Chương 78: Chấn kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gánh giỏ trúc đứng tại quầy dược hành, Cố Thập Bát nương có điểm chần chừ. Lão giả không đi cùng nàng, bảo là muốn đi mấy ngày, không biết thời gian trở về, có lẽ cả đời không về… Như vậy không thể dựa vào lão giả nữa…

Nàng quay đầu nhìn sọt thiềm tô. Thiềm tô này không cần mình ra giá, để cho đối phương tự mở miệng sao? Còn phải lựa chọn đại dược hành nữa sao? Bọn họ có thể đánh đuổi mình ra không?

Đồng Thận Đức ở Kiến Khang là một cửa hàng bán dược lớn, ở Đại Chu cũng là đứng thứ nhất, thứ nhì. Là một trong những nhà nổi danh tại Vũ Châu, bây giờ Vũ Châu không còn là ranh giới của Đại Chu mà là của Đại Kim. Nhiều hào môn vọng tộc đã bị Đại kim diệt ở Vũ Châu, nhưng Đồng Thận Đức lại lông tóc không hao tổn, vẫn ở Vũ Châu mở dược. Làm được đến mức đó, xem như cũng là tên tuổi đứng ở trên đỉnh rồi.

Thu lại nội liễm nhưng lại không đánh mất tôn quý, Cố Thập Bát nương thêm can đảm bươc vào. Bất quản thế nào, nàng cũng được họ gửi thiệp. Họ muốn nàng bán dược cho họ, nàng cũng muốn nhìn xem, đến cùng có phải là đùa giỡn nàng hay không.

Người bào chế dược liệu không phải nhiều, nhưng đều đã đạt đến khí độ bất phàm. Còn nàng thì như người mua dược, không có chút khí độ của dược sư bào chế. Nàng lại gùi giỏ dược lớn trên vai, khiến cho không ít người chú ý.

Một tiểu hỏa kế đon đả nói chuyện với nàng: "Tiểu nương tử là mua dược à?" Hắn hỏi, "Là chiếu theo phương thuốc để bốc thuốc , hay tự mình mua dược?"      

"Không phải, ta là đến bán dược." Cố Thập Bát nương nói, một mặt đem gùi dược phía sau lưng đưa tới, đặt ở trên mặt quầy.      

Tiểu hỏa kế có chút ngoài ý muốn, nhưng mặt tươi cười không giảm.        

"Tiểu nương tử, ngươi này là bào chế dược liệu sao?" Hắn cười nói.      

"Vâng." Cố Thập Bát nương gật gật đầu, mặt  bình tĩnh hờ hững, trong tâm lại nhảy loạn lên.      

Tiểu hỏa kế khóe miệng cười càng nồng.      

"Tiểu nương tử đây là cái gì? Bán thế nào?" Hắn cười nói, mặt đã mang mấy phần hài hước.      

Không biết là ai trêu đùa tiểu nương tử này, để nàng chạy tới Đồng Thận Đức bán dược.....      

Thấy tiểu hỏa kế lay động giỏ trúc, Cố Thập Bát nương duỗi tay đè lại.      

"Gọi quản sự các ngươi tới xem đi." Nàng thản nhiên nói.      

Tiểu hỏa kế sửng sốt, xem thần tình tiểu cô nương này, rất bình tĩnh, tựa hồ không phải đang nói đùa.      

"Tiểu nương tử, đây là thuốc gì?" Hắn không nhịn được hỏi, cũng có một số ít người cầm dược quý hiếm tới bán…      
"Thiềm tô." Cố Thập Bát nương đáp.      
Tiểu hỏa kế nhịn không được cười hì hì một tiếng.      

Cố Thập Bát nương nhìn hắn một cái, "Đi đi, cứ nói quản sự các ngươi tới xem đi."        

"Tiểu nương tử, ngươi vẫn là đi nơi khác chơi đi." Tiểu hỏa kế dở khóc dở cười, đem thiềm tô đưa cho quản sự xem, không phải sẽ hại hắn bị mắng sao.      

"Sao vậy?" Cố Thập Bát nương nhìn hắn thản nhiên nói, "Các ngươi gửi danh thiếp, cũng là trêu đùa ta à?"        
"Cái gì danh thiếp?" Tiểu hỏa kế sửng sốt.      

Tiểu cô nương từ đầu đến cuối khí thế hờ hững, hắn cảm thấy có điểm nào đó không đúng.      

"Ta họ Cố, ta tới đưa thuốc, ngươi đi hỏi một chút, các ngươi còn muốn hay không? Nếu không muốn, ta đi ngay." Cố Thập Bát nương nói.        

Họ Cố? Tiểu hỏa kế nhăn nhíu mi, lại một lần nữa đánh giá tiểu nương tử trước mặt, rốt cục vẫn là bị nàng dùng khí thế bình tĩnh trấn trụ.      

"Ta giúp ngươi hỏi một chút.." Hắn nói, nghĩ đến quyết định này của chính mình hắn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.      

"Đi đi." Cố Thập Bát nương gật gật đầu, nàng lăngt lặng ngồi xuống ghế mây dùng để đãi khách.

Nhìn qua tiểu nương tử này lai lịch có vẻ lớn. Tiểu hỏa kế gùi giỏ thuốc của nàng lên đi vào bên trong. Hắn mãi nhập tâm suy nghĩ không chú ý đến hai chân tiểu nương tử giấu dưới váy đang phát run.

Sảnh lớn, người vào vào ra ra, nhìn tới nàng đều hiếu kỳ. Thời gian chỉ mới hết một chén trà nhỏ mà Cố Thập Bát nương cảm thấy rất gian nan. Nàng có chút mất bình tĩnh muốn đứng dậy rời đi, một người mập mạp từ trong nội đường đã đi ra      

"Cố nương tử, Cố nương tử..." Người tới nói năng lộn xộn, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt nàng.

Một người cực kỳ mập mạp, giống như một viên cầu được bọc tơ lụa hảo hạng, nên Cố Thập Bát nương không thể không nhìn hắn      

"Cố nương tử, ngài thế nào tự mình tới... Có cần cái gì, bảo người truyền cho tại hạ, tại hạ sẽ tự mình đi gặp ngài..” Viên cầu kích động nói.

Cố thập bát nương rốt cục cũng bỏ qua thân hình hắn để chú ý đến lời nói của hắn “ Ngươi… biết ta sao?” Nàng nhịn không được hỏi.

"Cố nương tử chê cười tại hạ…" Viên cầu cười nói.

Tấm danh thiếp là thực? Cố Thập Bát nương chấn kinh không nói ra lời.

"Cố nương tử, mau mau, thỉnh vào bên trong, tại hạ đã phái người đi thỉnh đại lão gia…”  Viên cầu khom người nói.      

Động tác  này thực là làm khó hắn.      

"Không được, ta còn có việc." Cố Thập Bát nương thản nhiên nói.

Tinh thần của nàng đã bị sự nhiệt tình của viên cầu làm chấn kinh. Nếu không phải là đùi nàng đã mềm nhũn, hẳn là nàng đã rút chân đi ngay rồi.

Gặp nàng nói thế, viên cầu vội liên thanh đáp phải phải.

"Cố nương tử, đây là tiền dược, người xem có vừa lòng không?” Viên cầu hỏi.
Lời nói vừa ra, vội khẽ vươn tay, lấy cái khay từ tay tiểu hỏa kế, đem những thỏi bạc được xếp ngăn nắp đưa tới

Cố Thập Bát nương nhìn bạc không nói ra lời. Năm mươi khối thiềm tô, mười thỏi bạc. Thấy Cố thập Bát nương không nói chuyện, Viên cầu có chút khẩn trương, giá này còn không hài long sao?

"Cố nương tử, hay ta đổi vàng lá cho ngài…” Hắn mang nụ cười lấy lòng thăm dò.

Đổi thành vàng lá, mười thỏi bạc sẽ không còn là mười thỏi bạc.

"Không cần” Cố Thập Bát nương nói, thanh âm có chút khô khốc, nàng vịn tay ghế đứng lên.

Viên cầu nhẹ nhàng thở ra, trừng tiểu hỏa kế, “Còn không mau lại giúp tiểu nương tử”       

Tiểu hỏa kế vội vàng nghe theo, cầm túi tiền đưa tới tay nàng.

Cầm gói to nặng trịch trong tay, Cố Thập Bát nương thấy hô hấp trở nên dồn dập, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn viên cầu.

"Dược của ta thực đáng đồng tiền sao? Ngươi không đùa ta chứ?" Nàng hỏi.

Viên cầu nghe vậy mặt hiện lên sợ hãi, hắn nỗ lực mở to mắt: “Không phải, không phải, tại hạ không dám không dám.. Cố nương tử, giá tiền có thể hảo hảo thương lượng, Cố nương tử cứ việc mở miệng, chính là.." Hắn vội vã nói.      

"Không phải, " Cố Thập Bát nương thấy hắn hiểu nhầm ý mình định mở miệng giải thích. Nhưng nhìn bốn phía người tới càng lúc càng đông, tay nàng đang cầm túi tiền nặng trịch lại có chút ngưng thần. Nàng nghĩ đến lời dặn lúc trước của lão giả, liền cảm thấy nhất định là có ẩn tình khác, hiện tại không nên hỏi rõ.      

Nàng không nói thêm nữa, thi lễ cáo từ.      

"Cố nương tử, Cố nương tử, đại lão gia chúng ta đến ngay, ôi chao…” Viên cầu vội vàng đứng trước mặt nàng cung kính nói: "Cố nương tử, Cố nương tử…sau này ngài cần gì, chỉ cần phái người gọi chúng ta….Cố nương tử, cố nương tử….Đại lão gia chúng ta muốn tìm ngày bái phỏng, không biết Cố nương tử có thể nhín chút thời gian để gặp gỡ không?”

Lúc hắn còn đang nói, Cố Thập Bát nương đã đi xa, vừa ly khai Thận Đức đường nàng bèn cầm túi tiền chạy như điên.      

Gặp quỷ gặp quỷ.....      

Nàng nhất định là gặp quỷ...      

Nhất định có chuyện kỳ quặc trong đây..    

Cố Thập Bát nương xem túi tiền trong tay, đầu óc rất nhanh chuyển động, mơ hồ nghĩ ra đầu mối. Nghĩ đến lão giả dặn bảo, khi nói chuyện mặt của lão rất cổ quái…

Chẳng lẽ trong dược có gì cổ quái? Lão giả này chuyên làm dược giả, có khi nào mấy ngày nàng không để ý, lão đụng tay chân vào dược, tỷ như…hạ mê hồn dược? Nên những người mua được dược như si, như cuồng không so đo tiền?

Nàng cảm giác quá hoang mang không biết thật hư. Cố Thập Bát nương lắc đầu, hoang đường hay không, thử một cái là biết.

“Linh Nguyên, Linh Nguyên…” Nàng la lớn.

Sau lưng nàng một thiếu niên có chút buồn bực đứng ra, hắn biết mình đi không tốt, lại bị phát hiện rồi….

“Đi, đi mua giúp ta chút dược liệu chưa bào chế…” Cố Thập Bát nương vứt cho hắn thỏi bạc.

Thiếu niên bắt lấy thỏi bạc nặng trịch, “ Người muốn mua dược liệu gì?” Hắn hỏi.

“Bất quản dược liệu gì, tùy ngươi mua!” Cố Thập Bát nương khoát tay.      
Thiếu niên liền xoay người đi.      

Tại "Thanh Phong Lâu", ở lầu ba, trong phòng lớn tràn đầy người. Nơi đây đang tổ chức gia yến cố định của Đại Hữu sinh. Nhìn cách mọi người ăn mặc trang điểm, đã thấy đây đều là những người hết sức quan trọng của Đại Hữu Sinh. Trong tháng này gia yến đã có mấy lần, gia nhân nhất thời ít nhiều đều phán đoán đang có chuyện gì xảy ra.

Tiểu nhị mang khay nối đuôi nhau đi tới, nhưng không đưa lên trước bàn mọi người mà để sang một bên. Lúc này tầm mắt mọi người đặt trên cái án chính ở đại sảnh.

Đây là một cái án nhỏ làm từ ngọc thạch, phía trong trắng sữa, bên ngoài xanh nhạt, cực kỳ tao nhã. Trên án này bày mấy khối dược liệu hoặc vàng hoặc đen khô héo. Hoàn toàn đem vẻ đẹp của ánbngọc phá đi. Nhưng không có bất kỳ người nào kháng nghị, mà mắt vẫn nhiệt tình nhìn chòng chọc vào mấy khối dược liệu xấu xí. Ánh mắt mọi người đảo qua nhìn thần thái những người ngồi trên đại sảnh. Ở trên vị trí chủ tọa, một lão giả thể hiện vẻ mặt hết sức trịnh trọng.

“ …Cảm thấy ra sao?” lão giả hỏi

“Tứ ca”, bên trái hắn một vị lão giả khác trầm tư nói: “ …Mắt đệ tuy là vụng về, nhưng nhận ra được dược của Lưu công có chút không giống”.

Lão giả gật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chút dược liệu trên bàn.

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.” Hắn trầm giọng nói, “Nhưng ta thấy Bảo Hòa Đường tới mua rễ sắn…đích xác là đồ thật, không thể nghi ngờ.”

“Lão gia, vì là đệ tử Lưu công , có thể cùng Lưu công có chút khác biệt, cũng không có gì lạ” Có người lại nói

Đại sảnh vang lên tiếng nghị luận.

“Triều Dương” Lão giả mặc thanh y nhìn sang bên phải lên tiếng

Ở bên phải, cách năm sáu người trung niên là một nam tử  khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. So với những người đang ngồi tại đại sảnh , có thể thấy rõ trong gia tộc, hắn có địa vị không tầm thường.

Người thanh niên cúi đầu, nghe hỏi, liền chuyển tầm mắt, mặt mũi thanh tuyển, tinh thần sáng láng

“Gia gia,” Hắn ngồi thẳng đáp.

"Con cảm thấy ra sao?" Lão giả hỏi tôn tử, không chút che dấu sự yêu thích trong mắt mình “Bảo Hòa Đường Vương Nhất Chi tự mình gửi danh thiếp…”

“….Sớm nghe nói có tổng cộng 6 nhà gửi danh thiếp cho vị Cố nương tử này…theo thứ tự là Bảo Hòa đường, Đồng Thận Đức, Hòa Thái Xương, Vĩnh Phong Được, Vạn Thịnh long, Tam Nghĩa Thành..."

Một chuỗi các tiệm dược được nói ra, thần sắc mọi người trên sảnh càng thêm ngưng trọng, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Người thanh niên cũng không có trực tiếp hồi đáp lão giả, lão giả nghe lại không ngừng gật đầu.

"Không sai, Triều Dương nói rất đúng…”, Hắn chỉnh lại thanh âm: "Ta tin tưởng danh thiếp những tiệm dược này, họ không thể lấy danh dự trăm năm ra đùa giỡn…”.

"Gia gia, danh thiếp của người, tôn nhi đã gửi đi.” Tín Triều dương nói tiếp.

Lão giả nhìn hắn một cái: "Triều Dương, sao con lại cầm danh thiếp của ta đi? Bây giờ Đại Hữu Sinh, đương gia chính là phụ thân con…”.

Ngồi đối diện thanh niên là một nam tử trung niên sắc mặt bình thản, còn mang một nụ cười, hiển nhiên không có chút bất mãn với nhi tử.

"Gia gia," Tín Triều Dường gương mặt tươi cười, ly rượu chuyển động trong tay, nói: "Gia gia là lão gia trong ngành dược, đối với đệ tử Lưu công tỏ vẻ chúc mừng một chút, cái này chẳng phải chuyện xấu, cũng không quá thất lễ. Người khác cũng chẳng trách được chúng ta cái gì. Mà đối với chúng ta, chuyện này chỉ là một chuyện bình thường, gia gia người thuần túy quan tâm hậu bối mà thôi”.

“Không sai” lão giả mỉm cười, tán thưởng đại tôn tử của mình.

Thực là càng xem càng thích, người tôn tử này, vô luận tướng mạo hay là khí chất, tuyệt đối là nhân trung long phượng, nhân tài kiệt xuất. Đương nhiên tối trọng yếu là hắn tâm cơ mưu trí, ở trong gia tộc tuyệt nhiên không thể coi thường.        

Tín Triều Dương, năm nay bất quá hai mươi bốn tuổi, nhưng trầm ổn, ưu việt, lại không kiêu ngạo, không nóng nẩy, đối với trưởng bối vẫn là khiêm nhường khiêm tốn nhã nhặn. Là một đại tộc lớn dĩ nhiên thị phi sẽ nhiều, nhưng cả nhà trên dưới đối với Tín Triều Dương bất mãn, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Người như vậy, ngươi chính là ghen tị với hắn không được, càng ghen tị lại càng làm mình thêm xấu hổ.

"Làm như vậy chúng ta cũng không chậm bước so với những nhà khác. Mà bây giờ Đại Hữu Sinh người đương gia là đại thúc, như vậy trong tương lai có gì không thỏa đáng, chúng ta cũng không bị liên lụy…”,Có người liền liên miệng tán thưởng mà nói.

   
"Bất quá...." Tín Triều Dương thần tình ôn hòa, đầu lông mày hiển hiện một tia nghi ngờ.      

"Triều dương, có chuyện cứ nói đừng ngại." Lão giả nói.

Bởi vì mọi người muốn nghe Tín Triều Dương nói chuyện, đại sảnh tiếng nghị luận liền im ắng, một tiếng ngáy nho nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.      

Ngồi trong đám người, một người dựa vào cây cột đang ngủ mê mệt, cẩm y thiếu gia đột nhiên bị đập vào người.      
"Thế nào? Tan rồi sao?" Hắn giựt mình tỉnh lại, duỗi tay lau khóe miệng nước miếng, quay đầu xem.      

Bốn phía vang lên tiếng cười nhẹ, lão giả ho nhẹ thanh âm, cẩm y thiếu gia lập tức rụt đầu, đem chính mình dấu ở phía sau đám người.

Đoạn nhạc đệm cũng không làm Tín Triều Dương không vui, hắn thần tình như trước, mang nụ cười đạm nhạt.      

"... Mấy ngày nay vị Cố nương tử này rất mạnh tay ra dược. Tất cả các dược hành, nàng đều đến bán, không có chút nào thiên vị bất kỳ nhà nào....."

Hắn nói tiếp, lời nói xoay chuyển, "Bất quá, kỳ quái là, chỉ riêng không có đi đến nhà chúng ta bán dược ....."      

Cái này rất kỳ quái.. Đại sảnh nhất thời vang lên nghị luận , danh thiếp cũng gửi, nhà bọn họ cũng bán dược trên phố. Gần sát nhà bọn họ cũng có hai nhà bán dược khác, vị Cố nương tử này đều đến hai nhà bên cạnh, không lý do gì tự nhiên bỏ qua bọn họ mà?     

 "Vị Cố nương tử này chẳng lẽ đối với chúng ta không thích?" Lão giả nhíu mày, thần thái có chút ngưng trọng.  

Cái này không tốt, tự nhiên không nói không rằng, lại cùng đại dược sư nảy sinh không vui. Nàng ta nếu không bán dược cho nhà mình, sẽ làm tổn thất danh dự của nhà mình. Mỗi dược hành đều có thể mua dược của nàng, nhưng lại không bán dược cho các ngươi, cái này chứng minh điều gì?

Đại sảnh, mọi người đều ý thức được điều này, thần sắc đều có chút bất an, lại bắt đầu thấp giọng nghị luận.

"Ta đang nghĩ…” Tín Triều Dương nói, một mặt nhìn phụ thân, “ …chắc phụ thân phải tự mình đi bái phỏng Cố nương tử một chuyến…”

Người đang đương gia Đại Hữu sinh là phụ thân Tín triều Dương.

Tín nhị gia nghe vậy liền gật gật đầu “Như vậy cũng tốt, chắc phải như thế.” Hắn nói, “ Bất quá, vị Cố nương tử này nhà ở đâu? Chúng ta đi Cố gia tộc trưởng bái phỏng vẫn là… Chúng ta không biết nàng, có người tiến cử sẽ không quá đường đột…”

“Ai?” Ngồi ở phía sau, vị Cẩm y thiếu gia đột nhiên nói, hắn nghe Cố nương tử, đầu óc hiển hiện mặt mũi một thiếu nữ kiều mỵ, không khỏi hít nước miếng , “Cố gia sao? Ta nhận được, ta nhận được”

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh