C1: Con muốn cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Xộc vào mũi đầu tiên là một mùi thối nồng nặc ghê tởm.

Mùi xăng cùng cao su cháy khét theo sát sau đó, theo sau loáng thoáng ngửi được một ít mùi "thịt" nồng nặc, hỗn tạp, khiến người ta vừa ghê tởm vừa kỳ dị.

Không ai dám nghĩ sâu xem mùi "thịt" này rốt cuộc là từ đâu tới.

Bởi vì, đây là một vụ tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc và kinh hoàng.

Xác của người đi xe điện ba bánh đã bị nghiền nát, xe buýt tự cháy nổ lửa, trong một mảnh ánh lửa đó, máu thịt văng tứ tung; còn chiếc Bentley gây tai nạn thì lật nghiêng sang một bên, trên xe chỉ có tài xế được túi khí cứu sống.

Tiếng còi xe cứu thương cùng xe cứu hỏa liên tục vang lên, tiếng thét chói tai của cư dân gần đó không ngừng vang lên, xung quanh là hỗn loạn ồn ào.

Ánh sáng của đèn đường và ánh đèn màu xanh đỏ của xe cứu thương chớp nháy liên tục, chiếu rọi lên chiếc xe bán hàng ăn vặt.

Như là tuyên bố cái chết.

Lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Giữa cảnh hỗn loạn này, một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, có chút loạng choạng bò ra từ dưới gầm quán ăn vặt nhỏ.

Đứa trẻ này trông có vẻ ngoan ngoãn hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhìn qua Tịch Bối so với những đứa trẻ cùng tuổi trông ngoan ngoãn hơn một chút.

Khuôn mặt trắng trẻo của cậu mang theo một chút ngây thơ và khó hiểu, đôi môi nhỏ mím chặt lại, hàng lông mi cong vút ướt đẫm nước mắt, đứng tại chỗ có chút mờ mịt, lại có chút đáng thương.

Dù ba mẹ đã dạy Tịch Bối rằng, khi người lớn không có ở nhà, trẻ con không được chạy lung tung.

Nhưng tiếng nổ mạnh bên ngoài vang đinh tai nhức óc, có rất nhiều người vừa chạy vừa hét, hơn nữa... ba mẹ cậu vẫn chưa về đúng giờ.

Rõ ràng ba mẹ đã nói, chỉ cần đưa xe ba bánh từ bên kia đường về là xong.

"... Ai! Đây là con nhà ai! Sao lại một mình ở đây! Ba mẹ cháu đâu?!"

Viên cảnh sát mang theo mùi khét nồng, tay áo đồng phục đã bị cuộn lên, cả người mệt mỏi lại phẫn nộ, đang muốn trách cứ những bậc phụ huynh chỉ mải xem náo nhiệt mà không trông con cẩn thận.

Viên cảnh sát dùng một bàn tay to nắm lấy vai Tịch Bối, gân cổ lên bắt đầu kêu:

"Đừng vây quanh nữa! Tản ra đi! Đây là con nhà ai?! Có ai nhận ra không?"

Đám người giống như thủy triều, kích động đến rồi lại tản đi, vài cư dân sống ở đường Cam Tuyền đánh bạo tiến lên.

Chỉ vừa liếc qua, họ không hẹn mà cùng kêu lên sợ hãi.

"... A!"

Mấy người đó nhìn nhau, thì thầm với nhau bằng giọng khẽ khàng, nghe như tiếng TV nhiễu sóng, sàn sạt và khô khan, khiến người nghe cảm thấy bất an.

"... Hình như... Là từ bên kia..."

"Một đôi vợ chồng trẻ, đây là con của họ..."

Cảm giác được bàn tay đang nắm vai mình buông ra lập tức, Tịch Bối tính tình rất tốt, không giận dữ, chỉ chậm rãi quay đầu, quan sát cẩn thận "chú cảnh sát", rồi mới mở miệng.

Giọng nói nhỏ nhẹ của cậu làm người trung niên đang lúng túng kia tỉnh táo lại.

"Chú cảnh sát, cháu tên là Tịch Bối. Ba cháu tên là Tịch Quân, mẹ cháu tên là Diêm Lệ, họ nói đang ở bên kia đường."

Tịch Bối ngoan ngoãn chỉ về phía hiện trường tai nạn xe cộ đang bị đám đông vây quanh.

"Ở bên kia."

Cậu nói.

Sắc mặt viên cảnh sát tái mét, bộ đàm trước ngực phát ra một tiếng điện nhỏ, âm thanh của đội viên truyền tới:

"Đội trưởng! Đã xác định được danh tính nạn nhân, nam giới tên là Tịch Quân, nữ giới..."

Lời còn chưa nói xong, viên cảnh sát lập tức che kín microphone, nổi giận nói: "Nói chuyện khác trước!"

"À! Người gây tai nạn là tài xế của chủ tịch công ty Hách Huyên, vị chủ tịch đó hiện đang chạy về phía chúng ta, ngài..."

"Rắc" một tiếng, bộ đàm bị rơi xuống đất.

Tịch Bối tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng cậu đã nghe được một từ lạ lẫm và đáng sợ.

"Chết."

Chết?

"... Chú ơi."

Tịch Bối nhận thức ra được điều gì đó, giọng nói của cậu run lên, tiến lại gần về phía viên cảnh sát và nắm chặt góc áo ông:

"Chú ơi, ba mẹ của con ở đâu?"

Đội trưởng cảnh sát không biết phải làm gì, cố gắng nói dối một câu:

"Họ... sẽ quay lại ngay thôi."

Nhưng trong lòng ông, cảm giác nặng nề như một khối đá to rơi xuống.

Tịch Bối ngây thơ và ngoan ngoãn gật đầu.

Hết run rẩy, đôi chân nhỏ của cậu lùi lại một bước Tịch Bối ngây thơ và ngoan ngoãn gật đầu.

"Cảm ơn chú ạ."

"Cháu là Tịch Bối đúng không?" Đội trưởng cảnh sát cúi đầu hỏi, "Chú sẽ gọi một người đến dắt cháu... Cháu đi với họ được không?"

Mấy người láng giềng xung quanh không thể giấu nổi, họ chỉ có thể quay đi với vẻ lãnh đạm, nhưng Tịch Bối ngoan ngoãn vẫn giữ nguyên giọng điệu thanh thoát truyền đến tai họ.

"Không cần đâu ạ." Tịch Bối lắc đầu nhẹ, tươi cười nhẹ nhàng nhưng quyết định, "Con đợi ba mẹ trở về."

"..."

Cảnh sát đội trưởng lấy ra bộ đàm, có lẽ do ông cũng có con cùng tuổi với Tịch Bối, ông quay đi khô khốc mà nói:

"Đưa đứa bé tới cục cảnh sát!"

"... Chú ơi." Tịch Bối đột nhiên thở dài, cảm thấy lo lắng, nhưng thấy chú cảnh sát trước mặt dường như không hiểu ý của mình, "Chú ơi, con phải đợi ba mẹ con đến."

"... Đúng vậy, đó là đứa bé của người họ."

"Chú, con phải đợi ba mẹ con!"

Ai đó trong đám người hét lên, vài người bối rối không kịp phản ứng. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, họ nhìn thấy Tịch Bối thông minh và khéo léo, lách qua khoảng trống giữa hai người phụ nữ trốn ra ngoài, Tịch Bối nghiêng ngả lảo đảo, tay chân luống cuống bỏ chạy vào một tiệm ăn vặt dưới tầng hầm nhỏ!

"Rầm" một tiếng!

Tịch Bối khóa trái cửa lại, mím chặt môi quay lưng lại để mặc bọn họ đập gõ cảnh cửa sắt.

"Cảnh sát không phải người xấu, Tịch Bối, mở cửa ra nào..."

"Con ngoan, mở cửa đi. Con không được trốn trong đó một mình mãi được..."

Chỉ qua chiếc cửa sổ nhỏ, họ thấy cậu bé nhỏ trên mặt đầy sợ hãi và không một chút sức sống, đôi mi ướt đẫm nước mắt, thảm thiết đến mức như một con chó con.

Giọng của Tịch Bối run rẩy và nghẹn ngào, nhưng vẫn rất kiên quyết nói:

"Con phải chờ ba mẹ con trở về..."

___

Một bên khác.

Trên cầu cao tốc, chiếc Maybach mạnh mẽ lướt qua.

"Ông ta có uống rượu hay không? Không uống. Tốt. Chỉ là khi lái xe bình thường mà không cẩn thận đụng phải tai nạn là thế nào?"

Ánh mắt sắc sảo và nặng nề của người đàn ông nhìn qua như đang sắp nổ tung như một ngọn núi lửa: "Mỗi ngày tôi đến công ty vội vã, và anh ta lại làm cho tôi phải trải qua một sự kiện như thế này..."

Hắn tạm ngừng microphone, duỗi tay gõ lên vách ngăn phía trước, thúc giục tài xế rồi cố gắng kiềm chế sự sốt ruột nói: "Đi nhanh một chút!"

"...Được."

Có lẽ vì trong tâm trí hắn ta vẫn còn nhớ tai nạn xe hơi nghiêm trọng vừa mới xảy ra, Tần Việt Nguyên, chủ tịch công ty, thở dài. Sau đó, hắn ta tắt microphone, một lần nữa chỉ đạo tài xế: "Lái chậm một chút, chú ý trước mặt có xe không."

Tài xế nơm nớp lo sợ đáp một tiếng.

"..."

Tần Việt Nguyên thần kinh căng thẳng. Trong thời điểm như thế này, điều duy nhất hắn ta có thể làm là dời đi sự chú ý của mình sang nơi khác:

"Ý An, đừng đọc sách trên xe nữa, không tốt cho mắt."

Ngồi bên cạnh là một cậu bé tám tuổi, có làn da trắng như sáp. Tần Ý An, khác với mấy cậu nhóc tuổi "Bảy đến chó cũng ghét", nhìn qua lạnh lùng nhưng bình tĩnh, đã vậy còn không có chút hứng thú với vật mà đến cả người lớn cũng tò mò, như thể sự sống và cái chết đối với cậu bé phảng phất cũng chỉ là điều bình thường.

Nếu phải miêu tả, cậu trông giống như một cậu bé xinh đẹp nhưng lạnh lùng tự kỉ.

Nghe lời của cha, cậu chậm rãi khép cuốn sách lại.

Tần Việt Nguyên ghét nhất việc không trong tầm kiểm soát của mình. Nhìn phản ứng của Tần Ý An, hắn vừa lòng nhếch môi, sau đó hỏi con trai như điều đương nhiên:

"Kỹ năng cưỡi ngựa với piano, con đã học hết chưa?"

"Có, đã học."

"Hai ngày trước đứa con trai nhà Tạ kia nói là sắp đi xem xe tăng với bạn, con còn nhớ không? Con nên thường xuyên giao lưu với nó."

"Có, con nhớ."

"Mấy con búp bê Tây Dương trong nhà không cần giữ lại, trông nó nữ tính quá. Mẹ của con... Thôi, đặt trong phòng đồ chơi thì giữ lại cũng được."

"Vâng."

"Khi con lớn lên thêm chút, cha sẽ dẫn con đi đánh golf, con thấy sao?"

Tần Ý An lần này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng đôi mắt lên, ánh mắt yên lặng và trong trẻo, như hai giọt nước trong suốt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Tần Việt Nguyên, dường như đang phản kháng.

Nhưng khi Tần Việt Nguyên nhìn kỹ lại thì cũng không thấy được điều gì nữa.

Tần Việt Nguyên nghiêm túc nói: "Học những thứ này sẽ rất hữu ích cho việc kế thừa gia nghiệp sau này của con. Khi con lớn lên, con sẽ cần học nhiều hơn về nhiều thứ nữa. Con xuất sắc, tự nhiên sẽ có người đến cầu hôn con, và khi đó con sẽ..."

Tần Ý An cầm quyển sách trên tay, một tiếng "sột soạt" vang lên.

Rõ ràng vẫn là một cậu bé, nhưng lại có sự bình tĩnh không giống như tuổi của mình.

Cậu ngắt lời cha mình, lạnh lùng nói: "Tới rồi."

Bên ngoài còi cảnh sát hú vang, đám đông đã vây kín nơi này, ánh lửa bốc cao tại hiện trường tai nạn xe cộ, khung cảnh hỗn loạn. Chỉ cần nhìn qua khuôn mặt của đám đông đi ngang qua cũng có thể thấy được mức độ thảm khốc của vụ tai nạn này. Nếu không xử lý tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty Hách Huyên - dù sao tài xế riêng của chủ tịch cũng là vì đi đón chủ tịch mà xảy ra chuyện như vậy.

Tần Việt Nguyên dừng tay giữa không trung, một giây sau nhanh chóng di chuyển đến tay nắm cửa xe, vội vàng chỉnh lại bộ vest của mình, mang theo vẻ mặt bình tĩnh bước xuống xe, quay đầu nhìn Tần Ý An một cái, quả quyết nói: "Con ở lại trên xe, tài xế sẽ tới ngay..."

Ánh mắt của Tần Ý An không dừng lại trên người cha mình mà lại nhìn xa về phía một chiếc xe bán đồ ăn đang phản chiếu ánh sáng đỏ và xanh từ đèn cảnh sát.

Có người xung quanh xe, dường như đang cố gắng mở tấm chắn bên dưới xe một cách mạnh mẽ. Cuối cùng, họ cũng thành công cạy mở, một nữ cảnh sát với cánh tay thon nhỏ đưa tay kéo ra một đứa bé mặt đầy nước mắt.

Ngay khi nhìn thấy đứa bé đó, mắt Tần Ý An lóe lên một tia sáng.

"Không."

Cậu từ chối.

Cậu không muốn ở lại trên xe.

"Không muốn?!"

Tần Việt Nguyên nói với giọng hơi lớn.

Nhưng ông không có thời gian để giải thích thêm với con trai, sau khi suy nghĩ một lúc, ông vẫn cảm thấy việc đưa con trai xuống xe sẽ tạo ra hình ảnh một người cha tốt, một chủ tịch tốt. Vì vậy, ông nghiến răng dặn dò Tần Ý An không rời ông nửa bước.

Mỗi bước tiến lên phía trước, ánh mắt của Tần Ý An lại càng sáng lên.

Có rất nhiều âm thanh hỗn loạn xung quanh, nhưng cậu có thể nắm bắt được những thông tin mình cần.

"...Ngoan nào, nghe lời cô cảnh sát ra ngoài được không? Chúng tôi không phải người xấu, con cần phải đi đến một nơi khác để tìm bố mẹ..."

"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bối, đi cùng các cô nhé, đừng khóc."

...

"Ai vậy? Con của người đã mất à?... Tội nghiệp thật. Đứa bé dễ thương như vậy, khóc cũng không dám khóc lớn, chỉ ngoan ngoãn nói muốn tìm bố mẹ."

"Đúng vậy, tôi nghe nói bố mẹ nó không có người thân gì cả, nghĩa là đứa bé này không có ông bà nội ngoại, tội nghiệp."

"Không phải sẽ phải vào trại trẻ mồ côi chứ?! Nhưng đứa bé này đã bảy tuổi rồi, vào trại trẻ mồ côi thì cơ hội được nhận nuôi cũng không cao đâu!"

"Một vụ tai nạn xe cộ, đứa bé này không ai muốn nhận nuôi rồi..."

"Không ai muốn nuôi thật sao...Đáng thương quá!"

"Chủ tịch công ty Hách Huyên phải không? Đây là cậu chủ nhỏ của ông?"

Tần Việt Nguyên vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng."

"Ông cũng thấy rồi đấy, về vụ tai nạn này, chúng tôi..."

Bất chợt, một giọng trẻ con hơi non nớt ngắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Cậu bé đó."

Tần Ý An nói.

Tần Việt Nguyên rối bời, sững sờ trong giây lát, xung quanh thì ồn ào kinh khủng. Ngay cả cảnh sát cũng nhíu mày, đặt bộ đàm xuống, nhìn theo hướng tay chỉ của Tần Ý An.

Trên gương mặt của Tịch Bối vẫn còn vết nước mắt, hàng mi cong ướt đẫm, khuôn mặt bầu bĩnh chưa mất đi vẻ trẻ con, đôi môi chúm chím làm cậu bé trông càng thêm tinh xảo. Dù chỉ đứng trước chiếc xe bán đồ ăn cũ kỹ, nhưng cậu bé giống như một con búp bê đắt tiền trong tủ kính.

"...Tịch Bối, con trai của người đã mất," cảnh sát nói với vẻ bối rối, "Có chuyện gì sao?"

"Không ai muốn nhận nuôi cậu bé sao?"

Cảnh sát nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, muốn nói đứa trẻ này không có lễ phép, nhưng lại tự nhủ rằng trẻ con thường nói gì mà không suy nghĩ kỹ. Ông ta nhìn sang Tần Việt Nguyên, người cũng đang sững sờ, và nhướn mày:

"Hiện tại có vẻ như vậy."

Tần Ý An dường như trở thành một con người khác hẳn.

Trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, đôi mắt như pha lê trở nên đặc biệt sáng.

Cậu thể hiện một sự kiên định chưa từng có với khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng, bình tĩnh nói:

"Con muốn nhận cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy