Được làm công chúa (full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: me.ola.vn

" Em ước em chỉ là 1 con pé bình thường, em ước em ko còn là công chúa, có lẽ như thế em, và anh nữa ... sẽ hạnh phúc hơn...."

" Anh ko cần biết em là ai, anh chỉ biết rằng...--Anh yêu em--... Và cho dù thế nào đi nữa, anh sẽ ko bao giờ để mất em..."

" Em luôn xem anh là một người bạn... Nhưng anh ko muốn như thế, anh muốn nhiều hơn thế..."

" Anh ko cần hiểu điều đó, anh cũng ko cần phải quan tâm đến điều đó, nhưng anh cần biết: Anh sẽ phải thuộc về em"

Giới thiệu đôi nét: cả câu truyện sẽ đi theo nó_ một con bé có vẻ rất bình thường, nhưng số phận đã làm nó có 1 sự thay đổi bất ngờ: con bé có vẻ rất bình thường ấy sẽ ko hề bình thường nữa. Một nàng công chúa, một chàng hoàng tử----- liệu có thể đến với nhau... ......

CHAP 1

Mưa... Mưa... Mưa to quá!!!

Suốt hơn 2 tiếng đồng hồ, dưới cơn mưa ấy, nó vẫn cứ miệt mài đạp xe đi giao tới hơn 40 suất cơm hộp...

-Yeah! Yeah!!! Chỉ còn 1 địa chỉ nữa!!! Yeah hhh!_ Nó hét lên vì sung sướng.

-Rầm...rặc... rầm... ầm... ầm... mmmmm!_ Một hồi sấm khiến nó rụt cả người lại, nó nhảy vội lên xe và co cẳng đạp....

Số nhà 38_ Nhấn chuông_ Ko có một ai

Số nhà 38_ Cổng ko khoá_ Nó đấy vào, ngẩng đầu lên và:

-Biệt thự 5 tầng!!! Ax ax! Sống ở biệt thự 5 tầng lận mà cũng phải kêu cơm hộp! Ax, mình có nhầm ko ta???

Cửa mở, nó tiếp tục mở ra:

-Mẹ Năm ơi!!! Nhà kiểu gì mà đẹp dữ, toàn đồ trang trí xịn, ax ax!!!_ Nó: mắt chữ "O", mồm chữ "A" suýt xoa ngắm nghía ( chưa bao giờ nó thấy nơi nào đẹp như nơi này_ Mặc dù sau này nó còn ko chỉ thấy mà sẽ đc làm chủ những nơi sang trọng hơn thế này nhiều)

Tất nhiên là nó ko biết trước được tương lai, và bây giờ cũng thế:

-Có ai ở nhà...í lộn... có ai ở biệt thự... àh không, có ai ở đây ko ạh? Tôi là người mang cơm hộp đến theo đặt hàng của quý khách có số điện thoại 0912144551, số nhà 38, đường XT, ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &....

-Để cơm trên bàn, 15 phút sau tôi ra thanh toán_ Giọng của 1 thằng con trai cắt cái " đụp" tràng diễn văn của nó.

100% là thằng đó đang tắm, nó nghe thấy tiếng vòi nước chảy. Là con trai sao? Tai nó có bị làm sao ko nhỉ? Đến 1 đứa như nó_ chính xác là 1 đứa con gái chính hiệu mà mỗi ngày chỉ cần mất 10 phút là ok xong chiện tắm rửa. Vậy mà: Một thằng con trai kêu nó đợi 15 phút để tắm...

-Ax ax! Người giàu có khác....Chẹp...._ Nó tặc lưỡi lẩm bẩm

Nó lóng ngóng nhìn xung quanh và bỗng nhiêniano!!!

Nó thốt lên và lại mắt chữ "O", mồm chữ "A" khi nhìn thấy 1 chiếc piano màu trắng đặt ngay bên khung cửa sổ...

Nó thik Piano lắm, ước mơ của nó là được trở thành 1 nghệ sĩ dương cầm mặc dù đây là lần đầu tiên nó ở 1 cự li gần với 1 chiếc đàn piano như thế này

Như là phản xạ, nó kéo ghế lại gần piano, khẽ chạm tay lên từng phím đàn và du dương du dương, tiếng nhạc vút lên trong trái tim của nó.....

* * * * *

15 phút trôi qua, 1thằng nhox đẩy nhẹ cửa phòng tắm đi ra. Khó có thể diễn tả nỗi ngạc nhiên trong đầu thằng nhox đó bởi vì, chưa bao giờ, chưa bao giờ thằng nhox thấy 1 cảnh tượng quá đỗi trong sáng ngây thơ nhưng vô cùng hài hước như thế này_ Một con bé đang đánh đàn piano rất say sưa; 2 mắt nhắm lại, đầu nghiêng nghiêng theo đôi bàn tay lướt nhẹ trên từng phím đàn nhưng lại... ko hề có 1 âm thanh nào được phát ra!!! ( Hoá ra là đang tự sướng thôi, ka ka, bùn cười quá àh)

Tuy nhiên, thằng nhox chẳng tỏ thái độ gì cả mà chỉ cất tiếng hỏi:

-Tại sao cô lại tuỳ tiện đụng vào đồ của người khác như thế?

Nó_ con bé đang " say sưa đánh đàn piano" mắt chữ "O" mồm chữ"A" giật mình quay lại:

-Tôi....

-Hết bao nhiêu tiền chỗ cơm này?

Ax ax, tưởng sau đây sẽ là 1 tràng tính sổ với nó nhưng ai ngờ thằng nhox chuyển đề tài nhanh dữ, đúng là người đâu mà kì cục hơn cây gỗ mục....

-Thưa anh! Loại cao cấp giá.....!!!!_Nó bỗng nhiên sững lại, chết lặng 1 hồi bởi vì thằng nhox trước mặt nó quá đẹp trai!!!

-Bao nhiêu? Sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?

-Là một...một... một triệu... í lộn một trăm hai mươi ngàn!!!

Thằng nhox để tiền trên bàn, đi vào trong. Nó vội vàng cầm lấy tiền mà thằng nhox để lại, đang định đi về thì:

-Cô định đi đâu? Cô làm dơ hết đồ đạc nhà tôi rồi định bỏ đi luôn àh? Khăn đây, lau sạch đi rồi mà đi...

" Mẹ Năm ơi!!! Chết con rồi!!!"_ Bây giờ nó mới biết lúc bước vào căn nhà này, nó mặc áomưa ướt nhèm, giầy thì nhem nhuốc vì bùn đất.

Mặt nó méo xệch đi và miễn cưỡng đón nhận chiếc khăn từ thằng nhox

" Hôm nay thật là 1 ngày xui xẻo!!! Tại sao mình có thể ngu ngốc như vậy cơ chứ!!! Mẹ Năm ơi con khổ quá..."_ Nó

* * * * *

-Phù! Cuối cùng thì cũng đã xong hết mọi công việc! Yeah!

Nó thở phào nhẹ nhõm đóng cánh cổng của căn biệt thự số 38 lại, đang chuẩn bị lên xe thì bỗng, tiếng đàn piano thật sự vang lên, nó đứng lại, ghé tai vào bên trong và lắng nghe... Một bản nhạc đã níu chân nó lại_ một thứ âm nhạc dịu dàng và êm ái lại vút lên trong nó... Mặc cho mưa vẫn cứ rơi, rơi mỗi lúc 1 nặng hạt. Nó vẫn đứng đó và lắng nghe, một cảm giác gì đó khẽ xuất hiện trong nó...

HAP 2

Sáng hôm sau, tại nhà của nó:

-Một, hai, ba!

-Chuột máy Mi Ni mau dậy điiii!!!

-Một, hai, ba!

-Chuột máy Mi Ni mau dậy điiii!!!

-Một, hai....

-Mẹ Năm...ăm...mmm!!! _ Nó hét lên_ Con sẽ dậy!!! Nhưng mẹ và dàn hợp ca kia có thể dẹp ngay cái bài ca "Đánh thức Mi Ni" kia được không...ông..ggg????!!!

-Không bao giờ, không bao giờ!!!_ Cả dàn hợp ca lại cùng đồng thanh

------------------------------------

Profile

Nó_ Tên họ đầy đủ là: Lí Mĩ Mi Ni!!!

Nó: học lớp 11_ tuổi 17

Nó là trẻ mồ côi, nó sống trong 1 gia đình gồm có 11 thành viên: Nó và 8 đứa trẻ mồ côi( kém tuổi nó) + Mẹ Năm là mẹ nuôi của tụi trẻ và là mẹ ruột của 1 thằng bạn = tuổi nó

Tính cách thật thà tốt bụng ( đôi khi nói hơi nhiều và nhiều lúc rất ngốc nghếch).

Nó xinh, hay nói cách khác nó sở hữu 1 vẻ đẹp thánh thiện và luôn luôn "Em đẹp ko cần son phấn"

Nó yêu Piano, ước mơ thầm kín của nó là có được 1 chiếc đàn piano. Nhưng với cuộc sống ko khá giả gì của 1 con bé mồ côi, nó luôn tự biết đó chỉ là ước mơ

----------------------------------------

Hôm nay là chủ nhật, như thường lệ nó lại cùng Nhất Nam_ con trai ruột của mẹ Năm đi làm thêm ( ngày nào 2 đứa cũng đi làm thêm hết nhưng hôm nay là chủ nhật nên đi chung):

-Trần Nhất Nam! Hôm nay cho tôi đổi xe với ông nha_ Nó( Mi Ni) tỏ vẻ van nài Nhất Nam

-Đừng có ngủ mơ mà đeo nơ cho bò như thế_ Nhất Nam

-Xí! Hông cho đổi thì thôi! Chẳng cần nữa!!!

-Sao hôm nay chuột máy Mi Ni dễ giận dỗi thế... ka ka ka

-Mẹ Năm ơi!!! Tại sao mẹ lại đặt cho con cái tên kì cục như thế này cơ chứ!!! Hu hu, con bắt đền đấy...

Nó hét lên rồi trèo lên xe đạp thẳng, Nhất Nam vội đuổi theo:

-Thôi! Ko chọc bà nữa, hôm nay bà làm ở đâu? Chỗ cũ hả?

-Cũ cái mốc xì! Hôm trước tôi làm phục vụ ở nhà hàng Big Big, thấy chị phục vụ bàn bên cạnh lỡ tay làm rớt đồ uống ra áo một ông khách, ông khách liền vung tay tát chị ấy 1 cái in cả dấu, sau đó còn dúi đầu chị í xuống, tôi tức quá hất cả đĩa thức ăn vào mặt ông ta + tặng cho ông ta 1 cái tát --> Bị đuổi, hôm nay phải đi kiếm việc mới nè...

-Chậc! Có cần tôi đi với ko?

-Thôi khỏi, tự tôi lo được rồi

Nó quay xe rẽ hướng khác, Nhất Nam định đuổi theo nhưng

-Anh Nhất Nam! Anh Nhất Nam!!!

Từ trên ô tô, một đứa con gái đỏng đảnh chạy ra. Đó chính là Chi Vân, hay đúng hơn là Vân "Chảnh"_ biệt danh mà Mi Ni và Nhất Nam đặt cho. Vân bồ kết Nhất Nam đã từ lâu ơi là lâu, gia đình thuộc loại khá giả, gương mặt xinh xắn, có nhiều vệ tinh lẽo đẽo đi theo nhưng lúc nào cũng chỉ love Nhất Nam:

-Anh Nhất Nam!!! Nhớ anh quá àh!!! Hôm nay anh đi làm thêm àh?

-Uh'!

-Chắc mệt lắm phải ko?

-Uh'!

-... % # @ ! * ( $ # ^ ) &....

-Xì top!!! Ko có chuyện gì thì tôi đi làm nha_ Nhất Nam chuẩn bị chuồn lẹ

-Khoan! Sao lại ko có chuyện gì! Người ta quan tâm đến anh mà...

-.....Àh àh uh'!!! Tôi hiểu mà, thôi nha!!!

-Khoan!_ Chi Vân giữ xe Nhất Nam lại, sau đó lôi từ trong túi ra 1 túi kẹo mút Chupa Chups:

-Em cho anh nè! Hôm trước em thấy anh ăn, chắc anh thik nên em tặng anh, vị ngọt của cây kẹo cũng như vị ngọt của tình cảm em dành cho anh...

Nhất Nam nhận lấy cái túi kẹo, thực ra cậu ta cũng chẳng thích gì kẹo, nhưng vì Mi Ni cực thích Chupa Chups nên mới...

-Uh' uh'!!! Thank you vinamilk_ Sau đó Nhất Nam nhảy vội lên xe đi luôn vì sợ bị Chi Vân giữ nữa

-Anh Nhất Nam! Bi bi! Em yêu anh... I love you! Ngọ ái nỉ!!! Chụt chụt... chụp...paaa... _ Chi Vân vẫy tay theo, giơ 2 tay hình trái tim và ko quên gửi theo Nhất Nam một nụ hôn gió!!! ( Chịu hết nổi)

"Ha ha!!! Chàng đã nhận kẹo của ta, như đã nhận tình yêu của ta! Ha ha!!!"_ Chi Vân thầm nghĩ, nhưng nhỏ đã nhầm to rồi, lúc nào trong trái tim của Nhất Nam cũng chỉ có 1 người duy nhất....

CHAP 3

Mi Ni đạp xe lòng vòng khắp mấy con phố, nhưng nó chẳng tìm công việc nào cả.

Mệt quá! Dựng xe, nó ngồi vào 1 chiếc ghế đá và mơ mộng nghĩ về tiếng đàn piano của thằng nhox đẹp trai_ thằng nhox mà tối hôm trước nó đã đến và giao hộp cơm cuối cùng...

Tiếng đàn ấy cứ bay bổng bên tai nó, nó rẩt muôn được nghe lại bản nhạc ấy, nghe thêm 1 lần, àh ko 10 lần, àh ko càng nhiều lần càng tốt

-Cướp! Cướp! Ăn cướp!!!_ Tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ như làm nó rơi từ trên mây xuống dưới mặt đất.

Phản xạ, nó trèo lên xe....

Chưa đầy 2 phút rượt đuổi, kẻ xấu đã bị nó tóm gọn ( Đỉnh chưa)

-Mẹ Năm ơi!!! Mới nhỏ thể này mà đã đi ăn cướp của người khác rồi sao nhox?_ Nó: Mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn thằng bé khoảng chừng 7-8 tuổi quần áo xộc xệch, mặt mũi lem luốc tay cầm chiến lợi phẩm là 1 cái túi xách hàng hiệu LV.

Người phụ nữ bị cướp chạy đến, bà ấy giật lại cái túi và vội vàng mở ra kiểm tra:

-May quá! May quá! Trong túi có 1 thứ rất quan trọng, may mà ko bị mất, may quá!

Sau đó, bà ấy liền quay sang nhìn thằng bé ăn cướp, Mi Ni thấy thế liền vội vàng:

-Cô ơi! Thằng bé này còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cô bỏ qua cho nó lần này đi cô...

Nghe vậy, người phụ nữ liền mỉm cười và lôi từ trong túi ra 1 cái bánh đưa cho thằng bé:

-Cho cháu đấy, chắc đói lắm phải ko? Lần sau đừng đi ăn cướp của người khác nữa nha, ăn trộm ăn cướp là lỗi lầm lớn nhất của con người đấy! Rõ tội, con cái nhà ai mà....

Thằng bé đón lấy cái bánh rồi bỏ chạy

-Cô thật là tốt bụng_ Mi Ni

-Ko đâu! Chính cháu đã nói giúp thằng bé với cô mà,cháu mới là người tốt bụng chứ!

-Hi Hi! Zậy 2 đứa mình,... í lộn..., 2 cô cháu mình cùng là người tốt bụng

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, sau đó như nhớ ra điều gì đó bà liền nói:

-Àh! Cháu đạp xe đuổi theo thằng nhỏ chắc mệt lắm, cô mời cháu đi uống nước nha!

-Dạ... ơ... Ko mệt, cháu ko mệt, ko cần đâu ạh!( Còn khách sáo nữa)

Ko cần để í đến những lời nó nói, người phụ nữ kéo nó vào 1 nhà hàng gần đó....

* * * * *

-Cháu tên gì_ Người phụ nữ hỏi nó

-Dạ, cháu tên là Mi Ni ạh!_ Nó trả lời

-Tên của cháu đặc biệt thật đấy_ Người phụ nữ khẽ mỉm cười( trông very hiền hậu)

"Mình biết kiểu gì cô ấy cũng nói thế mà, mẹ Năm ơi, hu hu con bắt đền mẹ đấy! Con muốn đổi tên hu hu!!!"

Và sau đó, 2 người đã ngồi nói chuyện rất lâu, rất hợp nhau. Nhưng, một lúc sau nó chợt nhìn đồng hồ và :

-Chết! Cháu phải đi rồi cô ạh!

-Cháu phải đi đâu?

-Cháu phải đi kiếm việc làm...!!!

Ax, người khác hỏi gì đều trả lời thật thà và ko cần suy nghĩ, đó chính là tính cách của nó. Tưởng như vậy có thể khiến nó gặp nhiều rắc rối và xui xẻo nhưng xem ra trong trường hợp này lại xảy ra tác dụng khác:

-Cháu đang tìm việc làm àh? Vậy ở lại chỗ cô làm nha, làm phục vụ ở nhà hàng này, ổn chứ?

-Nhà hàng này là của cô sao? Cô nhận cháu thật sao?_ Nó mắt chữ "O", mồm chữ "A" ko tin vào tai mình nữa

-Uh'! Nhà hàng này là của cô, cô nhận cháu làm. Sao? Cháu ko muốn sao?

-Ko, ko! Cháu muốn, cháu đồng ý cả 2 tay luôn!!! Thank you ý nhầm cháu cảm ơn cô, cô đúng là 1 người tốt bụng!!!_ Nó toe toét miệng ra cười vì vui quá...

Và nó bắt đầu làm việc ở nhà hàng đó từ hôm ấy, và có nằm mơ nó cũng ko thể ngờ những thay đổi lớn của cuộc đời nó cũng sắp bắt đầu từ hôm ấy.

* * * * *

7h tối hôm ấy, nó được nghỉ về nhà...

Tối+ Lạnh, nó đạp xe chầm chậm trên đường và suy nghĩ lung tung

Chợt, nó bỗng nghĩ tới tiếng đàn piano, nó đắn đo suy nghĩ, nó rất muốn được nghe lại tiếng đàn ấy, có nên ko nhỉ? "Cầu trời hôm nay vẫn sẽ như hôm qua"_ Nó thầm ước rồi đạp xe đến số nhà 38_ Nơi có sự du dương và êm ái của tiếng đàn piano...

Số nhà 38, nó dừng xe, nép mình vào mái hiên, thật may mắn là hôm nay vẫn như hôm qua, tiếng piano vẫn đang vang lên, vẫn bản nhạc ấy, vẫn bản nhạc êm ái và du dương ấy. Nó nép gần vào bên trong, tiếng nhạc như giúp nó cảm thấy ko còn giá lạnh....

* * * * *

Từ sau bữa đó, như một quy luật, lúc nào đi học hay đi làm về là nó lại ghé qua căn biệt thự số 38, nép vào mái hiên để được lắng nghe âm hưởng mà nó cho là tuyệt diệu nhat" tren doi'

CHAP 4

Lại một ngày chủ nhật nữa, nó đến làm thêm tại nhà hàng Windy , nó đã nhớ được tên của nhà hàng và tên của người phụ nữ tốt bụng cho nó việc làm, tên bà là Vũ Mai. Bà Vũ Mai cũng thường xuyên ghé qua nhà hàng, dường như giữa bà và nó, có 1 thứ tình cảm tiềm ẩn gì đó mà mỗi khi gặp mặt đều cảm giác rất thân quen, rất gần gũi...

-Mi Ni! Mang cho khách ở bàn số 9 một cafe sữa...

-Yes! Có ngay đây ạh!

"Bàn số 9 ở đâu ta??? A ha!!! Đây rồi":

-Thưa quý khác, cafe của quý khách đây ạh...zzzz

-Cô làm nhiều nghề nhỉ_ Vị khách gọi cafe sữa nhìn Mi Ni cười

-.....????_ Nó: mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn vị khách: "Trông quen quen, nhưng mà lạ hoắc àh!!!!(pó tay), mình đâu có biết người nào đẹp trai như thế này???"__ (làm sao lại ko biết người nào đẹp trai, chẳng phải nó có biết 1 thằng nhox cực đẹp trai, thằng nhox mà nó từng đến giao cơm hộp, thằng nhox ngày nào vào buổi tối cũng đánh đàn piano và ngày nào nó cũng đến nghe đó sao---> Đúng là cái đồ đãng trý)

-Cô quên đàn piano và hộp cơm vài tuần trước từng mang đến cho tôi rồi sao?

"Đàn piano + cơm hộp!!! Chính là anh ta!!! Số nhà 38, tại sao anh ta vẫn còn nhớ mình nhỉ???"_ Cuối cùng thì cũng đã nghĩ ra.....zzzz

Nó " A a ơ ơ ô ô ...." một hồi rồi bối rối quay đi vào

Chợt, chuông điện thoại của thằng nhox (vị khách) ấy reo lên:

-Alô!

-Alô! Cậu àh? Tôi gọi điện cho cậu để xin phép được nghỉ việc

-Bác nói gì?

-Tôi xin nghỉ việc thưa cậu... tôi ko ở lại chăm sóc cho cậu được nữa, mong cậu....

-Đến bác cũng bỏ tôi đi sao?

-Con trai tôi đã trở về, nó bảo sẽ chăm sóc cho tôi...

-Tôi hiểu rồi_ Và thằng nhox cúp máy

Chắc hẳn chúng ta đang tò mò ko biết thằng nhox ấy là ai, và đây

------------------------------------

Profile

Thằng nhox họ tên đầy đủ là:

Hoàng Trấn Nam Nam

Học lớp 11: tuổi 17

Tính cách: lạnh lùng

Thân thế: là người thừa kế của 1 tập đoàn lớn+ một số tài sản lớn lớn lớn.....zzz

Piano là 1 phần cuộc sống của thằng nhox

Thằng nhox ko thích sống với pa pa nên từ lúc 10 tuổi đã một mình sống ở 1 căn biệt thự 5 tầng( số nhà 38)

----------------------------------------

Cú điện thoại vừa rồi là của người giúp việc nữ 45 tuổi làm việc cho thằng nhox từ lúc thằng nhox 10 tuổi. Bà xin phép được nghỉ việc và dĩ nhiên, thằng nhox cần phải thuê 1 người mới. Và định mệnh đã để thằng nho Nam Nam) gặp nó( Mi Ni):

-Phục vụ!_ Thằng nhox vẫy tay và nó lật đật chạy lại:

-Thưa quý khách! Quý khách cần gì ạh?

-Cô có biết làm việc nhà ko?

-Có biết( Trả lời thế này là ko thật thà đó àh nha, tuy từ nhỏ Mi Ni đã mồ côi và phải sống cơ cực nhưng nó luôn rất vụng về hậu đậu trong những công việc nhà...zzz)_ Có biết! Có chuyện gì ko ạh_ Nó tiếp tục

-Cô có muốn có thêm việc làm nữa ko?

-Có, muốn chứ!_ Hai mắt nó tròn xoe nhìn thằng nhox

-Vậy làm người giúp việc cho tôi?

-Làm người giúp việc? Nhưng anh có thể cho tôi thời gian đi học đc ko?

-Hàng ngày sau giờ học đến nấu cơm dọn dẹp cho tôi, chỉ cần thế

-Chỉ có thế?_ Mắt nó càng tròn_ Tôi đồng ý cả 2 tay luôn_ Nó

-Ùhm! Thế thì tối nay đến số nhà 38 bàn thêm_ Nói xong, thằng nhox để lại tiền thanh toán li cafe và đi ra khỏi nhà hàng để lại nó toe toét miệng cười vì sung sướng. Nó vui lắm, làm người giúp việc cho thằng nhox ấy sẽ có thêm tiền và quan trọng hơn là sẽ có thể dễ dàng nghe được tiếng đàn piano mà mỗi ngày nó luôn nghĩ tới...zzz

* * * * *

Mi Ni quay số gọi về nhà:

-Alô!

-Alô! Mìn hả? Chị Mi Ni đây!!!

-Ko ! Là Nhất Nam, Trần Nhất Nam đẹp trai đây!!!_ Chậc, té!!!

-Ax, ớn quá àh! Mẹ Nam đâu, cho tôi gặp?_ Nó ra bộ chọc Nhất Nam

-Gặp làm gì hả chuột máy?_ Nhất Nam

-Cứ cho tôi gặp đi!!!_ Nó

-Ko nói ko cho gặp!!!!!_ Nhất Nam

-Ông cứ lằng nhằng như thế tôi bắn pằng pằng chết luôn bi giờ!_ Nó

-Đã thế ko cho gặp nữa...ka ka... tôi thách bà bắn được tôi đấy!_ Nhất Nam

-Xí! Ko cho gặp thì thôi, bảo với mẹ Năm ko cần chờ cơm tôi đâu, tối nay tôi có việc về trễ!

-Việc gì hả?

-Cụp, tút... tút... tút... tút... út út..ttt!

Nó cúp máy luôn, chẳng để cho Nhất Nam hỏi thêm gì: "Cô ấy thì có việc gì để mà về trễ cơ chứ???"

-Mẹ Năm ơi!!!_ Nhất Nam la toáng lên

-Ơi! Gì thế con trai?

-Mi Ni bảo có việc về trễ, nên cả nhà cứ ăn cơm trước

-Uh'!

-Mẹ Năm ơi!_ Nhất Nam chạy xuống bếp_ Cho con hỏi cái này!

-Hỏi gì thế con trai???

-Có thật là Mi Ni ko phải là con ruột của mẹ ko, có thật là cô ấy và con ko có 1 cái quan hệ huyết thống gì ko???_ Nhất Nam nghiêm chỉnh

-Cái thằng nhỏ này! Hỏi câu này có biết là lần thứ bao nhiêu rồi ko?_ Mẹ Năm gõ đầu Nhất Nam rồi giơ cái đũa bếp lên_ Mẹ thề với cái đũa bếp này là Trần Nhất Nam và Lí Mĩ Mi Ni ko có 1 chút xíu xiu anh em họ hàng gì hết, được chưa??

-Thế sao nhiều lúc mẹ thương cô ấy còn hơn cả con_ Nhất Nam

-Ơ hay cái thằng nhỏ này, mẹ thương cả 10 đứa ko 1 chút xíu thiên vị, chỉ được cái hay ghen tị_ Mẹ Năm dúi đầu iu Nhất Nam, bỗng một lũ trẻ con cắp cặp sách nhao nhao xông vào:

-Con chào mẹ Năm! Chào anh Nhất Nam mèo máy Mìn đi học về!

-Báo cáo mẹ Năm, Bom đã về!!!

Tiếng nói của lũ trẻ vang vang lên trong căn nhà nhỏ....

HAP 5

Tại số nhà 38, biệt thự của Nam Nam( thằng nhox):

-Lí Mĩ Mi Ni, còn anh?_ Mi Ni tự giới thiệu

-Cô ko cần phải biết tên tôi_ Thằng nhox nói cái làm cụt cả hứng của nó

-Ko! Tôi muốn biết, ai đời có người làm nào ko biết tên của ông chủ...zz

-Ở đây có, cô ko cần thiết phải biết!_ Thằng nhox nhún vai

-Sao lại ko cần thiết, anh ko cho tôi biết tên, tôi ko biết phải gọi anh = cái gì cả_ Nó

-Tuỳ cô_ Thằng nhox

-Anh nói thế, zậy từ nay tôi sẽ kêu anh là ... là...( đang suy nghĩ đấy)... là .. a ha... là ông chủ củ tỏi. Đừng có mà từ chối nha bời vì anh ko chịu nói tên cho tôi biết, hơn nữa trên áo của anh có in hình củ tỏi kìa... ka ka!!!

Thằng nhox ( Nam Nam) khẽ cười vì mức độ ngố của Mi Ni. Thực ra là trên áo của thằng nhox có in hình 2 chiếc bình màu trắng, vậy mà Mi Ni có thế nhìn ra đó là 2 củ tỏi!!! --> pó tay!!!...zzz

-Tuỳ cô! Ngay hôm nay cô có thể làm việc được ko? Tôi đói rồi!_ Thằng nhox

-Làm việc? Làm việc gì cơ, anh đói thì liên quan gì tới tôi!!!

-Tôi đói rồi, cô có thể đi nấu cơm cho tôi ăn đc ko?_ Thằng nhox nhắc lại( Mi Ni đúng là cái con chuột máy chậm hiểu nhất thế giới)

-À, ờ ờ!!! Tôi đi làm ngay thưa ông chủ củ tỏi...zzz!!!

Nó bỏ cặp sách xuống và đi rẽ sang trái

-Cô định đi đâu đấy? Thằng nhox

-Tôi đi nấu cơm thưa ông chủ củ tỏi!

-Cô định nấu cơm trong nhà vệ sinh àh? Phòng bếp ở hướng này cơ mà_ Thằng nhox chỉ tay sang phải....

-À, ờ ờ..._ Đúng là nó ngốc thật, từ trước đến nay Nam Nam đã nhìn thấy rất nhiều đứa con gái ngốc, nhưng đều là giả vờ ngốc để được thằng nhox chú ý. Nhưng đúng là người giúp việc mới của thằng nhox ngốc thật, nó khác với tất cả những đứa con gái thằng nhox từng gặp...

* * * * *

Vào bếp chưa đầy 30 giây, Mi Ni bỗng lật đật chạy ra:

-Ông chủ củ tỏi! Trong bếp ko có 1 thứ thứ gì cả, thế thì tôi nấu ăn làm sao được???

-Cô tự đi mua về mà nấu_ Thằng nhox

-Vâng! Àh ko, tối rồi thì còn ai bán nữa mà mua_ Nó

-Tôi ko cần biết, cô tự lo lấy_ Thằng nhox lạnh lùng nói với nó.

Nó lại lủi thủi đi vào bếp, lần này chưa đầy 15 giây lại lật đật chạy ra:

-Ông chủ củ tỏi, tôi đã nghĩ ra cách. Nhưng mà nếu bây giờ tôi kêu cơm hộp thì ông chủ trả tiền hay tôi trả tiền zạh?_ Hoá ra cách của nó là kêu cơm hộp.... nản

-Tôi chán ghét ăn cơm hộp rồi! Nếu hôm nào cũng kêu cơm hộp thì tôi thuê cô làm gì?_ thằng nhox nổi cáu

Nó lại tiếp tục lủi thủi đi vào bếp: "Anh thuê tôi để còn dọn nhà nè, lau nhà nè,... còn ối việc để làm chứ riêng gì nấu cơm..."

Và lần này, chưa đầy 5 giây sau đó, nó lại chạy ra:

-Ông chủ củ tỏi! Đợi tôi 20 phút, tôi sẽ mang đến cho anh hương vị not cơm hộp_ Nó vừa nói vừa vội vàng chạy đi ra cửa....

* * * * *

-Mẹ Năm, mẹ Năm!!!_ Mi Ni thở hổn hển chạy vào nhà

-Mi Ni àh? Sao bảo về trễ, vừa lúc mẹ mới dọn cơm, vào ăn luôn đi con!

-Ko! Con ko ăn đâu, con vội lắm! Mẹ lấy cho con ít cơm, ít thức ắn, àh ko nhiều nhiều cơm lên 1 chút

Vừa lúc Nhất Nam cũng ở đó:

-Bà lấy cơm đi làm gì thế chuột máy!

-Lấy làm gì ko cần ông quan tâm!!!

Hai đứa sắp sửa cãi nhau thì mẹ Năm đưa đồ cho Mi Ni, nó vội vã chạy biến đi luôn, mẹ Năm gọi theo:

-Chạy từ từ thôi con!!

-Vâng! Con biết rồi thưa người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời!_ Nó lá ối lên......

* * * * *

Đúng 20 phút sau (thực ra là khoảng 19 phút mí chục giây gì đó), nó trở lại biệt thự số 38:

-Tèn tén ten ten ten! Ông chủ củ tỏi chuẩn bị ăn cơm!!!!

5 phút sau, tại phòng ăn, sau khi đã dọn ra hết đồ ăn, Nam Nam và Mi Ni cùng ngồi vào bàn:

-Cô ăn cùng tôi sao_ Nam Nam ngạc nhiên

-Uh'! Tất nhiên, tôi cũng chưa ăn cơm mà! Nè, xúc cho ông chủ củ tỏi bát cơm đầy ú luôn nè_ Vừa nói, nó vừa đưa cho thằng nhox bát cơm

-Măm măm, ục ục, chẹp chẹp,.... ủa!!! Ông chủ mau ăn đi chứ, nhìn gì mãi thế, ngon lắm đấy, đừng xem xét bề ngoài mà đã vội đánh giá chất lượng, đây đều là những món ăn do mẹ Năm của tôi làm đấy! Còn ngon hơn cả đồ ăn ngoài nhà hàng...

Nam NAm nếm thử, đồ ăn tuy hết sức bình thường( canh ngót, đậu phụ rán, thịt lợn kho, dưa chua muối,...) nhưng lại nóng sốt mang đến cho thằng nhox cảm giác kì lạ, chắc có lẽ đây là hương vị của gia đình: Lần đầu tiên 1 người giúp việc ngồi ăn cùng, thậm chí là ăn hết cả phần của Nam Nam đã mang đến cho thằng nhox 1 cái gì đó thật ấm áp, 1 sự ấm áp mà đã từ lâu thằng nhox ko còn có đc...

* * * * *

Ăn cơm xong, dọn dẹp xong, Mi Ni định về nhà nhưng nó vẫn cảm thấy thiếu mất thứ gì. Có lẽ là tiếng đàn piano...

"Tại sao hôm nay anh ta ko đánh đàn, mọi ngày đứng ngoài mình vẫn nghe được tiếng đàn, sao hôm nay được vào trong nhà lại ko nghe gì nữa là sao???"_ Nó nghĩ thầm, chợt, Nam Nam bỗng lên tiếng:

-Có phải cô đang muốn nghe tôi đánh đàn piano ko?

-Đúng!!! Àh àh đâu có, thôi tôi về đây bi bi ông chủ củ tỏi nha!_ Nó vội vã ra cửa.

-Nếu ko muốn sao tối nào vào lúc tôi đánh đàn cô cũng đều đứng ngoài cửa nhà tôi?_ Thằng nhox

Nó: mắt chữ "O", mồm chữ "A" quay lại nhìn chằm chằm zô thằng nhox: "Tại sao anh ta lại biết, why? why????"

-Cô đang nghĩ vì sao tôi lại biết có phải ko?_ Thằng nhox đoán trúng ý nó rồi_ Ở ngoài cổng của biệt thự có lắp camera, vì thế nên ngày nào cũng nhìn thấy cô, vì thế nên tôi mới nhớ ra được cô lúc ở nhà hàng Windy...

Mắt nó tròn xoe, nó ko nói được gì cả, và thằng nhox cũng ko nói gì nữa mà ngồi xuống bên chiếc đàn piano màu trắng... Một bản nhạc thân quen với nó lại vang lên, trong giây phút ấy, dường như nó đã để ý nhiều hơn tới thằng nhox chứ ko phải là tiếng đàn... Ôi ôi ôi, thằng nhox đánh đàn mới nhẹ nhàng làm sao, nó cảm thấy một cảm giác gì đó rất lạ len lỏi vào tim nó... rất lạ... rất lạ....

HAP 6

Sáng hôm sau, tại nhà của nó:

-Xong chưa hả công chúa, đi học thôi!!!_ Nhất Nam

-Xong rồi đây! Ủa??? Sao hôm nay kêu tôi công chúa zạh?_ Mi Ni vội vàng dắt xe đạp từ trong nhà chạy ra

-Thấy tính bà cứ như công chúa ấy, nên tôi kêu công chúa_ Nhất Nam cười đểu

-Tính công chúa??? Èo, thấy mà ớn....Á à, mà hôm nay tôi còn quên chưa tính sổ ông_ Nó leo lên xe

-Tính sổ chiện gì chớ?_ Nhất Nam

-Chiện ông dám tham gia vào dàn hợp ca "Đánh thức Mi Ni" của mẹ Năm, có thêm giọng bò tót của ông, tôi ù ù hết cả tai rồi nè!_ Nó lườm Nhất Nam

-Ka ka.... Ko dùng cách ấy! Bà đi học muộn luôn àh_ Nhất Nam

-Xí_ Nó

-Àh mà này, tối qua bà đi đâu mà về trễ thế!_ Nhất Nam tò mò hỏi

-Tôi đi làm thêm

-Làm thêm gì mà muộn thế

-Làm gì kệ tôi, ko cần ông quan tâm... lè_ Nó lè lưỡi nhìn Nhất Nam rồi phóng xe lên trước

* * * * *

Tại trường học của Nhất Nam và Mi Ni( trong 1 giờ ra chơi):

-Anh Nhất Nam!!!! Anh Nhất Nam

-????_ Nhất Nam ớn cả sống lưng khi nghe thấy mấy tiếng gọi tên mình ngọt ơi là ngọt....

-Anh Nhất Nam yêu quý của em, em cho anh cái này này!!!_ Chi Vân đỏng đảnh chạy lại chỗ của Nhất Nam và giơ ra 1 cái túi, cùng lúc đó Mi Ni cũng xuất hiện, nó nhìn cái túi mà:

-Trùi ui!!! Chupa Chups!!! Vân "chảnh", í lộn... Chi Vân xinh xắn cho tôi cho_ Nó với cái vẻ mặt van nài nhìn Chi Vân

-Tôi chỉ cho anh Nhất Nam thôi_ Chi Vân quay lại lườm Mi Ni một cái với vẻ mặt phù thuỷ sau đó chuyển hẳn thái độ thành thiên thần quay sang tươi cười với Nhất Nam: -Em cho anh kẹo nữa nè_ Dúi túi kẹo vào tay Nhất Nam, Chi Vấn nghến chân kiss lên má Nhất Nam 1 cái "choáng" và sau đó bỏ chạy...pó tay!!!

Mi Ni lấy tay ôm lấy mặt, giả bộ trêu trọc Nhất Nam:

-Ôi ôi!!! Ngượng quá àh!!! Ôi ôi xem như tôi chưa nhìn thấy gì!!! Ôi ôi lãng xẹt í lộn... lãng mạn quá àh.... chúc mừng ông, hân hạnh xin ông mí cái kẹo ha_ Nó cầm lấy một nắm kẹo trong túi

Nhất Nam sau cái kiss vừa rồi vội vàng chùi chùi, cọ cọ, phủi phủi,...... 2 cái má 1 cách thô bạo rồi giật phắt chỗ kẹo từ tay của Mi Ni:

-Lãng mạn!!!! Có mà ác mộng thì có, bà đã nói thế thì đừng có mơ tôi cho kẹo_ Xong, Nhất Nam giận dữ bỏ đi để mặc cái mặt "O", "A" ỉu xìu của Mi Ni

* * * * *

11h15phút:

-Yeah!!! Hôm nay học về sớm ha Nhất Nam_ Nó vừa đạp xe vừa toe toét miệng cười

-Uh'! Ko biết giờ này mẹ Năm nấu cơm chưa nhỉ_ Nhất Nam

-Nấu cơm!!! Nấu cơm!!! Chết! Tôi phải đi rồi_ Nó chợt nhớ ra

-Bà đi đâu???_ Nhất Nam gọi là chả hiểu tí xíu gì hít

-Đi nấu cơm_ Nó

-Ở đâu_ Nhất Nam lại hỏi tiếp

-Số nhà 38_ Nó

-Bà làm gì mà lại nấu cơm ở số nhà 38???_ Nhất Nam

-Tôi làm giúp việc_ Nó

-Hoá ra hôm qua bà về trễ là vì đến đó làm giúp việc, như thế bà đi học sao nổi_ Nhất Nam

-Ông kì thế, ko đi học nổi sao hôm nay tôi còn đến trường với ông được, ông lằng nhằng quá thôi tôi đi đây_ Nó phóng lên trước

-Có cần tôi đi với ko_ Nhất Nam gọi theo

-KO! Tự tôi lo được_ Nó la ối lại và chạy xe thằng ra chợ mua đồ và đi đến biệt thự số 38...

* * * * *

Cửa khoá, nhưng ko sao, hôm trước ông chủ củ tỏi( Nam Nam) đã đưa cho nó chìa khoá...

Ko có ai ở nhà...

Nó vứt cặp sách xuống ghế rồi vội vàng vào bếp: thái thái, chặt chặt, xào xào, đảo đảo, quấy quấy, xoay xoay,.... ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &....

Lộn tùng phèo hết cả lên, cuối cùng thì cũng đã xong 1 bữa ăn theo nó là "thịnh soạn" nhưng chắc chắn là ai nhìn vào cũng phải "choáng" ( rau muống luộc nó quên để lâu qua nên vừa vàng vừa nhũn, trứng rán nó vặn lửa to quá bị cháy đén mất 1 nửa, vì chưa có tay nghề nên nó chẳng biết nấu món gì với thịt heo nên đành phải luộc cho gọn nhưng chắc có lẽ 1 vài miếng còn đang chưa chín vì thiếu nước,....vvvv)

Sau khi bày biện xong mọi thứ lên bàn ăn, dọn dẹp sơ sơ căn biệt thự, nó định ra lấy cặp sách rồi về nhưng chiếc đàn piano màu trắng ở cạnh cửa sổ lại níu chân nó lại. Cứ như mọi khi, một sự phản xạ lại làm nó tiến lại gần chiếc piano và ô hô hô hô, 1 cuốn vở nhỏ đặt trên phím đàn vô tình đập vào mắt nó, nó cầm lên và lẩm bẩm: "Vở học sinh, vở ghi bài môn hoá học, trường THPT Hoàng Gia, lớp 11, năm học 2009-2010, Họ và tên: Hoàng Trấn Nam Nam!!!!"

-A ha ha ha!!!_ Nó la lên_ Ông chủ củ tỏi tên là Nam Nam, giống như tên của Nhất Nam mèo máy... A ha ha!!! Mình biết tên của ông chủ củ tỏi rồi, ko cần nói cũng biết!!! Ông chủ: anh ko cần nói tôi vẫn biết tên của anh, a ha ha !!! Vì tôi là ai chứ, tôi là Lí Mĩ Mi Ni mà!!!_ Nó phát biểu nguyên 1 bài tự sướng kèm theo đó là 2 chân đang nhảy câng câng lên....

Sau đó, nó vội giật 1 tờ giấy ra để ghi lại mấy dòng báo cáo ông chủ củ tỏi( Nam Nam) đã hoàn tất mọi việc nhà và khoe ra cái chiện vừa rồi... Nhưng với bản tính nói nhiều, mấy dòng của nó biến hoá thành mấy chục dòng, đại loại 1 số đoạn trích dẫn như sau:

".... Ông chủ củ tỏi! Tôi đã nấu cho anh 1 bữa ăn very ngon lành!!! Tôi đã bày biện hết chúng lên bàn ăn, ông chủ về nhà nhớ zô phòng tắm, rửa tay = xà phòng Lai Boy() trước khi ăn nha, kẻo ko khi ăn vi khuẩn sẽ chui theo đồ ăn vào bụng dễ gây tiêu chảy lắm đó... ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &.... Àh! Ko cần nói tôi cũng biết tên của ông chủ, là Hoàng Trấn Nam Nam đúng hok? Hoá ra ông chủ cũng mới học lớp 11 như tôi thôi, học trường THPT Hoàng Gia, thấy tôi có siêu hok? Quá siêu lun.... ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &...."

Đó mới chỉ là 1 chút trích đoạn, cũng may là nhờ có cuộc biểu tình của cái bụng lép kẹp mà nó mới chịu dừng tay, nếu ko đã kéo dài thêm mấy trang giấy nữa luôn í chứ.... Nó dính tờ giấy trước cửa và đi về

* * * * *

5 phút sau khi nó đi Nam Nam cũng vừa lúc trở về:

"Choáng" là từ để diễn tả tâm trạng của Nam Nam khi thấy tờ giấy dính trên của do Mi Ni viết

"Choáng váng" là từ để diễn tả tâm trạng của Nam Nam khi thấy bữa cơm do Mi Ni làm

Thật ko thể nuốt nổi 1 món nào_ Nam Nam ko thể ăn nổi bữa ăn "thịnh soạn" mà hồi nãy Mi Ni làm; tại sao lại có người giúp việc nấu ăn tệ đến như thế: "Đuổi cô ta?"_ Nam Nam ko muốn, với Mi Ni, thằng nhox cảm thấy có1 cái cảm giác gì rất đặc biệt, ko thể diễn tả nổi, định mệnh đã để thằng nhox gặp nó, vậy thì cứ để trôi theo định mệnh đi. " Thôi! Để đến tối sẽ tính tiếp với cô ta"_ Thằng nhox tạm gác lại...

CHAP 7

2h chiều hôm đó, tại số nhà 38:

-King Kong!!! King Kong!!! King king Kong kong...!!!

Nam Nam ra mở cửa, và người nhấn chuông lại chính là Mi Ni...

Vào trong nhà, Mi Ni vui vẻ nói với thằng nhox

-Chào ông chủ củ tỏi Nam Nam, chắc anh đã đọc tờ giấy của tôi nên tôi ko nói nhiều nữa ha! Àh mà chắc ông chủ cũng đang ngạc nhiên là vì sao hôm nay tôi lại có mặt ở đây vào giờ này, thực ra là vì hôm nay tôi ko có việc gì làm, cũng ko phải đi học nên đến đây nấu cơm sớm để buổi tối tôi khỏi phải đi nữa_ Mi Ni bảo ko nói nhiều nữa mà vẫn làm cho 1 lô dây nhợ

-Cô nấu cơm tối cho tôi ăn từ bây giờ sao?_ Nam Nam ngạc nhiên hỏi

-Uh'! Àh, nấu cơm tối_ mà lại đến từ trưa thế này, ax ax sao mình ko nghĩ tơi việc này nhỉ??? Thôi ông chủ tôi lại về đây_ Nó vẫy tay bái bai thằng nhox, định đi ra ngoài cửa để về thì:

-Cô ở lại đi chỗ này với tôi_ Thằng nhox gọi nó lại

-???? Đi đâu hả ông chủ?

-Cô ko cần biết.

"Ko cần biết, thôi có hỏi anh ta cũng chằng nói"_ Nó đành ngồi xuống ghế đợi thằng nhox

* * * * *

5 phút sau, một chiếc xe hơi đời mới dựng trước cổng căn biệt thự số 38, người tài xế ra xe:

-Thưa thiếu gia, chúng ta đi chứ ạh_ Người tài xế lễ phép nói với Nam Nam mặc dù trông ông ta hơn Nam Nam đến cả mấy chục tuổi (cách xưng hô này kiểu như giống với Goo Jun Pyo trong BOF ha)

Chẳng cần trả lờ, Nam Nam nắm tay Mi Ni kéo lên xe( cảm giác đôi bàn tay của thằng nhox chạm lên tay mình, nó thấy rất kì lạ, một cái gì đó len lỏi vào tim nó...zzz)

* * * * *

Xe dừng lại tại 1 nhà sách lớn, Nam Nam lại kéo Mi Ni vào bên trong và ngồi lại ở 1 phòng đọc sang trọng. Đang ngơ ngác thì 1 nhân viên nhà sách đã đi vào và xếp trước mặt nó 1 chồng sách lớn:

-Thưa thiếu gia, thứ thiếu gia yêu cầu đây ạh!_ Nhân viên lẽ phép nhìn Nam Nam, Nam Nam ra hiệu vẫy người nhân viên ấy ra ngoài, lúc này Mi Ni mới lên tiếng sau khi đã xem xét nhan đề của mấy cuốn sách:

-Cái gì thế này hả ông chủ củ tỏi: "Món ăn ngon", "đồ ăn lạ", "Thức ăn hoàng gia", "bí quyết một bữa ăn",... ... % # @ ! * ( $ # ^ ) &....

-Đọc và học đi! Cô nấu ăn dở như thế thử hỏi tôi ăn sao nổi_ Thằng nhox cắt lời nó

Nó mắt chữ "O", mồm chữ "A" đang định ra giọng phủ định (nếu ko muốn nói là gân cổ cãi lại) thì lại ngừng lại, nó nghĩ lại và tự nhận thấy những lời nói của thằng nhox là rất đúng. Ở nhà nó cũng đã nghe ốm mấy lời chê bai của mẹ Năm, Nhất Nam và lũ trẻ vì tài nghệ nấu nướng phải gọi là ... dở ẹc của nó nên nó biết tự lượng sức mình. Nó đành ngoan ngoãn giở sách ra mà cắm cúi đọc...

Được khoảng 15 phút sau, Nam Nam lại kéo Mi Ni ra xe:

-Lại đi đâu nữa ông chủ?_ Cái mặt nó méo xệch đi vì nó vốn chúa ghét đọc sách, mà nãy giờ nó lại phải đương đầu với 1 đống thứ nó chúa ghét đó..._ Ông chủ??? Đi đâu bây giờ_ Nó nhăn nhó

-..........................

-Về nhà sao???

-..........................

-Hay lại đi mua sách???

-.........................

-... % # @ ! * ( $ # ^ ) &...._ Nó chơi 1 lô câu hỏi

Nam Nam chẳng nói gì cả, bởi vì thằngnhox cho rằng chẳng có gì quan trọng để mà phải nói.....

Xe lại dừng lại, nhưng lần này là tại một siêu thị lớn:

-Cầm theo cuốn sách dạy nấu ăn rồi vào đây mua đồ_ Cuối cùng thì thằng nhox cũng lên tiếng

-Mua đồ??? Mua đồ gì_ Nó ngơ ngác

-Mua thực phẩm về nấu ăn chứ còn đồ gì nữa!!!!_ (Mi Ni đúng là cái đồ chậm hiểu nhất thế giới)

-Àh !!! Ờ ờ ồ ồ......_ Nó ậm ừ rồi theo thằng nhox đi vào trong

* * * * *

Sau khi lựa đủ đồ, 2 đứa về biệt thự số 38....

Nam Nam ngồi ngoài phòng khách còn Mi Ni thì lật đật chạy vào bếp.....

15 phút sau:

-A aaaaaaaaaaaaaa....... á!!!!_ Tiếng la của nó vang lên từ nhà bếp ( phải gọi là đã đạt đến ngưỡng đau của tai luôn í)

Nam Nam vội vã chạy vào:

-Cô bị đứt tay sao???_ Thằng nhox xem bộ lo lắng hỏi han khi thấy tay nó máu chảy dòng dòng( đúng là hậu đậu nên đứt tay là phải!!!)

-Ùh ùh hu hu!!! Đau lắm, hu hu... á á... hu hu!_ Nó nước mắt ngắn nước mắt dài vừa la vừa khóc....

Thằng nhox kéo nó lên nhà, lấy bông băng băng lại cho nó... Sau khi tình hình tương đối ổn định, sau khi nó ko con la trời la đất gì nữa, thằng nhox lại kéo nó vào bếp:

-Thôi! Bây giờ cô bị đứt tay rồi, ko làm được việc gì thì đứng ở đó xem tôi làm rồi hôm sau nhớ ghi nhớ...zzz Hiểu ko?_ Thằng nhox xăn tay áo lên chuẩn bị lần đầu tiên thực hiện công việc nữ công gia chánh

-Ơ ơ!!!_ Nó tỏ vẻ ngạc nhiên, đơn giản là 1 đại thiếu gia con nhà giàu thì làm sao mà biết mấy việc nấu nướng, làm sao mà có thể dạy gì được cho nó chứ_ Ông chủ làm sao nổi, làm sao mà biết nấu nướng gì chứ!!!!_ Nó xua tay nhìn thằng nhox, nhưng thằng nhox chẳng để ý gì đến mấy lời nói của nó.... Thằng nhox ra tay, và ko thể nào tưởng tượng nổi, tài nấu nướng của thằng nhox quá tuyệt... mấy kĩ thuật xào nấu, đảo qua đảo lại rất thành thục... khác xa với mấy chiêu " vẽ hoa trong chảo" của nó... Nó trầm trồ nhìn thằng nhox mà tự thấy xấu hổ với bản thân...zzz: "Anh ta là đại thiếu gia, sung sướng như thế mà còn biết nấu ăn siêu gấp mấy lần mình... thẹn quá hu hu.... chuyến này về nhà mình phải tu tâm học nấu ăn mới được...!!! Cha dô ta!!!!"

* * * * *

Vì còn sớm nên Mi Ni ngồi luôn lại ăn cơm với Nam Nam ( ko phải chỉ có thế đâu, mà còn là vì nó muốn được thưởng thức tài nghệ của thằng nhox nữa):

-Mẹ Năm ơi! Ko thể tin nổi, sao cái gì anh nấu cũng ngon thế_ Nó cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói ấy và mồm thì liên hồi ... gắp thức ăn....

-Cô có thể thôi nhắc lại câu đó nữa ko_ Thằng nhox

-Àh hì, tại ngon quá mà... mà tôi hỏi thật nha, tại sao anh giàu có như thế, được bao nhiêu người gọi là thiếu gia mà lại biết nấu ăn, nấu ăn giỏi nữa chứ... tôi tưởng anh chưa bao giờ phải vào bếp lần nào chứ_ Nó vừa gắp thức ăn liên hồi vừa hỏi thằng nhox

-Thì đây là lần đầu tiên tôi vào bếp mà...

-Cái gì???_ Câu trả lời của thằng nhox khiến nó cầm ko vững bát cơm và suýt nữa thì bị té ghế_ Lần đầu tiên vào bếp mà nấu ngon đến vậy, anh làm cách nào mà được như zậy chớ!!!!

-Tôi cũng ko biết nữa_ Thằng nhox khẽ cười trả lời nó ( Thực ra là Nam Nam biết vì sao đấy, chắc có lẽ là vì mẹ của thằng nhox, có lẽ thằng nhox đã được thừa hưởng năng khiếu nấu ăn và tài năng âm nhạc từ người mẹ kính yêu.... chắc có lẽ có một cái gì đó của mẹ ẩn trong người thằng nhox nên mới ngay từ lần đầu vào bếp, thằng nhox đã làm nên được một thành tích như thế...)

-Tôi biết rồi, chắc chắn là vì có ông trời phù hộ cho anh nên anh mới nấu ngon như thế_ Nó nhìn thằng nhox cười với vẻ mặt đắc chí, đúng là chuối ko thể tả, làm sao lại có người nào mê tín như nó cơ chứ.

Thằng nhox nhìn nó, lại khẽ cười, một cảm giác lạ xuất hiện trong lòng thằng nhox. Một cái gì đó rất thân quen hiện hữu trên gương mặt Mi Ni.... Nam Nam phát hiện, Mi Ni đẹp_ đẹp như một thiên thần đáng yêu_ đẹp một cách thánh thiện như vẻ đẹp của bà ấy_ của mẹ thằng nhox_ của người quan trọng nhất đối với thằng nhox lúc bấy giờ (sau này sẽ khác ấy mà)_ Có lẽ chính vì điều này mà Nam Nam đã giữ Mi Ni lại, ko tính đến chuyện nó vụng về hậu đậu mà còn dạy cả cho nó_ dạy cả cho một người giúp việc cách nấu ăn,....

CHAP 8

Thứ 3, tại nhà hàng Windy( nhà hàng của bà Vũ Mai và là nơi nó làm việc mỗi ngày chủ nhật):

-Thưa phu nhân, hôm nay phu nhân dùng gì ạh?_ Người quản lí kính cẩn thưa với bà Vũ Mai

-Hãy cho tôi như mọi khi, àh... cậu ngồi xuống đây tôi có chuyện muốn hỏi_ Bà Vũ Mai ra hiệu cho người quản lí ngồi

-Dạ vâng! Thưa phu nhân_ Người quản lí rụt rè ngồi xuống

-Cô bé tên là Mi Ni mới đến làm thế nào?_ Bà Vũ Mai

-Dạ, thưa phu nhân, cô bé ấy rất chăm chỉ và có tư chất tốt

-Ùhm! Tôi rất quý cô bé, ngay từ lúc mới gặp mặt tôi đã có ấn tượng gì đó với cô bé... mà cô bé học lớp 11 đúng ko nhỉ?_ Bà Vũ Mai

-Vâng thưa phu nhân_ Người quản lí

-Giá như ngày trước ko xảy ra biến cố thì chắc bây giờ... tôi cũng có 1 cô con gái trạc tuổi cô bé.... Àh mà cô bé họ gì nhỉ?_ Bà Vũ Mai có 1 vẻ gì đó hơi buồn rầu... bà đang nhớ người con gái bị thất lạc từ lâu của mình

-Thưa phu nhân....(nguời quản lí vội giở quyển sổ ghi chép về thông tin nhân viên ra).... Thưa phu nhân, cô bé là Lí Mĩ Mi Ni ạh

-Lí Mĩ??? Họ của nó là Lí Mĩ sao?_ Bà Vũ Mai hốt hoảng

-Dạ! Đúng thưa phu nhân_ Người phụ nữ chắc chắn

-Lẽ nào.... Bà Vũ Mai đưa tay ôm lấy ngực, tinh thần bỗng trở nên thay đổi....

-Phu nhân!!! Phu nhân làm sao thế này_ Người quản lí lo lắng

Một tốp vệ sĩ áo đen vội vã chạy vào, bà Vũ Mai như đã lấy lại được chút bình tính, bà xua tay ra hiệu mấy người vệ sĩ lui đi, rồi vội quay sang nhìn người quản lí nhà hàng:

-Cô bé đâu? Mi Ni đâu, hôm nay cô bé có đi làm ko?

-Dạ thưa phu nhân... cô bé chỉ đến làm vào ngày chủ nhật_ Người quản lí rụt rè...

-Số điện thoại, địa chỉ nhà.... của nó đâu_ Bà Vũ Mai lại trở nên hốt hoảng

-Thưa phu nhân, cô bé chưa ghi lại nhưng thông tin ấy_ Người quản lí cũng hơi lo lắng khi thấy tâm trạng bà chủ ko được ổn định

-Vậy làm sao.... làm sao tôi gặp được nó... tôi biết nó ở đâu đây_ Bà Vũ Mai dường như sắp bật khóc

-Chủ nhật... chủ nhật tuần này ạh_ Người quản lí

-Tận chủ nhật sao? Đời đến tận chủ nhật sao? Tôi ko thể đợi thêm được nữa, tôi muốn gặp nó.. ngay bây giờ_ Bà Vũ Mai gắt lên

-Dạ thưa... dạ_ Người quản lí bối rối ko biết nói làm sao nữa

Bà Vũ Mai cũng chẳng để ý nữa, bà vội vàng mở điện thoại, vội vàng:

-Alô! Mình đấy àh, có chuyện...

-Mình ơi_ Bà Vũ Mai ngắt lời của người đàn ông đang nói qua điện thoại, hình như đó chính là chồng của bà_ Mình ơi_ Giọng bà Vũ Mai run run..._ Mình mau về nhà đi,tôi tìm được nó rồi... mình ơi!!!

-Mình bình tĩnh đi nào_ Người đàn ông vội vã trấn an tâm trạng của bà Vũ Mai_ Tôi hiểu, tôi sẽ về ngay....

Và một hội nghị quan trọng tạm gác lại, người đàn ông ấy vội vã trở về nhà....

* * * * *

Hai chiếc ô tô lần lượt đi vào một căn biệt thự sang trọng, àh ko... phải gọi đó là 1 toà lâu đài... một toà lâu đài tuyệt mĩ.....

Tại đại sảnh( phòng khách chính) của toà lâu đài ấy:

-Nhưng lỡ đó chỉ là 1 sự trùng hợp thôi thì sao?_ Chồng bà Vũ Mai nghi ngại nhấp ngụm trà

-Ko thể nào!_ Bà Vũ Mai tỏ vẻ chắc chắn_ Làm sao có thể trùng hợp mang họ Lí Mĩ được cơ chứ, hơn nữa, ngay giây phút đầu tiên gặp nó... tôi đã có linh cảm rồi..._ Bà Vũ Mai khẽ ngừng lại

-Vậy... chủ nhật này tôi và mình sẽ đến nhà hàng

-Ùh! Tôi hồi hộp quá mình ơi_ Bà Vũ Mai khẽ run lên ở 2 đôi bàn tay

-Đừng lo_ Người đàn ông ấy khẽ nắm lấy tay của bà Vũ Mai_ Ông trời nhất định sẽ ko phụ lòng người đâu... tôi tin chúng ta sẽ tìm được

Bà Vũ Mai khẽ dựa đầu vào bờ vai của người đàn ông ấy_ Dường như niềm hạnh phúc đã sắp được tìm lại... chủ nhật ơi... hãy mau đến đi... lời nguyện ước chung của 2 con người ngân lên....

* * * * *

-La la la la la!!!! Mẹ Năm ơi!!! Xem hôm nay con mang về cho mẹ cái gì này_ Mi Ni hớn hở cầm xấp tiền chạy vào trong nhà nũng nịu ôm lấy mẹ Năm

-Rõ khổ!!! Nhỏ này làm thêm phờ phạc hết cả mặt mũi rồi nè_ Mẹ Năm vòng tay ôm lấy Mi Ni

-Đâu có,lúc nào con chẳng luôn vui vẻ, con ko khổ đâu, con rất rất rất hạnh phúc khi được giúp đỡ cho mẹ Năm... khi được sống trong căn nhà này, sống với "đại gia đình hạnh phúc nhất thế gian"_ Nó phụng phịu

-Ngốc thế cơ chứ_ Mẹ Năm dúi đầu iu Mi Ni, đây là hành động yêu

thương mà mẹ Năm vẫn hay làm với tất cả 10 đứa con trong nhà...

-Ây da da! Mỏi lưng quá àh_ Nó buông mẹ Năm ra rồi than thở

Mẹ Năm thấy nó như thế, liền:

-Mấy đứa nhỏ đâu hết rồi!!! Ra đây mát xa cho chị Mi Ni... Chị Mi Ni đang la mỏi lưng này_ Mẹ Năm lên tiếng gọi lũ trẻ

-Vâng ạh.... vâng ạh_ Bọn trẻ bỗng từ đâu nhào ra: đứa túm tay, đứa túm chân,... đang định giở tuyệt chiêu thì:

-Thôi thôi!!! Bây giờ chưa cần... chưa cần,... chị phải đi liền rồi, mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn cấm khóc nhè đợi lát nữa chị về rồi mà "hành hạ"... í lộn mát xa nha!!!

Xong, nó gỡ tay bọn trẻ ra rồi chạy vào bếp ôm mớ rau, củ, quả, thịt, cá,... của mẹ Năm rồi lên xe chạy biến đi

Nó đang đến chỗ mà ai cũng biết đấy_ Chính là căn biệt thự số 38....

HAP 9

-Cô muốn nghe tôi kể sao?_ Thằng nhox lên tiếng khiến nó đứng lại và lại ngồi xuống:

-Ùh! Tôi chỉ muốn ông chủ hết buồn, tôi đảm bảo đấy, nói ra chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhìu, đừng bao giờ giữ khư khư cái gì trong lòng_ Nó quả quyết

-Ùhm..._ Thằng nhox khẽ gật đầu nhìn nó

-Anh nói đi chứ_ Nó thúc giục

-Ùh...._ Và câu chuyện của thằng nhox bắt đầu_ Cô biết ko, cô thật may mắn

-Vì sao chứ?

-Bởi vì cô có một gia đình thật hạnh phúc....

-Ùh! Tôi cũng thấy thế, ủa nhưng bộ anh ko có sao

-Ùhm! Tôi ko có.... cuộc sống gia đình của tôi rất vô nghĩa.... Tôi chán ghét nó, năm lên 10 tuổi tôi đã dọn ra ngoài sống một mình....

-Anh sống một mình từ năm 10 tuổi_ Nó trố mắt nhìn thằng nhox

-Ùh!_ Thằng nhox lại khẽ gật đầu_ Bố của tôi là 1 ông chủ giàu có, từ lúc sinh ra tôi rất ít khi thấy ông ở nhà... Mẹ là người duy nhất luôn ở bên tôi mọi lúc. Mẹ đã dạy tôi học đàn piano, nhưng khi ấy tôi lại ko thích học đàn 1 chút nào, mẹ đã rất buồn vì điều đó. Vào 1 buổi tối khi tôi 8 tuổi, mẹ đã đánh cho tôi nghe một bản nhạc, lúc ấy mẹ đã khóc. Và sau tối hôm đó, tôi ko còn nhìn thấy mẹ nữa... mẹ đã bỏ đi. Tôi đã rất đau khổ, tôi nghĩ rằng chính vì mình ko chăm học đàn mà mẹ mới bỏ đi....

-Ùh! Có lẽ thế! Ai bảo anh lười nhác_ Nó

-Nhưng sự thật là ko phải vì như thế_ Thằng nhox hét lên phản bác ý kiến của nó_ Sự thật là vì bố tôi, những ngày sau khi mẹ bỏ đi, tôi đã lao vào học đàn piano. Một buổi tối khi tôi đang học đàn cạnh cửa sổ, thì bố của tôi trở về, tôi nhìn thấy ông đã bước ra từ trong xe cùng với một người con gái. Ông còn ôm hôn cô ta một cách quá tình cảm... và tôi biết, ông đang ngoại tình... Đây chính là nguyên nhân mà mẹ tôi bỏ đi... Tôi ghét ông ta... Tôi chán ghét cái cuộc sống vô nghĩa trong căn nhà ấy nên đã bỏ đi sống một mình.....

-Thật là xấu xa!_ Nó chép miệng

-Trong suốt thời gian qua, tôi đã cho người đi tìm mẹ. Đến hôm nay, tôi đã biết mẹ đang ở đâu, mẹ đang sống ở Hồng Kông_ Vẻ mặt thằng nhox vẫn rất buồn bã

-Vậy anh đi Hồng Kông tìm bà ấy đi, đáng lẽ anh phải vui lên chứ, tại sao lại cứ buồn bã như vậy...._ Nó

-Nhưng! Mẹ đã kết hôn với một người đàn ông khác, mẹ đã bỏ tôi suốt hơn 10 năm và bây giờ thì đang sống với một người đàn ông khác. Tôi căm ghét điều đó_ Thằng nhox hét lên

-Mẹ anh đã kết hôn với một người đàn ông khác?_ Nó nhìn thằng nhox_ Nhưng việc đó có làm bà hạnh phúc ko mới là điều quan trọng, bố anh là 1 người đàn ông tệ bạc, mẹ anh chắc chắn đã từng rất đau khổ. Nhưng bà đã làm lại được, bà đã tìm lại được niềm vui, anh cần phải biết chúc phúc và mong bà hạnh phúc .....

-Thằng nhox im lặng............

-Anh hãy đến Hồng Kông gặp mẹ_ Nó lại tiếp_ Anh hãy đến và nhìn xem cuộc sống của bà có hạnh phúc hay ko. Đừng vội trách mẹ đã bỏ rơi mình, biết đâu lúc đó, bà đã ko biết mình sẽ đi đến đâu nên mới bỏ anh lại, biết đâu bà nghĩ như thế sẽ giúp anh hạnh phúc thì sao? Trời đã cho anh cơ hội được gặp lại mẹ, anh cần biết trân trọng nó chứ. Ít ra anh còn biết cha mẹ của mình là ai, có những người đã rất mong được như anh đấy_ Nó vội đứng lên và đi vào bếp, khẽ gạt vài giọt nước mắt đang rơi trên má... Nó nhớ cha mẹ của nó mặc cho chưa bao giờ được gặp họ, chưa bao giờ được nhìn thấy họ... Nó nhớ, nó nhớ, nhớ lắm.......

* * * * *

Bữa ăn hôm nay nó làm cho thằng nhox xem ra có phần khá hơn( may là còn nuốt được). Nó đang định ra về thì lại bị thằng nhox kéo lại:

-Cô có thể ở lại 1 lát được ko? Tôi có chuyện muốn nói.

-Anh muốn nói gì_ Vẻ mặt nó xem ra có phần buồn rầu

-Tôi đã suy nghĩ, tôi quyết định mình sẽ sang Hồng Kông tìm mẹ

-Yeah!!!_ Tâm trạng của nó thay đổi tới 190 độ_ Hay quá! Anh nghĩ vậy là tốt, chúc mừng anh sắp được gặp lại mẹ_ Nó nhảy cẩng lên ôm lấy thằng nhox, nhưng sau đó chắc vì nhận ra hành động của mình là hơi..... Nó vội bỏ thằng nhox ra và 2 má thì đỏ lên như 2 trái cà chua chín. Thằng nhox khẽ cười nhìn nó:

-Nhưng tôi muốn cô đi cùng với tôi

-Cái gì?!!!_ Nó, mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn thằng nhox: "Sao cơ chứ!!! Đi Hồng Kông sao, là nước ngoài đấy, mình chưa bao giờ được ra nước ngoài cả, thích quá!!!... Nhưng mà đi với anh ta, làm sao mẹ Năm có thể đồng ý được cơ chứ... mình...."

-Cô đang nghĩ gì vậy?_ Thằng nhox lên tiếng kết thúc dòng suy nghĩ của nó_ Nếu cô đồng ý đi với tôi, tôi sẽ trả thêm cho cô tiền, bao nhiêu cũng được....

-Tôi.... tôi...._ Nó lắp bắp_ Có thể cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ được ko?

-Ùh! Nhưng nhanh lên đấy!_ Thằng nhox khẽ cười với nó, nó cảm thấy có cái gì đó đang len lỏi vào tim

* * * * *

Nó về nhà mà tâm trạng vẫn cứ thơ thẩn nghĩ về những lời thằng nhox nói, nói thực lòng thì nó rất muốn được đi, đi ra nước ngoài cơ mà, nhưng nó biết làm sao mẹ Năm đồng ý cho nó đi được cơ chứ. Nó dựng xe đạp ở ngoài, la toáng lên vào trong nhà:

-Mẹ Năm ơi! Con đã về đây!!! Đã có cơm cho Mi Ni ăn chưa nào_ Ko có tiếng ai trả lời cả, nó cảm thấy có gì đó ko ổn. Nó vội vàng chạy vào nhà, và nó ko thể tưởng tượng được_ Nó nhìn thấy bọn trẻ ngồi thu một góc khóc thút thít, mẹ Năm ngồi bên dỗ dành tụi nó còn nhà cửa thì bừa bộn lộn xộn... Bát đĩa ấm chén nồi xoong bị vứt tung toé:

-Mẹ Năm!_ Nó hoảng hốt_ Chuyện gì thế này? Mẹ Năm!!! Chuyện gì đã xảy ra

-Bọn cho vay nặng lãi đến phá phách đấy!_ Nhất Nam từ trong nhà đi ra, trên mặt là mấy vểt tím bầm

-Nhất Nam, ông bị làm sao thế này???_ Mi Ni nhìn Nhất Nam rồi lại quay sang mẹ Năm: -Mẹ Năm!!! Sao thế này....

-Cái đợt đầu nhỏ bị tại nạn, ko đủ tiền đóng viện phi cho nó, mẹ phải đi vay nặng lãi, ai ngờ vay 10 triệu bọn chúng bắt trả 50 triệu, hôm nay bọn chúng đến đòi tiền lãi, còn đập phá nữa. Bọn chúng nói nếu ngày mai mà ko trả tiền, sẽ đến đây bắt hết bọn trẻ đi, Nhất Nam đánh nhau với chúng nên mới bị như thế_ Mẹ Năm vừa lau nước mắt cho mấy đứa trẻ vừa rầu rĩ kể

-Vay 10 triệu phải trả 50 triệu_ Mi Ni hét lên_ Ăn hiếp người quá đáng....

-Mẹ biết chứ! Nhưng lúc ấy mẹ chẳng còn cách nào khác, mẹ thương em đầu nhỏ.... Bây giờ ko biết kiếm đâu cho đủ tiền trả bọn nó đây_ Mẹ Nam càng rầu rĩ

Mi Ni ngồi bệt xuống nền nhà, nếu ko đủ tiền, tụi chúng sẽ bắt hết các em đi. Ko! Ko thể như thế! Nhưng bây giờ biết kiếm đâu ra tiền bây giờ.... Chợt, nó nhớ đến Nam Nam_ ông chủ củ tỏi của nó: "Nếu cô đồng ý đi với tôi, tôi sẽ trả thêm cho cô tiền, bao nhiêu cũng được...." Nó kể hết cho mẹ Năm về chuyện hôm nay giữa nó và thằng nhox, về chuyện đi Hồng Kông giữa nó và thằng nhox....

-Mẹ Năm àh! Nếu bây giờ con đi với anh ta, thì sẽ có đủ tiền trả nợ_ Mi Ni nhìn mẹ Năm

-Ko được!_ Nhất Nam hét lên_ Bà là con gái, anh ta là con trai, ko thể được

-Con gái con trai thì sao_ Mi Ni quay sang nhìn Nhất Nam

-Thì....._ Nhất Nam ngập ngừng rồi ko nói gì nữa ( Mi Ni đúng là cái đồ chậm hiểu nhất thế giới)

-Thôi, chẳng còn cách nào khác, con cứ đi với anh ta đi_ Mẹ Năm buồn rầu_ Mẹ sẽ rất nhớ con, con nhớ phải cẩn thận đấy.....

Mi Ni chạy lại ôm lấy mẹ Năm:

-Mẹ đồng ý rồi sao, con sẽ rất nhớ mẹ Năm..... mẹ Năm yên tâm, Mi Ni hứa là sẽ cẩn thận....

-Mẹ Năm!!!!_ Nhất Nam la lên

-Thôi con! Chẳng còn cách nào khác nữa, mấy chục triệu ko phải là số tiền nhỏ với gia đình mình_ Mẹ Năm vừa nhìn Nhất Năm vừa xoa đầu Mi Ni...

CHAP 10

Biết lí do cần có 50 triệu của Mi Ni, Nam Nam ko ngần ngại đưa cho nó tiền....

-Cô chuẩn bị đi, thứ 7 tuần này sẽ đi_ Thằng nhox

-Thứ 7 đi sao_ Nó ngạc nhiên, một linh cảm lạ xuất hiện

-Sao vậy_ Thằng nhox quan tâm tới nó

-Àh àh, ko sao đâu_ Nó cười trừ

Thứ 7 tuần này nó và thằng nhox sẽ đi Hồng Kông đồng nghĩa với việc ko thể ngay chủ nhật đã về Việt Nam, mà chủ nhật ko ở Việt Nam đồng nghĩa với việc nó sẽ ko đến làm thêm tại nhà hàng Windy; mà ko đến làm thêm tại nhà hàng Windy đồng nghĩa với việc 2 vợ chồng bà Vũ Mai vẫn chưa có thể gặp được nó..... Chuyện thân thế của nó rồi sẽ ra sao chứ!!!!.....zzzz

* * * * *

Sáng thứ 7, tại cổng nhà nó:

-Mẹ Năm ơi!!! Con yêu mẹ Năm nhìu lắm, con sẽ nhớ mẹ Năm nhìu lắm_ Nó nũng nịu ôm lấy mẹ Năm

-Mẹ biết rồi.... Mẹ cũng sẽ rất nhớ con.... Tiếc quá, hôm nay Nhất Nam đi học rồi, ko ở lại tiễn con được, chắc chắn nó cũng sẽ rất nhớ con đấy_ Mẹ Năm xoa đầu nó

-Xì! Ko có chiện đó đâu àh! Hôm nay mới sáng sớm Nhất Nam đã đi học, cậu ta còn chẳng thèm nhìn mặt con nữa thì nhớ cái gì cơ chứ_ Nó nhăn trán

-Ko phải đâu! Nó rất..............._ Mẹ Năm đang nói dở thì 1 chiếc xe hơi đi tới, tài xế mở cửa bước ra:

-Mời cô lên xe!

Nó vội vàng ôm mớ hành lí lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh.... Nó bỏ cửa kính xuống và la ối lại:

-Mẹ Năm ơi! Con đi nha! Con yêu mẹ Năm nhìu lắm..._ Nó vẫy tay chào mẹ Năm, mẹ Năm cũng vẫy theo nó:

-Nhớ cẩn thận nha con! Mẹ sẽ rất nhớ con......

* * * * *

Chiếc xe dừng lại, tại xế mở cửa cho nó xuống, nó thấy thằng nhox đang đứng đợi sẵn, cách đó ko xa là 1 chiếc máy bay

-Chúng ta đi thôi_ thằng nhox chỉ tay về phía chiếc máy bay

-Ùh.... ùh... àh... ờh...._ Nó chưa bao giờ đi máy bay cả nên hơi run

-Cô sao thế?_ Thằng nhox tỏ vẻ quan tâm đến nó, một cử chỉ mà hình như là chưa bao giờ thằng nhox làm với một người con gái nào

-Tôi... tôi sợ..._ Nó rụt rè_ Đây là lần đầu tiên tôi đi may bay_ Nhưng mà _ Nó lại rụt rè_ Tại sao trên chiếc máy bay này lại có ghi họ của anh nè, có chữ "Hoàng Trấn" to đùng kìa_ Vừa nói, nó vừa chỉ lên dòng lô gô "Hoàng Trấn" trên máy bay

-Vì đây là máy bay riêng của tôi_ Thằng nhox vừa trả lời vừa kéo nó lên máy bay và chỉ chỗ cho nó ngồi....

-Máy bay riêng á!_ Sau khi yên vị nó la lên vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên

-Ùh!_ Thằng nhox bình thản gật đầu

-Ax! Giàu đến mức có cả cái máy bay riêng hiện đại như thế này_ Nó chẹp miệng....

"Hành khách chú ý thắt dây an toàn, chuyến bay từ Việt Nam đi Hồng Kông chuẩn bị xuất phát"_ Tiếng nói phát lên trong khoang máy, nó lóng ngóng tìm dây thắt:

-Ông... chủ... củ ... tỏi.... Chỗ dây này làm như thế nào đây???_ Nó lắp bắp run run cầm 1 mớ dây nhợ lằng nhằng bên hông

-Nói là vậy thôi, chứ ko nhất thiết cần phải thắt dây an toàn đâu_ Thằng nhox vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế trên máy bay đối diện với nó

-Ùhm....._ Nó ngoan ngoãn vứt đống dây nhợ cái "xụp": "Tưởng gì chứ ko nhất thiết thì thôi, đỡ rắc rối"_ Nó nghĩ thầm

Chiếc may bay từ từ cất cánh, dần dần rời xa mặt đất. Bỗng nhiên Mi Ni bị mất thăng bằng và ngã nhào từ trên ghế xuống ( nếu ko muốn nói là lăn từ trên ghế xuống), có lẽ vì chưa quen đi máy bay, lại ko thắt dây an toàn nên nó mới.... Nam Nam vội vàng lại đỡ, nhưng cái chân đáng ghét của Mi Ni lại bị chẹo sang một bên, nó lôi luôn cả thằng nhox ngã xuống và... 2 đứa nằm trận lên người nhau....zzz Hai má nó đỏ bừng lên khi khuôn mặt thằng nhox chỉ cách mặt nó vài xentimét. Phản xạ, nó nhắm nghiền mắt lại và...: -A aaaaaaaaaaaaa....a!_ Nó la

Thằng nhox vội vã đứng lên, lấy lại thăng bằng và kéo nó lên:

-Cô định nằm dưới đó giãy giụa và la hét đến bao giờ hả_ Thằng nhox bực tức nhìn nó (Nam Nam đã cố gắng hết sức để kéo Mi Ni đứng lên vậy mà Mi Ni vẫn cứ giảy nảy nhắm mắt la lên)

Sau mấy chục giây, lấy lại được bình tĩnh, nó thôi la và chịu đứng lên về chỗ ngồi, lần này vừa ngồi xuống là nó lôi luôn "mớ dây nhợ lằng nhằng" (chỗ dây thắt lưng an toàn) quấn chặt xung quanh người mình. Vừa quấn, nó vừa tỏ vẻ giận dữ nhìn thằng nhox:

-Anh.... anh!!! Tự anh bảo ko nhất thiết phải thắt dây an toàn nên tôi mới... mới bị như thế đấy!!!!

Thằng nhox nhìn nó cười.... vẻ mặt tức giận và cách nó quấn chỗ dây an toàn xung quanh người mình mới đáng yêu làm sao.... nó khiến thằng nhox bật cười và ko biết đến lúc xuống máy bay rồi có tháo nổi chỗ dây nhợ đó ko

* * * * *

Và đúng là như thế... sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh ở 1 sân bay ... lạ hoắc..... Mi Ni phải nói là gỡ hoài mà ko thể nào ra nổi chỗ dây nhợ xung quanh mình.... Biện pháp duy nhất để nó có thể thoát khỏi chúng chính là dùng kéo cắt...... Mới khởi đầu đã ko được tốt đẹp gì rồi.......

Tham gia ngày: Jun 2009

Bài Gửi: 1,444

TeaCoin: 144,340

Cảm ơn: 464

Được cảm ơn 1,351

CHAP 11

-Hời .... hời.... ời..iii!_ Nó ngáp 1 hơi và loạng choạng ôm hành lí đuổi theo thằng nhox

-Cô sao thế_ Thằng nhox nhìn nó và ra hiệu cho người tài xế đã đứng đợi sẵn trước sân bay mang hành lí lên xe

-Tôi.... tôi chóng mặt quá.... đến bây giờ mà vẫn cảm thấy như mình đang bay_ Nó vẫy vẫy tay như con chim ngái ngủ_ Chết! Chết rồi_ Tâm trạng uể oải của nó bỗng dưng quay phắt 190 độ, nó đưa tay vào túi sách rồi bỗng dưng la lên....

-Sao thế???_ Thằng nhox quay nhìn nó tò mò

-Hu hu! Chết rồi tôi bị mất.... hu hu_ Nó xị mặt ra giống như sắp khóc

-Mất gì?_ Thằng nhox thêm tò mò

-Mất.... hu hu.... tôi bị mất..... mất túi kẹo Chupa chups---> Pó tay....... _ Nó oà khóc hu hu

Chậc.... chậc, thằng nhox hết nói.... chỉ vì 1 túi kẹo Chupa chups mà nó hoảng hốt làm như là.....

Mặt nó nghệt ra và ỉu xìu suốt dọc đường đi về khách sạn.... ( Vì nó tiếc túi kẹo mà)_ Thằng nhox nhìn nó, và biết mình sẽ làm gì......

* * * * *

Tại phòng của Nam Nam ở khách sạn:

-A lô! Là tôi đây

-Nam Nam àh? Cậu đã tới Hồng Kông rồi sao?

-Ùh! Bà ấy đang ở đâu?

-Đây là địa chỉ nè: nhà hàng piano, đường XY, số MN,........ Xem như công việc của tôi đã hoàn thành rồi nhé!

Nam Nam cúp máy, thằng nhox sang gõ cửa phòng Mi Ni....

2 phút....

3 phút....

4 phút....

5 phút...._ Vẫn ko thấy nó ra mở cửa, thằng nhox liền đẩy cửa ... và chứng kiến 1 cảnh tượng hết sức chuối: Mi Ni đang ngủ ngon lành trên giường_ Mồm há hốc, mắt nhắm tịt, chân tay lộn xộn,....

Ko muốn đánh thức Mi Ni, Nam Nam định bỏ ra ngoài nhưng ko may vung tay làm rơi cái cốc xuống nền nhà và "Xoảng"_ Mi Ni tỉnh dậy:

-Hời hời... ời... ời...iii! Anh sang phòng tôi làm gì zạh?_ Nó vừa ngáp vừa lồm cồm ngồi dậy

-Tôi định gọi cô đi với tôi

-Đi đâu? Đi gặp mẹ anh hả?_ Nó hớn hở

-Ùh!_ Thằng nhox khẽ gật đầu...

-Ok! Đợi tôi chút xíu ha!_ Nó nhảy tót dậy và biến vào nhà tắm.....

* * * * *

30 phút sau, 2đứa hiện đã đứng trước nhà hàng Piano, nó nhanh nhẩu suýt xoa:

-Nhà hàng Piano! Mẹ Năm ơi! Nghe cái tên đã thấy iu rồi.... Nhà hàng này chắc có nhiều đàn Piano lắm đây(pó tay!!!). Mẹ anh ở đây sao? Mà cũng là mẹ anh ở đây rồi... mẹ anh yêu Piano thế cơ mà

Nói xong, nó định đi vào trong nhưng vẫn thấy thằng nhox cứ chần chừ ở ngoài, nó liền lùi lại phía sau:

-Sao thế? Anh hồi hộp ko biết mẹ có nhận ra mình ko chứ gì? Đừng lo lắng, hãy cố lên!!! Cha dô ta!!! Cha dô ta!!!_ Nó nắm tay thằng nhox tỏ vẻ khích lệ động viên rồi kéo luôn thằng nhox vào trong

Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nó:

-Chỗ này ổn chứ?_ Nó tươi cười nhìn thằng nhox nhưng lại được thằng nhox đáp lại = 1 vẻ mặt lạnh lùng_ Anh có thể cười lên 1 tý xíu được ko zạh? Bỏ luôn cái bản mặt đậm chất.... ấy đi.... Cười lên 1 tý xíu như tôi nè_ Vừa nói nó vừa nhe răng ra cười--- Ngố khó tả

Thằng nhox bỗng bật cười vì cái bộ dạng ngố ngố đó của nó_ Lúc thằng nhox cười lên trông very handsome.... phải gọi là cực kì hấp dẫn. Thằng nhox vốn sở hữu một gương mặt của 1 hot boy chính hiệu. Ít khi cười nhưng nếu mà cười thì sẽ khiến nhiều người phải đổ_ Và bây giờ nó cũng thế, nhìn thằng nhox cười nó có 1 cảm giác rất lạ, rất lạ.... Nó phát hiện ra rằng thằng nhox ko chỉ đẹp trai mà phải nói là cực đẹp trai.....

Hai đứa đang vui vẻ thì bỗng:

-Xin lỗi... 2 cháu là người Việt Nam sao? 2 cháu dùng gì nào?_ Một giọng nói ấm áp của 1 người phụ nữ khiến nó ngừng cười... Cả nó và thằng nhox đều quay lại.... Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt thánh thiện đang nhìn 2 đứa. Nam Nam bỗng sững người_ Dường như thằng nhox đã nhận ra, đã nhận ra người phụ nữ ấy chính là.... Thằng nhox nhìn thẳng vào mắt của bà ấy, và bà ấy cũng sững sờ như thế.... Trong 1 giây phút, cả 2 đã lặng đi...Tưởng chừng sẽ có 1 chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra nhưng:

-2 cháu muốn dùng gì nào_ Câu nói của người phụ nữ ấy làm dập tắt niềm hi vọng về chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra của Nam Nam và của cả Mi Ni nữa.... Nhìn thằng nhox thấy thằng nhox bỗng trở nên buồn bã, như để xoa dịu ko khí, nó vội vàng:

-Cô hãy làm một bữa ăn thật là ngon cho chúng cháu.....

-Ùh! Được rồi_ Người phụ nữ khẽ mỉm cười_ một nụ cười có vẻ là hạnh phúc nhưng dường như đang ẩn dấu một nỗi niềm nào đó ở sâu 1 góc trong tim

Chờ khi người phụ nữ ấy đã đi vào bên trong, Mi Ni quay sang thì thầm với Nam Nam:

-Bà ấy là mẹ của anh?

-Đúng! Nhưng bà ấy đã ko nhận ra tôi_ Thằng nhox gần như đang tuyệt vọng và rất rất buồn bã_ Tôi đã nghĩ rằng bà ấy sẽ.... nhưng bà ấy đã ko.... tôi ko còn hi vọng nữa

-Tôi hiểu mà.....

Nó vỗ vào vai thằng nhox tỏ vẻ an ủi, nhưng thằng nhox đã đứng lên và định bỏ đi. Nó nắm lấy tay thằng nhox:

-Đừng đi mà... hãy ở lại... thử hi vọng tiếp xem...

Và thằng nhox lại ngồi xuống... "thử hi vọng tiếp xem"_ thằng nhox lại tiếp tục hi vọng... một tia hi vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong trái tim........

Nhưng dường như tia hi vọng ấy rất khó có thể trở thành hiện thực... suốt bữa ăn trong nhà hàng... bà ấy_ người phụ nữ ấy và 2 đứa nó ko có bất cứ 1 cuộc trò chuyện nào nữa.......... Mãi đến tận lúc nó và thằng nhox định ra về thì:

-2 cháu!!!

Tiếng gọi của người phụ nữ ấy như lại mang đến cho 2 đứa cơ hội cuối cùng để hi vọng trở thành hiện thực... 2 đứa cùng quay lại... đều mong mỏi vào 1 cái gì đó... Nhưng vậy mà:

-Cô có thể... mời 2 cháu vào tối mai, tối ngày chủ nhật đến dự buổi tiệc kỉ niệm 7 năm mở cửa nhà hàng được ko?_ Người phụ nữ ấy đã lại vùi dập niềm hi vọng đó rồi.....

-Dạ... được ạh_ Mi Ni khẽ gật đầu và rụt rè nhận lấy tấm thiệp mời mặc cho trông vẻ mặt Nam Nam tỏ ra rất rất ko muốn đến....

CHAP 12

Sau khi từ nhà hàng Piano trở về khách sạn, tâm trạng của Nam Nam rất xấu, Mi Ni ko thấy Nam Nam nói bất cứ 1 câu nào kể từ lúc ấy, vẻ mặt thì vô cùng rầu rĩ.... Nó rất buồn, ko hiểu sao thấy thằng nhox như vậy nó cũng cảm thấy buồn... Nó suy nghĩ rất nhiều, nó nghĩ mãi, nghĩ mãi........

Và sau 1 thời gian suy nghĩ kĩ lưỡng, ngay hôm đó, cụ thể là vào buổi tối, nó ko thể nào chịu nổi nữa, nó bắt taxi đi tới nhà hàng Piano....

* * * * *

Ánh nến lung linh ngập tràn cả căn phòng, ở góc bên kia, một bản nhạc nhẹ nhàng đang cất lên bởi đôi bàn tay của một người phụ nữ... chính là người phụ nữ ấy_ từ nay sẽ gọi người phụ nữ ấy là mẹ của Nam Nam (thằng nhox ) luôn cho tiện.... Mẹ Nam Nam đang ngồi bên chiếc đàn piano và khẽ lướt nhẹ đôi bàn tay.....

Nó lại lắng nghe.... lắng nghe.... nó cảm thấy có 1 cái gì đó rất giống thằng nhox.... rất giống củ tỏi của nó....

* * * * *

Bản nhạc ko kéo dài quá lâu, có lẽ mẹ Nam Nam đã biết là đang có sự hiện diện của Mi Ni ở đó. Bà tiến bước lại gần chỗ nó đang đứng:

-Là cháu sao? Cô rất vui vì lại được gặp ......

-Cô... Cô là mẹ của cậu ấy! Cô biết điều đó, nhưng tại sao... tại sao cô ko chịu nhận cậu ấy_ Nó ko để cho mẹ thằng nhox nói hết câu mà hét lên, may mắn thay là nhà hàng đã ko còn khách hàng nữa chứ nếu ko thì.... Nhưng mẹ thằng nhox ko quá để ý đến thái độ ko mấy thiện cảm của nó, bà chỉ nhẹ nhàng nắm tay nó:

-Cháu có thể đi ra đây với cô được ko?

Nó ko nói gì... mẹ thằng nhox nhẹ nhàng dắt nó đi

Bà đưa nó ra 1 khuôn viên ở phía sau_ Ko quá cầu kì nhưng yên tĩnh và thanh bình đến lạ thường_ Một hồ nước nhỏ, một bộ bàn ghế nhỏ, một bãi cỏ nhỏ,... và đặc biệt là 1 chiếc đàn piano nhỏ... Cái gì cũng nhỏ là ấn tượng của nó.... Mẹ thằng nhox bảo nó ngồi xuống ghế:

-Tại sao cô lại dẫn cháu ra đây chứ?

-Cô chỉ muốn 1 ko gian yên tĩnh

-Vậy bây giờ cô có thể nói cho cháu biết tại sao cô ko nhận cậu ấy! Chiều nay trong lúc ăn cơm, cháu thấy cô rất hay quay nhìn cậu ấy, ánh mắt cô nhìn cậu ấy rất nhẹ nhàng, rất trìu mến... Cô là mẹ của cậu ấy, tại sao cô ko nói ra.... tại sao cô......

-Cô ...._ Mẹ thằng nhox ngắt lời nó nhưng sau đó lại ngập ngừng_ Cô ... cô ko thể... cô đã bỏ đi từ lúc nó 8 tuổi, cô sợ ... cô sợ Nam Nam sẽ ko chấp nhận... sẽ ghét bỏ cô....

-Ko! Cậu ấy ko ghét bỏ cô! Cậu ấy đã rất hi vọng cô sẽ nhận ra cậu ấy ngay từ giây phút đầu tiên_ nhưng cậu ấy đã thất vọng_ cô đã ko làm như thế, cậu ấy đã rất buồn, buồn lắm cô có biết ko?

-Cô biết..... cô cũng đã rất đau khổ.... cô nhớ nó, nhớ nó đến phát điên lên nhưng....

-Ngày mai, àh ko, tối mai cháu và cậu ấy sẽ đến, suốt thời gian vừa qua cậu ấy đã rất buồn, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói, cậu ấy rất muốn được gặp lại mẹ, cậu ấy đã quá thiếu thốn tình cảm gia đình, cậu ấy rất cô đơn... Cô biết ko, cậu ấy đã sống chỉ có 1 mình từ lúc 10 tuổi cho đên tận bây giờ....

-Sống 1 mình sao? Nó ko ở với bố...

-Đúng! Cậu ấy nói rằng rất ghét bố.... kể từ khi cô bỏ đi, cậu ấy đã rất chăm chỉ học đàn piano, và bây giờ cậu ấy đánh đàn rất hay, tiếng đàn của cậu ấy rất giống của cô...

-Nó... nó đã chịu học đàn Piano?_ Mẹ Nam Nam run run... nước mắt bỗng rơi ra trên khoé mi..._ Cô thật có lỗi.....

-Những gì có thể nói cháu đã nói hết rồi... cháu chỉ mong cậu ấy hạnh phúc... Thôi cô ạh! Cháu phải đi đây_ Nó đứng lên cúi đầu chào mẹ thằng nhox rồi định đi nhưng:

-Cô cảm ơn cháu! Cô rất cảm ơn cháu.... cảm ơn cháu rất nhiều... Có thể cho cô ôm cháu... ôm cháu 1 lát được ko?_ Nói rồi mẹ thằng nhox khẽ vòng tay ôm lấy nó.... Vuốt nhẹ lọn tóc rối xung quanh đầu nó đi, bà khẽ thì thầm:

-Con là bạn gái của Nam Nam àh? Nam Nam thật may mắn vì có được 1 người bạn gái như con... con dễ thương lắm.....

"Bạn gái của Nam Nam!!!"_ Trong 1 giây phút... 2 má nó nóng lên... một cảm giác lạ lại len lỏi vào tim nó.... Lẽ nào.... lẽ nào.... Thời gian ngắn ngủi làm người giúp việc cho thằng nhox đã khiến ... đã khiến nó...

* * * * *

Nó rời khỏi nhà hàng Piano sau cái ôm tạm biệt của mẹ thằng nhox...

Đường vắng... nó ko còn thấy 1 cái taxi nào cả...

Càng tệ là nó lại cũng ko thể tài nào nhớ ra nổi tên khách sạn nó ở (= tiếng Anh nên chịu)

Nó lang thang trên đường.... Trời tối... Mỗi lúc 1 thêm lạnh... Bỗng nhiên nó thấy sợ.... Nó chạy, nó nhắm mắt lại chạy.... chạy hoài....

Mệt quá... Nó ko chạy nổi nữa... Nó đành ngồi xuống 1 chiếc ghế đá( 1 chiếc ghế đá ven đường)_ Nó sợ quá.... Nó bị lạc rồi... Từng cơn gió lạnh tạt vào người làm nó lạnh... Nó ko còn nhớ đường về... Nó sợ... Rồi... nó ôm mặt khóc và liên hồi gọi:

-Nam Nam... Nam Nam....

-Tôi đây... sao cô lại ngồi khóc ở đây_ Giọng nói này mới quen thuộc làm sao... Mi Ni lau nước mắt... ngẩng đầu lên... là Nam Nam... đúng là Nam Nam rồi.... Nó vội nhảy cẩng lên và ôm chầm lấy thằng nhox... nó bật khóc to hơn........

-Hu hu!... Anh đây rồi... hu hu.... tôi sợ... tôi sợ lắm... tôi quên mất đường về.... hu hu... tôi....

-Đừng sợ nữa... có tôi đây rồi mà... Sẽ ko sao đâu_ Thằng nhox ôm lấy nó... đôi bàn tay siết chặt bờ vai nhỏ bé của nó.... Tại sao lại như thế... Tại sao cách thằng nhox nói và hành động với nó lại thật khác như thế này.... Một cái gì đó thật quan tâm và yêu thương... Phải chăng cảm giác lạ cũng đang len lỏi vào tim của thằng nhox

-... Hức .. hức... Mà... tại... sao.. anh... lại ở đây??_ Vừa thút thít khóc nó vừa hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của thằng nhox....

-Tự dưng tôi muốn ra đây đi dạo.....

"Tự dưng" sao.... "Tự dưng" hay phải chăng là linh tính đang mách bảo để thằng nhox đến đây.... gặp nó... và ôm nó trọn trong vòng tay như lúc này

CHAP 13

Về khách sạn, sau khi đã ổn định lại tinh thần... nó định sang cảm ơn thằng nhox...

-Cộc cộc ... cộc..._ Gõ mãi mà ko có ai mở cửa... Nó tự đẩy cửa và bước vào bên trong: Phòng trống... Nó định quay đi về phòng mình thì bỗng dưng cái laptop đặt ngay trên giường đập vào mắt nó....

-=Mouse=- now online.....

__________________________

-=Teddy=- : 22222222222222

Một cái nick nhảy vào chát với Mi Ni, nó nhìn lại Profile của cái nick... Ồ... thì ra là con bạn trên mạng nó quen từ lâu

-=Mouse=- : 3333333333333_ Nó giỡn lại

-=Teddy=- : Eo! Dạo này vẫn khoẻ chứ?

-=Mouse=- : Ùhm! Zẫn khoẻ àh! Àh he he! Hum nay tuj đang ở Hồng Kông nè.....

-=Teddy=- : Zậy hả? Sướng nhe!!! Ở bên đó có zuj hem?

-=Mouse=- : Ko được zuj cho lém! Còn suýt bị lạc đường nữa nè....

-=Teddy=- : Bị lạc hả? Sao lại bị lạc.... có bị làm sao ko

-=Mouse=- : Mà bị làm sao thì tuj kòn ở đây chát zới bạn được sao?

-=Teddy=- : Tuj chỉ wan tâm tới bạn thôy mờ....

-=Mouse=- : He he... thanks nha...

-=Teddy=- : Có j' đâu mà fải thanks, bạn bè mà

-=Mouse=- : Kệ chứ...

-=Teddy=- : Ùhm! Mà bao giờ bạn về Việt Nam?

-=Mouse=- : Chưa bik nữa cơ!!!

-=Teddy=- : Ủa, mà bạn online ở đâu zạh?

-=Mouse=- : Ở khách sạn, trong phòng của ông chủ củ tỏi àh...( thực ra nó cũng có kể cho người bạn này về ông chủ củ tỏi mà)

-=Teddy=- : Cái zề!!!! Bạn ở cùg phòng zới anh ta àh???

-=Mouse=- : Đâu có, khùg àh mờ thế... sang phòng anh ta thấy laptop mở nên online thôy... chứ bi giờ anh ta đi vắng rùi....

-=Teddy=- : Thế kòn được...

-=Mouse=- : Được j' chớ?

-=Teddy=- : Ko có j', thôy tuj đi ngủ đây... bi bi

_________________________

-=Teddy=- now offline....

Ax... Đùm 1 phát out luôn là thế nào chớ, còn chẳng để nó nói 1 câu bye, người đâu mà kì lạ.... chán thế cơ chứ... nó cũng tắt nick luôn theo người bạn kia...

Đang còn sớm... nó chưa muốn về phòng ngủ nên lang thang mở phim xem.... Cứ tưởng nó phải xem phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc hay cái gì đại loại như thế.... Ai dè nó mở Hoạt hình Mickey ra xem...... Pó tay......

* * * * *

Nam Nam về, mở cửa phòng ra... thằng nhox nhìn thấy nó đang ngủ gục bên cái laptop từ lúc nào còn trên màn hình thì là....

Mấy lọn tóc rối bù loã xoã trên khuôn mặt của Mi Ni... Nam Nam khẽ gạt chúng đi.... Chợt.... thằng nhox nhận ra rằng nó thật đẹp_ Một cảm giác lạ len lỏi vào tim Nam Nam.... Và ở đâu đó... như là trong giấc mơ của Mi Ni... cái cảm giác đó cũng đang đến... một cách rất nhẹ nhàng....

* * * * *

Trên một ngọn đồi... ngập tràn những..... cây kẹo Chupa Chups đủ loại hương vị.... Nó_ Lí Mĩ Mi Ni đàn tung tăng chạy nhảy... bỗng dưng... Thằng nhox_ Hoàng Trấn Nam Nam từ đâu đi tới, trên tay là một bó hoa hồng đỏ thắm.... thằng nhox nhẹ nhàng quỳ xuống bên nó:

-Ông... chủ.... củ... tỏi.... anh... đang... làm ...gì ...thế ...này!!!_ Nó lắp bắp ko thành tiếng

-Đừng gọi anh là ông chủ nữa.... từ này,,, em mới chính là chủ nhân của cuộc đời anh... Anh yêu em... hãy nhận lời yêu anh... em nhé!!!!_ Thằng nhox đứng lên... Khẽ đặt lên môi nó 1 nụ hôn... Nhưng vào lúc 2 đôi môi chỉ còn cách nhau 1 chút xíu xiu... Nó bỗng ngã ra sau và la lên:

-AAAAAAAAA.....aaaaa.......a!

Nó choàng tỉnh.... Hoá ra chỉ là 1 giấc mơ... nhưng tại sao lại mơ về anh ta cơ chứ.... hu hu...t ại sao lại là anh ta chứ...._ Đồ củ tỏi.... I hate you!!!! ( Nó hét lên, bình thường trình độ tiếng Anh mù tịt như thế mà mấy câu đại loại như thế này nó lại biết rất rõ

CHAP 14

Đây là câu chuyện ở Việt Nam.... Ngày chủ nhật đã đến.... và 2 vợ chồng bà Vũ Mai đang đợi sẵn ở nhà hàng Windy để được gặp Mi Ni... Nhưng làm sao có thể cơ chứ... Mi Ni đang ở tận bên Hồng Kông cơ mà....

Giới thiệu 1 chút về 2 vợ chồng bà Vũ Mai:

Họ chính là chủ nhân của 1 tập đoàn lớn với 1 số tài sản hết sức khổng lồ_ Tập đoàn Lí Mĩ kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực đã có lịch sử từ rất lâu........ Cuộc sống của họ giống như của hoàng đế và hoàng hậu.... Luôn luôn có hàng chục người vệ sĩ đi theo bảo vệ.... Người hầu trong nhà lên tới con số hàng trăm.... Họ sống ở 1 căn nhà có mái trong dát vàng... chẳng khác gì một toà lâu đài mà bao tập đoàn khác phải ganh tị......

Tuy vậy... 17 năm về trước họ lại phải gánh chịu một biến cố cực kì to lớn.... Ông Lí Mĩ Đồng Quân... Vị chủ tịch hội đồng quản trị thứ 48 của tập đoàn Lí Mĩ (và cũng là chồng của bà Vũ Mai) đã mắc phải "bẫy" của 1 tập đoàn cạnh tranh khác... dẫn tới mức toàn bộ tài sản và cơ nghiệp hàng trăm năm bị sụp đổ... Họ bị phá sản... tất cả mọi thứ trong 1ngày bỗng chốc biến mất... Khi ấy, đứa con gái duy nhất của họ vừa ra đời... Tuyệt vọng... 2 vợ chồng đành phải bỏ con và đi tới quyết định tự sát... họ hi vọng một người có tấm lòng hảo tâm sẽ cưu mang nó. Lúc ấy, ông Đồng Quân có viết 1 mẩu giấy ghi là họ của đứa trẻ đó chính là "Lí Mĩ" và để lại một sợi dây chuyền làm tin vào trong nôi cho nó.... Nhưng sau đó... nhờ tìm ra được nguồn vốn đề phòng bất trắc của dòng tộc... Hai vợ chồng bà Vũ Mai đã gây dựng lại được cơ nghiệp nhanh chóng... Họ đã đi tìm lại đứa con gái bé bỏng suốt thời gian qua nhưng mọi công sức dường như quá vô ích.... Nỗi nhớ con cứ đau đáu trong lòng 2 người, họ luôn hi vọng, luôn tin tưởng, cho dù là một thông tin nhỏ nhất, họ cũng luôn trân trọng để tìm kiếm .... chính vì thế ,ngay lúc biết họ của Mi Ni là Lí Mĩ.... Bà Vũ Mai mới hoảng hốt như thế.....

Nhưng dường như nỗi tuyệt vọng lại đang xâm chiếm trái tim của 2 người đó... Họ đã đợi rất lâu... Đợi đến quá giờ đi làm của nhân viên mà vẫn ko thấy Mi Ni đến..... Quá lo lắng... bà Vũ Mai liên tục gặng hỏi người quản lí:

-Quản lí.... Tại sao cậu bảo chủ nhật cô bé sẽ đến... Tại sao đến giờ này mà vẫn chưa thấy nó.....

-Dạ thưa phu nhân... việc này....._ Người quản lí đó cũng ko kém phần lo lắng bồn chồn, anh ta hết đi ra rồi lại đi vào.....

Thấy quản lí của mình có thái độ mất bình thường như thế, một nhân viên nhà hàng rụt rè nói nhỏ với anh ta:

-Anh quản lí! Có phải là phu nhân và chủ tịch đang đợi Mi Ni phải ko ạh?

-Ùh! Cậu biết nó ở đâu sao?_ Người quản lí sốt sắng

-Ko ạh

-Ko biết thì thôi đi làm việc đi...

-Nhưng thưa anh... em có cuốn vở học này của Mi Ni, hôm trước đi làm Mi Ni có để quên.... _ Cậu nhân viên đó rụt rè chìa cuốn vở có ghi địa chỉ trường lớp của Mi Ni ra trước mắt người quản lí..... Như bắt được vàng, mắt người quản lí sáng lên, vội giật lấy cuốn vở rồi chạy ra ngoài:

-Chủ tịch, phu nhân!!! Tôi.... Tôi biết cô bé ấy đang học trường nào.... Trên cuốn vở này có ghi địa chỉ......

2 vợ chồng bà Vũ Mai vội vàng lấy cuốn vở lại tay mình:

-Mình ơi.... _ Bà Vũ Mai ko ghìm nổi xúc động, bà đưa tay sờ từng nét chữ...._ Là chữ của nó.... là nét chữ của nó... mình mau cho người đến trường hỏi ngay địa chỉ của nó đi... mình ơi.....

Ngay lập tức.... lời nói của bà Vũ Mai được thi hành.... Mặc cho là ngày chủ nhật.... mọi thông tin về Lí Mĩ Mi Ni vẫn được cung cấp một cách nhanh chóng..... Và 2 vợ chồng bà Vũ Mai cũng nhanh chóng tìm đến được ngôi nhà nhỏ bé mà 17 năm qua con gái họ đã sống_ ngôi nhà nhỏ bé của mẹ Năm.....

Hơn chục chiếc xe hơi đỗ trước cổng ngôi nhà đó... Hàng chục người mặc áo đen ra mở đường trước.... Tiếp theo 2 vợ chồng bà Vũ Mai.

Mẹ Năm đang phơi áo ngoài sân.... Sự xuất hiện của tốp người lạ hoắc khiến mẹ Năm ko khỏi lo lắng:

-Mấy người!!! Mấy người là ai... Tại sao là kéo vào nhà tôi thế này cơ chứ

-Thưa chị chúng tôi chính là.............._ Và cuộc nói chuyện của 3 người (mẹ Năm, bà Vũ Mai và ông Đồng Quân) bắt đầu.... Thân thế của Mi Ni dần dần được hé mở.....

* * * * *

-Đúng là khi tôi nhìn thấy nó, nó đang nằm trong 1 chiếc nôi màu hồng, trong nôi có rất nhiều thứ đồ chơi đắt tiền cùng với mẩu giấy đó và chiếc dây này_ Mẹ Năm vừa nói vừa đưa sợi dây chuyền cho bà Vũ Mai

Bà Vũ Mai lại ko ghìm nổi xúc động khi nhìn thấy sợi dây:

-Đúng nó rồi.... đúng là sợi dây này mà.... Tôi... tôi rất cảm ơn chị, thành thật rất cảm ơn chị vì đã cưu mang nó, đã chăm sóc nó giúp chúng tôi suốt thời gian vừa qua.....

-Đúng vậy, chúng tôi rất cảm ơn chị_ Ông Đồng Quân tỏ vẻ biết ơn mẹ Năm.

-Xin chị...._ Bà Vũ Mai lại xúc động quỳ xuống trước mẹ Năm như thể hiện sự biết ơn trân thành nhất... Mẹ Năm vội vàng đỡ bà Vũ Mai:

-Xin bà đừng làm thế... Thực ra trong suốt thời gian qua, tôi cũng đã ko cho nó được 1 cuộc sống sung sướng , tôi nghèo lắm....

-Ko... Chị đã cứu mạng nó cho chúng tôi_ Ông Đồng Quân ngắt lời mẹ Năm

-Đúng_ Bà Vũ Mai tiếp lời chị_ Chúng tôi sẽ mãi mãi biết ơn chị... mãi mãi.... àh đúng rồi.... nó đâu rồi... Mi Ni đâu rồi...._ Vừa nói bà Vũ Mai vừa đảo mắt khắp gian nhà

-Thực ra... nó đã đi Hồng Kông rồi_ Mẹ Năm ngần ngại trả lời....

-Đi Hồng Kông_ 2 vợ chồng bà Vũ Mai cùng thốt lên!!!_ Đi Hồng Kông sao? Tại sao nó lại đi Hồng Kồng_ Bà Vũ Mai sốt sắng

-Chuyện dài lắm...._ Và mẹ Năm bắt đầu kể.........

Sau khi mẹ Năm đã kể lại tất cả xong:

-Chuyện là vậy sao? Vậy thì khi nào nó sẽ về_ Ông Đồng Quân cũng sốt sắng ko kém bà Vũ Mai... Thực lòng ông rất muốn được nhìn thấy Mi Ni....

-Cũng chưa biết nữa_ Mẹ Năm ngần ngại trả lời_ Nhưng khi nào nó về tôi nhất định sẽ liên lạc với 2 người.....

Và họ quay về.... trong lòng ngập tràn những niềm hồi hộp lo lắng xen lẫn hạnh phúc tột cùng....Sắp được nhận lại người con gái đã thật lạc tới 17 năm trời, có bô mẹ nào mà ko như thế cơ chứ.... "Nhất định bố mẹ sẽ bù đắp cho con... nhất định con àh".............

* * * * *

Còn về phần mẹ Năm, vừa buồn nhưng lại vừa vui.... Mi Ni sắp nhận lại bố mẹ... sẽ sắp phải xa bà... nhưng bù lại... nó sẽ lại có được một cuộc sống sung sướng hơn lúc này... sẽ ko còn phải đi làm thêm từng ngày mà gầy rộc hết cả người nữa....

Nhất Nam đã đứng ở bên trong và nghe hết câu chuyện giữa mẹ mình với bố mẹ của Mi Ni. Chuột máy ngốc nghếch nhưng đáng yêu trong lòng của Nhất Nam có thân thế là con gái duy nhất của 1 tập đoàn giàu có... thật ko thể tin nổi.... Địa vị của Nhất Nam với nó khác nhau quá.... 17 năm sống cùng 1 căn nhà... Giờ đây lại sắp có 1 sự thay đổi lớn.... Điều đó mới buồn làm sao.... "Mi Ni... Mi Ni... Tôi ko muốn điều đó xảy ra

CHAP 15

Một sự việc trọng đại vừa xảy ra ở nhà mà nó ko hề hay biết.... Tất nhiên bởi vì mẹ Năm ko có cách gì liên lạc với nó(nó ko có điện thoại di động) và nó cũng quên luôn ko gọi điện về nhà nên làm sao mà biết được...

Nó vẫn cứ hồn nhiên và vui tươi thực hiện nhiệm vụ hàn gắn tình cảm cho 2 mẹ con thằng nhox.....

Buổi sáng ở Hồng Kông ko khí thật trong lành và mát mẻ....

Nó đang cùng thằng nhox đi dạo trên đường:

-Hi... Trời đẹp ha!!!

-..... Thằng nhox im lặng.... Nó đã quá quen với thái độ này

-Tôi hỏi anh câu này, anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu.... vẫn im lặng ko cần phải nói gì đâu.... Tối nay anh có đến nhà hàng của bà ấy dự tiệc ko?

-..... Thằng nhox im lặng... ko gật đầu cũng ko lắc đầu....

-Sao anh ko trả lời.... anh..._ Nó vung tay đập vào ngực thằng nhox 1 cái... nhưng ko may.... đụng phải 1 thứ gì đó hơi bị quen thuộc nhưng lạ hoắc àh....

-Ủa? Cái gì đấy!

Thằng nhox lôi từ cái chỗ nó đụng phải ra 1 cái túi, rồi đưa cho nó:

-Cho cô đấy!

Nó mở ra và:

-Woa woa woa!!! Chupa Chups!!! Cho tôi cả túi này sao.... Cảm ơn anh nhìu nhìu nhìu nhìu nhìu..... nha...._ Nó toe toét miệng cười vì bọc kẹo thằng nhox cho

Đi được 1 đoạn, chợt, nó nhìn thấy 1 cái gì đấy ở phía xa xa nhưng hơi gần ...zzz.... Nó giơ tay chỉ với thằng nhox:

-Ê ê ê.... Ông chủ củ tỏi.... Sao... sao ... đằng kia nhiều... nhiều chuột Mickey thế

-Công viên Walt Disney thì phải có Mickey chứ_ Thằng nhox đáp lại nó, sau đó định bỏ đi nhưng lại bị nó kéo lại

-Anh nói gì? Công viên Walt Disney sao? Anh cho tôi zô chơi chút xíu đi... Tôi thích Mickey lắm..... Đi mà..._ Nó nhìn thằng nhox với ánh mắt van nài.... nó chỉ mới nghe người ta nói về công viên Walt Disney ở Hồng Kông trên TV... đây là lần đầu tiên nó được thấy ở bên ngoài, nó rất muốn được vào 1 lần cho biết... Dường như đọc được hết suy nghĩ của nó, thằng nhox cũng ko muốn làm nó buồn nên cả 2 đứa đã.........

* * * * *

-Trùi ui!!! Ông chủ củ tỏi ơi cái này thik chưa nè....

-Eo ôi Mickey thật là đáng iu!!!!

-Woa woa nhìn dễ thương quá đi mất àh...

-Ha ha ngộ quá àh.... vvvvvv...vvv

Cứ thấy cái gì thú vị là nó lại thốt lên mấy câu đại loại như thế.... Khu giải trí Walt Disney có bao nhiêu là thứ.... thế thì đủ biết có đến bao nhiêu lần nó lập lại chỗ điệp khúc ấy......zzz.... Thằng nhox chẳng biết làm gì... chỉ biết gật đầu tỏ ra là đồng tình với nó... vì nếu ko gật đầu nó cũng sẽ dúi đầu thằng nhox xuống.... Nhìn 2 đứa nó... cứ giống như là 2 vợ chồng trẻ vậy........

Đang vui vẻ mở rộng tầm mắt với bao trò lạ bỗng tự nhiên.... Một cái gì đó lại đập vào mắt nó:

-Ông chủ.... ông chủ.... cái tròn tròn quay quay đằng kia là cái gì thế....

-Vòng xoay cảm giác mạnh_ Thằng nhox nhìn theo tay nó chỉ rồi trả lời..._ Cô có muốn thử ko (khẽ cười đểu)

-Ko ko!!!!_ Nó xua tay nhưng 2 mắt vẫn cứ dán chặt vào cái trò chơi ấy.... Biết nó nghĩ gì... thằng nhox nắm tay nó lôi lên vòng xoay... mặc cho cái mặt nó đang ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi khó tả:

-Anh .... anh... Tôi đã bảo là tôi ko lên mà.... tôii..... anh....

Mặc cho nó nói, thằng nhox vẫn yên vị cho nó và sau đó ngồi luôn vào 1 chỗ cạnh nó... Biết là bất lực ko xuống được nữa rồi (hơn nữa trong lòng nó cũng muốn thử ngồi một lần) nên nó thôi nói... Rồi như nhớ ra một cái gì đó, nó vội vàng mở túi kẹo Chupa Chups ra và nhét luôn 4 cái kẹo 1 lúc vào trong mồm

-Cô ăn gì mà nhiều thế...._ Thằng nhox ko thể giấu nổi nỗi ngạc nhiên... tại sao có thể nhét 1 lúc 4 cái kẹo to đùng vào mồm cơ chứ...

-Tôi sợ.... tôi thấy trên TV quảng cáo ăn kẹo Chupa Chups vào rồi ngồi lên đây ko còn sợ.... Vừa nói nó vừa nhét kẹo zô mồm.... Bỗng.... 1 tiếng " Let’s go" vang lên... vòng xoay bắt đầu khởi động...

-A aaaaaaaaaaaaaa ... a!!!!!_ Tay nó bíu chặt vào áo thằng nhox và hét lên

Nó hét to đến nỗi, mấy hành khách ngồi sau nó chẳng còn sợ cảm giác mạnh của vòng xoay mà sợ tiếng hét động trời của nó.... Nó hét to đến nỗi... mấy người du khách đứng ở dưới cũng phải bịt tai lại.......zzzz

3 vòng xoay kết thúc rất nhanh sau đó...... Nó run bần bật bước xuống.... 4 cái kẹo mút trong miệng nó cũng ko còn nữa... Và nguyên do thì là đây:

-Mẹ ơi! _ Một cậu bé người Việt Nam đang khóc lóc thảm thiết với mẹ của mình ở cạnh chỗ Mi Ni đứng_ Hu hu ... hu hu.... hồi nãy tự dưng trên trời rơi xuống mấy cây kẹo mút trúng vào răng của con... hu huu mẹ ơi răng của con gãy mất 2 cái rùi... hu hu.....

Mi Ni còn ko dám quay sang nhìn... Nó vội vàng giận dữ kéo thằng nhox biến khỏi công viên..... và trong lòng thì tự nhủ... never never đến nơi quái quỷ này nữa..........

* * * * *

Sau khi rời khỏi công viên "quỷ quái" (một khu vui chơi thuộc hàng bậc nhất thế giới mà nó kêu là quỷ quái).... nó ko nói 1 câu gì với thằng nhox sất... cũng ko nhìn mặt luôn (1 phần là vì nó vẫn chưa hết ợ, 1 phần là vì muốn tỏ ra cho thằng nhox biết là nó đang rất rất tức giận......!!!!!!!)

-Cô đang giận tôi hả?_ Thằng nhox lên tiếng sau 1 đoạn đường ko thấy nó nói gì...

-Ùh!!! Tức đến phát điên lên rồi nè..... Vì anh mà....._ Nó giơ đấm vào mặt thằng nhox nhưng sau đó lại bỏ xuống và vội quay đi để che giấu cái khuôn mặt đang đỏ bừng lên.... ( đỏ bừng lên vì nhìn vào mặt thằng nhox thấy đẹp trai quá nên có cảm giác lạ)

-Tôi làm thế nào thì cô mới hết giận_ Thằng nhox lại lên tiếng làm mắt nó sáng lên

-Có thật là thế nào cũng được ko

-Ùh!..... Thằng nhox khẽ gật đầu... thằng nhox ko muốn thấy cái bộ dạng khó chịu của nó... thằng nhox chỉ muốn nhìn nó cứ vui vẻ... cứ hồn nhiên thôi...

-Vậy việc tôi cần anh làm là... tối nay hãy đi dự tiệc ở nhà hàng Piano_ Ax... nó thật biết tận dụng cơ hội....

-..... Thằng nhox im lặng... việc khác thì có thể được ngay... nhưng còn việcnày thì rất khó....

Nó thấy thằng nhox ko chịu trả lời... biết trước kiểu gì cũng thế... Nó xị mặt ra và lại tỏ thái độ giận dữ như hồi nãy.... Nó ko nói thêm 1 câu gì nữa vì nó hiểu mà... thằng nhox đã im lặng thì có ai nói gì đi nữa cũng cứ như nước đổ... là khoai môn mà thôi..........

CHAP 17

Tối, nó hồi hộp thấp thỏm mong chờ thằng nhox sẽ sang phòng và nói với nó sẽ đi đến buổi tiệc

Nhưng đợi hoài... đợi mãi... đợi lâu lắm rồi.... đợi đến dài cả cổ mà cũng chẳng thấy gì... _ "Tuyệt vọng mãn tính"_ Nó leo lên giường định đánh 1 giấc rồi ngày mai sẽ đòi về Việt Nam và chuyến đi này xem ra...... nhưng.... Nó mới vừa lôi gối lại thì bỗng cửa phòng mở tung ra... gần 10 người phụ nữ gì đó tay ôm thùng ôm hộp tiến lại gần chỗ nó..... Như là phản xạ.... –A aaaaaa..............aaaa...a!_ Nó la lên....

Một người phụ nữ trong số đó vội vàng lấy tay bịt mồm nó lại:

-Ko được la...... Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của thiếu gia....

-Lệnh... thiếu gia.... anh ta.... ..... các người... lệnh gì cơ chứ.... định làm thịt tôi sao_ Nó hoảng hốt

-Ko!_ Một người phụ nữ khác lại lên tiếng.... Chúng tôi đến đây để trang điểm cho cô....

"TRANG ĐIỂM"_ Nó mắt chữ "O", mồm chữ "A" ko thể ngạc nhiên hơn..... còn chưa hiểu một cái xíu xìu xiu gì hết thì một người phụ nữ nữa lại tiếp lời mấy người kia

-Đúng! Trang điểm... đây là lệnh của thiếu gia... cậu ấy bảo nói với cô là hãy ngoan ngoãn cho chúng tôi trang điểm.... cô định đi dự tiệc với quần Jean và áo phông như bình thường sao....

Nó vẫn chưa hiểu mấy nhưng có nghe hơi hơi từ dự tiệc nên cũng yên tâm một chút..... Thế là nó ngoan ngoãn ngồi im để mấy người kia bắt đầu "làm thịt" nó............

* * * * *

Nam Nam đã đứng đợi sẵn ở dưới xe...và nó bước ra từ khách sạn sau khi gần 10 người phụ nữ kia đã "làm thịt" (make up) xong.....

Thật ko thể tin nổi.... Nó ...... Thằng nhox càng chắc chắn cho khẳng định rằng nó đẹp....... Nó bước ra với đôi mắt đã trong sáng càng thêm sáng trong bởi 2 hàng mi cong vút.... Đôi môi điểm 1 lớp son nhẹ nhàng tươi tắn (và nhìn vào ai cũng muốn kiss).... Hai má nó ửng một chút phấn hồng mềm mại.... Mái tóc xoã ra uốn quăn vài lọn + thêm đó là 1 chiếc vương niệm nhỏ xinh cài lên trên... Và đặc biệt là ko còn áo phông quần jean nữa...bây giờ nó đang khoác trên mình 1 chiếc váy màu trắng tinh khiết cài 1 nụ hoa hồng xinh ở bên mép trái... Nó đẹp chẳng khác gì một công chúa.... Đúng là ngày thường nó vốn "Em đẹp ko cần son phấn"_ Nhưng hôm nay... quả thật có son phấn vào em càng đẹp ko cần chỉnh.......

Nó ngượng ngùng khép nép 2 chân, lấy tay gãi đầu nhìn thằng nhox:

-Anh làm gì mà nhìn tôi kì zạh?

-Xinh lắm_ 2 từ cụt lủn được thằng nhox phát ra khiến nó xao xuyến_ Lên xe đi_ Thằng nhox mở sẵn cửa xe cho nó, nó khẽ bước vào_ Trong một giây phút nào đó.... một người đã ngỡ như mình đang lạc vào câu chuyện tình đẹp như mơ của 1 công chúa, 1 hoàng tử... Và chiếc xe lăn bánh............

* * * * *

2 đứa đến nhà hàng Piano lúc bữa tiệc vừa bắt đầu....

Mẹ Nam Nam đang đứng cùng với 1 người đàn ông trên sân khấu, họ đang phát biểu 1 cái gì đấy nhưng là = tiếng Anh nên nó chẳng hiểu cái gì cả...

-Anh thấy ko?_ Nó hồn nhiên giơ tay chỉ về phía họ với thằng nhox_ Người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia chắc là chồng của mẹ anh. Tôi ko hiểu họ đang nói gì nhưng tôi biết họ rất hạnh phúc... tôi cảm giác thấy điều đó... anh xem kìa... mẹ anh đã cười rất nhiều... kìa... lại cười tiếp rồi......

-Thằng nhox im lằng nhìn theo... Có thể Mi Ni ko hiểu họ nói gì nhưng thằng nhox thì khác.... thằng nhox hiểu.......

-Xin chào các vị khách quý đã bỏ chút thời gian quý báu để đến chung vui cùng chúng tôi hôi nay.... Tôi_ Trịnh Cầm Vi( tên của mẹ Nam Nam)

rất hạnh phúc vì sự có mặt của mọi người hôm nay_ vào ngày kỉ niệm tròn 7 năm mở cửa nhà hàng... _ Mẹ Nam Nam ngừng lại và quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh_ và cũng là ngày kỉ niệm 7 năm tôi tìm lại được niềm vui của cuộc sống

-Cảm ơn mọi người đã tới dự buổi tiệc của chúng tôi ngày hôm nay_ Đến lượt người đàn ông kia lên tiếng_ Cũng nhân bữa tiệc ngày hôm nay, tôi cũng xin bày tỏ tất cả những tình cảm của mình với người vợ thân yêu_ Tôi Peter Danie xin cảm ơn thượng đế vì đã mang Trịnh Cầm Vi đên bên tôi... đã cho tôi 1 cuộc sống đầy ý nghĩa....

Xong rồi 2 người cùng nhìn nhau cười , nụ cười mang đầy niềm hạnh phúc mà ai cũng có thể nhận ra được......

Bữa tiệc ấy nối tiếp = tiết mục khiêu vũ... Một khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên.... Thằng nhox nắm lấy tay nó... như phản xạ nó cũng nắm lại tay thằng nhox.... Chưa một lần khiêu vũ nhưng hơi ấm từ bờ vai thằng nhox đã truyền cho nó 1 cái gì đó... nó ko vụng về mà nhảy rất đẹp, chiếc váy trắng xúng xính trong từng bước nhảy uyển chuyển....

* * * * *

-Cô định đưa tôi đi đâu đấy!!!_ Thằng nhox ngạc nhiên nhìn nó... Nó đang lôi xềnh xệch thằng nhox ra khuôn viên sau nhà hàng mà hôm trước nó và mẹ thằng nhox đã nói chuyện với nhau....

Đến nơi, nó kẹo thằng nhox lại chỗ chiếc đàn Piano:

-Anh hay đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc, đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc thôi... Tôi xin anh đó..._ Ánh mắt nó tỏ vẻ van nài... Thằng nhox ngồi xuống, và một bản nhạc nhẹ nhàng cất lên....

Một người phụ nữ đã đứng đó từ lúc nào... những giọt nước mắt khẽ rơi trên má của bà

Bản nhạc kết thúc:

-Hay lắm!!!_ Người phụ nữ khẽ thốt lên, Nam Nam ngoảnh đầu lại... ko còn thấy Mi Ni ở đâu nữa... chỉ còn lại... người phụ nữ ấy:

-Nam Nam! con đánh rất hay..... mẹ xin lỗi... hãy tha thứ cho mẹ....mẹ đã rất nhớ con_ Rồi bà dang 2 cánh tay ra.... Như 1 đứa trẻ, Nam Nam chạy lại và ôm chầm lấy bà_ lấy người mẹ kính yêu của mình:

-Mẹ ! Mẹ ! Mẹ!!...._ Thằng nhox gọi như chưa bao giờ được gọi... 2 tay thằng nhox càng siết chặt lấy bà Cầm Vi... Dường như cảm xúc đã dồn nén quá lâu rồi và ko thể nhịn được nữa.... Thằng nhox ko lạnh lùng và ít nói nữa, thằng nhox đã nói thật nhiều_ hét thật nhiều tiếng mẹ mà gần 10 năm qua bị chôn giấu.....

Nó_ Mi Ni đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó ở 1 góc khuất, nó vui và hạnh phúc lấy cho thằng nhox, dường như chuyến đi này đã ko uổng phí... nó mỉm cười thật tươi và quay lại với bữa tiệc ở bên ngoài

chap 17

Chỉ còn 2 mẹ con Nam Nam ở lại:

-Ông Peter là 1 người đàn ông rất tốt bụng... Vào lúc tuyệt vọng nhất, vào lúc ko còn nơi nào để nương tựa, thì mẹ đã gặp ông ấy... Ông ấy đã cho mẹ 1 cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa biết bao... Mẹ đã chọn đi hết cuộc đời cùng ông ấy, mẹ biết con sẽ.............

-Ko_ Thằng nhox ngắt lời bà Cầm Vi_ chỉ cần mẹ vui vẻ là đc rồi, con sẽ luôn chúc phúc và ủng hộ mẹ.....

- Mẹ_ Bà Cầm Vi bật khóc......_ Con đã thật sự trưởng thành rồi.....

Thằng nhox khẽ dựa đầu vào vai mẹ... cảm giác thật ấm áp....

Chợt... Bà Cầm Vi lại lên tiếng:

-Mà.... cô bé đó.... bạn gái của con thật là dễ thương, con hãy gửi lời cảm ơn của mẹ đến cô bé ấy.... Con trai của mẹ đã thật may mắn vì tìm được người con gái như thế làm bạn gái....

-Bạn gái? Sao cơ ạh???_ Thằng nhox giật mình...

-Ùh! Cô bé đó thật là đáng yêu và thánh thiện..... phải biết yêu thương trân trọng đó đấy nhé... Đừng để đến khi ko được nhìn thấy nó lại nhớ, lại mong, lại lo lắng...._ Những lời nói vô tư của mẹ khiến thằng nhox suy nghĩ.....

* * * * *

Sau mấy ngày vui chơi xà láng ở Hồng Kông, bây giờ 2 đứa lại đang đứng ở sân bay:

-Anh còn muốn ở thếm với mẹ phải ko? Nhìn cái mặt là tôi biết liền àh!!!_ Nó vui vẻ nhìn thằng nhox, chuyến bay từ Hồng Kông về Việt Nam sắp khởi hành... nó biết thằng nhox vẫn còn muốn ở lại....

-Cảm ơn cô

-Cái gì!!!_ Nó ngạc nhiên nhìn thằng nhox_ Tại sao cảm ơn tôi

-Vì tất cả, những gì cô giúp tôi..... Ngốc ạh_ Thằng nhox khẽ cười dúi đầu nó.... Ko hiểu sao lúc này người khác chê nó ngốc... nó lại thấy vui... Ko hiểu sao lúc này dúi đầu người khác... thằng nhox lại cảm thấy xao xuyến......

* * * * *

Nó trở về Việt Nam, cụ thể là về nhà mẹ Năm sau bao ngày vất vả ở Hồng Kông.

vì trên đường về, nó có gọi điện báo trước cho mẹNăm nên đã có 1 sự chuẩn bị trước ở nhà( nó mượn được cái điện thoại của thằng nhox lúc trên máy bay)......

Vẫn vị tài xế hôm chở nó từ nhà ra sân bay hôm nay lại trở nó từ sân bay về nhà...

Nó kéo đống hành lí cồng kềnh vào nhà với 1 tâm trạng hơn hở... 2 mắt nó nhắm lại và suy nghĩ miên man nên cũng chẳng để ý là đang có 2 hàng vệ sĩ đang đứng 2 bên đường nó đi....

Vào đến nhà:

-Mẹ Năm thân yêu!!! Con đã trở về nguyên vẹn...._ Nó toe toét miệng cười và mở mắt ra.....- Cô Vũ Mai!!! _ Nó thốt lên khi nhìn thấy bà Vũ Mai đang đứng trong nhà nó cùng với 1 người đàn ông nào đó nữa (Bố mẹ nó cả mà...)_ Trong đầu nó nảy ra vô vàn ý nghĩ "Chết rùi!!! Sao cô Vũ Mai lại ở đây!!! Ko lẽ tại vì chủ nhật mình ko đến làm việc tại nhà hàng nên....."

-Mi Ni!!!_ Bà Vũ Mai lên tiếng, một cái gì đấy nghẹn đắng trong cổ họng khiến bà lại ko nói được nữa....

Mẹ Năm biết điều đó:

-Mi Ni àh_ Mẹ Năm lên tiếng.... Con biết ko? Con ko phải là trẻ mồ côi! Thực ra con có cha mẹ.... cha mẹ con chính là những người này...._ Mẹ Năm chỉ vào bà Vũ Mai và ông Đồng Quân

Mi Ni sững người, túi đồ trên tay nó rơi xuống đất!!! Co Vũ Mai là mẹ của nó!!!! Thảo nào mỗi khi gặp cô ấy đều có 1 cảm giác rất lạ...

Nước mắt nó bỗng rơi ra, nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ....

-Có thật ko hả mẹ Năm!!! Họ là bố mẹ của con sao....... Bố mẹ bố mẹ.... con đã từng rất muốn được gặp bố mẹ_ nó chạy lại ôm chầm lấy 2 vợ chồng bà Vũ Mai..... Nó vui lắm... nó bất ngời lắm... nó chỉ cần được như thế này là đủ... nó chẳng cần biết thêm gì cả.... niềm hạnh phúc của nó chỉ đơn giản là thế.... chỉ cần nó được ôm bố mẹ.. biết họ là ai.. thế là đủ... đủ làm rồi.... Giọt nước mắt lăn dài trên má tất cả mọi người... Như chưa hề có cuộc chia ly........

CHAP 18

Ngay sau hôm ấy.... Nó phải dọn đồ lên đường ra đi khỏi nhà mẹ Năm thân thương để đến với cuộc sống vốn dĩ nó phải sống từ 17 năm trước.... Nhất Nam là người buồn nhất.... Bởi vì ko chỉ là tình cảm thông thường... với Mi Ni, Nhất Nam còn có 1 thứ tình cảm lớn hơn cả thế rất nhiều.....

Mi Ni ra đi.... nhưng lòng nó luôn tự nhủ sẽ thường xuyên về thăm mẹ Năm, Nhất Nam, và các em........

Hôm nay... cụ thể là vào buổi sáng... là ngày đầu tiên nó chuyển đến toà lâu đài của bố mẹ.... và cũng là ngày đầu tiên nó chính thức ĐƯỢC LÀM CÔNG CHÚA.....

Chiếc xe hơi xịn dừng lại, nó rụt rè nắm tay bố mẹ bước vào.... Tất cả người làm đã đứng xếp hàng sẵn thành hàng dài từ ngoài cổng tới tận bên trong, và khi nó đi tới.... như 1 kịch bản đã định trước, họ đều cúi đầu và đồng thanh:

-Xin chào tiểu thư! Chào đón tiểu thư trở về......

Và sau đó là một tràng vỗ tay giòn giã + pháo bông nổ ra.... bố mẹ nói với nó đây là màn chào hỏi mở đầu... vậy mà nó thấy giống như là màn đón tiếp những vị nghị sĩ quốc hội trên TV vậy đó......

Sau màn chào hỏi mở đầu đó, mẹ cho 1 người làm nhỏ tuổi đưa nó lên phòng..... Toà lâu đài quá rộng lớn: Rẽ trái, rẽ phải, lên trên, lên trên, xuống dưới, rẽ trái, rẽ trái, ......... đi hoài chóng hết cả mặt mới đến nơi.... Một căn phòng có cánh cửa hình trái tim màu hồng hiện ra trước mắt nó. Trên cửa là dòng chữ "Mi Ni room" lấp lánh kết từ những hạt "đồ chơi"(theo nó nghĩ), nhưng thực chất đó chính là những hạt bạc do bô mẹ nó tự tay gắn lại....

Người làm mở cửa cho nó vào trong, thật ko thể tưởng tượng nổi, căn phòng ko còn là căn phòng.... Nó rộng lớn đến gấp đôi cái nhà của mẹ Năm....

Mẹ Vũ Mai rất chu đáo, bà đã hỏi mẹ Năm tất tần tật các sở thích của Mi Ni nên căn phòng trang trí hoàn toàn theo phong cách Mickey_ nhân vật hoạt hình yêu nhất của nó + Một bể lớn đựng toàn những que kẹo Chupa Chups đủ hương vị..... Ngoài ra.... Ở giữa phòng là 1 cái giường lớn chăn ga gối đệm toàn Mickey, xung quanh cũng toàn là gấu bông hình Mickey.... Trên bàn trang điểm cũng in hình Mickey... cạnh đó là 1 cái bể đựng toàn những chiếc kẹp tóc xinh xinh hình Mickey....

Mi Ni vớ lấy 1 nắm trong số đó, giơ ra trước người làm:

-Tất cả những thứ này đều là của....

-Của tiểu thư ạh!_ Cô bé người làm nhanh nhẩu đáp

-Hi! Gọi tiểu thư cứ làm sao ấy... mình cũng mới 17 tuổi, bạn bao nhiêu rồi?_ Nó hỏi cô bé người làm

-Dạ tiểu thư em 16 ạh!

-Hi... zậy là nhỏ hơn rùi... kêu chị em đi....

-Ko được đâu thưa tiểu thư... Tiểu thư đừng như thế, quản gia mà nghe thấy sẽ ko tha cho em...

-Ùh! Thôi được... vậy mình làm quen đi nha... chắc em biết tên chị rồi..... còn tên em... mà coi như đây là quà ra mắt của chị ha..._ Vừa nói nó vừa kẹp 1 cái kẹp tóc xinh nhất trong số những cái trên tay nó vào tóc cô bé rồi dúi tất cả chỗ còn lại vào trong túi cô bé đó.

-Tiểu thư...._ Cô bé người làm tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn nó

-Đừng ngại... nhiều thế này thì chị làm sao dùng nổi hết chứ.... ko sao đâu... mà em tên gì...

-Dạ... tiểu thư... em là Lí Tú ạh

-Lí Tú, cùng họ với chị nè...._ Nó nhìn cô bé người làm thiện cảm... cô bé người làm nhìn nó... ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cảm kích:

-Tiểu thư thật gần gũi... y như phu nhân vậy... tiểu thư đẹp và dễ thương cứ như công chúa í

Nghe người khác khen, nó zui quá chẳng biết làm gì ngoài cười

Chợt, Lí tú như nhớ ra một điều gì đó, vội đi lại kéo 1 tấm màn che ra.... Và woa woa woa... Phải gọi là một shop thời trang hiện ra luôn trước mắt nó.... Thực ra đằng sau tấm màn che Lí Tú vừa kéo ra chính là 1 phòng thay đồ riêng mà mẹ đã chuẩn bị riêng cho nó.... Với ko kể xiết bao nhiêu là thứ trang phục trang sức mũ nón giày dép...vvv ở trong đó...... Tất cả cứ như là dành cho 1 công chúa... mà chính nó là công chúa mà...

Lí Tú biết sự ngạc nhiên trong bộ dạng của tiểu thư, liền lên tiếng:

-Tiểu thư àh! Tất cả đều dành cho tiểu thư đấy! Những thứ này đích thân chủ tịch và phu nhân đã cho mời những nhà thiết kế nổi tiếng nhất làm tặng riêng cho tiểu thư....

-Cho chị sao?_ Nó tròn xoe mắt ... ko thể tin được...._ Nhưng mà có một điều_ Nó rụt rè_Tại sao nhiều váy thế này

-Hi hi!_ Lí Tú nhìn cái bộ dạng nghệt đi của nó khẽ che miệng cười_ Tiểu thư xưng chị em ở đây thôi nha, chứ đừng gọi ở chỗ khác là chết em đấy... Mà váy nhìu thế này là do phu nhân bảo họ làm thế... những tiểu thư danh giá thường mặc váy là chủ yếu mà...

-Vậy ư?_ Thế là nó khổ rồi

-Vâng thưa tiểu thư. Àh... Bâygiờ mới tiểu thư xuống dùng bữa... Phu nhân dặn sau khi đưa tiểu thư lên phòng thăm quan xong thì xuống nhà ăn dùng bữa... Chắc nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi......

Nói rồi Lí Tú lại dẫn Mi Ni đi xuống... trong đầu nó thầm nghĩ... "Lại tiếp tục trèo cầu thang vượt ngõ ngách tiếp rồi... chuyến này phải nhờ mẹ vẽ lại bản đồ căn nhà này cho mình mới được..."

* * * * *

Xuống đến phòng ăn, nó đang nhảy tót vào bàn thì một người phụ nữ vừa lùn vừa béo ngăn nó lại... nhẹ nhàng kéo từ từ ghế ra:

-Thưa tiểu thư_ Bà ta lên tiếng_ Phải đi đứng và hành động nhẹ nhàng thôi ạh....

Bố mẹ của nó đã ngồi sẵn ở đó, nó nhìn họ với ánh mắt cầu cứu như muốn hỏi : "Bố mẹ ơi? Cái người vừa lùn vừa béo này là ai zậy????".... Mẹ nó biết ý:

-Mi Ni àh! Đó là bà quản gia Liain Tâm... quản gia đã làm việc suốt mấy chục năm cho nhà mình đấy_ Và mẹ còn nói nhỏ vào tai nó 1 câu khiến nó rùng mình...- Bà ấy rất khó tính... con chắc sẽ gặp nhiều răc rối đấy... Bà ấy có mối tâm giao rất tốt với ông nội... Trong nhiều chuyện bố mẹ vẫn phải nghe theo bà ta....

Và quả nhiên là như vậy... Trong bữa ăn hôm ấy, bà Liain Tâm đã khiến nó....zzzz:

-Tiểu thư.... ăn nhẹ nhàng thôi chứ!

-Tiểu thư... Ko nên cho quá nhiền đồ vào trong mồm như thế

-Tiểu thư... Đang ăn ko nên nói chuyện....................vvvvv

Ôi! Nó hết quay sang nhìn bố, nhìn mẹ, nhìn Lí Tú, nhìn tất cả người làm đằng phía sau rồi chỉ biết nhăn mặt mà..... "Tiểu thư, ... khi ăn uống ko nên nhăn mặt"_ Ax ax, cái này mà cũng bắt bẻ nữa .....

CHAP 19

Buổi tối, nó ngồi trong phòng nghịch .... bể kẹo mút.....

Bỗng,... mẹ Vũ Mai gõ cửa đi vào....

Mẹ lúc nào cũng rất dịu dàng với nó:

-Con thấy thế nào?... Cuộc sống mới thế nào... con có thích căn phòng này ko? Bố mẹ muốn con được vui vẻ và có cuộc sống sung sướng

-Con thik lắm mẹ ạh.... Mọi thứ đều tốt cả... duy chỉ cả bà quản gia "Li-ìn" Tâm (Cách nó phát âm từ Liain Tâm) .... là .....

-Từ từ con sẽ quen thôi mà... Mẹ ôm nó vào lòng.... Chợt như nhớ ra 1 điều gì đó.... Nó quay lại bảo với mẹ:

-Mẹ àh! Ngày mai mẹ cho con về thăm mẹ Năm nhé....

-Ùh!_ Mẹ Vũ Mai khẽ gật đầu_ Mẹ sẽ đi cùng con... mà.... con thấy nhà hàng Windy thế nào?

-Là sao mẹ...??_ Nó ngơ ngác...

-Mẹ muốn tặng cho gia đình mẹ Năm nhà hàng ấy cùng với một căn biệt thự 3 tầng cạnh đó. Mẹ muốn cảm ơn họ, con thấy thế.....

-Quá được mẹ...._ Chưa nói hết câu, nó đã ngắt lời mẹ và nhảy cẩng lên.... Sau đó nó choàng tay ôm chầm lấy mẹ Vũ Mai, hôn lên hai má mẹ như 1 đứa trẻ.... Vui quá vui quá... ko ngờ mẹ Vũ Mai hào phóng đến thế..... Đêm đó nó ko ngủ.... 1 phần là vì giường cực êm( có đến 10 cái đệm trận lên nhau cơ mà..).... 1 phần là vì nghĩ tới ngày mai mẹ Năm và các em sẽ được dọn nhà mới, sẽ ko còn vất vả bao nhiêu nữa....

Nó trằn trọc mãi, bỗng từ đâu rơi xuống 1 cuốn sổ đánh cái "độp"... Nó nhặt cuốn sổ lên, rất đẹp... Trang bìa là hình 1 cô công chúa nhỏ đang đứng bên 1 toàn lâu đàu... Như nghĩ ra 1 cái gì đấy.... Nó lấy bút, giở cuốn sổ ra và đặt lên những dòng chữ....

"Ngày đầu tiên được làm công chúa....

Trời ko nắng cũng ko mưa..........."

* * * * *

Sáng hôm sau, tại nhà hàng Windy:

-Bà Vũ Mai...chuyện này là thế nào.... Căn biệt thự.... và cả nhà hàng này.... thuộc... về... chúng tôi sao_ Mẹ Năm run run ko thành tiếng

-Vâng.... Ko chỉ vì muốn đền ơn cho chị... mà còn là vì tôi muốn tụi trẻ có được 1 cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ hơn.... Mong chị đừng từ chối..._ Nói rồi bà Vũ Mai trao chiếc chìa khoá của nhà hàng cho mẹ Năm... mẹ Năm run run đón lấy... và một tràng pháo tay giòn giã nổ lên.....

* * * * *

Có lẽ đã lâu rồi ko nói về phần của thằng nhox (Nam Nam), hôm nay đã được 1 tuần rồi nó ko đến làm người giúp việc cho thằng nhox... Tất nhiên là thằng nhox ko biết nó ở đâu... cũng ko biết địa chỉ, số điện thoại lại càng ko (Thực ra hôm trước có người tài xế đến nhà đón Mi Ni đi ra sân bay là biết địa chỉ nhưng ko may ông ta bị tai nạn nên.....)

Vắng nó thằng nhox đành gọi cơm hộp....

Những kỉ niệm với nó chợt ùa về trong tâm trí.... Thằng nhox cảm thấy trống vắng... thằng nhox nhớ nó.... nhớ lúc nó giả vờ đành đàn Piano... nhớ mỗi đêm nó hay đứng trước cửa nhà mình nghe tiếng Piano, nhớ những câu hỏi ngớngẩn nhưng đáng yêu, nhớ tiếng gọi ông chủ củ tỏi của nó..... Nhớ lắm.... nhớ lắm!!! Tự dưng thằng nhox cảm thấy lo lắng.... thằng nhox luôn nghĩ đến nó.... nhìn vào bếp là thấy nó... nhìn lên cửa cũng thấy.... cả nhìn vào đàn piano cũng thấy.... chẳng lẽ nào thằng nhox đã..... nó!!!!

* * * * *

Còn về phần của nó, nó cũng có đôi lúc nghĩ tới thằng nhox.... nhưng bao nhiêu là thứ mới mẻ xung quanh lại khiến nó quên đi

Hôm ấy, một sự việc gọi là trọng đại đã xảy ra, bố mẹ cho gọi nó xuống nhà để nói chuyện:

-Hả hả hả hả hả hả..... hả? Con phải chuyển trường sao?????_ Nó la lênvà nhảy cẩng lên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên

-Ùh_ bố nó khẽ gật đầu_ Thân thế của con sẽ chẳng mấy chốc bị báo chí rầm rộ đưa tin..... Con ko thể học trong 1 ngôi trường bình thường được.... Hơn nữa... nhiều kẻ xấu sẽ dễ dàng làm hại con.... Học ở ngôi trường mới này sẽ có điều kiện an ninh tốt vì học sinh toàn thuộc giới thượng lưu.... Đó mới là môi trường dành cho con_ công chúa của bố mẹ àh_ Ông Đồng quân kết thúc bài thuyết trình = 1 câu the end thiệt là quá xá...--Sweet--.... khiến nó cảm thấy mủi lòng và..........

Sáng hôm sau..........

-Mẹ ơi hay con ko chuyển nữa_ Nó níu tay mẹ lại trước cổng trường mới_ trường THPT Hoàng Gia

-Ko được đâu, bố mẹ đã đăng kí hết rồi mà.... Xong rồi bà Vũ Mai nắm tay nó đưa cho 1 cô giáo đã đứng đợi sẵn từ trước.... Cô giáo kính cẩn dắt tay nó đi.... Nó cố ngoảnh mặt lại vẫy tay nhìn ma ma lần cuối:

-Mẹ!!!!!!! Con..... yêu ..... mẹ.... nhìu.... lắm....!!!

Mãi 30 phút sau đó, cô giáo mới lôi nó tới được cửa lớp (1 phần là vì trường quá rộng nhưng phần quan trọng là vì cứ vừa đi nó lại vừa la cà nhìn ngó đủ thứ trong trường nên mới đi lâu như thế)

Cô giáo nãy giờ dắt nó đi tên là Thuý Bình..... Và cô cũng chính là chủ nhiệm cái lớp mà nó đang đứng trước mặt đây....

Mở cửa lớp, cô ra cử chỉ bảo nó đi theo nhưng nó ko có hiểu cứ tưởng cô bảo đứng yên ở ngoài nên nó cũng đứng yên ở ngoài mặc cho cô đi vào lớp 1 mình:

-Cả lớp.... Chúng là cùng chào đón bạn học sinh mới này...._ Vừa nói cô vừa chỉ tay sang phía trái mình tưởng là có nó ở đó nhưng ai dè nó còn chưa vào mà đang đứng huýt sáo ở ngoài:

-Sao em ko vào?_ Cô hỏi nhỏ nó

-Tại cô chưa gọi em_ Nó cũng trả lời nhỏ lại.... pó tay....

-Thôi... té.... mau vào đi_ Cô ôm trán tỏ vẻ ...nản....

Và nó nghe lời cô.... xốc cái túi xách màu hồng "Hello Kitty" mà mẹ đã chuẩn bị trước bước vào lớp.....

---- Con trai .... ngưỡng mộ..... ----

---- Con gái..... bốc khói ở đầu.... ----

-Xin chào các bạn_ Nó khẽ vẫy tay_ Mình tên là Lí Mĩ Mi Ni, rất vui được làm bạn.....( Rồi, nó chắp tay ra phía sau.... cầu nguyện đừng ai để ý quá mức đến tên của nó nữa.... Và đúng là ko có ai để ý gì hết... chỉ có mấy tiếng xì xào ... nhưng nghe xong nó cũng ko mấy hiểu nên nó cũng ko mấy để ý, đại loại như là "Trời.... Là tập đoàn Lí Mĩ đấy"; "Ùh, thảo nào xinh ấy"; "Eo ôi.... mà đắc tội thì coi như xong đời rùi".....)

Sau đó, cô Thuý Bình phân cho nó xuống bàn thứ 4, ngồi cạnh 1 bạn "nam" nhưng bạn "nam" ấy chưa đi học......

Lúc nó vừa mới đặt được cái túi xách xuống ngăn bàn cũng là lúc tất cả tụi con gái trong lớp đằm đằm sát khí nhìn theo nó, lí do sau khi nghe xong mấy lời nói của mấy girl sau sẽ rõ:

-Tại sao cơ chứ!!! Tại sao nó được ngồi cùng cậu ấy

-Trời.... con nhỏ kìa.... sướng .... mới vừa chuyển tới mà đã được ngồi chỗ đó....

-Tại sao nó dám ngồi đó... chỗ đó phải dành cho tui mới đúng..... vvvv..................

Tuy nhiên, mấy tiếng đó quá nhỏ khiến nó ko nghe và cũng ko để ý tới (thế cũng tốt)

Một lát sau, cụ thể là khoảng sau 15 phút..... lần này đang yên đang lành bỗng nhiên một tốp con gái đang đứng ngoài hành lang bỗng dưng vội vã chạy vào trong lớp, tụi chúng hét lên như sắp có chiến tranh mà thực ra ko có fải là chiến tranh gì hết sất.... Mặc dù ko muốn để ý tới bọn chúng nhưng volume của mấy lời nói lớn quá, lớn đến nổi nó ko thể ko chú ý.....

-Đến rùi sao!!!!_ Tụi mài ơi chuẩn bị đi.....

-Hôm nay cậu ấy đi xe hơi.....

-Tụi bay ơi lên tới cầu thang rùi.... lẹ lên..... Mấy câu kiểu đó cứ liên tục được bọn con gái trong lớp(trừ nó ra) thỉnh thoảng lại ré lên.... Tụi chúng nào là kẹp lại tóc, tô lại son môi, quệt ít phấn, xịt tí xíu nước hoa...... vvv..... Cứ làm như là sắp có 1 vị tổng thống hay quan chức cấp cao gì đang đi tới cái lớp này vậy.... Quá nhạt nhẽo nó mở cặp lôi Đôremon ra đọc

Bỗng dưng, sự náo nhiệt trong lớp vài phút sau đó tự nhiên im bặt.... Điều đó khiến nó thấy ngạc nhiên, nó ngẩng đầu lên... Hoá ra là 1 thằng con trai đang đi vào lớp, trên vai đeo 1 chiếc balô.... Chả có gì, nó cúi xuống định đọc truyện tiếp... Nhưng ko.... Nó chột dạ ngẩng đầu lên lần nữa..... Lần này vừa lúc cái balô trên vai thằng con trai đó đánh rầm xuống cái bàn nó ngồi..... 4 con mắt nhìn thẳng vào nhau.... Người quen tái ngộ..... cái cậu bạn "nam" sắp ngồi cạnh nó, cũng là cái cậu bạn "nam" vừa bước vào lớp.... cũng là cái cậu bạn "nam" đánh rầm cái balô trước mặt nó.... và cũng chính là Nam Nam... chính là thằng nhox... chính là củ tỏi của nó...... Trong một giây phút... cả nó cả thằng nhox đều ngỡ ngàng... Nó ko tin vào mắt mình và thằng nhox cũng vậy... Dường như một cái gì đó đã thúc đẩy đến tận tim.... Thằng nhox bỗng ôm chầm lấy nó..... Nỗi trống trải suốt bao ngày qua như được khoả lấp.....

Nhưng cũng ko thể diễn tả nổi ngạc nhiên của tất cả những ai có mặt xung quanh lúc ấy.... Dễ đến 7-8 đứa bị xỉu tại chỗ (toàn là girl). May mà thằng nhox đã chịu buông nó ra chỉ mấy giây sau đó nếu ko có thể gây ra "án mạng" chứ chẳng chơi.....

Nó đứng im... ... nó ko nói được 1 câu gì sau đó. Nó chỉ có thể nhìn thằng nhox.... nín thở nhìn thằng nhox.... thằng nhox cũng nhìn nó... và sau đó kéo luôn nó ra khỏi lớp.......

CHAP 20

Thằng nhox kéo nó ra khuôn viên sau trường:

-Tại sao cô lại ở đây? Tại sao lại đến đây? Tại sao bao lâu nay ko đến nhà tôi... tại sao....?

Hàng loạt câu hỏi tại sao của thằng nhox khiến nó ko biết trả lời thế nào, nó run run lắp bắp:

-Thực ra.... thực ra thì..... tôi đã tìm lại được bố mẹ ngay bữa đi Hồng Kông về.... Tôi chuyển đến sống cùng họ sau đó ...... Rất tiếc tôi ko thể làm người giúp việc của anh được nữa...

-Vậy tại sao ko nói với tôi_ Một câu hỏi tại sao nữa lại được đưa ra, nó rụt rè ngước nhìn thằng nhox và gãi đầu trả lời 1 cách rất ngố:

-Tại vì.... vì.... vìi.... tôi quên.......

"Vì cái quên của cô mà tôi đã rất lo, rất mong.... biết ko hả đồ ngốc!"_ Thằng nhox dường như rất muốn hét lên câu đó với nó nhưng ko hiểu sao lại ko thể nào nói được nữa............ Và cả 2 lại im lặng, và thời gian lại lặng lẽ trôi.....

* * * * *

Buổi học đầu tiên của nó tại trường mới cuối cùng cũng trôi qua suôn sẻ...

Mẹ bảo sẽ cho tài xế đợi sẵn ở cổng trường đón nó.....

Ai dè, lúc nó ra gần tới cổng thì lại nhìn thấy 1 tốp người áo đen đã đứng bên ngoài tự lúc nào.... Theo nó nghĩ thì mặt của họ đằm đằm sát khí...... Học sinh đi qua đều bị họ giữ lại xem mặt kiểm tra cái gì đấy..... Nó cảm thấy hơi bất an hơn nữa lại lằng nhằng rắc rối nên chuồn ra cửa sau tự đi bộ về nhà (chỗ nó ở cách trường cũng ko phải là xa).....

Nhưng nó đâu có biết rằng, tốp người kia chính là người làm của nhà nó, đợi sẵn ở ngoài để đón nó về...... Quả này đúng là nó mất công rùi.....

Mà ko chỉ mất công thôi, số của Mi Ni đúng là đen đủi..... Mặc dù trường cách nhà ko xa nhưng trên đường tự sức đi bộ về.... nó gặp trời mưa.... Một cơn mưa rào đột nhiên ập đến xối nước tới tấp vào nó... Nó ko có ô hay áo mưa hoặc bất cứ thứ gì tương tự....

Thế là nó được bữa tắm mưa xà láng.....

Nhưng ở thời buổi này cái gì cũng phải trả giá cả.... Giá của bữa tắm mưa kia chính là việc nó bị 1 trận ốm tương đối lớn.....

Con gái cưng.... công chúa ngọc ngà bị ốm là 1 chuyện gọi là động trời trong gia đình ông Đồng Quân, bà Vũ Mai hôm đó....

Chỉ với 3 triệu chứng sổ mũi, ho, chóng mặt mà 5 ông bác sĩ ngay lập tức được gọi tới....

Đo nhịp tim, đo huyết áp, đo nhiệt độ, đo nhịp mạch đập, .... đủ thứ trong người nó được 5 ông bác sĩ thay phiên nhau đo.... Bố mẹ nó thì luôn luôn ngồi cạnh, lo lắng, săn sóc cho nó..... Nó cảm thấy thật .... thật... thật gọi là hết nói luôn... đúng là cuộc sống của công chúa... đúng là được làm công chúa quả là 1 điều ko tưởng......

* * * * *

-Cái gì vậy mẹ...._ Nó thều thào nhìn cái bát(hình như đựng canh gà hay ngan gì đấy) nghi ngút khói trên tay mấy người làm

-Tổ yến đấy con.... mẹ biết bổ nên cho người làm cho con.... Con có muốn ăn ko .....

"Tổ yến!!!"_ Nó mới chỉ nghe quảng cáo trên TV thôi chứ chưa bao giờ được nhìn tận mắt bởi vì tổ yến đắt lắm... mấy triệu mới được 1 tý xíu thôi àh..... Nó như tỉnh hẳn dậy, mặt mũi ko còn lờ đờ như hồi nãy:

-Tổ yến áh!!! Có... con có muốn....

Mẹ nó mỉm cười xoa đầu yêu nó rồi đón lấy bát tổ yến bón cho nó ăn từng thìa 1.... ngon quá ... nó xơi nguyên hết cả mấy bát một lúc trước sự ngạc nhiên của mẹ....(người ốm kiểu gì mà ăn khoẻ dữ.....)

Sau đó khoảng mấy tiếng...... Cụ thể là khoảng 2 tiếng gì đó.... Tình hình sẽ trở nên bình ổn nếu như ko có 1 sự việc nghiêm trọng sau xảy ra:

Tự dưng trên người nó mọc lên rất nhiều đốt mẩn đỏ...... 5 ông bác sĩ nữa được gọi đến và chuẩn đoán... Nó bị dị ứng với tổ yến......

Thế là đau lòng cho nó rùi.... Dị ứng với tổ yến... trong khi tổ yên rất ngon... trong khi nó rất thik ăn tổ yến... "Sao cái số mình nó hay gặp xui thế cơ chứ.....!!!!"_ Nó mếu máo ôm mấy cái đốt mẩn đỏ.... Mẹ Vũ Mai thương nó quá... liền ôm nó vào lòng.... khẽ vỗ vai nó.... An ủi nó một cách rất sweet...... Sau đó...bà còn cho người đem vứt hết tất cả tổ yến trong nhà đi... Xem ra... bà thương con quá đây mà.... (Vứt hết mấy chục triệu ko thương tiếc.....)

* * * * *

Mấy ngày sau đó,.......

Kiếp nạn ốm đau + dị ứng của nó khỏi hoàn toàn...... (Khỏi phải nói nó zuj đến cỡ nào....zzz)

Hôm nay là chủ nhật rùi... Nó ko phải đến trường..... Nó muốn được đi chơi... Nó chợt nhớ mẹ Năm... Nhất Nam... và các em... Một sự thay đổi quá nhanh chóng nên nó cũng ko mấy quen cho lắm.... Nó rất nhớ họ... 17 năm trời cùng chung sống... làm sao có thể xa nhau được cơ chứ.....

Vậy là nó quyết định lại đến thăm mẹ Năm(cụ thể là đến nhà hàng Windy bây giờ thuộc quyền sở hữu của mẹ Năm ).....

Mặc dù ko muốn nhưng nó vẫn phải đi = xe hơi.... Vì sao chứ... vì nó là công chúa mà.....

* * * * *

........... Xe dừng lại trước nhà hàng... tài xế mở cửa cho nó xuống..... Chà chà... đã lâu rồi ko đến nơi này (mới có vài tuần chứ mấy)..... Nơi này đã làm cho nó và gia đình được đoàn tụ... nơi này đã làm cho cuộc đời nó thay đổi... và nơi này cũng đang từng ngày làm cuộc sống của gia đình mẹ Năm thêm đỡ vất vả... Ôi... thật là nhiều điều tốt đẹp ở nơi đây... ở cái nhà hàng có cái tên thật đẹp này... Ôi!!! Windy.... ... Cơn gió... gió....

-Bốp......!!!!_ Đang mải suy nghĩ bỗng dưng một cánh tay nào đó vỗ mạnh vào lưng làm cho nó nhảy cẩng lên vì giật mình..... Nó quay lại.... Là Nhất Nam... cậu ta thật đáng ghét... lúc nào cũng thế... cũng vỗ vào lưng nó......

-Ông làm cái trò gì dzậy hả???? Đồ mèo máy......._ Nó hét lên... may mà hôm nay ko có vệ sĩ theo nó chứ ko thì Nhất Nam tiêu rồi....

-He he!!! Lâu ko gặp... nên đánh xã giao....._ Nhất Nam nháy mắt nhìn nó... cười đểu ra bộ làm lơ nhưng thực ra trong suốt những ngày qua cậu ta đã rất nhớ Mi Ni.... nhớ đến phát điên lên ý chứ

-Đánh xã giao.... đánh xã giao mà...._ Nó lại hét lên... Vẻ mặt tức giận nhưng đáng yêu của nó làm Nhất Nam ngơ ra....-Hey!!! Làm gì mà mặt đờ ra thế!!!!_ Nó vỗ vào đầu Nhất Nam (coi như trả đũa)

-Đồ chuột máy!!!_ Nhờ cái vỗ của nó mà cậu ta tỉnh ra

-Kệ tôi.... _ Nó lại định gân cổ lên cãi nhau với Nhất Nam nhưng như nhớ ra cái gì đó... nó lại thôi_ Mẹ Năm đâu? Các em đâu rồi???

-Mẹ dắt tụi nó ra công viên nước chơi hết rồi.... Bà zô trong đi... muốn ăn thứ gì tôi làm cho...._ Nhất Nam nói rồi kéo nó vào trong nhà hàng....

-Lêu lêu... Ko được đi kìa.... phải ở nhà lêu lêu_ Nó vừa chạy theo Nhất Nam vừa lè lưỡi chọc quê... Nhất Nam đang định quay lại cãi với nó thì chợt...... "Pa thương chon... nì chon gzống miẹ... miẹ thương chon.. . nì chon gzống pa... Chả nhà ta... cnùng... thương iu nhau... xa nà nhớ... gần nhau là .... chười...."_ Tiếng nhạc chuông Cả nhà thương nhau đột nhiên ré lên... Cả 2 đứa đều nhìn xung quanh.... Hoá ra là tiếng nhạc phát ra từ trong túi xách của Mi Ni... Nó mở túi ra... và lấy cái điện thoại màu hồng in hình Barbie ra....( đây là cái iphone ma ma mua cho đấy... ma ma mua để có thể liên lạc với nó mọi lúc mọi nơi... đề phòng nó tự ý về nhà như hôm bữa.... Ma ma biết nó con nít nên cài nhạc chuông là bài hát con nít hết àh....... )

-Bà có điện thoại rùi àh?_ Nhất Nam nhìn nó cặm cụi bấm bấm trên cái iphone trông ngố hết cỡ_ Bà bấm cái gì thế....???

-Mẹ Vũ Mai nhắn tin hỏi xem tôi đến nơi chưa.. tôi nhắn lại àh....

Nhất Nam định bỏ vào trong phòng bếp làm cho nó chút đồ uống nhưng như nhớ ra cái gì đấy... Cậu ta lại quay lại và giật lấy cái iphone của Mi Ni.....

-Ông làm cái gì đấy??? Sao lấy điện thoại của tôi..._ Nó ngơ ngác nhìn Nhất Nam

Nhất Nam ko nói gì cả.... Chỉ hí hoáy bấm bấm cái gì đấy trên điện thoại và sau đó lại dúi vào tay nó....:

-Tôi bấm số của tôi cho bà... có trong đó rùi đấy... "NNam"(E nờ nam) nhé... lúc nào muốn gọi chỉ cần nhấn "NNam" nhé....

-E nờ Nam là cái zề???_ Nó bỏ luôn điện thoại vào trong túi xách mà chẳng thèm nhìn lại gì cả......

-Là Nhất Nam chứ còn là gì nữa....._ Nhất Nam cốc đầu nó hồn nhiên trả lời... Cậu ta đâu có biết "E nờ Nam" ko chỉ có nghĩa là Nhất Nam mà còn có nghĩa là Nam Nam nữa....... Bật mí nha... nhờ cái hồn nhiên ko biết đó mà sau này sẽ xảy ra một.... Story Love..... cho nó đấy.........

CHAP 21

Và chủ nhật hết....

Thứ 2... nó đi học....

Ngôi trường mới tuy ko phải là quen thuộc nhưng cũng chẳng mấy xa lạ với nó....... zzz

Nó vui vẻ đến học tại đây 1 phần vì pa pa và ma ma.... Nhưng phần đặc biệt hơn là vì thằng nhox..... Mi Ni đến đây học phần nhiều vì Nam Nam cũng học ở ngôi trường này... Ko biết tại sao nữa... nhưng nó rất muốn được gặp thằng nhox... Nó rất muốn.....

Và các bạn biết ko? Thật đặc biệt là thằng nhox cũng cảm giác giống nó.... thằng nhox cũng muốn gặp nó.... chính vì thế mà hôm nay.... Thằng nhox đã đến trường từ rất sớm.... nhưng hình như là do số trời.... thằng nhox đến sớm để đợi gặp nó.... đúng lúc nó đến thì thằng nhox lại bỏ đi chỗ khác mất tiêu luôn.....

Nhìn sang ngăn bàn bên cạnh... nó thấy balô của thằng nhox.... Nó vui vì biết thằng nhox đã đến....

Sau đó nó định lôi Đôremon ra đọc (công việc quen thuộc rồi vì từ lúc đến đây học nó chưa làm quen được với người bạn mới nào trừ thằng nhox cả........)

Bỗng nhiên..... 4 đứa con gái lạ hoắc (ko lạ hoắc lắm đâu, tụi chúng cũng học lớp này mà... tự nó ko để ý thôi).... Mặt con nào con nấy đằm đằm sát khí nhìn trừng trừng vào nó.... Một con đi đầu bước nhanh giật phắt quyển truyện trên tay Mi Ni vứt bộp xuống đất.... Nó giật thót mình... ngẩng đầu lên nhìn lại 4 ác quỷ... Trong khi mặt nó đang ngơ ra còn hơn con nai vàng thì cái con hồi nãy vứt truyện của nó mới lên giọng:

-Đừng đọc Đôremon mãi thế người bạn mới.... dừng lại 1chút nói chuyện với tụi này xem........

-Nói chuyện... gì... chứ??? Mấy ... .. mấy .... mấy chị là ai... tôi đâu có quen biết mấy chị đâu......???_ Sau 1 hồi lắp bắp nó mới nghĩ ra cách xưng hô cho hợp lí với 4 ác quỷ(nhưng thực ra có hợp lí chút nào đâu)

-Oh my God!!!!_ Một ác quỷ che miệng thốt lên đầy vẻ king ngạc_ Sao lại có thể ko biết tụi này cơ chứ!!!! Sao lại gọi tụi này là chị cơ chứ..... Chúng ta học cùng 1 lớp mà cưng.....

-Tụi này....._ Một ác quỷ tỏ vẻ đỏng đảnh bước lên vuốt má nó...... sau một vài giây ngập ngừng.... ác quỷ nháy mắt với nó rồi tiếp_ Tụi này là ... tứ đại mĩ nhân... kiều diễm của trường THPT Hoàng Gia... cụ thể là của lớp 11b2 này cưng ạh.....

Nó... Mắt chữ "O".... mồm chữ "A" ngơ ngác cực độ..... Đang còn há hốc miệng ra mà "ơ... ơ... a... a... ô... ô... i.... i...." thì 4 ác quỷ lần lượt bước lên ra bộ uốn ** "show hàng" trước mặt nó:

-Mình là Tây Thi Lady...

-I am Điêu Thuyền Sammie ...

-Dương Quý Phi Julie......

-Còn mình là Vương Chiêu Quân Fanset.....

Ax...ax...ax.... Mẹ Năm ơi!!! Tên của tứ đại mĩ nhân Trung Hoa mà bọn này.... ax ax... Nó mếu ko thành tiếng :

-Mấy.... mấy người là.... tứ... tứ.... tứ... ứ... đại.... mĩ .... nhưn... thì liên quan gì.... đến tôi.....???!!!

-Liên quan!!!!_ Ác quỷ có tên là Tây Thi Lady hét zô mặt nó....._ Tụi này nói để cho you là người mới đến biết rằng... tất cả mọi hot boy trong trường này đều thuộc tầm kiểm soát của tụi này.... Và Nam Nam cũng ko thể ngoại lệ... Hành động cậu ấy ôm you hôm qua là ko thể chấp nhận được! Đừng có để tụi này nhìn thấy một lần nữa... Nếu ko thì sẽ như thế này....._ Ác quỷ đó bẻ gãy đôi cây thước đang cầm trên tay trước mặt nó rồi khẽ nhếch mép cười 1 cái đầy ẩn ý. Nó giật mình và ngồi ko vững..... Tứ đại mĩ "nhưn" cùng cười với nó 1 lần nữa rồi bỏ đi ra ngoài.....

Nó gọi là ..... ngơ ngác.... khó hiểu... đan xen rất nhiều nỗi sợ hãi..... Tuy nhiên, trừ nó ra thì tất cả các thành viên trong lớp đều đã quá quen thuộc với cảnh tượng vừa rồi.

Biết tâm trạng của người bạn mới, một nhỏ tốt bụng lại bắt chuyện " trấn an" Mi Ni:

-Hey!!! Mình ngồi được chứ?_ Cô bạn khẽ vỗ vào vai nó, nó giật thót quay lại nhìn.... ko phải là tứ đại mĩ "nhưn" .... may quá.... nó vui vẻ nhìn cô bạn vừa rồi:

-Hi... cứ tự nhiên thôi....

-Hi hi... bạn sợ phải hok? Bọn nó là vậy đấy.... ko bao giờ muốn bất cứ đứa con gái nào được tiếp xúc với hot boy, thân thiết với hot boy.....

-Zậy hả?_ Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên... Cô bạn khẽ gật đầu với nó rồi tiếp tục kể:

-4 đứa nó cũng ko phải có tên thật là giống y chang tứ đại mĩ nhân Trung Hoa đâu. Chỉ gần giống thôi..... Bạn biết ko? Trưởng nhóm là Lady hung dữ nhất thực ra tên thật là Nguyễn Tây Thi Hà, con nhỏ tóc ngắn là Điêu Chỉ Thuyên, con nhỏ lúc nào cũng cầm cái dũa móng tay là Lâm Thị Dương Phi (Dương Phi = Dương Quý Phi), còn cái con đeo giầy cao nhất là Vũ Chiêu Quân. Tụi nó học hành thì ko thể diễn tả được ..... nhưng cực ngầu nha ... Đàn em của tụi nó toàn là đầu gấu, Từ ngày tụi nó vào trường này đã lập ra nhóm tứ đại mĩ nhân rùi, Đã có ko biết bao nhiêu đứa là bạn gái hot boy phải chuyển trường cũng là vì tụi nó đấy._ Cô bạn làm cho 1 hồi (giống y chang tính nói nhiều của nó).....

-Ax.... là như vậy sao??? Nhưng mà mình và củ tỏi... í lộn... mình và Nam Nam đâu có liên quan gì đâu.... tại sao bọn nó lại....

-Làm sao lại ko liên quan .... ko liên quan thì sao Nam Nam ôm cậu như thế.... hành động đó là cực hot đấy. Từ trước đến này chưa bao giờ cậu ấy thèm nhìn mặt chứ đừng nói là ôm bất cứ người con gái nào. Nhất định bạn và cậu ấy phải quen nhau từ trước rùi.... ủa.... mà sao bạn lại gọi cậu ấy là củ tỏi...._ Cô bạn này nhìn nó có vẻ tò mò... Nó xua tay và đổi đề tài ngay lập tức:

-Hi hi... ko có gì đâu.... Bạn tên gì zạh? Mình là Mi Ni, chúng ta làm quen nha!

-Sax... Bạn đổi đề tài nhanh dữ... Nhưng mà thôi, mình là Phạm Hoài Di. Cứ gọi mình là Hoài Di or Di đều ok. Từ nay chúng mình làm bạn nhé_ Cô bạn mới chìa tay ra, nó vui vẻ nắm lấy:

-Ok!

Vậy là ở cái miền đất xa lạ này nó đã làm quen được với một người bạn nữa. Thật tuyệt làm sao bởi Hoài Di thật là đáng yêu. Tính cách của nó với của Hoài Di cứ gọi là miễn bàn.... 2 đứa tám zới nhau đủ thứ chuyện cho tới khi Nam Nam đi vào lớp. Hoài Di cũng vội vàng trở về chỗ của mình

-Ai đấy?_ Nam Nam nhìn về phía Hoài Di rồi quay sang hỏi Mi Ni. Mi Ni tròn xoe mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Nam Nam:

-Oh my god!!! (Mới học được của 1 trong 4 ác quỷ đấy, điệu chưa?)!!! Bạn cùng lớp với anh bao lâu nay mà anh ko biết sao? Bạn tôi mới làm quen đó, tên là Phạm Hoài Di biết ko?

Thằng nhox khẽ cười nhìn nó..... (Đúng là thật.... hết chỗ nói.... bao nhiêu thời gian học cùng lớp mà ko nhớ mặt nhớ tên gì hết.... thật là.... Nhưng thằng nhox lại là vậy, lạnh lùng và chẳng để ý đến ai -->Nhưng bây giờ có vẻ tình hình đã khác 1 chút rùi.....)

Nó cũng quay lại lẽ lười cười với thằng nhox. Cùng lúc đó thì tứ đại mĩ "nhưn" đi vào lớp. Tụi chúng nhìn nó = 1 ánh mắt ko thể nào sắc nhọn hơn.... Nó nhìn thấy. Nó rụt người lại và vội vàng quay đi chỗ khác... nó thấy sợ và ko dám để ý đến thằng nhox nữa.....

* * * * *

"Cô bị làm sao thế!!!", "Sao vậy", "Sao ko nói gì vậy"..... Thằng nhox đã gửi cho nó rất nhiều những mẩu tin giấy như thế suốt tiết học. Nhưng kết quả là chỉ nhận lại được một vẻ mặt ủ rũ lo lắng và lảng tránh của nó.

Chợt thằng nhox nhớ tới Hoài Di, cô bạn nó mới vừa quen. Và thế là thằng nhox hẹn Hoài Di ra sau trường:

-Cô là Hoài Di ?

-Uh...... đúng.... có.... chiện.... gì ...ko ....?_ Được hot boy hẹn gặp, Hoài Di rất bất ngờ....

-Cô là bạn của Mi Ni phải ko? _ Nam Nam vẫn giữ bản mặt lạnh lùng hỏi Hoài Di.... nhưng ko thể nào qua mắt được Hoài Di, Hoài Di là 1 người rất tinh tế, cô bạn biết Nam Nam đang quan tâm đến Mi Ni

-Đúng! Có phải anh muốn biết tại sao hôm nay tự dưng Mi Ni lảng tránh anh đúng ko?

-Sao cô biết_ Thằng nhox ngạc nhiên

-Tôi biết mà...._ Hoài Di khẽ cười_ Nhìn cách anh hành động với Mi Ni là tôi biết.

-Vậy cô có biết vì sao Mi Ni lại thế ko?

-Vì tứ đại mĩ nhân

-"TỨ ĐẠI MĨ NHÂN"_ Thằng nhox nguýt dài từ "Tứ địa mĩ nhân" 1 cách ko thể ngạc nhiên hơn

-Ùh!_ Hoài Di khẽ gật đầu_ Và sau đó cô bạn giở tính nói nhiều tuôn ra 1 tràng profile về Tứ đại mĩ nhân + Nguyên do sự lảng tránh của Mi Ni.....

CHAP 22

Cuối buổi học....

Khi Mi Ni đang trên đường ra ngoài cổng trường để về nhà thì Nam Nam chặn lại.

-Đồ ngox! Tôi biết hết rồi. Tại sao cô lại phải sợ mấy người đó chứ!

-.....................

-Sao mặt cô nghệt ra vậy. Đừng lo, tôi sẽ ko để mấy người đó làm gì cô đâu

-....................

-Cười lên nhé. Đừng sợ tứ đại mĩ gì gì đó nữa....

-....................

Bình thường nó vốn là đứa nói nhiều vậy mà.... Thằng nhox khẽ cười rồi định bỏ đi về trước. Nhưng như nhớ ra điều gì đấy, thằng nhox lại quay lại:

-Cô có điện thoại ko? Đưa tôi mượn....

-.......................

-Có ko?_ Thằng nhox ko thể nào chịu nổi sự im lặng của nó nữa. Thằng nhox hét lên, nó vội vàng mở túi lấy di động ra đưa cho thằng nhox.

Thằng nhox cầm lấy rồi bấm bấm cái gì đó vào điện thoại của nó. Sau khi bấm xong, thằng nhox lại dúi vào tay nó:

-Tôi ghi số của tôi vào điện thoại của cô rồi.... Nếu tứ đại mĩ nhân ấy có làm gì thì gọi tôi, tôi sẽ có mặt. N.Nam(E nờ Nam) nhé!!!

Xong, thằng nhox quay đi ko quên vẫy tay tạm biệt và gửi cho nó 1 nụ cười chết người......

Tất nhiên, tứ đại mĩ nhân đã chứng kiến tất cả. Khỏi phải nói, tụi nó tức đến mức xì khói lên đầu.

Đợi cho bóng Nam Nam đi khuất, trưởng nhóm Lady Tây Thi hét lên một tiếng rồi chạy đến kéo tay Mi Ni. Mi Ni la lên.... 3 ác quỷ nữa cùng xông vào:

-Bọn tao học chừng ấy năm với cậu ấy mà ko bao giờ cậu ấy cho số điện thoại... vậy mà mày....._ Sammie Điêu Thuyền vừa giữ tay nó lôi đi vừa rít lên

-Bọn này đã cảnh báo trước rồi mà..... mày... mày ...._ Ác quỷ Dương Phi cũng ko kém.......

Mi Ni sợ hãi la lên.... Tứ đại mĩ nhân càng kéo nó đi, tụi chúng định kéo nó ra 1 góc khuất để cho nó 1 trận. Nhưng làm sao có thể như thế cơ chứ, Mi Ni là ai? Là con gái duy nhất của Chủ tịch 1 tập đoàn lớn tầm cỡ..... Thân phận nó chẳng khác gì 1 công chúa.... Làm sao 4 đứa kia có thể làm gì nó cơ chứ.

Một tốp vệ sĩ khoác áo đen ngay lập tức xông vào trường sau đó. Họ giải thoát cho Mi Ni ra khỏi vòng vây của 4 ác quỷ.... Và sau đó.... dĩ nhiên 4 ác quỷ phải gánh chịu hậu quả cho những việc mình vừa gây ra................

_______________________

-Tụi bay ăn gan hùm gan hổ rồi hả? Tụi bay ko biết người tụi bay định gây sự là ai hả?_ Một ông vệ sĩ hét vào mặt 4 ác quỷ đang run run khóc lóc trong góc tường........

-Định cho gia sản nhà tụi bay đổ vỡ hết hả?

-Mặt mũi thì sáng sủa mà ko biết suy nghĩ....

-Ko muốn sống nữa hay sao?

-Đừng bao giờ đụng tới tiểu thư nữa.....

-Nếu tiểu thư dù chỉ mất một cái tóc thôi thì tụi bay liệu đấy.....

Những lời đe doạ liên tiếp được dội vào đầu 4 ác quỷ..... Hẳn là tụi chúng sẽ phải khiếp sợ lắm đây........

______________________

Ngay sau đó sự việc cũng đến tai bố mẹ của Mi Ni.

Ông Đồng Quân đã vô cùng tức giận.....

Ngay lập tức gia thế của 4 ác quỷ được điều tra..... Ko khó gì để ông Đồng Quân dẹp luôn được 4 cái công ti "tép riu" của 4 ác quỷ kia. Tuy vậy, nhờ bà Vũ Mai là người tốt bụng, khuyên ông Đồng Quân nên xem xét thái độ của 4 ác quỷ với con gái mình sau này rồi hãy tính tiếp.

Và dĩ nhiên chúng ta biết thái độ của 4 ác quỷ với nó sẽ thay đổi thế nào rồi đấy

* * * * *

Ngày hôm sau nó đến trường với 1 tâm trạng hơi hơi lo lắng và sợ sệt...... Tuy nhiên mức độ ko lớn lắm vì đã được mẹ hiền Vũ Mai trấn an đôi chút rồi

Vừa bước tới cửa lớp 11b2. Nó bỗng bị giật nảy mình và nhảy cẩng lên vì:

-Nhiệt liệt!!! Nhiệt liệt chào mừng Mi Ni!!! .... Chào mừng người bạn mới!!! Nhiệt liệt!!!.... nhiệt liệt.... nhiệt liệt....._ Tứ đại mi nhân cùng đàn em đang đứng xếp hàng trước cửa lớp, tay cầm băng dôn khẩu hiệu đồng thanh hô.....

Nó tròn xoe 2 con mắt mà chân đứng ko vững... vẻ mặt tỏ ra.... sắp ngất.... Nhưng ko để nó ngất, ngay sau đó, tứ đại mĩ nhân vội vàng chạy lại quanh nó, đứa bóp tay, đứa đấm lưng, xum xuê nịnh hót:

-Mi Ni àh! Cho tụi này xin lỗi nha

-Mi Ni àh! Tụi này đùa ấy mà!

-Mi Ni àh! Từ này chúng mình làm bạn nha

-Mi Ni àh! Ai bắt nạt bạn cứ gọi tụi mình.... tụi mình sẽ bảo vệ.....

Vân vân và vân vân...........

Ôi mẹ Năm ơi! Có nằm mơ nó cũng ko tưởng tượng nổi. Cái dữ dằn, hống hách.... của tứ đại mĩ nhân ấy đi đâu hết rồi..... Ôi! Trừ đàn em của tụi chúng ra, mấy chục con mắt còn lại ở trong lớp đều nhìn nó, nhìn tứ đại mĩ nhân = 1 ánh mắt..... ngơ ngác... ngạc nhiên.... khó hiểu.... bồi hồi.... hết mức. Ôi cái cuộc đời này.........zzzz

* * * * *

Sau khi thoát khỏi vòng vây của 4 ác quỷ cùng đàn em của tụi chúng. Nó vội về chỗ và cất cặp vào ngăn bàn.....

Nhìn sang ngăn kế bên.... ko có gì.... thằng nhox chưa tới..... "Sao hôm nay anh ta đi muộn nhỉ", "Hôm trước mình thấy anh ta đến sớm hơn", "Sao lại thế nhỉ, hay là anh ta có chiện gì"..... Nó thấy trống vắng..... Đang suy nghĩ miên man thì :

-Hey! Mình ngồi đây nhé!_ Lại giọng nói tinh nghịch của cô bạn Hoài Di. Nó vui vẻ ngồi xích zô trong để chỗ cho cô bạn.

-Bạn có biết vì sao hôm nay tứ đại mĩ nhân khác quá trời như thế ko zậy?_ Cô bạn nhìn ra phía 4 ác quỷ vẻ mặt đầy tò mò.

-Mình cũng đang khó hiểu đây nè..... _ Nó cũng tỏ vẻ tò mò nhìn theo phía của Hoài Di.

Và sau đó 2 đứa lại tám.....

Hoài Di kể nó nghe rất nhiều chuyện của Hoài Di

Nó kể cho Hoài Di nghe rất nhiều chuyện của nó

Xem ra mới có mấy ngày mà 2 đứa đã trở nên rất thân thiết vì cái tính nói nhiều cực độ rùi.....zzz

CHAP 23

Trống vào lớp....

Tiết 1.... Thằng nhox vẫn chưa đến

Tiết 2.... Thằng nhox vẫn chưa đến

Tiết 3.... Thằng nhox vẫn chưa đến

Tiết............................................ .......

Tóm lại là hôm nay thằng nhox ko đi học. Nó bỗng thấy lo lo, hay là có chuyện gì đã xảy ra , hay là..... Nhưng ý nghĩ linh tinh cứ xoay quanh đầu nó...... Nó quyết định_ Sẽ đến nhà thằng nhox........

* * * * *

Số nhà 38..... Một cảm giác rất gần gũi và thân quen.....

Nó xuống xe và bảo bác tài xế đi trước + gọi điện báo cho ma ma giùm nó.......

Bước gần cánh cổng.... Khoá.

Nó định nhấn chuông, nhưng, nó vẫn còn giữ chiếc chìa khoá của căn nhà này cơ mà. Và thế là nó mở.....

Đi vào bên trong.... vẫn ko gian ấy.... vẫn ko gian mà nó thường hay đứng nhìn thằng nhox đánh đàn... vẫn ko gian mà nó đến sau mỗi buổi học.... vẫn ko gian quen thuộc ấy... Thay đổi trong lòng nó_ Hôm trước nó đến đây là 1 người giúp việc_ Hôm nay nó là một người bạn_ Và ko biết hôm sau sẽ thế nào...... Vẫn như thế, nó ko biết trước được tương lai, và bây giờ cũng vậy.

Đồ đạc trong căn nhà có vẻ bừa bộn và dính đầy bụi bặm..... Nó lên tiếng:

-Có ai ở đây ko?_ Câu nói thật thân quen. Nó mong có tiếng trả lời... nhưng ko....

Nó dừng lại ở phòng của thằng nhox....

Nó đẩy nhẹ và bước vào....... Trời ơi!!!! Thằng nhox đang nằm bất tỉnh dưới nền nhà.....

Nó vội vàng chạy lại, nó hốt hoảng:

-Ông chủ củ....... Nam Nam ... Nam Nam.... anh làm sao thế này....._ Trong 1 giây phút, cảm giác quen thuộc khiến nó buột miệng ....

Nhưng thằng nhox vẫn ko tỉnh lại.... nó vội chạy đi lấy khăn ướt, nước và những cái gì liên quan.... Nó hớt hải xoa đầu cho thằng nhox....

Một lát sau, thằng nhox dần tỉnh....

-May.... may ... quá.... anh... anh.... tỉnh rồi.... đồ... củ ... tỏi... làm người ta... hết hồn_ Vừa nói nó vừa thở hổn hển đánh vào ngực thằng nhox.... Thằng nhox mặc dù còn đuối sức nhưng vẫn cười vì cái mặt dở khóc dở tức đến là ngố của nó:

-Sao cô đến đây chứ đồ ngox?

-Tôi quan tâm đến anh chứ còn gì nữa đồ...._ Nó tức giận hét lên nhưng bỗng dưng như nhận ra lời nói của mình hơi hơi có chút xíu gì đấy.... nên nó ngập ngừng dừng lại.... mặt bỗng đỏ lên hơn cả trái cà chua..... Thằng nhox nhìn nó... lại cười.

-Anh cười gì chứ.... Sao dạo này anh hay cười thế!!!_ Nó vừa nói vừa đập vào ngực thằng nhox (lần này đập mạnh lắm đấy)..... Thằng nhox đau.... Nó hốt hoảng: - Ơ.... Xin... xin lỗi..... anh sao thế này... hu hu... tôi đâu cố ý đâu... hu hu_ Nó lo quá nên bật khóc luôn..... Thằng nhox mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gạt những giọt nước mắt trên má nó...: -Cô khóc gì chứ đồ ngox.... tôi đau chứ có phải cô đau đâu......

-Kệ tôi! .... Tôi thik khóc.... hu.... hu.... u.... hu......Àh... hu... à.. ... Sao... anh... lại... bị ra nông ... nỗi này... zạh???_ Nó vừa nấc vừa hỏi nguyên do. Thằng nhox nhẹ nhàng:

-Là vì tôi ko ăn cơm.... vì bị đói quá nên....

-Sao anh ko ăn cơm????_ Chưa hết câu nó đã chen ngang

-Tại ko có người giúp việc... từ ngày cô ko làm nữa tôi ăn cơm hộp nhiều quá nên ko nuốt nổi.... nhịn cơm mấy hôm rồi....

-Anh... ăn cơm hộp từ đó đến giờ_ Nó tròn mắt ngạc nhiên_ Tại sao anh ko tìm người giúp việc mới!!!!

-Tôi ko tìm được người nào hợp cả......

-Sao anh ko tìm được chứ..... _ Nó càng tròn mắt... và sau đó ko suy nghĩ gì nó tiếp_ Nếu anh ko tìm được tôi sẽ tìm giúp anh!

-Cô tìm được sao?

-Được!_ Vẻ mặt nó lộ rõ sự chắc chắn.....

Và ngay sau đó..... ngay lập tức nó nói liền với ma ma Vũ Mai và xin ma ma giúp nó tìm cho thằng nhox 1 người làm..........

Nó là công chúa mà.... việc đó quá dễ dàng..... Và thằng nhox vui vẻ đón nhận sự giúp đỡ từ nó......

Xem như sự việc đã ổn thoả.......

"Ngày thứ 27 được làm công chúa.... Trời nắng!

Hùm hừm.... vậy là đã gần 1 tháng kể từ ngày mình nhận lại được bố mẹ.... Một tháng làm mọi thứ dường như quen thuộc hơn với mình.... mình cảm thấy rất yêu quý bố mẹ!

Nhưng còn một điều nữa làm mình thấy là lạ.... dạo này cứ mỗi lúc nhìn thấy Nam Nam là ko hiểu sao tim mình cứ đập loạn xạ lên..... Mình ko biết là sao nữa.... nhưng thực sự mình rất hay nghĩ về anh ta... rất muốn được gặp anh ta..... Mình ko biết là sao nữa.... Ko lẽ lại là mình đã.... Ko !!! Ko được nghĩ lung tung..... nhưng sao mình cứ nghĩ chứ.... sao mình cứ nhớ đến anh ta chứ... Ko !!! Ko được đâu Mi Ni àh!!! Nam Nam_ anh ta lạnh lùng , anh ta sẽ chẳng thèm để ý đến mình đâu... Ko được đâu!!!.............................."

Gấp cuốn sổ lại, nó thở dài..... Một cảm giác gì đấy lên lỏi vào tim... Nó ngó nhìn những vì sao trên bầu trời.... Nó nhớ một cái gì đấy... Lạ lắm ... lạ lắm!!! Nó định ngủ... nhưng ko tài nào ngủ được.... Nó ngồi dậy.... và online..........

-=Mouse=- now online.....

-------------------------------------------------

-=Teddy=- : Hey!!! 22222222222222222_ Người bạn gái trên mạng thân quen của nó

-=Mouse=-: Ùhm.....

-=Teddy=- : Sa0 có vẻ ủ rũ thía.....????

-=Mouse=-: Ko có gì...... chỉ thấy mấy hôm nay cảm giác của mình nó lạ lạ thế nào ấy....

-=Teddy=- : Lạ như thế nào??? Sao lại lạ

-=Mouse=-: Là .......... là... là mình cũg ko bik nữa..... cứ thấy trống trống... cứ thấy thiếu thiếu... cứ thấy nhớ nhớ........

-=Teddy=- : Như thế là thế nào... Hay là bạn thik ai đó mất rồi..?????

"Thik ai đó mất rồi"_ Đột nhiên mặt nó đỏ lên... tim nó đập loạn xạ... nó ko biết..... nó ko biết cảm giác đó là thế nào....

-=Teddy=- : EEEEE.... sao ko nói gì..... bạn thik ai thật àh.... Nói cho mình đi...... eeeee......

-=Teddy=- : Buzz.... buzz

Nó ko biết nữa... nó ko muốn nói...

-=Mouse=- now offline.... Nó out để lảng tránh đi câu hỏi của người bạn và để lảng tránh cảm giác của chính mình.....

Và người bạn kia cũng đã hơi hụt hẫng đi một cái gì đấy..........

* * * * *

Ngày hôm sau nó đến trường với một tâm trạng lạ lạ..... Càng lúc cảm giác ấy ... càng xâm lấn trái tim nó.... Đang suy nghĩ miên man... đột nhiên nó nhìn thấy bóng thằng nhox.......

-Củ(lại suýt nữa rùi).... Nam Nam.... Nam Nam..._ Nó hét to lên rồi chạy theo thằng nhox

-Có chuyện gì thế?_ Thằng nhox dừng lại đợi nó....

-Phù... phù... Chỉ muốn hỏi xem người giúp việc tôi tìm giúp anh như thế nào?.... phù phù_ Nó vừa thở hổn hển vừa hỏi thằng nhox.... Thằng nhox khẽ lấy tay gạt mấy giọt mồ hồi trên trán nó... tự dưng nó thấy xao xuyến......

-Cũng được.... Ít ra thì cũng biết nấu nướng và ko vụng về....._ Thằng nhox xoáy vào nỗi đau của nó... Niềm xao xuyến vụt tắt.. Nó giằn mặt:

-Hứ.... anh... hứ..... ..._ Nó ko nói thêm gì và zọt lên trước... Thằng nhox vội đuổi theo và ghé vào tai nó:

-Có muốn đến nhà tôi thử tài nghệ của bác ấy ko? Cuối buổi đợi ở cổng trường_ xong thằng nhox lại zọt lên trước. Nó ngẩn người ra.... Yeah!!!! Lại đến nhà anh ta sao.... Yeah!!! Yeah!!!_ Ủa??? Mà sao mình lại zui zậy ta??? .... Cảm giác lạ ấy lại xuất hiện nữa.......

Cuối buổi học hôm ấy, nó nài nỉ mãi bác tài xế mới chịu đi về nhà trước cùng mấy gã vệ sĩ....

Đúng là làm công chúa đôi khi cũng thật phiền phức....

Vừa hay lúc tống cổ được họ đi xong thì Nam Nam cũng vừa lôi xe ra. Thằng nhox kéo nó lên và chở zọt về biệt thự số 38....

* * * * *

Quả nhiên mẹ hiền Vũ Mai đúng là tuyệt nhất.... Bác giúp việc mẹ chọn cho Nam Nam vừa hiền, vừa vui tính, vừa tốt bụng, vừa giỏi dọn dẹp..... đặc biệt là nấu nướng rất ngon..... (Bác í tên cũng hay nữa... là Lí Ngọc Hảo , tạm gọi là bác Hảo ha..)

Bác Hảo tài cực luôn, nhà cửa được bác dọn dẹp sạch bong nha; cái gì cũng ngăn nắp gọn gàng;....vvv....Chả bù cho những ngày nó làm người giúp việc cho thằng nhox trước đây....

Bữa ăn hôm ấy bác Hảo chuẩn bị cho 2 đứa cũng phải gọi là cực đỉnh, món nào cũng ngon, cũng đẹp mắt, cũng hợp vệ sinh .... cả.... Đúng là nó chỉ biết xấu hổ trong lòng thôi......

* * * * *

Sau bữa ăn.....

Nó thẩn người nhìn chiếc đàn piano.... Ko biết tại sao mỗi lần đến căn nhà này nó đều muốn ngắm chiếc đàn ấy... Và thằng nhox biết điều đó.............

-Cô thik đàn piano àh?_ Nam Nam khẽ vỗ vào vai Mi Ni, nó giật thót mình quay lại, còn đang gãi đầu bối rối ko biết làm thế nào để che đậy cảm xúc thì thằng nhox lại lên tiếng: - Có muốn học đàn piano ko? Tôi chỉ cho.....

"Học đàn piano"_ Nó thầm nghĩ... có nằm mơ nó cũng ko tưởng tượng được có ngày nó có thể học đàn piano... Ko ngần ngại gì, nó gật đầu....

Và hôm đó, cụ thể là ngay sau đó, bên chiếc ghế màu trắng lại có thêm một chiếc ghế màu hồng.....

Nam Nam chỉ cho Mi Ni học đàn.... Những âm thanh thực sự đầu tiên của nó được cất lên........ Rất tự nhiên, trái tim của 2 con người dường như thêm xích lại với nhau. Tuy vậy, dường như đã có người nào đó nhận ra nhưng lại ko nói ra......

* * * * *

"Ngày thứ 50 được làm công chúa.... Trời trong xanh....

Hôm nay mình đến nhà anh ta, căn biệt thự số 38.... Anh ta đã dạy cho mình học đàn piano.... mình vui lắm! Nhưng, mình còn cảm thấy có cái gì đó rất lạ nữa.... Cảm giác lạ ấy càng ngày càng nhiều.... Ko hiểu sao tim mình lại đập nhanh khi ngồi kế bên anh ta, ko hiểu sao mình thấy lòng mình xao xuyến khi nhìn anh ta..... Mình sao thế này.... A! Đúng rồi, cảm giác này từ trước đến giờ chưa bao giờ mình có cả..... Ko lẽ mình đã thik anh ta sao.... Ko được ko được đâu.... Khó nghĩ quá... !"

Nó thở dài và gấp cuốn sổ lại.... Nó thấy trống vắng....

Như mọi khi nó lại online.....

-=Mouse=- now online.....

---------------------------------------------------

-=Teddy=- : Hi......_ Lại cái cô bạn thân quen ấy, thật trùng hợp là mỗi lần nó online thì cô bạn đó cũng online.....

-=Mouse=-: 2222

-=Teddy=- : Nài sao hum trước out đột ngột thía.... Bạn ko trả lời mình mà out lun là sao.....

-=Mouse=-: Hum nào??? Hum nào.... đâu có_ Nó là thế mà, rất nhanh quên.....

-=Teddy=- : Thôy bạn ko mún nhớ thỳ thôy zậy....

-=Mouse=-: Ùm... ko nhớ thiệt mờ...

-=Teddy=- : Mà nài.....

-=Mouse=-: Nài zzề?????

-=Teddy=- : Mình nói cho bạn 1 câu chiện, bạn thử nói suy ngĩ của mình trog chiện nài xem nhé....

-=Mouse=-: Chiện j'''''?????_ Nó thấy hơi tò mò vì thái độ ấp úng của người bạn kia

-=Teddy=- : Có 1 thằng pé.... 1 con pé.... 2 đứa đã chơi thân với nhau từ bé... nhưng 2 đứa ấy rất hay gây sự cãi lộn với nhau. Đến 1 ngày, khi 2 đứa đều đã lớn... bỗng dưng thằng pé nói với con pé rằng thằng pé thik con pé......Nếu bạn là con pé, bạn ở trog trường hợp đó bạn sẽ nghĩ j'... Bạn có thik thằng pé hok?

Haizzzz haizzz..... Nhỏ này chắc đang dính zô vụ tình cảm j' đây..... Nó vô tư nghĩ và vô tư trả lời:

-=Mouse=- : Ùm... ùm... có fải thực ra con pé trong câu chiện trên chính là bạn ko?

-=Teddy=- : Phải hay ko ko quan trọng... Bạn trả lời mình xem....

-=Mouse=-: Haizzz haizzz.... Thôy đc..... Thực ra thỳ mình ko fải người trong cuộc nên mình ko biết làm sao cả.... Nhưng mà... mình cũng có 1 người bạn như thằng pé trong chiện của bạn ấy, thằng đó rất hay cãi lộn và ở với mình 17 năm rùi..... (Là Nhất Nam ấy).....

-=Teddy=- : Vậy bạn nghĩ gì về người bạn đó...???? _ Người bạn kia có vẻ sốt sắng

-=Mouse=-: Nghĩ j' chớ.... Mình và cậu ta cứ như nước với lửa ấy....

-=Teddy=- : Vậy nếu 1 ngày cậu ta nói rằng cậu ta thik bạn thỳ bạn sẽ nghĩ j'?

-=Mouse=-: J' chớ!!!! Ko có chiện đó đâu ... Mình chỉ xem cậu ta là bạn.... 1 người bạn chứ ko có tình cảm gì cả ....

Một cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng của cái nick name Teddy......

-=Teddy=- :17 năm sống với nhau mà ko có cảm nhận gì sao???? Ko lẽ bạn đã yêu ai khác sao?????

"Yêu ai khác???"_ Tự dưng nó thấy bối rối..........

-=Teddy=- : EEEEEE.... Sao ko trả lời......

-=Teddy=- : Bạn yêu ai khác sao??? Người đó là ai....

-=Mouse=-: Mình ko biết nữa... hình như mình thik... anh ta... hay sao....

-=Teddy=- : Aiiiii?

-=Mouse=-: Anh ta... ông chủ củ tỏi....

-=Teddy=- : Có thật ko.....

-=Mouse=-: Hình như là.....thật

-=Teddy=- now offline.....

-------------------------------------------------

Người bạn out luôn sau đó.... Ko biết là đã có ai đoán ra chưa.... Nhưng các bạn biết ko.... lời nói của Mi Ni đã làm Teddy rất buồn.....

Thực ra ko phải ngẫu nhiên mà đôi khi tác giả lại cho xen vào truyện những lần online của Mi Ni...

Thực ra ko phải ngẫu nhiên mà lần nào Mi Ni online cũng gặp Teddy

Thực ra Teddy ko phải là 1 cô bạn như Mi Ni vẫn tưởng thế

Thực ra Teddy là con trai, Teddy là nick của Nhất Nam! Cậu ta làm như thế là muốn biết Mi Ni nghĩ gì... làm gì.... Cậu ko lập nick boy vì sợ Mi Ni để ý.... Nhất Nam đã suy nghĩ đã đắn đo rất nhiều mới dám nói 1 cách gián tiếp như vậy với Mi Ni.... Cậu đã rất mong Mi Ni cũng nghĩ như cậu.... Cậu ta đã luôn ước ao 17 năm gắn bó có thể ko chỉ làm lỡ nhịp trái tim riêng mình mà còn là cả Mi Ni nữa... Nhưng ko thể.....

----Kí ức 10 năm về trước hiện về trong tâm thức----

-Sao ông đội vòng hoa lên đầu tôi?

-Vì tôi muốn bà làm cô dâu

-Thế ông làm gì?

-Làm chú rể

-Tại sao tôi phải làm cô dâu còn ông lại được làm chú rể.... Tôi muốn làm chú rể....

-Ko được!

-Tại sao ko?

-Vì bà là con gái tôi là con trai ....

-Nhưng.....

-Ko nhưng gì hết! Nào ... bây giờ bà đội lại vòng hoa vào để cô dâu chú rể tiến vào lễ đường nào.....

1 thằng bé nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của 1 con bé.... 2 đứa trẻ ngây thơ trong sáng cùng nô đùa dưới bầu trời bình yên...... Một trong 2 đứa trẻ đó _ Trái tim đang rung lên nhẹ nhàng..... Chú rể của 10 năm về trước đã thầm nguyện ước dẫu thời gian có trôi..... Thì mai này, chú rể vẫn là chú rể còn cô dâu vẫn là cô dâu.... Nhưng.... Ko được rồi.... Cô dâu bé bỏng ngày nào đã rung động trước một người khác.......

Mi Ni yêu anh ta_ Nhất Nam thầm nghĩ.... Yêu Nam Nam chứ ko phải là Nhất Nam......

Anh ta giàu hơn mình, có nhiều thứ hơn mình.... Anh ta rất tốt..... Có lẽ anh ta mới là người hợp với Mi Ni hơn mình.....

Nhất Nam buồn.... Giờ đây cậu đã hiểu vì sao trước đây Mi Ni thường hay nhắc đến ông chủ củ tỏi ấy như vậy , thường hay kể về ông chủ củ tỏi ấy như vậy...... Tại sao lại ko nhận ra điều đó sớm hơn chứ..... Chuột máy... Tôi ko biết phải làm sao...... tôi.... tôi......

* * *

CHAP 26

Giữa cái lúc 1 người đang rất đau khổ vì thất tình....

1 người đang rất lộn xộn vì những cảm xúc vu vơ....

Thì cũng có 1 người đang có cảm giác rất lạ.....

Nam Nam ..... 1 cảm giác gì đó cứ len lỏi vào tim thằng nhox......

........Nhớ 1 chút.... Mong 1 chút.... Vui 1 chút.... Hạnh phúc 1 chút......

Lang thang trên mạng.... thằng nhox vô tình lạc vào blog của 1 ai đó.......

"Entry for you..... Yêu em....." làm thằng nhox chú ý....... Có cái gì đó rất lạ khi thằng nhox đọc những dòng sau......

====================================

----Yêu em----

Viết riêng tặng em...vk ngox của ck........

Em biết ko? Trong mắt anh...

Em là 1 con pé ngốc hết chỗ nói.....

Em là 1 con pé hậu đậu hết chỗ nói.....

Em là 1 con pé vụng về hết chỗ nói.....

................................... Và em....

Cũng là 1 con pé xinh hết chỗ nói.......

Một cảm giác rất lạ khi anh gặp em... nhìn em.... gần bên em.

Anh thấy bờ vai mình vững hơn mỗi lúc em tựa vào....

Anh thấy con tim mình chợt hạnh phúc... hạnh phúc rất nhiều mỗi lúc được ôm em vào lòng...... Cho dù là giữa trời nắng 40 độ hay dưới cơn mưa phùn lạnh tới 0 độ.... anh vẫn sẽ ôm em.... vẫn sẽ che chở cho em.............

Em biết ko? Em rất xinh.... cho dù là khi em khóc....khi em tức giận.... khi em nũng nịu.... đặc biệt là khi em cười..... Nụ cười của em là điều tuyệt vời nhất anh từng được thấy.... Anh cảm nhận những giá trị đẹp đẽ nhất của cuộc đời này khi nhìn em cười....

---Yêu em---

... LÀ khi anh phát điên lên mỗi lúc ko được gặp em....

... LÀ khi anh ôm em thật chặt sau bao ngày cách xa...

... LÀ khi anh khó chịu nếu ko thấy em cười...

... LÀ khi anh ko thể nào to tiếng với em.... MÀ có to tiếng thì ngay sau đó... anh sẽ ko thể nào chịu nổi nữa vì cảm giác có lỗi.... có lỗi nếu làm nước mắt rơi trên má em........

Yêu em..... anh yêu em... yêu em..... Anh muốn nói ngàn lần như thế ngox ạh..... Ngox của anh... anh yêu em nhiều lắm nhiều lắm nhiều lắm....

Forever.... love you..... Forever

=================================

"Yêu....." _ Thằng nhox gập màn hình laptop xuống.... Khó nghĩ quá.... "Yêu...." .... tại sao nhỉ... tại sao cái cảm giác gì đó cứ làm tim mình ..... mình.......

* * * * *

Và cứ thế.... thời gian cứ lặng lẽ trôi....

Nó vẫn thường hay tới nhà thằng nhox học đàn.....

Có lẽ có 1 cái gì đó... 1 năng khiếu... tiềm ẩn trong con người nó làm nó học rất nhanh... Tiếng đàn của nó thực sự rất hay... rất trong sáng..... rất tinh khiết....

Và điều đó cũng càng giúp cho nó và thằng nhox càng ngày càng gắn bó với nhau.... Tình cảm của 2 đứa có thể gọi là... một cái gì đó lớn lớn... lạ lạ...... Nhưng ... dường như có ai đó biết điều đó... nhưng vẫn ko thổ lộ ra........

Hôm ấy... Bác tài xế và nó đang trên đường tới khu thương mại.... Đột nhiên ..... Xe phanh kít lại...... 1 vụ tai nạn nho nhỏ giữa xe hơi và xe đạp..... Nó vội mở cửa xuống xe..... Hoá ra nạn nhân là Nhất Nam......

Lâu quá rồi ko gặp... nó tay bắt mặt mừng hớn hở kéo Nhất Nam zô 1 quán gần đó hàn huyên tâm sự........

-Sao hôm nay trông mặt mũi ông bơ phờ thế?_ Vừa hỏi Nhất Nam nó vừa hút sùn sụt ly nước cam....

Vẫn cái thói trẻ con ấy.... vẫn cái kiểu cách thô tục như mỗi lần nó cùng Nhất Nam ra quán ăn chè ấy...... Nhưng bây giờ thì lại khác, Nhất Nam bỗng cảm thấy đau, đau từ trong tim.... Tính cách của Mi Ni mặc dù ko đổi_ vẫn con nít vẫn ngây ngô vẫn ngốc nghếch nhưng giữa 2 đứa giờ đã có 1 khoảng cách_ 1 thằng bình thường và 1 công chúa........ Một công chúa đáng yêu trong chiếc váy xoè xinh xắn gọn gàng chứ ko phải là chuột máy luộm thuộm của ngày trước..........

-Ê! Sao nhìn tôi mà ko nói gì hết zạh?_ Nó cốc vào đầu Nhất Nam cắt đứt hết những suy nghĩ miên man

-Tôi......_ Nhất Nam ấp úng ko biết nói gì cả......

-Trời! Sao thế?_ Nó cốc thêm 1 cái nữa vào đầu Nhất Nam_ Dạo này sao ông trông mất hồn thế.... đi xe đạp còn suýt tai nạn nữa.....

-........_ Nhất Nam chẳng biết nói gì.... chỉ cúi đầu hút sụt ly sinh tố... Bực quá nó lại cốc thêm cái nữa....

-Có chiện gì àh?.... Hay là.... dính chiện tình cảm với Chi Vân.....

-Bà thôi cốc đầu tôi và đừng có nhắc tới cái con nhỏ đỏng đảnh đó nữa được ko?_ Bực ko kém vì bị cốc tới 3 cái, Nhất Nam hùng hổ lấy lại tinh thần.....

-Làm gì dữ zạh.... đùa chút xíu thôi mà.... Mà hỏi thật ông dính chiện gì zạh?_ Mi Ni nhìn thẳng vào Nhất Nam làm cậu bối rối.....

-Kệ ..... kệ tôi... bà .. ko liên quan!...

-Sao ko liên quan chứ......

Và Nhất Nam ko nói gì nữa.... Mi Ni cũng thế... nó nhìn thấy bộ dạng Nhất Nam có vẻ ko vui, nó cũng ko muốn gây chiện với cậu ta nên im lặng.....

Bẵng đi 1 lát, Nhất Nam bỗng quay sang phía Mi Ni.... Cậu ta tỏ thái độ nghiêm chỉnh và cố gắng nhìn vào mắt của nó.....

-Hỏi thật bà nhé.... Bà đã yêu ai bao giờ chưa?

-Ax....._ Mặt nó đỏ ửng lên_ Ông... ông hỏi zô zdiên thế.... (Nó ngượng... ko hiểu sao khi Nhất Nam hỏi nó câu ấy nó lại nghĩ tới Nam Nam đầu tiên)

-Thôi! Ko muốn nói thì thôi_ Nhất Nam hút ngụm nước cuối cùng rồi tiếp_ Nhưng nếu khi Mi Ni yêu ai... nếu cảm thấy buồn điều gì đấy... thì cứ gọi cho tôi... tôi sẽ ở bên Mi Ni mỗi lúc Mi Ni cần...._ Xong Nhất Nam đứng lên và bỏ đi chẳng để cho nó nói thêm câu gì.... Nó ngơ ngác nhìn theo... Câu nói và cách xưng hô của Nhất Nam làm nó khó hiểu ... Nó đúng là đồ ngox mà......

Nó ngồi nghĩ miên man.... Tại sao Nhất Nam lại nói gì kì thế... Sao hôm nay cậu ta khác thế nhỉ.....vvv.....

Chợt! Một bàn tay bỗng đặt lên lưng nó......

Nó nhảy cẫng lên và quay lại thì.....

CHAP 27

-Trời... Hoài ... Di... Bạn làm mình... hết... hồn....._ Nó lấy tay ôm lấy ngực nói ko thành tiếng... Hoài Di nhìn nó cười *** nẻ.... Định chọc nó chơi thôi ai ngờ nó nhát gan đến thế......

Sau đó 2 đứa cùng ngồi xuống, Hoài Di gọi thêm 1 cốc sinh tố trái cây nữa......

-Sao bạn ở đây...._ Sau khi yên vị 2 đứa cùng đồng thanh.....

-Đúng là trùng hợp_ Sau câu đầu tiên lại tiếp 1 câu nữa đồng thanh.... 2 đứa phá lên cười.... đúng là 1 đôi bạn thân.....

-Minh đi ngang đường thấy bạn ngồi trong đây nên rẽ vào_ Hoài Di nói xong, sau đó ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm thứ gì đấy rồi quay lại nhìn Mi Ni tiếp_ Bạn trai lúc nãy ngồi chung với bạn đâu rồi?

-Cậu ta về rồi.....

-Ùhm..... 2 người là 1 cặp àh?_ Hoài Di tỏ vẻ tò mò nhìn nó, nó giãy nãy:

-Ớ... Khìn àh..... Là bạn bè thôi àh....

-Ùhm... May....._ Hoài Di khẽ gật gù.... thấy thái độ có vẻ kì lạ của cô bạn, nó ngạc nhiên tò mò:

-May gì chứ!!!! Sao lại may????

-Thì may là 2 bạn ko phải 1 cặp.... ko mình tưởng bạn bỏ Nam Nam đi với người khác thì chết....

-Bỏ Nam Nam... là sao....????_ Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên (ngox hết nói)

-Chẳng phải Nam Nam và bạn là 1 cặp sao...

-1 cặp?????_ Mắt nó càng tròn hơn_ Mình với cậu ấy đâu có gì.......

-KO có gì áh????_ Lại đến lượt Hoài Di tròn mắt_ Có thật ko?

-Thật......._ Nó khẽ gật đầu lia lịa......

-Nhưng......_ Mắt của Hoài di đã bớt tròn, cô bạn khẽ trầm ngâm_ Nhưng.... nhưng rõ ràng là.... bạn thik Nam Nam! Mình biết điều đó mà.....

Sau đó Hoài Di khẽ nháy mắt với no, nó khẽ đỏ mặt.... nó ko biết nữa.... nó bỗng cảm thấy tim mình đập loạn xạ.......

-Mình tin là Nam Nam cũng thik bạn....._ Hoài Di lại tiếp, vẻ mặt tỏ ra sự quả quyết và chắc chắn....... Tim nó lại đập càng nhanh càng loạn hơn, Nó càng ko biết nữa.... lẽ nào Nam Nam cũng thik nó sao.... Nó ngập ngừng:

-Sao..... sao.... sao... bạn.... nói.... nói... zậy?????

Hoài Di nhìn nó cười... nhìn thái độ của nó Hoài Di càng chắc chắn cho khẳng định bấy lâu trong lòng mình:

-Bạn biết ko? Nam Nam rất quan tâm đến bạn, cậu ấy chỉ cười với bạn, chỉ nói chiện với bạn, ... cái gì cũng chỉ với mình bạn.....Lúc 2 người ngồi cạnh nhau... cả 2 đã cười rất nhiều. Đó chính là tình yêu!

-Tình yêu?_ Nó lại ngập ngừng_ Có thật ko?

-Thật!_ Hoài Di càng quả quyết_ Bạn có thấy tim mình đập nhanh, có thấy vui, có thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh cậu ấy... có muốn nhìn... muốn biết cậu ấy đang làm gì ko?.... Có cảm nhận được những cái gì đại loại như vậy với cậu ấy ko..... Bạn có ko?????

Hoài Di tuôn ra 1 tràng.... Nhưng kì lạ thay, những điều Hoài Di nói nó đều cảm nhận thấy.... Và... nó khẽ gật đầu.....

Hoài Di tỏ vẻ vui mừng vỗ tay:

-Vậy là đúng rồi! Đúng là bạn thik cậu ấy thật rồi... Bạn phải mạnh dạn lên! Hãy nói cho cậu ấy biết.....

-Có được ko?_ Nó ngập ngừng....

-Được.. được.. được chứ.... Hãy tự tin lên vì hạnh phúc của chính mình...._ Hoài Di vỗ vai cổ vũ nó đầy vẻ chắc chắn......

"Hãy tự tin lên vì hạnh phúc chính mình...."_ Câu nói của Hoài Di làm nó suy nghĩ....

Nó nghĩ mãi... nghĩ mãi... nghĩ mãi.. nghĩ nhiều lắm....

* * * * *

-Này... củ.. tỏi.... Tôi... nói cho anh 1 điều bí mật ... nhưng... bí mật mình anh biết thôi nhé... thực ra... tôi thik a.n.h...._ Nó mặc chiếc váy xinh nhất, xỏ đôi giày đẹp nhất và kẹp cái kẹp tóc dễ thương nhất....

Trông nó còn hơn cả 1 công chúa......

-Nam Nam àh.... thực ra... Mi Ni rất....

SẾN QUÁ! KO ĐƯỢC.....

-Hey! Nam Nam... anh biết ko... tôi thik anh đấy!

NGẦU QUÁ! KO ĐƯỢC.....

-Anh Nam Nam đẹp trai... em rất....

LÃNG XẸT QUÁ! KO ĐƯỢC

Nó lấy tay vò đầu nhăn trán trước tấm gương để nghĩ sao cho ra 1 lời tỏ tình thật là... sweet ... nhưng .. khó quá!

Chợt.... nó nghe thấy tiếng cười rúc rich... Quay lại.... Là Lí Tú_ Nhỏ giúp việc đang che miệng cười.....

-Lí.. .Tú... em... em... nghe... hết...... rồi.... àh....._ Nó đỏ bừng mặt lên.... Lí Tú như biết sự bối rối của tiểu thư liền cố nhịn cười và tỏ vẻ hối lỗi....

-Tiểu thư... em xin lỗi... em ko cố ý.... Nhưng ... nhưng mà tiểu thư định tỏ tình với ai sao....? Mấy câu tiểu thư vừa nói... nghe nó cứ... cứ...._ nói đến đây, như ko thể nhịn được nữa, Lí Tú phá lên cười, nó càng đỏ mặt hơn. Chẳng biết làm gì, nó liền zọt chạy zô phòng vệ sinh để che dấu cái xấu hổ trong lòng lúc này.....

* * * * *

Đêm hôm ấy, nó trằn trọc mãi.....

"Ngày thứ 110 được làm công chúa... trời nắng....

Hôm nay mình đã nhận ra 1 điều, đã hiểu ra 1 điều.... mình thik anh ta... Hoài Di nói rằng anh ta cũng thik mình, mình cảm thấy có cái gì hơi hơi đúng và mình mong là nó chắc chắn đúng..---Hãy tự tin vì hạnh phúc của chính mình---.... Mình ko biết làm sao nữa..... Mình sẽ nói... ko nói... nói.... ko nói... nói... ko nói... nói.... A! Mình sẽ nói! Mình ko biết kết quả sẽ thế nào... nhưng mình sẽ nói vì thực sự ... mình đang cảm thấy rất nhớ... rất nhớ.... nhớ 1 ai đó...."

* * * * *

Căn biệt thự số 38 hiện trước mặt nó.....

Nó nhấn chuông...

Thằng nhox mở cửa.....

Hôm nay nó đến để học đàn piano với thằng nhox_ công việc có vẻ bình thường như mọi khi nhưng thực chất.. nó đến còn có 1 việc ko được bình thường cho lắm nữa... Mọi người biết rồi đó, hôm nay nó mặc chiếc váy xinh nhất, xỏ đôi giày đẹp nhất, kẹp cái kẹp tóc dễ thương nhất .......

Nó nhìn thằng nhox bằng một ánh mắt hết sức trong sáng và cười một nụ cười cực kì đáng yêu.... Một cái gì đó khiến 2 trái tim tự dưng lỗi nhịp.....

Chợt nó như nhớ ra cái gì đấy và ngó nghiêng khắp căn biệt thự như thăm dò..... Thấy lạ thằng nhox nhìn nó tò mò:

-Cô làm gì vậy?

-Àh... àh... ko có gì đâu_ Nó lắp bắp_ Mà... mà bác giúp việc có ở đây ko???

-Ko? Bác ấy về rồi....

-ÙHm.... vậy thì tốt....._ Nó khẽ gật gù... điệu bộ hơi đểu cáng

-Tốt gì?_ Thằng nhox tò mò... thái độ của nó hôm nay có vẻ hơi kì lạ... Nhưng nó ko để thằng nhox tò mò gì thêm, nó zọt ngồi vào bàn piano, thằng nhox cũng lại theo. Và như mọi khi, 2 đứa cùng đánh 1 bản nhạc nhẹ nhàng................

-Nam Nam àh... thực ra thì tôi....._ Nó ngập ngừng nhìn thằng nhox khi bản nhạc kết thúc, tim nó đập nhanh dần.....

-Gì vậy?_ Thằng nhox buông tay khỏi phím đàn và quay lại nhìn nó... nó thấy bối rối

-....Àh... ờh... thì... thực... ra thì... thì... tôi rất muốn nói với anh ... là .. àh..

-Cô muốn nói gì....

-Ờ ờ.... thực ra thì chiện đó.. àh.. ờ.. thì là... àh....

-Là gì?

-Thực ra thì là... ờ.. àh.. là... ờ.....

Nó cứ ngân cái điệp khúc "thực ra thì ...." đến cả chục lần... Thằng nhox càng tò mò hỏi dồn nó, nó càng bối rối lắp bắp và ko thể nào nói được......

-Thực ra thì cô muốn nói chiện gì?_ Cái điệp khúc của nó được thằng nhox ngân lại..... Bực rồi đấy!

-Thực ra thì là tôi....._ Nó tiếp tục ấp úng_ Thực ra thì là tôi muốn nói..... là.. àh .. ờ.....

-Thực ra thì là sao?_ Bạn có thể tưởng tượng cảm giác của Nam Nam lúc này.....

-Thực ra thì...._ Sau 1 vài giây hít thật sâu vào lồng ngực... Nó thôi rụt rè và ngồi thẳng dậy tỏ vẻ nghiêm nghị_ Thực ra thì điều tôi muốn nói với anh là..... là... là... àh.. là.... ( Hết chịu nổi luôn! Pó tay chấm cơm!)

Và thằng nhox cũng ko thể chịu nổi, đang định lên tiếng với nó lần cuối thì như nghĩ ra cái gì đó, nó chộp luôn:

-Thực ra thì điều tôi muốn nói với anh chính là, tôi thấy một vết bẩn trên vai áo anh kìa. Mau vào phòng tắm rửa đi..._ Vừa nói nó vừa nhắm tịt mắt chỉ vào chỗ bẩn trên áo thằng nhox..... Té mất.... Tưởng nó sẽ lấy hết can đảm để nói ai ngờ đâu....zzzz Nam Nam nhìn lại vết bẩn, vội vàng thằng nhox quay đi vào trong

* * *

CHAP 28

Nam Nam đóng cửa phòng tắm lại, giờ chỉ còn mình nó ngồi bên chiếc đàn piano cạnh cửa sổ....... Nó lấy tay ôm lấy ngực, tim của nó đập loạn xạ lên... Nó run quá......

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào trong, gió mạnh quá, gió lạnh quá.....

Một cánh cửa sổ đang mở, nó chạy ra đóng lại... Nhưng gió mạnh, mạnh hơn cả sức lực yếu ớt của nó..... Gió làm cánh cửa kia chẳng nhưng ko chịu đóng lại mà còn làm bật tung cả cánh còn lại....

Gió mỗi lúc một mạnh... Gió làm rung chuyển đồ đạc gần đó.... Những mảnh giấy bay lên.... Mấy lọ hoa lung lay.... Nó loay hoay tìm cách đóng nhưng ko được... Bỗng, chiếc khung ảnh thuỷ tinh đường sau nó rơi xoảng xuống nền nhà.... Từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn văng ra.........

Nó hoảng hốt quay lại... cùng lúc gió ngớt đi.....

Nó hoảng hốt nhặt mảnh vỡ lên.........

Vừa đó Nam Nam cũng đi ra.... Chiếc khung ảnh thuỷ tinh tan tành dưới nền nhà còn Mi Ni thì đang loay hoay bên cạnh... Trong trường hợp này có ai mà ko nghĩ khác cơ chứ..... Chiếc khung ảnh là 1 vật vô cùng quan trọng với Nam Nam... Vỡ mất rồi... Thằng nhox lao lại, đẩy nó ra.... mảnh vỡ cứa vào tay nó làm rỉ máu.... Nhưng trong giây phút ấy thằng nhox đã ko quan tâm đến điều đó...

-Cô làm vỡ nó_ Thằng nhox hét lên, nó run run sợ hãi... chưa bao giờ thằng nhox hét to với nó cả... nó sợ:

-Ko... ko.. tôi ko làm vỡ.....

-Ko còn cô thì là ai? Tại sao cô có thể vụng về như thế chứ_ Nam Nam càng hét to, Mi Ni ứa nước mắt... Nó đâu làm gì, lỗi tại gió chứ đâu tại nó........

-Tôi ko làm! Tại sao anh ko tin tôi!_ Nó hét lên trong tiếng khóc, tay nó rỉ máu... Thằng nhox ko nghe điều nó nói.... Thằng nhox khẽ nhặt tấm ảnh cũ trong đống mảnh vỡ.... Trong tấm ảnh là hình một thằng bé và một con bé tầm 5-6 tuổi.... Qua những miếng thuỷ tinh vỡ vụn Mi Ni nhìn thấy hàng chữ màu xanh nhạt in trận lên tấm ảnh... Dòng chữ có ghi: Nam Nam + Thuỳ Hân..........

Nước mắt nó càng tuôn ra.... Nó thấy buồn... có lẽ con bé trong tấm ảnh là người rất quan trọng với thằng nhox.....là người mà thằng nhox yêu thương.... Và chiếc khung ảnh là một kỉ vật vô giá.. Vì nó mà Nam Nam đã to tiếng với Mi Ni... Đã nghi ngờ Mi Ni, đã ko tin Mi ni..... Nó buồn... Nó đau... Có lẽ Hoài Di sai... Có lẽ cảm nhận của nó sai... Anh ta ko thik mình... Một chiếc khung ảnh... Một tấm ảnh... Đau.. đau... đau lắm... Một người chiếm trọn trái tim nó bấy lâu lại nghi ngờ nó.... Nó đứng lên... Mặc cho cánh tay đang rỉ máu và rất đau... Nó lấy tay gạt hàng nước mắt và vùng chạy....

Trời bỗng đổ cơn mưa.. Nó ko muốn đứng dưới mái hiên của biệt thự số 38 nữa... Nó lao vào trong màn mưa..... Nó chạy... Máu... Nước mắt.... Và mưa hoà cùng nhau... Nó đau.. rất đau.. nỗi đau dứt từng cơn trong tim nó... Nó ko suy nghĩ gì cả... nó chỉ biết chạy.. chạy.. chạy... chạy... chạy hoài.....

* * * * *

Bỏ từng mảnh vụn của chiếc khung ảnh thuỷ tinh vào trong 1 chiếc hộp.... Khoá !..........

Chỉ còn lại tấm ảnh cũ ..... Nam Nam... Thuỳ Hân... Một khoảng tuổi thơ hiện về trong tâm trí........

.............................................

-Tại sao ko cho Thuỳ Hân chơi cùng....

-Tôi ko thik. Vì chị là con gái.

-Là con gái thì sao?

-Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhẽo, ko mạnh mẽ, ko dũng cảm....

-Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế, Nam Nam cho Thuỳ Hân chơi với nhé...

-Ko! Tôi đã nói là ko thích ! Mà chị hơn tuổi tôi cơ mà... Bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi!

Và thằng nhox bước đi.... bỏ mặc một đứa bé gái với hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.....

*************************

"Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhéo, ko mạnh mẽ, ko dũng cảm...."_ Đứa bé gái ấy nhắc lại câu nói của thằng nhox một cách yếu ớt_ Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế... Thuỳ Hân đã ko thế...

-Đừng nói nữa... Chị đừng nói nữa!_ Thằng nhox hét lên

-Hãy gọi Thuỳ Hân là Thuỳ Hân... Thuỳ Hân ko thik Nam Nam gọi Thuỳ Hân là chị... Một lần thôi... một lần thôi....._ Ánh mắt đứa bé tỏ vẻ van nài..... Những giọt nước mắt lăn dài trên má... Thằng nhox ôm lấy đứa bé gái ấy.........

-Được... Nam Nam sẽ gọi là Thuỳ Hân... Thuỳ Hân.. Gọi 100 lần, 1000 lần ... gọi bao nhiêu cũng được.............

-Thuỳ... Hân... vui ... lắm....!_ Đứa bé thều thào những lời nói cuối cùng rồi ngã gục vào tay thằng nhox.......... Ra đi.... ra đi mãi mãi......

.................................................. ....

Nắm chặt tấm ảnh cũ trên tay... Hình ảnh Thuỳ Hân đã quá lâu ko về với Nam Nam nữa rồi......Một kỉ niệm, một kỉ vật đã từ rất lâu...... Kí ức mãi mãi là kí ức.... Chợt thằng nhox cảm thấy lòng mình khó chịu.... và ko còn Thuỳ Hân nữa mà là rất nhiều... rất nhiều hình ảnh của Mi Ni trong trái tim của Nam Nam... Tay nó bị thương, nó khóc... trời đang mưa.... Nó biết làm gì.... Bỗng... gió mạnh lại thổi vào.... gió đạp mạnh cánh cửa sổ vào trong... đồ đạc trong nhà lại rung lên..... Nam Nam nhìn ra phía cửa sổ.......... Lẽ nào......

* * * * *

Quay trở lại với Mi Ni......

Nó chạy... chạy nhiều quá rồi.....

Và chạy đến mức ko còn sức lực nữa.... Nó ngã xuống đường...... Một chút cố gắng ... nó cố lết mình lên chiếc ghế đá cạnh đó.... Bóng cây trên đầu ko đủ để che hết những giọt mưa.... Những giọt mưa vẫn còn rớt trên khoé mi nó....

Nó đau lắm... Buồn lắm.... Bao nhiêu kỉ niệm ùa về với nó.... Nó khóc.... nó oà khóc to lên..... Nó mong Nam Nam sẽ lại đứng trước nó như ngày nào.... Nó sẽ bật dậy, mọi mệt mỏi sẽ bay đi hết và nó sẽ vòng tay nó... ôm thằng nhox thật chặt và oà khóc trên bờ vai ấm áp ấy.... Nhưng ko thể... ko được rồi..... Thằng nhox ko tin nó.... thằng nhox nghi ngờ nó.... nó đau lắm!....Nó cô đơn lắm... Nó cần một người hiểu........

Bỗng điện thoại trong túi nó rơi ra... Định mệnh ư...

Nó chợt nhớ tới một người.... "Nhưng nếu khi Mi Ni yêu ai... nếu cảm thấy buồn điều gì đấy... thì cứ gọi cho tôi... tôi sẽ ở bên Mi Ni mỗi lúc Mi Ni cần..."_ Nhất Nam! Người bạn thân thiết của nó... Nó nhặt điện thoại lên ..... nó tìm số của Nhất Nam.... Nhưng hình như ko phải ngẫu nhiên mà thế này.... chữ "NNam" hay "N.Nam" hình như khó có thế phân biệt được... nhất là khi nước mắt đã làm nhoè mắt nó....

******************

-Alô....... Những suy nghĩ về một điều gì đó làm một người nào đó nhấc điện thoại và ko nghĩ đến việc nhìn xem đó là số của ai....

-.....Hự ... hự..ự..... _ Tiếng nấc giấu tiếng khóc đủ làm cho một người nào đó nhận ra ai...._ Hu hu... Nhất Nam phải ko? ... Tôi buồn lắm!....

-Ừ....._ Một người nào đó đang nói dối....

-Hu hu... _ Nó ko còn đủ sự tỉnh táo để nhận ra giọng nói của ai nữa.... Cho dù đó là giọng nói của một người vô cùng quan trọng với nó.....Nó vẫn cứ khóc... trong tiếng khóc vẫn cứ tiếp_ Hu hu... Ông biết ko.. anh ta... anh ta ko tin tôi... anh ta ko tin tôi... anh ta ko nghĩ đên cảm giác của tôi... hu hu... vậy mà tôi.. tôi đã từng THÍCH anh ta... tôi mong anh ta.... Hu hu... tôi còn định nói cho anh ta biết.... Nhưng... hu hu.... Ông đến đây đi... đến đây được ko....Đối diện .. đối diện với quán kem Sophia...............Tít.. tít.. tít.... Một người nào đó bên đầu dây khác đã ko còn lý do gì để chờ đợi thêm một điều nào đó nữa....

"Ghế đá đối diện quán kem Sophia ...."_ Nam Nam đã nghĩ ra rồi... Cái mà thằng nhox đã nghĩ rất lâu cuối cùng đã nghĩ ra rồi........

" ---Yêu em---

... LÀ khi anh phát điên lên mỗi lúc ko được gặp em....

... LÀ khi anh ôm em thật chặt sau bao ngày cách xa...

... LÀ khi anh khó chịu nếu ko thấy em cười...

... LÀ khi anh ko thể nào to tiếng với em.... MÀ có to tiếng thì ngay sau đó... anh sẽ ko thể nào chịu nổi nữa vì cảm giác có lỗi.... có lỗi nếu làm nước mắt rơi trên má em........"

Gì cơ chứ! Những ngày từ nước ngoài trở về ko được gặp nó.... Một người nào đó đã rất buồn ... ... Và khi nhìn thấy nó... Một người nào đó đã vòng tay và ôm chầm lấy nó.... Rồi khi nó sợ sệt tức giận... nó ko mỉm cười vô tư như mỗi khi nó vẫn làm... Một người nào đó đã rất mong nụ cười của nó....

Và bây giờ... Khi một người nào đó đã làm nó khóc... Ai hiểu rõ hơn cảm giác của "Người đó" lúc này đây..........

Khó chịu.... khó chịu đến mức ko chịu nổi... Lo lắng ... lo lắng đến mức ko chịu nổi khi bây giờ nó ko biết đang làm gì... ko biết đang khóc... đang đau.....

Lúc này Nam Nam đã hiểu rồi... hiểu tất cả rồi... Một con bé ngốc nghếch .... rồi đến một công chúa ngốc nghếch... Cho dù như thế nào đi nữa... chỉ cần là nó... nó đã làm tan băng trong tim ai đó... đã mang tình yêu đến cho ai đó.... Tình Yêu ư? Đến với Nam Nam_ Quá bất ngờ

VÀ lại có thêm một người nữa lao vào màn mưa ấy..............

Người đó ước sao mình có thể chạy thật là nhanh, nhanh hơn 1000 lần nữa.

................

Sophia_ Dòng chữ hiện ra làm nhịp đập con tim ai thêm vôi vã...........

Bên kia vệ đường, một con bé đang ngồi khóc... Những tiếng nấc nghẹn ngào và cánh tay rỉ máu của nó làm một người đau đớn..........

-Mi Ni_ Tiếng hét vang lên làm nó giật mình_ Nó định ngước lên...... Nhưng quá nhanh, nhanh đến mức nó ko nhìn thấy gì cả... Nhanh đến mức nó chỉ cảm nhận được có một vòng tay đã ôm trọn lấy nó.....

Cảm giác rất ấm áp

Cảm giác rất giống Nam Nam

Trong một giây phút, tia sáng nào đó của niềm hi vọng đã thắp lên trong nó. Nó đã tin tưởng vào một cái gì đấy. Nhưng sự tổn thương và nỗi đau đã ko cho nó hành động theo trái tim, ko cho nó hành động theo cảm giác thật của mình. Nó vùng tay mình đẩy thằng nhox ra và hét lên trong nghẹn ngào:

-Tại sao lại là anh, tại sao lại cứ là anh như vậy! Tại sao anh lúc nào cũng là anh.......Tại sao anh cho tôi cảm giác hạnh phúc rồi mang nó đi phũ phàng và bây giờ anh lại đến đây!!!!! Tại sao tại..........

-Tại vì anh Yêu em!_ Một lần nữa vòng tay ấy lại ôm trọn lấy nó.......... Nó sững sờ...... Nó bất ngờ......... Tại vì......... Nó ko tin vào tai của mình nữa...

-Anh... anh... anh nói gì.... anh... hãy hãy... nói lại ... nói lại... nói...

-Anh yêu em... anh yêu em , anh yêu em, anh yêu em anh rất yêu em đồ ngốc ạh? Có hiểu ko hả? Anh yêu em!

Nó bật khóc, trái tim của một con bé 17 tuổi lần đầu tiên biết rung động................. Lần đầu tiên nó hiểu câu Anh yêu em có ý nghĩa gì.........

Và đó là phản xạ của tự nhiên, nó nâng tay mình ôm lấy thằng nhox, nó ôm chặt lấy thằng nhox tưởng như ko bao giờ muốn buông ra, nó khóc, khóc nhiều lắm.......

-Đồ củ tỏi đồ củ tỏi đáng ghét, đồ củ tỏi .. . anh mới là đồ củ tỏi ngốc! Tại sao giờ anh mới nói chứ! Anh là đồ ngốc là đồ củ tỏi ngốc...

-Ù.. anh là gì cũng đc... chỉ cần được yêu em, chỉ cần được có em..........

Và nó cảm thấy hạnh phúc...... Nó gục đầu vào vòng tay ấm áp ấy và hét thật to......... Em yêu anh... em cũng rất yêu anh... em yêu anh nhiều lắm!

Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt như cảm động cho câu chuyện tình yêu này...........

Ở một góc khuất cách đó ko xa........ Mưa cũng đang rơi trong mắt của ai...... Một người cũng tên Nam nhưng ko phải là Nam Nam mà là Nhất Nam đã chứng kiến tátcả.......

Đau..... ừ ... rất đau.......

Đó là người con gái đầu tiên Nhất Nam yêu........

Nụ cười của Mi Ni như tỏa nắng giữa cơn mưa trong đêm tối.... Mi Ni đã cười... cười trong tiếng khóc.. Đó là nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất của cô ấy mà Nhất Nam được thấy....Nụ cười đó đã quá đủ với cậu rồi....... Tạm biệt Mi Ni, Nhất Nam sẽ chôn chặt tình cảm này. Chỉ cần Mi Ni hạnh phúc... Thế là đủ.............

Gió mạnh hơn...... ai đó đã quay bước đi....

Với tất cả ngày hôm nay..... điều gì cũng là điều đầu tiên và mãi mãi.

...............................

____________________________

-Anh àh... Đây có phải là một giấc mơ ko nhỉ?_ Nó khẽ dựa đầu vào vai thằng nhox... Mưa đã ngớt, những vì sao dần hiện ra ... Gió nhẹ thổi làm đung đưa vài cành cây. ..............Có phải là mơ ko nhỉ.....

-Đúng..... đây là một giấc mơ_ Thằng nhox khẽ cười ... Nó giật mình nhỏm dậy. Nhưng thằng nhox ko để cho nó ngạc nhiên quá lâu...... Lấy tay đưa đầu nó dựa vào vai mình.... Thằng nhox nhẹ nhàng...... Đây là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, dài đến mức sẽ ko bao giờ em và anh tỉnh lại nữa.

Nó bật cười. Niềm hạnh phúc trong nó dường như mỗi giây phút bên thằng nhox lại lớn dần lên. Cả hai trái tim... rất gần nhau như đã cùng ước chung một điều rằng... tình yêu này sẽ là mãi mãi.

_____________________________

"Ngày thứ 101 được làm công chúa... Trời mưa rất to

Hôm nay 22-12-2010.... LÀ một ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.

Nam Nam ... củ tỏi đã nói rằng anh ấy yêu mình.

Minh hạnh phúc lắm.

Mình hạnh phúc vì được yêu anh ấy...

Và kể từ bây giờ, sẽ ko bao giờ Mi Ni quên số đt của anh nữa... N.Nam chứ ko phải là NNam.......

Và kể từ bây giờ... cuốn nhật kí này mình sẽ viết về anh... Viết về tình yêu này.........................""

_____________________________

Và cứ thế, dường như thời gian đang trôi...

Tờ lịch treo tường vẫn chỉ những ngày cuối năm... nhưng ko phải là năm 2010 mà là 2017...... Ngày 22-12-2017

Lễ đường ngày hôm đó tràn ngập hoa và bóng.........

Từ bên ngoài đang tiến vào là dàn nhạc nhí dẫn đường đi trước, tiếp phía sau là 2 người... 2 người đẹp nhất của buổi tiệc ngày hôm đó.......

Vẫn là thằng nhox, vẫn là nó. Nhưng khác một điều hôm nay thằng nhox và nó đã trưởng thành ..... Nó cười rất tươi trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi.... Cả hai đều rất hạnh phúc...

Cha xứ đã đợi sẵn phía trước trên bục ......

Và cha cười rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nghe câu "Con đồng ý" của cả hai......

Và cả tất cả mọi người có mặt trong lễ đường cùng rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nghe câu: "Chú rể có thể hôn cô dâu" của cha xứ...........

Và nụ hôn đẹp nhất sau 7 năm kể từ khi 2 trái tim bắt đầu chung nhịp đạp đã được nó và thằng nhox trao cho nhau.........

Bó hoa cưới tung lên trong nụ cười rạng rỡ của tất cả.............

Đó là ngày tuyệt nhất... đẹp nhất... và hạnh phúc nhất.....

--- The End ------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro