Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oan gia ngõ hẹp, ỷ đông hiếp yếu!

Lúc này đối phương người đông thế mạnh, Điền Chính Quốc càng thêm khiếp sợ, cậu cũng không muốn liên lụy Kim Thái Hanh, nhanh chóng từ dưới đất nhặt lên một cục đá, đặt sau lưng.

Kim Thái Hanh cau mày nhìn đám người kia tới gần, đối phương nhiều người, có kẻ thoạt nhìn cũng không phải hạng xoàng.

Hắn cũng không sợ hãi, mà là lo lắng cho an nguy Điền Chính Quốc.

Nếu chỉ có mình hắn thì còn nhẹ nhàng thoát thân, chỉ là giờ hắn cần phải bảo đảm cho an toàn của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nhỏ giọng với Điền Chính Quốc: "Chờ tôi đếm đến ba, cậu liền chạy thật nhanh về khu dạy học."

Điền Chính Quốc cau mày không đáp ứng, cậu không muốn lần nào cũng phải để cho Kim Thái Hanh bảo hộ mình, cậu không muốn làm con rùa rụt đầu.

Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu không đáp ứng, ngữ khí tăng thêm lại mang theo điểm dỗ dành nói: "Nghe tôi, để tôi cầm chân bọn họ, cậu đi tìm giáo viên tới đây, tôi hoàn toàn trông chờ cả vào cậu đấy."

Điền Chính Quốc có chút uể oải, quả nhiên chính mình chỉ biết liên lụy Kim Thái Hanh, chỉ có thể gật đầu, ở lại chỉ thêm phiền phức, cậu nhất định chạy nhanh đi gọi cho giáo viên tới.

Tên thủ lĩnh mang theo đồng bọn chậm rì rì đến gần hai người, một chút cũng không nóng nảy.

Hắn trong miệng ngậm thuốc lá, lại từ thủ hạ bên cạnh cầm lấy một cây búa, bắt đầu gõ nhịp, giọng điệu trào phúng: "Tao nghe nói có hai con chuột muốn chạy trốn liền quay lại xem, quả nhiên bắt được."

Tên này hừ cười hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp: "Bọn mày là đang thương lượng như thế nào để làm rùa rụt đầu chạy trốn sao, tốt nhất vẫn là nên thương lượng làm như thế nào quỳ xuống đất xin tha đi!"

Hai người cũng không có đáp lại, trong đó, Kim Thái Hanh ánh mắt còn vô cùng lạnh lẽo nhìn về lũ lưu manh.

Tên thủ lĩnh híp mắt nhổ một ngụm nước bọt, bất thiện nhìn đối phương, hắn kiên nhẫn có hạn, không muốn cùng mấy nhóc con này chơi đùa.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng đối phương chuẩn bị động thủ, dùng khẩu hình đối với Điền Chính Quốc kêu: "Một, hai,..."

Đối phương cũng giơ tay, từ phía sau hắn, thủ hạ cùng nhau xông lên.

Kim Thái Hanh nhìn tên thủ lĩnh kia phất tay lên cũng vừa vặn đếm đến ba, lập tức nói với Điền Chính Quốc: "Chạy mau, đừng quay đầu lại!"

Sau đó, chính mình liền vọt lên phía trước, ngăn cản những kẻ đó.

Điền Chính Quốc xoay người chạy đi từ hướng khác, đầu cậu trống rỗng, chỉ nghĩ phải chạy thật nhanh, nhưng lại đột nhiên chậm rãi ngừng lại, khẽ cắn môi, vẫn là chạy quay lại, cậu thật sự không thể để Kim Thái Hanh ở lại một mình.

Lúc này, Kim Thái Hanh cùng những kẻ đó một mảnh hỗn chiến, Điền Chính Quốc quay đầu lại liền thấy một màn, tên thủ lĩnh kia cầm búa muốn từ phía sau đánh lén Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc hô to một tiếng: "Kim Thái Hanh, cẩn thận phía sau!"

Cùng lúc hô to, lý trí đã không còn khống chế được, cậu cầm khối đá to, mặc kệ sống chết định ném thẳng về phía cái tên định đánh lén người kia.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cục đá trên tay Điền Chính Quốc còn chưa kịp ném đi thì tên thủ lĩnh đã bị người khác gắt gao chế ngự trên mặt đất.

"Cấm nhúc nhích, còn nhúc nhích thì biết tay!"

Một đám người mặc cảnh phục cùng với bảo vệ cùng nhau vọt lên, mặt khác mấy tên lưu manh tán loạn muốn chạy trốn toàn bộ đều bị bắt được, quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Kim Thái Hanh cũng có thể thoát thân, nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, Điền Chính Quốc nhắm mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Giản Phỉ đi giày cao gót cũng chạy tới, một chút cũng không bận tâm hình tượng, chạy đến trước mặt hai người mới ngừng được, thở hồng hộc, nhìn Điền Chính Quốc không bị thương, Kim Thái Hanh cũng chỉ là đầu tóc lộn xộn, lúc này mới yên tâm.

Bất quá Giản Phỉ lại có chút tức giận, lo lắng cho bọn họ đến tức giận: "Các em còn nhỏ, có việc gì cũng phải đi báo với giáo viên trước, như thế nào còn tự mình làm xằng bậy, nghĩ mình đang đóng phim hả, may là tới kịp, các em có gì ngoài ý muốn thì ai gánh nổi trách nhiệm đây, người trong nhà cũng sẽ lo lắng."

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cho nhau cái liếc mắt, ngoan ngoãn cúi đầu nghiêm túc nghe Giản Phỉ tận tình khuyên bảo.

Lưu Thanh Thanh cũng theo sau Giản Phỉ chạy tới, nhìn hai người đều không có bị gì, cũng nhẹ nhõm hẳn.

Lại nhìn đến Điền Chính Quốc luôn nghe lời cùng Kim Thái Hanh luôn cao ngạo lạnh lùng, đều ở trước mặt chủ nhiệm lớp ngoan ngoãn, 'phụt' một chút bật cười.

Cô Giản quả là thâm hậu!

Giản Phỉ quay đầu liếc nhìn Lưu Thanh Thanh, trong lòng bất đắc dĩ, toàn là mấy đứa nhóc không biết nghe lời, kêu không nên đi theo đến chỗ không an toàn mà không chịu nghe, định quay lại chuẩn bị giáo huấn cô nhóc đang cười này một trận.

Lưu Thanh Thanh thấy Giản Phỉ định chuyển đối tượng giáo huấn, đôi mắt sáng ngời xoay chuyển, nhìn trên tay Điền Chính Quốc còn cầm cục đá, vỗ vỗ Điền Chính Quốc, trêu chọc nói: "Điền Chính Quốc, không nhìn ra là cậu lại rất dũng cảm nha, ngày thường nhìn cậu hiền khô, không nghĩ còn dám lấy đá cùng bọn kia liều mạng đâu!"

Giản Phỉ cùng Kim Thái Hanh đồng thời cùng nhìn về phía Điền Chính Quốc, đồng thời cau mày, trăm miệng một lời nói: "Thật là quá xằng bậy!"

Điền Chính Quốc: "..."

Bị hai người đồng thời trách mắng, Điền Chính Quốc mới nhớ tới lúc này trong tay mình còn cầm cục đá, giống như cầm củ khoai lang nóng đến phỏng tay, liền ném đến bụi cỏ, ngượng ngùng gãi đầu, cười ngây ngô hai cái, nghĩ cho mọi chuyện qua đi.

Giản Phỉ đang định thêm lần nữa giáo huấn sâu sắc Điền Chính Quốc một trận, thì có cảnh sát tiến lên hỏi chuyện.

Tới giải nguy chính là đại đội trưởng cục cảnh sát Lâm Thành, ông đi lên hỏi ai gọi điện báo nguy.

Kim Thái Hanh tiến lên trước nói: "Là tôi!"

Đại đội trưởng đánh giá Kim Thái Hanh trước mắt so với chính mình không hề lùn hơn, mới nói: "Nguyên lai là cậu báo cảnh sát, đây là bọn bắt cóc Kim Thái Hanh đều bị chúng ta chế phục, nhưng không phát hiện người cậu nói bị bắt cóc đâu."

Đại đội trưởng nhìn Kim Thái Hanh cao to trước mắt rất là tán thưởng, gặp chuyện không xúc động, đúng lúc biết báo cảnh sát, rất bình tĩnh.

Vừa rồi cục trưởng gọi điện cho hắn, nói cháu ngoại của xí nghiệp nổi danh Lâm Thành bị một đám lưu manh vây, khả năng bị bắt cóc.

Còn kêu đích thân đội trưởng hắn tới, đến nơi liền nhìn một màn hỗn loạn, một đống lưu manh vây quanh một học sinh, lập tức bước tới đem người bắt lại, trước đem học sinh kia cứu rồi nói.

"Chú, chào ngài, cháu chính là Kim Thái Hanh, là bạn học của cháu bị bọn chúng gây khó dễ, nhìn bọn họ hung thần ác sát không phải người tốt, vừa rồi lại sốt ruột cùng khẩn trương, nói nhanh quá nên chú nghe nhầm."

Đại đội trưởng cảm thấy lời này có chút không đúng lắm, bất quá hiện tại nhiệm vụ cục trưởng giao cho đã hoàn thành, tiểu thiếu gia kia cũng không có việc gì, người bị nhốt chân chính cũng được cứu ra, phần tử phạm pháp cũng bắt được, có thể báo cáo kết quả công tác, thậm chí là thu hoạch không ít.

Đội trưởng liền gật đầu, nói: "Được, nguyên lai là vậy, bạn học của cậu không có việc gì đi, các cậu đi theo chúng tôi về đồn lấy lời khai."

Lúc này, tiếng chuông môn thi tiếp theo vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về khu phòng thi.

Kim Thái Hanh cũng không nóng nảy, ngược lại rất lễ phép trả lời: "Chú, bọn cháu hai ngày này đều phải đi thi, có thể chờ thi xong rồi bọn cháu đến lấy lời khai được không? Chúng cháu nhất định phối hợp."

Giản Phỉ cũng vội vàng thỉnh cầu: "Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, hôm nay ở trường tổ chức kì thi, hơn nữa còn là kì thi quan trọng, bọn trẻ còn chưa thi xong!"

Học sinh đương nhiên lấy học tập làm trọng, dù sao mấy người này cũng chỉ lấy lời khai bình thường thôi, bọn họ muộn hai ngày ghi chép này cũng không sao, cảnh sát đại đội trưởng gật đầu đồng ý: "Được rồi, vậy các cháu cứ đi thi trước, nhưng sau nhất định phải đi làm khẩu cung."

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đáp ứng xong, Giản Phỉ liền để ba học sinh chạy về phòng thi, không thể chậm trễ kì thi, cô ở đây giải quyết nốt hậu quả.

Kim Thái Hanh lúc đến lầu hai cũng không có đi vào phòng thi mà là đi theo Điền Chính Quốc cùng Lưu Thanh Thanh đến tầng lầu hai người này thi, còn cảm ơn Lưu Thanh Thanh trước khi cô đi vào phòng thi.

Lưu Thanh Thanh hào phóng nói: "Cảm ơn cái gì chứ, bổn nữ hiệp đây thích ra tay tương trợ, giúp những người gặp khó khăn mà!"

Phất tay chào hai nam sinh, liền chạy vào phòng thi.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đi vào phòng thi, mới thật sự an tâm đi xuống lầu, ở lần rung chuông thứ hai mới đi vào phòng thi của mình.

Tôn Uy ngồi tít xa phía sau Kim Thái Hanh, nhìn thấy hắn trở lại mà không tổn hại một cọng lông nào, lập tức nghiến răng đập tay xuống bàn, lũ kia thật vô dụng, mà Kim Thái Hanh này là cái dạng quái vật gì, nhiều người thế mà không làm gì được hắn?

Tên mập mạp đập bàn phát ra tiếng vang, người xung quanh đều xoay đầu lại nhìn, hắn lập tức ghé vào trên bàn, sau đó lại chột dạ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía Kim Thái Hanh, may là không kinh động đến tên kia.

Việc này hoàn toàn không liên quan đến hắn, tất cả đều là do ý đồ xấu của anh em Phạm gia.

Tôn Uy thành thật đem chính mình nghĩ đến vô cùng trong sạch, lại quên mất rằng chính hắn vừa rồi là kẻ gọi điện báo cho đám lưu manh quay lại.

Kim Thái Hanh ngồi phía trên, mím môi, thần sắc ngưng trọng, cả người vô tình tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, hắn đã không sai khi đưa Điền Chính Quốc trở về, Phạm Hiểu Đan khi nhìn thấy Điền Chính Quốc liền có biểu tình khiếp sợ cùng phẫn nộ rồi lại thất vọng, hắn cảm thấy Điền Chính Quốc xảy ra chuyện này, Phạm Hiểu Đan kia nhất định không thoát khỏi có liên quan.

Người ngồi xung quanh đều bị khí tức từ hắn làm cho khiếp sợ, không ai dám lên tiếng lộn xộn, chỉ sợ mình làm gì không phải, sẽ bị ánh mắt sắc bén kia quét qua.

Lần đầu tiên bước vào phòng thi, giám thị còn thấy thật có gì đó không đúng, ông cho rằng học sinh kiểu gì cũng gian lận, thế nhưng kết quả là một đám vô cùng an tĩnh thành thật làm bài.

Điền Chính Quốc đến khi trở về phòng thi rồi vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, cảm giác tất cả những chuyện vừa phát sinh giống như một ác mộng, may mắn có Kim Thái Hanh, cô Giản cùng Lưu Thanh Thanh cứu cậu.

Nghe tiếng chuông vào giờ thi vang lên, nhìn chỗ ngồi Điền Chính Quốc trống không, Phạm Hiểu Đan tâm tình rất là vui sướng, cực kì đắc ý cười, mày tưởng được Kim Thái Hanh che chở thì đắc ý lắm sao, hắn sẽ không vì mày mà xả thân vào nguy hiểm thế đâu, thật đáng buồn cười cho tình bạn hữu nghị mong manh của mày!

Phạm Hiểu Đan đắc ý dào dạt, cho nên lúc Điền Chính Quốc bước vào, cô ta thập phần thấy không thể tin được, mở to hai mắt nhìn, lại còn thấy Kim Thái Hanh đứng ngoài cửa, Phạm Hiểu Đan giận không thể phát tiết, những đắc ý vừa rồi dường như bị người ta đánh cho một cái tát mà bay đến tận chân trời.

Phạm Hiểu Đan giận đến nghiến răng, thủ hạ của anh cô không người nào được việc cả, tất cả là thùng cơm thôi sao?!

Thật tức chết cô, nếu bây giờ không phải đang trong phòng thi, cô nhất định phải nổi bão phát tiết cục tức này.

Phạm Hiểu Đan vịn chặt mép bàn, làm cho bản thân bình tĩnh lại, không sao, Điền Chính Quốc có thể may mắn thoát được lần này, nhưng nhất định không qua khỏi những lần khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro