Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cũng không định nói với giáo viên, căn bản là vô ích cho dù nói giáo viên quản một lần cũng không quản được vĩnh viễn, hơn nữa những tên đó không sợ trời, không sợ đất, nói không chừng còn có thể báo thù lại mình.

Cậu không thể trêu vào, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều chọn đi đường vòng, chính là không nghĩ tới tại nơi này đụng phải, hơn nữa đối phương thế nhưng còn nhớ rõ mình.

Nhìn mập mạp mang theo vài người hướng bọn họ đi tới Điền Chính Quốc có chút bối rối một mình cậu thì thôi đi, lại còn muốn liên lụy bạn cùng bàn có chút bất an muốn chuồn nhanh, đem cà rốt còn lại ăn hết, lo lắng nói:

"Tớ ăn xong rồi, chúng ta đi nhanh đi."

Không thể trêu vào, thì ta vẫn có thể trốn.

Kim Thái Hanh thoáng nhìn qua đám người hướng bọn họ đi tới, bình tĩnh đứng dậy, nhưng Điền Chính Quốc không thể bình tĩnh, vội kéo tay người bên cạnh, quên rằng hắn không thích bị người khác chạm vào.

Mập mạp xa xa liền thấy được Điền Chính Quốc, trí nhớ hắn cực kì khắc sâu, chưa bao giờ thấy ai còn nghèo hơn cả mình, kết quả hôm nay lại nhìn thấy đối phương tiêu phí không ít tiền ngồi đây ăn trưa, xem ra vẫn là có tiền, lần trước quả nhiên bị tên này dùng khổ nhục kế, hắn ghét nhất bị người khác lừa.

Nhìn Điền Chính Quốc còn muốn chạy, mập mạp trào phúng cười cười mang theo đám lâu la, bước tới chặn đường, còn vây quanh bọn họ, dáng vẻ lưu manh nói:

"Chậc chậc, Điền Chính Quốc, còn mang theo học sinh mới tới nơi này mở tiệc lớn sao, như thế nào lại không mời anh đây ăn cơm, lúc trước còn cùng anh giả nghèo hả?"

Không nghĩ tới người bạn ngồi cùng bàn mình nổi danh như vậy, cả các ban khác cũng biết, Điền Chính Quốc suốt ruột nghĩ làm thế nào mới tốt đây, nơi này là căn tin của giáo viên, tên này hẳn là không lớn gan như vậy đi!

"Không, chúng tôi thực sự không có tiền, chỉ đến đây ghé thăm." Điền Chính Quốc nói xong, chính mình cũng không tin được cái lời nói dối trắng trợn này.

Một bên Kim Thái Hanh nghe xong, nhíu mày nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc nói dối sứt sẹo có điểm buồn cười, nhưng vẫn là nhịn xuống.

"Mày cho là tao ngốc hả, hôm nay tao cho mày cơ hội hiếu kính, cho mày mời cơm, bọn tao coi như cũng chỉ thu của mày một trăm đồng là tốt cho mày lắm rồi." Mập mạp cư nhiên còn dùng ngữ điệu bố thí, giống như là người khác phải cảm tạ bọn hắn khi bị vơ vét tài sản vậy.

Điền Chính Quốc vốn không có tiền, có muốn lấy mạng cậu thì kể cả một đồng cũng không có huống hồ gì một trăm đồng.

Ngay lúc Điền Chính Quốc gấp đến độ không biết làm gì, Kim Thái Hanh bên cạnh lên tiếng, ngắn gọn lạnh lùng phun ra hai chữ:

"Cút ngay"

Trong âm thanh tràn ngập sự khinh miệt, ánh mắt lạnh lùng, giống như lũ trước mặt là một đống rác rưởi.

Dáng vẻ khinh miệt của Kim Thái Hanh chọc giận tên mập mạp, hắn chính là chỉ muốn đòi tiền, hiện tại thì thực sự muốn động thủ.

Điền Chính Quốc khóc không ra nước mắt, cậu đương nhiên muốn bịt lại miệng của người bạn cùng bàn này, muốn đem mập mạp đá bay, nhìn đối phương trên mặt tức giận phát run đến dữ tợn, cùng bọn thủ hạ đang giương nanh múa vuốt, Điền Chính Quốc có chút đau đầu, liếc nhìn người bên cạnh.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng quyết sống chết kia của Điền Chính Quốc, nhịn không được nở nụ cười một tiếng, vốn chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, Điền Chính Quốc lập tức bị nụ cười kia mê hoặc, thật sự là rất đẹp mắt, rất đẹp, tuy rằng Điền Chính Quốc giỏi văn nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản để miêu tả, đến ngay cả bọn mập mạp đều có chút ngơ ngác.

Điền Chính Quốc thừa dịp cơ hội này, cầm lấy tay người bên cạnh, sau đó hướng phía sau mập mạp mà hô:

"Chào thầy Cao" Mập mạp và đám lâu la không chút suy nghĩ quay đầu lại phía sau nhìn, nhân cơ hội, Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh đi về hướng một cái cầu thang chạy thật nhanh.

"Chết tiệt, đuổi theo bọn nó." Mập mạp phản ứng lại mới biết chính mình bị lừa, hoàn toàn bị chọc giận, chính mình cũng đem cái thân thể mập mạp đuổi theo.

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh chạy khắp các ngõ ngách trong trường, đến một nơi rất ít người qua lại, tạm thời lũ kia sẽ không tìm được bọn họ, Điền Chính Quốc dựa vào tường thở hổn hển, vô cùng khó chịu, chờ hô hấp ổn định, cậu mới hướng người bên cạnh nói:

"Chúng ta tách ra đi, người bọn họ muốn tìm là tớ, cậu mau đi đi, tớ sợ bọn họ rất nhanh sẽ tìm đến chỗ này"

Kim Thái Hanh chưa nói gì, nghe vậy liền nhíu mày, Điền Chính Quốc lúc đấy nhìn còn thấy khó hiểu, kết quả theo tầm mắt Kim Thái Hanh nhìn xuống, thấy chính mình đang gắt gao nắm chặt bàn tay đối phương.

Khi phản ứng được, Điền Chính Quốc lập tức buông tay ra, lại ngượng ngùng xoa cái ót, nói vài câu xin lỗi.

Kim Thái Hanh thấy chính mình cũng rất kỳ quái, bị Điền Chính Quốc nắm tay, từ đầu đến cuối một chút cảm giác chán ghét cũng không có, lúc trước nếu có người dám làm vậy đã bị hắn một quyền đánh bay.

"Hắn hình như là bị tôi chọc giận." Kim Thái Hanh nhún nhún vai, nói qua loa, dường như cũng không quan tâm lắm.

"Thực xin lỗi, đều vì tớ mà làm liên lụy đến cậu." Nếu không phải vì chính mình, Kim Thái Hanh sẽ không gặp phải tên kia.

"Được rồi, trở lại lớp học, nghỉ ngơi đi." Lần này, Kim Thái Hanh chủ động kéo Điền Chính Quốc đi, nhưng oan gia ngõ hẹp, mập mạp rốt cuộc tìm được bọn họ.

Mập mạp thở phì phò, hung tợn nói: "Bọn mày chạy đi, như thế nào lại không chạy nữa, hôm nay không cho bọn mày nhừ tử, tao không mang họ Tôn!"

"Ha!" Lại là một tiếng cười khinh miệt, Kim Thái Hanh không che dấu đem Điền Chính Quốc kéo ra sau lưng mình, buồn cười nhìn một đám trước mặt:

"Mày không họ Tôn, như thế làm sao làm cháu tao được?"

(Cách chơi chữ, Tôn là họ của tên mập mạp, cũng có nghĩa là con cháu, Kim Thái Hanh là cố ý vặn lời tên mập mạp á, heheh)

Mập mạp nghe đến tức điên, một quyền liền vung lên, Điền Chính Quốc giãy giụa muốn đi chắn đòn, kết quả chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng thật ra, sau vài giây yên lặng, tên kia hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Kim Thái Hanh nắm lấy nắm đấm của đối thủ bằng một tay, sau đó nhẹ nhàng xoay người, cánh tay kia đập mạnh xuống lưng đối phương, bàn tay của mập mạp bị vặn lại, hắn ta ngã lăn xuống đất vì đau đớn, hét lên vô cùng thê thảm.

Bọn đàn em của mập mạp bị Kim Thái Hanh nhìn lướt qua, đều cứng ngắc không dám động đậy, bọn họ cũng không tưởng tượng được lão đại lại ăn đau nằm lăn lộn trên mặt đất, mày nhìn tao, tao nhìn mày, cuối cùng là đỡ người nằm trên đất dậy rồi chạy trối chết.

Điền Chính Quốc trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người chạy xa, lại ngơ ngác nhìn người bạn cùng bàn, Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng cậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười nhìn cậu.

Tóm lại người ngồi cùng bàn với mình lại là cao thủ võ lâm! Điền Chính Quốc lại nhìn về phía người bạn cùng bàn, ánh mắt liền không giống bình thường, hoàn toàn là hai mắt tỏa sáng, sùng bái vô cùng, quả thực như sắp quỳ xuống nhận thầy đến nơi.

Cậu trước kia mỗi lần nhìn đến người khác bị bắt nạt, chính mình cũng bị bắt nạt, lúc đó thật muốn mình là cao thủ võ lâm thì hay rồi, muốn đem những tên bắt nạt đánh cho hoa rơi nước chảy, xem chúng nó còn dám đi bắt nạt người khác không, bất quá tất cả cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Kim Thái Hanh vô cùng thích Điền Chính Quốc nhìn hắn bằng bộ dạng sùng bái này, khóe miệng không chỉ cong lên, còn nâng cằm nói như việc không có gì:

"Tốt rồi, trở lại lớp thôi, nghỉ trưa" Nhìn đồng hồ, còn có một tiếng để nghỉ ngơi, lôi kéo Điền Chính Quốc còn ngẩn người về lớp.

Quạt trần trong lớp quay đều đều, rất nhiều học sinh dựa vào bàn nghỉ trưa, Điền Chính Quốc tuy rằng rất hưng phấn, nhưng vừa rồi cũng trải qua một phen kinh hãi, nhịn không được mệt mỏi vẫn là kê sách ra ngủ.

Kim Thái Hanh buổi sáng ngủ thật lâu, bây giờ không mấy buồn ngủ, bất quá vẫn ghé vào bàn, nhìn Điền Chính Quốc ngủ, hai mắt nhắm lại bộ dạng thật mềm mại, lông mi dài, thỉnh thoảng lại rung rung một chút, giống hai cây quạt nhỏ, có chút đáng yêu.

Lại dùng cái từ 'đáng yêu' ở trên người một nam sinh, mà một chút chán ghét cũng không có, còn có chút thích? Hắn cảm thấy chính mình có gì đó không thích hợp, ngay cả hành động ngày hôm nay đều không bình thường, chẳng lẽ thay đổi môi trường khiến con người thay đổi lớn vậy sao?

Vấn đề là thời điểm hắn còn ở A quốc, hắn cũng chưa gặp tình huống này nên hắn cũng chưa rõ, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, cứ theo cảm giác là được, dù sao hắn hiện tại thấy cậu nhóc cùng bàn này cũng thuận mắt, xem Điền Chính Quốc ngốc ngốc một thời gian, ít nhất cũng không nhàm chán.

Vứt bỏ những cảm xúc không rõ này, Kim Thái Hanh lại nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, bị thu hút bởi bàn tay của cậu.

Tay Điền Chính Quốc so với tay hắn nhỏ hơn rất nhiều, lòng bàn tay bóng loáng mịn màng, nhưng đầu ngón tay lại có chút thô ráp, hắn lập tức để bàn tay Điền Chính Quốc vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mở ra, phát hiện trên mặt mỗi ngón tay đều có vết chai, loại này chính là hình thành theo năm tháng.

Hắn không thể tưởng tượng được Điền Chính Quốc còn nhỏ thế này thì có thể làm cái gì mà tay lại thô ráp như vậy, cũng may vuốt mu bàn tay còn có thịt, vẫn mềm mại bóng loáng, hình như mẹ mình có vài loại kem dưỡng da tay, theo trí nhớ thì tay mẹ mình vẫn luôn mềm mại, buổi tối nhất định gọi hỏi bà ấy.

Sau giấc ngủ ngon, Điền Chính Quốc đi rửa mặt xong cũng có tinh thần, tiết buổi chiều cũng không có buồn ngủ. Lúc học vẫn là dùng chung sách giáo khoa, hơn nữa cậu hiện tại đối với người bạn mới này rất có thiện cảm đến mức muốn bùng nổ kiểu như, này bạn, tôi rất vui được phục vụ bạn...

Kim Thái Hanh có hay không có sách giáo khoa cũng như nhau, dù sao hắn cũng không xem, hắn học ở đây hay không đều giống nhau, bởi làm người thừa kế tập đoàn, gia tộc trước sau như một muốn sắp xếp cho hắn xuất ngoại du học, bất quá, hắn thích cảm giác khi Điền Chính Quốc tới gần hắn.

Trong giờ học, Điền Chính Quốc hoàn toàn không phát hiện người ngồi cùng bàn căn bản không xem qua sách vở, mà vẫn chỉ nhìn cậu.

Cuối cùng khi tiếng chuông kết thúc tiết tự học cuối cùng vang lên, phòng học trong ngoài lập tức trở nên ầm ĩ, mọi người đều bắt đầu thu dọn túi xách trở về nhà, hoặc đi chơi bóng.

Điền Chính Quốc thuộc loại thứ nhất, tan học liền về nhà, chỉ trừ ngày nào phải trực nhật sẽ về muộn hơn.

Kỳ thật, Điền Chính Quốc cũng không muốn trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình, nhưng trừ bỏ cái nhà kia, cậu còn có khả năng đi nơi nào, hơn nữa cậu không đúng giờ trở về nhà làm cơm chiều còn bị chửi, bị đánh, cậu không biết có phải hay không thể chất mình đặc thù, thực sự rất sợ đau, cho nên mặc kệ cha mẹ mình muốn gì, cậu đều cố gắng làm tốt, chỉ cần không bị đánh là tốt rồi.

Kim Thái Hanh ngày đầu tiên chuyển đến đây, cũng không có chuẩn bị trước cái gì, cứ trực tiếp vác cặp đi, nhưng hắn vẫn chờ Điền Chính Quốc thu dọn xong sách vở, hai người cùng nhau bước ra cửa.

"Đúng rồi, tớ còn chưa biết cậu tên gì đâu?" Điền Chính Quốc hỏi có chút ngượng ngùng, cả ngày hôm nay không biết gọi người ta là gì.

"Kim Thái Hanh, hãy nhớ cho kỹ." Kim Thái Hanh gằn từng tiếng nói ra tên chính mình.

"Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh, thật là cái tên hay." Đã biết đối phương tên gì, Điền Chính Quốc nhắc hai lần, cảm thấy rất êm tai, cũng thấy mỹ mãn, vừa cười vừa nói tạm biệt:

"Kim Thái Hanh, buổi sáng ngày mai gặp lại!"

Hướng đối phương phất phất tay, sau đó lưng đeo balo chạy đi.

Thời điểm Điền Chính Quốc kêu tên mình, Kim Thái Hanh lần đầu cảm thấy tên mình gọi lên lại có giai điệu êm tai như vậy, cũng cùng đối phương phất phất tay, nhìn thân ảnh đối phương khuất xa, mới đi đến một chiếc xe hơi màu đen đã chờ lâu, bề ngoài nhìn đơn giản, nhưng bên trong vô cùng xa hoa, tài xế quay đầu hỏi: "Thiếu gia, trực tiếp về nhà chứ ạ?"

Kim Thái Hanh tùy ý dựa cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, không chút để ý trả lời:

"Đi đến tổ trạch, bà ngoại đã về rồi"

Chiếc ô tô màu đen lái xe rời khỏi cổng trường và hòa vào dòng xe cộ đi đến gia tộc lớn nhất của Lâm Thành chính là Thiệu gia, mà Điền Chính Quốc cũng dọc con đường này chạy về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro