Dưới tấm chăn mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi, không... Không phải..."

"Nếu không phải thì là gì? Nàng có người khác?"

Mãi một lúc Max mới hiểu lời chàng. Trong vài khoảnh khắc, nàng hóa đá nhìn đôi mắt rực lửa của nàng. Không may, sự im lặng đó đã khiến Riftan hiểu lầm.

Nghiến răng ken két, chàng khinh bỉ nói. "Trong khi ta vật lộn với tử thần, nàng ở nhà dan díu với kẻ khác?"

"Ôi ôi, không! Không, em không có!"

Câu trả lời của nàng ngập ngừng, và chàng vẫn dồn dập.

"Thế quái nào mà tự nhiên nàng lại nói về ly hôn vậy?!"

"Khi chàng trở về, em... em nghĩ chàng sẽ nói tới ly hôn và kết hôn với nàng ấy... nên..."

"Nàng ấy?" Suy nghĩ một thoáng, chàng nhạy bén đoán được ý của nàng. "Agnes?"

Lúc chàng nói ra cái tên đó, Max trợn mắt. Nàng ngây ngô gật đầu.

Nhưng người đàn ông trước mặt nàng, khuôn mặt đẹp không góc chết, vừa vò đầu vừa buột miệng chửi thề, hơi rối rắm.

"Lũ ngu ngốc toàn nói nhảm nhí." Chàng lầm bầm. Chàng đến ngồi bên giường. Có vẻ chàng đã dịu lại, và chàng bế nàng lên đùi mình.

Chàng như vậy khiến Maximillian ngơ ngác; nàng phản xạ khép chân lại. Riftan dịu dàng và trìu mến ôm mặt nàng kéo lại gần. Và Max ngẩn ngơ thấy chàng đặt môi hôn hết những giọt lệ quanh mắt nàng. Làn mi của nàng run rẩy, và nàng khép mắt lại.

Chàng chậm rãi từng giọt từng giọt hôn đi nước mắt của nàng. Hơi thở nóng hổi làm má nàng hơi buồn, môi nàng hơi mím, tim đập nhanh hơn. Nàng theo bản năng hơi rên rỉ.

Thấy nàng vẫn cảnh giác như vậy, Riftan thở dài sâu kín và vòng tay ôm eo nàng.

"Ta không biết chàng nghe được gì, nhưng ta đã từ chối rồi."

"Chàng từ chối ư?"

Nàng mở to mắt ngạc nhiên; chàng hơi nâng giọng.

"Nàng làm sao đó hả! Nàng nghĩ ta sẽ chấp nhận lời đề nghị điên rồ thế sao?"

Sao lại là 'điên rồ'?! Gả một nàng công chúa xinh đẹp cho chiến binh giải cứu thế gian sao mà điên rồ được chứ?!

"Bọn họ nghĩ gì mà lại dám nói vậy với người đàn ông đã có gia đình chứ? Khi ta nghe chuyện đấy, ta nghĩ đức vua điên rồi."

"Ha, nhưng mà...."

"Bất cứ kẻ nào dám phản bội lời thề trước Chúa, ta sẽ tự tay thiến hắn. Sao nàng lại nghĩ ta sẽ làm việc vô đạo đức như vậy được?"

Chàng nói thật sao?

Nàng nhìn chàng, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Nàng biết các hiệp sĩ rất có đức tin, nhưng chàng cũng vậy sao?

Chàng thẳng thừng từ chối cơ hội trở thành con rể hoàng gia vì một cuộc hôn nhân ép buộc với nàng! Trở thành thành viên hoàng gia sẽ cho chàng địa vị mới, vinh dự và của hồi môn kếch xù. Và đâu chỉ có thế. Con trai của chàng còn có thể ngồi lên ngai vàng ấy chứ.

Vì thế, đương nhiên vợ chàng, người chẳng thể cho chàng được như Agnes, cho rằng quyết định ấy quá điên rồ.

Người đàn ông này... chàng điên rồi.

Chỉ đến lúc đó nàng mới biết, người đàn ông này cực kỳ coi trọng lời thề của họ, và cực kỳ kiên định giữ trọn nó.

Hơn hết cả, chàng chẳng hề có động cơ riêng. Theo lời chàng, chàng đưa nàng đi đơn giản là vì nàng là vợ chàng. Max bối rối, hơi sốc và cắn chặt răng không tin.

"Ha, nhưng..."

Chàng có tỉnh táo không? Có lẽ chàng chẳng biết mình đã bỏ lỡ cái gì đâu.

Quên đi tình cảnh hiện tại, khi nàng dồn hết tâm trí vào câu chuyện, nàng đã táo bạo đáp.

"Ừm, thực ra... Nhưng, ừm, không sao đâu mà. Ôi, Agnes, nàng ấy rất, rất đẹp, lại giàu có nữa."

"Nàng gặp Agnes bao giờ chưa?"

Nàng nao núng. Có phải nàng đang khùng nên mới định đẩy chàng đi?

"Trực tiếp, ừm, thì chưa, nhưng..."

"Sao nàng biết nàng ta đẹp hay không? Ta không thích phụ nữ khùng—thứ lính mới cứ theo đuôi ta như thế."

Ah, nói về hoàng gia như vậy được không đó?

Max nhìn chàng, rối rắm. Khi Riftan đột nhiên nhấc tay, nàng giật mình, thế nhưng vẫn đợi chàng đánh xuống. Nhưng không, chàng chỉ lau nốt những giọt lệ còn vương trên má nàng mà thôi.

"Quên mấy lời đồn nực cười đó đi. Vốn ta cũng không hợp sống trong cung nữa. Ta không muốn sống bám váy công chúa."

"Ha, nhưng..."

"Nhưng đủ rồi đấy! Có phải chuyện đồn thổi chỉ là cái cớ để nàng thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn với ta?" Một tia nguy hiểm lóe trong mắt chàng.

Nàng vội vã lắc đầu, mặt chàng mới lại giãn ra.

"Vậy là đủ. Nếu nàng còn nhắc tới chuyện vô bổ này, ta sẽ không bỏ qua nữa đâu."

Nàng mở to mắt. 'Chàng chịu thật á? Chàng đang nói gì thế?'

Khi nàng còn tự nhàu nhĩ, nàng chợt phát hiện tay chàng đã lần lên lưng làng, và bắt đầu di chuyển. Nàng phản xạ giật mình. Bàn tay chàng chậm rãi du tẩu và luồn vào chiếc chăn đang đắp trên nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro