Chương 43: Thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cố phu nhân đã hiểu lầm rồi.”, Bành Nhất Châm nhìn ra suy nghĩ của Tào thị, cười cười, hắn tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, trầm mặt một khắc nói: “Chuyện này xác thực không phải là một chuyện dược giả đơn giản. Chẳng qua, Cố phu nhân hãy an tâm, lệnh thiên kim cũng không có dính líu trong đó. Đương nhiên, lúc đầu là ta giấu giếm mọi người lên kế hoạch, lệnh thiên kim quả thật là làm mồi nhử cá giúp ta, ta cũng là mới nói cho nàng nghe hết mọi việc, sự tình là như vầy…”

Huyện Bình Dương có nhà giàu số một số hai tên là Tôn Bất Tài, thê tử Tôn Bất Tài mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai. Bởi vì trong nhà có tiền, lại chỉ có một đứa con trai bảo bối, không khỏi nuông chiều, vừa được mười lăm mười sáu tuổi, trừ bỏ dắt chó chọi gà, sống phóng túng cái gì cũng không biết. Mà Tôn Bất Tài lại bị bệnh, trước khi chết đem nhi tử cùng gia nghiệp của mình phó thác cho ca ca của thê tử.

“Cữu ca của Tôn Bất Tài chính là Chu chưởng quầy sao?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

Bành Nhất Châm gật gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, hắn nguyên quán là người Từ Châu, là tú tài thi rớt, Đại Kim đánh tới thì mất gia nghiệp, chỉ mang theo nữ nhi trốn thoát, tìm tới Tôn gia nương tựa, làm *trưởng phòng tiên sinh"

*Trưởng phòng tiên sinh: Người ghi chép sổ sách

“Về sau hắn đã đoạt gia sản Tôn gia sao?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

Bành Nhất Châm sắc mặt lại hiển hiện xúc động cùng phẫn nộ: ”Đúng vậy, hắn là kẻ trộm đáng nhận ngàn đao, vong ân phụ nghĩa, cùng người ngoài lập mưu lừa đại công tử, chính mình lại đem gia sản Tôn gia cuốn gói bỏ chạy, đại công tử cùng đường…”

Nói tới đây, Cố Thập Bát Nương cùng Tào thị đều im lặng, công tử phú gia chưa từng trải qua gian nan khổ sở, đột nhiên gặp cảnh gia nghiệp biến đổi lớn, chết đi có lẽ so với sống còn dễ dàng hơn.

“Vậy, người quan phủ không hỏi đến sao?” Tào thị thở dài nói.

“Hai người còn không biết, con chó kia làm việc cực kì gian xảo, trù tính kế hoạch *thiên y vô phùng, ta nghìn dặm thẳng đến Phúc Châu tìm được tên thương nhân đó, ta thề tuyệt không báo quan truy cứu, người ta mới đem sự tình ngọn nguồn nói cho ta biết… Đáng thương cho Đại công tử vừa chết, người trong tộc chỉ lo đoạt chút tài sản, nào có người nghĩ đến hắn là oan hay không oan…”

*Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được

Bành Nhất Châm nói tới đó thì hai mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào.

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội… ”, Cố Thập Bát Nương lẩm bẩm nói.

*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: người vô học không có tội, mang ngọc mới mắc tội

Tào thị cũng thở dài, nghĩ đến Tôn công tử không cha mẹ, không huynh đệ chiếu cố, chính mình lại là trẻ ngươi non dại không hiểu việc đời.  Người nào coi giúp gia tài lớn như vậy, ai lại không đỏ mắt đâu. Nhưng mà cái người cậu đến mưu đoạt gia tài cháu trai, cũng quá tâm ngoan độc.

“Tôn đại thiếu gia lúc ấy đối xử với hắn rất chân thành, bên ngoài mà nói toàn bộ đều là của Tôn gia, kỳ thật hắn muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, áo gấm ăn ngon, xuất nhập cũng là ngàn hô hậu hòa, cố tình vì vậy lại sinh ra tâm địa độc ác…”, Bành Nhất Châm tay nắm thành quyền, nghiến răng kẽo kẹt: “Đừng nói ta từng chịu ân huệ của Tôn lão gia, chính là người qua đường thấy chuyện bất binh, cũng muốn ôm chuyện thiên hạ, mấy năm nay ta vẫn tìm không được cơ hội, rốt cuộc…”

Hắn mặt hiện lên cảm kích hướng Cố Thập Bát Nương. Cuối cùng xảy ra chuyện náo loạn của nàng cùng Chu chưởng quầy, hơn nữa Trương lão gia ở một bên trợ giúp. Khi ngươi tính kế người khác, chẳng phải cho người khác cơ hội tính kế ngươi…

“Đúng dịp là, Chu chưởng quầy chọn rể cho nữ nhi, nguyên bản hắn coi trọng một tiểu hỏa kế, dỗ tiểu hỏa kế kia bán khế ước chính mình cho hắn. Sau này lại coi trọng một tiểu hỏa kế khác, không cần tiểu hỏa kế trước kia nữa, thế nhưng hắn lại không trả khế ước bán thân cho người ta, dự định lừa được một nô tài không tốn tiền, bởi vậy lão phu liền nhân cơ hội cho tiểu hỏa kế kia ít lợi ích..” Bành Nhất Châm nói tiếp.

Nhìn hắn đem điều bí mật nói đi ra, Tào thị biết hắn là thẳng thắn thành khẩn. Nghe xong việc này, trong đầu nàng còn hỗn loạn hơn, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Vậy, dược giả kia thật sự ăn vào chết người sao?” Tào thị không có chờ hắn nói tiếp, mà đột nhiên hỏi.

Bành Nhất Châm nở nụ cười, “Hắn, Chu chưởng quầy có thể tìm người giả bệnh, ta tự nhiên cũng có thể..”

Nói xong lại điều chỉnh khuông mặt nghiêm túc: “Đó là lão phu tìm được người bệnh không thể cứu…Cố phu nhân, lão phu ta tuy rằng sốt ruột báo thù, nhưng tuyệt đối không hại người để đạt mục đích.”,Tào thị thế này mới im lặng không nói.

“Cố phu nhân, không cần lo lắng băn khoan, phải biết rằng Chu chưởng quầy kia vẫn đang tính kế nhà của ngài, nếu việc của hắn mà thành, lúc này người mất hết tài sản buộc phải xa xứ, chính là nhà của ngài”

Bành Nhất Châm nhìn sắc mặt Cố Thập Bát Nương, nghiêm túc nói với Tào thị, nói xong lại khom người, đem khế ước mua bán nhà đưa lên: “Lần này nhờ tiểu nương tử, đại cừu mới báo, đây là bất động sản Tôn lão gia tạ ơn tiểu nương tử, xin không cần cự tuyệt, ta đây chính là đã đến quan phủ xử lý sang tên xong rồi.”

Tào thị lắc lắc đầu cự tuyệt, làm một phu nhân nhà quan với suy nghĩ thanh khiết, nàng vô luận thế nào cũng không thể tùy tiện nhận đồ người khác tặng. Huống chi nàng còn biết đồ này như thế nào mà đến tay, hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt đạo đức của Tào thị.

Bành Nhất Châm khuyên bảo mãi không có kết quả, chỉ đành ủ rũ cáo từ. Màn đêm buông xuống, trong ngách nhỏ không có người qua lại, chỉ nghe thấy các hộ gia đình truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng hài tử khóc lóc, trong không khí tràn đầy các loại mùi của thức ăn. Tại lúc hắn muốn đi ra ngõ nhỏ thì Cố Thập Bát Nương ở phía sau cất giọng gọi hắn lại: ”Bành tiên sinh, xin chờ.”

Bành Nhất Châm mừng rỡ, chỉ nghĩ là hai mẹ con nàng đồng ý, xoay người nhìn tiểu cô nương bước trong bóng đêm đi tới.

“Tiểu nương tử, nương tử nên cầm, đó vốn nên là của nương tử… Không chỉ này, còn có một số tiền lớn, nương tử không phải chế dược nữa, nên mở một cái quầy dược đi…” Hắn vui sướng nói, lại từ trong ống tay áo lấy ra một túi bạc.

“Bành tiên sinh, này đó tiểu nữ cũng không cần.” Cố Thập Bát Nương đánh gãy lời hắn nói.

Thanh âm của nàng có chút sắc bén, mang theo hơi thở gấp, tựa hồ cảm xúc có chút kích động, Bành Nhất Châm không khỏi ngậm miệng, nghe nàng nói chuyện.

“Tiểu nữ chỉ muốn tiên sinh đáp ứng một chuyện.” Nàng chậm rãi nói.

“Tiểu nương tử, mời nói, đừng nói là một dù một trăm,,” Bành Nhất Châm vỗ bộ ngực nói.

“Chỉ một chuyện thôi..“ Cố Thập Bát Nương đánh gãy lời hắn, gằn từng chữ nói ra: “Tiểu nữ muốn người thề, tuyệt đối không trị liệu cho một người tên là Thẩm An Lâm.”

Thẩm An Lâm? Tuyệt không trị liệu? Cái này gọi là yêu cầu gì? Bành Nhất Châm có chút hồ đồ.

“Người này bị bệnh gì?” Hắn gãi gãi đầu, nhịn không được nhếch miệng cười cười: “Hắn là cố ý muốn tìm lão phu chữa bệnh? Hắn là người…”

Bành Nhất Châm cố lòng hỏi hắn là người quen của nàng sao, nhưng hắn cảm giác được có thể đưa ra yêu cầu như vậy, nói là người quen có điểm không thích hợp.

“…Là kẻ thù của nương tử sao?” Bành Nhất Châm hỏi dò.

Cố Thập Bát Nương không có trả lời.

“Được, ta thề.” Bành Nhất thống khoái nói, “Ta Bành Nhất Châm thề với trời, tuyệt không điều trị cho một người tên là Thẩm An Lâm, nếu làm trái với lời thề, trời giáng Thiên Lôi, sau khi xuống Âm ty địa ngục, nhập vào súc sinh.”

Những lời này nói xong, trong ngõ lại lâm vào yên tĩnh, tiểu cô nương vẫn không nói lời nào, Bành Nhất Châm chỉ nhìn thấy một đôi mắt ở trong bóng đêm lóe sáng một chút.

“Mong tiên sinh nhớ kỹ những lời người nói.” Cố Thập Bát Nương thản nhiên nói, xoay người bước nhanh mà đi.

“Ai, Cố tiểu nương tử…” Bành Nhất Châm muốn gọi nàng lại, cũng không có kết quả, cô nương kia hiển nhiên không nghĩ muốn nói thêm.

“Thẩm An Lâm..” Bành Nhất Châm lặp lại tên này một lần, là loại người nào, chưa từng nghe qua cái tên này, hắn lúc này mới cảm thấy nhiều chuyện còn chưa có hỏi rõ, tỷ như nam nhân hay là nữ nhân? Là lão già hay là thiếu niên? Là làm sao… Thiên hạ này họ Lâm nhiều đi, cũng không thể về sau đối với người kêu tên này đều nhượng bộ lui binh? Bành Nhất Châm than thở, tiêu sái đi ra khỏi ngõ nhỏ, ngồi trên xe lừa thì lại nghĩ đến một vấn đề.

“Thiên hạ đại phu rất nhiều, người kia chính là không tìm ta xem, cũng có thể tìm người khác…” Bành Nhất Châm trăm mối khó giải, “Nếu vậy tiểu nương tử đều cập yêu cầu, cũng không quá đáng.”

Hắn thở dài, đưa tay cầm lấy túi bạc cất vào trong ngực, quên đi, dù sao cũng là tiểu hài tử trong nhà, lo lắng sự tình không được đầy đủ, hãy để cho chính hắn đến an bài đi.

Bành Nhất Châm hiệu suất làm việc rất cao, vài ngày sau, lập tức lại tìm tới cửa.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh