8. Người quen, người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       
Nani cứ tưởng rằng sau lần gặp Min hôm đó, Dew sẽ phải bám theo anh ở bất cứ mọi nơi. Ngược lại, cậu bận rộn cho mùa Giáng Sinh ở công ty tới nỗi không còn tới xem anh diễn, bù lại luôn luôn xuất hiện ở góc quán bar nhìn Nani hát trên sân khấu nhỏ ít người. Cứ tưởng chỉ một mình Nani sẽ buồn khi không có Dew xuất hiện, ai ngờ người  buồn nhất lại là Jun. Vì sao ư? Vì sau bao nhiêu lần Dew dụ dỗ, Jun thực sự đã sắm cho mình một chiếc motor đỏ chót.                           

Ban nhạc vẫn thường hay trêu chọc rằng sẽ không có ai dám leo lên xe của Jun ngồi vì cậu ta chớp mắt một cái cũng làm rớt được hai chiếc lens đeo trên mắt, lỡ như đi trên đường rồi chớp mắt thì dễ có tai nạn xảy ra. Nhưng Nani thì không bao giờ lo lắng, bởi vì chân của Jun quá dài. Thậm chí nếu có chuyện gì xảy ra thật thì anh tin hai chân của Jun cũng dư sức chống để xe khỏi ngã. Chính vì tin tưởng Jun đến như vậy nên một buổi chiều Dew bận ở công ty không đến, Jun vừa rồ ga tới ném cho Nani một chiếc mũ bảo hiểm, anh đã ngay lập tức  lên xe của Jun ngồi. Dew là một kẻ gây nghiện, nhưng tiếng động cơ motor cùng với cảm giác gió đáp bên tai khi phóng đi trên đường cũng gây nghiện không kém. Jun tỏ ra mình không phải là một kẻ tay mơ, tay lái của cậu không được mượt mà như Dew nhưng Nani từ đầu tới cuối cũng chỉ quan tâm mỗi một chuyện rằng không biết để tay vào đâu nếu không ôm eo người phía trước.
                         
Jun dừng xe lại ở một bãi đất lớn mà phía sau là trạm ga cũ cùng với một gara rộng đầy người. Nani nhảy xuống xe rồi làu bàu nói rằng mình thật sự chỉ nên ngồi xe của Dew chứ không bao giờ nên ngồi xe người khác, Jun nói rằng mình cần vào đổ xăng rồi bắt anh đứng chờ trước cổng. Chờ lâu mà Jun vẫn chưa quay lại, Nani hết ngắt lá đến đá đá mấy viên sỏi dưới chân, quay đầu nhìn thì thấy con cào cào đỏ chót của Jun vẫn ở trước trạm xăng nhưng chủ đã đi đâu mất dạng. Ở trong gara ồn ào tiếng cười nói, Nani nghi ngại nhìn một chút rồi nhích mấy bước chân đi vào. Cách gara còn hơn mười mét, nhìn một dàn motor đứng thành hàng rào mà đứa nào đứa nấy đều bự như là Lucy của Dew, Nani chợt nghĩ rằng có lẽ mình đã tìm ra được sào huyệt mà Dew thường nói đến. Vẫn còn ngó nghiêng nhìn xem trong dàn xe liệu có Lucy hay không, giọng nói ồm ồm của Jun đã vui vẻ vang lên ở sau một chiếc bàn bi-a nhỏ:
                            
"Pi Nani, vào đây một chút!"                           

Nani giật mình nhìn lên rồi đi vào bên trong. Gara trang trí không khác với nhà kho của anh là bao, chỉ khác là ban nhạc dặt dẹo được thay bằng một dàn trai gái ăn mặc rất ngầu đang ngồi quanh một đống lửa lớn. Ở trên tường trang trí bằng đủ loại phụ tùng motor hỏng cùng những máy móc để sửa chữa hoặc độ lại xe, ghế ngồi được kết bằng rất nhiều bánh xe dày với nhau. Có cả một chiếc xích đu treo từ trần xuống, hai tay vịn được làm bằng bốn sợi dây xích motor còn ghế ngồi lại là một chiếc lốp ô tô rất lớn. Nani nhìn xung quanh đến ngẩn ngơ, còn đám người ngồi quanh đống lửa cũng nhìn anh ngẩn ngơ không kém. Hai chàng trai ngồi gần đống lửa nhất dụi mắt. Một cô gái đã đứng bật dậy, đôi giày thể thao dưới chân cô còn chưa kịp buộc dây. Từ sau một đống phụ tùng có hình dạng giống như một chiếc xe cơ bản, chàng trai đang lúi húi lắp ghép bộ nhông xích không thấy tiếng người nói chuyện liền ngẩng đầu lên. Min đánh rơi chiếc cờ lê trong tay, anh thở dài thườn thượt. Cũng biết rằng ngày này sẽ tới, chỉ không ngờ là tới nhanh như thế.                                                              

Nani nhìn hết quang cảnh xung quanh rồi mới quay lại phía đám người đang đóng băng. Jun lạ lùng nhìn đám người đó, còn Nani thì nghi ngại gật đầu chào.

Cô gái đầu tiên đứng lên khi Nani vừa bước vào cũng là người đầu tiên lên tiếng.

"Lucy?"

Nani quay đầu ra phía sau lưng mình. Dãy xe trong đó không có Lucy, trong đám người cũng không có Dew, Nani lại không ôm theo bộ trống, Lucy là gì?

"Không phải đâu, Ann."

Min ở phía sau đi tới khẽ nói.

"Không phải Lucy. Cậu ấy là bạn anh."

Min nói không phải, đám người ở đó lại càng kinh ngạc hơn nữa. Cô gái nọ ngồi phịch xuống chỗ một chiếc bánh xe, đưa tay ôm miệng. Nani nghi hoặc định mở miệng ra hỏi thì một chàng trai khoác áo da ngồi gần Nani nhất đã đi tới bên anh đưa một tay ra:

"Xin lỗi cậu, chúng tôi cứ tưởng Lucy lại tìm về."

Nani đưa tay ra bắt tay người đó. Bàn tay chàng trai to lớn nhưng lạnh tê, Nani vừa chạm tay vào lòng bàn tay anh thì tỉnh hẳn. Trừng mắt nhìn cả Jun lẫn Min đe dọa, Nani quay lại nhìn cả đám người:

"Tôi không sao. Lucy là ai vậy?"

Min toan trả lời thì Nani lại một lần nữa nhướn mày. Mấy người trong hội motor ai nấy đều giống như Dew, tính tình vui vẻ phóng khoáng. Chỉ sau vài giây làm quen, Nani nói rằng người yêu của mình cũng mê xe phân khối lớn, anh đã được rủ nhập hội rồi sau đó mọi người đều nói chuyện như anh em trong nhà. Jun á khẩu ngồi nhìn Nani ở quanh một đám người lạ mà nói chuyện không hề lạc quẻ, cậu nghiêm túc suy xét xem liệu sau này có nên giới thiệu bạn gái cho hội phân khối lớn này hay không. Cô gái vừa nãy sau khi nhận nhầm thì tỏ ra vô cùng hối lỗi, ở bên cạnh Nani liên tục mời anh uống bia hâm nóng cùng với kẹo dẻo. Nani hơi buồn cười vì thứ đồ nhắm kì lạ đó, anh nói chuyện vòng vo rồi một chút sau đã quay lại với chủ đề mà mình đã thắc mắc từ lâu.

"Lúc nãy mọi người gọi tôi là Lucy là vì cái gì?"

"À, chuyện đó."

Một chàng trai có mái tóc màu lam ở đối diện Nani lên tiếng trước. Mỗi người góp vào một câu chỉ trừ Min đang đứng khổ sở xoay chiếc cờ lê đủ mọi hướng, cho tới khi đống lửa tàn và cốc bia nóng cuối cùng được uống cạn, Nani mơ màng tạm hiểu một câu chuyện như thế này:

Một trong những người đầu tiên thành lập câu lạc bộ đua xe, anh ấy có thói quen đặt tên motor của mình là Lucy. Chàng trai đó gọi Lucy là bé cưng của mình, dường như chỉ biết đến bé cưng cùng với mấy đường đua trên con đèo nối giữa hai thành phố lớn. Rồi đến một ngày, anh thật sự gặp được Lucy của đời mình. Lucy là một cô gái hiền ngoan, lần đầu tiên đến với gara cô còn mặc nguyên một bộ váy rộng dài ngang mắt cá chân, sau đó cắn răng xé bớt để khi ngồi lên xe của anh sẽ không còn vướng víu. Lucy chơi với hội motor mãi nhưng vẫn không hề nhiễm bất cứ trò đùa nào, cũng không nghe đến dù chỉ là một câu chửi thề bởi vì người bạn trai kia cưng chiều bảo bọc cô từng chút một. Mọi người đều không hiểu vì sao Lucy lại quen được chàng trai đó, cũng không hiểu bằng cách nào mà Lucy lại mê được mấy trận đua xe. Hai người nọ gắn chặt với nhau, thậm chí hình ảnh của họ đã trở thành một dạng biểu tượng của cả câu lạc bộ, một chàng trai mạnh mẽ hầm hố cùng với một cô gái dịu dàng nữ tính. Mặc kệ cho việc chàng trai mê mấy thứ đồ có màu kim loại, anh còn sắm riêng cho cô một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng tỉ mẩn vẽ hình mặt trăng. Lucy ban ngày ở nhạc viện, ban đêm đi diễn xong lại cùng chàng trai kia tham gia vào mấy cuộc đua xe bạt mạng. Có hôm Lucy vừa trở về từ một buổi hòa nhạc lớn, trên người còn mặc bộ lễ phục sang trọng, cô vẫn không ngại leo lên chiếc motor cùng anh đổ đèo.        
                                         
Nani cầm lấy một chiếc que cời đống than hồng bên bếp lửa gần tàn, cười hỏi:                           
"Vậy tại sao mọi người lại gọi tôi là Lucy?"                           

"Vì cậu giống cô ấy quá. Giống đến nỗi chúng tôi còn tưởng qua mấy năm không gặp, Lucy đã cắt tóc ngắn rồi."                        
Nani nhếch mép cười, anh giả vờ gạt mấy mảnh than hồng vào người vừa nói ra câu đó:                          
"Cậu muốn chết đúng không, dám so sánh ông đây với một cô gái nữ tính dịu dàng?"
                           
"Nhưng hai người giống nhau là thật. Chưa kể, cô ấy là nghệ sĩ violon còn cậu lại là một tay trống. Cũng có chút liên quan với nhau, chắc vì vậy nên khí chất giống nhau."                            
"Khí chất cái beep, tôi lang thang đầu đường xó chợ để chơi mấy bài nhạc vớ vẩn, cô ấy ở trong nhà hát lớn chơi nhạc cổ điển, làm sao có chung khí chất được?"                           
Chàng trai kia nhún vai. Nani nghe nói đến chuyện Lucy nào đó giống mình, anh không mất đến ba giây để nghĩ đến một cô gái tên là Jena Wanchirat. Cô nhỏ hơn Dew một tuổi nhưng đã là giảng viên của khoa violon, cũng là nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng. Mấy danh xưng thiên tài hay thần đồng gì đó của cô, Nani đều biết, anh cũng biết chuyện mọi người ở khoa violon gọi Nani là phiên bản nam của Jena, người ở khoa trống lại gọi Jena là Nani phiên bản nữ. Thậm chí có ngày nọ, Nani lơ ngơ lạc vào một buổi biểu diễn nhạc thính phòng rồi ngay lập tức anh đã phải quay về hỏi bố rằng liệu mình có hay không một cô em gái thất lạc. Hai người giống nhau như hai giọt nước, Nani không mất công đi lục tung cả thế giới cũng đã tìm thấy phiên bản song trùng. Chỉ là anh cũng như mọi người ở đây, không thể hiểu được vì sao người như Jena lại bỗng nhiên gặp rồi yêu một chàng trai như thế.
                             
Một chàng trai còn mặc nguyên đồ lao động ném vào đống lửa đã tàn một ôm củi lớn. Củi ẩm cháy lách tách, khói bốc lên mù mịt. Vài người văng ra mấy câu chửi tục, Nani dụi mắt rồi gạt nhẹ củi dưới đáy lên. Lửa bùng ra nhanh chóng, có lửa thì mới có khói, chuyện này anh đã rõ từ rất lâu rồi.                           

Lửa đã nổi lên, bia lại được thêm vào, câu chuyện nhanh chóng được tiếp tục. Mọi người kể cho Nani biết rằng Lucy, vì càng ngày càng nổi danh trong giới nhạc thính phòng nên mỗi ngày lại càng đi xa hơn một chút. Cô khi thì ở Áo, khi thì ở Nga, những lúc về nước lại bận công việc ở nhạc viện dù còn đang rất trẻ. Ước mong cùng hi vọng gì đó đẩy bọn họ ra hai bờ dù rõ ràng là vẫn rất yêu nhau, tới cuối cùng một câu chia tay cũng chưa nói ra được, hai người bọn họ đã xa nhau rồi. Chàng trai kia buồn đến nỗi không động đến Lucy, ý là chiếc motor của anh trong một thời gian dài. Không hề chia tay nhau cũng không phải hết yêu nhưng không thể ở bên nhau, điều đó làm cho mọi người đều thấy tiếc.
                             
Phủi tay sau khi đẩy mấy mảnh vụn của một cành cây lớn vào hẳn trong đống lửa, chàng trai tóc màu lam kết luận:
                         
"Vậy nên thấy cậu bước vào đây, mọi người đều tưởng rằng Lucy quay về tìm cậu ấy. Chúng tôi đã lâu rồi không gặp cô ấy, mọi người đều rất nhớ. Dù sao thì cô ấy cũng là một trường hợp cá biệt, đáng ra chúng tôi không nên nhận nhầm cậu mới phải, Lucy chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi bản thân mình đến mức này đâu."                                                            
Chàng trai kia cười cười nhìn Nani, anh chỉ nhìn vào đống củi lập lòe. Jun từ nãy đến giờ ngu ngơ nghe chuyện mà không thốt lên được một lời nào hết. Nani thực lòng cảm ơn vì điều đó, anh ngồi nói chuyện với mọi người thêm một lúc lâu rồi lôi Jun đứng dậy đi về. Đêm nay họ còn bận buổi diễn cho đám trẻ con trong bệnh viện, chắc chắn không thể vắng mặt, đám trẻ đã chờ buổi diễn Giáng Sinh từ lâu lắm rồi.

Nghe nói ban nhạc của Nani diễn từ thiện trong bệnh viện, nhóm motor hào hứng đòi tham gia. Nani cười khổ lắc đầu, một mình Dew ở đó cũng đã đủ loạn, nếu bây giờ có thêm dàn anh chị này đứng trước sảnh  chắc chắn người đi ngang sẽ tưởng rằng sắp có một trận giải quyết ân oán giang hồ. Chàng trai tự nhận mình là chủ câu lạc bộ hẹn Nani cùng người yêu tới buổi đổ đèo vào đêm trước Giáng Sinh, anh ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Trên đường từ gara trở về nhà kho để cùng ban nhạc đi tới bệnh viện, Nani nghĩ mãi về chuyện tình mà đám người ở gara kể cho mình. Câu chuyện đó thật sự đẹp, thường chỉ ở trong phim anh mới thấy được sự kết hợp lạ lùng kiểu như là khi mới nhìn thì thấy như nước với lửa, đến khi nhìn kĩ lại hóa ra chất lỏng đó không phải là nước mà lại là xăng. Nếu là một người xem phim, khi câu chuyện tắc nghẽn ở giai đoạn hai người xa nhau, chắc chắn anh sẽ tưởng tượng tiếp diễn biến là chàng trai kia tìm được một người thay thế, nhưng ở bên người mới anh vẫn sẽ không quên được tình xưa. Cô gái đi một vòng trái đất rồi lại quay về nói rằng mình nhớ anh, hai người lại ở cùng với nhau, mọi chuyện đã qua thì sẽ cho qua hết, kể cả người tạm bợ.

Câu chuyện đẹp như thế mà Nani vừa nghĩ vừa thấy chua chát vô cùng, bởi lẽ nam chính lần này trùng tên với tên bạn trai của Nani, người đang đứng đợi anh ở trước cửa nhà kho với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ. Dew nhìn thấy Nani bước xuống từ xe của Jun đã giữ lấy anh nhìn quanh xem có sứt sẹo chút nào không, rồi sửa sửa tóc của Nani trước khi lại nhẹ nhàng đội lên đầu anh chiếc mũ bảo hiểm khác. Nani ra hiệu cho Jun đừng nói, Jun lắc đầu rồi chạy trước, Win nổ máy chiếc xe bán tải theo sát phía sau. Chỉ còn lại hai người, Dew lại quen thói cầm lấy hai tay Nani miết nhẹ lên từng ngón rồi mới vòng tay anh siết chặt vào eo cậu.

"Ôm chặt nhé, anh phải vượt Jun đây."

Xe lao vút trên đường. Dew không bận tâm chuyện mình đang phóng vòng vèo qua mấy đầu ô tô đang chậm chạp tiến về phía trước, một tay cậu thỉnh thoảng đặt xuống chỗ bàn tay Nani đang giữ lấy eo mình rồi vỗ nhẹ nhàng.

Còn Nani, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu ngồi lên chiếc motor của Dew, anh nhận ra rằng mình đang muốn buông lỏng bàn tay.

--

Ngày biểu diễn ở trung tâm ung thư đáng ra sẽ rất vui vẻ, nếu không có sự kiện ông già Noel Dew Jirawat tìm mãi mà không thấy một cậu bé tên là Soja. Soja là bệnh nhi mắc ung thư xương, lần đầu tiên gặp cậu Dew đã cố gắng hết sức mà không thể nở ra một nụ cười dù là giả tạo để đáp lại nụ cười thật tươi của cậu bé. Ở bên dưới bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt là hai ống quần xẹp lép, đôi chân Soja đã không còn từ đợt phẫu thuật trước đây.                  
Bất chấp việc Soja không thể đi lại, cậu bé vẫn là người theo dõi mấy tiết mục của ban nhạc nhiệt tình nhất. Soja cũng đặc biệt quý mến Dew. Nani nhiều khi không biết đó là vì  cậu thực sự thấy thích Dew hay bởi vì ngưỡng mộ đôi chân Dew đi khắp nơi nhảy nhót chơi đùa. Từ lúc đêm nhạc bắt đầu, Dew đã bắt đầu ngóng tìm Soja nhưng không thấy. Cứ tưởng cậu bị mệt sau một đợt truyền hóa chất, Dew phát xong quà cho đám trẻ còn quây tròn nghe Mark và Seo hát mấy bài hát Giáng Sinh liền ôm hộp quà to nhất đi thẳng đến phòng bệnh của Soja. Lâu thật lâu cũng không thấy Dew quay lại, Nani bỏ dàn trống đi tìm thì phát hiện Dew lại đang ngồi ở hàng cây chỗ lần đầu anh bị cậu hôn liên tiếp, mắt Dew chăm chăm nhìn xuống hộp quà.

Chỉ cần nhìn Dew như thế, Nani liền biết chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là Soja cũng như nhiều người hâm mộ nhỏ khác của ban nhạc, cậu bé đó đã đi rồi. Bọn họ đã quen với những cuộc chia tay đột ngột như vậy hơn hai năm nay, có khi vừa qua một tuần đã có đến năm bảy đứa nhỏ bỏ đi. Dew không khóc nhiều như lần đầu tiên nữa, cậu chỉ dùng mấy ngón tay nghịch chiếc nơ đỏ rực trên hộp quà được gói tỉ mẩn. Nani đi tới nhẹ nhàng vỗ vai Dew không nói gì, Dew nhận ra bàn tay quen thuộc thì cầm lấy đặt lên trán mình rồi ngồi yên lặng rất lâu. Cho tới khi giọt nước mắt duy nhất rơi xuống hộp quà bọc giấy bóng kính rồi lăn tròn không chịu thấm xuống, Dew đứng dậy nắm tay Nani đi vào. Ở nơi nào đó khác chắc chắn không có đau đớn nữa, Nani nói với Dew như vậy. Cậu cũng tự biết điều đó, chỉ là vẫn cảm thấy cuộc đời bất công quá nhiều.

Sau khi tổ chức Giáng Sinh cho bệnh nhi xong thì đến lượt ban nhạc ngồi cùng với nhân viên bệnh viện, quá nửa đêm Dew mới chở Nani ra về. Tuyết đã bắt đầu lất phất rơi trong không khí, Dew đi chậm lại. Nani cho hai tay vào túi áo của cậu, anh ngước nhìn mấy bông tuyết bay xung quanh mình, trong lòng chẳng suy nghĩ được gì. Yêu đương tưởng như lâu lắm nhưng cũng mới chỉ từ mùa thu sang mùa đông, sao chẳng phải là lâu hơn một chút nữa. Mấy lần cãi nhau linh tinh rồi lại đem chuyện chia tay ra đùa giỡn, Nani thường nghĩ ít nhất cũng nên chờ qua mùa tuyết rơi rồi muốn chia tay hay gì lúc đó mới tính tiếp, vì lồng ngực và cả bàn tay lẫn đôi môi của Dew đều ấm hơn người thường. Nhưng ngay sau khi nghe câu chuyện buổi chiều, Nani đã sợ rằng tất cả những quan tâm chăm sóc, tất cả nụ hôn cùng cái ôm của cậu đều là dành cho người khác, không phải cho anh. Chỉ nghĩ đến đó thôi, chạm vào Dew mà Nani cũng đã thấy hơi e ngại.

Cổng nhà quen thuộc đã phủ một lớp tuyết trắng mờ. Nani đi xuống ngay khi xe dừng, anh không còn ngồi sau lưng ôm cứng lấy Dew như mọi lần nữa. Đá mấy bông tuyết dưới chân rồi dựng chân chống xuống, Dew cởi mũ, nghiêng đầu nhìn Nani.

"Liệu cứ như thế này thì em có ghét anh không nhỉ?"

"Không dưng nói chuyện ghét là sao?"

"Thì lần nào gặp em, anh cũng trưng ra bộ dạng không ngốc nghếch cũng ghen tuông, lại còn yếu đuối khóc lóc."

Nani cười. Thích chính là thích những điều đó, ghét là ghét vì điều khác kia.

"Dew, từ nay không cần tới bệnh viện nữa đâu."

Dew nhìn Nani ngơ ngác:                            
"Vì anh khóc một lần mà không cho anh đến?"

Nani không trả lời được. Anh nhìn chăm vào bàn tay đã được giấu trong chiếc găng bằng da đen bóng của Dew, đột ngột nói:

"Giáng Sinh này có quà lớn cho anh đấy."

Dew chống khuỷu tay lên đầu xe, vừa miết tay lên môi vừa cười gian:

"Anh có cần chuẩn bị gì để nhận quà không?"

Nani nhắm mắt lại một chút rồi mới trả lời:

"Có. Chuẩn bị ngạc nhiên."

Anh mở cổng vào nhà. Đến khi cánh cổng khép lại, Nani mới nghe Dew í ới một câu rằng hôm nay Nani còn chưa hôn tạm biệt. Không biết nên làm gì tiếp theo, Nani cứ ngẩn ngơ hướng về cửa mà bước tới. Phòng bếp còn sáng đèn, ông Hirunkit đang mặc áo khoác dài đứng tựa người vào bếp, mùi chocolate bốc lên ấm sực cả gian nhà. Nani vừa cởi giày đặt lên giá đã nghe giọng mát mẻ đón chào:

"Hẹn hò với bạn trai về đấy sao?"

"Con đi bệnh viện."

Hớp một ngụm chocolate nóng rồi thỏa mãn lim dim mắt, ông nhìn đứa con trai ủ rũ của mình:

"Có nghe Hani kể về thằng nhóc đó rồi. Yêu đương làm sao mà mặt mũi như bị chó đuổi thế kia?"

Nani cầm một chiếc cốc chìa ra trước mặt, ông Hirunkit lắc đầu đưa ngón cái chỉ vào bếp sau lưng mình. Anh thở dài lục lọi trong tủ đồ ra một gói cà phê rồi đổ nước nóng vào pha.

"Bố, Dew Jirawat đó cái gì cũng tốt. Cao và đẹp trai, nhỏ tuổi hơn con nhưng cũng tự lập được công ty. Làm ăn với cái công ty đó thì điên cuồng hơn cái quán bar của con rất nhiều, nói năng có hơi linh tinh nhưng tính tình rất tốt." Nani đếm không hết số lần Dew rơm rớm nước mắt ở bệnh viện, đến tối nay lại còn nghe được chuyện cậu lặng lẽ đi nộp bớt viện phí cho mấy bệnh nhi nghèo. "Còn gì nữa nhỉ, có phải con yêu nhiều quá không mà cái gì con cũng đều thấy tốt."

Giả vờ sặc chocolate trong cốc của mình nhưng sau đó lại thành một cơn sặc thật sự, ông Hirunkit vừa vuốt cổ vừa nói:

"Khó hiểu nhất là người như vậy lại đi thích anh, cái gì anh cũng tốt nhưng không có cái gì quá tốt."

Nani đưa cốc nước lọc cho bố, trả lời tỉnh bơ:

"Vì con giống bạn gái cũ của cậu ta."

Ngụm nước lọc trong miệng ông Hirunkit lại sặc thêm lần nữa, ông ho ầm ĩ rồi rất lâu sau mới lại ngẩng đầu lên:

"Nói thế mà cũng nói được?"

"Sự thật mà. Mặt mũi đều giống, chỉ khác giống."

Ông Hirunkit thở dài rồi làm như vô tình vỗ mạnh vào vai Nani. Cốc cà phê anh đưa lên miệng chao nghiêng rồi xộc thẳng vào mũi, Nani vừa nhăn mặt vừa ôm mũi chạy quanh giật vội mấy tờ khăn giấy để trên bàn. Trả thù xong rồi, ông Hirunkit mới tiếp tục quay về câu chuyện của con trai:

"Thôi, một phiếu chia tay."

"Hai phiếu."

Trên cầu thang, Hani vừa vỗ nhẹ vào mặt nạ của mình vừa nói. Nghe tiếng ồn ào dưới nhà bếp, cô đi xuống hóng chuyện vui nhưng nghe mấy câu Nani vừa kể thì máu nóng đã bốc lên tận đầu.

"Yêu hai người giống nhau như đúc thì bảo cậu ta mua búp bê về mà chơi."

Lòng Nani chùng hẳn xuống. Chính bản thân mình cũng nghĩ như thế, nhưng nghe người khác nói mấy câu tương tự về Dew, anh vẫn không vui chút nào.

"Cũng không biết được mà, lỡ như không phải vì chuyện mặt tiền giống nhau nên mới..."

Nani vừa bào chữa vài câu thì dừng hẳn. Không cần dùng não anh cũng tự cân nhắc được, hai người mặt mũi hoàn toàn giống nhau nhưng một người thì dịu dàng hiền thục giỏi giang và như Dew thường nói, " cộng thêm một trăm tính từ tốt đẹp khác", người còn lại chẳng có gì trong tay, chắc chắn một đứa trẻ lên năm cũng biết nên chọn điều gì. Nani đổ cốc cà phê còn hơn nửa vào bồn rửa, dúi chiếc cốc bẩn vào tay Hani rồi bước lên lầu. Ông Hirunkit và Hani nhìn theo mấy bước chân cậu, hai bố con cùng nhau thở dài rồi sau đó Hani trịnh trọng đặt cốc cà phê bẩn của Nani vào tay bố, cũng rời đi theo bước Nani. Ông Hirunkit đứng nhìn hai chiếc cốc trong tay mình, gào vang lên khắp nhà:

"Nani Hirunkit, chia tay thằng kia đi nếu không ngày mai bố dẹp công ty của nó!"

Từ trong phòng đối diện phòng Nani lại có tiếng gào đáp trả của Hani:

"Con đã nghiên cứu rồi, công ty của Dew Jirawat đăng kí kinh doanh ở nước ngoài, một mình bố không dẹp được đâu."

Nani ngồi trong phòng mình, im lặng nghe hai bố con nhà nọ gào lên gào xuống chuyện luật kinh doanh. Bần thần mở quyển nhạc phổ ra rồi cầm mấy tờ giấy nhắn "hẹn hò đi" cùng "anh xin lỗi" của Dew, đột nhiên Nani nghĩ đến chuyện một ngày xa xôi nào đó trong quá khứ, Dew chắc cũng đã lúi húi treo gói đồ ăn sáng trước cửa nhà rồi rời đi trước khi Jena tỉnh dậy. Rồi có thể, hoặc là chắc chắn, cậu sẽ ngồi ở trong một khán phòng sang trọng đầy những người thanh lịch, dùng ánh mắt tự hào nhìn người yêu tỏa sáng cùng dàn nhạc giao hưởng bên dưới sân khấu lộng lẫy hơn sân khấu trung tâm trị liệu ung thư rất nhiều. Hai người bọn họ hẳn nhiên đã cùng nhau ở trên motor đi  rong ruổi khắp thành phố hoặc xa hơn nữa. Hẳn là đã từng có nhiều đêm ngồi bên nhau ở ngay con đường trên vịnh nhỏ, Dew cũng ôm chặt cô gái đó trong lòng rồi âu yếm nói với cô rằng anh chở em đuổi theo mặt trời.

Không thể nghĩ thêmđược nữa, Nani vo tròn mấy tờ giấy nhắn ném vào thùng rác, kéo chăn lên kín đầu. Hai bố con ở chung nhà với anh từ cãi nhau đã chuyển qua chỉ trích cơ chế mở cửa thu hút nhà đầu tư của chính phủ, Nani  tìm điện thoại định mở nhạc át đi mấy lời đao to búa lớn đó thì đụng phải tin nhắn của Dew . Nhìn dòng chữ "Người yêu anh đã ngủ chưa" trên màn hình, Nani không biết nên trả lời như thế nào liền tắt máy. Người yêu anh đã ngủ chưa thì Nani không biết,còn Nani Hirunkit này vẫn chưa ngủ. Anh lăn qua lăn lại trên giường, tự mỉa mai mình khi nghĩ mấy hành động bình thường vô tư Dew làm ngày hôm nay bỗng nhiên thành ra một loại công kích nực cười nào đó. Trên mạng vẫn hay có mấy dòng kiểu như cảm giác thỏa mãn nhất là mình biết được sự thật khi người khác đang nói dối. Nani không thấy thỏa mãn chút nào, chỉ thấy như có thứ gì đó đang cào nát tim mình.

           
( Bão lòng của anh Ni đó mọi người ☺️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro