C7: Sữa nhỏ của Đoàn Đoàn, cho anh Ý An uống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Ngày hôm sau, Tịch Bối cuối cùng cũng tỉnh dậy, ló đầu nhỏ ra khỏi chăn.

Chỉ nhìn một cái, đôi mắt đen láy long lanh của cậu đã mở to kinh ngạc, gương mặt đỏ bừng hiện lên nhiều cảm xúc đan xen.

Cậu đang nằm chung chăn với Tần Ý An.

Hơn nữa, Tần Ý An khẽ ngửa đầu nhắm mắt, dựa vào đầu giường, trông có vẻ mệt mỏi, một tay của cậu bé còn đặt lên người Tịch Bối, nhẹ nhàng đung đưa, như đang dỗ dành cậu ngủ, dịu dàng và nhẹ nhàng.

Tịch Bối cảm nhận được mình đang được ôm, bất giác nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Nhớ lại bàn tay nắm chặt của Tần Ý An, khuôn mặt gần sát và biểu cảm lo lắng… Chỉ trong giây lát, mắt cậu gần như đỏ hoe.

"Anh Ý An…"

Tịch Bối khẽ thốt lên.

Tần Ý An ngủ muộn hơn Tịch Bối hai, ba tiếng, nhưng ngay lúc này nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ mở mắt, nói:

"…Anh đây.”

Tịch Bối như một đứa nhỏ ngốc nghếch, sau khi nhận được lời đáp lại liền mím môi, nở một nụ cười ngượng ngùng và thẹn thùng.

Mặc dù đã học lớp một và quen ngủ một mình, nhà cậu rất nhỏ, căn phòng ngăn cách của cậu rất tối nên đôi khi cậu vẫn thấy sợ, phải trèo xuống giường nhỏ của mình, bò đến bên bố để cuộn tròn ngủ.

Bố mẹ cậu tuy gọi cậu là nhát gan, nói cậu đáng xấu hổ nhưng Tịch Bối vẫn làm nũng để được ở lại, như một cục bông nhỏ bám dính bên họ.

Khi ngủ và nghỉ ngơi bên cạnh gia đình, đó là khoảng thời gian cậu thấy yên tâm và hạnh phúc nhất.

Tịch Bối lúc nào cũng nhớ đến bố mẹ. Cậu cảm thấy mình sắp chết vì đau khổ nhưng hôm qua Tần Ý An đã đến bên cạnh dỗ dành cậu ngủ, khiến cậu cảm thấy như mình... được sống lại.

"Cảm ơn anh Ý An..." Tịch Bối nhẹ giọng nói, cảm nhận được kim tiêm trên tay, biết rằng mình bị sốt hôm qua, "Em hôm qua có làm phiền anh không?"

Tần Ý An như người lớn, lắc đầu một cách nghiêm túc: "Không có."

Tịch Bối gật đầu, liếm liếm đôi môi nhỏ, có chút ngượng ngùng và ngoan ngoãn: "Vậy thì tốt."

Cậu sợ mình làm ồn vì bố mẹ phải đi làm sớm, bốn, năm giờ đã phải ra ngoài bán đồ ăn vặt.

Mặc dù cậu chưa từng ngủ cùng người khác nhưng suy ra, Tần Ý An chắc chắn phải đi học, nếu vậy—

Tịch Bối như nhớ ra điều gì, mắt mở to, nắm chặt tay Tần Ý An, ngạc nhiên nói:
"Hôm nay là thứ hai?"

Tần Nghị An gật đầu: "Ừ."

"…Anh Ý An!" Tịch Bối lo lắng nói, "Chúng ta sắp trễ học rồi."

Tần Ý An dừng lại một lúc, sau đó mới khẽ "Ừm?" một tiếng.

Hình như… là vậy.

Thiếu gia lên tiếng, muốn đưa thiếu gia Tịch Bối đi học cùng.

Nhưng trường của thiếu gia là trường tiểu học quý tộc tư thục, quản lý rất nghiêm ngặt với người ngoài, không ai làm thủ tục thì không thể để Tịch Bối vào.

Được thôi.

Thiếu gia cau mày suy nghĩ, nếu trường của cậu không cho Tịch Bối vào, thì cậu sẽ đi học ở trường của Tịch Bối.

Chỉ có điều... Tịch Bối học ở trường tiểu học công lập miễn phí, học phí chỉ chín đồng một học kỳ, một lớp có năm, sáu chục đứa trẻ, giáo viên cũng không thể quản hết.

Ai dám để thiếu gia nhà họ Tần đi học ở trường bình thường như vậy?

Nếu Tần Việt Nguyên biết chuyện, hắn sẽ không thể không nổi giận với mọi người.

... Nhưng nếu không để bọn trẻ học cùng trường, thì không cần đợi đến Tần Việt Nguyên, chính Tần Ý An với khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra sẽ làm cho mọi người đau đầu trước.

Trước khi nhà họ Tần lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, quản gia Cố đã ngăn mọi người lại.

"Thiếu gia," ông cúi xuống, cầm lấy cặp sách của cậu, giọng nói nhẹ nhàng, "Cậu phải đi học, đến trường của cậu, nếu không ông Tần sẽ rất giận."

Tần Nghị An nắm tay Tịch Bối, tức giận nói: "Thật sao? Con đi học hay đi tù, vậy mà không có quyền chọn trường nào để học sao?"
((秦懿安牵着席贝的手,生气道:“是吗?我是去上学还是坐牢,没有选择自己去哪一个监狱的权利?”))

"...”

Mọi người nghe xong lời cậu nói, chỉ cảm thấy vị thiếu gia này thật là—lời lẽ sắc bén, tư duy rõ ràng, vượt xa những đứa trẻ tám tuổi bình thường.

Tịch Bối ngơ ngác quay đầu nhìn Tần Ý An, đôi mắt đen láy sáng rực, như thể rất ngưỡng mộ.

Tần Ý An tiếp tục nói:
“Đoàn Đoàn là của con."

"Tại sao con không thể đi học cùng trường với Đoàn Đoàn?"

Quản gia Cố đã quen với những câu hỏi bình tĩnh của Tần Ý An, ông mỉm cười, chỉ dùng một câu đã chặn đứng được sự phản đối của cậu.

"Thiếu gia Tịch Bối vẫn còn đang ốm, cần ở nhà nghỉ ngơi và được để ý."

Tần Ý An sững sờ, sự tự tin ban nãy biến mất hoàn toàn.

"Nếu không, có thể sẽ lại bị sốt ở trường."

Tần Ý An cau mày, hoàn toàn tỉnh ngộ.

"Nếu thiếu gia vẫn kiên quyết, tôi sẽ…”

“Con biết rồi." Tần Ý An ngắt lời quản gia Cố, cậu giữ khuôn mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói, “Con sẽ đi học đàng hoàng."

Cậu khó khăn lắm mới chịu buông tay Tịch Bối, kiềm chế cơn xúc động muốn mang Tịch Bối đi cùng:
“Đoàn Đoàn, sau này phải học cùng anh nhé."

Tịch Bối cảm thấy tay mình vừa được thả, tim cũng nhói lên một chút.

Cậu theo phản xạ gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng…"

Dưới sự hộ tống của tài xế, người hầu và quản gia, thiếu gia nhà họ Tần cuối cùng cũng lên xe.

Khi tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên lúc cửa xe đóng lại, Tịch Bối vẫy vẫy tay nhỏ chào Tần Ý An.

Chiếc xe chở Tần Ý An lao vút đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tịch Bối.

Tịch Bối đứng lặng hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Cậu mím môi đứng bên cạnh quản gia Cố, như một con búp bê ở nhà chờ chủ nhân trở về.

Tần Ý An như liều thuốc an thần của cậu, một khi Tần Ý An rời đi, nỗi đau mất cha mẹ lại trào dâng như sóng, gần như bao trùm và khiến cậu nghẹt thở.

"Thiếu gia Tịch Bối."

Quản gia Cố đột nhiên lên tiếng, giả vờ không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tịch Bối.

Tịch Bối luống cuống đưa tay lên lau mặt, giọng nói non nớt: "Cháu đây ạ."

Dù bản thân đang đau khổ như vậy, nhưng cậu không dám nói ra, cũng không dám làm phiền người khác.
Vì Tịch Bối là một đứa trẻ rất ngoan.

Quản gia Cố thở dài trong lòng, nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt, chuyển hướng sự chú ý của Tịch Bối:
“Thiếu gia Tịch Bối năm nay học lớp một, đúng không?"

"Vâng ạ.”

"Nhưng để cùng học với thiếu gia Ý An, có thể cháu sẽ phải chuyển từ trường tiểu học hiện tại và vào thẳng lớp hai," quản gia chỉnh lại mớ tóc lởm chởm trên đầu Tịch Bối, "Cháu thấy thế nào?"

Tịch Bối hơi do dự mở miệng:
"... Vào lớp hai, có thể học cùng lớp với anh Ý An sao?"

Quản gia gật đầu: "Đúng vậy."

"Được ạ," Tịch Bối không chút do dự gật đầu, "Cháu đã hứa với anh Ý An rồi."

Quản gia mềm lòng không thể tả, ông đặt tay từ đầu Tịch Bối xuống má cậu, nhẹ nhàng nói: “Đoàn Đoàn, chú còn muốn hỏi cháu một chuyện."

Ông mở lời, gọi Tịch Bối một cách thân thiết, như để an ủi, như để thăm dò.

Bởi vì, điều sắp nói ra thực sự có chút tàn nhẫn.

Nhưng tình thế cấp bách, ông buộc phải nói, buộc phải hỏi.

"Trong vài ngày tới, chú sẽ đưa Đoàn Đoàn đi thăm bố mẹ. Họ sẽ phải ngủ và nghỉ ngơi mãi mãi," quản gia cân nhắc từng lời, "Nhưng bố mẹ Đoàn Đoàn nghĩ rằng, để cháu sống một mình thì không yên tâm, nên đã nhờ chú và chú Tần chăm sóc cháu, để cháu làm em trai của thiếu gia Ý An..."

Tần Việt Nguyên và quản gia đã thảo luận kỹ lưỡng, cũng đã nói chuyện với tài xế Lão Tưởng.

Lão Tưởng phải chịu trách nhiệm pháp lý, ông chắc chắn sẽ phải ngồi tù, nhưng ông cũng có gia đình riêng, không thể đảm nhận việc nuôi dưỡng Tịch Bối được.

Còn về phía bên kia, Tần Việt Nguyên đang cân nhắc sử dụng Tịch Bối để làm dư luận dịu bớt.

Tịch Bối được nhà họ Tần nhận nuôi và được đối đãi như một tiểu thiếu gia, điều này không còn gì phải bàn cãi, cuộc đời sau này của cậu chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

Tuy nhiên, nhà họ Tần là một gia đình danh giá, với Tần Ý An là con trai duy nhất, vị trí của cậu trên sổ hộ khẩu không thể thay đổi.

Điều đó có nghĩa là hiện tại, Tịch Bối và lão quản gia Cố cùng nằm trong một sổ hộ khẩu.

Tịch Bối tất nhiên chưa biết được những điều phức tạp này, cậu chỉ biết đến - "Lần gặp cuối cùng".

“Con… Con hiểu rồi..."

Cậu thì thầm nhỏ: “Con hiểu rồi."

Trong tương lai, cuộc đời cậu sẽ không còn sự tham gia của cha mẹ nữa.

Cha mẹ từng là thế giới của cậu, nhưng bây giờ họ đã ra đi theo gió.

Trong tương lai, thế giới của anh sẽ là Tần Ý An.

"...Ngoan."

Quản gia Cố nhìn xuống, lau đi giọt nước mắt của Tịch Bối, nhẹ nhàng nói:
"Được rồi. Bây giờ chú sẽ dẫn thiếu gia Tịch Bối đến trường cũ để lấy đồ, để cho việc chuyển đến chỗ thiếu gia Ý An sau này trở nên dễ dàng hơn, được không?"

Tịch Bối tất nhiên không phản đối, cậu đi theo sau quản gia Cố, khoác lên mình chiếc áo khoác lớn để tránh gió, sau đó cùng nhau đi tới lớp học.

Vào năm đó, điện thoại và mạng internet vẫn chưa phát triển, tin tức lan truyền không nhanh chóng.

Tuy nhiên, khi mọi người đều sống chung một nơi, thì không thể tránh khỏi những lời đồn đại.

Đúng là đang trong tiết học thứ hai, nhưng một số đứa trẻ vẫn chưa có thế giới quản rõ ràng. Khi thấy Tịch Bối đến, trên khuôn mặt họ tỏ ra sự tàn nhẫn ngây thơ, hoặc sự đồng cảm rõ ràng, khe khẽ nói nhỏ.

"Ba mẹ của Tịch Bối chết rồi."

"Tai nạn xe. Mẹ tớ kể cho tớ biết,mẹ tớ còn cấm tớ đi qua con đường đó nữa."

"Thật đáng thương, cậu ấy không còn ba mẹ nữa."

"Không có ba mẹ, có nghĩa là không có ai quan tâm sao?"

"Không có ai quan tâm sao?"

"..."

Chỉ trong lúc dọn sách vở, đôi mắt của Tịch Bối đã ửng đỏ.

Quản gia Cố nhanh chóng đi tới, che tai của Tịch Bối lại, nghiêm khắc dạy bảo với những đứa trẻ tàn nhẫn bên cạnh:

"Chưa ai dạy các con khi học phải giữ yên lặng sao?"

Đám trẻ con náo loạn, chưa kịp nói gì thêm, thầy giáo dạy văn đã đập mạnh vào bảng, lớn tiếng nói:

"Không được nói chuyện nữa!!”

Thường ngày Tịch Bối có chút sợ hãi khi gặp giáo viên môn Ngữ Văn, cả người cậu run lên.

Tuy nhiên, giáo viên cũng không nói thêm gì nữa.

Học sinh lớp dưới có thể đặt sữa vào buổi sáng, ba mẹ Tịch Bối yêu thương cậu như vậy, tất nhiên là không thể quên được.

Giáo viên cầm lấy một chai sữa dâu của Tetra Pak, cúi xuống và đưa cho Tịch Bối.

“Bối Bối," giáo viên cười nhẹ, "Đừng để ý những lời các bạn nói lung tung, các bạn không hiểu gì cả..."

"Cảm ơn thầy," Tịch Bối cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Con không giận đâu, bởi vì ba mẹ đã dạy con phải tôn trọng tất cả các bạn học."

Giáo viên không nhịn được mà quay đầu lại, xoa xoa mắt.

"Nhưng," Tịch Bối nắm chặt chai sữa, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nghiêm túc nói, “Các bạn đã nói sai một điều."

“Con có người quan tâm." Từng chữ một.

Ba mẹ luôn bên cạnh Tịch Bối, ngay cả lúc này, họ vẫn đứng vững sau lưng cậu.

Và Tịch Bối còn có Tần Ý An.

Không chỉ giáo viên môn Ngữ Văn bất ngờ mở to mắt, mà cả quản gia Cố cũng sửng sốt.

"Suốt cả ngày học, Tần Ý An luôn không tập trung.

Cậu hiếm khi sao nhãng, đang học mà cậu luôn nghĩ đến Tịch Bối đang ở nhà.

Vị trí bên cạnh cậu không có ai ngồi, vì cậu không thích gần gũi với người khác, ngoại trừ Tạ Diệp ở sau lưng cậu, hầu hết mọi người đều bắt chuyện với cậu, cậu đều không đáp lại.

Nhưng nếu Tịch Bối đến, cậu chắc chắn sẽ để chỗ cho em ấy ngồi bên cạnh mình.

À, Tịch Bối năm nay học lớp một, Tần Ý An cần ở nhà dạy cậu để Tịch Bối dễ dàng bắt kịp chương trình học lớp hai...

Trước khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, vài đứa trẻ ở cửa đột nhiên kêu lên vài tiếng kinh ngạc, tiếng thì thầm lan rộng, tất cả mọi người đều ngước nhìn nhau.

Cảm thấy có gì đó, Tần Ý An nhìn lên.

Dưới sự khích lệ của quản gia Cố, lúc tan học, Tịch Bối nhút nhát và hồi hộp, cẩn thận nhìn vào bên trong lớp học.

Bỗng nhiên, hai đôi mắt gặp nhau.

Khuôn mặt Tịch Bối nở một nụ cười hiền lành, bước đi nhanh nhẹn với đôi chân ngắn ngủn, cuối cùng cậu đến gần trước mặt Tần Ý An.

“Đoàn Đoàn, sao em... "

"Đây!"

Tịch Bối vất vả rút chai sữa ấm từ trong lòng ra, như cầm trên tay một món đồ quý giá, đặt vào tay Tần Ý An.

Tần Ý An bất ngờ ngẩng đầu lên.

Gương mặt Tịch Bối đỏ ửng, những sợi lông mi cong cong, lấp lánh, mềm mại và tinh tế hơn cả những bông hồng đẹp nhất, giống như một thiên sứ nhỏ xuống trần gian.

"Sữa nhỏ của Đoàn Đoàn," Tịch Bối nói, "cho anh Ý An uống."

______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy