Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng bức họa nhà Điền Chính Quốc cùng bức họa bị mất giống nhau, điều này cũng không thể chứng minh bức họa ở nhà Điền Chính Quốc là bức họa bị mất trộm được.

Kim Thái Hanh bình tĩnh nghĩ.

Đối chiếu với các đồ vật trong nhà Điền Chính Quốc, nếu bức họa đó là hàng thật, tuyệt đối là món đồ xa xỉ đối với họ.

Điền Chính Quốc nói bức họa kia là của một người bạn mẹ cậu ấy cho, nếu là sự thật, người này quả thật là một người hào phóng.

Kim Thái Hanh tay chống cằm suy nghĩ một phen, mới mở miệng hỏi: "Chú Ngũ, trong việc này bác có nghi ngờ ai không?"

Chú Ngũ gật đầu, nhìn nhìn bốn phía, phân phó người hầu đều đi ra ngoài, sau đó mới cúi đầu ở bên tai Kim Thái Hanh nói: "Tôi hoài nghi người phụ trách vệ sinh ở khu bên ấy, tên là La Tú Hoa."

Ngũ quản gia không phải người thường, đã đi theo bà ngoại hắn trong công việc của tập đoàn nhiều năm, lại là người có bản lĩnh, nếu ông đã nói là người này, khẳng định chính là người này.

Kim Thái Hanh lại hỏi: "Chồng của bà ta họ gì?"

Chú Ngũ tiếp tục trả lời: "Chồng người này họ Điền, cũng làm vườn ở đó, theo tôi biết đây là một người thành thực."

Chú Ngũ là người nhất định sẽ không bỏ qua cho người xấu nhưng cũng sẽ không oan uổng người tốt.

Chồng La Tú Hoa họ Điền, cái này thật trùng hợp, Kim Thái Hanh cau mày, bình tĩnh hỏi: "Chú Ngũ, đôi vợ chồng này có con cái gì không?"

Chú Ngũ sờ sờ râu, nghĩ nghĩ, không quá mức xác định nói: "Nghe nhóm bảo mẫu nói là có ba đứa nhỏ, con cả học trung học, con thứ là con gái mười tuổi, đứa út là con trai, nghe nói thằng nhóc này vô cùng được chiều chuộng."

Vừa nghe như vậy, Kim Thái Hanh có trực giác Điền Chính Quốc chính là đứa con lớn của hai người này, sự tình lại trở nên phức tạp.

Quản gia xem sắc mặt tiểu thiếu gia nghiêm trọng, nghĩ đến chuyện này làm cho hắn mất hứng liền đề nghị nói: "Thiếu gia, chúng ta có cần báo cảnh sát không, tội này có thể bị bỏ tù, ít nhất cũng 3 năm tù."

Căn cứ tình huống Chú Ngũ nói, Kim Thái Hanh đoán chừng kẻ này nhất định sẽ lại xuống tay lần nữa.

Nhưng hắn cũng băn khoăn, dù sao La Tú Hoa kia có khả năng là mẹ Điền Chính Quốc, nếu báo cảnh sát, chuyện này lộ ra, đối với Điền Chính Quốc sẽ chịu tổn thương rất lớn.

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua quản gia bình tĩnh an bài: "Chú Ngũ, tạm thời không cần báo cảnh sát, trước tiên cứ đem chứng cứ giữ lại, khu nhà bên kia đều lắp thiết bị theo dõi ở các góc chết, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, đừng lan truyền tin tức hôm nay ra, bác đi kiểm tra đồ vật, cũng đừng bảo bị thiếu mất đồ gì, tình huống tiếp theo bác theo dõi rồi báo cho cháu biết, cháu sẽ có giải quyết."

Chú Ngũ cung kính gật đầu, trong mắt đều là tán thưởng, tiểu thiếu gia mới từng này tuổi đã có thể bình tĩnh như vậy, còn có khí thế uy nghiêm.

Tuy rằng không biết tiểu thiếu gia không cho ông báo cảnh sát là có dụng ý gì, nhưng ông tin tưởng tiểu thiếu gia có thể giải quyết chuyện này, không hổ là người thừa kế Thiệu gia.

Nếu tiểu thiếu gia có fan hâm mộ, Ngũ quản gia tuyệt đối là một fan trung thành trong đó.

Ngũ quản gia rời đi, Kim Thái Hanh bắt đầu nghiến răng, trong mắt là ánh lửa phẫn nộ.

Thiệu gia cấp tiền cho người làm công cũng không thấp, bọn họ ở Lâm Thành có thể nói là số một số hai về việc có đãi ngộ tốt đối với người làm, thậm chí bảo hiểm cũng đều mua cho, có biết bao nhiêu người hâm mộ muốn chen vào làm.

Nhưng điều hắn phẫn nộ nhất chính là La Tú Hoa đã là mẹ của ba đứa nhỏ.

Bà ta rõ ràng không cần phải lo ăn lo mặc, mà lại còn làm việc này liệu có nghĩ đến các con mình, nếu bà ta bị bắt, Điền Chính Quốc thân là con cả trên vai sẽ gánh nhiều trọng trách.

Lâm Thành lớn như vậy, đặc biệt chuyện này lại liên quan đến Thiệu gia, nếu bị truyền ra không quá một ngày mọi người đều biết, như vậy Điền Chính Quốc ở trường học làm sao sống yên.

Hắn không muốn Điền Chính Quốc phải chịu một chút tổn thương nào.

Chuyện này chỉ có thể lén giải quyết, tốt nhất là giải quyết dưới tình huống Điền Chính Quốc còn chưa biết gì.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều muốn cùng Điền Chính Quốc đối mặt.

Kim Thái Hanh trở về phòng tắm rửa một hồi, nhìn thời gian không còn sớm tính lên giường nghỉ ngơi.

Vừa nằm lên giường, hắn lại nghĩ tới lời Điền Chính Quốc nói trước lúc hắn rời đi.

Điền Chính Quốc không ngại phiền toái giúp hắn khoanh vùng những điểm quan trọng cần xem, không thể phụ tấm lòng này, hắn liền lập tức đứng lên, lấy sổ mở ra xem những tổng kết quan trọng Điền Chính Quốc làm giúp hắn.

Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc sau một đêm ngủ thật thoái mái từ từ tỉnh lại, hoạt động một chút mắt cá chân, phát hiện không còn đau, đi đường cũng có thể dùng sức, chỉ cần không chạy hoặc đi quá nhanh là được.

Làm cho tâm trạng sáng sớm càng thêm sung sướng.

Tuy rằng hôm qua Kim Thái Hanh dặn cậu ở trong nhà chờ, nhưng bây giờ chân cậu đã không có việc gì, có thể đi xuống đoạn đường bọn họ hay hẹn nhau đứng đợi.

Rửa mặt xong, kiểm tra lần nữa các dụng cụ học tập, Điền Chính Quốc đeo túi vải trên lưng đi xuống lầu, tâm tình tốt, từng tiếng bước chân nghe cũng thực vui tai.

Kim Thái Hanh đem bữa sáng bảo mẫu đã chuẩn bị tốt cho hắn nhét vào trong bao, sau đó liền phi xe đến nhà Điền Chính Quốc.

Nhưng hắn từ xa liền thấy được thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi bình thường bọn họ vẫn hẹn nhau.

Điền Chính Quốc đôi khi thật sự không ngoan, còn tưởng rằng buổi sáng hắn sẽ có phúc lợi ôm cậu kiểu công chúa chứ.

Kim Thái Hanh dừng xe, nhíu mày trừng mắt Điền Chính Quốc: "Không phải bảo cậu ở nhà chờ tôi sao?"

Điền Chính Quốc đang có tâm trạng tốt, ngược lại vui cười trả lời: "Sáng sớm không cần nhíu mày như vậy, không đẹp trai chút nào, chân của tớ đã đỡ lắm rồi, nên muốn đi xuống đây đợi cậu, còn có thể hít thở không khí sáng sớm."

Sợ Kim Thái Hanh không tin, cậu còn hoạt động cái chân bị thương.

Kim Thái Hanh nhìn ra tâm trạng Điền Chính Quốc đang rất tốt, liền cảm thấy tốt hơn, đối với chuyện cậu không nghe lời cũng không tức giận.

Để Điền Chính Quốc lên xe hắn liền chạy một mạch đến trường.

Kì thi giữa kì coi như là một kì thi lớn, hơn nữa còn là kì tuyển sinh chung, nhà trường rất coi trọng, dựa theo thứ hạng mọi năm mà chia phòng.

Điền Chính Quốc ngồi ở phòng thứ nhất, Kim Thái Hanh không có thứ hạng liền bị xếp ở phòng cuối cùng, hai phòng cách nhau rất xa, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh hẹn nhau gặp mặt tại lầu một của khu mình học.

So với chính mình, Điền Chính Quốc càng thêm lo lắng cho Kim Thái Hanh. Trước khi đi vào phòng thi, Điền Chính Quốc luôn dặn dò xem Kim Thái Hanh mang đủ dụng cụ chưa.

Cậu mở balo lôi ra xem, thấy bên trong có bút chì, bút máy, tẩy, thước, bút xóa đều có đem thì mới yên tâm đóng khóa lại.

Xem Điền Chính Quốc còn khẩn trương hơn hắn, Kim Thái Hanh không khỏi mỉm cười.

Kim Thái Hanh: "Cậu đã kiểm tra tới ba lần rồi, đừng quá khẩn trương."

Điền Chính Quốc mới liếc hắn một cái: "Tớ mới không có khẩn trương, tớ là lo lắng cho cậu mang thiếu đồ này nọ, nhớ kĩ giữ tâm trạng ổn định, đem cuộc thi..."

"Đem cuộc thi như đề luyện tập hàng ngày mà làm, yên tâm, có cậu dạy, còn sợ tôi làm bài không tốt sao? Cậu không có tin tưởng vào tôi thì cũng phải tin tưởng vào mình chứ." Kim Thái Hanh đánh gãy lời cậu nói, lại nói thêm vài câu, lưu loát như nước chảy mây trôi.

Điền Chính Quốc sợ mình đả kích đến hắn, vội vàng cổ vũ nói: "Tớ đối với cậu rất tin tưởng, chỉ định nói để cậu rõ hơn thôi."

Kim Thái Hanh nhéo mũi Điền Chính Quốc, còn nói: "Thầy giáo nhỏ của tôi, tôi biết cậu lo lắng, nhưng cam đoan sẽ không để cậu thất vọng, đừng để vì lo lắng cho tôi mà mất tinh thần biết chưa."

Điền Chính Quốc đối với thực lực của mình đương nhiên là tự tin, lúc phụ đạo cho Kim Thái Hanh chính mình cũng củng cố không ít, kì thi giữa kì lần này cậu vô cùng có tự tin.

Cậu chỉ là không yên lòng Kim Thái Hanh.

Trong khoảng thời gian này, Kim Thái Hanh cố gắng như thế nào, cậu đều nhìn thấy, Điền Chính Quốc chỉ sợ mình giảng không tốt làm ảnh hưởng đến hắn.

Hiện tại nhìn hắn tự tin như vậy, Điền Chính Quốc cũng rất vui mừng, bản thân cũng có tin tưởng đối với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngoài miệng nói Điền Chính Quốc đừng vì hắn mà lo lắng, kì thật trong lòng rất thích bộ dạng Điền Chính Quốc vì hắn mà khẩn trương.

Nhưng hắn cũng không muốn tâm lí Điền Chính Quốc bị ảnh hưởng, nhìn nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến, nhắc nhở Điền Chính Quốc: "Sắp đến giờ vào phòng thi rồi, cậu mau đi đi."

Điền Chính Quốc đối với hắn nói cố lên, rồi chính mình đi lên lầu trên.

Nhìn theo bóng dáng Điền Chính Quốc biến mất, Kim Thái Hanh mới vào phòng học, đem balo đặt ở khu để đồ bên phải bục giảng, lấy dụng cụ rồi tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Bởi vì phòng thi của Kim Thái Hanh đều là những học sinh kém cỏi nhất, đại đa số đều là mấy tên côn đồ bộ dáng cà lơ phất phơ, thậm chí có kẻ còn không thèm đi thi.

Người ngồi sau Kim Thái Hanh gõ lên ghế của hắn, dáng vẻ lưu manh nói: "Này, anh bạn, vừa rồi tên bạn ở ngoài của mày thật dong dài không khác gì bà mẹ, mày không phiền nhưng tao thấy phiền chết đi được."

Kim Thái Hanh quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, cho người kia một ánh mắt cảnh cáo câm miệng.

Người của hắn, khi nào thì đến phiên người khác lắm miệng.

Nam sinh ngồi sau kia cũng không nghĩ tới thằng này mới nãy còn cười nói ôn hòa mà giờ lại hung dữ như vậy, không phục định phát hỏa, nhưng nhìn đối phương thân hình cao to, theo bản năng cảm thấy chính mình không thể trêu vào, tỉnh táo sờ sờ mũi, câm miệng không thèm nhắc lại.

Điền Chính Quốc đến phòng thi ngồi vào bàn đầu, vị trí gần cửa.
Phạm Hiểu Đan thời điểm tiến vào phòng thi còn hung hăng lườm Điền Chính Quốc một chút, cố ý tới gần bàn, hất rơi túi bút của cậu,chẳng những không giải thích, trái lại còn mang theo ánh mắt trào phúng.

Đối với khiêu khích của Phạm Hiểu Đan, Điền Chính Quốc chẳng buồn tức giận, cậu cũng không thèm vì việc nhỏ này cùng với một nữ sinh cãi nhau, đem túi bút nhặt lên, mở bên trong ra xem, may mắn là bút không bị hỏng.

Buổi sáng là hai bài thi, giữa buổi sẽ có thời gian nghỉ ngơi.

Môn đầu thi xong, Điền Chính Quốc lấy quyển sổ từ túi sách ra nhìn, hành lang ồn ào đều không ảnh hưởng đến cậu.

Ngay tại lúc cậu đang hết sức chuyên chú, bên phải bả vai cảm nhận một bàn tay chạm vào. Quay đầu nhìn, hóa ra là bạn học Trương Lâm ngồi trước cậu.

Phòng thi Trương Lâm không phải bên này, nhìn qua giống như rất cấp bách, có chuyện gì sao?

Điền Chính Quốc thản nhiên nói: "Cậu đừng vội, có gì từ từ nói."

Trương Lâm thở hổn hển, thần sắc sốt ruột, sau khi bình ổn, mới có sức nói chuyện: "Ha... Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cùng bạn học đang ở toilet phía sau đánh nhau, cậu mau đi xem một chút."

Vừa nghe Kim Thái Hanh cùng người khác đánh nhau, mà bây giờ là thời điểm quan trọng, Điền Chính Quốc đang lạnh nhạt bình tĩnh liền biến thành lo lắng, vội vàng hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Trương Lâm lắc đầu: "Tớ nhìn thấy bọn họ đánh nhau liền chạy tới tìm cậu luôn, cậu hẳn là có thể khuyên được Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc còn chưa nghe xong, liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, vừa chạy vừa cầu cho Kim Thái Hanh trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro