Chương 52: Mua dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: An Điềm Điềm.      

Lời này vừa nói ra, thần sắc ba người trước mặt đại biến.      

"Họ Lưu? Chính là Lưu Công?" Nham nhân trung niên vừa sải bước tới đây vừa kích động hỏi.      

Là " mười bảy phương pháp bào chế của Lưu công".. Cố Thập Bát Nương ở trong lòng đáp, này xem như là Lưu Công đi? Trên mặt nàng cũng có chút chần chừ.      

Nhưng chần chừ này lạc ở trong mắt hai người nam nhân lại mang tầng ý nghĩa khác.      

"Tiểu nương tử, những thứ này của ngươi ta muốn." Nam nhân trung niên không đợi Cố Thập Bát Nương trả lời, giọng cất cao nói.      

Giọng điệu của hắn có chút vội vã, tựa hồ sợ nếu hắn nói chậm, toàn bộ dược liền bị người khácbđoạt đi.      

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh, ngây ngốc nhìn nam nhân rõ ràng là đến từ tiệm thuốc lớn này.      
Cố Thập Bát Nương cũng sửng sốt. "Ngươi nói cái gì?" Nàng có chút không thể tin tưởng, không khỏi hỏi lại.      

"Tiểu nương tử, thỉnh ra giá." Nam nhân trung niên nói.      

"Rễ sắn sao?" Cố Thập Bát Nương lúc này mới triệt để tin, nhất thời kích động có chút phát run.      

Bốn phía đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ, tiểu cô nương này thế nào vận khí tốt quá đi? Hừ hừ, chẳng lẽ là bởi vì thân phận nữ tử? Bộ dáng chẳng qua cũng là dễ coi thôi!      

"Nơi này là hai mươi cân...", chân tay Cố Thập Bát Nương có hơi luống cuống.      

"Còn có sao?" Nam nhân trung niên hỏi.      

"A?" Cố Thập Bát Nương có điểm phản ứng trì độn.      

Mà bốn phía đã lại náo nhiệt lên, vô số người giơ túi dược của chính mình hô: "Ta có!", "Ta có" giống như thủy triều tới đây.      

Nhìn thấy khí thế này làm cho ba nam nhân không được tự nhiên.      

"Tiểu cô nương, rễ sắn này của cô nương chúng ta đều muốn, cô nương cứ nói giá đi." Nam nhân trung niên vội nói.      

Cố Thập Bát Nương lúc này mới triệt để tỉnh táo, trên mặt không khỏi nở nụ cười sáng lạng.      

"Rễ Sắn ninh này của ta, bốn mươi văn một cân, này tổng cộng có nhiều hơn hai mươi cân, ta tính cho ngươi là hai mươi cân, tổng cộng tám trăm văn...." Nàng mang theo nụ cười nói.      

Nàng nói xong lại nhìn thấy thần sắc của hai nam nhân trước mặt có chút cổ quái, nàng ngẩn người, là mình nói giá tiền cao sao? Bây giờ trên thị trường giá tiền cao nhất cũng chỉ có hai mươi văn, nhưng đây là rễ sắn ninh nha...      

"Chưởng quầy, cái này của ta là rễ sắn ninh, giá tiền này có hơi cao một chút...." Nàng mấp máy hé miệng giải thích, do dự muốn hay không hạ thấp giá tiền một chút, dù sao đây cũng là cuộc làm ăn đầu tiên từ khi khai trương....      

Cao? Này mà kêu cao? Hai nam nhân đứng tuổi liếc nhau, trên mặt nói không ra là muốn khóc hay muốn cười.      

"Không, không..." Nam nhân trung niên nói, một mặt ra hiệu thiếu niên lấy tiền, "Đã là nhiều hơn hai mươi cân, liền tính là nhiều hơn hai mươi cân..."      

Thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ đối với tình huống này còn chưa phản ứng kịp, sững sờ cũng không có cầm tiền ra. Vẫn là người còn lại nhanh nhẹn vội lấy ra, lại phát hiện tiền nhỏ nhất là bạc vụn.      

"Liền như vậy di, không cần trả lại..." Hắn dức khoát đem toàn bộ đưa qua.      

Cố Thập Bát Nương giật nảy mình, "Thế này làm sao có thể?" Một mặt lượm một khối tiền nhỏ nhất, hỏi tiểu hỏa kế lấy tiền đồng.      

Tiểu hỏa kế chân tay luống cuống tìm ra một chuỗi tiền bắt đầu cởi bỏ chuẩn bị đếm, hai người kia đã cầm lên gói sắn to.      

"Tiểu nương tử, quý dược hành ở nơi nào?" Nam nhân trung niên hỏi, Mắt nhìn tấm biển ghi "Tiệm Dược Bành thị" dựng thẳng ở chỗ đó, ở trong lòng mặc niệm nghĩ.      

"Nga, Tiên Nhân huyện, tiệm dược Bành Thị ở Tiên Nhân huyện, ở Tây phố, rất dễ tìm...." Cố Thập Bát Nương nói, một mặt nhận số tiền từ tiểu hỏa kế muốn đua cho hắn, “Đây là tiền lẻ của người..."      

Nam nhân trung niên lại cũng không có tiếp, mắt nhìn người phía trước tiến lại ngày càng nhiều, có một vài lời muốn nói nhưng lại không phải thời điểm tốt , đành phải nói: "Tiểu nương tử, cầm trước , đợi lão phu tự mình tới cửa....."      

Tiếng huyên náo ở bốn phía bao phủ âm thanh của hắn, hắn chắp chắp tay, bài trừ đám người, Cố Thập Bát Nương nhìn tiền lể trong cánh tay vươn ra của mình, gọi mấy câu không có kết quả chỉ đành thu hồi này.      

Mà lúc này tiếng huyên náo ngoài cửa khiến cho bên trong tiệm dược Đổng Thị chú ý.      

"Bên ngoài làm sao vậy?" Có người hỏi.      

Liền có người gọi gã sai vặt hỏi.      

"Vương chưởng quầy mua dược trên sạp dược..." Gã sai vặt nén cười lại đi tới nói.      

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong thượng đường đều cười rộ lên, trong đó có một người đặc biệt cười to, chỉ cười cũng khiến bụng phì rung động.      

"Vương chưởng quầy sẽ không xúc động như vậy đi, không phải là lần này không mua được dược của Đổng lão gia thôi sao, đợi lần sau là được, cũng không cần giận dỗi đi sạp dược bên ngoài mua a..."      

"Hắn sẽ không nghĩ cầm những thứ đó đi lừa gạt các vị đại nhân chứ?" người này trong đôi mắt nhỏ đã không còn ý cười, "Phải hiểu rõ dược Đổng lão gia và trước cửa Đổng lão gia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"      
Đường lý người vừa thu ý cười lại lắc đầu.      

"Ta xem vương chưởng quầy này là nhất thời hồ đồ..." Mọi người nhao nhao nói, trên mặt có vui sướng khi người gặp họa cũng có đồng tình.      

Nghe được động tĩnh Đổng lão gia cũng đi ra, Đây là một lão nhân ục ịch khoảng chừng năm mươi tuổi, sắc mặt hòa ái, thần thái điềm tĩnh.      

"Sao lại thế này?" Hắn hỏi, Nghe lời nói của vị đại gia , không khỏi nhíu mày, "Này quá không tốt, nhanh đi thỉnh Vương chưởng quầy tới, thế nào cũng là người một nhà, lão phu sẽ  giúp đỡ hắn....."      

Nghe ý tứ của hắn là nhận định Vương chưởng quầy là bị người lừa, liền có gã sai vặt lên tiếng chạy đi.      

"Vương đại chưởng quỹ là người có nhãn lực số một số hai Kiến Khang, làm sao có thể bị người lừa.." Có người cao giọng cười nói, "Đổng lão gia, hẳn là lão nhân gia hắn giận dỗi cố ý..."      

Trước giờ khi dược liệu bán đều phải tới tay Vương chưởng quý, nhưng lần này lại bị người khác ra giá cướp mất. Nhiều năm như vậy, chắc ông còn chưa nếm qua loại chuyện này, này không chỉ là bị thiệt thòi, hơn nữa là tuyên bố muốn cùng Vương gia bọn hắn trở mặt, sinh khí là không thể tránh khỏi.      

Nhưng đối với đại đường của người khác mà nói, chỉ cần sự xui sẻo này không phát sinh trên người bọn họ, là liền có thể thoải mái cười to.      

Gã sai vặt nghe ngóng tin tức trở lại mang tới tiếng cười, so với ban nãy càng hài hước.      

"Nói là mua cái gì?"      

Nghe được lời nói của gã sai vặt kia, có người hoài nghi chính mình lỗ tai nghe lầm, lớn tiếng lặp lại hỏi thăm.      

"Lưu công bí chế rễ sắn ninh...." Gã sai vặt cũng lớn tiếng nói, ôm bụng cười.      
Nội đường hốt lặng im xuống dưới, sau một lát bộc phát ra cười vang.      

Tất cả mọi người vào Nam ra Bắc nhìn quen dược giả buôn bán tại chợ, cũng hiểu rằng đó là việc không thể ngăn ngừa mà gặp phải, nhưng đó là lúc tuổi còn trẻ, bây giờ nếu lại giống những người khác, mua dược linh tinh này cũng thật là mất hết cả mặt.      

Xong rồi xong rồi, này xem ra Vương chưởng quầy là triệt để muốn gặp hạn, chỉ sợ về sau trên thị trường thuốc này liền gặp không đến hắn.      

Đổng lão gia thần sắc cũng có điểm cổ quái, tựa hồ muốn cười lại bởi vì không thích hợp mà cưỡng ép áp chế lại.      

"Vậy chúng ta nên nhanh đi chúc mừng Vương chưởng quỹ . . . . . . . Không biết Vương chưởng quỹ đưa bao nhiêu tiền thu được dược của Lưu công?" Có người lớn tiếng cười hỏi.      

Gã sai vặt cười không ngừng ngồi chổm ở trên mặt đất, "Không nhiều, một lượng bạc hai mươi cân."      

Lần này càng có người cười chảy ra nước mắt, sau khi cười xong đại gia nhao nhao lắc đầu xì xào bàn tán, có thương tiếc có trào phúng có khinh bỉ có thở dài.      

"Chớ có nói bậy, vương chưởng quầy bất quá là tùy tay mua chút tản dược (dược rơi rớt)..." Đổng lão gia cười, nói.      

Đây là giải vây rồi, một câu tùy tay mua chút liền tỏ vẻ đây không phải là Vương chưởng quỹ trông nhầm . .      

Có người hừ một tiếng, bĩu môi, trong lòng hạ quyết tâm sẽ không để cho hắn Vương chưởng quỹ liền như vậy trôi qua, nhất định phải đem tin tức này rất nhanh truyền ra.      

Nếu Đổng lão gia đã có tâm dừng lại, đề tài này liền dời đi chỗ khác, mọi người nhanh nói chuyện phiếm dùng trà.      

"Muốn nói phải nói, Lưu Công này cái gì đều không lưu lại liền đi về cõi tiên, thực là quá đáng tiếc...." Có người lắc đầu thở dài.      

"Đáng tiếc cái gì? Chỉ sợ càng nhiều người cao hứng đó..." Cũng có người xuy thanh âm, hạ giọng, "Ngươi là không biết, hiện tại dược của Lưu Công đã lên đến giá gì...”      

Hắn dựng thẳng lên một đầu ngón tay quơ quơ, người xung quanh đều tặc lưỡi.      
"Lần này Vương chưởng quỹ kia đại phát tài." Có người đột nhiên nói.      

Đại gia sửng sốt, chợt minh bạch ý tứ của hắn, còn không phải sao, hơn hai mươi cân rễ sắn ninh...      

Ầm một tiếng đại gia cười nghiêng ngả.      

Gã sai vặt lúc trước phái đi tìm Vương chưởng quầy đã trở lại, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Đổng lão gia nói mấy câu.      

"Cái gì?" Đổng lão gia sắc mặt kinh ngạc, "Đi rồi?"      

Ba người Vương chưởng quầy bọn hắn buổi sáng vừa mới tới, thời gian này còn không đến nửa ngày, tại chính mình nơi này ngồi xuống bất quá là thời gian uống một chén trà nhỏ liền lại đi, thực có thể nói ngựa không dừng vó.....      

"Đây là vội vã trở về hiến vật quý...." Có người nghe đến vân vê bụng cười thở không ra hơi nói.      

Cả dược đường lại một lần nữa bộc phát ra tiếng cười, tận mắt thấy một chuyện cười kinh thiên động địa như vậy, mặc kệ đi một chuyến này đạt thành hay không đạt thành ý nguyện đều không uổng công.      

Đổng lão gia nhìn cả sảnh đường cười vang, lắc đầu than thở, nghề dược này dù sao cũng là nghề buôn bán, thành bại cũng là trong nháy mắt, đi sai một bước tất cả đều mất hết...      

Đáng tiếc của hiệu Vương Chưởng quầy là tiệm dược trăm năm lâu đời...

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh