9. Điều tự nhiên nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày biểu diễn ở trung tâm ung thư đáng ra sẽ rất vui vẻ, nếu không có sự kiện ông già Noel Park Sunghoon tìm mãi mà không thấy một cậu bé tên là Lee Eunsoo. Eunsoo là bệnh nhi mắc ung thư xương, lần đầu tiên gặp cậu Sunghoon đã cố gắng hết sức mà không thể nở ra một nụ cười dù là giả tạo để đáp lại nụ cười thật tươi của cậu bé. Ở bên dưới bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt là hai ống quần xẹp lép, đôi chân Eunsoo đã không còn từ đợt phẫu thuật trước đây. Bất chấp việc Eunsoo không thể đi lại, cậu bé vẫn là người theo dõi mấy tiết mục của ban nhạc nhiệt tình nhất. Eunsoo cũng đặc biệt quý mến Sunghoon. Sunoo nhiều khi không biết đó là vì cậu thực sự thấy thích Sunghoon hay bởi vì ngưỡng mộ đôi chân Sunghoon đi khắp nơi nhảy nhót chơi đùa.
                             
Từ lúc đêm nhạc bắt đầu, Sunghoon đã bắt đầu ngóng tìm Eunsoo nhưng không thấy. Cứ tưởng cậu bị mệt sau một đợt truyền hóa chất, Sunghoon phát xong quà cho đám trẻ còn quây tròn nghe Jay và Jungwon hát mấy bài hát Giáng Sinh liền ôm hộp quà to nhất đi thẳng đến phòng bệnh của Eunsoo. Lâu thật lâu cũng không thấy Sunghoon quay lại, Sunoo bỏ dàn trống đi tìm thì phát hiện Sunghoon lại đang ngồi ở hàng cây chỗ lần đầu cậu bị anh hôn liên tiếp, mắt Sunghoon chăm chăm nhìn xuống hộp quà. Chỉ cần nhìn Sunghoon như thế, Sunoo liền biết chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là Eunsoo cũng như nhiều người hâm mộ nhỏ khác của ban nhạc, cậu bé đó đã đi rồi.
                             
Bọn họ đã quen với những cuộc chia tay đột ngột như vậy hơn hai năm nay, có khi vừa qua một tuần đã có đến năm bảy đứa nhỏ bỏ đi. Sunghoon không khóc nhiều như lần đầu tiên nữa, anh chỉ dùng mấy ngón tay nghịch chiếc nơ đỏ rực trên hộp quà được gói tỉ mẩn. Sunoo đi tới nhẹ nhàng vỗ vai Sunghoon không nói gì, Sunghoon nhận ra bàn tay quen thuộc thì cầm lấy đặt lên trán mình rồi ngồi yên lặng rất lâu. Cho tới khi giọt nước mắt duy nhất rơi xuống hộp quà bọc giấy bóng kính rồi lăn tròn không chịu thấm xuống, Sunghoon đứng dậy nắm tay Sunoo đi vào. Ở nơi nào đó khác chắc chắn không có đau đớn nữa, Sunoo nói với Sunghoon như vậy. Anh cũng tự biết điều đó, chỉ là vẫn cảm thấy cuộc đời bất công quá nhiều.
                             
Sau khi tổ chức Giáng Sinh cho bệnh nhi xong thì đến lượt ban nhạc ngồi cùng với nhân viên bệnh viện, quá nửa đêm Sunghoon mới chở Sunoo ra về. Tuyết đã bắt đầu lất phất rơi trong không khí, Sunghoon đi chậm lại. Sunoo cho hai tay vào túi áo của anh, cậu ngước nhìn mấy bông tuyết bay xung quanh mình, trong lòng chẳng suy nghĩ được gì. Yêu đương tưởng như lâu lắm nhưng cũng mới chỉ từ mùa thu sang mùa đông, sao chẳng phải là lâu hơn một chút nữa. Mấy lần cãi nhau linh tinh rồi lại đem chuyện chia tay ra đùa giỡn, Sunoo thường nghĩ ít nhất cũng nên chờ qua mùa tuyết rơi rồi muốn chia tay hay gì lúc đó mới tính tiếp, vì lồng ngực và cả bàn tay lẫn đôi môi của Sunghoon đều ấm hơn người thường. Nhưng ngay sau khi nghe câu chuyện buổi chiều, Sunoo đã sợ rằng tất cả những quan tâm chăm sóc, tất cả nụ hôn cùng cái ôm của anh đều là dành cho người khác, không phải cho cậu. Chỉ nghĩ đến đó thôi, chạm vào Sunghoon mà Sunoo cũng đã thấy hơi e ngại.
                             
Cổng nhà quen thuộc đã phủ một lớp tuyết trắng mờ. Sunoo đi xuống ngay khi xe dừng, cậu không còn ngồi sau lưng ôm cứng lấy Sunghoon như mọi lần nữa. Đá mấy bông tuyết dưới chân rồi dựng chân chống xuống, Sunghoon cởi mũ, nghiêng đầu nhìn Sunoo.

"Liệu cứ như thế này thì em có ghét anh không nhỉ?"

"Không dưng nói chuyện ghét là sao?"

"Thì lần nào gặp em, anh cũng trưng ra bộ dạng không ngốc nghếch cũng ghen tuông, lại còn yếu đuối khóc lóc."

Sunoo cười. Thích chính là thích những điều đó, ghét là ghét vì điều khác kia.

"Sunghoon, từ nay không cần tới bệnh viện nữa đâu."

Sunghoon nhìn Sunoo ngơ ngác:
"Vì anh khóc một lần mà không cho anh đến?"

Sunoo không trả lời được. Cậu nhìn chăm vào bàn tay đã được giấu trong chiếc găng bằng da đen bóng của Sunghoon, đột ngột nói:

"Giáng Sinh này có quà lớn cho anh đấy."

Sunghoon chống khuỷu tay lên đầu xe, vừa miết tay lên môi vừa cười gian:
"Anh có cần chuẩn bị gì để nhận quà không?"

Sunoo nhắm mắt lại một chút rồi mới trả lời:
"Có. Chuẩn bị ngạc nhiên."

Cậu mở cổng vào nhà. Đến khi cánh cổng khép lại, Sunoo mới nghe Sunghoon í ới một câu rằng hôm nay Sunoo còn chưa hôn tạm biệt.

Không biết nên làm gì tiếp theo, Sunoo cứ ngẩn ngơ hướng về cửa mà bước tới. Phòng bếp còn sáng đèn, ông Kim đang mặc áo khoác dài đứng tựa người vào bếp, mùi chocolate bốc lên ấm sực cả gian nhà.
Sunoo vừa cởi giày đặt lên giá đã nghe giọng mát mẻ đón chào:

"Hẹn hò với bạn trai về đấy sao?"

"Con đi bệnh viện."

Hớp một ngụm chocolate nóng rồi thỏa mãn lim dim mắt, ông nhìn đứa con trai ủ rũ của mình:

"Có nghe Seri kể về thằng nhóc đó rồi. Yêu đương làm sao mà mặt mũi như bị chó đuổi thế kia?"

Sunoo cầm một chiếc cốc chìa ra trước mặt, ông Kim lắc đầu đưa ngón cái chỉ vào bếp sau lưng mình. Cậu thở dài lục lọi trong tủ đồ ra một gói cà phê rồi đổ nước nóng vào pha.

"Bố, Park Sunghoon cái gì cũng tốt. Cao, đẹp trai, cũng tự lập được công ty. Làm ăn với cái công ty đó thì điên cuồng hơn cái quán bar của con rất nhiều, nói năng có hơi linh tinh nhưng tính tình rất tốt."

Sunoo đếm không hết số lần Sunghoon rơm rớm nước mắt ở bệnh viện, đến tối nay lại còn nghe được chuyện anh lặng lẽ đi nộp bớt viện phí cho mấy bệnh nhi nghèo.

"Còn gì nữa nhỉ, có phải con yêu nhiều quá không mà cái gì con cũng đều thấy tốt."

Giả vờ sặc chocolate trong cốc của mình nhưng sau đó lại thành một cơn sặc thật sự, ông Kim vừa vuốt cổ vừa nói:

"Khó hiểu nhất là người như vậy lại đi thích anh, cái gì anh cũng tốt nhưng không có cái gì quá tốt."

Sunoo đưa cốc nước lọc cho bố, trả lời tỉnh bơ:
"Vì con giống bạn gái cũ của anh ta."

Ngụm nước lọc trong miệng ông Kim lại sặc thêm lần nữa, ông ho ầm ĩ rồi rất lâu sau mới lại ngẩng đầu lên:
            
"Nói thế mà cũng nói được?"

"Sự thật mà. Mặt mũi đều giống, chỉ khác giống."

Ông Kim thở dài rồi làm như vô tình vỗ mạnh vào vai Sunoo. Cốc cà phê cậu đưa lên miệng chao nghiêng rồi xộc thẳng vào mũi, Sunoo vừa nhăn mặt vừa ôm mũi chạy quanh giật vội mấy tờ khăn giấy để trên bàn. Trả thù xong rồi, ông Kim mới tiếp tục quay về câu chuyện của con trai:

"Thôi, một phiếu chia tay."

"Hai phiếu."

Trên cầu thang, Seri vừa vỗ nhẹ vào mặt nạ của mình vừa nói. Nghe tiếng ồn ào dưới nhà bếp, cô đi xuống hóng chuyện vui nhưng nghe mấy câu Sunoo vừa kể thì máu nóng đã bốc lên tận đầu.

"Yêu hai người giống nhau như đúc thì bảo cậu ta mua búp bê về mà chơi."

Lòng Sunoo chùng hẳn xuống. Chính bản thân mình cũng nghĩ như thế, nhưng nghe người khác nói mấy câu tương tự về Sunghoon, cậu vẫn không vui chút nào.

"Cũng không biết được mà, lỡ như không phải vì chuyện mặt tiền giống nhau nên mới..."

Sunoo vừa bào chữa vài câu thì dừng hẳn. Không cần dùng não cậu cũng tự cân nhắc được, hai người mặt mũi hoàn toàn giống nhau nhưng một người thì dịu dàng hiền thục giỏi giang và như Sunghoon thường nói, "cộng thêm một trăm tính từ tốt đẹp khác", người còn lại chẳng có gì trong tay, chắc chắn một đứa trẻ lên năm cũng biết nên chọn điều gì. Sunoo đổ cốc cà phê còn hơn nửa vào bồn rửa, dúi chiếc cốc bẩn vào tay Seri rồi bước lên lầu. Ông Kim và Seri nhìn theo mấy bước chân cậu, hai bố con cùng nhau thở dài rồi sau đó Seri trịnh trọng đặt cốc cà phê bẩn của Sunoo vào tay bố, cũng rời đi theo bước Sunoo. Ông Kim đứng nhìn hai chiếc cốc trong tay mình, gào vang lên khắp nhà:

"Kim Sunoo, chia tay thằng kia đi nếu không ngày mai bố dẹp công ty của nó!"

Từ trong phòng đối diện phòng Sunoo lại có tiếng gào đáp trả của Seri:

"Con đã nghiên cứu rồi, công ty của Park Sunghoon đăng kí kinh doanh ở nước ngoài, một mình bố không dẹp được đâu."

Sunoo ngồi trong phòng mình, im lặng nghe hai bố con nhà nọ gào lên gào xuống chuyện luật kinh doanh. Bần thần mở quyển nhạc phổ ra rồi cầm mấy tờ giấy nhắn "hẹn hò đi" cùng "anh xin lỗi" của Sunghoon, đột nhiên Sunoo nghĩ đến chuyện một ngày xa xôi nào đó trong quá khứ, Sunghoon chắc cũng đã lúi húi treo gói đồ ăn sáng trước cửa nhà rồi rời đi trước khi Eunjoo tỉnh dậy. Rồi có thể, hoặc là chắc chắn, anh sẽ ngồi ở trong một khán phòng sang trọng đầy những người thanh lịch, dùng ánh mắt tự hào nhìn người yêu tỏa sáng cùng dàn nhạc giao hưởng bên dưới sân khấu lộng lẫy hơn sân khấu trung tâm trị liệu ung thư rất nhiều. Hai người bọn họ hẳn nhiên đã cùng nhau ở trên motor đi rong ruổi khắp thành phố hoặc xa hơn nữa. Hẳn là đã từng có nhiều đêm ngồi bên nhau ở ngay con đường trên vịnh nhỏ, Sunghoon cũng ôm chặt cô gái đó trong lòng rồi âu yếm nói với cô rằng anh chở em đuổi theo mặt trời.
                             
Không thể nghĩ thêm được nữa, Sunoo vo tròn mấy tờ giấy nhắn ném vào thùng rác, kéo chăn lên kín đầu. Hai bố con ở chung nhà với anh từ cãi nhau đã chuyển qua chỉ trích cơ chế mở cửa thu hút nhà đầu tư của chính phủ, Sunoo tìm điện thoại định mở nhạc át đi mấy lời đao to búa lớn đó thì đụng phải tin nhắn của Sunghoon. Nhìn dòng chữ "Người yêu anh đã ngủ chưa" trên màn hình, Sunoo không biết nên trả lời như thế nào liền tắt máy. Người yêu anh đã ngủ chưa thì Sunoo không biết, còn Kim Sunoo vẫn chưa ngủ. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, tự mỉa mai mình khi nghĩ mấy hành động bình thường vô tư Sunghoon làm ngày hôm nay bỗng nhiên thành ra một loại công kích nực cười nào đó. Trên mạng vẫn hay có mấy dòng kiểu như cảm giác thỏa mãn nhất là mình biết được sự thật khi người khác đang nói dối. Sunoo không thấy thỏa mãn chút nào, chỉ thấy như có thứ gì đó đang cào nát tim mình.                                          
                                     
----

Sunoo thực sự đã chuẩn bị quà Giáng Sinh cho Sunghoon. Không chỉ chuẩn bị cho riêng Sunghoon, cậu còn chuẩn bị quà cho mình, cho một người khác, cho cả một nhóm người làm khán giả. Từ ngày ở gara của hội motor về, Sunoo vẫn còn liên lạc với đám người ở đó. Tuổi trẻ nhiệt thành đều giống nhau, dù là đam mê âm nhạc hay là tốc độ, chỉ cần có đam mê là đã có thể cùng nhau nói chuyện. Hơn thế nữa, Sunoo nói chuyện với Sunghoon còn rất hợp, đương nhiên nói với bạn bè của anh cũng không có gì vấp váp khó khăn.

Trong số những người ở gara lần đó, cô gái mà Hojin gọi là Ann cùng với chàng trai tóc xanh là hai người Sunoo nói chuyện nhiều nhất. Chàng trai tóc xanh kia tên là Han Jae Joon, thường chỉ được gọi bằng một chữ Jun ngắn gọn. Khác với mọi người ở câu lạc bộ chỉ chơi bời là chính, Jun là tay đua chuyên nghiệp. Gara cũng là do anh mở ra để có chỗ tập hợp bạn bè. Jun tỏ ra hiền lành hơn so với bề ngoài gai góc của mình, mấy lần bị Sunoo bắt nạt anh cũng chỉ cười cười không giận. Gần đêm đổ đèo đã được hẹn trước, Jun nhắn tin hỏi Sunoo xác nhận có tham gia hay không để chốt số lượng xe, Sunoo không mất nhiều thời gian đã trả lời gọn lỏn:

"Em chia tay rồi. Đi chung với Jake có được không?"

Nghe đến Jake, Jun ngay lập tức từ chối. Jake chỉ đang ở trong giai đoạn lái xe đi khoe khoang quanh thành phố, đôi chân dài của cậu ta lên trên đèo trơn trượt cũng chẳng có tác dụng gì. Mà lâu lắm rồi Sunoo không gặp Jake lái motor đi tới nhà kho tập luyện nữa, hỏi ra mới biết là cậu bị ngã và bằng một cách thần kì nào đó mà một vết xước Jake cũng không bị nhưng chiếc xe thì đã thành thương binh mất. Sunoo gõ gõ cymbal một hồi mà không nghĩ ra được đáp án gì tốt hơn, cậu dứt khoát nói với Jun:

"Anh chở em đi."

Bên kia có tiếng ho rồi lại tiếng đồ đạc đổ loảng xoảng, Sunoo thở dài không hiểu nổi vì sao mình lại dễ làm người khác sặc nước như thế. Chờ cho tiếng ho của Jun im hẳn, Sunoo mới tiếp tục hỏi anh:

"Thế nào?"

"Cũng được, có điều ngày đó bạn trai cũ của Lucy cũng sẽ đến, không biết cậu ta nhìn thấy em rồi sẽ nghĩ gì."

Sunoo cười nói thêm vài câu rồi cúp máy. Bạn trai cũ của Lucy mà thấy Sunoo đến đó thì sẽ thế nào, cậu cũng rất tò mò.

--

Không khí Giáng Sinh ngập tràn thành phố. Một đôi lần Sunghoon chở Sunoo đi qua nhà thờ giăng đầy cờ phướn đủ màu, cậu không nhịn được mà ngoái nhìn thật lâu. Sunghoon vẫn còn bận rộn cho tới ngày hai mươi mới tuyên bố rằng công ty nhận thưởng rồi ai đã về nhà nấy, còn Sunoo thì đi diễn tối ngày. Niki phụ trách xếp lịch diễn, cậu không sắp xếp nhiều vì mọi người đều đã mệt mà cũng cần thời gian để ăn chơi, Sunoo nói rằng có thể đi diễn mọi ngày trừ buổi tối hai mươi ba. Heeseung trêu lên ghẹo xuống rằng Sunoo và bạn trai tổ chức lễ Giáng Sinh sớm quá, cậu chưa nói gì thì Niki cũng đã ngăn Heeseung lại.

Lịch diễn của ban nhạc thật sự đã rất dày, Sunoo lại dặn trước với Niki rằng Sunghoon hỏi đến thì cứ nói bọn họ không hề có lịch diễn vì Sunoo bận đi với công ty gia đình. Sunoo bốc hơi khỏi Sunghoon vài ngày như thế, vì cậu không tìm ra được cách nào để có thể thoải mái chạm vào Sunghoon như trước kia.

Chín giờ ngày hai mươi ba mọi người đã phải tập trung trên đỉnh đèo, vậy mà bảy giờ tối Sunoo vẫn còn diễn ở sân khấu học viện âm nhạc cậu từng theo học. Jun chạy qua nửa thành phố tới tận nơi chờ Sunoo diễn xong, lúc đi xuống chính Sunoo cũng hơi hoa mắt. Cách anh đứng chờ cậu y hệt như Sunghoon dạo trước, chỉ khác là Jun không lách qua đám đông để kéo Sunoo về phía mình. Tự đập vào đầu mình rằng bọn họ không phải người yêu nên đương nhiên không có mấy trò buồn nôn như thế, Sunoo lặng lẽ cầm lấy mũ bảo hiểm Jun đưa cho mình rồi đội vào. Hojin đi theo sau hai người bọn họ, cậu cũng vừa có tiết mục tại học viện, vừa hay đi tới có thể trêu ghẹo Heeseung. Đi tới chưa trêu được Heeseung thì đã gặp Sunoo, hứng thú của Hojin cũng đã giảm đi phân nửa.
                             
Thấy bộ dạng Sunoo bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Hojin không biết nói gì. Kể cả câu xin lỗi nói ra cũng thấy kì cục thừa thãi. Jun không mất công dừng lại ở gara vì chắc chắn mọi người đều đã kéo nhau lên núi. Núi cao và có nhiều đường cua rất gấp, bọn họ thường tổ chức mấy cuộc đua ở ngay đây vì con đèo đã bị bỏ hoang. Jun bình thản lái xe đi, Sunoo lần đầu tiên được lên đèo trong đêm cũng tự nhiên thấy hứng thú. Bỏ qua hết những gì mình đã sắp xếp từ trước, Sunoo ngóng qua vai của Jun để nhìn con đường trước mặt mình. Đêm hôm đó trời rất trong, tuyết đã ngừng rơi từ vài ngày trước. Con đường uốn quanh sườn núi nổi lên dưới trăng hơi bàng bạc, Sunoo vừa phấn khích vừa thấy rùng mình.
                             
Xe của Jun và Hojin là hai chiếc xe cuối cùng nhập đoàn. Hojin đi một mình đã là chuyện muôn thuở, nhưng vừa nhìn thấy phía sau Jun còn có người, cả hội lái xe đã hò hét ầm lên.
Bọn họ lại đốt một đống lửa lớn ở một bãi đất trống ngay trên đỉnh núi, ánh lửa gặp gió núi bùng lên soi rõ mặt từng người. Đã gần đến giờ đổ đèo, cả Jun lẫn Sunoo đều không mất công xuống xe, Jun cởi mũ bảo hiểm ra rồi lắc đầu khi mấy người ngồi quanh đống lửa đòi xem mặt người mới tới.
                             
Ann một mình ngồi trên chiếc motor của mình, khí thế không thua gì mấy tên đàn ông bên cạnh, cô hào hứng hét lên để át cả tiếng gió lẫn tiếng nói của mọi người xung quanh:
                             
"Jun, anh giới thiệu bạn một chút đi, anh xem hôm nay còn có ai xuất hiện nữa này."
                             
Theo hướng tay của Ann chỉ, Jun nghiêng đầu nhìn rồi cứng đờ người. Sunghoon cũng giống như Ann, anh không ngồi ở chỗ đống lửa mà ngồi sẵn trên xe. Phía sau lưng của Sunghoon, một cô gái nhỏ nhắn đội mũ bảo hiểm trắng muốt có khảm một mặt trăng bạc đưa tay vẫy chào. Jun bị bất ngờ đến mức quên mất rằng đã hai năm rồi mới nhìn thấy Eunjoo. Anh huých khuỷu tay về phía Sunoo lúc này đang nhìn sang đống lửa.
                             
"Này, Lucy kìa. Không biết vì sao hôm nay cô ấy lại xuất hiện, nhưng em nhìn thử xem đi. Hai người đúng là giống nhau như hai giọt nước."
                             
Sunoo đã "nhìn thử" Lucy từ khi mới tới. Vì đã biết trước rằng Eunjoo sẽ đến, Sunoo không hề thấy ngạc nhiên. Chỉ có điều nhìn qua đúng là chua xót, bình thường cậu cùng Sunghoon ngồi chung trên một chiếc xe thì chiều cao không chênh lệch mấy, bây giờ hai người đó ở cạnh nhau quả thực nhìn rất đẹp đôi. Eunjoo hôm nay diễn cùng một sân khấu với Sunoo, nhưng vì cô là ngôi sao của toàn học viện nên là người mở đầu buổi diễn. Ngồi trong phòng chờ, Sunoo bỏ ra một chút thủ đoạn để có người bàn tán bên tai Eunjoo rằng Park Sunghoon gần đây có người yêu mới. Không ngoài dự đoán của Sunoo, Lucy của Park Sunghoon vừa hoàn thành phần độc tấu của mình đã ngay lập tức tìm đến bên cạnh Sunghoon. Mùa đông lạnh như thế này, Sunghoon lại rất ấm. Đến một người được Sunghoon nhặt lấy bên đường như Sunoo cũng luyến tiếc không muốn rời đi thì đương nhiên Eunjoo cũng không phải là ngoại lệ.
                             
Sunoo nghe lời Jun nói mãi cũng chiều anh mà quay đầu nhìn sang. Sunghoon dường như chấn động hơn cả với sự thật là Eunjoo đang ngồi sau lưng anh. Vẻ mặt anh lẫn lộn đủ thứ cảm xúc, Sunoo đột nhiên thấy Sunghoon người lớn hơn bình thường. Anh dùng một tay giữ tay ga, một tay xoay xoay chiếc mũ bảo hiểm đang móc trên gương chiếu hậu. Sunoo vừa định cá cược với chính mình rằng khi bắt đầu nổ máy, liệu Sunghoon có hay không vòng tay ra sau nắm lấy hai tay Eunjoo vuốt ve rồi để cô ôm chặt eo thì Hojin đã phóng đến chắn ngay tầm nhìn của cậu.
                             
Thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, Jun nổ máy rồi bấm còi. Đèn xe của anh sáng rực cả bãi đất, mọi người đứng dậy dập lửa rồi nhất loạt trèo lên xe. Sunghoon là người dẫn đoàn, Jun lại là người bọc phía sau, Sunoo chưa kịp nhìn thì hai người kia đã phóng lên đầu đoàn xe rồi mất hút.
                             
"Ôm chặt vào, đổ đèo không giống như đi trên đường bình thường đâu."
                             
Jun nhắc Sunoo như vậy nhưng biểu hiện lại rất bình thản, giống như chuẩn bị lái xe đạp xuống một con dốc rất quen. Sunoo cười cười lẩm bẩm gì đó rồi vòng tay ôm chặt lấy Jun. Mặc kệ chút nữa mọi chuyện như thế nào, nhất định phải còn sống đã mới có thể nói tiếp.
                             
Đoàn xe di chuyển làm thành một vệt sáng rực, tiếng động cơ gào rú cũng làm Sunoo phấn khích. Mấy chiếc xe vượt nhau bấm còi ồn ã, Sunoo không nhịn được mà hét vang. Jun không phải chưa bao giờ chở theo người sau xe, nhưng là lần đầu tiên chở người đổ đèo ban đêm đã gặp phải một người như thế, anh thoải mái vặn tay ga rồi quay lại nói với Sunoo:
                             
"Nhìn thử sau lưng em mà xem, hét như thế không chừng có ai đó theo sau đấy."
                             
Sunoo vẫn hú hét mấy câu hát rồi mới gào trả với Jun:
                             
"Làm gì có ai theo sau chúng ta? Chúng ta là xe bọc hậu mà."
                             
Jun cười vang cả núi, đến lúc đó Sunoo mới nhận ra "ai đó" mà Jun nói là ai. Chợn rợn nhìn phía sau lưng mình mà chỉ thấy một màn đen hun hút, Sunoo không dám nói gì nữa, chỉ đấm liên tục vào vai Jun cho đến khi bọn họ dừng nghỉ giữa chặng ở một trảng đất trống ngang lưng đèo. Sunoo vẫn còn ớn lạnh vì mấy lời đùa giỡn của Jun, nhưng đến khi xe dừng lại thì cậu lại không còn cảm giác gì ngoài trống rỗng. Hai người nọ vẫn ngồi trên xe, cách xa một khoảng với đám người đang đứng rôm rả nói chuyện phiếm rồi chia nhau vài điếu thuốc. Sunghoon cho tay vào túi áo mình, Eunjoo thì đã tựa hẳn đầu vào lưng anh, tay cô cũng đặt trong túi áo hoặc trong tay của Sunghoon, Sunoo không biết được. Không biết Eunjoo nói gì đó mà Sunghoon lại cười khẽ, nụ cười cũng không có nét trẻ con như cậu thường thấy ở anh khi hai người đi chung với nhau. Dù là chính Sunoo dụ Eunjoo đến, nhìn cảnh đó xong cậu cũng bối rối quay đi.
                             
Jun đốt một điếu thuốc rồi lặng lẽ phả ra vài hơi khói trắng. Nghe mấy tiếng ho của Sunoo ở sau lưng, anh vứt hai phần điều thuốc còn lại xuống dùng bốt nghiến đầu mẩu thuốc đỏ hồng rồi nổ xe từ từ tiến đến phía Sunghoon.
                             
"Park Sunghoon, chặng tiếp theo cậu chạy bọc hậu được không? Bạn tôi không quen với mấy cảnh này lắm."
                             
Jun không nói trực tiếp ra rằng Sunoo bị dọa ma mà sợ, anh chỉ tủm tỉm cười. Nhìn nụ cười của Jun, Ann dúi điếu thuốc vào tay người bên cạnh rồi chạy tới cười đùa:
                             
"Bạn tôi? Bạn tôi là gì? Nếu là bạn thì không được ưu tiên đâu, phải là gì đó khác tụi này mới ưu tiên được!"
                             
Sunghoon cũng cười cười gật đầu phụ họa. Jun bối rối gãi đầu ngoái nhìn Sunoo một chút, anh thấy lạ không hiểu vì sao Sunoo lại không chịu bỏ mũ bảo hiểm ra. Ann đi vòng quanh xe nhìn ngắm, rồi cô hơi nhíu mày khi nhìn thấy một chiếc vòng đeo tay rất quen thập thò trong ống tay áo của Sunoo.
                             
"Người này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro