7. Người lạ, người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo có rất ít bạn bè, dù ban nhạc của cậu ngày càng nổi tiếng. Loanh quanh chỉ có vài thành viên trong ban nhạc, dần dần tất cả cũng đều trở thành bạn của Sunghoon. Mấy đứa trẻ ở bệnh viện cũng đã quen với anh, một vài đứa dám chạy ra lôi Sunghoon lại mỗi khi anh chuẩn bị đứng dậy nhảy nhót cản trở công cuộc thưởng thức giọng hát của Niki. Dù là như vậy, Sunghoon vẫn chưa một lần giới thiệu Sunoo với bạn bè mình. Mấy người ở công ty của Sunghoon thì Sunoo không tha thiết lắm, nhưng cậu đặc biệt tò mò không biết hội trai đẹp thường xuyên cởi trần khi sửa motor của Sunghoon trông như thế nào.

Một đôi lần Sunoo đem điều đó ra thắc mắc, Sunghoon thẳng thừng đáp:

"Không được, anh không muốn người yêu anh thấy trai đẹp rồi lại quên mất đường về với anh."

Nói câu đó xong, Sunghoon tiếp tục lúi húi nghiên cứu chiếc xe. Tiết trời mùa đông làm cho anh không cởi áo được như mấy tháng trước, nhưng Sunoo vẫn không nhịn được mà leo lên xe ngồi không cho Sunghoon tiếp tục làm việc. Bởi vì tướng tá Sunghoon đứng cạnh chiếc motor thực sự đẹp, hoặc bởi vì đến cả Niki mà Sunghoon cũng bày đặt ghen tuông, Sunoo chưa một lần nghi ngờ độ thực thà trong câu trả lời của anh rằng Sunoo thấy trai đẹp rồi sẽ quên mất lối về.

Mấy show diễn mùa Giáng Sinh của ban nhạc Sunoo luôn được xếp dày đặc, có mấy buổi cậu phải hát đệm cho Jake vì giọng anh đã khản đặc sau khi liên tục chạy qua vài điểm biểu diễn chỉ trong một ngày. Show diễn cuối cùng trong ngày chủ nhật trước Giáng Sinh là ở quán bar của Sunoo. Jake được nghỉ hẳn, anh ngồi quàng khăn kín mít cạnh Sunghoon, thỉnh thoảng lại nhịn ho đến đỏ bừng cả mặt mũi.

Ở trong không gian ấm áp vì đèn nến cùng với cây thông rực sáng, Sunghoon mắt sáng long lanh thỏa mãn nhìn Sunoo đang hát ở trên sân khấu nhỏ bằng gỗ đã cũ. Giọng hát của cậu hay tới nỗi làm Sunghoon tạm quên mất việc người đang đệm đàn bên cạnh là Niki. Jake nhìn vào trong ánh mắt của Sunghoon, ngao ngán lắc đầu.

"Park Sunghoon, đã bao giờ nghe câu "người tình trong mắt hóa Tây Thi" chưa?"

Sunghoon chăm chú lắng nghe Sunoo hát, mất vài lần Jake nói anh mới quay sang hỏi lại:

"Tây Thi là ai?"

"Ờ, thôi."

Jake thảm não đáp lời vì biết rằng Sunghoon chỉ trả lời cho qua chuyện. Anh học theo Sunghoon nhìn lên sân khấu, rồi tự cảm thấy thực ra Sunoo đứng ở vị trí của mình lại tốt cho đội hình rất nhiều. Cậu mặc một chiếc áo len dày màu cà phê sữa, đeo một đôi kính gọng tròn nhìn rất đáng yêu. Không biết Sunghoon nuôi kiểu gì mà Sunoo có gầy đi một chút, bù lại đôi mắt cậu cũng nhảy nhót mấy đốm sáng vui vẻ hơn ngày thường. Đến Jake ngày nào cũng gặp Sunoo mà còn nhìn đến mê mải, chẳng trách buổi biểu diễn vừa kết thúc đã có người ở dưới bar chạy tới tìm Sunoo.

Người tới tìm Sunoo là một chàng trai không khác mấy với Sunghoon. Khi Sunghoon đi tới, Sunoo đang đứng nói chuyện bên giá đặt micro. Hai tay cậu đặt hẳn lên giá, không biết người kia nói gì mà nụ cười của Sunoo càng ngày càng rạng rỡ. Dù đã vài lần nhận nhầm từ bố đến chị gái của người yêu, Sunghoon vẫn không nhịn được mà trực tiếp nắm lấy tay Sunoo kéo xuống bên cạnh mình. Sunoo không phản đối, cậu đan chặt tay mình trong tay Sunghoon rồi đi xuống khỏi sân khấu, mắt vẫn nhìn người đối diện tươi cười:

"Hojin, đây là bạn trai tôi."

Sunoo níu tay Sunghoon lại đàng hoàng giới thiệu, Sunghoon cũng dừng bước rồi ngoảnh nhìn người kia. Hai đôi mắt vừa gặp nhau, cùng một lúc cả hai đều lên tiếng:

"Park Sunghoon ?"

"Jung Hojin ?"

Hojin hết nhìn Sunoo rồi lại đến Sunghoon, nụ cười trên môi cậu có hơi nhạt đi mất. Sunghoon thì bối rối buông lỏng tay Sunoo ra một chút rồi lại nắm chặt hơn.
Sunoo quay về phía Hojin:

"Hai người quen nhau?"

"À, bọn tôi ở chung hội motor."

Hojin trả lời hơi e dè, lại nhìn Sunghoon như đánh giá. Sunoo rõ ràng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu vui vẻ kéo Sunghoon và Hojin đi tới một bàn trống rồi gọi một ít đồ uống. Trái với suy nghĩ của Sunoo rằng nếu gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy sẽ có nhiều chuyện để hỏi, ít nhất Sunghoon cũng sẽ thắc mắc vì sao Sunoo lại quen với Hojin, hai người kia chỉ lặng lẽ ngồi uống, thậm chí không nhìn đến nhau. Tới khi chào nhau ra về, Hojin vẫn nhìn Sunghoon lẫn Sunoo bằng một cái nhìn dịu dàng buồn bã rồi lên xe nổ máy đi nhanh. Sunghoon cũng không nói gì nhiều, anh kiên quyết không cho Sunoo đội mũ bảo hiểm mà tự mình đội lấy cho cậu, sau đó lái xe đi ngược hướng về nhà Sunoo.

Gió lạnh như roi quất vào người Sunoo, cậu biết rằng Sunghoon còn hứng nhiều gió hơn mình nhưng cậu vẫn vít tay ga thật mạnh. Tiếng động cơ gầm rú trong đêm vắng bỗng nhiên làm cho Sunoo có cảm giác khó hiểu, cậu vòng tay ôm chặt lấy Sunghoon rồi nhắm mắt mặc kệ anh chở đi bất cứ đâu.
Sunghoon dừng xe lại ở con đường uốn quanh vịnh nhỏ quen thuộc. Biển đêm đông không hề có một ánh đèn nào của tàu cá, chỉ có sóng bạc đầu ùa vào ghềnh đá cùng với một ngọn hải đăng ở phía xa hớt hải lia đèn trên mặt nước đen. Đến lúc cởi mũ bảo hiểm xuống rồi ngồi yên trên xe vùi đầu vào hõm cổ Sunoo, Sunghoon mới bắt đầu hỏi:

"Vì sao em lại quen Hojin?"

"Học chung trường nghệ thuật, cậu ấy cùng khoa với Heeseung. Hồi trước hai người đó chen nhau vào ban nhạc, em chọn Heeseung vì anh ấy còn biết vẽ. Hojin giận lắm, giận lây sang cả anh Heeseung, cuối cùng bây giờ thỉnh thoảng lại chạy đến xem anh Heeseung diễn rồi trêu ghẹo không ngừng."

"Hai người thường xuyên nói chuyện không?"

"Không thường xuyên lắm, từ hồi hẹn hò đến bây giờ chỉ gặp cậu ấy có một lần."

Dù Sunoo dường như đã ở gọn trong lòng của Sunghoon, anh vẫn siết chặt thêm vòng ôm của mình. Giọng Sunghoon hơi khàn hơn bình thường, tiếng nói trầm trầm của anh hòa lẫn vào với tiếng sóng biển:
"Đừng nói chuyện với cậu ấy."

Sunoo bật cười.
"Sao vậy? Lại ghen rồi?"

"Không. Chỉ là đừng nói chuyện thôi. Đừng gặp cậu ấy nữa. Nếu có gặp thì trốn đi. Anh không muốn hai người nói chuyện với nhau."

"Park Sunghoon, nói ra mấy câu như vậy thì cần phải giải thích. Không giải thích thì em sẽ không làm."

Sunghoon lắc đầu không nói thêm gì nữa. Hai người ngồi bên nhau cho đến khi thủy triều lên sát chân con đường, mấy bọt sóng trắng đánh tới gần bên xe của Sunghoon thì anh mới bắt đầu nới lỏng vòng tay ra.

Con đường đi về cũng nhanh hơn bình thường, Sunoo xuống xe trước cổng nhà liền hắt xì liên tục vài tiếng. Sunghoon vươn hai bàn tay ấm nóng ra áp lên má cậu, khẽ nói:
"Anh xin lỗi, làm em bị cảm rồi."

Sunoo cười cười, hôn tạm biệt Sunghoon rồi đi vào nhà. Đứng ở cửa sổ lâu không nghe thấy tiếng động cơ xe đi khỏi, cậu cởi chiếc khăn quàng cổ ra rồi xuống nhà pha một ly trà nóng. Vừa bưng ly trà ra tới hàng cây tùng trước cửa thì đã có tiếng nổ máy, Sunoo lại đi vào nhà thẫn thờ đặt xuống bàn ăn.

Sunghoon không muốn giải thích hay không thể giải thích, Sunoo không có tò mò nhiều về chuyện đó. Cậu chỉ cảm giác được rằng cái điều mà Sunghoon đang giấu, điều đó chắc chắn sẽ có ngày tìm đến dù anh có cố gắng che giấu bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro