Chương 38: Hỏi ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : sarasatana
Beta : ** ss Gà **           

“Thăng đường sao?” – Tào thị sắc mặt càng thêm tái nhợt, đây là phải lên công đường, thanh danh nữ nhi xong rồi, bất kể là có tội hay không có tội, thân hình nàng lay động. Cố Thập Bát Nương duỗi tay vịn chặt nàng.

“Không phải, không phải, là đi một chuyến đến hiệu thuốc bắc Bành Nhất Châm ở huyện Hà Trung”, quan sai vội nói – “Có thể hỏi vài câu”.

“Được, ta đi cùng các ngươi đi” Cố Thập Bát Nương gật gật đầu nói.

Này, tiểu nương tử thần tình bình thản, tựa hồ như một đại nhân vật đang nói chuyện thời tiết hôm nay thật tốt, mấy vị quan sai phải nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng gặp khốn đốn mà khí độ vẫn nhàn nhã, trên mặt còn mang theo tươi cười. Người bình thường đối mặt với quan sai bọn hắn đột nhiên tới cửa đều là tâm trạng bất an, càng miễn bàn là nhóm tiểu nương tử hay yếu đuối, chỉ sợ đùi muốn nhuyễn ra đứng không vững. Nghĩ đến xuất thân của tiểu nương tử, bọn hắn đều là người thô kệch không đọc qua sách, nên trong lòng nhất trí cho rằng gia đình tri thư đạt lễ giáo dưỡng ra cô nương chính là không giống nhau.

“Thập Bát Nương”  Tào thị cắn môi dưới bất an.

“Nương, Không sao, chúng ta không làm việc trái với lương tâm, có cái gì đáng sợ?” Cố Thập Bát Nương cười nói, tay ngược lại cầm tay Tào thị:  “Khả năng là hiệu thuốc bắc của Bành chưởng quầy có việc, con cung cấp dược liệu cho hắn, tự nhiên cần đi làm chứng một chút, không ngại, không ngại”.

Tào thị nhìn khuôn mặt nữ nhi điềm tĩnh, tươi tắn bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, chính mình còn không được trầm ổn giống như nữ nhi.

“Được”, nàng gật đầu: “Nương đi cùng con”.

Nhìn  mẹ con Tào thị đi cùng quan sai, phố phường nhất thời náo loạn, mọi người căn bản không nghe ra chuyện gì, nhất thời rối thành một đống:

“Cố gia bị kiện tụng…”

“Nữ nhi cố gia giết người…”

“Sai, là bán dược giả, lỗ tai ngươi nghe thế nào vậy…”

Đứng tại Thiên Kim đường có một tiểu hỏa kế từ trong miệng phun hạt dưa ra, lớn tiếng nói: ”Bán dược giả còn không phải là tương đương với giết người?”

Đúng rồi, đúng rồi, mọi người cùng nhau gật đầu, còn không phải sao, phàm là uống thuốc là do có bệnh, kết quả ăn vào dược giả chẳng phải là không còn mệnh! Sau sự kiện Thiên Kim đường lần đó, người trên phố cơ bản đều biết Cố gia tiểu nương tử bán dược mưu sinh.

“Thực không nghĩ đến a, một cô nương như vậy lại làm chuyện thương thiên hại lí (nghĩa như kiểu làm việc ác) , dù có chết đói cũng không nên kiếm tiền như vậy a…” Một ông cụ vẻ mặt ca thán lắc đầu.

“Cố tiên sinh là người khoan hậu nhân từ đối đãi với mọingười, không nghĩ đến…”, có kẻ liên tục thở dài.

“Mới không có, mới không có!”, Đậu Hoa ở trong đám người hô: “Thập Bát Nương sẽ không bán dược giả đâu”.

“Sao lại không?” Có người chỉ Thiên Kim Đường nói: “Ta nhớ được trước kia ở Thiêm Kim Đường đã náo loạn qua, không phải cũng nói nàng bán dược giả sao?”

Lần này mọi người đều nghĩ tới, nhao nhao nhìn hướng Thiên Kim Đường: “Vậy Cố gia tiểu nương tử cũng bán dược cho bọn họ, nhà bọn họ cũng sẽ có dược giả đi?”

Không nghĩ đến tai họa lại dẫn đến chỗ mình, tiểu hỏa kế có chút hoảng hốt, tay ném hạt dưa, vội chống nạnh nói: “Mới không phải, từ sau khi phá được chuyện nàng bán dược giả, chúng ta liền không cùng nàng giao thiệp qua!”

“Chao ôi? Hôm đó đã nói nàng bán cho các ngươi không phải dược giả sao? Chưởng quầy của các ngươi trả nàng thật nhiều tiền nha!” – Có người nghi vấn.

Thực là càng nói càng loạn, tiểu hỏa kế không biết nên làm sao, đành thuận miệng bịa chuyện, hắn nói nào là nàng cầu chúng ta, nào là không muốn rêu rao ra ngoài, nào là chưởng quầy chúng ta thiện tâm vân vân. Nói cho mọi người như lọt vào sương mù bán tín bán nghi.

“Ta khinh! Đừng ở chỗ này bịa đặt! Rõ ràng Thiên Kim Đường các ngươi khi dễ phụ nhân, hạ thấp giá mua dược, bị Thập Bát Nương nhìn thấu!” Đậu Toa cất cao thanh âm hô: “Ai nói Thập Bát Nương bán dược giả? Quan sai cũng không nói là hiệu thuốc bắc bán dược giả, cũng không nói Thập Bát Nương bán, các ngươi biết cái gì mà nói!”

Tiểu gia hỏa hừ một tiếng, không thể tìm lí do cãi lại, chỉ nói dù sao quan sai tìm liền không phải chuyện gì tốt, quan sai sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng. Quan điểm này có đạo lí, nhất thời cả phố nhao nhao nghị luận, nói cái này cái nọ.

“Hừ, quan sai tìm nàng thì nàng chính là bán dược giả à? Hừ, các người đừng gấp, đều là hiệu thuốc bắc, có khi quan sai còn muốn đến tìm các ngươi nữa đấy!” Đậu Hoa căm giận hất hất cái rổ, bã đậu văng khắp nơi khiến đám người bỏ chạy.

Tiểu gia hỏa Thiên Kim Đường bị nàng nói ức cả một bụng khí, chỉ bóng lưng nàng mắng một trận, mới căm giận vào trong.

Trương lão gia lướt đi qua nhóm người tụm năm tụm ba lại trò chuyện, tiến đến Thiên Kim Đường. Tại Thiên Kim Đường, Chu chưởng quầy trước sau như một gảy bàn tính.

“Chúc mừng Chu chưởng quầy mỗi ngày lời đấu vàng, tâm tưởng sự thành (đạt được điều mong muốn)…” Trương lão gia híp mắt cười nói, cần cổ đầy thịt cười đến run rẩy.

“Cùng vui, cùng vui” Chu chưởng quầy ngoài cười nhưng trong không cười thu hồi bàn tính.

“Lại nói đến lúc Chu chưởng quầy ở giữa huyện khai trương hiệu thuốc bắc, tiền vốn mua lại nên chia như thế nào?” – Trương lão gia ngồi xuống cười tít mắt hỏi.

Chu chưởng quầy nhìn hắn một cái, từ khi Trương lão gia tìm tới cửa, sau khi bày ra cách vu oan hãm hại này, hắn liền biết mục đích lão tiểu tử là vì bức mẹ con Cố gia bán đi căn nhà.

Hắn cười cười, cũng không do dự, mở miệng nói: “Ngươi bảy ta ba.”

Trương đại gia lập tức híp mắt lại. Chu chưởng quầy nhìn hắn một cái, vê râu không nhanh không nhanh không chậm nói: ”Lợi tức là ta bảy ngươi ba”

Trương lão gia mắt lập tức trợn to: “Này là tính như thế nào? Ta chi nhiều như vậy lại được ít hơn… Lại nói tiền mua dược giả đều là ta chi…”

“Được, vậy ngươi tới kinh doanh, ta một phân tiền cũng không muốn” Chu chưởng quầy chậm rì rì nói.

Trương đại gia than khổ một tiếng, Chu chưởng quầy một phân tiền cũng không muốn, tự nhiên cũng là một phân tiền cũng không chi. Hắn còn không hiểu lão gia hỏa này sao, cực kì keo kiệt lại thù dai. Đến lúc đó coi như mình hạ được hiệu thuốc bắc của Bành Nhất Châm thì Chu chưởng quầy cũng sẽ ở giữa huyện mở một tiệm khác. Hắn cũng không muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của tên này! Nghĩ nghĩ đến số phận của Bành Nhất Châm sắp sửa kết thúc, Trương lão gia rùng mình một cái.

Hắn lúc trước tìm Chu chưởng quầy, bất quá chính là mơ tưởng Chu chưởng quầy có thể giúp hắn tố cáo Cố Thập Bát Nương bán dược giả, hắn còn giả vờ vô ý nói gặp qua người làm được giả dược. Không nghĩ đến Chu chưởng quầy căn cứ vào câu nói này nghĩ ra kế sách hoàn hảo một mũi tên trúng hai con chim. Không đúng, phải là một mũi tên trúng ba con chim nha, Trương lão gia sờ cần cổ nghĩ nghĩ, tổng cảm thấy chính mình trong sự kiện lần này cũng là bị hắn tính toán.

“Chu chưởng quầy ngươi cứ vui tính, ta nơi nào kinh doanh hiệu thuốc bắc…” Trương lão gia cười ha ha, thôi thì ba liền ba. Lần này một lần liền có thể động đến tòa nhà Cố gia, tiền kiếm được cũng đủ để bổ khuyết tiền mình chuẩn bị dược giả cùng với tiền cổ phần chi ra với Chu chưởng quầy, như vậy tính toán, ba phần lợi tức chính là vừa đủ! Thỏa đáng!

“Chu chưởng quầy, ta cũng không không hiểu lắm, ta chỉ là đúng dịp biết có một loại giả dược… Ngươi nghĩ sẽ không có vấn đề gì chứ?” – Trương đại gia hạ giọng hỏi.

“Có cái gì vấn đề? Dược là dược giả,là  nàng mua cũng là nàng bán, còn có thể có cái vấn đề gì?” Chu chưởng quầy cười lạnh, kéo bàn tính phách một tiếng, tay đem bàn tính đẩy trên mặt bàn: “Một lần này bọn hắn gặp nạn chính là toàn bộ, miệng cũng không thể cất nên lời!”

Nói rồi hắn vê râu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tâm tình vui mừng: “Lần này bọn hắn mơ tưởng có thể thoát thân, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Trương lão gia vội hỏi.

“Trừ phi nàng mua không phải dược giả…” Chu chưởng quầy cười ha ha.

Này cũng thật là cười nhạo ra mặt. “Điều này là không thể…” Trương đại gia cũng ha ha cười: “Thế nào lại có khả năng này được?”.                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh