Chương 08:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một là ngựa, một là người, không có giống nhau, người không thể cưỡi!" Mê Sa so sánh.

"Ai nói?" Bạch Đàm được voi đòi tiên, vuốt ve mái tóc dài của Vu Diêm Phù giống như vuốt ve bờm ngựa, nói: "Lúc y bước đi tứ chi chạm đất, rất là giống ngựa, ai nói cưỡi không được?"

Nói xong lập tức dùng một chưởng đẩy Vu Diêm Phù nằm sấp xuống rồi đặt mông ngồi lên trên lưng y giả vờ mà "Giá" một tiếng, vỗ vỗ mặt của y: "Nhanh, A Si, cho chủ nhân nghe ngươi hý một tiếng đi!"

Mê Sa không nhịn được, 'phốc' một tiếng bật cười.

Khóe miệng Vu Diêm Phù cứng ngắc, mặt xám như tro tàn ráng học ngựa mà hý lên một tiếng, đôi mắt màu lam càng thêm nham hiểm. Ta xem sói con như ngươi có thể ngông cuồng đến khi nào, chờ coi...

Hai thầy trò chúng ta sau này ai sẽ cưỡi ai.

Xe hơi lảo đảo một chút, ngừng lại ở trước một thác nước.

Nơi này phong cảnh vô cùng đẹp mắt, bốn phía bao quanh bởi những dãy núi, tùng hải xanh ngắt, phía tây là Ngọc Nữ đàm, phía đông đối diện Hắc Long đàm, mặt phía bắc là một dao trì với cửa đá nguy nga được gọi là "Thiết Môn quan", người ngoài muốn đi tới nơi này khó càng thêm khó, các lịch đại giáo chủ của Phù Đồ giáo thường cư ngụ ở đầu nguồn thác nước của Ngọc Nữ đàm càng làm nơi đây thêm cực kỳ bí ẩn.https://ngocthuyblog.wordpress.com/

Nếu như không phải là vì an toàn, Bạch Đàm cũng không suy nghĩ nhiều đến nơi này.

Đạp lên một khối băng di động, hắn nhẹ nhàng vận nội lực mang theo Mê Sa và dược nhân bay về phía cửa động. Lúc này sắc trời đã tối, mặt nước hiện ra một tầng sương lạnh, có thể nhìn thấy trong đàm rất nhiều con cá *'Triết La Khuê' màu ngân bạch với những chiếc vảy từng mảng từng mảng như là mây bạc trôi nổi trong băng, tròng mắt của nó lòe lòe nhấp nháy, giống như được mây bao bọc.
*Cá Triết La Khuê là cá hồi Taimen Hucho được người Trung Quốc ưu ái gọi là "con gái của thần sông". Loài cá này sống ở vùng nước xa xôi nhất thuộc miền bắc Mông Cổ và từ lâu được xem là loài cá hồi lớn nhất thế giới.

Mê Sa tò mò ngồi chồm hỗm xuống nhìn xem, bị Bạch Đàm nắm chặt tay lại: "Không được đến quá gần, 'Triết La Khuê' là loại cá cực kỳ hung mãnh, có thể ăn thịt người, được nuôi ở đây cũng vì phòng bị khách không mời mà đến."

"Thì ra là như vậy." Vẻ mặt Mê Sa lộ ra sợ hãi, thấy một con 'Triết La Khuê' bỗng nhiên bơi gần đến, đôi mắt toả sáng lom lom nhìn hắn, làm hắn phải lui về sau một bước, lại không có để ý đụng phải Vu Diêm Phù ở phía sau, y không kịp chuẩn bị đột ngột bị đụng phải té xuống nước.

"Rầm" một tiếng, bọt nước tung toé, bọn cá đang chậm rãi bơi lội nghe tiếng nước lập tức bơi đến, như một bầy sói đói tranh nhau chen lấn xúm lại đây, chỉ một thoáng mặt nước không gió mà dậy sóng, cực kỳ kinh người!

Bạch Đàm kinh hãi đến biến sắc, sợ dược nhân cứu mạng của mình sẽ bị bầy cá ăn thịt sạch sẽ, hắn nhảy xuống nước gần nơi dược nhân rơi xuống, khởi động chân khí đánh giết bầy cá, trong khoảnh khắc nước trong đàm bị máu làm vẩn đục, không nhìn thấy thân ảnh của dược nhân kia, làm hắn nhất thời hoảng hồn. Kỹ năng bơi lội của hắn không giỏi, mặc dù học lén không ít võ công thượng thừa nhưng ở dưới nước công phu học được cũng vô ích, lập tức bị uống mấy ngụm nước. Hắn không để ý bị một con 'Triết La Khuê' chui vào chỗ trống cắn vào chân một cái lập tức cảm thấy đau nhức khó nhịn, không biết có phải mất đi một miếng thịt hay không?

Lúc này lại nghe Mê Sa ở phía trên hô to: "Đàm ca ca, y ở đây!"

Bạch Đàm nhảy lên một tảng băng di động nhìn trái nhìn phải thì trông thấy dược nhân kia chẳng biết lúc nào bơi đến một khối băng di động cách xa hắn mấy trượng, cố gắng kéo thân thể trèo lên, trên đùi còn có mấy con 'Triết La Khuê' to nhỏ cắn không tha, tình hình vừa buồn cười lại vừa bi thảm. Tức khắc hắn phi thân nhảy tới, một chưởng đánh chết mấy con cá dám tranh cướp dược nhân của mình. Hắn phát hiện trên đùi dược nhân có một vết thương to bằng miệng chén, da tróc thịt bong, huyết dịch ồ ồ ứa ra.https://ngocthuyblog.wordpress.com/

Hắn vội vàng che vết thương lại lập tức không để ý tới gì khác, kéo y cùng với Mê Sa chân không chạm đất trở về điện đá.

...

Vu Diêm Phù nằm ở trên giường băng nhỏ dùng để chữa thương, tâm tình phức tạp nhìn con sói con ôm bắp đùi mình mà cắn, y nheo mắt lại dấu sự kinh hoàng. Bạch Đàm cắn y, "Tam độc" cũng cắn y, ngay cả cá trong đàm cũng không buông tha y, ngược lại cũng tốt, hắn nuôi ba loại súc sinh, lần này có thể gom lại tính đủ một lần.

"Cách" trước khi vết thương tự khép lại, Bạch Đàm liếm sạch giọt máu cuối cùng, thỏa mãn no nê mà ợ một tiếng, hắn giống như người uống say lắc lắc đầu, lau miệng rồi ngã người nằm xuống giường băng nhỏ, đạp y một cái té xuống đất.

Sách, tiểu oa nhi này.

Vu Diêm Phù nhìn ngó bốn phía, phát hiện địa bàn từng thuộc về mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời, những bức bích họa trên tường đá đều bị phá hủy đến hoàn toàn thay đổi, những pho tượng kim cương cũng bị hủy, đặc biệt là tượng kim cương 'Minh Phi' cả tay chân đều tàn phế, nhìn không ra hình dáng ban đầu.

Rốt cuộc là hận y đến đâu? Mà ngay cả nơi này cũng phải phá huỷ.

Trong lòng y rét lạnh căm căm như băng, ánh mắt xoay chuyển nhìn trên người Bạch Đàm, lập tức chú ý đến một bên chân bị chảy máu nhuộm đỏ cả giày da hươu. Y cởi giày một vết thương dữ tợn liền lộ ra, ở trên bàn chân nhỏ như ngọc trông đặc biệt chói mắt nhưng cũng rất dụ người.

Ánh mắt Vu Diêm Phù tối sầm lại. Dĩ vãng là một vị giáo chủ cao cao tại thượng một chút ham mê quái lạ này tất nhiên không được để cho mọi người biết. Bây giờ y trở thành một dược nhân thấp hèn, lại có cơ hội gãi trúng chổ ngứa đây lại là chuyện tốt duy nhất. Nghĩ như vậy, y không tự chủ được cúi đầu.

Một cảm giác ngứa ngáy từ dưới chân truyền lên làm Bạch Đàm giật mình tỉnh lại.

Hắn mơ mơ màng màng dụi mắt nhìn thì thấy dược nhân kia nâng mắt cá chân của mình lên để rất gần miệng, không biết là đang liếm hay là đang cắn, thấy nơi chân máu me đầm đìa, hắn nhất thời bị giật mình, đột nhiên rút chân lại, thô bạo đạp ngã dược nhân xuống đất.

"Ngươi, ngươi làm cái gì?" Bạch Đàm gầm lên, nhìn lại cái chân của mình phát hiện mũi chân có vết thương hình vòng cung, hắn sững sờ mới nhớ tới mình vừa bị 'Triết La Khuê' cắn một cái. Vu Diêm Phù rũ mí mắt, rất là vô tội: "Ta thấy chủ nhân bị thương, cho nên -- "

Bạch Đàm bỗng nhiên phản ứng lại, dược nhân này không những huyết dịch có thần hiệu, mà ngay cả nước bọt cũng có thể so với kim sang dược cực phẩm, có thể mồ hôi, nước mắt, thậm chí...

Rốt cuộc hắn đã tìm được một bảo bối sao?

Lập tức tức giận biến mất, hắn đem chân đưa tới, chọc thẳng vào gương mặt lạnh lùng tái nhợt của dược nhân nói: "Thôi, ngươi tiếp tục liếm đi, vết thương của bản tọa còn chưa hết."

"Vâng." Vu Diêm Phù nghe lời cúi đầu.

Khi bị ngậm mũi chân cả người Bạch Đàm run lên, vòng chân bằng xương người phát ra tiếng chuông nhẹ nhàng. Vu Diêm Phù nắm lấy mắt cá chân thanh tú ở lòng bàn tay, hận không thể tiếp tục chụp cho hắn một cái còng. Bạch Đàm cho là năm đó y làm như vậy là muốn cấm túc hắn, nhưng chỉ biết một mà không biết hai. Ngón tay lơ đãng đụng tới vòng chân, không nhịn được ma sát một chút giống như trêu đùa cái chuông trên chiếc vòng.

Mũi chân tê tê ngứa ngứa, Bạch Đàm run rẩy phát ra một tiếng hừ nhẹ, ánh mắt thuận theo mũi chân rơi vào thân thể của dược nhân đang nửa quỳ. Lúc này hắn mới chú ý tới y bị Quỷ Đằng quấn quanh lồng ngực, cơ bụng kiện mỹ như nham thạch, vật kia càng khổng lồ kinh người, nhất thời sợ hết hồn. Lúc rút chân về trên lưng đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng. Vu Diêm Phù ngước mắt lên, thấy tay hắn cuộn tròn thành quả đấm đặt ở dưới bụng, không nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Tiểu yêu nghiệt học mấy năm mị thuật, cảm quan nhạy bén của hắn khác hẳn với người thường, trải qua khiêu khích như vậy sao mà chịu nổi?

"Ngươi loạn nhìn cái gì?" Bạch Đàm tức giận một cước đạp y qua một bên, hít sâu một hơi, kéo hai chân lên trên giường băng nhỏ bắt đầu tĩnh tọa.

Ngực Vu Diêm Phù bị đạp đau đớn cũng không tiếp tục đi chọc tức hắn, kéo thân thể tàn phế ngồi dậy, lưng lại đụng vào một vật, y quay người lại, thấy vật kia bị che kín bởi một tấm thảm Ba Tư, mơ hồ lộ ra một góc, trong lòng cả kinh. Kéo thảm xuống quả nhiên là một cái cây đàn không toàn thân thuần trắng, thân đàn được chạm trổ hoa văn huyết sắc, dây đàn đen huyền do tóc của người chết chế thành, đúng là vật cũ "Quỷ ca" của y.

Đàn này ngược lại không bị phá hủy, hài tử này cũng không sợ thấy vật "Nhớ" người? Y châm biếm nghĩ thầm, nhấc một cái tay lên khẽ vuốt ve mười bốn sợi dây đàn, nhưng y chỉ có chỉ pháp, năng lực khảy ra một tiếng nhạc cũng không có.

Y đã quên mất, hôm nay y chỉ là một dược nhân tay chân đều bị tàn phế, không phải là "Thiên Ma" Vu Diêm Phù.

Tay vỗ vào thân đàn, trước mắt lại mơ hồ hiện ra một bóng người nhỏ dài, một đầu tóc đen uốn lượn trên chiếc lưng trần trụi trắng nõn, bóng người quỳ trên mặt đất, đem đàn ôm vào trong lòng, hai chân quấn lấy cung đàn chậm rãi mà khẩy, phảng phất như đang cùng tình nhân thân thiết dây dưa.

Bóng người kia tựa hồ là Bạch Đàm.

Vu Diêm Phù nhíu lông mày, tâm thần hoảng hốt, ngón tay run lên, đột nhiên khẩy vào một dây đàn phát ra một tiếng vang.

"Ngươi có thể sử dụng được Đàn Không?" Một thanh âm lạnh lùng từ sau lưng truyền đến, Vu Diêm Phù thu tay về, nghiêng đầu qua chỗ khác. Bạch Đàm chẳng biết lúc nào đã lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau y, nhíu mi cúi mắt nhìn xuống.

Đôi mắt phượng sắc bén đen tuyền không nói ra được là chán ghét, hay là kinh ngạc.

Vu Diêm Phù lắc lắc đầu: "A Si không biết, chỉ là hiếu kỳ thôi."

Bạch Đàm một cước đá văng y rồi ngồi xổm người xuống tinh tế kiểm tra Đàn Không, coi như trân bảo, sợ bị y làm hư. Hắn cầm lấy lông ngỗng trên dưới cẩn thận lau quét một phen mới coi như xong.

Lúc giết người không chút nương tay, nhưng đối với chiếc đàn này lại xem như bảo bối. Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm gò má thiếu niên lãnh diễm, mày kiếm hơi nhướng lên.

Bạch Đàm nghiêng mắt nhìn sang, chợt thấy đôi tay y như lãnh thiết nắm chặt, đặt ở dây đàn: "Vừa nãy ta thấy ngươi xếp đặt thủ thế, rất ra dáng? Nếu ngươi hiếu kỳ, không bằng đàn một chút cho bản tọa thử?"

Hàm răng Vu Diêm Phù cắn chặt, ngón tay uốn lượn rồi mới ôm lấy cây đàn, trên mu bàn tay đã nổi lên gân xanh, khớp xương lởm chởm như đá miễn cưỡng đàn ra một chuỗi âm tiết run rẩy phá vụn.

Bạch Đàm không vui "Hừ" một tiếng: "Phế vật chính là phế vật."

Trong lòng Vu Diêm Phù tức giận nhưng vẫn cố giữ trạng thái khiêm tốn, trầm giọng nói: "Ngón tay A Si không nghe sai khiến, chủ nhân chớ có nổi giận."

Bạch Đàm nghe y ôn thuần không có một chút tức giận, trong lòng càng buồn bực, đưa tay ở trên dây đàn khẩy ra một chuỗi âm thanh nhanh chóng gấp gáp, như ưng khiếu, như phượng hót, ác liệt bá đạo, nhưng rơi vào tai Vu Diêm Phù thì cực kỳ chói tai. Người này cầm kỹ vụng về làm cho hắn nghe không vô. Nhưng điều này cũng không trách được Bạch Đàm, năm đó xác thực y không dạy hắn cầm kỹ, nghĩ chắc là hắn cũng là học trộm.

Sớm biết có hôm nay, khi đó nên tỉ mỉ dạy dỗ, đỡ phải tự mình chịu tội.

Sách, khó nghe muốn chết. Bất quá tiểu oa nhi này luôn luôn kiêu căng tự mãn, tranh cường háo thắng, nếu là biết hắn biết lúc này y nghe không vô, không biết sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, Vu Diêm Phù không khỏi "Xì" một tiếng.

Nghe thấy một tiếng cười nhạo như có như không, tay Bạch Đàm run run, bị dây đàn cắt đứt một ngón tay. Như móng vuốt hồ ly bị tổn thương hắn lập tức rụt tay về, đặt ở trong miệng mút mút, đồng thời giận không nhịn nổi mà nghiêng mặt sang bên, mắt lộ ra hung quang: "Ngươi dám cười nhạo bản tọa?"

Gay go, đạp phải cái đuôi. Vu Diêm Phù bận rộn cúi rạp người, không nhịn được cười, cố nén cười nói: "A Si không dám, A Si chỉ là muốn ho khan." Nói xong làm bộ ho khan hai tiếng.

Bạch Đàm đứng dậy, nhìn y vô cùng đáng thương, cũng không bốc hỏa nổi giận, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.


Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro