Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" An, An ca thực xin lỗi, ta lập tức xử lý tốt" Hắn thật vất vả lắm mới có cơ hội nịnh bợ An ca một chút, cư nhiên không biết ở đâu lăn ra một cái xú nữ nhân.

Dịch Dao lúc này mới phát hiện trong phòng còn ngồi rất nhiều người, một người đàn ông trung niên rất quen mắt cùng... người thanh niên ở hội đấu giá lần trước cùng Cầu Dịch Hành.

An ca?

An Kinh Vĩ! Hắn chính là An Kinh Vĩ? Bọn họ vì cái gì lại ở chỗ này?

Uông Húc Phong túm lấy tóc Dịch Dao muốn kéo cô ném ra phía ngoài cửa, Dịch Dao chịu đựng đau đứng dậy dùng khuỷ tay đánh vào bụng Uông Húc Phong, sau đó xoay người cầm tay hắn khom người đem toàn lực quật ngã văng ra ngoài nhưng lúc này mấy tên bảo an cũng lục đục chạy vào.

" Bạn của tôi đã báo cảnh sát, các ngươi tốt nhất cho tôi dẫn người rời đi, nếu không......" Dịch Dao vội vàng nói.

" A... Nếu không? Nếu không như thế nào? An Kinh Vĩ phất phất tay ý bảo các nhân viên bảo an lui ra ngoài, sau đó đó chăm một điếu thuốc, hút một hơi. Tay phải kẹp điếu thuốc lá, tay trái thưởng thức bật lửa kim loại, biểu tình lười biếng khinh thường.

Dịch Dao nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, không hề sợ hãi mà nói: " Ở cái thời kỳ mẫn cảm này, Phùng phó thị trưởng lạy chạy đi chạy lại thành phố lân cận, nơi xa hoa trụy lạc này, ảnh hưởng cũng không tốt đi"

Người đàn ông trung niên mặt biến sắc, nội bộ của khu vực thành phố ông ta quản lý có rất ít lớp trẻ biết hắn, mới vào thành phố này cư nhiên bị người liếc mắt cái nhận ra ngay! Ho khan hai tiếng, hắn đè nặng giọng nói: " Ngươi nhận sai người. Phó chủ tịch An, ta có việc đi trước, cáo từ, có cơ hội lại bàn." Nói xong, cũng không đợi An Kinh Vĩ mở miệng, cúi đầu vội vàng rời đi.

" An ca, Phùng phó thị trưởng ông ta.." Trên mặt đất Uông Húc Phong vội vàng la lên. Phùng Viễn là An Kinh Vĩ mời đi theo. Hai ngày trước khi bàn chuyện ông ta đối với Mạnh Nina rất có hứng thú, hắn hôm nay đặc biệt kêu Mạnh Nina tới đây là bán một cái ân tình cho An Kinh Vĩ.

" Câm miệng" An Kinh Vĩ dụi tắt điếu thuốc lá trong tay, trong đôi mắt nâu thẫm là cuồn cuộn thô bạo, một lát sau, khóe môi nhếch nhẹ gợi lên nhàn nhạt tàn nhẫn, nhìn một thân chật vật, tóc đen rối bời biểu tình trên mặt lại rất kiên cường người phụ nữ, nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Cô thắng".
------

Thứ hai, Dịch Dao cùng Ngải kỳ bỏ tiết, vội vội vàng vàng mà giúp hai mẹ con Mạnh Nina thu thập hành lý, tiễn ra sân bay. Nhìn hai mắt sưng đỏ, bước chân thì lưu luyến của Mạnh Nina, Ngải Kỳ không nhịn được phải đưa tay ngăn chặn lại tiếng khóc, hai mắt lại không ngừng trào ra nước mắt.

" Dao Dao vì cái gì? Vì cái gì Nina lại gặp phải những chuyện như vậy?" Chờ đến khi  bóng dáng Nina biến mất khỏi tầm mắt, Ngải Kỳ kiềm nén không được nỗi lòng phẫn uất.

" ...... Trở về nghỉ ngơi đi" Dịch Dao xoay người lẳng lặng nói.

" Dao Dao...." Nhìn bóng dáng an tĩnh của Dịch Dao, Ngải Kỳ không khỏi càng thêm đau lòng. Tối hôm qua cô cùng Nina cùng nhau khóc đến hơn nữa đêm mới đi ngủ, mà Dịch Dao lại chỉ lẳng lặng bên cạnh bọn cô. Nữa đêm tỉnh lại, chăn bông trên người đã được Dịch Dao đắp kít mít, Dao Dao lại chỉ mặc bộ đồ mỏng manh ngồi ở mép gường. Ánh đèn đêm mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ mỹ lệ ấy, một đôi mắt yên lặng sáng như sao, không có bi thương, không có oán giận, lại làm người ta muốn tiến lên ôm chặc cô, lại sợ phá hủy sự yên bình của cô.

Nina đã từng nói, quen biết Dịch Dao bảy năm, chưa từng nhìn thấy Dịch Dao khóc nhưng có khi bộ dạng không khóc của cô ấy lại làm người ta càng thêm đau lòng muốn khóc.

" Dao Dao, những người đàn ông đó sẽ không bao giờ tôn trọng một tình nhân như chúng ta đâu! Coi như mình cầu xin cậu, không cần phải làm nữa! Là mình đáng chết! Như thế nào lại có thể đem cậu tiến vào cái nghề này! Dao Dao! Đừng hận mình, xin đừng hận mình...."

Quăng điện thoại xuống đất, Dịch Dao lại nhớ đến cảnh Mạnh Nina khóc cầu. Hận cô ấy sao? Cô sao có thể hận Nina đây. Cô lại cảm thấy mình thật thấp hèn, không có tư cách làm bạn của tiểu Ngải cùng Nina.

Nina vì cùng đường chỉ có thể đi vào con đường đó còn cô lại chủ động đem cơ thể mình đưa lên giường của đàn ông xa lạ, lúc Nina gian nan mà giãy giụa muốn thoát khỏi số phận của vận mệnh tàn khốc còn cô thì nghĩ dùng cơ thể này như thế nào để có thể đổi lấy càng nhiều lợi ích.

Chính là ngoại trừ cái cơ thể này ra, cô còn có cái gì? Cô lấy cái gì tới giúp Ninh Nguyệt Cầm? Nếu Ninh Nguyệt Cầm sự nghiệp cứ như vậy hoài rồi đến lúc nào đó sẽ bị đào thải khỏi giới, vậy cha của nàng vì ước mơ của Ninh Nguyệt Cầm mà trả giá thì tính là gì? Cô.... rõ rãng là có cha mẹ lại lớn lên như cô nhi giống nhau, lại tính là gì?

Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm cái gì bây giờ?

..... Không ai có thể cho cô đáp án, bởi vì đáp án, cô phải dựa vào chính mình mà tìm kiếm.

Trở về khách sạn, Dịch Dao thu dọn một số quần áo của mình, nghĩ nghĩ, ghi lại tờ giấy để trên bàn trà dùng tạp chí đề lên, cuối cùng đưa mắt nhìn gian phòng lịch sự tao nhã này một chút, đóng cửa rời đi. Mấy ngày qua, cô không dám nói nhiều cùng Cầu Dịch Hành, nhưng ít ra cô dám khẳng định, hắn sẽ không vì vấn đề phụ nữ mà đến tìm An Kinh Vĩ cáo trạng, hoặc nói thẳng ra, hắn khinh thường, không cần thiết phải làm vậy.

Đem điện thoại đến tiệm sửa, vừa nghe báo giá sửa màn hình, Dịch Dao quyết định mua cái Nokia trắng đen, đồ cổ cao cấp quăng chội tối ngày vẫn ngon lành, tuy rằng tính năng có giới hạn nhưng cũng đủ sài rồi. Mới vừa gắn sim, cài đặc xong, điện thoại Nokia nho nhỏ này liền vang lên tiếng chuông.

" Alo? Dao Dao, gần đây bận rộn lắm hả? Có tiết cũng không đến trường? Anh em giúp cậu đem giáo án tác nghiệp đều làm xong, đủ quan tâm nhau chưa?" Gọi điện thoại là " Viện Thảo" biệt danh là tiểu Công Tôn Sách hay gọi tắt là " Sách nhỏ". Tính tình hài hước, không đứng đắn là lập trình viên kỹ thuật của nhóm, trong năm người thì cậu ấy phụ trách bên mảng thiết kế.

" Cảm ơn nhiều! Lúc nào gặp mặt sẽ mời cậu ăn bữa cơm!" Dao Dao cười nói. Vì cái gì phải có bạn bè? Bởi vì tùy lúc có thể nhờ giúp đỡ, ngày sinh nhật cũng không phải buồn khổ mà trôi qua một mình.

" Cậu hứa rồi nga! Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền hôm nay đi! Lẹ lên! Bọn tớ sẽ ở quán ăn Tam Tương Duyên chờ!"

" Ách...." Dịch Dao nhìn đến tay phải sưng đỏ, sờ lên vết thương đã kết vảy trên trán, không muốn làm cho các bạn phải lo lắng " Tớ hôm nay thật sự có việc, cuối tuần đi, được không?"

" Hắc hắc hắc... có phải hay không bỏ lại bọn ta đi tìm cái tiểu tình nhân a? Không phải là bởi vì tiểu tình nhân ấy làm minh tinh hay ca sĩ nên mới thần bí như vậy đi."

" Sách nhỏ, não cậu bị ngập nước rồi đi." Cùng Sách nhỏ nói chuyện một lúc làm tâm tình tốt lên nhiều.

Nina đã trải qua nhiều chuyện như vậy đều vẫn luôn kiên cường mà sống, cô không có tư cách gì đem thời gian lãng phí trong mê mang, tữc giận.

Như vậy, vấn đề cần giải quyết hàng đầu bây giờ là...?

Ây da chính là đói, nghèo.

Phương pháp giải quyết tối ưu là..?
Dịch Dao trực tiếp đi vào siêu thị... nào là gạo, đường, muối, cà chua, trứng gà,... mua xong! Về thôi! Địa chỉ cần đến.... chung cư của anh chàng độc thân Tùy Nhược Thủy.

Ba giờ sau, Tùy Ngược Thủy ngồi xổm gần sô pha chăm chú nhìn bộ dáng ngủ say của cô gái, sau một hồi lâu, duỗi tay sờ lên bàn tay nhỏ sưng đỏ. Cảm giác hơi nóng, làn da mịn màng chạm vào cực kỳ thoải mái, so với tơ lụa còn mềm hơn, ngón tay nõn nà tinh tế làm người ta thở dài, luyến tiếc buông tay, quan trọng nhất chính là... đây là đôi tay của con gái nhưng hắn lại không có bất luận cảm giác ghê tởm nào!

Đôi mắt to thâm thúy nhìn đến phấn môi, ngón tay trắng được cắn gọn gàng chậm rãi xoa lên môi cô, một lát sau, đem ngón tay đã chạm lên môi cô còn có chút dím son môi dán lên môi chính mình.

" Ân......" giống như có chiếc lông chim chạm vào môi mình, Dịch Dao cau mày tỉnh lại. " Ách, ngươi về rồi sao, tôi đã nấu cơm và sốt trứng với cà chua rồi, anh có muốn hay không thử một miếng? Không muốn ăn, tôi cũng không có tiền đâu mà trả lại cho anh nga, hơn nữa tiền anh đưa tôi đã mua gạo, đường, muối,... nói chung là đi chợ hết trơn rồi."

Phương án tối ưu của cô chính là.... Tùy Nhược Thủy.
  ----‐---------------
Đêm.

Cầu Dịch Hành mở ra cửa phòng, bên trong yên tĩnh làm giữa mày hắn xẹt qua một tia không kiên nhẫn. Tiểu nữ nhân kia từ tối hôm qua không có trở về, hôm nay Khổng Đức gọi điện thoại nhắc nhở lại báo là tắt máy. Hắn không có truy cứu, nhu cầu của hắn có thể có có thể không nhưng không có ý nghĩa hắn sẽ cho phép một nữ nhân mà lại khinh mạn với hắn.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Khổng Đức tìm người, dư quang lại thoáng nhìn lên bàn trà, thấy một tờ giấy trắng.

" Xin lỗi ngài, ta di động rớt hư rồi, không có phương tiện gọi điện thoại báo với trợ lí Khổng Đức, cho nên tôi ghi lại tờ giấy cho ngài. Bởi vì có chút lí do cá nhân, tôi không thể đảm nhận tiếp làm bạn gái ngài, thực xin lỗi, mong ngài thông cảm! Chúc bạn gái kế tiếp và ngài thuận lợi, hẹn gặp lại."

"...." Cầm tờ giấy, Cầu Dịch Hành thế nhưng hình dung không ra cảm xúc trong lòng.

Đây là cái gì? Đơn từ chức? Nếu chiếu theo tiêu chuẩn đơn từ chức, trên giấy có phải hay không còn thiếu một câu " Cảm ơn ngài tới nay đã chiếu cố?"

.... Xem ra là hắn đã " Chiếu cố" còn chưa đủ sao?

"A....ha hả...." Cười khẽ một chút rồi lại cười bật ra rồi lại cười cười.

Cô gái thú vị.
      ----------
Ngày 28 tháng 10, nhiều mây chuyển đến mưa to.
 
" Alo, Nina? Thế nào? Sắp xếp chỗ ở xong chưa?"  Loại thời tiết này thích hợp nhất là ở ký túc xá ngủ, đặc biệt là không cần làm " tình" , thực tốt mà nghỉ ngơi một ngày sau, Dịch Dao cảm thấy cả người thật thoải mái, vì thế ở trong chăn gọi điện thoại cho Nina.

" Dao Dao! Cứu...cứu Nina! Cứu cứu Nina! Nina bị cảnh sát bắt."
   ----------
Nhận xét một chút gì đi mina..
Editor: @uyennhi

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro