Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Editor: cái chương này dài muốn đòi mạng!!!!! Dài gấp đôi chương bình thường, mệt quá)

j: lúc edit chương này đang edit giữa chừng thì đt mình sập nguồn nên phải edit lại từ đầu huhu. chương khá dài nên có thể mình sẽ edit sót vài chỗ, có gì mọi người thấy thì nhắc mình nha!
_

Điền Tuấn Tân thấy anh nó không đuổi theo nữa mới dừng lại, thở hổn hển, nhìn đến Điền Chính Quốc không đuổi kịp mình thì rất là đắc ý, đối với cậu làm cái mặt quỷ. Sau đó lại tiếp tục chạy, kết quả hưng phấn quá mức chạy trượt chân vào một bãi nước mưa, thân mình không chịu nổi khống chế mà vồ về phía trước, ngã như chó ăn c**! (Bên mình gọi là ngã sấp mặt đó)

Điền Chính Quốc vừa nhắc nhở xong, lại phát sinh sự tình một cách đột nhiên, cậu tuy là đã chạy tới nhưng lại không kịp đỡ, người đã té ngã trên mặt đất.

Cậu vội tới xem, đem người nằm dưới đất lật qua xem, chỉ thấy cái miệng sưng vù.

Điền Chính Quốc vội vàng kiểm tra toàn thân, cũng may không tổn thương nhiều lắm, chỉ là trên trán trầy một ít, đầu gối hơi hồng, quần áo cũng chỉ bị dính chút nước, đại khái là không có vấn đề gì lớn.

Điền Tuấn Tân hốc mắt hồng hồng, lập tức kêu khóc thảm thiết, Điền Chính Quốc vội dỗ dành: "Không có việc gì, không có việc gì, anh mang em đi thoa thuốc, không đau ha!"

Điền Chính Quốc một bên trấn an, một bên định nâng thằng nhóc dậy, định vào bên trong hỏi người lấy thuốc để bôi, lại giúp đổi lại một bộ quần áo khác, nếu bị sao liền đi bệnh viện.

Điền Tuấn Tân toàn thịt nên ngã rất mạnh cũng không hề gì.

La Tú Hoa nhìn Thiệu lão phu nhân bên kia đã sắp tan cuộc trò chuyện chuẩn bị về chỗ ngồi, lập tức đi tìm Điền Chính Quốc, muốn cậu đem theo con trai nhỏ nhà mình qua bên đó, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ.

Kết quả nhìn đến bàn tiệc đứng đông người lại không nhìn thấy hai người đâu, sốt ruột muốn đi tìm, kết quả bị người ngăn lại.

La Tú Hoa vô cùng tức giận, mắng: "Tôi không thấy trai mình đâu, tôi đi tìm nó, con trai tôi có việc gì các người chịu trách nhiệm được không? Xảy ra chuyện Thiệu gia cũng không tha cho mấy người."

Mấy vệ sĩ nhìn nhau, trong đó có một người nói với mụ: "Chúng tôi vừa rồi nhìn thấy con trai bà chạy ra khỏi yến hội, Điền tiểu thiếu gia cũng đi theo ra ngoài, hẳn là sẽ không có việc gì."

La Tú Hoa hừ một tiếng, tiếp tục mắng: "Các người không làm mẹ, không biết tôi sốt ruột thế nào, tôi muốn ra ngoài tìm con trai, các người cũng muốn ngăn cản sao?"

Mấy vệ sĩ lại nhìn nhau, tiểu thiếu gia bảo bọn họ trông chừng hai mẹ con này tránh làm xằng bậy trong yến hội, nếu bà ta muốn đi ra ngoài kia thì cũng không có gì, vì thế liền cho đi.

La Tú Hoa vội vàng chạy ra ngoài, dọc theo hành lang tìm khắp nơi, kết quả phía sau yến hội thính nhìn thấy Điền Chính Quốc, còn mơ hồ nghe được tiếng trẻ con khóc.

Mụ vội hô: "Điền Chính Quốc, Tuấn Tân làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc nghe được giọng nói của mẹ, một bên đỡ em trai, một bên quay đầu lại, sốt ruột nói: "Mẹ, trời mưa, hành lang trơn, em trai chạy nhanh, không cẩn thận té ngã, con hiện tại dẫn em đi bôi thuốc."

La Tú Hoa vừa nghe, sắc mặt đều đổi, chạy nhanh qua đó.

Mụ đau lòng đỡ Điền Tuấn Tân đứng lên, Điền Chính Quốc cũng theo đó đứng lên.

La Tú Hoa nhìn đến con trai trầy một khối da trên trán, quần áo cũng bị bẩn, đau lòng đem người ôm trong lòng, căm tức nhìn Điền Chính Quốc "Không phải kêu mày trông chừng em mày cho tốt sao? Mày để thế nào mà em mày bị ngã ở đây, còn nghiêm trọng như vậy, làm ăn cái gì không biết, phí công nuôi dưỡng lớn bằng từng này."

Điền Tuấn Tân vừa vào trong lòng mẹ, có mẹ nó chống lưng, không còn sợ nữa, khóc ầm lên, nhắm mắt hô: "Mẹ, đều do Điền Chính Quốc, hắn muốn đánh con, vẫn luôn đuổi theo con, con mới chạy ra đây té ngã, hắn chính là muốn sấn tới giáo huấn con, muốn con ngã chết."

La Tú Hoa vừa nghe xong, lửa giận ngút trời, phẫn nộ nhìn Điền Chính Quốc, lạnh lùng nói: "Tuấn Tân nói có phải sự thật không?"

Điền Chính Quốc cau mày, em trai sao lại lung tung bẻ cong sự thật như vậy, vội vàng giải thích: "Mẹ, con không có, con thấy em trai chạy loạn, mới chạy..."

Lời nói còn chưa có xong, Điền Chính Quốc liền ăn một cái tát thật mạnh vào mặt, mặt lệch sang một bên, cậu bị đánh không kịp phản ứng.

Điền Chính Quốc ngơ ngác, che lại sườn mặt nóng rát, hồng mắt nhìn mẹ, định há mồm giải thích, môi run rẩy lại không nói được gì.

La Tú Hoa hung hăng liếc xéo cậu một cái "Mày cho rằng có lão thái thái của Thiệu gia chết tiệt kia chống lưng, là có thể không coi ai ra gì, mày xem tao ngày thường đối với mày không tốt, hiện tại liền trả thù lên em trai mày có đúng không?"

Đôi mắt Điền Chính Quốc hồng hồng, cố nén không để nước mắt trào ra, lắc đầu giải thích: "Mẹ, con sao có thể nghĩ như vậy, con thật sự không cố ý đuổi theo em trai."

La Tú Hoa xem Điền Chính Quốc giải thích, càng nghĩ càng giận, kể cả không cố ý thì thế nào, tên sao chổi này không cố ý vẫn làm con mình bị thương, nếu cố ý thì không phải con mình bỏ mạng luôn sao, nâng tay lên muốn tát thêm một cái nữa.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái bạt tai tiếp theo.

Cuối cùng, bàn tay La Tú Hoa cũng không có rơi xuống, vệ sĩ Kim Thái Hanh phái đi theo Điền Chính Quốc bắt được tay mụ.

La Tú Hoa nhìn về phía người giữ tay mình, dùng sức muốn thoát ra mà không được, chửi ầm lên: "Ông là ai, dựa vào cái gì cản tôi, đây là chuyện riêng nhà tôi, tôi dạy dỗ con mình thì liên quan quái gì đến các người, cút ngay."

Vệ sĩ nghe xong, cũng không thèm quản La Tú Hoa nói cái gì, cau mày nhìn về phía Điền Chính Quốc.

La Tú Hoa tức đến khó thở, phát hỏa trừng mắt với Điền Chính Quốc "Tốt, Điền Chính Quốc, mày thật là có chỗ dựa vững chắc, tao nói mày cũng không thèm nghe nữa, coi như vợ chồng tao nuôi phải loại lòng lang dạ sói."

Điền Chính Quốc tuy rằng bị hiểu lầm, còn bị tát một cái, cũng không oán hận gì ý tứ của La Tú Hoa, lại nhìn sang vệ sĩ kia, xem ra là người Kim Thái Hanh phái đi theo cậu.

Nhưng La Tú Hoa nặng lời quá mức làm cậu vô cùng kinh ngạc, đầu óc mông lung, vội hướng tới vệ sĩ kia, mang theo khẩn cầu nói: "Cảm ơn chú, nhưng xin chú buông mẹ cháu ra, mẹ cháu hiện tại chỉ là quá tức giận, nhất thời xúc động, bà sẽ không làm gì quá đáng với cháu đâu."

Vệ sĩ chần chờ một chút, nhìn Điền Chính Quốc đang nóng vội, nghĩ người làm việc tốt cũng khó qua được việc nhà, hắn chạy đi thông báo cho tiểu thiếu gia mới được, vì thế buông tay La Tú Hoa, xoay người chạy trở lại yến hội thính.

Điền Chính Quốc vội vàng đi lên trước, muốn xem tay La Tú Hoa, còn quan tâm hỏi: "Mẹ, người không sao chứ?"

La Tú Hoa đẩy Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc bị đẩy mạnh, lui về phía sau vài bước, lui xuống bậc thang, thiếu chút nữa té ngã, may là đứng vững được.

"Mày đừng kêu tao là mẹ, tao không có phúc phận lớn mà có đứa con tốt như mày. Tao căn bản không phải mẹ mày, mày chỉ là cái đồ sao chổi không ai muốn."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, lắc đầu lùi về sau vài bước, không thể tin nhìn La Tú Hoa, cậu không biết vì cái gì mẹ cậu lại nói những lời này tổn thương cậu: "Mẹ, dù con làm sai chuyện gì, mẹ cũng không cần..."

Đánh gãy lời cậu nói, La Tú Hoa cười lạnh: "À, mày không tin? Mày không phát hiện mày lớn lên, một chút cũng không giống người trong nhà sao? Tao hôm nay liền nói cho mày biết, vì cái gì nhiều năm như vậy tao không đối xử tốt với mày,... vì căn bản mày không phải con ruột của tao."

La Tú Hoa hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Mười mấy năm trước, ba mày thấy mày đáng thương, mới đem mày từ chỗ bọn buôn người trở về, bằng không bây giờ mày có thể có cuộc sống yên ổn như vậy sao? Tao nói cho mày nghe, mày chính là cái gánh nặng của gia đình tao, mạng mày dùng để bồi thường cho Tuấn Tân cũng là lẽ thường tình, đây là do mày thiếu Điền gia chúng ta!"

Điền Chính Quốc mặt trắng bệch không thể tin được những lời kia.

Bên ngoài đột nhiên gió to nổi lên, rõ ràng thời tiết còn rất nóng, nhưng gió thổi qua, cậu liền cảm thấy toàn thân đều lạnh, tâm cũng lạnh đi.

Mẹ cậu khẳng định quá tức giận, cố ý lừa cậu, nhất định là lừa cậu!

Điền Chính Quốc run run mở miệng: "Mẹ, nhất định là mẹ gạt con đúng không, con về sau nhất định sẽ không bao giờ làm trái lời mẹ, chúng ta bây giờ về nhà đi!"

Cậu tiến lên, muốn kéo mẹ về nhà, về nhà nhất định sẽ không có việc gì.

La Tú Hoa hất tay cậu ra, nhìn bộ dạng thống khổ của cậu liền cảm thấy hả giận, lọt vào mắt xanh lão thái thái kia thì thế nào, cùng với tiểu thiếu gia kia là bạn bè thì thế nào, còn không phải bị mụ đạp dưới chân sao.

Dù sao, việc đã đến nước này, mụ cũng không muốn ở lại đây, mụ chính là muốn nhìn Điền Chính Quốc phải thống khổ.

La Tú Hoa ác độc cười: "Ha ha, mày cho rằng tao nói láo, nói thật, nếu không phải Đức Toàn cản lại, tao đã sớm muốn tống cổ mày ra khỏi nhà. Mày căn bản là một đứa cô nhi, mày là đồ sao chổi, khắc chết cha mẹ mình. Bọn họ vì bảo vệ mày, tai nạn xe cộ mà chết, để lại cái thứ ghê tởm như mày, tao thấy liền ghê tởm, đã sớm muốn đem mày đuổi đi."

Trên bầu trời, một đạo tia chớp nháy mắt xẹt qua, làm trời đất trong tức khắc sáng một mảnh, tiếng sấm cuồn cuộn thuận thế mà đến, ầm ầm nổ vang trên không trung, nước mưa rơi trên đất ngày càng nhiều, trong khoảnh khắc, mưa càng nặng hạt hơn.

Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Điền Chính Quốc cũng bị rút đi, cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, câu 'mày căn bản chính là cô nhi, mày là đồ sao chổi, mày khắc chết cha mẹ mày' vẫn cứ vang vọng mãi.

Điền Chính Quốc lùi lại phía sau, nước mưa thấm ướt toàn thân, cậu một chút cũng không cảm giác được.

Cậu che tai lại, lắc đầu, cố nén nước mắt, ở trong mưa to cố gào lên: "Mẹ gạt con, con không tin, con không tin!"

La Tú Hoa tiếp tục cười lạnh nói: "Mày không tin thì đi mà hỏi ba mày, ông ta đang ở khu biệt thự bên cạnh đấy."

Bầu trời tiếng sấm vẫn không ngừng, gió lại nổi lên, Điền Chính Quốc nhìn La Tú Hoa gương mặt cười cười không có chút thiện ý nào, vừa lắc đầu vừa lui lại mấy bước, sau đó xoay người chạy biến mất giữa màn mưa đầy trời.

Cậu muốn đi tìm ba mình, hỏi ông ấy cho rõ ràng, ba cậu chắc chắn sẽ không lừa cậu.

Điền Chính Quốc muốn níu lấy cọng rơm cuối cùng này.

Điền Đức Toàn mang theo con gái ngồi ở nhà ăn của biệt thự bên cạnh, Thiệu lão phu cũng chuẩn bị cho họ một bàn tiệc, tất cả đều là mỹ vị, các nhân viên đều đã ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn.

Ông cũng ôm con gái ngồi xuống, thỉnh thoảng vẫn nhìn ra cửa, vợ ông mang con trai ra ngoài làm sao mà bây giờ vẫn chưa trở về, trong lòng không yên.

Bên ngoài đột nhiên sấm sét ầm ầm, mưa như trút nước, lúc này mới buông con gái, đi tới cửa, bên ngoài mưa to gió lớn, cây cối lay động, bên ngoài, ngoài chỗ có ánh đèn đường thì đều là một khoảng đen nhánh.

Cái này làm ông nghĩ tới mười mấy năm trước, đêm mà ông ôm Điền Chính Quốc về nhà, thời tiết cũng như hôm nay, một đêm mưa.

Ông nhìn nhìn đèn đường bên ngoài, lắc lắc đầu, chuẩn bị quay lại bàn tiệc, kết quả thấy một thân ảnh đơn bạc từ trong màn đêm xuất hiện, là Điền Chính Quốc cả người ướt đẫm.

Điền Đức Toàn chớp chớp mắt, phát hiện mình không nhìn lầm, vội vàng hô: "Điền Chính Quốc, con sao không mang theo dù, qua đây tránh mưa, đều ướt hết rồi, đứa nhỏ này!"

Điền Chính Quốc nhìn ba mình từng bước một đến gần, cậu đứng trong mưa, bình tĩnh nhìn Điền Đức Toàn, miệng run run, tận lực áp xuống cảm giác nghẹn ngào, hỏi: "Ba, con không phải con ruột của ba sao? Ba nói đi, mẹ gạt con đúng không, con là con ruột của hai người đúng không?"

Thình lình bị chất vấn làm Điền Đức Toàn ngây ngẩn cả người.

Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng mặt hai người, Điền Đức Toàn thấy rõ thần sắc thống khổ trên mặt Điền Chính Quốc.

Nước mưa không ngừng chảy từ trên đỉnh đầu xuống, đôi mắt Điền Chính Quốc bị nước mưa chảy qua, cậu gạt nước mưa đi, thấy Điền Đức Toàn biểu tình khiếp sợ cùng chần chờ.

Điền Đức Toàn cảm thấy sự tình có chút không xong, khẳng định là bà vợ nhà mình đã đem sự tình nói ra, bí mật che giấu mười mấy năm cuối cùng vẫn là giấy không gói được lửa.

Thở dài một hơi, Điền Đức Toàn đối với Điền Chính Quốc ở trong mưa vẫy tay "Con trai, đi vào đây rồi nói."

Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu hiện tại chỉ muốn biết đáp án, phải... hoặc là không phải.

Điền Đức Toàn nhìn ánh mắt kiên trì của cậu, gian nan gật đầu "Điền Chính Quốc, con thật sự không phải con ruột của chúng ta."

Thân mình Điền Chính Quốc run rẩy, thì ra cậu thật sự là cô nhi, đôi môi run rẩy hỏi tiếp: "Vậy ba mẹ ruột của con đâu?"

"Ba mẹ ruột con... họ bị tai nạn qua đời, chỉ để lại mình con, khi đó con mới ba tuổi." Năm đó, ông từ bà Ma ôm Điền Chính Quốc đi, khi đó chính miệng bà ta nói hai người kia đều đã gặp tai nạn qua đời rồi.

Tiếng gió mưa, tiếng sấm chớp, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn không còn nghe thấy, cậu còn cười hai cái, ngẩng đầu nhìn trời, nước mưa rơi xuống mặt, nhìn màn mưa dày đặc rơi, cậu chỉ không muốn nước mắt mình rơi xuống.

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua Điền Đức Toàn rồi xoay người đi.

Điền Đức Toàn vội vã kêu cậu lại, nhưng Điền Chính Quốc vẫn cứ đi tiếp, bóng dáng cô độc lẻ loi cuối cùng cũng hòa vào màn đêm.

Vệ sĩ nôn nóng ở cửa phòng tiếp khách đi qua đi lại, thường thường hướng vào trong xem, bên ngoài yến hội đã dọn xong, như thế nào mà Thiệu chủ tịch với tiểu thiếu gia còn chưa ra, cũng không biết Điền Chính Quốc thiếu gia hiện tại thế nào.

Hóa ra Thiệu lão phu nhân cùng nhóm khách quý trò chuyện với nhau vui vẻ, liền mời người đến phòng tiếp khách lại ngồi nói chuyện với nhau.

Ngũ quản gia xem thời gian thấy cũng đến lúc, liền đi lên nhắc nhở nói bên ngoài yến hội đã chuẩn bị xong, mong các vị ngồi vào vị trí bắt đầu khai tiệc.

Thiệu Tuệ Phân vỗ cái trán của mình, quả nhiên đã đến giờ, xin lỗi các vị đại lão: "Mọi người xem, ta đều già đến hồ đồ, trò chuyện liền quên mất thời gian, thật là xin lỗi các vị!"

Kim Thái Hanh gấp không đợi được đứng lên, tuy rằng hắn rất muốn lao ra ngoài đi tìm Điền Chính Quốc, nhưng còn nhiều trưởng bối như vậy, hắn chỉ có thể chịu đựng, đi theo bên người bà ngoại từng bước ra ngoài.

Hắn cảm thấy trong lòng có chút loạn cùng bực bội, mạnh mẽ trấn áp lại cơn bất an trong lòng xuống.

Thiệu Tuệ Phân nhìn bộ dạng hắn thất thần, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: "Thái Hanh, con đi trước tìm Điền Chính Quốc, để cậu ấy ngồi cùng bàn với chúng ta đi."

Kim Thái Hanh cảm kích nhìn bà ngoại, nhanh chóng xoay người, vòng qua bình phong rồi chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải vệ sĩ ngoài cửa.

Kim Thái Hanh nhìn vệ sĩ thần sắc sốt ruột, có dự cảm không tốt, hỏi: "Chú sao lại ở đây, sao không đi theo Điền Chính Quốc?"

Vệ sĩ chụp tay mình, vội vàng nói: "Tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng ra, tôi đang có việc cần tìm cậu, Điền tiểu thiếu gia cùng mẹ cậu ấy ở bên ngoài yến hội thính, cậu ấy bị mẹ mình động thủ đánh chửi, định đánh cái thứ hai thì bị tôi cản lại, nhưng Điền tiểu thiếu gia bảo tôi không cần lo lắng, tôi cũng không quản được, liền tới đây thông báo, nhưng ai biết..."

Kim Thái Hanh còn chưa nghe xong, liền chạy nhanh ra ngoài, vội chạy ra hành lang ngoài yến hội, nhưng không thấy bóng dáng một ai, hắn nóng vội chạy về yến hội thính, tìm khắp nơi cũng không thấy thân ảnh Điền Chính Quốc đâu.

Nhưng thật ra lại thấy được La Tú Hoa cùng con trai khí định thần nhàn[1] ngồi trên ghế bắt đầu ăn uống.

Kim Thái Hanh sải bước đi tới, bắt lấy tay đang cầm đũa gắp đồ của La Tú Hoa, chau mày hỏi: "Điền Chính Quốc đâu, cậu ta đi chỗ nào rồi?"

Cả bàn La Tú Hoa ngồi đều hoảng sợ, La Tú Hoa rõ ràng là người làm sai, nhưng lợn chết không sợ nước sôi, dù sao Điền Chính Quốc trên danh nghĩa là con của mụ, không chút nào để ý trả lời: "Tôi làm sao mà biết được, chân mọc trên người nó, nó lớn như vậy làm sao tôi đây quản được."

Kim Thái Hanh tàn nhẫn vặn tay La Tú Hoa, mụ đau quá hô lên "Đau chết mất, bỏ ra!"

Mụ không nghĩ đến một tên nhãi con mười mấy tuổi đầu lại có sức lớn như vậy.

Ánh mắt Kim Thái Hanh hiện lên tia ác độc, trừng mắt nhìn La Tú Hoa, gằn từng chữ: "Điền Chính Quốc xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bà, đặc biệt là thằng coi trai bảo bối này của nhà bà, Điền Chính Quốc bị thương một chút tôi liền trả lại cho các người gấp mười lần."

Kim Thái Hanh dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao trừng hai mẹ con La Tú Hoa rồi xoay người rời đi.

Chạy đến phòng trực bảo vệ của biệt thự, hắn hỏi xem có ai biết Điền Chính Quốc đi đâu không.

Bảo vệ nhìn đến tiểu thiếu gia vì đi tìm bạn học, ô dù cũng không đem theo đã chạy ra ngoài, ông còn cầm dù đuổi theo ra phòng trực ban gọi vài tiếng, nhưng đối phương không hề quay đầu lại một lần nào.

Kim Thái Hanh nghe bảo vệ nói xong trong lòng nhảy dựng, biết chắc Điền Chính Quốc đã xảy ra chuyện, trong lòng hối hận không thôi, sớm biết thế hắn đã để Điền Chính Quốc bên người, mặc kệ thế nào, hắn đáng ra nên thỉnh thoảng ra xem Điền Chính Quốc một chút, quản cái chó má gì xã giao.

Hắn thậm chí hối hận khi đáp ứng bà ngoại tổ chức cái loại yến hội sinh nhật này, đáng ra chỉ cần mời Điền Chính Quốc tới, bọn họ hai người làm một cái sinh nhật đơn giản thì tốt rồi.

Hắn nhìn màn mưa mênh mang, không màng tất cả, xông ra ngoài, mặc kệ ra sao cũng nhất định phải tìm được Điền Chính Quốc.

Bảo vệ nhìn tiểu thiếu gia từ cổng chạy ra ngoài, cầm dù đi theo, vội hô lên: "Ơ, tiểu thiếu gia cậu không cầm dù theo sao?"

Lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ toàn một đám dễ kích động.

Trời mưa ngày càng to, gió cũng càng lớn, không trung sấm sét vẫn ầm ầm, trời lại tối, bảo vệ cửa lo lắng thiếu gia chạy ra ngoài gặp nguy hiểm, vội vàng chạy đến yến hội thính tìm lão phu nhân báo lại.

Thiệu lão phu nhân tiếp đón các vị khách lớn ngồi xuống, sau đó nhìn bốn phía, nghĩ thầm Thái Hanh với Điền Chính Quốc như thế nào còn chưa có tới, bèn kêu Ngũ quản gia đi tìm.

Ngay lúc này, bảo vệ thần sắc hoảng loạn vừa lúc đụng phải Ngũ quản gia đang muốn đi tìm người, cùng Ngũ quản gia kể hết sự tình.

Ngũ quản gia nghe xong, biết mọi chuyện không ổn, vội vàng kêu vệ sĩ ngoài cửa vào, mệnh lệnh bọn họ: "Các cậu mang vài người, chia làm hai nhóm đi tìm tiểu thiếu gia và Điền tiểu thiếu gia, nhớ đem thêm hai cây dù, chạy nhanh đi, nhất định không để bọn họ xảy ra chuyện gì."

Mấy vệ sĩ lập tức hành động, mang theo đèn pin cùng ô ra ngoài.

Ngũ quản gia lại chạy trở vào, tới bên người Thiệu lão phu nhân, cúi xuống bên tai bà nói nhỏ.

Thiệu Tuệ Phân nghe xong, cùng người khách bên cạnh nói vài câu rồi ra khỏi ghế, đi tới bên ngoài yến hội thính, Ngũ quản gia lúc này mới đem toàn bộ sự tình nói ra.

Thiệu Tuệ Phân nhìn trời mưa bên ngoài, cực kì lo lắng, bà nói: "Gọi Sơn, ông nhất định phải mau chóng tìm được hai đứa nhỏ, tôi thật lo lắng..."

Ngũ quản gia gật đầu, trầm ổn nói: "A Phân, bà yên tâm đi, tôi đã phái người đi tìm, còn kêu phòng bếp chuẩn bị canh gừng, cũng kêu người đi đón bác sĩ Ngô tới đây."

Nhìn Thiệu lão phu nhân vẫn còn lo lắng, Ngũ quản gia khuyên nhủ: "Bà đừng quá lo lắng, bác sĩ dặn bà không được quá ưu phiền, bà mau trở về chỗ đi, nơi này còn cần người chủ trì, sự tình bọn nhỏ để tôi lo là được rồi."

Thiệu Tuệ Phân đương nhiên biết không thể bỏ mặc khách khứa, cảm kích nhìn Ngũ quản gia, nói: "Gọi Sơn, nhiều năm như vậy, ông ít nhiều đều đã giúp tôi quản tốt cái nhà này."

Ngũ quản gia lắc đầu: "A Phân, bà đừng nói như vậy, đều là tôi nguyện ý."

Yến hội sinh nhật, nhân vật chính không ở đây, chỉ có thể để lão phu nhân quay lại chủ trì, Ngũ quản gia thì cầm ô đi khỏi yến hội thính.

Bên này, Điền Chính Quốc lang thang trên đường không một bóng người, ánh mắt mê mang đi về phía trước, cậu cũng không biết mình phải đi đâu, chỉ có cái bóng kéo dài trên mặt đất chiếu bởi đèn đường trong trời đêm đầy mưa.

Trong đêm chỉ có tiếng mưa gió, có vẻ vô cùng cô đơn, lạnh lẽo.

Điền Chính Quốc đi trong mưa, mỗi bước đi nước mưa đều bắn sang hai bên, nhưng lại lập tức có nước mưa tuôn vào chỗ cũ, không lưu lại một dấu chân nào.

Bên cạnh chính là Đông Hồ, nước mưa tràn đầy mặt đất cũng trở nên bằng giống như mặt hồ, đèn đường mờ nhạt, nếu không có rào chắn, chỉ sợ không phân biệt được đâu là hồ, đâu là đường.

Điền Chính Quốc cảm giác mình quá nhỏ bé, thế giới này lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ nào cho cậu dung thân.

Cậu kiên trì nhiều năm, vẫn luôn tự an ủi mình hết thảy cuối cùng đều thành nực cười.

Cậu cho rằng ba mẹ cậu không yêu cậu, là vì thời điểm mẹ sinh cậu gặp nhiều trắc trở, cho nên trách tội cậu, cậu đã từng nghĩ nếu cậu không sinh ra thì tốt rồi, mẹ không cần nhìn cậu mà nhớ tới hồi ức thống khổ, ba cũng sẽ không lạnh nhạt như vậy.

Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần mình kiên trì đọc sách, nỗ lực không ngừng, đỗ vào đại học, có công việc tốt, thu nhập không tồi, có thể sinh hoạt của ba mẹ khá hơn, không cần phải đi làm công nhà người khác, như vậy ba mẹ sẽ không chán ghét cậu nữa, hẳn sẽ chia cho cậu một chút tình yêu thương như hai đứa em.

Cuối cùng hết thảy đều là hi vọng xa vời, nơi đó vốn dĩ không thuộc về cậu, cậu có tư cách gì đi oán hận.

Cậu là một cô nhi, một sao chổi, hại chết cha mẹ ruột của mình, cậu muốn biết vì cái gì họ cố gắng cứu cậu, để cậu sống, không phải để cậu đi theo họ thì tốt rồi sao.

Rõ ràng mưa rơi vào người, gió thổi lạnh lẽo, cậu đều không có cảm giác, nhưng vì cái gì tâm cậu lại đau như vậy, đau đến không thể thở được.

Điền Chính Quốc không biết mình có khóc hay không, nước mưa không ngừng từ đỉnh đầu tuôn xuống hòa trên mặt, không phân biệt rõ đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Kim Thái Hanh lao đi tìm Điền Chính Quốc cũng bị ướt toàn thân, nhưng hắn không thể nghĩ được nhiều, hắn lòng như lửa đốt, vừa chạy vừa hô, vẫn luôn cầu nguyện Điền Chính Quốc đừng xảy ra chuyện gì.

"Điền Chính Quốc, cậu ở đâu!"

"Điền Chính Quốc, trả lời tôi!"

Đáp lại Kim Thái Hanh chỉ có tiếng mưa gào gió thét.

Kim Thái Hanh đi tìm thật lâu cũng không thấy Điền Chính Quốc, tức giận đấm vào lan can bên hồ, âu phục đã ướt đẫm, không ngừng nhỏ nước, đem áo khoác vướng víu cởi ra, cầm trên tay, tiếp tục chạy đi.

Điền Chính Quốc, xin cậu đừng xảy ra chuyện gì, nhất định hãy chờ tôi!

Hắn nghĩ Điền Chính Quốc ở Lâm Thành cũng không biết nhiều chỗ, chỉ có thể đi về nhà hoặc trường học, dọc theo đường về Điền gia một đường chạy thẳng, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng một người ở đèn đường phía trước rất giống Điền Chính Quốc, vội vàng chạy qua.

Điền Chính Quốc đứng ở giao lộ nơi cậu thường đứng chờ Kim Thái Hanh, cậu chỉ có thể đến nơi này, kia không phải nhà cậu, cậu mờ mịt đứng trong mưa, không biết phải đi đâu.

Kim Thái Hanh vừa chạy vừa tận lực kêu: "Điền Chính Quốc, đợi tôi, tôi tới rồi!"

Tiếng mưa rất to, nhưng Điền Chính Quốc vẫn nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, là từ phía sau truyền đến, cậu chần chờ quay đầu lại, thấy Kim Thái Hanh sốt ruột nôn nóng vô cùng.

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ đứng nhìn theo hướng Kim Thái Hanh đang chạy tới gần.

Kim Thái Hanh đứng trước mặt Điền Chính Quốc, hai người đứng cách nhau một bước chân, nước mưa chảy qua mặt hai người, đôi môi đều sắp không mở ra được.

Kim Thái Hanh thở phì phò, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Điền Chính Quốc, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, hắn đau lòng cực kỳ.

Kim Thái Hanh giúp cậu lau đi vệt nước trên mặt, bàn tay to che trên đầu cậu, khoác áo cầm trên tay lên người cậu, nói: "Điền Chính Quốc, rốt cuộc tìm được cậu rồi!"

Đôi mắt lúc nãy không có tiêu cự của Điền Chính Quốc rốt cuộc giờ đây lại đang rơi nước mắt, hòa vào nước mưa đang không ngừng rơi trên mặt cậu, toàn thân cậu run rẩy, khóc thành tiếng, trong tiếng khóc, cậu nghẹn ngào nói: "Kim Thái Hanh, tớ không có nhà, tớ không có nhà..."

Kim Thái Hanh vô cùng đau lòng, hai tay dùng sức ôm chặt lấy Điền Chính Quốc, để Điền Chính Quốc tựa vào ngực hắn, nói với cậu: "Điền Chính Quốc, về sau nhà tôi chính là nhà cậu, tôi chính là người nhà của cậu, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu."

.

[1] "Khí định thần nhàn" (氣定神閒): là một cụm từ gốc Hán, diễn tả trạng thái bình tĩnh, ổn định cả về tâm hồn lẫn tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro