Chương 36: Oan gia đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao ốc Minh Khiêm.

Lý Duật đẩy ra cửa phòng, nhìn đến Đàn Hoa đang ngồi bên cửa sổ xác đất vẻ mặt thâm trầm đang làm việc trên notebook, trong lòng thực sự hụt hẫng. Người khác đều cho rằng hắn và  Đàn Hoa là đôi oan gia đối chọi một mất một còn nhưng đâu ai biết cái thời cởi truồng tắm mưa hai người đã chơi thân với nhau ở bên nhau tới khi trưởng thành, kỳ thật hai người bọn anh là người hiểu biết đối phương hơn bất kỳ ai hết. Nhiều năm qua, tin tức mà truyền thông đưa tin bất quá là phương thức đấu trí của bọn họ.....Tuy rằng lý do thật sự ấu trĩ nhưng ai kêu hai người bọn họ đều là người cố chấp nhất quyết không chịu thua, chịu cúi đầu? Lần này anh chủ động đi tìm Đàn Hoa, một mặt là tin tưởng năng lực xuất sắc của Đàn Hoa, mặt khác làm sao mà bỏ qua cơ hội có thể chấm dứt sự náo loạn kéo dài mười năm để khôi phục lại hình thức ở chung bình thường đây?

Nhưng ai ngờ công việc vừa mới bắt đầu, Đàn Minh bất ngờ gặp tai nạn giao thông. Đàn Minh xảy ra chuyện đây đối với Đàn Hoa là đả kích trí mạng lớn nhất thế giới.

Trong trí nhớ của anh khi còn bé Đàn Hoa cũng không thích Đàn Minh, bởi vì Đàn Hoa từ nhỏ bản tính đã lạnh nhạt ít nói  mà Đàn Minh lúc nào cũng hay khóc, cho nên Đàn Hoa thường xuyên trốn đến nhà hắn chơi.

Sau này, khi Đàn Hoa 11 tuổi, Đàn Minh 6 tuổi ba mẹ hai người cuối cùng cũng xé mặt với nhau, không duy trì vẻ ngoài hòa bình miễng cưỡng, nguyên nhân hai vợ chồng không ly hôn bởi vì các loại lợi ích khác nhau  mà từng người lựa chọn cùng tình bên ngoài tiêu dao, cực độ ích kỷ mà ném hai anh em cho bảo mẫu. Cũng chính từ lúc đó bắt đầu, bên người Đàn Hoa nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.

Đàn Hoa là người anh trai có thể làm mọi việc cho Đàn Minh, giám sát việc học, khen thưởng thành tích, vì lý do này mà đấu tranh mời thầy ở trường về dạy cho Đàn Minh, thậm chí còn đăng ký học một lớp nấu ăn bởi vì Đàn Minh khi còn bé dạ dày không tốt!

" Đàn Hoa, nếu cậu biến thành phụ nữ, tôi tuyệt đối sẵn sàng từ bỏ cả khu rừng mà ỏ bên cạnh cậu tới già—— chỉ cần cậu đối xử tốt với tôi bằng một nửa với Đàn Minh."

"......Không cần tôi biến thành phụ nữ, chỉ cần Lý Duật cậu có thể cắt bỏ trym nhỏ, tôi đảm bảo sẽ cho cậu làm em trai của tôi."

Nhớ tới lời nói đùa thời thiếu niên Lý Duật không khỏi mỉm cười nhưng trở về thực tại anh càng thêm lo lắng.

Nếu như Đàn Minh cứ như vậy thật sự không tỉnh, hắn nên làm gì để giúp Đàn Hoa tỉnh lại đây?

"Làm sao tài liệu còn như cũ vậy? Cậu mấy ngày nay không có tổ chức thử vai tuyển diễn viên sao?" Đàn Hoa giương mắt, cau mày hỏi.

"Ách......"

" Vì không có tôi ở đó?"

"Cái kia......" Hắn cũng coi như là một nữa anh trai của Đàn Minh, Đàn Minh xảy ra chuyện lớn như vậy hắn làm sao không biết xấu hổ gạt bỏ Đàn Hoa qua một bên coi như không có chuyện gì mà tiếp tục tuyển chọn diễn viên theo kế hoạch được?

"Lý Duật, làm diễn viên thì có thể muốn làm gì thì làm, chỉ cần đưa mặt ra cũng kiếm đủ lợi nhuận nhưng nếu làm đạo diễn mà vẫn là cái thái độ thiếu trách nhiệm này, xin lỗi tôi không tiếp. Thời gian của tôi không có  rẻ như vậy."

"....." Lẳng lặng nhìn gương mặt căng chặt che dấu sự khốn khổ cùng nông nóng của Đàn Hoa, Lý Duật không khỏi rên một tiếng "..... thực xin lỗi. "

" Tiếp thu lời chỉ dạy, mặt khác công việc của cậu tôi sẽ giảm bớt lại." Lý Duật nói.

Đàn Hoa tức giận trừng mắt nhìn Lý Duật cợt nhã trước mặt : " Độc ác như vậy?"

" Có khi nào cậu thấy tôi ăn mệt chưa?" Lý Duật dương dương mài kiếm tiêu sái, mắt phượng mê người lộ ra vài phần đắc ý.

"Ồ? La Đông Phong không có việc gì thường sẽ tìm cậu, dạo này không thấy hắn, không biết như thế nào?"

"Sắt! Hắn là cái củ hành gì, tôi thèm để ý tới hắn sao?"

La Đông Phong, nghệ danh La Đông, debut cùng thời Lý Duật, hình tượng xây dựng cũng tương tự nhau cho nên hai người thường xuyên bị người hâm mộ và giới truyền thông đem ra so sánh nhưng nhiều năm qua vô luận La Đông cố gắng thế nào, nâng cao giá trị con người, nhân khí và ratings bao nhiêu đều bị Lý Duật đi trước một bước cho nên La Đồng luôn rất buồn bực. Bất quá năm ngoái La Đông Phong đã lấn sân sang tự làm đạo diễn tự làm nam chính quay một bộ phim điện ảnh lấy đề tài thanh xuân, tuy danh tiếng có chút thảm nhưng doanh thu phòng vé cũng không tầm thường, miễn cưỡng hòa một một trận này. Nhưng năm nay còn chưa qua, Lý Duật hiện tại liền kéo đội ngũ muốn làm đạo diễn, khí thế kiên định tựa như một cái tát trực tiếp tát vào mặt La Đông, khi truyền thông biết tin lại không đi phỏng vấn Lý Duật, bọn họ thế mà trực tiếp tìm tới La Đồng, La Đồng tức giận liền nói mấy lời không hay.

"Xem ra cậu vẫn không biết, La Đông muốn quay《 Vân Thanh》, tác giả đã đồng ý cải biên thành phim, nhìn dáng vẻ của hắn là muốn cùng cậu đấu."

"Cái gì?" Lý Duật thu hồi thái độ đùa giỡn, khóe miệng hơi hơi nhếch ý cười cũng nhạt đi vài phần. Anh thật ra không thèm để ý đến La Đông nhưng tác phẩm điển ảnh đó rất hay nếu được ra mắt trong rạp chiếu phim nó sẽ làm nên tiếng vang lớn không ai dám nghi ngờ....

Vẻ mặt Lý Duật đột nhiên buông lỏng, lưu quang trong đôi mắt bất động, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ háo hức tự tin và kiêu ngạo muốn thử.

Thấy Lý Duật hứng khởi tràn đầy ý chí chiến đấu, Đàn Hoa cười nhàn nhạt nhưng ngay sau đó nụ cười tinh quái kia lại bao phủ vẻ vô lực cùng mệt mỏi.

"Đàn Hoa ...... Chú Thiệu không phải nói rằng, tình trạng của Đàn Minh hôn mê sáu bảy ngày là bình thường sao, nó nhất định sẽ sớm tỉnh lại, sau đó sẽ ăn cơm cậu nấu, đừng nên quá đau buồn."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì! Hai người chúng ta là anh em a!" Lý Duật nghiêng người ngồi ghế bên cạnh Đàn Hoa, cánh tay dài ôm bả vai Đàn Hoa "Buổi trưa tôi hẹn mấy người bạn đến 'tả gia' ăn cơm, thế nào, cái mặt vui lên chút đi."

Biết Lý Duật thật lòng mà lo lắng cho mình Đàn Hoa cũng đồng ý gật đầu. Nhưng đến giữa trưa, khi bước vào cửa lớn phòng ăn của "Nhà hàng tả gia", Đàn Hoa đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hỏi nhân viên phục vụ mấy câu sau đó cả người giống như yêu quái hút máu người từ dưới địa ngục được triệu hồi. vẻ ngoài đẹp trai tao nhã cả người lại âm lãnh như thể một khi lại gần có thể bị rút mất hồn trong nháy mắt, một bàn người sợ đến mức không ai dám nói lời nào, chỉ có Lý Duật thường xuyên cười hai tiếng ha ha. Lúc sau Lý Duật tìm cơ hội hỏi ông chủ, biết được ngày 11, Đàn Minh dẫn mấy người bạn tới đây ăn cơm, còn không có bắt đầu ăn cơm năm người liền rời đi. Lý Duật không nghĩ ra được lý do nhưng cũng không thể hỏi thẳng Đàn Hoa cho nên hắn tạm thời đặt nghi vấn trong lòng.

Buổi trưa hôm đó, Đàn Hoa vẫn như cũ mang một thân âm hàn mở cửa, Lý Duật quả thật đã nhìn thấy áo choàng huyết sắc phía sau Đàn Hoa không gió mà bay, còn có những con dơi nhe nanh bay chung quay Đàn Hoa. 

"Đang nhìn gì cái vậy?" Đàn Hoa không kiên nhẫn nheo mắt lại.

"Không, không có gì."

"Cậu có ý gì đây?"

"A, nga, ân, Lạc Thanh này thật đúng là không tồi, tôi mới xem bộ phim điển ảnh của cô ấy là người rất cố thiên phú, hình tượng và khí chất cùng Cẩm Tố Nga rất giống nhau, tôi thật hy vọng chờ đến ngày diễn thử.

Hội nghị vừa kết thúc Đàn Hoa tựa hồ như quỷ hút máu rời đi phòng họp trong chóp mắt, Lý Duật chuẩn bị mở miệng cùng hắn đi xem Đàn Minh thuận tiện ghé nhà Đàn Hoa ăn cơm ké luôn nhưng một chữ Lý Duật cũng chưa kịp nói ra.

"Nếu bộ dáng hiện tại của Đàn Hoa là vì một ai đó, thì bất kể người đó là nam hay nữ, kết cục nhất định đều thật thảm." Lý Duật không phải không đồng tình nói.
             ☆☆☆☆☆

Editor: uyennhi48. Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro