Đừng vội, rồi anh sẽ yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐIỆN THOẠI 

Reng, reng, reng, chuông điện thoại đổ liên hồi, đổ 3 lần rồi, Hạ vẫn không buồn nghe máy. Từ lúc nào không rõ, cô trở nên thờ ơ với chiếc điện thoại, với cả những cuộc gọi của người mà cô từng mong chờ khắc khoải. Tất cả như khép lại, xinh tươi được thay bằng héo úa, bản ballad ngọt lịm TO LOVE YOU MORE được thay bằng tiếng reng reng vô hồn.

NAM ANH 

Tôi đi lang thang trên phố vào một đêm mưa tầm tã, vâng, tôi đi bộ, kẽ tay lạnh cóng vì không được những ngón tay thon của em đan vào. Đèn vàng hai bên đường sáng choang mà vẫn không đủ để tôi đi vững bước và đúng lối, tôi đi cứ loạng choạng như người say sau một cơn ốm triền miên bởi men rượu, em có hiểu vì sao tôi nói là “như” bởi vì thực tế tôi chưa bao giờ uống rượu, thế mà tôi lại đang bước đi trong tình trạng say khướt, nói như Nam Cao là tôi đang say em.

*** 

Rầm, rầm, rầm… Hạ chạy như điên vào lớp, cô muộn giờ học, vừa chạy vừa lẩm bẩm rủa thầm “chết tiệt cái gã chủ quán, bóc lột sức lao động của mình, muộn rồi”. Quái đản là khi người ta đang gặp khó khăn này thì những khó khăn khác cứ nối nhau ập đến, đã muộn lại gặp phải cái cầu thang cao hơn đỉnh Everest, vừa chạy vừa thở hồng hộc mà vẫn chưa thấy bậc thang cuối cùng.

- Đi đứng cẩn thận chứ cô bé!

Hả, ai vừa gọi mình là cô bé - Hạ mở to mắt sau khi nhắm tịt hơn 30 giây, hoá ra không phải trời sập, cô va phải một chàng trai.

- Xin lỗi anh, tôi vội quá – cô rối rít.

- Không sao, em có sao không? – chàng trai dịu dàng.

Hạ bối rối bước nhanh lên cầu thang, không phải vì sợ muộn nữa mà vì ánh mắt của chàng trai cô vừa va phải, ánh mắt ấy ấm áp làm sao, như những gì mà cô mong đợi. Hạ cố đi thật nhanh, như tránh để anh nhìn thấy những cảm xúc cô đang cố dìm nén xuống trong lòng.

- Này bé, cho anh hỏi tí!

Tim Hạ run lên, cô có nghe nhầm không, là tiếng chàng trai khi nãy, anh ta muốn hỏi gì, mình đã quay mặt đi rất nhanh cơ mà, hít một hơi thật sâu, cô quay lại, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể.

- Anh muốn hỏi gì tôi à?

- Ừ, anh hỏi nhé – chàng trai lém lỉnh

- Vâng, anh cứ nói, và không cần phải hỏi lại tôi rằng “anh hỏi nhé” đâu.

- Haha, hay thật đấy, em bắt bẻ anh à?

- Xin anh đi vào vấn đề chính cho - Hạ kiên nhẫn

- OK, em muộn giờ học à?

- Nếu như sân trường không còn ai khác ngoài tôi và anh thì điều đó đúng, và lẽ ra tôi vẫn kịp vào lớp để điểm danh thì bây giờ đã hỏng tất.

- Ôi, anh xin lỗi, hoá ra là lỗi tại anh à.

- Không, tôi chỉ thắc mắc một điều…Anh gọi tôi lại chỉ để hỏi thế thôi sao?

- Ồ không, bé ạ, anh muốn mời em đi ăn kem vì đã phá hỏng một buổi học của em.

- Thực tế là trước cuộc nói chuyện quái gở và lời mời lạ lùng này…anh không hề là nguyên nhân khiến tôi muộn học. Nhưng dù sao…thôi được, OK.

Hai người đèo nhau trên con wave đỏ, xe chạy êm ru và rất đúng tốc độ, không quá chậm để thời gian bị vứt lại bên đường, cúng không quá nhanh để hai bên tìm hiểu về đối phương.

- Anh là Anh, còn em?

- Tôi ư, tôi là tôi chứ còn gì nữa.

- Ha ha, anh không đùa em đâu, anh tên là Nam Anh, em tên gì vậy bé?

- Phương Hạ - cô trả lời ngắn gọn.

- Tên hay nhỉ, em học gì ở trường ĐH thế?

- Thưa anh, tôi là sinh viên năm 2 báo chí, và tôi đang rất thắc mắc tại sao anh cứ luôn miệng xưng hô với tôi kiểu đó rất trơn miệng và càng không hiểu tại sao anh có mặt ở trường tôi?

- Tuyệt, anh đoán không sai, cùng lắm là năm 2 thôi, anh là cựu sinh viên của trường, hiện giờ đang hành nghề lang thang đi tìm kiếm giá trị đích thực của cuộc sống. Và theo những gì anh được học ở cái trường được gọi là nhân văn thì trong giao tiếp, trước tiên phải xưng hô cho đúng lễ nghĩa.

- Nói hay lắm, OK, anh có nghề nghiệp rất thú vị, và phải chăng em chính là giá trị đích thực của cuộc sống mà anh đang tìm - Hạ vặn vẹo.

- Nếu em cho là như thế thì nó là như thế.

Sau câu nói đó thì 2 người không kịp nói thêm gì nữa vì động tác phanh gấp của Nam Anh, quán kem hiện đã hiện ra trước mắt. Hạ gọi kem vani, hương vani bay lên thật nhẹ, len lỏi vào giữa những khoảng cách vô hình giữa hai người , họ ăn kem và không nói thêm gì nữa ngoài những câu nói xã giao bình thường và có phần gượng gạo từ phía chàng trai.

NAM ANH 

Đã lâu lắm rồi kể từ ngày Linh ra đi. Tôi không đến quán kem đó nữa – nơi mà mà trước đây tôi và cô ấy thường hay đến, tôi sợ những kỷ niệm, sợ hình bóng Linh lạ về. Tôi không hiểu nổi vì sao Linh đi vì sao cô từ bỏ tình yêu được vun vén gần 5 năm ròng, mất Linh rồi, cuộc sống của tôi như chết lặng đi, mọi giá trị đều thật nhạt nhoà. Thế mà hôm nay, không hiểu vì lí do gì, tôi chạy xe đến trường ĐH – nơi mà tôi từng cùng Linh ngồi chung một dãy bàn. Và, như một định mệnh, tôi gặp em; ngay từ giây phút em đâm sầm vào tôi, ánh mắt ngây thơ của em đã khiến những áng mây đen trong tôi tan biến đi. Em bé nhỏ và mong manh quá, như cần một người đàn ông để bảo vệ, trong thoáng qua, tôi nghĩ rằng người đó chính là mình – suy nghĩ đó khiến tôi như tìm thấy chính mình, không phải là một gã trai bị luỵ vì bị người yêu bỏ rơi. Tôi chở em đến quán kem ấy, như một thói quen khó bỏ, thật lạ lùng, em gọi ngay món kem vani – món ngày xưa tôi và Linh vẫn thường hay ăn. Ly kem vì thế trở nên nhạt thếch, khoảng cách giữa em và tôi rộng hơn, tôi không chạm vào em được nữa, vì tôi, xin lỗi em.

TỪ CHỐI 

Như trong cổ tích thời thơ bé, khi đã tìm thấy tình yêu của mình, các nhân vật chính sẽ nhanh chóng bắt lấy, vì có thể, dù chỉ một phút chậm trễ thôi, tình yêu ấy sẽ vụt mất. Hạ cầm điện thoại, danh bạ hiện lên với tên mới “Warm eyes”, cô nhấn biểu tượng call.

- Anh à, em đang ở trước cổng trường ĐH, anh đến đón em nhé!

- Ừ ! Anh đến ngay, em đợi tí nhé - đầu dây bên kia dịu dàng.

Hai người đèo nhau đi trên con đường cũ, không ai nói gì cả, họ im lặng chờ đối phương lên tiếng trước, và người đó là Hạ.

- Anh chở em đi ăn kem nhé, ở quán cũ ấy!

- OK, anh sẽ mời em một bữa kem ra trò, nhưng là ở quán khác.

- Tại sao thế? Em thích quán hôm nọ cơ, yên tĩnh và lãng mạn.

- Đấy, chính vì những điều em nói, nó chỉ giành cho những đôi tình nhân hoặc chí ít cũng “sắp là tình nhân”.

Miệng Hạ cứng lại, không thốt ra được lời nào nữa, trong cô như vụn vỡ, câu nói của anh như một lời từ chối dịu dàng nhất có thể, anh không cho cô một chút hy vọng.

- Thôi, bỗng dưng em nhớ ra mình có việc ở nhà, anh trở em về nhà! - Hạ cố gắng nói bằng một giọng thản nhiên nhất mà cô có thể nói lúc này.

- Được , tuỳ em – Nam Anh không hỏi gì thêm.

Đã hai tháng rồi, kể từ ngày hôm ấy, tôi không gặp lại em, không nghe giọng nói của em, phải thôi, tôi đã từ chối em mà. Tôi yêu em nhưng chưa quên được Linh. Tôi không muốn làm em đau, tôi muốn yêu em thật trọn vẹn, vì thế mà tôi trốn tránh em. Nhưng, Hạ ơi, 2 tháng qua, tôi đã nhớ em biết dường nào, tôi như một kẻ say không biết đi về đâu. Hôm nay, hiểu rằng mình không thể thiếu vắng em, hiểu rằng mình rất cần em, tôi đã nhấc máy, nhưng sao em không nghe, lẽ nào tôi ngộ nhận, hay là em đã quên tôi? Tôi soạn một tin nhắn chỉ 1 câu thôi, với niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng em sẽ hiểu…

***    

Anh đã gọi cho tôi 3 lần rồi, sâu thẳm trong lòng, tôi rất muốn nghe, nhưng sự kiêu hãnh của đứa con gái chưa từng bị từ chối đã ngăn tôi lại. Giờ thì anh nhắn tin, tay tôi run run, đọc hay không – tôi nhủ thầm, mình yêu anh thật sự và việc mình có đọc hay không, anh không thể biết, chỉ cần không reply là ổn. Tôi nhấn OK, màn hình ĐT hiện ra vỏn vẹn một câu mà tôi biết, vì câu nói đó của anh, tôi sẽ chờ đợi - dẫu cho bao lâu đi nữa. Vâng, tin nhắn của anh là thế này “Đừng vội, rồi anh sẽ yêu em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro