Chương 46: Heo con tới rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tịch Bối đứng ngây người tại chỗ.

Trước khi thổ lộ với Tần Ý An, cậu đã nghĩ đến rất nhiều kết quả khác nhau.

Có rất nhiều tình huống tồi tệ, chẳng hạn như Tần Ý An cảm thấy cậu thật kinh tởm, thậm chí dù Tịch Bối mơ thấy hắn, hắn cũng không thể chấp nhận được, cả hai người rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh; hoặc là Tần Ý An nhận ra tình cảm của mình sau khi biết Tịch Bối mơ thấy hắn, rồi quay sang hẹn hò với cô gái khác—

Những suy nghĩ vẩn vơ này nếu nói ra, chắc Tịch Bối sẽ thấy hơi xấu hổ.

Tất nhiên, Tịch Bối cũng đã tưởng tượng đến những kết quả tốt hơn, như việc Tần Ý An chẳng hề bận tâm, cậu có thổ lộ cũng chẳng sao, cùng lắm là bị hắn trêu chọc một hai câu.

Nhưng ngay cả trong những tưởng tượng hoang đường nhất, Tịch Bối cũng không bao giờ nghĩ đến một khả năng như thế này.

Đó là, Tần Ý An đã mơ thấy cậu từ ba năm trước.

Và chỉ mơ thấy mình cậu.

"Không được phép vì chuyện này mà ngủ riêng với anh lần sau."

Tần Ý An đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng đưa tay gõ nhẹ vào trán Tịch Bối, giọng nói tuy dịu dàng nhưng hoàn toàn không cho phép cãi lại, dù sao thì chuyện này cũng không thể thương lượng.

"Nghe rõ chưa?"

Tịch Bối chạm vào vùng da trên trán bị hai đốt ngón tay khẽ chạm vào, không hề đau, chỉ có chút tê tê ngứa ngứa, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ tay của Tần Ý An.

"Nghe rồi ạ."

Tần Ý An lúc này mới hài lòng.

Hắn hơi cúi xuống, đặt tay lên tay của Tịch Bối.

"Những ngày gần đây, anh cũng đột nhiên phát hiện ra một điều." Hắn nói: "Một điều rất quan trọng đối với anh."

Tim của Tịch Bối đột nhiên đập nhanh hơn.

Cậu có một dự cảm mãnh liệt rằng điều quan trọng này liên quan đến mình.

"Chuyện gì vậy?" Cậu hỏi theo phản xạ.

Tần Ý An lại chỉ mỉm cười im lặng trong chốc lát.

Hắn đã nhận ra xu hướng tình cảm của mình.

Chỉ có hai từ.

Tịch Bối.

Những băn khoăn và rối rắm trước đây dường như tan biến trong khoảnh khắc hắn tìm ra câu trả lời này và những điều mà trước đây hắn chưa từng nhận ra bỗng dưng nổi lên trên bề mặt.

Tại sao hắn lại có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ đối với Tịch Bối như vậy, ghét những người tiếp cận Tịch Bối, không muốn để cậu rời xa mình dù chỉ một chút?

Tại sao hắn lại mơ thấy Tịch Bối, muốn ánh mắt của cậu chỉ chứa đựng hình bóng của mình?

Tại sao hắn lại cảm thấy lo lắng, ghen tị và bất an khi nhìn thấy Tịch Bối trả lời thư của các cô gái khác, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy phiền vì sự kiểm soát của mình?

Câu trả lời đã rõ ràng từ lâu.

Nhưng hắn đã luôn phớt lờ nó.

Hắn thích Tịch Bối.

Tần Ý An thích Tịch Bối.

Không phải thích kiểu anh em.

Không phải thích kiểu người thân.

Là thích kiểu muốn cưới nhau.

Là thích hơn bất kỳ ai khác, yêu hơn bất kỳ ai khác.

"Trước đây em không phải đã hỏi anh." Tần Ý An đột nhiên chuyển chủ đề: "Về lý do anh kết bạn với Nghiêm Du Nhiên và tại sao lại giao tiếp với cô ấy sao?"

Tịch Bối ngẩn ra, cậu quả thật có chút tò mò.

"Phải…"

"Anh kết bạn với cô ấy là vì cô ấy đưa cho anh vài cuốn sách tâm lý học." Tần Ý An nói: "Và cũng đưa cho anh vài câu hỏi, anh đã làm."

"Anh nhận ra, mình có lẽ không thể thích con gái, nhưng cũng không có hứng thú đặc biệt với con trai."

Kết luận này đến một cách bất ngờ khiến Tịch Bối chưa kịp phản ứng.

"Sao lại như vậy?" Môi cậu khẽ mở ra: "An An làm thế nào mà kết luận được như vậy từ việc kết bạn với cô ấy… Thật sự chuẩn xác chứ? Vậy phải làm sao đây?"

Tần Ý An gật đầu.

Rồi hắn mới khẽ nhếch môi cười.

"Không sao." Hắn nói: "Vì anh phát hiện ra rằng anh không quan tâm."

Hắn chỉ quan tâm đến việc liệu cậu có thể ở bên cạnh hắn hay không.

Tịch Bối vẫn còn lo lắng: "Nhưng mà…"

"Ngốc à." Tần Ý An nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay của cậu: "Bây giờ đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

"Em chỉ cần nhớ rằng, anh sẽ không bao giờ ở bên ai khác, dù đó là con gái hay con trai."

Tịch Bối biết rằng mình như vậy là rất xấu xa.

Nhưng cậu vẫn chớp mắt, trong lòng như thể có một tảng đá lớn vừa rơi xuống.

"Vâng."

"......"

Giang Uyển Kiều vốn đã thề rằng mình sẽ không bao giờ mang bữa sáng cho “con chó Tần” nữa, vì tên xấu xa đó đã khoe khoang chiếc tiramisu mà Tịch Bối làm trước mặt cô, thực sự khiến người khác phải ghét.

Tuy nhiên, cô vẫn là một cô gái không để bụng, Tần Ý An hào phóng chia cho cô một miếng bánh lớn, cô miễn cưỡng nhận lấy và miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Khi Giang Uyển Kiều tò mò hỏi hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì gần đây, Tần Ý An và Tịch Bối chỉ nhìn nhau cười.

Họ là hai người gần nhau nhất trên thế giới này.

*

Trong mắt Giang Uyển Kiều, Tần Ý An không hề muốn rời xa Tịch Bối dù chỉ một chút.

Hắn sẵn sàng nâng niu Tịch Bối trong lòng bàn tay của mình, để Tịch Bối làm bất cứ điều gì cậu muốn trong tầm mắt của mình.

Nhưng có một sự thật rất thực tế trong những năm trung học——Họ phải chọn ban Khoa học tự nhiên hoặc ban Khoa học xã hội, điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ phải chia lớp.

Thực tế, Tịch Bối nghiêng về Khoa học xã hội nhiều hơn là Khoa học tự nhiên, không phải vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là cậu không thích môn Toán.

Nhưng Tần Ý An thì khác, tư duy logic của hắn rất tốt, điểm số của hắn ở các môn Khoa học tự nhiên cũng cao hơn các môn Khoa học xã hội.

Xem ra, kết quả đã được định sẵn trước mắt cả hai người.

Tịch Bối và Giang Uyển Kiều chọn ban Khoa học xã hội, còn Tần Ý An sẽ chọn ban Khoa học tự nhiên.

Khi biết tin này, Giang Uyển Kiều ban đầu vô cùng vui sướng—cuối cùng cũng có người sẽ cùng lớp với cô! Nhưng ngay sau đó là sự lo lắng.

Thật lòng mà nói, Tịch Bối và Tần Ý An chưa bao giờ phải rời xa nhau.

Mặc dù những năm cấp ba thực tế rất ngắn, chỉ như một cái chớp mắt là qua, nhưng khi đối diện với nó, vẫn khiến người ta cảm thấy e ngại.

Giờ đây, ít nhất trong giờ học ban ngày, họ sẽ không thể ở bên nhau, Tần Ý An sẽ thế nào đây?

Tuy nhiên, Tần Ý An không như cô nghĩ, không hề buồn bã hay tức giận.

Tính cách cố chấp của hắn không hề thay đổi, điều thay đổi là thái độ của hắn đối với tương lai.

Trước đây, hắn không hiểu tại sao mình lại muốn Tịch Bối luôn ở bên cạnh, hắn chỉ nghĩ vậy và làm vậy mà không suy nghĩ quá nhiều, hắn tưởng rằng trong tương lai mình cũng sẽ tiếp tục ở bên Tịch Bối như thế.

Trong lòng hắn, không có gì phải giấu giếm, chỉ đơn giản là sự chiếm hữu mãnh liệt.

Nhưng bây giờ, hắn đã khác trước.

Cậu thiếu niên từng tức giận chỉ vì không thể ở cùng lớp với Tịch Bối đã trưởng thành.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được sự lo lắng và băn khoăn mà quản gia Cố đôi khi thể hiện trong ánh mắt.

Hắn biết rằng chỉ nhìn vào những điều trước mắt là không đủ.

Tần Ý An hiểu rằng việc mình luôn muốn ở bên Tịch Bối, là vì hắn thích cậu, là vì không nỡ xa cậu, là vì hắn không thể rời xa cậu.

Một khi đã có suy nghĩ như vậy, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Vì hắn không phải là loại thiếu gia nhà giàu chỉ biết hưởng thụ lợi ích trước mắt, chỉ chơi bời qua loa. Hắn sẽ không dựa vào việc Tịch Bối không biết gì, phụ thuộc vào mình mà hèn hạ dụ dỗ một cậu thiếu niên chưa thành niên ăn trái cấm của vườn địa đàng.

Tần Ý An là người sẽ che chở Tịch Bối khỏi mưa gió và cùng cậu đi đến cuối đời.

Tất nhiên, hắn không muốn Tịch Bối rời xa tầm mắt của mình, nhưng hắn còn muốn có thời gian dài hơn trong tương lai, có Tịch Bối ở bên cạnh mình.

Nếu muốn nhiều, phải chịu đựng nhiều.

Việc chia lớp ở cấp ba, chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi.

Muốn Tịch Bối tham gia vào cuộc đời mình sau này, Tần Ý An còn phải đối mặt với gia đình và cha mình, hắn phải chuẩn bị đầy đủ về cả vật chất và tinh thần, có đủ dũng khí để đối diện với mọi điều sẽ xảy ra trong tương lai.

Thực tế, từ năm lớp 6, Tần Ý An đã có ý thức tiết kiệm tiền và như một miếng bọt biển, hắn hấp thụ kiến thức, âm thầm vun đắp, luôn tìm kiếm cơ hội để một ngày nào đó có thể bùng nổ.

Đến khi lên cấp ba, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một số cơ hội nhờ trực giác nhạy bén của mình, vì vậy gần như vừa đi học vừa làm việc không ngừng nghỉ.

Những ngôi sao thấp thoáng trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo, đêm thu đến rất sớm, làn không khí se lạnh thỉnh thoảng thổi qua, khiến người ta bất giác co rúm lại đôi chút.

“……”

“……Tôi biết rồi, Tạ Diệp, nếu có thời gian thì giúp tôi để mắt đến mấy bước quy trình cuối cùng nhé.”

“Còn một buổi tiệc mừng nữa, cậu đi tham gia đi, mấy ngày nay tôi bận việc ở trường, không đi được.”

“Ừ. Vậy nhé.”

Một cậu thiếu niên dựa vào hàng rào cổng trường, liếc nhìn vào trong khuôn viên trường đầy ánh đèn sáng rực, rồi cúp máy.

Năm nay họ vừa mới lên lớp 12.

Chỉ còn vài tháng nữa là đến tuổi trưởng thành, thân hình của cậu thiếu niên đã hoàn toàn phát triển với chiều cao lên đến một mét tám mấy khiến tỷ lệ cơ thể hắn trông rất xuất sắc; đôi mắt màu thủy tinh của hắn được che phủ bởi một cặp kính gọng vàng, trông hắn thật bình tĩnh và lạnh lùng.

Mái tóc bị gió khẽ thổi bay, để lộ đôi lông mày anh tuấn cùng cấu trúc xương mặt và sống mũi nổi bật.

Đôi môi mỏng mím chặt, hoàn toàn là một vẻ ngoài đủ để khiến người khác phải mê đắm.

Đó chính là Tần Ý An.

Mấy ngày nay hắn xin nghỉ không tham gia tự học buổi tối, bận rộn với công việc, cuối cùng đã hoàn thành một dự án nhỏ với tư cách là một học sinh, có lẽ không lâu nữa chương trình này sẽ xuất hiện trước công chúng.

Tuy nhiên, việc mà người khác có thể tự hào suốt đời thì hắn lại xem nhẹ vô cùng, thậm chí còn không có ý định tham gia tiệc mừng công.

Ngay khi kết thúc, hắn trở lại cổng trường.

Hắn định đón Tịch Bối về nhà.

Trong lúc vui vẻ, hắn mở điện thoại và gửi tin nhắn cho Tịch Bối, người được đặt ở vị trí ưu tiên trên cùng.

“Đinh đoong” một tiếng.

m thanh thông báo đặc biệt của điện thoại vang lên trong lớp học ồn ào không mấy nổi bật, Tịch Bối vội vàng tắt chuông mà chưa kịp nhìn xem Tần Ý An nhắn gì thì đột nhiên bị mấy người xung quanh vây lại.

“Nghe tin vỉa hè, lát nữa tan học thầy sẽ thông báo tin tức về chuyến dã ngoại mùa thu đấy!”

“Tịch Bối, nghe chưa! Sắp có chuyến dã ngoại mùa thu rồi!! Trường mình đỉnh thật! Lớp 10 với lớp 11 tổ chức hoạt động này cũng đã đành, lớp 12 mà còn được dã ngoại mùa thu nữa! Nghe nói các trường khác ghen tị chết đi được haha!”

“Tịch Tiểu Bối!”

Giang Uyển Kiều cũng mỉm cười.

Cô vừa qua sinh nhật mười tám tuổi cách đây không lâu, giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt rạng rỡ và tươi sáng: “Cậu có đang nghe không đấy! Chị sẽ giận đấy nhé!”

“Tớ nghe mà, đại tiểu thư.” Tịch Bối bất đắc dĩ cười: “Tớ biết là sắp có dã ngoại mùa thu rồi.”

“Biết là tốt rồi.” Giang Uyển Kiều cười tít mắt: “Gọi một tiếng chị đi, chị sẽ lo hết đồ dùng cho chuyến dã ngoại mùa thu của cậu, thế nào?”

Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên mấy giọng nói rôm rả: “Chị ơi! Chị ơi!”

Những người bạn thân của cô, bạn cùng bàn của Tịch Bối, thậm chí Nghiêm Du Nhiên cũng chen vào một câu, ý định nịnh nọt lộ rõ.

“Cút cút cút!” Giang Uyển Kiều vừa cười vừa mắng: “Đám mặt dày mấy người!!”

“Chị, chị.”

Tịch Bối nhìn điện thoại, mỉm cười gọi hai tiếng.

Ngay sau đó, cậu nghiêm túc nói: “Tớ thay An An gọi một tiếng, chị Uyển Kiều nhớ chuẩn bị hai phần nhé.”

Giang Uyển Kiều không thể tin nổi, trừng mắt to: “Tịch Tiểu Bối, cậu hư rồi đấy!”

“……”

Tịch Bối cười híp mắt, cúi đầu gõ vài chữ.

【Thanh Đoàn: Đang đợi Heo con tan học ở cổng trường.】

【Tùy Ý Nhiên An: (*ˉ︶ˉ*)】

【Tùy Ý Nhiên An: Heo con tới rồi.】


.🌷
Mệt bộ này rồi nghen, xưng hô làn tui loạn hết lên, không biết tiếng Trung làm tui mệt muốn chết💔 lại phải sửa lại từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy