Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DƯỢC NHÂN ĐỘC

TÁC GIẢ : Thâm Hải Tiên Sinh

EDIT : LEE

BETA: Candy Nguyen

.....................
https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Dáng người hắn quá mức yếu đuối, thư hùng không có, vì tập mấy năm mị thuật cũng tránh không được giang hồ tung ra những lời đồn đại kêu là "Yêu nô", "Diện mạo - sủng", một loạt từ ngữ như thế xả vào một chỗ, bởi vậy hắn đặc biệt kiêng kỵ người khác ở trước mặt đề cập đến tướng mạo của mình, tên dược nhân này lại ở trước mặt đâm vào chỗ đau của hắn, hỏi hắn làm sao không tức giận?

"Chủ nhân...thứ tội."

Thấy dược nhân nằm sấp xuống, Bạch Đàm dùng chân nâng cằm y lên, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt của y, lấy tay hướng xuống dưới tìm tòi, hung thần ác sát nói: "Lần sau ngươi dám tùy tiện mạo phạm bản tọa, bản tọa liền thiến ngươi, chặt đồ chơi này của ngươi nấu canh uống." https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Vu Diêm Phù rên lên một tiếng, bụng căng thẳng.

Ngón tay Bạch Đàm cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, buông tay ra, tát một cái làm đầu y lệch qua một bên, cúi đầu đang muốn uống máu của dược nhân, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đàn Không, phát hiện những sợi dây đàn bị đứt đã được từng sợi từng sợi tóc bạc nối lại, không khỏi sững sờ một chút.

Hắn lấy tay mơn trớn mấy dây đàn màu trắng, hỏi: "Ngươi... Đây là ngươi làm?"

Vu Diêm Phù cười thầm, bị ngươi dằn vặt thành như vậy, sư phụ sao mà nhìn nổi? Gật gật đầu: "A Si trong lúc rảnh rỗi, liền giúp chủ nhân sửa đàn, A Si tay vụng về, xin chủ nhân không ghét bỏ." https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

"Tay chân của ngươi đều bị cắt đứt gân, không có khí lực lớn, ngược lại là có kỹ năng sống tốt." Bạch Đàm nhìn y càng thấy thần thái y ôn thuần, càng cảm thấy vừa mắt, ôm đàn Không ngồi trở lại trên giường nhỏ, nói: "Xem ngươi đã bù đắp được, chuyện vừa rồi bỏ qua đi." Vừa nói vừa đem chân kéo đến ngay dưới mắt y, nói: "Nếu có kĩ năng sống tốt như vậy thì giúp bản tọa xoa bóp chân đi."

Vừa dứt lời, liền thấy dược nhân dõi theo đôi chân giống như ngọc chạm khắc của mình, đôi mắt cũng không xê dịch, đem mũi chân hắn siết trong tay, giống như là nâng một món mỹ vị, hô hấp trở nên dồn dập.

Bạch Đàm cảm thấy rất lạ, lại cảm giác dược nhân đang nhu nhu xoa bóp huyệt vị của mình liền miễn cưỡng nằm xuống, còn lấy một chân khác đạp ở trên ngực dược nhân, chỉ chốc lát thoải mái mơ mơ màng màng.

Vu Diêm Phù không chịu nổi, tiểu yêu nghiệt này hình như là trời cao phái tới khắc y, quả thực bức y muốn điên, y lại không dám làm càn, sợ Bạch Đàm giận dữ, thật đem y đi thiến, cả người giống như chịu cực hình rất khó nhịn.

"Nhẹ một chút... Ân...Mạnh hơn một chút ..." Lúc này Bạch Đàm vẫn còn làm trầm trọng thêm vấn đề mà hừ hừ lên tiếng, âm thanh yếu mềm như làm nũng.

Vu Diêm Phù không thể nhịn được nữa đem chân hắn quăng qua một bên, nhảy vào trong đầm nước.

Bạch Đàm nghe tiếng nước giật mình mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Vu Diêm Phù núp ở một góc đầm nước không biết là đang làm gì, chập trùng lên xuống.

"A Si? Ngươi làm cái gì, lại đây tiếp tục bóp chân cho ta?"

Bạch Đàm tò mò đến gần, Vu Diêm Phù không thể làm gì khác hơn là chìm xuống đáy hồ, thấy hắn ngó dáo dác bên cạnh bờ ao, rất giống một con mèo muốn bắt cá, tâm trạng không khỏi một trận ác ngứa, ngón tay hơi động, một sợi Quỷ Đằng lặng yên không một tiếng động bay lên cuốn lấy chân Bạch Đàm, sau đó y bơi qua, mở hai cánh tay, làm động tác chết chìm. https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Bạch Đàm nhìn y ở trong hồ giãy dụa, có chút khẩn trương, muốn đi cứu người, ai ngờ bị thứ gì ngáng chân, cả người rớt vào trong đầm nước, bị một đôi cánh tay vững vàng ôm lấy, rồi va vào một lồng ngực cứng rắn, sau đó được đặt ở trên tảng đá thô ráp cạnh thành hồ. Trong thủy quang u ám hắn đối diện với một đôi mắt màu lam hẹp dài gần trong gang tấc càng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm. Sau một khắc, đôi môi liền bị một vật gì băng lãnh mềm mại chặt chẽ ngăn chặn, máu tươi ngọt ngào bên trong môi lưỡi tràn ngập ra.

Nháy mắt, hắn như con mèo bị mùi cá dụ dỗ bỏ qua chống cự đói khát mà nuốt mút máu tươi do đối phương đút, hồn nhiên không hay đầu lưỡi của đối phương cũng nhân cơ hội xâm nhập vào trong miệng.

Một tay Vu Diêm Phù giữ một khối nham thạch nhô ra trên thành hồ, dựa vào sức nổi nâng thân thể Bạch Đàm lên, tay còn lại mở áo bào của hắn ra. https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Ti cẩm trường bào như sương tản ra, như ẩn như hiện lộ ra thân thể thiếu niên. Da trắng như tuyết, cốt nhục đều đặn giống được điêu khắc tinh tế từ ngọc, lại như hồ yêu ngàn năm hóa thành hình người, quả nhiên là yêu tinh ma mị làm người chốn nhân gian hồn xiêu phách lạc. Nhiêu Cốt còn chưa nẩy nở thì đã như vậy, nếu nẩy nở sẽ giống như mẫu phi và tổ tiên của hắn, là tai tinh làm hại nhân gian.

Nếu không sớm thu phục hắn, sớm muộn gì võ lâm cũng sẽ gặp phải phong tinh huyết vũ.

Nghĩ như thế càng thêm nôn nóng, ánh mắt của y xuyên thấu qua khe hở trường bào chú ý đến một vết sẹo trên bụng thiếu niên. Vết sẹo không lớn, hình tam giác, giống như là ba mũi tên tạo thành vết thương, nhưng vết tích là từ dưới đi lên, lúc đó nhất định là đâm xuyên qua toàn bộ ổ bụng.

Trước mắt Vu Diêm Phù bỗng dưng chợt lóe lên một hình ảnh, là Bạch Đàm hai mắt vô thần ngước đầu, hai tay nắm lấy mũi tên tàn nhẫn đâm vào bụng mình, máu chảy ra như suối.

Tâm bỗng nhiên co thắt lại, một luồng ác khí bạo tàn tràn ngập trong lòng, y mạnh mẽ nắm sau gáy của Bạch Đàm, đem đầu của hắn đặt ở bờ ao, cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai của hắn, nơi vết sẹo mình đã lưu lại.

"Ừm!" Bạch Đàm bị nóng vô cùng chán ghét, quay đầu che lại lỗ tai. https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Vu Diêm Phù như bị giội một chậu nước đá trên đầu. Làm sao, không thích dấu ấn sư phụ lưu lại à?

Vậy thì ta càng muốn cho ngươi nhớ tới.

Vặn đầu thiếu niên lại đưa tay kéo xuống, trên vành tai mềm mại cắn một cái, y thấy mí mắt hắn run run, rồi ho khụ một tiếng, mắt thấy hắn sắp tỉnh lại, y lập tức chìm vào đáy ao.

"A..." Bạch Đàm chậm rãi tỉnh lại, vuốt nước trên mặt một cái, cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng nhưng không thể nhớ nổi, một bên vành tai còn đau đớn, hắn ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình ướt đẫm.

Vừa nãy, là rơi xuống nước ?

"Giáo chủ, có người cầu kiến." Lúc này, bên ngoài chuông gió đột nhiên rung vang.

"Đàm ca ca!"

Nghe thấy Mê Sa ở bên ngoài hoang mang gọi, Bạch Đàm phủ thêm ngoại bào, kéo cửa ra, một người liền nhào vào trong lồng ngực của hắn, một đầu tóc vàng như tơ tằm gấm vóc rải rác xuống tới khuỷu tay: "Tác Đồ kia lại tới nữa rồi!" https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Bạch Đàm đem hắn che chở ở phía sau, mặt không gợn sóng mà nhìn về phía đoàn người cách đó không xa, đi xuống bậc thang.

Tác Đồ hất áo da lên, uốn gối nửa quỳ xuống, ánh mắt không dám nhìn trên người Bạch Đàm, chỉ liếc nhìn chằm chằm mỹ nhân tóc vàng đang thất kinh sau lưng hắn, liền cúi đầu: "Thuộc hạ hôm qua có bao nhiêu mạo phạm, thỉnh giáo chủ chớ để ở trong lòng, đây là một chút tâm ý của thuộc hạ thành kính dâng lên."

Dứt lời, mấy tùy tùng phía sau hắn từ trên xe khiêng xuống một cái thùng gỗ dày nặng, mở ra. Bên trong ánh sáng màu bạc loè loè, là một cái áo lót, giống như từ vô số chiếc vảy nho nhỏ bện thành, nhìn qua so với vải dệt càng thêm nhu hòa. Bạch Đàm ở tàng kinh các đọc nhiều sách vở, vừa nhìn liền nhận ra đó là do vảy của Ngư Giao xuất phát từ Nam Hải dệt thành, vật ấy đao thương bất nhập, hỏa thiêu không cháy, là bảo bối cực quý giá.

Hắn liếc nhìn một cái, không hề bị lay động: "Đem nó đến lấy lòng, ngươi ngược lại rất là có thành ý. Nhưng nếu ngươi muốn dùng nó để đổi người của ta thì đúng là uổng phí tâm tư."

Tác Đồ lắc đầu một cái, thô cổ họng: "Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không có ý này." Hắn vắt hết óc hướng về Bạch Đàm như biểu thị sự trung tâm, ngữ khí cấp thiết : "Thuộc hạ phát hiện một chuyện quan trọng, cần đến báo cho giáo chủ."

"Ồ?" Tác Đồ nhìn về phía sau cửa phòng Bạch Đàm, bĩu bĩu môi : "Giáo chủ cần cẩn thận tên dược nhân kia, đem y giấu kỹ, bằng không e sợ đưa tới tai họa."

"Lời ấy giải thích thế nào?" Bạch Đàm cầm lấy áo lót Giao ty, nghe nói lời ấy, cánh tay dừng lại.

Tác Đồ đến gần một bước, Bạch Đàm đề phòng mà nhìn hắn.

"Thuộc hạ năm đó theo sư tôn đi Nguyệt Ẩn cung lấy Phá Nhật, từng ở Nguyệt Ẩn cung gặp qua y. Tên của y, danh hiệu, thuộc hạ không biết, nhưng đôi mắt màu lam thuộc hạ lại nhớ rõ, y là người bên Cung đường của Nguyệt Ẩn, theo tình hình của ngày đó mà nói không phải hộ pháp thì cũng là đường chủ, nói chung địa vị không thấp."

"Nguyệt Ẩn cung, Cung đường?" Bạch Đàm hơi ngạc nhiên, nhớ tới vết chai trên bàn tay y thầm nghĩ, quả nhiên là Khiến cung, cư nhiên thực sự là người của Nguyệt Ẩn cung.

Tác Đồ vừa đi, thiếu niên với một đầu tóc vàng liền nhào vào trong ngực hắn.

"Làm sao vậy?" Bạch Đàm sờ sờ đầu tóc vàng của hắn.

"Đệ thấy ca ca dạy dỗ Tác Đồ kia rất là lợi hại, đệ cũng học võ công để không có người nào dám bắt nạt đệ! Đàm ca ca, bây giờ làm giáo chủ, có thể để cho Vô Chướng làm sư phụ của đệ không?"
Mê Sa chỉ tay về phía Ly Vô Chướng đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói: "Đệ thích giống y có thể biến ra rất nhiều khuôn mặt, có thể ở trên trời bay tới bay lui!"

"Đi, ta không thu đồ đệ, phiền phức chết rồi." Ly Vô Chướng vung vung tay, đem mặt nạ lấy xuống ném cho hắn : "Muốn đổi mặt, tự mình chơi đi."

Mê Sa tiếp nhận, chơi đùa yêu thích không buông tay, lại bị thằn lằn 'Tam Độc ' từ trong lồng ngực Ly Vô Chướng tháo chạy ra đụng vào một cái, Mê Sa quát to một tiếng, chạy đuổi nó, thiếu chút trượt chân ngã vào đống tuyết.

Nhìn thân ảnh một người một thú, Ly Vô Chướng nở nụ cười: "Tiểu tử này khá giống người năm đó khi mới tới đây, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ."

Bạch Đàm nghe y nhắc đến năm đó, không thích hừ nhẹ một tiếng: "Mê Sa từ khi lên núi tới nay ngoại trừ Xà phòng cũng không có đi đến nơi nào khác, đương nhiên cảm thấy cái gì cũng mới mẻ."

Ly Vô Chướng tự biết nói sai, lập tức im lặng, lại nghĩ tới cái gì đó, do do dự dự mà lấy một phong thư từ trong lòng ra, đưa tới trong tay đối phương: "Giáo chủ, thuộc hạ thu được cái này." https://ngocthuyblog.wordpress.com/2017/11/05/duoc-nhan-doc-14/

Bạch Đàm mở niêm phong trên phong thư, thấy bên trong có một tấm da dê, vừa thấy không có chữ hắn liền quay người vào trong phòng, dưới ánh nến hơ qua hơ lại, một hàng chữ nhỏ đỏ như máu liền hiển hiện ra.

"Đại hội võ lâm? Chiến thư?" Bạch Đàm hừ nhẹ một tiếng : "Đúng là đồ chết tiệt, lão ma đầu vừa chết, những người này không thể chờ đợi được nữa muốn cướp vị trí võ lâm bá chủ Tây Vực?"

"Giáo chủ giết chết võ lâm bá chủ Tây Vực, một lần hành động thành danh, giết được người chẳng khác nào chiến thắng "Thiên Ma", ngồi vững vàng vị trí võ lâm bá chủ Tây Vực, hiệu lệnh quần hùng, tất nhiên bọn họ sẽ hạ chiến thư với người. Đại hội võ lâm năm nay giáo chủ không nên đi ."

Bạch Đàm mặt lộ vẻ ngoan độc: "Không đi? Ngươi muốn bản tọa thành con rùa đen rút đầu? Mặc cho những người đó dùng lưu ngôn phỉ ngữ ở trên giang hồ truyền lưu, nói bản tọa dùng sắc dụ người dựa vào diện mạo được sủng, dựa vào thân thể, dựa vào mị thuật, mới ngồi lên được vị trí giáo chủ này, ngàn người kỵ, vạn người làm? Cơn giận này, bản tọa có thể nhịn được. Bọn họ muốn gặp gỡ bản tọa xem ta trưởng thành có dáng dấp như thế nào, bản tọa sẽ cho bọn họ nhìn thấy."

Vu Diêm Phù nghe hắn muốn đến theo hẹn, trong lòng cả kinh.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro