Chương 8: Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương!(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điện thoại trong túi áo rung lên, Lý Nhiên không nhìn đã bắt máy luôn.

"Cô ấy kể với tớ rồi. Cậu tặng máy CD cho người khác thật à?"

Anh em mấy tháng không liên lạc, ấy vậy mà câu đầu tiên thốt lên lại là "cô ấy kể".

Lý Nhiên lặng im, mãi sau mới chầm chậm nói: "Tớ thích tặng ai thì tặng."

Lý Nhiên vội cúp máy. Cúi đầu nhìn cái kẹp tóc trong tay, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình hơi vô trách nhiệm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Kiến Hạ đến trường rất sớm, tranh thủ lúc mọi người chưa đến cô lấy tai nghe và cái máy yêu thích cũ kĩ vẫn luôn mang theo bên người ra nghe New Concept English 3, sau đó nằm sấp lên bàn nghe một lát.

Lúc Sở Thiên Khoát vào lớp, cô nhanh chóng gỡ tai nghe xuống và đứng lên chào hỏi cậu ta một tiếng, nói chưa đến hai câu thì đã có người khác đến lớp. Kiến Hạ lập tức nhấn nút "Pause" (dừng) sau đó gỡ tai nghe xuống và vo tròn lại rồi đút vào trong ngăn bàn.

Phản ứng theo bản năng. Không muốn người khác nhìn thấy cái băng nhạc mang theo bên người đã tróc cả sơn, mất mặt lắm!

Mặc dù cô cảm thấy hơi có lỗi với cái máy cũ kĩ của chính mình. Nó đã theo cô từ năm lớp 6 hồi cấp một, hơn bốn năm rồi, chịu biết bao mệt nhọc. Tóm lại cô vẫn có chút tình cảm với nó. Thế nhưng nó nên hiểu nỗi khổ tâm của chủ nhân nó, nhất định là hiểu. Và Trần Kiến Hạ cứ tự lừa mình dối người như thế.

Sở Thiên Khoát hơi chau mày, Kiến Hạ ngẩng đầu đúng lúc đang nghĩ đến việc chuyển chủ đề để dàn xếp ổn thỏa cho bản thân, liền nghe thấy tiếng cười của cậu ta.

"Cậu không cần phải cố gắng giữ thể diện trước mặt tớ đâu."

Kiến Hạ ngơ ngẩn nghĩ mãi câu này, Sở Thiên Khoát tốt bụng nháy nháy mắt rồi về chỗ của mình.

Cô cũng không hiểu sao nữa, rõ ràng Sở Thiên Khoát mất tự do vì là tâm điểm sáng chói trong lòng mọi cô gái trong trường nhưng trước giờ cô chưa từng che giấu sự ngượng ngùng của mình trước mặt cậu ấy.

Kiến Hạ lặng lẽ ngồi xuống, thò tay đẩy đẩy cái máy nghe cá nhân vào tít trong để tránh cô bạn cùng bàn Dư Châu Châu nhìn thấy. Song đầu ngón tay lại mò thấy cái vỏ máy CD đánh bóng bằng kim loại sáng lóe đằng sau quyển sách giáo khoa.

Món đồ xấu xí của cô cùng với máy CD Sony của Lý Nhiên ở cùng một chỗ, giống như không còn mặt mũi gặp người khác mà trốn sau đống sách.

Không biết là do bị Vu Ti Ti dọa hay là do hiểu nhầm câu "Đừng nghĩ quá nhiều" của Sở Thiên Khoát mà khi giao tiếp với người khác Kiến Hạ uốn nắn hơi quá tay. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau khi đứng 40 phút tập động tác quân sự căn bản, đám con gái đều tụ tập dưới bóng cây ríu ra ríu rít trách cứ thời tiết và giáo viên trong quân đội. Kiến Hạ không hề chủ động tiếp cận, cũng không giống như hôm qua giả vờ vẻ mặt cười đùa hùa theo tiết tấu câu chuyện của người khác... Chợt nhớ đến cuộc đối thoại của mình với Lục Lâm Lâm trước đây, cả người Trần Kiến Hạ lại thấy không thoải mái.

Cô ngồi bên góc bồn hoa, cách bóng râm một đoạn nên bị ánh nắng chiếu rát cả lưng. Tất cả học sinh đều mong thời gian nghỉ ngơi sẽ lâu hơn chút nữa, lâu hơn chút nữa, duy chỉ có Kiến Hạ ước giáo viên thổi còi ra hiệu tất cả quay về bước đi nghiêm ngay bây giờ.

Bỗng cô cảm thấy như có ai đang kéo tóc mình.

Kiến Hạ vừa ngoảnh lại thì trong tầm mắt đều là cái mặt to tướng của Lý Nhiên. Cô giật mình lảo đảo, suýt nữa dập mông xuống đất, may được Lý Nhiên kéo lại.

"Cậu làm gì vậy hả?"

"Kẹp tóc của cậu. Trả lại cho cậu đấy, để tớ cài lên cho."

"Đầu óc Lý Nhiên cậu có vấn đề à?"

Kiến Hạ vừa nhỏ giọng gào vùa lo lắng quan sát mấy bạn cùng lớp ở phía xa xa... May là không có ai chú ý đến tình hình bên phía bồn hoa này. Rải rác xung quanh cô đều là các bạn lớp khác nên không đến nỗi thu hút sự chú ý của con gái lớp 1.

"Đầu cậu mới có vấn đề ấy! Tối qua cậu chạy còn nhanh hơn thỏ. Bảo trả tiền cơm cho tớ cơ mà, tiền đâu, tiền đâu, tiền đâu?"

"Cậu cố ý chơi tớ phải không?" Vẻ mặt Kiến Hạ như đưa đám.

"Ừ."

"Rốt cuộc tớ trêu cậu chỗ nào hả? Uổng công hôm qua có lòng tốt băng bó cho cậu, còn đưa cậu đi hóng mát..." Kiến Hạ ý thức được mình lỡ lời nên vội hạ thấp giọng xuống.

Lý Nhiên nở nụ cười, nhét cặp tóc vào tay Kiến Hạ: "Trêu cậu thôi. Tớ thấy cậu ngồi một mình đáng thương quá nên qua đây chơi với cậu."

"Ai đáng thương hả?" Kiến Hạ nghiến răng.

"Cậu. Hỏi cậu nghiêm túc nhé, Vu Ti Vi có gây khó dễ cho cậu không?"

"Hả?"

Đổi chủ đề nhanh quá đấy, cô còn chưa kịp chuẩn bị.

Vu Ti Ti có từng gây khó dễ cho cô không ư? Giữa con gái với nhau, rốt cuộc cái gì mới là gây khó dễ cho nhau đây? Con trai đó, hiểu chưa?

Đến Sở Thiên Khoát còn chưa chắc đã hiểu thì một tên như Lý Nhiên sao lại đi hỏi vấn đề này chứ? Cậu ta và Vu Ti Ti có quan hệ gì?

"Không." Cô vẫn nên phủ định thì hơn.

"Không ư?"

"...Vẫn chưa."

Cách nói này khá chính xác. Bị Lý Nhiên nhìn chằm chằm nên Kiến Hạ cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng âm thầm cầu nguyện cậu ta đừng tiếp tục hỏi nữa.

"Bọn gái trong lớp đều tụ tập tám chuyện với nhau mà chỉ có mỗi mình cậu ngồi ở đây chẳng khác nào chó hoang." Lý Nhiên chuyển chủ đề.

"Là vì tớ không muốn nói chuyện."

"Hử, vậy à, thế mà không biết hôm qua là ai nói nhiều thêm mấy câu bị sặc bánh ngọt đến mức nôn cả ruột gan ra ngoài ấy nhỉ!"

Kiến Hạ nhắm mắt.

Đây là thói quen của cô. Trần Kiến Hạ thật sự không có đủ can đảm trợn trừng mắt với người khác, cho nên mỗi lần cô muốn trợn mắt thì phải mất hai giây để nhắm mắt lại.

"Cậu trợn mắt với tớ làm gì?"

"Sao cậu biết?"

"Dưới lớp mí mắt tớ nhìn thấy con ngươi cậu đang đảo đấy."

"Lý Nhiên, sao cậu lắm tật thế hả? Cậu có phải là con trai không đấy?"

"Có phải con trai hay không, cậu tự xem đi rồi biết!"

Cả thế giới xung quanh Kiến Hạ đều chết lặng.

Ai muốn xem chứ, đồ lưu manh.

Trần Kiến Hạ câm nín, nên mắng hành vi lưu manh của Lý Nhiên, giả vờ không hiểu ý của cậu ta, hay nhân cơ hội này mỉa mai cậu ta đây... Mặt Lý Nhiên đỏ lựng, đỏ từ ngọn tóc đến cổ.

Trong lòng Kiến Hạ vẫn đang chọn, Lý Nhiên đã vội vàng đứng lên.

"Dù sao tớ cũng muốn nói chuyện với cậu nữa. Cậu không cần sợ, bọn họ đâu thể ăn thịt được cậu. Nếu Vu Ti Ti dám giở trò bắt nạt cậu sau lưng thì cứ nói cho tớ biết."

Lý Nhiên nói nhanh một tràng rồi vèo cái biến mất như một làn khói.

Hôm nay cậu ta mới là con thỏ vội vàng đâm vào cây.

Kiến Hạ khẽ cười, dõi theo bóng hình Lý Nhiên lẫn trong đám người giữa sân tập. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng còi của giáo viên quân sự, thời gian nghỉ đã hết, cả lớp tập hợp.

Cô đứng lên, vừa đi vào đội hình không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vu Ti Ti.

"Nếu Vu Ti Ti dám giở trò bắt nạt cậu sau lưng thì cứ nói cho tớ biết."

Trước khi não hoạt động trở lại, bản năng động vật trong mình đã khiến Kiến Hạ cười tươi. Cô cũng không biết nụ cười này là có ẩn ý gì, nhưng trong mắt của Vu Ti Ti, ý tứ khiêu khích trong nụ cười này không thể rõ ràng hơn.

Liên quan gì đến cậu, tớ biết hết mọi chuyện, cứ phóng ngựa qua đây đi, tớ có người bảo vệ rồi.

Vu Ti Ti cắn môi cái rồi quay đi không nhìn Kiến Hạ nữa.

Kiến Hạ lơ ngơ, ngay bản thân cũng không biết tập quân sự diễn ra trong mấy tiếng. Cô ngồi nghỉ ngơi một mình ở chỗ bồn hoa nên đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn giống như chú chó hoảng loạn vì mất chủ nữa.

Suốt buổi chiều, Lý Nhiên không sang lớp 1 kêu to tên Trần Kiến Hạ để đưa sạc máy CD cho cô như ngày hôm qua nữa.

Trần Kiến Hạ không dám dùng cái máy CD của Lý Nhiên, cô đang đợi thời cơ tốt đê đem trả lại cho cậu ta.

Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạc lõng, cô bắt đầu có cảm giác mong đợi nho nhỏ đối với sự xuất hiện của Lý Nhiên. Có lẽ hi vọng cậu ta dự liệu như nào về việc Vu Ti Ti có thể gây khó dễ cho cô; có lẽ là muốn nghe câu chuyện "máy CD của chị cậu ta", hoặc có lẽ chỉ là lớp này quá yên tĩnh, học đến ngày hôm sau khiến cô cảm thấy cô độc.

Trần Kiến Hạ lấy cái móc dính khác nhau dán hai bên bàn chỗ mình và chỗ Dư Châu Châu, mỗi bên treo một túi rác.

"Cảm ơn cậu." Dư Châu Châu mới đi vệ sinh về liếc qua rồi cảm ơn.

Sau đó cả hai đều không nói gì.

Ai cũng không nghe thấy tiếng thở dài trong lòng Kiến Hạ.

Mãi đến khi Dư Châu Châu vứt hộp sữa chua vào trong túi rác, thấy nó phát huy tác dụng, trong lòng Kiến Hạ mới thoải mái.

Trong đầu chợt vang lên giọng nói của Lý Nhiên: "Tớ thấy cậu ngồi một mình đáng thương quá!"

Kiến Hạ cười khổ 1 tiếng, Trên giấy nhẹ nhàng viết 1 dòng chữ: Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương!

Cô vo tròn tờ giấy lại rồi vứt vào trong túi rác.

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro