Chương 34: Nhìn thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Cố Thập Bát Nương để lộ ra sắc mặt vui mừng, Chu Lệ Nương hướng nàng chớp mắt, ánh mắt ý nói chúc mừng nàng mua được giá hời.

"Nếu là bên ngoài cũng không có giá này..." Chu Lệ Nương ở bên tai nàng hạ giọng nói: "Là phụ thân ta mua nhiều dược được giảm giá, bằng không giá này không thể mua đâu..."

Điều này cũng đúng, mới vừa rồi một đường hỏi đến đây, xác thực không có một đồng một cân Viễn Chí, đây đều là nể mặt mũi Chu chưởng quầy, hắn mới mới mua nhiều dược liệu của người ta như vậy, Viễn Chí này xác thực là bán giá khuyến mại cho hắn.

Cố Thập Bát Nương nhìn về phía Chu chưởng quầy, vẻ mặt dừng trong mắt Chu chưởng quầy, tự nhiên là cảm kích, hắn khụ một tiếng, chuyển tầm mắt đi.

"Muội đừng ngại mà..." Chu Lệ Nương ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Lần trước, phụ thân ta vẫn cảm thấy phải xin lỗi muội, chính là hắn lo mất hết mặt mũi...Lần này muội cho cha tỷ một cơ hội..." Chu Lệ Nương nói chuyện, ha ha nở nụ cười.

Sự tình phát triển đến thuận lợi không chê vào đâu được, hết thảy đều diễn rất tự nhiên, không hề ra vẻ, lúc này coi như bán dược liệu không thể tốt hơn lại tạo cơ hội xóa tan thù hận. Nếu là trước kia, Cố Thập Bát Nương sẽ không chút do dự cảm kích nhận ngay, mà ở hiện tại Cố Thập Bát Nương nhịn không được trong lòng tăng lên mấy phần cảnh giác.

Nàng cùng Chu chưởng quầy vốn coi như không có cái gì đại cừu đại hận, có thể hóa giải tất nhiên là tốt, nhiều bằng hữu vĩnh viễn so với nhiều địch nhân tốt hơn, lại nói, lúc này người ta chủ động giơ tay giảng hòa, chính mình lại so đo hơn thua, có chút bất phân tốt xấu. Hay là ngay từ đầu, Chu chưởng quầy chính là quyết định ý này, muốn mượn một cơ hội hóa giải quan hệ? Là chính mình mang tâm tư tiểu nhân? Cố Thập Bát Nương không khỏi nhìn về phía Chu chưởng quầy. Chu chưởng quầy chính là hướng nàng gật gật đầu, liền dời tầm mắt, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều.

"Cô nương nhìn thấy cái này thế nào?",  lão bán dược một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên nói, đồng thời nắm một vốc rễ Viễn Chi đưa qua.

"Rễ Viễn Chí có cái gì để xem?" Chu Lệ Nương ở một bên nói.

"Lệ Nương, không thể nói bậy." Chu chưởng quầy trừng mắt liếc nữ nhi một cái: "Thuốc là chuyện quan trọng, khi chọn mua dược phải rất cẩn thận, để tránh mua phải hàng nhái, tổn thất tiền là một chuyện, mấu chốt chính là hủy hoại danh dự hiệu thuốc bắc..".

Chu Lệ Nương nhăn mặt nhíu mày, hiển nhiên không kiên nhẫn nghe phụ thân thuyết giáo. Lão bán dược nghe vậy nở nụ cười, da mặt đầy nếp nhăn: "Chu chưởng quầy nói rất đúng..."

Không biết có phải ảo giác không, Cố Thập bát Nương cảm giác lão nhân này cười có chút kỳ quái. Chu chưởng quầy ho khụ khụ, vân vê râu hướng nữ nhi nói: "Đại hội dược năm trước Bình An phủ hàng năm là Lưu đại chưởng quỹ tự mình đến mua thuốc, bỏ một số tiền lớn mua Nhân Sâm thứ đẳng, người còn chưa trở về, tin tức liền truyền khắp Bình an phủ, kinh doanh xuống dốc không phanh, lần này, năm nay nhìn không có người của bọn họ đến đây..."

Hậu quả lại lớn như vậy? Cố Thập Bát Nương lộ vẻ xúc động.

"Vậy đó, chính mình không có năng lực, chịu thiệt có thể trách ai?", lão bán dược ha ha cười, dứt lời hướng Chu chưởng quầy lại một lần nữa lộ khuôn mặt tươi cười: "Không phải ai cũng có nhãn lực tốt như Chu chưởng quầy ..."

"Tất nhiên, phụ thân ta tuy nửa đường mới hành nghề, nhưng nhiều năm như vậy còn không gây ra chuyện gì..." Chu Lệ Nương đắc ý nói.

Chu chưởng quầy trên mặt hiện lên một tia cười, nhìn lão bán dược, không mặn không nhạt nói: "Cái gì mà nhãn lực tốt, chẳng qua là nhiều hơn vài phần cẩn thận thôi..."

Nghe bọn họ nói chuyện, tầm mắt Cố Thập Bát Nương dừng trên Viễn Chí lão nhân kia đưa tới, nàng chậm rãi đem Trần bì trong tay buông xuống, ai cũng không chú ý đến nàng để một miếng nhỏ giấu trong tay áo. Vỏ màu vàng, nhánh thô, da dày, tiếp theo nàng dùng tay đưa miếng nhỏ đặt vào trong miệng.

Lão bán dược ánh mắt thâm thúy nhìn nàng: "Như thế nào?"

Cố Thập Bát Nương tuy rằng đầu hơi cúi thấp, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Chu chưởng quầy, nhìn một loạt động tác này của nàng thì nàng nhạy bén nhận thấy trên mặt Chu chưởng quầy có một chút khẩn trương. Mà bên trong miệng của nàng chợt phát hiện một chút lờ mờ hương vị rồi biến mất, ngọt? Trong sách ghi lại Viễn Chí ăn vào vị cay, cảm giác như có gì đâm vào cổ họng, lúc nãy nàng ăn miếng Viễn Chí, cảm giác này cũng đều có,nhưng chính là hơi giống nhau thôi. Hương vị chợt lóe rồi biến mất, nếu không phải Thập Bát Nương vốn trong lòng vẫn cảnh giác thì không có khả năng nhận thấy được. Viễn Chí này có vấn đề!

"So với thịt khô ăn ngon hơn sao." Chu Lệ Nương lúc này cười nói.

Cố Thập Bát Nương thu lại tâm trạng, cười cười, người nghiêng một bên che miệng đem bã phun ra.

"Tiểu cô nương, thế nào vậy?" Lão bán dược cười ha ha hỏi.

Cố Thập Bát Nương mang theo vài phần ngượng ngừng nói: "Ta không biết... Ta kỳ thật không hiểu...Theo ta thấy không sai biệt lắm đi..."

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy trên mặt Chu chưởng quầy hiện lên sắc mặt vui mừng.

"Cô nương ngươi muốn mua hay không mua đây?", lão bán dược cười nói.

"Ta đi một chút sẽ..." Cố Thập Bát Nương trên mặt có chút kích động, nàng nhanh chóng nhìn mắt Chu chưởng quầy và con gái, cúi đầu, xoay người bước đi.

"Aiiiii..." Chu Lệ Nương muốn hét lên, bị Chu chưởng quầy giữ chặt, nàng nôn nóng, nhìn về phía phụ thân nói: "Cha, nàng ta thế nào lại đi? Chúng ta nói nhiều đều vô ích sao? Nàng ta vẫn không mua...?"

Chu chưởng quầy lại cười, vê râu nói :"Không có việc gì, nếu cha đoán không sai, nàng đây là tìm người vay tiền đi."

"Tìm ai?" Chu Lệ Nương hỏi.

"Còn có thể là ai ngoài Bành Nhất Châm." Chu chưởng quầy cười nói.

Chu chưởng quầy đoán không sai, Cố Thập Bát Nương thật là tìm Bành Nhất Châm, so với hắn dự đoán còn hoàn hảo nhanh chóng tìm thấy hơn. Nàng vừa ra ngã tư ngay tại bên trong đám người đã tìm thấy Bành Nhất Châm.

“Thập Bát Nương, lại gặp rồi chúng ta thực có duyên đó…” Bành Nhất Châm ha ha cười nói, một mặt đem tay đang nắm dược liệu để xuống.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn một cái, vẫy tay ra hiệu hắn đi đến dưới mái hiên góc đường, nói :”Được, Bành chưởng quầy, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi, đừng có giấu nhau nữa.”

Bành Nhất Châm ngẩn người, vô thức sờ mũi: ”Thập Bát Nương, cô nói lời này có ý gì? Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện gì?” Cố Thập Bát Nương cười nói: ”Nói dược sư giả đó.”

“Cái gì dược sư giả?” Bành Nhất Châm sắc mặt khẽ biến, hạ giọng nói: “Thập Bát Nương, cô phát hiện có người bán dược giả? Cô có mắc lừa không?”

Cố Thập Bát Nương cười, nhìn Bành Nhất Châm nói: "Chẳng lẽ Bành chưởng quầy không phát hiện sao?”

“Thập Bát Nương, cô đây là nói cái gì vậy? Ta nghe thế nào cũng không hiểu!” Bành Nhất Châm mất hứng, hắn khụ một tiếng rồi đứng thẳng thân mình.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, chỉ là nụ cười này mang mấy phần xúc động, phẫn hận cùng cay đắng, nàng than thở, nói: "Chu chưởng quầy sắp đặt kế hoạch, muốn ta mua dược giả.”

“Cô nhận ra sao?” Bành Nhất Châm nhịn không được hỏi nàng, lông mày dựng lên.

Cố Thập Bát Nương xem thần sắc hắn, nhìn rồi nói,”Vâng, ta nhận ra, ngươi rất tiếc nuối phải không?”

Ánh mắt trong suốt của tiểu cô nương như có thể xuyên thấu đáy lòng của hắn, Bành Nhất Châm đối diện nàng trong một khắc hắn bỗng than thở.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh