Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ tiểu oa nhi này Nhiêu Cốt cũng đã nẩy nở, so với mình càng cận thủy lâu thai càng được lòng người hơn?

Y nhắm mắt lại, nhất thời trong đầu đều là hình ảnh mình bắt giữ Bạch Đàm mạnh mẽ đè ép dưới thân, tâm trạng càng ác liệt đến khó nhịn, chỉ muốn dục vọng lập tức biến thành hành động, hoàn toàn không còn kiên trì như lúc khởi điểm muốn chơi trò mèo vờn chuột.

Nhưng y phải đi đến từ từ, bằng không một bước đi sai, cả ván đều thua.

Y không thể nào tiếp tục để tiểu tử này hại y chết thêm một lần nữa?

Nghĩ như vậy, nam tử dùng cánh tay thon dài chậm rãi trượt ra sau cổ, ngón tay cái vuốt nhẹ qua hầu kết, miêu tả đôi môi mỏng nhuốm máu. Cánh môi vừa khép vừa mở, khác nào nụ hoa chờ tung cánh nở hoa. Quỷ Đằng sàn sạt ngọ nguậy, quấn lấy đường cổ mỹ diệu của thiếu niên, phảng phất như muốn tiến vào trong miệng của hắn thưởng thức vị ngọt.

Đầu ngón tay xẹt qua bờ môi, mới vừa chạm vào thiếu niên liền khẽ mở miệng, ngậm một ngón tay của y vào trong miệng, như đứa trẻ mới sinh khát cầu bầu vú mẫu thân tham lam cắn hút.

Vu Diêm Phù cảm thấy dưới bụng lạnh lẽo, dường như chiếc lưỡi quấn lấy không phải ngón tay, mà là một vật khác, một dòng nước nóng từ đầu ngón tay chảy vào huyết quản băng lãnh, làm cho huyết thống y sôi sục. Đột nhiên y rút tay về dùng môi thay vào. Đầu lưỡi chạm vào bờ môi thiếu niên, trong phút chốc ngực giống như vùng đất lạnh bắt đầu nứt ra, rạo rực.https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/10/25/duoc-nhan-doc-chuong-10/

Kỳ quái, sao lại có cảm giác như vậy...

Cơ thịt của Bạch Đàm đều vặn vẹo, nỗ lực nhấc lên một cánh tay, ở trong nước bắt được một sợi tóc ẩm ướt, không biết là của ai, dầy đặc dây dưa như một tấm lưới đánh cá, cũng không biết rốt cuộc là trói buộc ai.

-- Ba ngàn hồng trần sâu như biển, ai mà không chết chìm trong ba ngàn hồng trần.

Ma chướng, thực sự là ma chướng của hắn.

"A..."

Một vật gì đó mềm mại như rắn trườn vào miệng, muốn cạy kẽ răng hắn ra, thăm dò vô trong miệng muốn rút lấy cái gì đó, cảm giác bị xâm phạm làm cho Bạch Đàm lầm bầm một tiếng, tỉnh lại.

Hoảng hốt nhìn lại, nhìn thấy nam tử dưới thân tóc bạc tán loạn, một đôi mắt màu lam hẹp dài long lanh như phủ một lớp sương mù, môi mỏng ẩm ướt. Y vốn cực kỳ anh tuấn, nếu như cười có thể khuynh đảo chúng sinh, so với lão ma đầu kia cũng sẽ không kém. Bạch Đàm mới vừa uống xong huyết, đầu óc hỗn độn, nhìn y cảm thấy rất mông lung

Vì vậy, hắn không nổi giận, trái lại đưa tay sờ sờ gương mặt dược nhân, đôi mắt mở to, lông mi ướt nhẹp. Vu Diêm Phù ôm chặt sau gáy, đến gần liếm những giọt nước trên má, đầu lưỡi tận lực xẹt qua rái tai in dấu răng của hắn. Bạch Đàm như bị mèo cào vào cổ, giật cả mình, xương sống tê rần. Hắn đẩy dược nhân rớt xuống nước, bay người lên bờ, ngồi xếp bằng xuống, vận công điều tức.https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/10/25/duoc-nhan-doc-chuong-10/

Vu Diêm Phù chìm vào trong nước, không nhịn được cười khẽ.

Giống như đang đùa với một con mèo, thú vị cực kì. Sờ trúng cái đuôi là nhanh chóng bỏ chạy.

Đợi đến khi dục hỏa tiêu giảm, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống người dược nhân đang ở dưới nước.

Dược nhân trốn ở trong nước, mái tóc bạc trắng trôi nổi ở mặt nước, mơ hồ lộ ra một đôi mắt xanh biếc, Quỷ Đằng quấn quanh thân thể tái nhợt lại như hiện ra một vầng sáng ở phía xa, thêm nữa trong phòng sương mù lượn lờ, ánh nến tối tăm, nhìn y không khác nào hà bá trong những lời đồn đại kéo người lôi xuống nước chết đuối thế mạng cho mình.

Bạch Đàm sờ soạng sau gáy, trong lòng khiếp sợ khó giải thích được, lập tức không khỏi tự giễu, quái, sao lại sợ sệt một dược nhân, tiền đồ ở đâu chứ?

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro