đau quá! Trái tim cậu đang rỉ máu, cậu thật sự đã không còn cơ hội hàn gắn nữa. Minh mỉm cười nhìn bóng lưng Ngọc Hải đang khuất xa dần thầm nói

"Thấy anh như vậy em đã yên lòng rồi"

***

Trong phòng, Trọng cầm khăn lau mặt cho anh rất cẩn thận. Bây giờ đã tối, anh vẫn chưa tỉnh dậy. Dù nói là hôn mê nhưng không ai nói cho cậu biết khi nào anh sẽ tỉnh khiến cậu càng thêm lo lắng. Khi bóng đêm bao trùm bầu trời, ánh trăng sáng loe loét chiếu xuyên qua khung cửa khép chặt, bóng dáng nhỏ bé ngồi bên chiếc giường bệnh, thẫn thờ nắm lấy tay anh. Cậu không thích phải chờ đợi trong vô vọng như bây giờ, nghĩ lại lúc đưa súng trước mặt anh, vốn không hề định bóp cò chỉ hù dọa anh. Nhất thời tức giận thôi. Những ngày qua cậu cũng có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho cậu chỉ là giận dỗi nên mới nói anh biến mất khỏi thế giới này

"Em xin lỗi, anh mau mau tỉnh dậy đi có được không?" 

Trọng chạm nhẹ vết thương bên ngực trái, chua xót khẽ cất tiếng "Là do em bướng bỉnh, sớm đã nhận ra tình cảm của anh nhưng lại giả vờ không biết có phải anh cũng đang trách em không? Có phải vẫn còn giận em không?"

/Cạch/

Duy Mạnh đẩy nhẹ cửa đi vào, thấy cậu nằm gục bên giường, hắn đưa tay lấy áo khoác phủ lên người cậu, nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt lấy tay anh, trong lòng chợt đau nhói. Mạnh thở dài, đến cuối cùng hắn vẫn thua, trải qua bao nhiêu chuyện cậu vẫn chọn Bùi Tiến Dũng mà không chọn Đỗ Duy Mạnh. Cũng phải, cậu đối với anh sâu đậm như vậy thì làm sao có thể quên được. Duy Mạnh quay sang nhìn Tiến Dũng, nhếch miệng cười hời hợt nói thực khẽ 

"Mau tỉnh dậy đi, nếu không tôi sẽ cướp lại em ấy đấy!"

Sau đó, bước chậm ra ngoài, bóng lưng vô cùng cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro