Dương Cầm và Violin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện âm nhạc nằm tách biệt trong một khu vườn đẹp như cõi bồng lai và thơ như mộng. Dương Cầm đang chỉnh đốn lại trang phục. Còn 30p nữa thôi là đã đến giờ trình diễn cho “ Đại nhạc hội “ được ban quản lí học viện tổ chức. Với ai thế nào thì ko biết, nhưng đối vs cô, cơ hội này rất quan trọng, để cô có thể tiến xa hơn trên con đường nghệ thuật của mình. Bởi vậy, cô ko cho phép mình có bất kì sai sót nào - dù là nhỏ nhất.

Cô sẽ tấu chung vs Violin – một anh chàng có mái tóc xoăn vàng. Anh là con lai nên có đôi mắt màu xanh rất đẹp. Dáng người cao ráo lại là con nhà giàu khiến anh ko cần gãy đàn, những cô gái đẹp vẫn theo nườm nượp. Nhưng đó là vs họ thôi, vs cô, cô chỉ coi Violin là bạn diễn. Chỉ cần phối hợp sao cho nhịp nhàng vs tiếng dương cầm của cô, là được, chẳng cần đẹp trai phong nhã gì sất.

… Còn 10p nữa…..

_ Aiz… anh chàng Violin vẫn chưa tới, thưa cô ! – Dương Cầm nói với cô giáo dạy đàn của nàng

_ Đợi thêm xíu đi em, đừng vội, làm cho mình nhẹ nhõm hơn nào.

Dương Cầm cố nén nỗi bực dọc lắng xuống. Hít thở đều đều. Đối vs một người nghệ sĩ, thì luôn phải biết kiềm chế cảm xúc cá nhân, chỉ hòa mình vào tác phẩm đang hướng đến khán giả. Đó mới chính là một nghệ sĩ thực thụ. Và Dương Cầm đang cố làm điều đó!

~ 0 ~

Violin đang đứng trước cổng trường nhạc viện. Nói đúng ra là chàng đã đến sớm hơn gần 1 giờ đồng hồ để chuẩn bị cho buổi diễn. Nhưng đến là một chuyện, vào được là một chuyện khác. Thử hỏi, xung quanh là hàng tá những cô gái đu chân, níu tay, đòi xin chữ kí, lúc chụp ảnh cùng, thế thì làm sao mà thoát cho được !!!! >”<

_ Trời ơi, tôi xin các cô mà, tôi có một buổi diễn quan trọng lắm. Mà các cô cứ như vậy thì tôi lỡ hẹn mất. Các cô làm ơn cho tôi vào rồi sau buổi diễn, tôi sẽ tiếp các cô. Nhé !

Đám người chưa hẳn tảng ra nhưng cũng dãn được đôi chút. Violin tội nghiệp cố lách người tiến dần vào cánh cổng học viện. Chàng đu khư khư cái cột ở đó, như thể nếu bỏ ra thì chàng sẽ bị đám con gái kia đè bẹp

_ Helppp me. Hu Hu. Chài ai tôi lạy mấy người mà!

Trái ngược vs lời van xin khẩn thiết của anh. Hội Fan nữ đó còn rú lên còn inh ỏi hơn cả lúc đầu nữa. “ Ôi ôi em rụng tim mất. mặt anh Lin ( tức Violin ) khi xuống nước năn nỉ đẹp traiiiiiiiiiii tóaaaaa àh . Húuuuuuu  :x :x “

Nếu bạn nhìn thấy được cái mặt của chàng Violin lúc này, bạn sẽ phá lên cười mất. Ko phải là thẹn thùng, cũng ko phải là tức giận. Mà tính từ chính xác nhất dùng cho chàng trong trường hợp này là bị “ ĐÙ “ =)) Nhưng cũng may, trong bước đường cùng, chàng sinh sáng dạ, chàng la lên một cách ngạc nhiên, tay chỉ về phía trước :

_ WOW. OMG. Hình như là Noo…. Noo Phước Thịnh Ô_Ô

Đám đông sửng sốt quay về phía sau lưng với ánh mắt tìm kiếm. Nhanh như cắt, chàng phóng xuống đất và bay như chim xông thẳng vào cửa hậu phòng hóa trang. Và tất nhiên, đám con gái ấy vô cùng tức giận và chữi rủa om =))

~ 0 ~

Dương Cầm và cô giáo đang chờ anh ở đó. Với vẻ mặt ko có mấy là thân thiện!

Chàng nhìn qua Dương Cầm ngại ngùng . Chỉ biết “ cười zuyên “ rồi đến “ gãi đầu” rồi lại “ cười zuyên”. Nhìn chàng quần áo xốc xếch, cái cà ra vát méo xệch qua 1 bên vai, mớ tóc xoăn của chàng lại càng lằng nhằng như tổ quạ, cô giáo cũng đã đoán ra được phần nào :

_ Lại bị Fan nữ quấy rối nữa àh ?

_ :D hì. chỉ cô hỉu em. Đến Khắc Việt cũng ko hỉu nữa ^_^ ( p/s : Khắc Việt có bài chỉ anh hiểu em )

_ Tếu nhỉ. Nhanh! Vào WC chỉnh đốn lại y phục cho tôi!

Dương Cầm từ đầu tới cuối, ngoài cái chào mang kèm vẻ cau có thì vẫn ko có bất kì câu nói nào vs Violin . Cô đang tập trung cao độ và nhẩm lại những phím đàn. Còn 2p nữa. Sắp tới giờ diễn rồi, run quá. Haizz, bàn tay cô co lại, lạnh cóng, thân thể cũng theo đó mà run lên bần bật. Nhìn cô lúc này như một thiên thần màu trắng bị gãy cánh, đang sợ sệt ko biết làm sao để về dc thiên đàng

Chợt… Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô. Siết.

_ Đừng run bạn Dương Cầm nhỏ bé. Hãy hòa tiếng đàn cùng mình nhé! Sẽ được thôi mà. Nào chúng ta lên!

Là Violin. Sau khi thay đổi âu phục , trông chàng càng quyến rũ. Chính nhờ sự ấm áp trên đôi tay chàng đã khiến Dương Cầm bớt hồi hộp hơn. Cô nở một nụ cười. Một nụ cười mà từ đầu đến giờ chưa hề có…

_ Khoan đã !

Dương Cầm níu Violin đứng lại. Cô buông tóc xuống, xõa ngang vai. Đặt nhẹ nhàng chiếc cột nơ hồng trên bàn. Mái tóc đen rũ xuống càng làm tôn thêm nước da trắng ngần của cô, khiến cô cảm thấy mình tự tin hơn.

 Nắm lại tay Violin. Và hai người sóng đôi bước lên phía trước…

~ 0 ~

Ánh đèn sân khấu phực lên sáng lòa. Cánh màn đỏ từ từ được kéo sang hai bên. Tiếng vỗ tay vang lên từng đợt dài. Violin nắm tay Dương Cầm tiến về tọa độ giữa sân khấu. Nơi ấy, một chiếc Piano, một cây vĩ cầm đã được đặt ngay ngắn. Violin đỡ cô ngồi xuống. Sau đó, anh nhẹ nhàng bê cây vĩ cầm tựa vào vai. Mắt anh nhìn mắt cô, ra hiệu chuẩn bị bắt đầu. Dương Cầm gật nhẹ, ý bảo rằng đã sẵn sàng. Và…….

Tiếng nhạc từ từ cất lên.

Đôi tay Dương Cầm lướt nhẹ trên phím đàn như sợ chúng tan đi

Violin say sưa đưa dây hòa chung tiếng Piano trẩm bổng. Anh nhắm mắt lại. Thoáng chốc lại mở ra, nhìn Dương Cầm say đắm

Bản “ Forever “ đã thấm dần vào lòng những khán giả. Họ như ko còn thấy 2 người đang tấu đàn nữa, mà giờ đây, trên sấn khấu chỉ thấy hình ảnh của một tình yêu vĩnh cữu, những nốt nhạc vĩnh cửu.

Dưới ánh đèn sân khấu, Dương Cầm càng thêm rực rỡ lạ kì. Dịu dàng mà huyền bí. Ánh mắt cô nhìn vào một khoảng không xa xăm. Rồi lại hạ tầm xuống khán giả. Đôi khi nhắm lại nghiêng nghiêng như say ngủ. Cô muốn dành trọn tình yêu này, bài ca này, ánh mắt này cho người mà cô yêu – chàng Harmonica!

Violin nhìn cô, xao xuyến. Cô quá đẹp. Và anh yêu cô. Không phải là qua khúc “ Forever” này tình yêu mới chớm nở. Anh yêu cô qua cái buổi đầu gặp gỡ ở cuộc meeting “ Tài năng trẻ ”. Khi danh sách thông báo cô trúng tuyển, cô mừng rỡ chạy đến sà vào lòng bố, cô khóc. Anh thấy cô thật là trẻ con, hồn nhiên nhưng lại nữ tính quá đi chứ . Trái tim anh từ khi ấy đã thổn thức vì cô mất rồi!

Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay và lời hoan ca nồng nhiệt của khán giả. Violin lại nắm tay Dương Cầm rời khỏi sân khấu

Cánh màn đỏ từ từ khép dần lại. Đâu đó, trong miền dư âm còn sót lại. Ta vẫn còn có thể nghe thấy được tiếng đàn ngân nga…. ngân nga…. ngân nga mãi……

~ 0 ~

Buổi diễn hôm đó kết thúc tốt đẹp.

Dương Cầm về nhà trong một tâm trạng hồ hởi và vui sướng. Đã quá 9h tối. Chắc có lẽ bố mẹ đã đi ngủ. Cô đi thật nhẹ lên phòng của mình, tránh làm họ thức giấc.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm lòng cô giờ đây thêm nhói. Cứ mỗi khi đơn độc một mình trong phòng kín, cô lại thấy nhớ da diết anh – chàng Harmonica của cô. Bước đến khung ảnh được thân trọng lồng kính để ở đầu giường, Dương Cầm vuốt nhẹ ngón tay lên đôi má của chàng trai :

_ Anh sẽ trở về với em như anh đã hứa, phải ko Harmo của em!

Cô khóc. Đã lâu rồi. Mấy năm rồi nhỉ? 5 năm! Cô đã ko được gặp anh. Ko một lá thư, một cuộc điện thoại. Anh đã bỏ cô đi mà ko một lời từ biệt. Ngày nào còn đây, cô và anh cùng dạo chơi trên thảo nguyên xanh mướt, cùng nô đùa vs những con diều, cùng tấu chung bản hòa ca tình yêu. Cô yêu tiếng kèn anh thổi, yêu như cuộc sống. Và anh cũng vậy, yêu tiếng đàn cô, yêu như hơi thở. Vậy mà chẳng hiểu một lí do nào, anh lại bỏ cô ở lại, và ra đi.

Quệt những giọt nước mắt còn sót lại. Cô ko muốn phải ngủ trong tâm trạng đau buồn như thế này. Ngày mai còn một bản nhạc đang chờ cô thực tập. Phải cố lên thôi, Dương Cầm!

~ 0 ~

….Hồi ức….

“ Anh yêu em hơn muôn vàn yêu thương

Nguyên vẹn con tim nguyện trao đến em….

Anh yêu em ko bao giờ xa em

Đôi mình bên nhau nguyện đến mãi … sau này ”

_ Eo ôi anh hát dở thậc đó =)). Ko thíc anh hát đâu. Thổi kèn em nge ik :x :x – Dương Cầm nũng nịu tựa đầu vào vai Harmo

_ Gì chứ. Chê anh hả. Nói cho nhóc biết nhaz, là trên thế giới này ko ai “ hay hát “ như anh cho nhóc nge đâu.

_ Gờm thế sao. Giờ hỏi lại có thổi kèn ko

_ Rồi rồi. anh thổi : P

Dương Cầm thả mình theo tiếng kèn Harmonica anh thổi. Ôi chao du dương, tuyệt quá đi mất. Mỗi khi nghe anh thổi, cô thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô có thể tưởng tượng dc cả vũ trụ chỉ cần có anh và tiếng kèn Harmonica thân thuộc. Mà có lẽ, do “ phiêu ” theo âm nhạc qá. Cô đã gục hẳn trên vai anh và… Khò…. Khò

Harmo nhìn cô ngủ. Thật là như con nít vậy. Mỏ chu lên hếch hếch. Mũi chun lại. Còn miệng thì lấm lem một ít nước bọt ngay khóe. Anh trách yêu :

_ Chu choa xem kìa. Nhóc nhỏ của anh đúng thật là nhỏ mà!

Và trò đùa láu cá nhất mà anh thích làm – CHỤP HÌNH CÔ KHI ĐANG NGỦ =))

~ 0 ~

Ánh nắng ấm áp len lỏi qua ô cửa kính, chan hòa trên chiếc giường màu xanh da trời của Dương Cầm làm cô tỉnh giấc. Sau một giấc ngủ dài, mọi chuyện dường như đã lắng xuống đôi chút. Dương Cầm với tay mở toang cái cửa sổ .

Hàààààà!!! – cô cố hít căng cái mùi thơm của bình minh trao tặng. Sợ rằng sẽ phí mất một giọt khí lành nào nếu cô bỏ lỡ – Đã quá ! Chẳng cần ăn sáng cũng đủ thấy no ! ^_^

Cô chọn cho mình một bộ áo đầm màu xanh nhạt. Chiếc băng rôn cài tóc màu xanh nhạt. Khoác chiếc túi xách nhỏ nhỏ màu xanh nhạt. Thoa lên người chút nước hoa Spirit thơm nồng mùi hoa hồng. Dương Cầm xoay xoay hai ba vòng trước tấm gương và chép miệng:

_ uh..m  uh..m . Vậy là chuẩn.  Hì hì mình duyên dáng qá đi chớ nhỉ!!! ^_^

Dưới lầu, tại phòng khách, bố Dương Cầm đang nhâm nhí tách cà phê và dò xem những tin tức trên tờ báo sáng . Mẹ cô thì đang loay hoay dọn bữa sáng cho cả nhà. Dương Cầm rón rén chạy đến ôm bất ngờ sau lưng bà. Hôn lên má người mẹ yêu thương một cái kiss nồng ấm . Hì Hì

_ Con gái cưng của mẹ hôm nay ko thể ăn sáng vs mama yêu và baba yêu dc. Đừng có buồn đứa trẻ tội nghiệp bận bịu vì công việc này nhé. Yêu 2 người nhiều lắm áh. Uhhh Moaaa :*

Vừa nói, cô nàng vừa hun chụt một cái nữa lên má mẹ của mình và chạy ra phòng khách quàng cổ bố mà thì thầm :

_ Bố đừng hút thuốc nhiều qá. Kẻo mẹ lại bực đấy !!!

Đoạn, cô tót nhanh lên chiếc @ và quay lại mi gió trước ánh mắt ngơ ngác của đấng bề trên đang ngơ ngác nhìn đứa con gái thân yêu của mình đang yêu đời 1 cách kì lạ =.=”

~ 0 ~

Violin đang gặm bút soạn thảo cho mình một bài tấu mới. Anh ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ nhìn ra sân vườn của nhạc viện. Anh châu mày, gãi đầu, làm đôi mắt xanh lơ của anh có dịp được xích gần nhau hơn. Chẳng phải dấu gì các bạn, chàng ta đang sáng tác một bản nhạc, chính xác hơn là một bản tình ca dành cho Dương Cầm. Anh nghĩ cô sẽ rất thích.

Và anh đang chờ cô đến....

Tiếng @ xình xịch dừng lại đột ngột. Dương Cầm quảy chiếc túi xách và băng ngang lối tắt của khu vườn. Cô muốn vào phòng nhạc ngay lập tức, có một bản nhạc đang chờ cô ở đó.

Ơ hơ. Dáng ai trông quen quen nhễ. Hình như là Violin.

Dương Cầm tiến về phía cửa sổ, vờ tằng hắng :

_ Ờ hơm. Có phiền nếu tôi leo qa chiếc cửa sổ này ko nhỉ?

Thấy cô, Violin vui lắm. Anh nhảy tót xuống thảm cỏ. Nhẹ nhàng nâng bàn chân cô lên, làm bàn đạp giúp cô leo qa dễ dàng :

_ Ái Chà Chà. Tiểu Thư Dương Cầm hôm nay leo trèo thế nhỉ. Cửa chính sao ko đi?

_ Tôi nhiều việc lắm. Mà h phải phí time đi vào cửa chính rồi vòng qua một dãy nhạc cụ mới tới dc đây!!! =.=' thà v còn hơn!

Violin cười khì vì lời giải thích rất ư là con nít của cô. Anh lại trèo lên cửa sổ ngồi vắt vẻo như vị trí ban đầu. Dương Cầm hạ chiếc túi xuống ghế, sờ ngay những phiến đàn làm một khúc dạo, gọi là lấy cảm hứng. “Chàng trai mắt xanh” cứ thế mà mở to mắt nhìn nàng tiên trong mộng của mình đàn ca hát xướng.

Bắt gặp ánh mắt của Violin đang nhìn mình, Dương Cầm thẹn thùng cúi đầu. Khoảnh khắc chìm vào im lặng. Ngại ngùng, bối rối. Tự dưng trái tim cô lại đập mạnh. Cô ko hỉu vì sao. Cô ghét nó qá!

~ 0 ~

Sau một giấc ngủ dài, Dương Cầm tỉnh dậy. Cô thấy cô đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Là phòng của cô. Cô về nhà hồi nào nhỉ??? Ngáp 1 cái rõ đã. Cô với tay lấy chiếc “dế iu” mẹ mới mua cho cô.

Tin nhắn của Harmo : “ Nhóc iu ngủ j tướng xấu qá trời =)). Lên FaceBook xem thêm nếu chưa rõ nhé :p ”

_ What? OMG. Anh tính làm gì đây hả Harmoooooo.

Cô phóc lên chiếc laptop Asus màu trắng sữa. Khởi động..... Đăng nhập.... Chờ đợi.

_ OH MY GODDDDDD - Một hình ảnh hiện ra trước mắt, trên đầu trang chủ. Cô gái có cái nickname “ nhóc tinh nghịch” đang nằm ngủ trong trạng thái cực kì “ dễ ghét”. Môi chu hết cỡ. Hai bên má bị vẽ nguệch ngoạc 2 trái tim đen thui lui :)). Còn cái miệng thì lòng thòng vài zọt nước bọt chảy ra mép – Trời ơi mất hình tượng qá điiiiiiii.

_ Hảảảả. Còn có 25 người like nữa chứ :(( . Anh HAR – MO -NI -CAAAA, anh chết vs em x-(

Vừa lúc đó, tin nhắn “ tít tít: lại đến, là Harmo:

_ Há há. Chắc nhóc đang tức lắm nhỉ. Đừng có thù anh nge ko =)) công tình anh cỗng nhóc lên phòng nhóc ấyz. Nặng mún chết hà. Đừng call lại. Anh đang học đó :))

Cô tức mún nổ đom đóm mắt. Nguyện sẽ cho anh 1 phát vào lưng nếu gặp dc anh. Nhưng cô thấy rất hạnh fúc :) Vì có dc 1 ng bạn trai hài hước nkư anh ^_^

~ 0 ~

_ Ngày mai chủ nhật. Bạn có thể đi chơi vs mình dc ko? - Violin ngần ngừ hỏi, thầm cầu mong Dương Cầm sẽ đồng ý.

_  Có việc gì thế Violin :). Mai chắc mình ko đi dc rồi

_ Àh àh v àh. Uh cũng ko có việc j hết. Nếu bạn bận thì thôi v. Ko sao :)

_ …. Mà khoan. Có thể.... mình đi dc. Quyết định v ha

Hì. Thì cũm lâu rồi Dương Cầm nhà ta có ra ngoài chơi đâu. Hết ở nhạc viện, lại về nhà. Cô dường như đã quên bẵng đi một góc của Sài Gòn nhộn nhịp. Vì thế, nên cô đồng ý, có Violin bên cạnh, cô sẽ bớt bỡ ngỡ hơn.

_ OH YEAHHHHH. MAI 8H. MÌNH SẼ QA ĐÓN BẠN

Và chắc chúng ta ai cũng đoán được. Suốt cả thời gian còn lại của ngày hôm đó, Violin

bận rộn vs công việc make up nam =)). Chàng đi lựa cho mình chiếc sơ mi màu xanh da trời nhàn nhạt ( vì chàng bik nàng thíc màu xanh mà ) Chiếc quần trắng làm lộ rõ đôi chân dài của chàng. Mớ tóc xoăn cũng dc chàng duỗi xẹp xẹp xuống. Ai đời đi vs con gái mà vs cái đầu tổ quạ như thế. Àh mà còn thiếu, một chiếc kính màu trà có lẽ thích hợp vs 1 buổi hẹn hò nhỉ ;)

~ 0 ~

Harmonica đón Dương Cầm ở trước cửa trường Lê Hồng Phong. Mắt anh đang dáo dác tìm kiếm 1 hình bóng quen thuộc – cô nhóc nhỏ iu vấu của mình.

_ Hà Hà kia rồi. Ui zùi. Nhìn bạn bè ai cũm áo dài thướt tha lướt đi nhẹ nhàng. Sao nhóc của mình lại nhảy cà tưng cà tưng thế. =.='''

_ Héllo “ anh chàng chụp hình lén ng khác “. Hôm nay tới đây nộp mạng cho em àh. Khà Khà – Dương Cầm ngồi tót lên yên sau. Cấu vào eo Harmo 1 cái rõ đau.

_ Ui zaaaa. Nhóc zữ qá hàr. Rồi rồi. Giờ đi ăn xong đi rồi nhóc mún xử anh sao cũm dc

Vịn vai Harmonica. Dương Cầm hô to : - OK. LET'S GO

Xe dừng lại trước một nhà hàng chuyên bán bít tết. 2 người chọn 1 chỗ ngồi gần kề cửa sổ, có thể nhìn thấy xe cộ chạy nườm nượp ở ngoài như mắc cửi. Dương Cầm ko cần coi Menu. Cô nhanh gọn :

_ 1 đĩa mì xào chú nhé!

_ Zời ạh. Nhóc! Ăn bít tết đi. Món chính ở đây. Ngon nhất áh – Harmo lên tiếng

_ Oh No. Bít tết dai em nhai ko nổi, hì hì

Chàng Harmo của chúng ta đang cười khì. Chàng nghĩ thầm:” Dương Cầm đúng là con nít mà” rồi gọi 1 đĩa bít tết cho mình.

Xong xuôi. Harmo kéo Dương Cầm về phía mình. Khoác đôi tay vững chãi của một thanh niên 24 tuổi lên đôi vai mảnh khảnh của một thiếu nữ 18. Nhìn họ thật đẹp đôi. Đẹp tới nỗi nếu có máy hình sẵn trong tay. Những  ng khách quanh đó sẽ chụp vài phô ảnh cho thỏa sức nhìn ngắm :)

Dương Cầm đưa tay vân vê chiếc dây chuyền anh đeo. Nó có dạng như một hình thoi. Có khắc chữ “ Huynh”, cô thấy lạ, nên hỏi :

_ Chữ “ Huynh” có ý nghĩa gì vậy anh?

_ À. “ Huynh” là anh đó mà. Anh có nói vs em là anh còn có 1 người em trai.....

~ 0 ~

Violin đang đợi Dương Cầm trước cửa nhà cô. Anh tới sớm đến tận 30p. Anh sợ cô phải đợi. Nhìn qua kính chiếu hậu của chiếc SH, Violin vuốt vuốt lại mái tóc xoắn đã duỗi của mình. Wow, chuẩn rồi. Giờ chỉ còn đợi nàng ra nữa thôi.

… còn 10p...

…. 5p nữa....

…..1p........

Ping! Đúng 8h. Cánh cửa từ từ mở ra. Xém xíu nữa là Violin lăn xuống xe mà té nhào rồi. May mà kìm lại. Ôi mennn. Đúng là con gái mà. Ko thể đoán bik dc suy nghĩ, sở thích. Dương Cầm vận 1 chiếc đầm màu đỏ tươi tắn, nghịch hẳn vs chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt anh đã mua ngày hôm qua T_T hức hức. Cứ tưởng rằng sẽ thành 1 đôi “ couple xanh dương”chớ, giờ kì v nèèèèè

Nuốt cục bất ngờ vào lòng. Chàng lịch sự nở một nụ cười phong nhã nhất ( chắc hum qa đứng trước gương tập cười duyên r chứ gì :P ). Chàng mời nàng lên xe và pắt đâu rồ máyTất cả cử chỉ đều lịch sự, gọn gàng nhưng điều đó càng làm Dương Cầm ko thoải mái:

_ Này. Bạn như bạn mọi ngày dc ko zậy?

Vừa chạy xe mà mặt Violin đỏ như quả gất. Tiếp xúc vs nhiều loại con gái nhưng chưa ai làm chàng phải bối rối như v. Đúng là tình yêu có khác :))

_ Mình đi đâu giờ Dương Cầm???

_ Hả. Tui tưởng bạn bik' =.='

_ Mình mới từ Mỹ sang Việt Nam mấy năm hà. Hem có rành = ng bản xứ

=.='''

 Dương Cầm cố lục lại trí nhớ. Xem coi lúc trước mình hay dc Harmo dẫn tới những nơi đâu. Cứ tưởng sẽ dc Violin dẫn tới những nơi đặc biệt. Ai dè giờ pải làm hướng dẫn viên ngược lại cho bạn ấy

_ Văn Thánh đi. Chúng ta sẽ bơi xuồng – Dương Cầm đề nghị sau khi đã moi dc 1 địa điểm ưng ý

~ 0 ~

Chiếc xuồng dập dềnh trên mặt nước. Xung quanh, những đám bèo trôi dạt lờ đờ theo từng cụm nhỏ. Mặt nước xanh xanh làm cô nhớ đến ngày còn dc ở bên Harmo. Cô nhìn xa xăm...

Violin đang cố cầm chiếc chèo gắng sức ngược dòng nước. Đây là lần đầu anh lái xuồng nên cũng rất là khó khăn. Ầyz.... Chiếc xuống h đây ko chạy tiến tới, cũm ko lùi mà nó qay vòg vòng trên mặt hồ. Dương Cầm cũng ko hề hay biết

Bỗng!

Ùm!!! Tủm

Tiếng nước tóe lên nghe ầm ập. Dương Cầm hoàn hồn nhìn xung quanh. Sax, giờ đây Violin ko còn ở trước mặt cô nữa mà là đang ý ới kêu cứu dưới lòng sông. Chàng ngụp xuống.. ngước lên. Òaaaa, nước len vào mũi vào mồm khiến chàg khó thở. VIOLIN KO BIK BƠI!!!!

Quýnh qáng và bối rối. Dương Cầm nhảy ùm xuống dòng nước lạnh. Ôm lây thân hình to lớn của Violin lôi lên xuồng. Thật là khó khăn. 1m54 đỡ 1m75 , 45kg lôi 60kg. Sự chênh lệch qá lớn =.='''

Phù! Hên là Dương Cầm rất khỏe vì lúc trước cô dc bố tập võ cho từ tấm bé. Bây giờ, trên chiếc xuồng. 2 con người vs 2 bộ quần áo ướt đẫm đang vật vờ, mệt mỏi. Violin đang nằm bất động còn Dương Cầm thì đang cố sức nhấn vào lồng ngực anh cho nước trào ra.

Chợt....

Có cái j cân cấn nơi bàn tay cô. Dưới lớp áo sơ mi của Violin.....Một chiếc dây chuyền dạng hình thoi..... Mặt sau có khắc chữ : “ Đệ ”!

~ 0 ~

Đã mấy ngày rồi cô ko gặp dc Harmonica. Chắc chàng bận việc nhiều lắm. Cô cũng ko muốn làm phiền nên cũng ko gọi điện hay nhắn tin gì cả. Cô thích cái cảm giác dc anh nhắn tin hỏi thăm trước, sau đó mới trả lời sau.

1 tuần, 2 tuần trôi qua....

 Cô ko chờ dc nữa. Tan học, cô đạp xe ngay đến nhà anh để “ tra hỏi rồi đưa ra hình phạt”

Két! Chiếc xe dừng chân trước giàn râm bụt. Nhà Harmo đấy! Thật lãng mạn phải ko :)

Cửa ngoài khóa. Cô thầm nghĩ chắc anh chưa đi làm về. Thôi đợi chút v. Cô đi dạo vòng quanh quanh khu nhà. Tay mân mê từng loài hoa anh trồng trước ngõ. Đẹp quá!

Rồi cô lại ngồi bệt xuống thềm. Đong đưa tà áo dài như đưa võng.... Cảm giác bực bội vây đến. Chết tiệt, 6h rồi, chắc lại đi cà phê vs mấy huynh trong cty chứ gì. Vừa bực, vừa lo, Dương Cầm lấy bút ghi đầy những icon zận zữ lên góc tường nhà anh.

_ Cho chừa! Dám bỏ bê em mấy tuần qa

Ngủ... cô lại thiếp đi từ lúc nào ko bík. Cô tựa đầu vào cánh cửa và ngủ trong chờ đợi....

_ Này! Cô gái. Ngủ ở đây như vầy nguy hiểm lắm. Về nhà đi – tiếng một phụ nữ trung niên cao giọng gọi

_ Hơ Hơ. dạ. dạ - Dương Cầm bật tỉnh dậy khi nge tiếng nói, tay quệt nước bọt khóe miệng

Người phụ nữ toan đi thì Dương Cầm chạy vù ra, gọi với :

_ Bác ơi, Bác ơi. Cháu hỏi chút

_ Gì thế cháu?

_ Cái anh chàng mà sống ỏ ngôi nhà này ấy. Hay thổi kèn Harmonica ấy. Đi đâu rồi ạh

_ À. Chàng trai ấy đã dọn đi từ 2 tuần trước rồi. Ngày mai sẽ có người mua nhà dọn đến ở.

…..

Mặt cô ngơ ngác. Hết nhìn ngôi nhà rồi nhìn người phụ nữ. Ko nói một lời nào, cô thất thần bước đi như người mất hồn. Leo lên xe đạp phóng vù. Tựa một bóng ma trong tà áo dài trắng

                                                        * * *

Những chuỗi ngày tiếp theo đối vs cô là những ngày nối ngày, đêm tiếp đêm. Buồn bã và suy nghĩ

Tin nhắn rồi điện thoại. Ko có gì khác hơn ngoài câu thông báo : “ Thuê bao quý khách hiện ko liên lạc dc. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau ”

Email cũng ko.

Dương Cầm ngày nào cũng nhắn, cũng gửi tin offline cho Harmo. Hằng ngày, thường xuyên, đều đặn

Cô ko khóc. Vì cô đã hứa vs anh rồi : “ cô sẽ ko bao h khóc ”

Nước mắt chảy vào trong tim.... Mỗi lần thấy sóng mũi cay cay. Cô lại bật nhạc lên mà nhảy đến cuồng loạn. Chỉ để quên cái thực tại khủng khiếp ấy.

Nín nhịn... chịu đựng... thầm mong anh sẽ quay về

Những người cười là những người đang khóc. Và nụ cười.... là nước mắt đang khô!

* * *

Rồi một ngày. Một lá thư dc gửi từ nước Ngoài đến vs cô. Ko ghi rõ địa chỉ người gửi. Cô xé vỏ thư vội vàng như sợ nó biến mất....Trong thư. Àh ko, nó ko phải 1 lá thư, mà là 1 dòng chữ – 1 tuồng chữ rất quen thuộc :

 “ Quên anh đi nhóc con. Hãy trưởng thành như một thiếu nữ thực thụ em nhé!

Harmonica xấu tính”

Lúc này. Nước mắt mới thật sự chảy xuống trên 2 bờ má ửng đỏ của Dương Cầm.... Thà anh đừng gửi thư... để cô còn có hi vọng anh quay về. Đằng này....

Cô khóc.... Khóc thật sự. Đây là lần đầu tiên cô khóc khi bước vào ngưỡng cửa cấp 3.

Còn gì đau đớn hơn là mãi mãi xa người yêu của mình.

Còn gì xót xa hơn là cảm giác bị bỏ rơi.

Cô đơn vây lấy.

Cô nhớ lại từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc thật đẹp bên anh. Nhớ tới tiếng kèn Harmonica anh thổi. Nhớ đến tiếng gọi “ nhóc iu “ thân thương của anh.

Kí ức ùa về như sóng vỗ. Cô vụng về lặng đưa đôi tay lên bóp ngẹn lồng ngực, để trái tim cô thôi ko còn rỉ máu nữa

Anh ơi!!! Sao anh lại ra đi, bỏ em nơi đây, một mình... vắng anh …

Một khúc nhạc từ đâu vang lên như cứa vào niềm đau …. :

Một ngày mới với nắng lên quanh mình

Dù trong mắt em vẫn còn hoang mang

Giọt nước mắt trôi vào tim theo từng tiếng nâng nghẹn ngào

 em bàng hoàng ngày anh xa rời

Ừ! Đã xa... Harmo đã qá xa cô rồi.

~ 0 ~

Tay cô bất động trên chiếc mặt dây chuyền lấp loáng nhẹ ánh nước. Violin dần thở lại bình thường. Anh ho sặc sụa. Mắt hí hí mở nhưng còn chói nắng. Thấp thoáng trong màn nước mờ mờ, anh thấy gương mặt quen thuộc của người con gái anh yêu – Dương Cầm. Anh mỉm cười, vừa thấy tội lổi vừa thấy hạnh phúc, lại xen 1 chút xấu hổ khi phải để cô nhảy xuống nước cứu mình. Hì. Anh cố lấy tay dụi dụi mắt và gượng người. Ngồi dậy.

Anh mắt Dương Cầm nhìn anh ngỡ ngàng, anh tưởng như mình là một sinh vật lạ. Anh cũng ngơ ngác nhìn cô.

Còn tay cô. Thì vẫn nắm chặt chiếc dây chuyền trên cổ anh. Anh như hiểu ra vấn đề chốt yếu nên lên tiếng hỏi :

_ Có việc gì vs sợi dây chuyền này àh, Dương Cầm?

_ Anh trai anh tên gì?

Cô chẳng trả lời, mà lại hỏi ngược lại. Câu hỏi của cô khiến anh chùng xuống, lặng lẽ như những tháng ngày trước đây chưa gặp cô :

_ À. Họ Dương. Tên Thiện Huy.... biệt danh là Harmonica, là anh trai của tôi, Violin

_ HaHaHaHa – Dương Cầm phá lên cười – Chắc là nhầm lẫn thôi. Đùa tôi àh. Anh họ Lý, lẽ nào Harmonica lại họ Dương

_ Là vì...... anh ấy là con nuôi!

~ 0 ~

Violin tên thật là Lý Duy Hạ. Con trai của Lý Hạ Duy, giám đốc một công ty xây dựng lớn nhất nhì ở Mỹ. Mẹ anh là người Việt chính gốc, gặp gỡ ông Hạ Duy sau vài ba lần dc mai mối. Vì thế, Violin là con lai, nửa Tây nửa Việt. Tuy cuộc sống giàu sang nhưng chưa lần nào Violin cảm nhận dc thế nào là hạnh phúc. Ba mẹ anh đến vs nhau không phải vì tình yêu, mà là sự bó buộc. Hễ không gặp mặt thì không sao mà nếu giáp nhau, là gây lộn. Cũng vì vậy mà ba anh hiếm khi về nhà. Mẹ thì cũng luôn bận rộn vs công viêc Spa, Masseger....Anh chỉ ở nhà vs vú , và anh chỉ có 1 người bạn, là vú.

Cho đến một ngày. Một đứa trẻ lớn hơn mình 5 tuổi dc gia nhập vào thành viên của Gia Đình Họ Lý, mà theo ba nói, là anh phải gọi là anh hai. Đứa trẻ tên là Dương Thiện Duy, dc ba anh đưa về từ cô nhi viện để làm bạn vs anh, và để nuôi đứa trẻ ăn học thành tài. Hai anh em chơi vs nhau rất thân thiết. C.s của Duy Hạ thay đổi từ đó, anh cởi mở hơn, hoạt bát hơn, láu cá hơn. Còn về phần Thiện Duy, chàng cũng rất yêu đứa em của mình, không ngờ 1 ngày mình lại có em, và lại dc đi học, ăn ngon, vui vẻ đến thế.

 Tình yêu thương lớn dần lên ở 2 trái tim nhỏ bé, chúng đi học cùng nhau, chơi cùng nhau, ăn ngủ cùng nhau như 2 con sam dính mãi không rời. Ông Lý cho chúng học âm nhạc, Duy Hạ chon Violin vì từ nhỏ anh đã rất mê những nghệ sĩ kéo đàn, Thiện Duy chọn kèn Harmonica cũng bởi vì chả am hiểu mấy về các nhạc cụ khác, thấy chiếc kèn nhỏ gọn và dễ cầm, thế là anh chọn.  Và Cái tên Violin và Harmonica ra đời từ đó, ba chúng gọi đấy là nickname, mà sẽ theo suốt chúng cho đến cuối cuộc đời... :)

~ 0 ~

_ Harmonica, là anh trai nuôi của anh thật sao???

_Thật, mà Dương Cầm biết anh trai tôi àh?

_ Ừ biết ^^ là rất thân, rất thân đấy. Thế giờ anh ấy ở đâu. Làm ơn chỉ cho tôi bik vs!!! Làm ơn nhé, Violin :)

Dương Cầm mừng muốn khóc. Các bạn không bik cô mong gặp lại Harmo như thế nào đâu. Đã 5 năm rồi, nỗi nhớ cứ như cơn sóng dâng đầy lên trong từng cung bậc cảm xúc, chỉ cần giờ gặp lại anh, nỗi nhớ ấy sẽ chực vỡ òa và sà vào lòng anh trách mắng. Sẽ ôm anh thật chặt trong vòng tay của mình. Ko cho anh bỏ cô đi 1 ngày nào nữa.... Chắc chắn!

…..

Im lặng. Violin hoàn toàn im lặng. Anh trầm mặc xuống, bàn tay buông lơi chiếc chèo, để mặc xuồng tre lơ lửng giữa sông, bập bềnh theo sóng nước gợn. Violin cố mím môi như thể nếu mở ra, hoặc anh sẽ khóc, hoặc anh sẽ nói ra những điều không nên nói.

Người con gái trước mặt anh đang mở to đôi mắt chờ đợi, như van lơn, cầu khẩn. Thật tội. Anh cũng phần nào đoán ra dc mối qan hệ của hai người. Nhưng lúc này đây, anh không buồn vì điều đó, mà là vì 1 điều khác, một điều mà anh đã cố gắng qên đi trong suốt 5 năm sinh sống tại Việt Nam.

_ Dương Cầm này, anh biết, anh biết anh nói ra điều này em sẽ rất sốc. Anh xin lổi nhưng mà chắc anh phải nói vs em thôi. Haizzz....

Violin thay đổi cách xưng hô. Anh nắm chặt tay cô kéo vào gần mình. Anh mún tạo một sự tin tưởng, một bờ vai vững chắc cho cô. Dương Cầm ngơ ngác về sự thay đổi lạ lẫm đó. Cô bất động, làm theo những điều mà anh muốn. Cô tựa vào anh, thật sát..... Một cảm giác qen thuộc dâng lên....

_ Anh kể nhé!

_ Vâng!

_ “ Có một người cậu con trai, tên là Duy Hạ.... vào năm 15 tuổi, anh bị mắc một căn bệnh suy tim. Rất nặng. Gia đình cậu ta lo lắng và hoang mang, dùng tiền chạy chữa bao nhiêu cũng không khỏi. Chỉ còn một cách, là dùng một quả tim khác thay thế, thi may ra mới có thể cứu sống dc. Cơ hội sống rất là mong manh...”

~ 0 ~

Tít... Tít

Chiếc máy đo nhịp tim vang lên. Sợ nhất cái âm thanh giật thót ng' ấy

Duy Hạ đang nằm trên zường bệnh. Trên ng' cậu là đủ thứ máy móc các loại.

Cậu đang nằm, bất động

Bác sĩ. Rồi y tá. Rồi thầy thuốc. Tiêm thuốc, bắt mạch, chẩn đoán thế nào cũng không thể chữa khỏi dc.

Ông Lý rất lo. Ông bỏ hết việc cty để dồn sức vào đứa con trai. Mẹ của cậu cũng bỏ hết việc Spa để làm một người mẹ thực thụ, chăm sóc con túc trực.

Gia đình có gọi cho cậu con trai nuôi đang ở Vnam. Nge tin, cậu tức tốc bay về Mĩ, thầm mong đứa em trai mình dc bình an.

Chiếc máy bay hạ cánh xuống đường băng New York. Thiện Duy chưa kịp để lại lời nhắn nào cho ng con gái anh yêu – Dương Cầm. Anh xin lổi, anh vội quá, anh không muốn cô lo. Anh ngoắt chiếc taxi đến thẳng bệnh viện, nhanh nhẹn hỏi quầy tiếp tân và chạy như bay đến phòng bệnh của Duy Hạ. Ông Lý và vợ ông đang đứng ở đó, ngay hành lang có những dãy ghế đợi dài vô tận. Duy Hạ hiện giờ ở trong phòng điều hòa nhịp tim, các bác sĩ giỏi nhất đang tìm cách duy trì mạng sống cho anh trong thời gian có thể.

Ko gian im lặng đến phát rợn. Ko ai nói vs ai một lời nào, nhưng ai cũng hiểu dc, Tiểu Hạ của chúng ta khó lòng mà qa khỏi.

_ Hay là, tôi. Tôi sẽ thay tim cho con trai tôi, để nó dc sống. Tôi già rồi, chết cũng dc – Ông Lý rưng rưng, cái vẻ mạnh mẽ thường ngày nay đã nhường chỗ cho sự quỵ lụy, bất lực

_ Ko dc ông àh, ông còn cty, con còn nhỏ lắm, chưa thể gánh vác dc

_ Đúng đấy bố à, bố phải sống vs chúng con

Bà vợ ông và cậu con trai nuôi hết sức khuyên ngăn. Ông bất lực thật rồi. Ông gục người xuống đất, còn bà, bà đang khóc rấm rứt , chưa bao giờ bà thấy cuộc sống mình tội tệ như thế này. Sức hai người đã cạn kiệt thật rồi. H chỉ còn có cậu thôi. Thiện Duy thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện này. Cậu là trụ cột, là chỗ dựa cho gia đình. Ông bà Lý đã cho cậu có một hạnh phúc như ngày hôm nay mà có năm mơ cậu cũng không thể nghĩ đến, một đứa trẻ mồ côi như mình mà lại dc gọi cha, gọi mẹ, có cả em út để chơi đùa, keo sơn gắn bó. Và giờ đây, đã đến lúc, cậu phải trả lại những công ơn họ đùm bộc, lo lắng bao lâu nay. Cậu sẽ.....

_ Thưa bố mẹ, con, con muốn dc ghép tim cho em trai con, Duy Hạ!

…..

Sửng sốt. Ông Lý đứng bật dậy trước lời đề nghị của Thiện Duy. Ông bác bỏ ngay :

_ KHÔNG! KHÔNG thể dc. Ta không đời nào đê các con của mình phải 1 sống 1 còn như vậy. Thiện Duy, con không dc làm thế!

Ông bỏ đi. Nặng nhọc. Không gian im lặng ngập trong khung cảnh toát lên một màu trắng rợn rùng của bệnh viện. Chỉ còn bà vợ và cậu con trai nuôi. Nói thật thì từ khi cậu về nhà, bà ta cũng không ưa gì cậu, chỉ vì đó là quyết định của chồng, nên bà phải nghe theo, không được cãi. Bà đối xử vs Thiện Duy cũng không dc tốt là mấy....Ghẻ lạnh.... Là đứa trẻ mà, nó biết cảm nhận chứ, Thiện Duy cũng biết ý, tránh tiếp, dè dặt và sợ sệt khi phải gặp bà ta.

Giờ đây, nghe Thiện Duy có ý muốn hiến tim cho con mình, bà mừng lắm. Nhưng ông Lý thì một mực không cho, bà hơi thất vọng. Thủ đoạn bà có thừa, và bà quyết, dựng nên một vở kịch, để lấy cho dc trái tim của Thiện Duy.

***

Nhân xung quanh chỉ có 2 người. Bà kéo ghế sát cậu. Nhỏ nhẹ như không phải con người  bà ngày nào :

_ Tiểu Duy nè. Bố mẹ nuôi con cũng đã dc hơn 15 năm. Trong 15 năm đó, nếu mẹ có sai sót gì, mong con bỏ qua. Vì mẹ cũng yêu con thôi, nhưng sợ con hư, mẹ phải cứng rắn dạy bảo thì con mới nên ng dc. Con biết đó, bố thì suốt ngày bận việc ở cty, chỉ có mẹ thường xuyên ở nhà vs chúng con nên một vai mẹ lo hết cho chúng con từ đạo đức, dạy dỗ, bài vở.....

_ Vâng! Con biết, thưa mẹ – Thiện Duy ngoan ngoãn trả lời, dù thấy hôm nay mẹ nuôi cậu lạ lắm, nhưng cậu hạnh phúc vì nghĩ bà sẽ thay đổi

_ Ừ, con cũng biết là, em con đang trong tình trạng rất nguy cấp và không thể chữa nồi nếu không có một trái tim để thay thế. Mẹ rất xúc động vì lời đề nghị lúc nãy của con, con rất thương em, mẹ vui lắm. Nhưng ba con thì không chịu. Aizzz. Thế nên …...

_ Mẹ muốn con làm gì ạ?

Bà Lý đổi giọng :

_ Thế nên, mẹ muốn con giữ lấy quyết định của mình và không dc nói cho bố con biết ng cho tim là con, mọi chuyện còn lại mẹ sẽ lo liệu!

Mặt bà Lý đanh lại như ra lệnh, chứ không còn là một lời khấn cầu. Thiện Duy tội nghiệp của chúng ta, phần vì vô cùng thương Duy Hạ, phần vì mang ơn ông bà Lý và còn phần

vì lời răn đe của bà. Cậu.... đã đồng ý.

Bức thư cậu gữi về Việt Nam cho Dương Cầm, cũng là bức thư cậu đã viết trước ngày đi phẫu thuật ghép tim. Cậu không sợ mình sẽ chết, cậu chỉ sợ nàng công chúa bé nhỏ của mình phải đau đớn. Cậu đi không một lời từ biệt, cũng là vì không muốn nàng phải chờ đợi.

Đêm đó.... một anh chàng anh đang chuẩn bị gói gém những đồ dùng cần thiết và một cô bé, đang ngồi trên giường, chờ đợi một cuộc điện thoại của người yêu.......

~ 0 ~

Cuộc phẫu thuật thành công sau 5h chiều ngày hôm sau đó. Duy Hạ vẫn còn hôn mê trong phòng hồi sức.

Ông Lý và bà Lý rất mừng. Ông gọi thông báo cho tất cả họ hàng. Và tích cực truy lùng cho ra dc ân nhân đã hiến tim cho con trai mình để mà báo đáp

Đâu đó, trong phòng phẫu thuật..... một cái xác không tim đang cứng đơ lại theo từng khắc, được các bác sĩ cuộn băng trắng xung quanh và đẩy vào nhà xác......

…..........Thiện Duy của chúng ta đã chết...........................

Âm mưu của bà Lý đã thành công rồi. Bà mừng lắm. Bà nói vs chồng rằng Thiện Duy đã về Việt Nam và hiện giở đang dc sống sung sướng vs cô Việt kiều nào ấy. Bà còn dựng nên chuyện. Vì sợ hiến tim nên Thiện Duy đã trốn về Việt Nam sớm. Thật là một ngừơi đàn bà độc ác!

~ 0 ~

Quay về với hiện tại. Dương Cầm đã tựa vào vai Violin từ lúc nào. Dường như cô ko chịu nỗi nữa. Cô ngã khụy. Đôi tay vững chãi của anh chàng lấy vai cô, siết chặt. Anh đau lòng lắm. Và còn đau hơn nữa khi ng con gái mình yêu phải đau đớn

Tay cô vô thức để lên ngực trái của Violin, nơi trái tim của người yêu đang ngự trị, Từ bây giờ cô ra sao đây, cô yêu Violin hay yêu anh vì trái tim của Harmonica ?

Buồn bã và bất lực......

Đau khổ và đắng cay....

Dương Cầm ơi!

Về phần Violin, khi bik dc sự thật về việc ng cho tim của mình, anh đã bị shock trog 1 thời gian dài, mẹ anh thì bị ông Lý đuổi ra khỏi Gia Đình vì tính độc ác nhẫn tâm. Anh sang Việt Nam sau đó, bỏ lại một quá khứ đau bùn và bắt đầu cuộc sống mới ở nhạc viện. Nơi đó, anh đã gặp cô, và yêu cô, nhưng anh đâu ngờ ng con gái ấy chính là ng yêu của anh trai mình, Harmonica. Bởi vậy, quả đất rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, chỉ quay lưng một cái, ta có thể tìm dc ng ta mún tìm, nhưng chỉ cần buông tay, ta sẽ vĩnh viển không bao h gặp lại dc họ !

~ 0 ~

Buổi đi chơi kết thúc trong một tâm trạng đầy u ám. 2 người sóng bước bên nhau mà chẳng biết nói gì, cũng chẳng bik làm gì. Trái tim Dương Cầm giờ đây trống rỗng. Cô không mún yêu ai nữa. Cô mệt rồi. Cú shock quá lớn. Nó khiến trái tim cô chai sạn, cô không thể nào dành tình iu đã nứt này cho ai dc nữa. Cô xin lỗi, Violin!!!

_  Anh....

Không gian im lặng lay động bởi tiếng “ anh” thiết tha của cô.

_ Thế nào Dương Cầm?

_ Có lẽ.... có lẽ em phải xa nơi này 1 thời gian, anh àh!

_ Sao thế, em đi đâu ????

_ Em không nói đâu, nếu có duyên ta sẽ gặp :)

….......

_ Vậy anh sẽ tìm em. Chờ em nhé.... :) Anh yêu em

~ 0 ~

3 năm dài đằng đẵng, Dương Cầm và Violin k có lấy một email, một cuộc dt. Nói khác hơn là Dương Cầm đã đổi hết những thông tin, sdt, để anh không thể liên lạc dc. Cô cần yên tĩnh

Violin nhớ cô da diết, chiều chiều, anh đều lấy cây vĩ cầm treo lên nóc nhà gãy nên những khúc nhạc buồn, anh nhờ gió mang đến gửi vào Dương Cầm, để cho cô bik, anh đang rất nhớ cô, cô hãy quay trở về vs anh....

Tình yêu lớn dần trong anh. Và cả trong cô nữa. Từ khi sang Mỹ, Dương Cầm luôn nghĩ về những chuyện đã qua, cô thấy đau lòng lắm. Nhưng mỗi khi nghĩ đến chàng Violin đã chăm sóc cô, lo lắng cho cô và vô cùng phong nhã ấy, cô lại thấy xao xuyến. Cô không bik, khi trái tim mình chuyển hướng, có phải là cô đang đắc tội vs Harmo không. Nỗi lo lắng ấy làm cô không thể trở về, cô cần thêm một thời gian nữa.......

~ 0 ~

1.      năm sau...

[ Tại Thành Phố Hồ Chí Minh ]

Dòng xe cộ nườm nượp chạy như mưa tuôn ào ào. Violin đang trên chiếc SH phóng như bay đến nhạc viện, ANH TRỄ MẤT RỒI!!! Cái tội tối qua thức leo lên nóc nhà đánh đàn cả đêm >”< hôm qa anh đã đánh bài hát “ Yêu thương không giới hạn “ mà anh đã sáng tác để tặng Dương Cầm 3 năm về trước nhưng chưa có dịp để trao.

Két!!!!!!!!!!!!

Tiếng bánh xe lao nhanh vào bãi đỗ xe, tiếng chân vội vã dậm đùng đùng trên mặt đất để

chạy cho kịp lên phòng học.

…. Một bóng dáng ai lướt qua......

….. Anh dừng lại tức khắc........

…... Sợ như mình nằm mơ........

…....Lùi 1 bước........

…....2 Bước..........

Và rồi........

Đó.... đó chính là DƯƠNG CẦM. Cô đang nở một nụ cười thật tươi vs anh. Vẫn chiếc váy xanh nhạt ngày nào, chiếc túi xách xanh nhạt ngày nào. Vẫn đôi mắt này. Nụ cười này. Đúng rồi, đó chính là người con gái anh yêu. CÔ ĐÃ VỀ VS ANH RỒI. Anh sung sướng qá.

Anh bước đến bên cô thật nhanh, toan ôm lấy cô cho mà thỏa nỗi nhớ. Nhưng anh kìm lại, anh nghĩ rằng....... cô không thể yêu anh ?

_ Chào mừng gặp lại em, Dương Cầm

_ Hi. Chào anh Violin. Àh không, bây h phải gọi là nghệ sĩ Violin mới đúng chứ

_ Ái dà đừng chọc anh mà. Em ổn chứ?

_ Uh. Em ổn

Chẳng thể thốt lên lời mong nhớ nào cả. Ôi sao chỉ là xã giao thôi. Cả 2 đều ngại nhau chăng. Thật gượng gập quá !

_ Violin này..... Em..... Em có người yêu rồi

Ầm. Thế là rồi. Tất cả niềm hi vọng đã đổ ập rồi. Cũng phải thôi. Ng ta lớn rồi. Ra đời cũng pải cho ng ta yêu chứ. Một anh chàng ng nước ngoài nào đấy hơn mình cũng nên...

_ Ờ..... vậy à..... ờ..... chúc mừng em..... anh …. anh. Àh, Ng iêu em khỏe không ?

_ Khỏe, rất khỏe. Mà dạo này hay bị trễ giờ giấc, hư ghê

_ Ơ... Ơ

_ Người yêu em là anh đó, Ngốc à :)

Và Dương Cầm kéo Violin vào lòng. Đặt lên môi anh một nụ hôn của tình yêu và niềm mong nhớ. Anh cũng siết lấy bờ vai nhỏ bé của ng con gái anh chờ đợi vào vòng tay mình. Siết. Thật chặt. Thật chặt

Giữa chốn vườn tiên đẹp như chốn bồng lai và thơ như mộng của nhạc viện. Một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm trong khúc hoan ca của tình yêu và trước những con mắt đổ dồn của nhạc viên các lớp.... Violin buông Dương Cầm ra, vuốt tóc cô và hỏi :

_ Dương Cầm này, trả lời thật anh nhé! Em yêu anh – tay anh lại đặt lên ngực trái – Hay yêu trái tim của Harmonica?

~ 0 ~

_ Em yêu anh, Violin của em ! :)

The End.

Queen's Wendy

P/s : Violin, Dương Cầm hay Harmonica đều là những cung bậc âm nhạc khác nhau, riêng biệt nhau, tách lập nhau. Thế nhưng, khi con người biết hòa quyện những cung bậc ấy thì sẽ tạo nên những bản nhạc tuyệt vời. Cuộc sống thì không có điều gì không thể xảy ra và điều quan trọng nhất, là chúng ta, phải biết chấp nhận hoàn cảnh, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Các bạn nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wendy