C10: Của Tịch Bối thì được, của người khác thì không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Đôi mắt đỏ hoe của Tịch Bối giống như một chú thỏ nhỏ đang ngại ngùng, một lúc sau cậu mới cẩn thận ngước mắt lên.

"An An." Tịch Bối nói.

Tần Ý An nặng nề gật đầu: "Ừ."

Tịch Bối lại lặp lại: "An An."

"Anh đây."

"Chúng ta là gia đình tốt nhất, đúng không?"

"Đúng."

Cuối cùng, Tịch Bối mím môi, nở một nụ cười chân thành.

Nhận được lời hứa của Tần Ý An, cậu cảm thấy mình như trở lại là cậu bé nhỏ được ba mẹ khen ngợi, như trở lại là "bảo bối" - chứ không phải là một đứa trẻ rụt rè, lúc nào cũng lo sợ bị người khác bỏ rơi.

"Ba anh, không gọi anh là An An," Tần Ý An nói, "Trước đây chỉ có mẹ mới gọi anh như vậy."

Đã lâu rồi không có ai gọi Tần Ý An như vậy.

Trước đây là mẹ của Tần Ý An, bây giờ là Tịch Bối.

Duy nhất chỉ có Tịch Bối.

Tịch Bối nghiêm túc gật đầu, cậu nhẹ nhàng nắm tay Tần Ý An, giọng nói cũng nhẹ nhàng, hơi lạ lẫm: "Sau này em sẽ gọi."

Tần Ý An chắc chắn trả lời cậu, nắm chặt cái tay không bị thương của cậu.

"Đúng rồi, Đoàn Đoàn."

Tần Ý An đột nhiên lên tiếng,

"Em vẫn chưa nói cho anh biết, là ai đã bắt nạt em."

Tịch Bối sững lại, một lát sau cậu xoa xoa mái tóc đen mềm mại của mình, nhéo lấy một lọn tóc nhỏ, khẽ nói: "Em không biết..."

Cậu ngại ngùng bổ sung thêm một câu: "Em không biết tên cậu ấy."

Đôi mắt của Tần Ý An bỗng cong lên. Cậu tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, chỉnh lại tóc trên đầu Tịch Bối, rồi đội mũ lên cho cậu.

"Vậy chắc là biết cậu ấy trông như thế nào chứ?" Tần Ý An nhìn Tịch Bối chăm chú, hơi nghiêng đầu, "Lát nữa chỉ cho anh xem."

Mắt Tịch Bối mở to ngay lập tức.

Dù đã biết Tần Ý An sẽ không chê cậu, nhưng Tịch Bối vốn tính cách hoạt bát, nhiệt tình, ngoan ngoãn và đáng yêu như một mặt trời nhỏ, không thích xung đột với người khác.

Nhìn Tần Ý An, rõ ràng là đang muốn đứng ra bảo vệ cậu.

"...An An," Tịch Bối đột nhiên đứng dậy, kéo Tần Ý An ra ngoài, "Em kể cho anh nghe một câu chuyện cười được không."
Cậu nhìn nghiêm túc, đôi mắt sáng rực đầy tập trung.

Tần Ý An khựng lại một chút.

Hai người bước ra từ sau bức màn, vừa vặn gặp Tạ Diệp đang đứng ngoài chán nản nhìn trời. Tạ Diệp vừa thấy họ liền mở to mắt, nhận ra cả hai không tức giận mới lập tức xen vào: "Chuyện cười gì, anh cũng muốn nghe!"

Tịch Bối liền "dạ" một tiếng, đầy bí ẩn nói: "Là thế này! Hôm nay em ở sân bóng rổ, thấy phía trước có một quả chuối đang đi bộ."

Tạ Diệp: "...Hả?"

Tần Ý An thì gật đầu.
Nếu theo tính cách trước đây của anh, nghe câu này, anh sẽ lạnh lùng hỏi: "Chuối biết đi sao? Em là chuối à?"

Nhưng lần này cậu lại nói: "Thật giỏi."

Tạ Diệp: "..."

Cậu vừa đi vừa nói, "ôi trời nóng quá", Tịch Bối giơ ngón trỏ lên, vẫy vẫy trong không khí hai vòng, cười tươi, "Thế là em nói, nếu cậu nóng, thì cởi áo ra đi."

Tạ Diệp bị câu chuyện cười làm cho lạnh cả người, rùng mình: "...Rồi sao nữa?"

Tịch Bối ngốc nghếch cười: "Rồi! Nó cởi áo ra, vỏ chuối 'bụp' một cái rơi ngay trước mặt em, thế là em ngã!"

"... " Tạ Diệp cứng nhắc nhếch mép, "Ha, ha ha..."

Cậu nhìn sang Tần Ý An.

Tần Ý An không phải là người có miệng lưỡi sắc bén nhất sao?

Lúc này, cậu ta không nên nói một câu kiểu như "Đây là chuyện cười của em sao? Ha, chuyện của em còn buồn cười hơn chuyện cười của em" à??
Dù gì trước đây khi Tạ Diệp kể chuyện cười, Tần Ý An đã từng nói như thế!

Tần Ý An nhẹ nhàng nói:

"Thế em ngã có đau không?"

Tịch Bối chớp mắt, ngại ngùng cười, nắm lấy tay Tần Ý An nói: "Em không đau..."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Diệp, hai người nhanh chóng tiến vào tòa nhà học. Lúc này, tiết học thể dục đã gần kết thúc, hầu như mọi người đã vào lớp.

Giáo viên phụ trách môn thể dục đang điểm danh trên bục giảng.

Thấy ba người bước vào, thầy mở to mắt ngạc nhiên: "Tần Ý An đến rồi? Nhanh về chỗ ngồi nghỉ ngơi đi!"

Tần Ý An không nói gì.

Trong khi đó, Tạ Diệp chỉ "hừ" một tiếng, trước khi quay về chỗ ngồi, cậu chỉ tay vào Lý Thừa Dật, tên đầu sỏ, mở miệng nói nhỏ bốn chữ "mày xong đời rồi".

Ngay sau đó cậu vỗ nhẹ vai Tần Ý An rồi khẽ đi.

Cảnh tượng dưới bục giảng đa dạng.

Tất cả đều là những đứa trẻ tám tuổi, tâm trạng hiện rõ trên khuôn mặt: có người vô tội vạ không hiểu chuyện, có người đang tò mò nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, và còn có những người - như Lý Thừa Dật vừa bị Tạ Diệp chỉ vào - thì mặt mày cứng đờ, dường như đang rất hoảng sợ.

Tần Ý An nhìn hắn một cái rồi cùng Tịch Bối, có ý đi chậm lại.

Trước khi quay lại chỗ ngồi của hai người, Tần Ý An còn đi thêm một vòng.

Hành động đặc biệt này thu hút sự chú ý của hầu hết học sinh trong lớp, thậm chí cả giáo viên môn thể dục cũng muốn cậu về chỗ, nhưng lại ngại danh tiếng của Tần Ý An mà không dám làm gì.

"Lý Thừa Dật."

Được Tần Ý An gọi tên, Lý Thừa Dật - kẻ thích gây chuyện vừa bị chỉ trỏ - toàn thân run rẩy, ánh mắt không kiểm soát được chuyển hướng về phía Tịch Bối.

Lý Thừa Dật lắp bắp nói: "Sao, sao nào?"

"Cậu muốn nịnh tôi."

Tần Ý An nói nhẹ nhàng.

"..."

Không chỉ có Lý Thừa Dật, cả học sinh trong lớp và giáo viên trên bục giảng đều choáng váng.

Họ ngạc nhiên trước sự lạnh lùng, chín chắn và sắc sảo của đứa trẻ này, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại không có bất cứ sự khoan dung nào.

"Ai... ai nói vậy!?" Lý Thừa Dật đỏ mặt, đôi mắt nhìn thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu ta ngay lập tức cảm thấy mọi người đang nhìn mình như một kẻ kỳ lạ.

Cậu vội vàng đứng lên, cứng đờ cổ tức giận phản bác: "Mày nói dối!"

"Tôi nói dối?" Tần Ý An lạnh lùng hỏi lại, "Nếu tôi lần nữa làm ra hành động giống cậu rồi kêu cậu nói dối, thì cậu là ai, thằng lừa đảo à?"

"Haha..." Xung quanh vang lên tiếng cười, những đứa trẻ học ở trường quý tộc sớm đã tự học được mấy cái cách làm cho mấy đứa ngốc như này cảm thấy xấu hổ.

Tạ Diệp cười lớn: "Đúng! Đúng là như vậy!"

Tần Ý An với Tịch Bối quá dịu dàng, hầu như khiến người ta quên đi thiên phú độc mồm của cậu.

Không giống với không khí vui vẻ của mọi người xung quanh, Lý Thừa Dật gần như đã nổi giận và sắp bẻ gãy cây bút trong tay mình, đôi mắt tràn ngập sự thù hận nhìn về phía Tần Ý An.

"Cậu còn muốn bào chữa như thế nào nữa?" Tần Ý An nhẹ nhàng nói.

Lý Thừa Dật ném cây bút ra "Cậu... cậu..."

"Cậu đúng là thiếu văn hóa, tôi sẽ không bao giờ làm bạn với một người như cậu," Tần Ý An chốt hạ một câu làm Lý Thừa Dật điếng người.

"Xin lỗi Tịch Bối đi."

"Bây giờ, ngay lập tức."

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

"..."

Giáo viên trên bục giảng hoàn toàn không thể can thiệp vào được cuộc tranh luận. Ông nhìn cái tay được băng bó của Tịch Bối, dường như đã hiểu được nguyên nhân vụ việc, trong lòng hoang mang, chỉ có thể nhẹ nhàng hít một hơi.

Làm tổn thương đến thiếu gia nhà Tần - Lý Thừa Dật sẽ chết chắc rồi. Dù sao, những đứa trẻ bị chiều chuộng quá cũng cần phải nhận một số hình phạt.

Lý Thừa Dật gần như không kìm được nước mắt, mắt đỏ lên, cắn răng nói: "...Xin lỗi."

Phía sau Tần Ý An, Tịch Bối hơi ngẩn người, môi hồng như cánh hoa, diện mạo tinh xảo. Cái quan trọng là tấm lòng cậu rất tốt.

Đa số người bình thường không thể ghét một đứa trẻ hiền lành như vậy, nhưng lối suy nghĩ của những người không bình thường thì khó lường.

Mặc dù Tịch Bối cũng không thích Lý Thừa Dật nói xấu về ba mẹ của mình, nhưng cậu vẫn lịch sự gật đầu, sau đó mới nói: "Lần sau đừng làm thế nữa."

Tần Ý An nắm chặt tay Tịch Bối.

Một lúc sau, họ mới quay đi.

Trở về chỗ ngồi, Tần Ý An kéo ghế cho Tịch Bối trước, rồi mới ngồi xuống chỗ của mình.

Mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về họ, Tịch Bối cảm thấy một chút không thoải mái, nhưng Tần Ý An lại tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên.

Như thể đứa trẻ lạnh lùng, độc địa, dễ dàng bị làm cho khóc, chỉ là người khóc không phải là cậu.

Đột nhiên, Tần Ý An như nhớ ra điều gì đó.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Thừa Dật, đột nhiên nói: "À, phải rồi."

Ánh mắt mọi người tập trung hơn, vụ lùm xùm lần nữa nổ ra, cháy dữ dội.

Lý Thừa Dật đang khóc, nghe thấy lời nói, cậu ta nhấc đầu lên và lau mặt một cách lung tung, không biết Tần Ý An sắp nói gì.

"Tôi không phải là hoàn toàn không ăn đồ ăn của người khác," Tần Ý An nói.

"......?"

Mọi người đều bối rối.

Tần Ý An nhẹ nhàng nâng tay lên và lấy ly sữa bò còn lại trên bàn của Tịch Bối.

Sau đó, trước ánh mắt sững sờ của Lý Thừa Dật, cậu hạ thấp đầu xuống, cậu uống sạch ly sữa mà không màng Tịch Bối đã để lại.

"Ly sữa của Tịch Bối thì được," anh ta tuyên bố, "của người khác thì không."

Cảm thấy hốc mắt có hơi ẩm uớt,Tịch Bối xoa nhẹ hai mắt của mình.

Cậu biết rõ.

Nghe thấy lời nói của Lý Thừa Dật, cậu biết rằng món quà của mình cho Tần Ý An đã rất rẻ tiền, cậu ta thấy cậu rất bình thường, rất nghèo nàn và đáng thương trong mắt người khác.

Tuy nhiên, Tần Ý An không bao giờ nghĩ như vậy.

Trước đó, món quà mà Tịch Bối đã đưa cho Tần Ý An đã được anh giữ cẩn thận trong phòng chơi, đặt trên chiếc túi hạt lớn, một hành động ngây thơ nhưng rất chân thành.

Dù nó hơi ngốc, nhưng nó rất chân thành.

......

Tối hôm đó.

Sau khi quản gia Cố xử lý xong các công việc tại trường học, hai đứa trẻ được đưa về nhà, chúng học bài, tắm rửa và đi ngủ... Đến khi mọi việc đã xong, đã là mười một giờ đồng hồ.

Quản gia Cố đang ngồi trong phòng khách, mắt chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại.

Dường như đang suy nghĩ về cách nói chuyện.

Sau một hồi lâu, anh lấy hơi dài một cái, bắt đầu quay số.

"Alô... Ông chủ. Là tôi đây. Tôi muốn thông báo với ngài về việc của thiếu gia Tịch Bối, ba mẹ của cậu ấy đã sắp xếp tốt rồi, đồ đạc cũng đã được bố trí... Ngày mai là thứ Bảy, tôi sẽ dẫn Tịch Bối đến nghĩa trang."

"Tôi đã làm thủ tục nhận nuôi xong rồi, báo chí cũng đã xử lý, ngài đừng lo."

Ở đầu dây điện thoại, có vẻ như nghe thấy tiếng khen ngợi, Tần Việt Nguyên, người luôn bận rộn hết cả ngày, khi thấy quản gia đã xử lý xong việc, hắn định treo máy.

"Đợi một chút!"

Tần Việt Nguyên không tập trung hỏi: "Còn việc gì nữa à?"

"Thiếu gia hôm nay có xích mích với người khác. Con của gia đình đó nói không hay, đã bị thiếu gia giáo huấn cho một trận."

Quản gia tiếp tục nói:

"Thiếu gia rất tức giận, không muốn thấy đứa trẻ đó xuất hiện trước mặt cậu ấy lần nữa, bố mẹ đứa trẻ đã đưa đứa bé tới xin tha thứ, tôi đãlịch sự từ chối."

"Đứa trẻ đó đã được tôi sắp xếp chuyển trường."

Chưa có ai dám đối đầu với nhà họ Tần.

Vì ngay cả khi nhà họ Tần không can thiệp, vẫn có người sẵn sàng "báo thù" cho họ.

Khi Lý Thừa Dật về nhà, thấy mặt mày tái xanh của cha mẹ, nó lúc này đã thật sự cảm thấy hối hận, khóc như mưa, nói là sẽ không bao giờ dám bắt nạt bạn cùng lớp nữa.

Cha mẹ Lý Thừa Dật thậm chí đã đánh vào nó đến nỗi cơ thể bị bầm dập, khóc ầm lên.

Tần Việt Nguyên "ừm" một tiếng, vừa lật các tài liệu, vừa lẩm bẩm:

"Vụ này nhỏ, anh xử lý đi, không cần thông báo gì cho tôi nữa..."

"---chờ đã, vì sao Ý An và đứa bé kia lại mâu thuẫn với nhau?"

Quản gia Cố cân nhắc một lúc.

Anh bối rối nói:

"Thiếu gia Ý An ở trường uống hết sữa bò của Tịch Bối, về nhà lại muốn đổi sữa với Tịch Bối, còn đút Tịch Bối uống hết sữa được nhập ngoại..."

Tần Việt Nguyên: "...Hả??"

"Ban đầu Tịch Bối nói với Ý An rằng không muốn uống, nhưng Ý An lại mang tới một cái tô, dỗ cậu ấy rằng chỉ có uống nhiều sữa mới cao lớn được, mới là một đứa bé ngoan..."

Tần Việt Nguyên: "???"

"Cuối cùng, thiếu gia chỉ thấy người ta uống đủ một chút mới vui vẻ, lại uống hết phần đáy tô còn lại."

Tần Việt Nguyên cảm thấy ngơ ngác.

Tần Ý An từ khi biết tự ăn đã có ý thức, chưa từng ăn những thứ người khác đã ăn qua.

Một lúc sau, hắn mới mở miệng:

"Anh đi kiểm tra xem sữa mà nó uống gần đây có vấn đề gì không."

"Làm sao mà lại để con trai ngài uống phải thứ bị làm sao chứ."

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy