Chương 33: Em sẽ chán anh chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi Tịch Bối uống rượu xong, đôi mắt sáng rực đến mức đáng sợ, ánh mắt đen láy lấp lánh như chỉ có thể chứa đựng hình bóng của một người, và người đó là Tần Ý An.

Cậu uống xong rượu, cảm giác lâng lâng và bất ngờ dâng lên đầu làm cho động tác tay của cậu không còn nhẹ nhàng, cậu đặt cốc thủy tinh xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch".

Lúc này, Tần Ý An cũng có chút mơ màng.

Hầu kết của hắn trượt lên xuống, cảm nhận Tịch Bối chủ động ngã vào lòng mình, mái tóc thơm mùi bạc hà cọ vào ngực.

Hắn lẩm bẩm: "Là một giấc mơ khác."

"Là gì?"

Đôi mắt sáng lấp lánh của Tịch Bối chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Là..."

Là...

Là một câu chuyện dài.

Tần Ý An bỗng nhiên tỉnh táo, nuốt lại hai chữ sắp thốt ra.

Hắn đột ngột nhắm mắt chặt lại.

Những ngày thi vừa qua, dù hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, biểu hiện ra ngoài rất thản nhiên, ai nhìn vào cũng phải kêu lên "học bá chết tiệt", hắn thậm chí còn có thời gian để tiếp tục chơi vài môn thể thao của mình.

Nhưng thực ra, hắn không dễ dàng như vẻ bề ngoài.

Mấy ngày trước kỳ thi vào cấp ba, hắn nhìn thấy trong ngăn bàn của Tịch Bối chất đống những lá thư tình và kẹo.

Trong đó có những cô gái như Giang Uyển Kiều coi Tịch Bối là bạn tốt của mình, tất nhiên cũng có một số cô gái khác có "ý đồ" với Tịch Bối.

Phần lớn những cô gái này đều muốn giải quyết chút nuối tiếc của tuổi thanh xuân.

Dù sao thì, Tịch Bối là người rất tôn trọng các cô gái, cậu không tùy tiện vứt bỏ những phong thư, mà ngược lại từng lá một trả lời, dù là từ chối, cũng không làm họ cảm thấy khó xử, cậu sẽ nghiêm túc khen ngợi các cô gái đó và bảo vệ tâm tư dịu dàng của họ.

Tần Ý An hiểu hành động của Tịch Bối.

Nhưng hắn cũng không biết tại sao trong lòng mình lại có chút thoải mái, lại có chút kỳ lạ.

Ba năm nay, Tịch Bối chưa từng yêu đương, vì cậu đã thề không yêu sớm, và có Tần Ý An "quản lý chặt chẽ" bên cạnh, nên cũng không có khả năng yêu đương.

Vì vậy, đến giờ phút này Tịch Bối vẫn hoàn toàn thuộc về hắn.

Nhưng sự thoải mái này chỉ kéo dài trong chốc lát rồi kết thúc:

Rốt cuộc là tại sao, người thích Tịch Bối lại nhiều như vậy?!

Rốt cuộc là tại sao?!

Dù không có ai trước mặt Tần Ý An kéo kéo dây dưa với Tịch Bối, nhưng chỉ nhìn số lượng phong thư đó, Tần Ý An đã âm thầm bóp nát một đồ vật trang trí bằng nhựa trên bàn học.

Dù Tịch Bối đã nhiều lần nói với hắn "An An là người thân tốt nhất", "An An là người mà em coi trọng nhất trên thế giới".

Nhưng ai biết Tịch Bối khi lớn lên có thay đổi hay không?

Có thể sẽ vô tình nhìn thấy một cô gái mà cậu có ấn tượng trong những phong thư đó, rồi tình cờ gặp gỡ, phát triển thành tình cảm...

Nếu thực sự xảy ra chuyện đó, Tần Ý An thực sự không biết phải làm sao.

Hắn không thể như trước đánh Văn Lễ, cũng không thể như đuổi Tần Tư Vũ ra khỏi cuộc đời Tịch Bối, càng không thể chắc chắn rằng Tịch Bối có động lòng hay không.

Đây chính là nút thắt trong lòng Tần Ý An.

Điều tệ nhất là, Tần Ý An ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó—

Tiếng ồn ào trong KTV rất lớn, cửa hai phòng bao mở ra cũng không thu hút nhiều sự chú ý.

Vì vậy khi Giang Uyển Kiều kéo váy bước vào, ngay lập tức cô mở to mắt nhìn thấy Tần Ý An và Tịch Bối trong góc, như không có ai xung quanh.

Ánh mắt của Tần Ý An chậm rãi dừng lại trên người Tịch Bối, một tay hắn nắm chặt eo của Tịch Bối, tay kia giữ đầu cậu, ôm cậu chặt vào lòng.

Khuôn mặt hồng hào của Tịch Bối vùi vào ngực Tần Ý An, rượu làm cho đầu óc cậu có chút mơ hồ, một lát sau nhỏ giọng nói: "Là gì?"

Tần Ý An không nói gì, im lặng ôm Tịch Bối chặt hơn.

Cảm giác trong lòng giống như trong giấc mơ.

Tần Ý An nghĩ.

Trong giấc mơ, Tịch Bối đúng như Tần Ý An sợ nhất, mỉm cười với một cô gái xinh đẹp, không chỉ chào hỏi cô gái đó mà còn theo sau cô ấy, nói rằng cậu sẽ đi hẹn hò.

Hẹn hò?

Trong giấc mơ, Tần Ý An ngay lập tức tức giận, cúi mặt bắt lấy cổ tay Tịch Bối, ra lệnh cho cậu quay về, "chất vấn" cậu, không phải đã hứa không yêu sớm rồi sao.

Nhưng trong giấc mơ, Tịch Bối không để ý đến hắn, ngược lại còn giật tay khỏi Tần Ý An, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu trở nên nghiêm túc lạnh lùng: Đó là trước đây, sau này em sẽ yêu đương.

——Đó là trước đây, sau này em sẽ yêu đương.

Tần Ý An cảm thấy trái tim mình như bị lời nói đó thiêu đốt. Hắn nghĩ lại việc trước đây không cho Tịch Bối tìm mẹ mới cho Tần Nhị An là không muốn ai can thiệp vào, làm cho họ không thể ở bên nhau mọi lúc.

Giờ thì không còn như vậy nữa, đã ba năm trôi qua, những gì hắn muốn không hề giảm đi, ngược lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tham lam.

Hắn phát hiện chỉ ở bên nhau mọi lúc là không đủ, chỉ coi nhau là gia đình và anh em là không đủ, chỉ là người quan trọng nhất trong lòng nhau cũng không đủ!

Hắn muốn là duy nhất.

Là vị trí duy nhất, không thể bị ai thay thế.

Trong giấc mơ, Tần Ý An nghiến răng kéo Tịch Bối lại, bất chấp sự giãy giụa và phản kháng của cậu, cũng không màng đến cô gái trong mơ sẽ đi đâu, chỉ cắn mạnh vào cổ cậu.

Chàng trai với đôi vai trắng như tuyết, đẹp như mầm non trên núi tuyết.

Tươi mới và mỏng manh, mịn màng và mềm mại.

Tần Ý An chỉ muốn hái mầm non này xuống, cất giữ trong nhà kính của mình.

……

Đó là giấc mơ "không ra gì" mà Tần Ý An đã mơ.

Ba năm trôi qua, hắn gần như đã quen với những giấc mơ kỳ lạ của mình, từ lâu đã bỏ qua sự bất thường này.

Nhưng bây giờ, hắn nhận ra mình không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nữa.

"…Giấc mơ, không phải mơ chúng ta chơi cùng nhau, mà là mơ thấy em không cần anh."

“Đoàn Đoàn," Tần Ý An nói khẽ: “Em sẽ chán anh chứ?"

Hắn trông có vẻ say, nhưng khi hỏi câu này lại rất tỉnh táo.

Tịch Bối sững sờ trong chốc lát.

Hóa ra điều mà Tần Ý An lo lắng là điều này sao?

Hắn lo lắng rằng, Tịch Bối bị hắn quản chặt quá lâu, sẽ chán ngán, sẽ phản kháng, không còn muốn ở bên hắn nữa sao?

"An An," Tịch Bối chớp mắt như hiểu ra: "Em—"

Cậu chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ thấy một bàn tay nhỏ xinh với móng tay sáng lấp lánh đặt lên vai Tần Ý An.

Nhìn theo bàn tay đó, cậu thấy Giang Uyển Kiều với khuôn mặt đầy kinh ngạc, lớn tiếng nói:

"Tiểu Bối, Tần chó uống rượu à? Cậu ta say rồi à?!"

Tịch Bối chớp mắt, khẽ nói: "Đúng vậy, anh ấy say rồi."

Giang Uyển Kiều tiếp tục lớn tiếng: "Trời ơi—Thật kỳ diệu! Tần Ý An cũng biết uống rượu và cũng biết say! Để tôi xem Tần Tư Vũ và Tạ Diệp đâu rồi?"

Cô mơ màng ngẩng đầu tìm trong phòng, sau một hồi lâu cuối cùng cũng thấy hai người gần như nằm trên sàn, ngoài một chai bia, họ còn uống ba bốn ly cocktail có độ cồn không thấp.

"Chết tiệt! Không thể để tôi một mình gánh ba người được chứ?" Giang Uyển Kiều nắm chặt tay: “Mấy người thật là—"

Tịch Bối đang định nói gì đó với Tần Ý An thì bị Giang Uyển Kiều cắt ngang.

Cậu ngây ngô “ừ" một tiếng, nhìn Tần Ý An nhắm mắt với tâm trạng tồi tệ, vùi đầu vào cổ cậu, trông như không muốn để ý đến ai.

Tịch Bối đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào tóc của Tần Ý An.

Có lẽ do rượu, toàn thân Tịch Bối đều nóng bừng lên, những điều trước đây chưa từng nghĩ tới cũng trở nên rõ ràng.

Thực ra Tịch Bối không cảm thấy bị Tần Ý An "quản chặt" là điều tồi tệ.

Không kể lần đầu gặp Tần Tư Vũ, Tần Ý An đến bảo vệ cậu, hay lần bị Văn Lễ đe dọa, Tần Ý An vì cậu mà đánh Văn Lễ, đối đầu với cha, hoặc lần Tần Ý An lạnh lùng từ chối tất cả mọi người, nhưng chỉ vì cậu mà tham gia thi đấu thể thao... Và còn ra lệnh cho cậu không được yêu sớm.

Những khoảnh khắc đó, đều làm Tịch Bối rất hạnh phúc, cậu cảm thấy mình rất quan trọng trong lòng Tần Ý An, cậu nghĩ, như vậy là tốt nhất.

Cậu có thể tạm thời trở thành "người quan trọng nhất" trong lòng Tần Ý An, thực sự rất tốt.

Nhưng, vừa rồi...

Tại sao Tần Ý An lại nói như vậy?

Là vì Tần Ý An sợ Tịch Bối chán hắn, hay là Tần Ý An tự thấy mệt mỏi?

Tịch Bối nghĩ đến khả năng này, cúi mắt xuống, trông có chút buồn bã.

"An An."

Cậu khẽ gọi.

Em sẽ không chán anh đâu.

Giang Uyển Kiều từ bên kia cất tiếng gọi, cô bảo hai nam sinh trong lớp khiêng Tần Tư Vũ và Tạ Diệp lên ghế sofa, đồng thời rút điện thoại ra gọi cho quản gia Cố và bảo Tịch Bối đánh thức Tần Ý An.

“...Tớ biết rồi,” Tịch Bối đáp: “Tớ tới đây.”

Thực ra những ngày này, Tịch Bối cũng đang suy nghĩ về một số điều.

Cậu biết với thành tích của cậu và Tần Ý An, chắc chắn sẽ vào cùng một trường.

Nhưng đến lúc đó, liệu sẽ xảy ra chuyện giống như hồi đầu cấp hai không?

Nếu xảy ra, điều đó có nghĩa là cậu và Tần Ý An phải tách ra.

Nếu vậy thì...

Tịch Bối đột nhiên cảm thấy không vui, đôi mày thanh tú nhíu lại, cậu cắn môi.

Thực ra, Tịch Bối còn một chuyện chưa kể cho Tần Ý An.

Vì Tần Ý An quá lạnh lùng, từng từ chối trực tiếp lời tỏ tình của một cô gái, và công khai tuyên bố sau này sẽ không nhận bất kỳ phong thư nặc danh nào, nên dù có cô gái nào có cảm tình với Tần Ý An cũng đành lén bỏ thư vào bàn học của Tịch Bối.

Tịch Bối biết Tần Ý An sẽ không đồng ý với những lời tỏ tình đó.

Vì vậy, cậu đã làm một việc hơi "xấu".

Cậu không nói cho Tần Ý An biết có người thích hắn, ngược lại lợi dụng việc này để từ chối những phong thư gửi cho Tần Ý An một cách lịch sự.

Làm như vậy... Không phải là tốt lắm.

Tịch Bối biết điều đó.

...

Quản gia Cố nhận được cuộc gọi của Giang Uyển Kiều thì lập tức đến ngay, sau khi gọi điện cho tài xế nhà họ Tạ thì mỉm cười nói với Giang Uyển Kiều vài câu rồi đưa Tần Tư Vũ ra xe trước.

Tạ Diệp theo sau, cuối cùng mới đến lượt Tần Ý An.

Giang Uyển Kiều biết Tịch Bối cũng đã uống một chút nên không thể để cậu xử lý mọi chuyện.

Cô bất đắc dĩ tiến đến định khoác vai Tần Ý An, nghiến răng gọi “Tần chó”, nhưng chưa kịp chạm vào Tần Ý An thì tay cô đột nhiên bị một bàn tay nhỏ lạnh lẽo ngăn lại.

Tịch Bối ngăn Giang Uyển Kiều, lập tức buông tay.

Cậu cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nói với Giang Uyển Kiều: “Chị Uyển Kiều, để An An cho tớ.”

“Anh ấy... Không thích bị người khác chạm vào.”



.🌷
Đọc chương trc hú hét các kiểu vì lố, giờ tui thấy ok rùi😮‍💨
Xưng hô lỗi, lỗi rất nhiều, Tịch Bối gọi Giang Uyển Kiều là chị nhưng vẫn xưng hô tớ cậu bth, và tui còn tưởng rằng Tần Tư Vũ lớn tuổi hơn Tịch Bối nên cứ để Tịch Bối gọi Tư Vũ là cậu giờ thì ngon rồi.
PHẢI SỬA LẠI TỪ ĐẦU!!!! Mà mị lười quá💔
Không những thế Tần Tư Vũ tui còn luôn để xưng hô với Tịch Bối là”anh-em” giờ ngon nốt🐡 thằng chả tỏa nắng đáng yêu này gọi anh Bối nhưng vẫn xưng bth nốt=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy