11. Cẩm nang chia tay bạn gái cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Eunjoo đã biết trước rồi. Cô biết từ khi Sunghoon cứng người lại nhìn Sunoo bỏ mũ bảo hiểm ra, rồi mặc kệ mấy con dốc tối om trước mặt, cậu vừa chạy dẫn đoàn vừa ngoái đầu ra sau nhìn lại. Lại càng khẳng định điều đó hơn nữa khi Sunghoon ngồi cạnh mà không hề hỏi han mình một tiếng, mắt nhìn chằm chằm chỗ mà Eunjoo khá chắc là cần cổ trắng muốt của Sunoo lộ ra mỗi khi cậu ngửa đầu uống một ngụm bia. Cho đến lúc Sunghoon đùng đùng xách Sunoo đứng dậy, Eunjoo không thể không nghĩ rằng người yêu mới của Park Sunghoon mà mấy người ở trong dàn nhạc nói với cô chính là cậu. Ngồi lâu với một đám người nhìn mình vừa tò mò vừa thương hại, Eunjoo mất tự nhiên giả vờ rằng mình có điện thoại rồi đứng lên ra ngoài.
                             
Hai người kia nói gì đó với nhau ở ngoài sân, Eunjoo đứng nhìn hai bóng dáng mờ mờ rồi lùi vào trong bóng tối nhìn Sunghoon vừa xoa tay vừa đi vào. Sunoo vào sau anh không lâu, trên vai cậu còn khoác chiếc áo khoác ngoài của Sunghoon .
                             
Cô gái mặc bộ lễ phục trắng muốt bước ra khỏi bóng tối, Sunoo giật nảy mình chửi lên một tiếng:
                             
"#%!@, đứa điên nào...à, chào em."
                             
Eunjoo mỉm cười hiền lành nhưng lại lặng lẽ đánh giá người trước mặt. Nói năng linh tinh, nhìn qua cũng biết là người đanh đá, tự nhận mình là sao xẹt lại còn có khuôn mặt giống y mình như thế, Kim Sunoo chắc chắn không có cửa bước vào nơi từng có dấu chân cô. Eunjoo tặng cho Sunoo thêm một nụ cười độ lượng, nhẹ nhàng nói:
                             
"Em xin lỗi vì làm anh giật mình. Áo trên vai anh quen quá, của Sunghoon đúng không?"
                             
Sunoo tranh thủ lúc Eunjoo nhìn mình, cậu cũng nhìn lại cô. Bộ dạng cô thật sự đơn thuần thanh khiết, nhưng đã có lần cậu lơ ngơ đi vào hậu trường một buổi hòa nhạc rồi nghe được câu chuyện cô thẳng thừng đá người khác ra khỏi sân khấu vì không thích, mấy thứ ngưỡng mộ Sunoo dành cho cô cũng giảm đi quá nửa. Vừa hỏi han được mấy câu thì cô gái kia đã bảo rằng những chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, Sunoo cũng quá hiểu chuyện cá lớn nuốt cá bé. Ở bất cứ khoa ngành nào trong trường nghệ thuật, người ta luôn luôn đạp lên nhau để sống, danh tiếng của người này được tạo nên từ thất bại của người kia. Sunoo không phải người tốt đến ngu ngốc, anh hiểu suy nghĩ của Eunjoo: cái gọi là công lý cho người lương thiện chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích, cuộc đời bọn họ đang sống chỉ có công lý cho người mạnh hơn. Đương nhiên một cô gái như thế cũng có quyền được nhẹ nhàng yếu đuối bên cạnh người yêu, câu chuyện lần trước đám người Jun và Anna kể Sunoo không nghi ngờ gì cả. Chỉ là lúc này nhìn cô gái rõ ràng là không đơn giản biết được người yêu cũ của mình có người khác mà vẫn tỏ ra yếu đuối nhún nhường, Sunoo đột nhiên muốn phát huy truyền thống đâm chọc thiên hạ của gia đình họ Kim một chút. Đưa hai tay áo ra trước mặt Eunjoo, Sunoo bật ngay chế độ ngây thơ của mình lên.
                             
"Em nói cái này sao? Cái này là áo của bạn trai tôi."
                             
Eunjoo không ngờ được Sunoo sẽ nói như thế, cô im lặng mất một lúc lâu rồi mới nói bằng giọng run run:
                             
"Anh..."
                             
"Tôi làm sao? À, tôi quên chưa giới thiệu với em đúng không? Ngoài việc là sao xẹt tại học viện mà em đang làm giảng viên, tôi còn là bạn trai mới của người yêu cũ của em nữa."

Mắt của Eunjoo đã đỏ lên, Sunoo nhìn cảnh đó tự nhiên cũng thấy muốn ngừng châm chọc cô rồi ra sức bảo vệ, đừng nói đến một Park Sunghoon người thì to lớn mà tâm tư lại yếu đuối. Vậy mà chỉ một phút sau Sunoo đã tưởng mình hoa mắt, Eunjoo gạt đi một giọt nước mắt tưởng tượng, cô cất giọng lạnh lùng:
                             
"Sunghoon không phải là bạn trai cũ của tôi. Ai nói với anh là chúng tôi đã chia tay? Chúng tôi chỉ tạm xa nhau một thời gian thôi, đương nhiên sau này mọi việc sẽ lại đâu vào đấy."
                             
Sunoo mỉm cười, quả nhiên là thế. Anh nhẩn nha nói mấy tiếng trêu tức cô gái đang khinh khỉnh nhìn mình:
                             
"Ai nói? Ngoài Park Sunghoon ra còn ai khác nói với tôi điều đó nữa đâu."
                             
"Vậy thì Sunghoon nói dối anh rồi."
                             
Trung tâm thế giới vẫn đúng là trung tâm thế giới, dù có hạ thấp người mình yêu cũng muốn chiếm được ưu thế trước mặt người khác. Sunoo nhướn mày nhìn Eunjoo, hỏi ngược lại cô:
                             
"Vậy sao? Thì ra bạn trai của em là đồ tồi có sở thích bắt cá hai tay? Vậy em nhớ giữ bạn trai cho thật kĩ, nhắc bạn trai em bớt đi trên đường để chó đuổi rồi chạy lung tung, nếu không Park Sunghoon dễ thành bắt cá nhiều hơn hai tay lắm."
                             
"Anh..."
                             
"Tôi đây."
                             
Muốn cãi thắng người nhà họ Kim đâu có dễ dàng như thế. Sunoo kiên nhẫn chờ cho Eunjoo lên tiếng, anh còn đủ thời gian ngắm nghía bàn tay mình.
                             
"Anh thật sự không hề có một chút xấu hổ nào sao? Cướp bạn trai của người khác, thậm chí chắc chắn đến bây giờ anh cũng biết rằng mình chỉ là phiên bản lỗi của tôi, lại còn ở đây lên mặt dạy đời?"
                             
"À, cái đó,"
                             
Sunoo thôi ngắm tay mình, cậu lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Eunjoo lúc này đang đỏ ửng,
                             
"Bạn trai em không phải là tôi cướp mà tự vác xác đến, hơn nữa tôi không làm phiên bản lỗi của em, chỉ làm phiên bản chuẩn của tôi thôi."

---
                             
Mọi người ở trong gara lục đục ra về. Đêm đã khuya lắm, mặt trăng bắt đầu chuyển sang phía tây bầu trời. Vài người đi qua chào hỏi Sunoo và Eunjoo, chỉ có một mình Sunoo chào đáp lại. Ann nhìn chằm chằm vào hai người liền bị Hojin đẩy ra bãi để xe. Mấy chiếc motor hú còi rồi bật đèn pha sáng trưng lũ lượt kéo nhau rời khỏi gara, Sunoo khôi hài nghĩ con người Sunghoon quá sức kì cục. Ngày đầu tiên gặp cậu thì nói chuyện luật pháp loạn cả lên, bây giờ lại để yên cho bạn bè của mình uống hết vài thùng bia lại bình thường ra về như chưa hề có cuộc nhậu nào xuất hiện. Sunoo chào hết một lượt mọi người rồi quay sang đã thấy Eunjoo bày ra vẻ mặt yếu đuối mong manh như trước. Thầm nghĩ trong lòng không biết có phải thiên tài violon trước mặt mình là người đa nhân cách, Sunoo định mở miệng hỏi thăm thì Eunjoo đã chạy vụt vào gara.
                             
Xốc lại chiếc áo của Sunghoon trên vai mình, Sunoo đàng hoàng bước vào rồi gặp Eunjoo đang ôm cứng lấy Sunghoon mà khóc lên rưng rức. Qua mấy tiếng nấc nghẹn đáng thương, Sunoo gật gù nghe được Eunjoo nói rằng cậu là người ngang ngược ra sao, cậu bắt nạt cô như thế nào. Sunghoon gỡ mãi mà Eunjoo vẫn bám chặt vào người, anh nhìn Sunoo đang bước vòng quanh đống lửa bằng vẻ mặt khó xử.

Có tiếng kéo cửa ở mấy gian nhà bên cạnh, Jun đang lần lượt kiểm tra rồi khóa cửa gara. Đi ngang thấy ba người còn đứng nhìn nhau như thế, anh bỏ qua rồi bước tới gian phòng bên cạnh. Khóa cửa xong xuôi, Jun lái xe ra đường đứng đợi Sunoo ra về.
                             
Sunoo nhìn Sunghoon rồi đột ngột mỉm cười. Cậu cúi xuống cầm lấy một chai bia đã mở nắp nhưng vẫn còn đầy uống một ngụm, cất tiếng nói:
                             
"Park Sunghoon, chia tay thôi."
                             
Tiếng khóc của Eunjoo im bặt, Sunghoon nhân lúc đó đẩy cô ra khỏi mình.
                             
"Em nói gì vậy?"
                             
"Chơi bời đủ rồi, chia tay thôi. Mà có được gọi là chia tay không? Nghe thiên hạ đồn hai người vẫn còn yêu nhau cơ mà. Vậy tôi là, em vừa nói gì nhỉ Lee Eunjoo, người thứ ba đúng không?"
                             
Eunjoo gạt nước mắt ngước nhìn Sunghoon. Dù không phát ra tiếng khóc, nước mắt của cô vẫn thi nhau lăn dài trên gò má:
                             
"Sunghoon, em không hề nói. Anh ấy bảo em phải tránh xa anh ra, nói rằng em không biết xấu hổ mới đi tìm anh như thế."
                             
Sunghoon thôi nhìn Eunjoo, anh ngước lên nhìn về phía Sunoo. Cậu cởi chiếc áo khoác ném lên đống ghế ngồi làm bằng lốp xe, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm. Đáp lại nụ cười của Sunoo, Sunghoon hỏi:
                             
"Kim Sunoo, em vừa rồi đã nói với Eunjoo mấy câu đó?"
                             
Nếu đúng là nói ra những lời đó, Kim Sunoo thật sự đã nói ra được hết tâm tư của Sunghoon rồi. Sunoo nhún vai. Lỡ nhận vai phản diện rồi thì nên đóng cho thật đạt, cậu đặt chai bia xuống đất rồi phủi tay.
                             
"Sao cũng được. Thôi chào người yêu cũ nhé. Tôi cút đây, hai người từ từ nói chuyện."
                             
Sunoo nói giọng mát mẻ rồi quay đi. Vừa nhấc chân đi vài bước thì Sunghoon đã cầm tay cậu kéo lại.
                             
"Anh không cho phép."
                             
Sunoo nhướn mày:
                             
"Không cho phép cái gì?"
                             
"Không cho phép người yêu anh ngồi lên xe người khác."
                             
Eunjoo thành người thừa ở phía sau, cô cắn môi khó chịu nhìn Sunghoon vừa lôi vừa kéo Sunoo mà ánh mắt anh nghiêm túc rõ ràng. Sunoo thì không như thế, vẫn giữ vẻ mặt như thể tất cả đều là một trò đùa, cậu liếc nhìn Eunjoo rồi thản nhiên nói với Sunghoon:
                             
"Đúng rồi, vậy nên tôi mới ra về cùng người khác, nếu không còn chỗ nào cho người yêu anh ngồi?"
                             
"Kim Sunoo, em thà tin người khác chứ không tin anh?"
                             
Cổ tay Sunoo lạnh ngắt, Sunghoon đau lòng muốn cầm cả bàn tay kia lên giấu vào người thì cậu đã giật ra.
                             
"Tin tưởng? Tôi chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe thôi. Ví dụ như chuyện tai tôi nghe được mọi người nói rằng anh vẫn chưa hề chia tay, nghe cả Lucy của anh nói điều đó. Còn ví dụ như tôi nhìn thấy..."
                             
Sunoo với tay ra cột trụ bằng sắt ở ngay sau lưng mình, kéo về một chai đựng nước có màu xanh nhạt còn bốc mùi xăng thoang thoảng. Cậu nhếch mép cười rồi vặn mở nắp chai trong ánh mắt hoang mang của cả Sunghoon lẫn Eunjoo. Một tay cho vào túi quần, một tay Sunoo vươn ra đổ thứ chất lỏng trong chai vào đống lửa đang rùng rùng bốc cháy. Eunjoo hốt hoảng hét lên một tiếng, Sunghoon ngay lập tức kéo cô vào trong ngực mình rồi gào lên:

"Kim Sunoo! Em làm cái ch..."
                             
Dứt khoát ném chai nước còn non nửa ra sau lưng, Sunoo cho cả hai tay vào túi quần thảnh thơi đứng nhìn con người cao lớn đã ôm mình không biết bao nhiêu lần bây giờ lại ôm chặt người khác ở trong ngực. Nụ cười trên môi Sunoo càng rõ ràng hơn, còn âm thanh ở phía Sunghoon đã tắt ngấm. Chất lỏng trong chai chỉ là nước bình thường, Sunoo đã ngửi thử rất nhiều lần khi còn ngồi cùng mọi người quanh đống lửa.
                             
"Thế nào Park Sunghoon? Ví dụ trực quan sinh động đến thế, có cần cảm ơn tôi không?"
                             
Lau bàn tay còn dính một chút nước vào cột nhà sau lưng rồi quay bước đi, Sunoo thu lại nụ cười của mình. Đống lửa gặp nước bốc khói bay mù, Eunjoo vẫn dụi đầu vào trong ngực Sunghoon run rẩy. Sunghoon không sao gỡ cô ra được, đứng trân trân nhìn Sunoo đi về phía Jun đang lịch sự khoanh tay nhìn ra đường. Con người đó mới có mấy ngày không gặp, không biết chạy show kiểu gì mà gầy đi quá mức. Đôi vai cậu dù đã mặc hai lớp áo khoác nhìn vẫn rất mỏng manh. Trước khi lên xe, Sunoo quay lại nhìn hai người đang ôm nhau ở trong gara. Bắt gặp ánh mắt của Sunghoon, cậu nở nụ cười tươi như những ngày yêu nhau trước đây, nụ cười mà Sunghoon luôn cấm Sunoo đem ra khoe người khác.

--
                             
Không còn Sunoo ở đó, Sunghoon dễ dàng đẩy được Eunjoo ra. Cô thổn thức nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương vô cùng:
                             
"Sunghoon, cảm ơn anh."
                             
"Cảm ơn cái gì?"
                             
"Cảm ơn vì đã chọn em."
                             
Sunghoon đi về phía chiếc áo khoác Sunoo để trên ghế, nhặt lên rồi hài lòng ngửi thấy mùi nước hoa thơm lạnh của cậu cũng đã lẫn vào với mùi nước hoa nồng hơn của anh. Tay chạm phải chiếc điện thoại trong túi áo, Sunghoon lấy ra vu vơ bấm rồi hơi mỉm cười khi đọc được một tin nhắn vừa gửi đến vài phút trước đây. Vừa mặc áo khoác vừa nhìn Eunjoo còn thẹn thùng đứng đó, Sunghoon lơ đãng hỏi lại cô:
                             
"Chọn em cái gì?"
                             
"Chuyện lúc nãy..."
                             
"À, chai nước của Sunoo?"
                             
Eunjoo gật gật đầu. Sunghoon nhăn mặt.
                             
"Ý em là chọn em theo bài toán hai người cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai lên trước?"
                             
"Không phải sao? Anh rõ ràng đã..."
                             
Chưa để Eunjoo nói hết câu, Sunghoon đã lắc đầu.
                             
"Đương nhiên không phải. Anh không biết nói ra mấy lời này có làm em bị tổn thương không, nếu hai người rơi xuống nước thì anh sẽ cứu em nhưng là vì Sunoo biết bơi rồi. Có khi Sunoo còn cứu em lên trước anh nữa. Còn việc vừa xảy ra, anh kéo em lại là vì em ở gần anh hơn."
                             
Eunjoo dường như đã câm nín vì sự thật mà Sunghoon vừa nói. Rồi khi Sunghoon một tay kéo sập cánh cửa gara lại, anh quay sang nói với Eunjoo còn đứng một bên không biết làm gì:
                             
"Vả lại lúc nãy anh chưa kịp kéo em thì em đã nhảy vào người anh rồi."
                             
Con đường về nhà của Eunjoo chưa bao giờ lạnh như thế. Càng lạnh vì Sunghoon nói với cô rằng đừng ôm mình chặt quá, Eunjoo càng giận Sunoo đến thấu xương.
                             
Sunghoon thì từ lúc đội mũ bảo hiểm vào anh đã cười mãi, người yêu của Park Sunghoon thật sự quá ngầu rồi. Tin nhắn kia vỏn vẹn có mấy chữ "chừng nào nhổ cỏ sạch gốc rồi hãy quay về đây", mà Sunghoon thấy còn có giá trị hơn cả một bức thư tình viết đầy những câu "anh yêu em" "anh thương em" hay "anh tin tưởng em" mà mấy kẻ yêu nhau vẫn thường hay viết.

--

Xe của Jun dừng trước cửa nhà nhanh hơn khi Sunghoon chở Sunoo rất nhiều, Sunoo tháo mũ bảo hiểm đưa cho anh rồi đứng lại có ý muốn nói chuyện. Jun cởi mũ ra, vuốt sơ mái đầu nhuộm màu lam của mình rồi cười cười nói:
                             
"Suốt cả buổi tối anh còn nghĩ em thật sự là một người rất hay ho, tiếc rằng Sunghoon đến trước. Sau đó anh lại thấy hình tượng sụp đổ mất rồi."
                             
"Ý anh là?"
                             
Jun chỉnh sửa lại chiếc găng tay đã hơi lỏng ra của mình, anh trả lời Sunoo:
                             
"Cái cách bắt người ta lựa chọn trong tình huống cấp bách bao giờ cũng tiêu cực."
                             
Sunoo nghiêng đầu cười:
                             
"Em không nghĩ sẽ bắt Sunghoon chọn gì cả. Ví dụ em là Sunghoon trong trường hợp đó, em sẽ chỉ chọn người gần nhất để cứu thôi. Em đâu phải con gái để mà phân tích mấy thứ bản năng yêu thương gì đó rồi khóc lên khóc xuống khi người yêu không chọn mình."
                             
Nghe được câu trả lời của Sunoo, Jun kéo nốt khóa kéo của chiếc găng tay rồi gạt chân chống lên. Anh giả vờ buồn bã nói:
                             
"Bây giờ anh lại thấy tiếc hơn vì không gặp em sớm rồi."
                             
Jun cười lớn, anh nổ máy phóng xe khỏi khu nhà đã chìm trong giấc ngủ.
                             
Mở cửa đi vào nhà, Sunoo càng nghĩ đến khuôn mặt ngơ ngác của Sunghoon khi bị Eunjoo ôm chặt cứng lại càng thấy buồn cười. Cậu nói chia tay rồi làm vậy chỉ muốn để cho Sunghoon có cớ mà lùi lại giải quyết êm đẹp chuyện người yêu cũ. Ngày tháng còn dài , dọn dẹp tượng đài mang tên Lee Eunjoo đi rồi yêu đương sau cũng chưa muộn. Chứng kiến Eunjoo thoắt hiền thoắt dữ như vậy lại còn nói dối không chớp mắt, Sunoo hoàn toàn gạt bỏ hết những nghi ngờ về độ chân thực trong lời nói của Sunghoon.
                             
Chỉ là Sunoo không ngờ đến việc Eunjoo chính là chất xúc tác cho lời sấm truyền hai người yêu nhau thì chắc chắn gây nguy hiểm cho xã hội mà ông Kim từng nói trước đây. Park Sunghoon gặp phải Kim Sunoo lại vác theo cả hàng khuyến mãi là Lee Eunjoo, thế giới sau này của bọn họ quả thật trở nên vô cùng náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro