Chương 80: Trù bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó nàng vô ý hô lên đó là Lưu công bí chế, người ta hỏi thăm nàng liền nói gia sư họ Lưu…

Đây là chiêu thường thấy tại các quán bán dược, cũng không phải sự lạ...

Muốn làm đệ tử của Lưu Công sao, danh hiệu Lưu công đệ tử không phải ai thích cũng đều được…

Cố Thập Bát Nương ngac nhiên nhìn Bành Nhất Châm cười khổ một tiếng:  ”Ngươi là nói, bọn hắn thực cho đây là dược Lưu Bất tài làm? Sẽ không đi, ta đã nói là ta làm mà…”

“Vâng, cho nên bọn họ mới nói người là đệ tử Lưu Công” Bành Nhất Châm cũng có chút không hiểu, sao Lưu Công lại dạy bảo Thập Bát Nương, hắn suy đoán mãi cũng không hiểu.

Vị tiểu nương tử phản ứng cũng giống mình khi nghe tin tức như vậy…      

"Sẽ không đi..." Cố Thập Bát nương có chút dở khóc dở cười, "Bọn hắn là đại thế gia? Sẽ không phải lần đầu tiên đi mua dược? Trong  thiên hạ trưng biển Lưu công rất nhiều,không phải ai cũng là đệ tử Lưu công đi”

“Chính là do một người có lai lịch rất lớn trong nghề dược, người đó nói ngươi chính là đệ tử Lưu Công…”, Bành Nhất Châm có điểm không hiểu, nói lắp bắp.

"Dược hành nào?” Cố Thập Bát Nương hỏi

"Túc an, Bảo Hòa Đường…” Bành Nhất Châm nói, lại bổ sung thêm một câu: "Túc An, ở kinh thành!”      

Cố Thập Bát nương sửng sốt, sự việc mấy ngày nay ở trong đầu nàng rất nhanh xẹt qua.....      

Thì ra là thế a..... Nếu không phải người làm dược mắt bị mù thì chính là…quyển sách là thật.

Đương nhiên quyển sách khẳng định là sách bào chê dược, nàng đã sớm biết, nhưng nàng vẫn không tin đó là quyển sách của Lưu công thật.

Cố Thập Bát nương không nén được kích động, xoay người đánh một quyền trên bàn, đau đớn làm nàng ý thức được đây là thật.

Mấu chốt là, nàng làm dược bị người ta nhận ra là tài nghệ của Lưu Công, như vậy là nành rất tiến bộ phải không? Chính nàng cũng không biết được.

Cúi đầu nhìn túi vàng lá trên tay, Cố Thập Bát nương đột nhiên muốn khóc, không phải bị áp chế tinh thần mà khóc, mà là một loại hoàn tòan mới, chưa từng có, nồng nhiệt, vui mừng muốn khóc.

Nàng làm dược mất ăn mất ngủ, khắc khổ nghiên cứu là không uổng phí… Nàng đã đạt tới bậc cao mới, kiếp trước không có, kiếp này nàng đã làm được.

Nhìn thần sắc Cố thập bát nương biến ảo, Tào thị thấy lo lắng. Sự tình đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.      

Cái gì lưu công, cái gì đồ đệ, còn có ai so với nàng rõ ràng hơn chuyện nữ nhi có bái sư học nghệ hay không?            
"Là hiểu lầm đi." Tào thị nói, thần sắc có chút bất an, "Này đó tiền... trả lại cho người ta..."

"Không đâu," Bành Nhất Châm gãi đầu.

Hoàn trở về? Quy củ dược hành, bán ra không trả về, mua cao hay thấp là do trời định.

"Nhiều người nhầm như vậy không?” Cố thập Bát nương lúc này trấn định lại, nàng duỗi tay đem túi tiền cầm ở trên tay tung tung, khóe miệng hiển hiện cười.      

"Thập Bát nương, vậy không tốt?” Tào thị thấy nữ nhi quả thật muốn nhận chỗ tiền đó không khỏi có chút thấp thỏm.

Nhiều tiền vàng như vậy, nàng mới gặp lần đầu, chẳng lẽ sau này chỉ bán chút dược liệu có thể đổi lấy? Dược liệu làm từ gì nhỉ? Chắc là vàng làm dược liệu mới có giá đó đi. Huống chi là người ta hiểu lầm nữ nhi mình là đồ đệ một đại nhân vật, sự thật nữ nhi không phải…

"Sao lại không tốt?” Cố Thập Bát nương cười nói, đem túi tiền ước chừng một lần nữa, “Là con trộm sao? Được thưởng sao? Hay là lừa gạt? Lừa…Nương, chế dược đều là do các sư phó đặt tên, Đổng công, Lưu công , Trương công, không thể nói là lừa người được bởi vì sư phó con đích xác họ Lưu mà…”

Chẳng qua là sách, không phải người.

“Ta bán, ngươi mua, ta nói giá, ngươi trả giá, nương, đó là mua dược. Phải luyện mấy phần nhãn lực xem hàng, tuyệt đối không phải con nói cái gì, thì bọn họ đều cho là thật” Cố thập bát nương cười nói.

Tào thị nghe vậy gật gật đầu, đạo ly này cũng đúng, chính là đây chính là vàng, nhiều vàng như vậy,…

"Có lẽ dược con làm tốt lắm, bán được với giá này”. Cố Thập Bát nương cười nói, lộ ra răng trắng mịn.      

Nàng nhìn qua , thấy Bành Nhất Châm đã có điểm minh bạch: "Bành chưởng quầy, cám ơn ngươi đã mang tới cho ta, ta chính là đang cần tiền gấp” Nàng chân thành nói.

Bành Nhất châm lấy lại tinh thần, a a mấy câu nói phải, vốn tiểu nương tử ngươi làm dược…

“Sư phó ngươi quả thật họ Lưu?” Hắn hạ giọng hỏi      

Cố Thập Bát nương khẽ gật đầu.      

Quả nhiên có sư phó a, có cao nhân sau lưng chỉ điểm a, cũng là bào chế dược, dù không phải Lưu bất tài, nhưng chắc chắn hắn cùng Lưu Bất Tài có quan hệ.

Bành Nhất châm thoải mái, gãi đầu cười ha ha: "Quả nhiên danh sư xuất cao đồ, danh sư xuất cao đồ, tiểu nương tử không xuất thủ thì thôi, vừa rat tay, danh chấn thiên hạ…”.

Cố thập bát nương bị hắn đùa, nàng vừa ra tay danh chấn thiên hạ, trước là bị Chu chưởng quầy xem thường, sau đó bị Đổng lão gia cự tuyệt không giám định bò cạp…Bào chế từng bước một, thủ nghệ là từ từ luyện ra, bất quá tay nghề bào chế này rất nhanh thôi, sẽ hoàn toàn thuộc về chính nàng, không ai có thể xem thường.     

"Bành chưởng quầy, ngươi thực là cơn mưa đúng lúc đang nắng a." Nàng nhìn Bành Nhất Châm cảm khái nói.      
Tay nắm chặt túi tiền, khóe miệng nàng có ý cười giương lên.      

Buổi tối Cố Hải về nhà, bị Tào thị đưa vào trong nhà, thấy nhiều tiền, lại nghe lời nương, chấn kinh nửa buổi không nên lời.      

Hắn ngẩng đầu nhìn muội muội an tĩnh đứng bên, ánh nến trên thân phủ một tầng vàng sáng rực rỡ, mơ màng, mang mấy phần không rõ ràng.

Thân hình nàng càng thêm gầy yếu, nhưng bộ dáng lại rất can đảm. Nàng thấy hắn nhìn qua, liền ngẩng cao đầu, hé miệng cười, ánh sáng lung linh như thác nước cứ vậy mà trút xuống…      

Tào thị nói cái gì thật nhỏ, Cố Hải cũng không có nghe đến, hắn nhìn muội muội trước mắt, cảm giác nàng chưa từng có tự tin như hiện tại.

“Hiện tại muốn lấy cửa hàng về sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

Đang nói chuyện, Tào thị bỗng sửng sốt, đối với nhi tử đột nhiên nói chuyện không đầu không đuôi có chút không hiểu.

Cố thập Bát nương cười, lắc lắc đầu: “Đương nhiên chúng ta sẽ lấy nó về, nhưng không phải hiện tại!”

Hiện tại nàng có thể kiếm tiền, nhưng cái này có tính là gì, còn chưa đủ để có thể đứng trước tộc trưởng nở mày nở mặt đâu.      

Nàng còn cần làm càng nhiều, trở nên càng lợi hại.

Cố Hải gật gật đầu : "Vậy chúng ta cứ thế chờ đợi đi, muôi muội đã suy xét kỹ mọi việc như thế ta liền yên tâm. Muội có quyết định làm cái gì chưa?"

Tào thị nhìn nhi tử và nữ nhi một cái, u u than thở. Hài tử đã trưởng thành rồi, nàng là nghe không hiểu được ý nghĩ của hài tử.

"Ta tính mở cửa hiệu thuốc bắc..” Cố Thập Bát nương nói, nàng nhoẻn miệng cười một cái, "Bất quá, trước mắt trọng yếu là chúng ta cần bán thêm dược. Muội muốn dù năm nay không có phụ thân ở đây, không có người ta quan tâm lo lắng, chúng ta vẫn qua năm mới thật tốt”

Cố Hải cười một cái, duỗi tay xoa đầu muội muội: “Được, không cần ngoại nhân tới quan tâm!” Hắn cười nói.

“Vâng, muôik muốn chính chúng ta sẽ lo được” Cố thập bát nương cười, “Còn có ca ca, ca mới học tiên sinh, cũng nên gửi một phần lễ thật lớn.”

“Lễ nhẹ nhưng tình nặng, tiên sinh không coi trọng cái này, ca đem sách học thật tốt là đủ rồi”, Cố hải cười nói: “Nhưng mà lễ trọng cũng không phải không tốt!”

Cố thập bát nương cười nghĩ. Đây là nói, người thời đại này xem trọng tiền tài cùng địa vị, nàng dùng tiền đập chết nụ cười nhạo của những người đó, chắc hẳn người nhà của nàng sẽ rất vui sướng.

Tới gần cuối năm, trên phố đều có một loại không khí vui mừng, không biết nơi nào truyền tới tiếng pháo trúc, lại càng tăng thêm rộn ràng.

Tào thị một lần nữa nhìn thân thượng Cố Hải đang đổi áo vải, mặt đầy cao hứng.

“Nương, nương xem nhi tử của nương thật soái…” Cố Thập Bát nương đem áo choàng xanh tiến tới, nhìn Tào thị cười nói.

“Nha đầu này…” Tào thị oán trách nhìn nàng một cái, đôi mắt không nhịn được đỏ lên, “Năm đó ủy khuất các con…”

Nàng là mẫu thân, nhưng hai ba năm không mua cho nhóm hài tử thêm quần áo.

"Nương!!” Cố Thập Bát nương khoác tay lên tay nàng ngăn lời nàng lại, tựa đầu vào vai của nàng, “ …Có nương thế nào cũng không ủy khuất…”.

Lời này vừa nói khỏi miệng, đầu mũi nàng là một trận đau xót, một đời này là nàng xuyên lại sao? Nàng đang có những ngày quá tốt có thật không?

Nhìn Cố Hải phủ thêm áo choàng, Cố Thập Bát Nương cầm ba cái hộp tinh xảo đưa cho hắn: "Cái này là lễ mừng năm mới cho tiên sinh!” Nàng cười nói.

“Là cái gì? “ Cố Hải hỏi, cảm giác xúc cảm rất lớn…      

"Không có gì, cũng là thịt nai khô mấy loại mà thôi." Cố Thập Bát nương cười nói.      

Dĩ vãng đưa ra thịt khô đã là cực hạn....      

"Muôik muốn đi nơi nào? Hôm nay có đi chế dược không?" Cố Hải nhìn muội muội đang phủ thêm áo khóa màu thủy lam, hiển nhiên là muốn ra ngoài: “Muội đi nhìn xem thử, dược liệu dung xong rồi…”, Cố Thập bát nương hàm hồ nói.

Không biết lão giả có trở về không? Cố Thập Bát nương đầy một bụng muốn hỏi hắn…

Huynh muội hai người men theo ngã tư đường đi, Tào thị đứng tại ngưỡng cửa nhìn mãi đến khi không thấy bóng dáng mới xoay người đi vào.

Cố Hải đến gần học đường đã thấy Cố Lang nhảy từ xe ngựa xuống, liên tục gọi mắng cố Ngư đem lễ năm mới gửi tiên sinh mang tới.

“A” Cố Lang nhìn không ra Cố hải đang khoác áo choàng xanh bên ngoài, mặc một trường bào màu vàng nhạt bên trong. Bởi vì đang trong kì giữ hiếu cho cố tộc trưởng nên thiếu niên cao gầy không mang bất cứ ngọc bội túi thơm nào. Thiếu niên chậm rãi đi tới, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt có thần. Sao trong vòng một đêm, tiểu tử này liền thay da đổi thịt?      

Cố Lang sững sờ nhìn hắn đi đến bên cạnh mình, mắt không nhìn tới mình một chút.

“ Tiểu tử thúi, mặc áo mới liền không biết mình là ai à?” Cố Lang lấy lại tinh thần, không khỏi giậm chân giận dữ, rảo bước lên cửa học đường mắng to.

Hắn quay đầu nhìn thấy Cố Ngư cầm lễ vật đứng bên cạnh mình, đang nhìn theo bóng dáng thiếu niên đi xa mà phát ngốc.

“Nhìn cái gì vậy! cầm lễ của tiểu gia đi mau!..” Cố Lang đang tức giận đến giẫm hắn một cước.      

Cố Ngư nhất cái lảo đảo, may mắn sớm đã thói quen, lễ trên tay cũng không có rơi trên mặt đất.      

"Vâng." Hắn cúi đầu đáp, cùng với tiếng chửi mắng trách móc của Cố Lang tiến vào học đường.      

Hắn ngẩng đầu, mặt cố ngoái nhìn xem gã thiếu niên vừa mang đến cho hắn cảm giác chấn động. Trong ký ức của hắn cơ hồ không có lưu lại hình ảnh thiếu niên như hiện tại, thiếu niên trước kia là một người thô lỗ, vụng về, sao có thể là cùng với người bây giờ là một người được?

Hơn nữa, vừa mới tháng trước , hắn ta cũng không hề khác biệt so với trong kí ức của hắn, mắt Cố Ngư khép lại, có điểm khác biệt, là hắn đã sơ sẩy…      

Lần trước bọn hắn mắng hắn ta, hắn ta cũng không như trước giậm chân, giận dữ bổ nhào qua, cùng bọn hắn đánh thành một đoàn, mà cúi đầu không nói, xoay người bước đi… Có biến…quả nhiên có biến…            

Tầm mắt cố Ngư hướng đông đảo thiếu niên đang nói cười, trong đó bóng dáng thiếu niên kia như một loại kiếm mới ra khỏi vỏ, khí thế đang dần dần lộ…

Đây là công lao của học đường sao? Một tảng đá không chút thu hút, thợ thủ công tỉ mỉ mài, lộ ra ngọc thạch chói mắt…

Cố ngư hắn cả đời chú định chỉ là một tảng đá thôi sao? Ba tháng sau thi học kỳ, chính là một cơ hội giúp hắn cởi áo thô kệch, chỉ là, đến hiện tại hắn còn không có bước vào học đường…

Không có cơ hội sao? Đôi tay hắn không tự giác dùng lực, đem hộp lễ đang cầm trên tay cấu chặt, làm ra mấy đạo ấn ký.      

"Thiếu gia..” Hắn hít vào mấy cái, áp chế nội tâm đang khuấy động, đi nhanh vài bước vượt qua Cố Lang: “..Tên tiểu tử gặp người thế nhưng là cái thái độ này…”.

Nghĩ tới cái này Cố Lang liền phát hỏa: “Đúng vậy, tiểu tử này càng lúc càng không tưởng nổi”.

Hắn căm giận nói, nhếch khóe môi: “…Càng lúc càng giống con mọt sách sách…Không thú vị chút nào..”

Cái này thật không tốt rồi Cố Ngư nghĩ, tính khí của Cố lang so với người khác hắn càng rõ ràng hơn,  chính là miệng cọp gan thỏ..Bây giờ còn chưa cùng Cố Hải so chiêu, liền bại trận…      
Cố Ngư hơi hơi nhíu mày, khóe miệng hiển hiện một tia cười.      

".... Rõ ràng là hắn phải xin lỗi lão gia... Thiếu gia, ngươdi còn chưa nói cái gì, người xem, hắn đã một bộ dạng gặp cừu nhân ..." Hắn thấp giọng nói.      
Ba câu hai lời sau đó, cố lang hỏa khí rốt cục áp chế không nổi.      

"Thúi tiểu tử, nếu tiểu gia ta còn để ngươi ở trước mặt ta như vậy tự tại, lúc ẩn lúc hiện, tiểu gia ta xem như sống uổng phí" Cố Lang cắn răng vén tay áo, "... Liền tính không vì ta, ta cũng vì cha ta, nương, nãi nãi... nhà chúng ta chính là bị ngươi khi dễ..."      
Hắn dậm chân một cái liền muốn xông tới, bị Cố Ngư chặn lại.      

".. Thiếu gia.. Như vậy mà náo, tiên sinh sẽ phạt người..." Hắn vẻ mặt lo lắng giải thích.      

"Cũng phải ha.." Cố lang nghĩ đến tiên sinh, không khỏi run cầm cập, cây thước cuat tiên sinh thật ác độc a....      

"Như vậy nè.." Cố Ngư hé miệng cười, trên môi phác thảo ra một đường cong ưu mỹ, "... Hôm nay là ngày lễ tất niên... Thiếu gia ngươi..."     

Thiếu niên nói nhỏ mấy câu, cố lang thần sắc tốt lên không ít.      

"Hảo, vẫn là ngươi có biện pháp", hắn ha ha cười nói, vỗ vỗ đầu vai Cố Ngư: "... Đến lúc đó phụ thân sẽ chăm sóc cho ngươi..."      

Chạy nhanh theo Cố Lang, Cố Ngư cười nhạt một tiếng, hơi hơi nâng cằm. Ở không xa phía cửa sổ có một học sinh nghiêm túc cầm một quyển sách xem chăm chú, hắn lẳng lặng xem vài lần bóng dáng Cố Ngư đang cúi đầu mà đi.      

Cố Thập Bát Nương lúc này đang ở tại nhà tranh ngoài thành, nàng thất vọng than thở, xoay người mà đi.      

Lão nhân tới cùng là đi nơi nào đây? Hắn thế nào có quyển sách? Hắn biết quyển sách là thật sao? Hắn cùng Lưu công phải hay không là có cái gì quan hệ? Hắn có phải đã dự liệu mình sẽ bị người nghĩ rằng mình là truyền nhân Lưu Công? Cho nên mới bảo nàng đi bán dược tại các đại dược hành, còn không đưa giá? Rất nhiều lời nàng muốn hỏi hắn, lão giả lại giống như vô thanh vô thức.

“Tiểu thư…”, Linh Bảo Nhi ôm giỏ trúc nhút nhát đứng trước mặt nàng, "Ta bắt chút cóc, đang muốn gửi sang tiểu thư…”      

"Không cần, không cần cóc!” Cố thập bát nương cười nói, xem tiểu tử kia không có ở gian miếu đổ nát: ”Ca ca muội đâu?"

Linh bảo thần sắc có điểm bất an, cúi đầu chỉ nói ca ca …ca ca ra đi…            

"Lại đi trộm?" Cố Thập Bát nương cau mày nói.      

"Không có." thanh âm Linh Nguyên ở phía sau vang lên, bước tới, thần sắc mang mấy phân quật cường, đem đôi môi mỏng cắn trắng bệch.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh