Chương 7: Vừa kịp lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ hoa uyển

Từ khách sạn ra Dịch Dao biết bây giờ mà có chạy đến trường cũng bị muộn nên điện thoại kêu Tiểu Ngải giúp cô xin nghỉ, bắt taxi đi đến chung cư thuê của Ninh Nguyệt Cầm. Nghe chủ nhà đến lấy tiền nói Ninh Nguyệt Cầm gặp được bạn cũ ở hoa viên dưới lầu, Dịch Dao lại đeo lên balo đi xuống lầu tìm người. Đi trên con đường phủ kín đá cuội của công viên làm chân cẳng bủn rủn làm cô muốn khóc thét. Nhớ lại hai ngày nay chịu đựng dày vò của người đàn ông kia cô suýt chút nữa là mất tự chủ bản thân mình. Nói thật chứ con đường tắt này...... cô không dám chắc mình có gắng gượng được!

Xa xa nhìn thấy Ninh Nguyệt Cầm đứng bên cạnh một đám người, Dịch Dao ba bước cũng thành hai bước đi qua " Cầm tỷ, chị đang nhìn cái gì vậy?"

" Không có gì, chỉ đang đứng chờ một người bạn" Ninh Nguyệt Cầm ôn nhu cười cười.

Ninh Nguyệt Cầm một cái ba mươi chín tuổi nhưng dường như thời gian đã bỏ lại nàng ta. Với làng da trắng nõn nà, ngũ quan xinh đẹp, nhã nhặng khí chất lịch sự tao nhã tuy không được gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng tuyệt đối là đoan trang mỹ miều. Mặc dù như thế thì như thế nào? Công ty quản lí không coi trọng, một nữ nghệ sĩ bốn mươi tuổi không nổi tiếng. Những nữ diễn viên trung niên kia khó khăn lắm mới nổi tiếng sẽ không để vốn tài nguyên ít ổi rơi vào tay người khác.

Trong đám người ầm ĩ đột nhiên truyền ra tiếng của một người đàn ông mất kiên nhẫn quát lớn " Được rồi, được rồi! Tránh ra, tránh ra."

Một lúc lâu sau, một người đàn ông có sắc mặt không được thân thiện che chở một người phụ nữ ăn mặc tinh tế khí chất cao quý đi ra.

" Nguyệt Cầm, ngại quá, khó khăn lắm mới được gặp nhau, ta mời ngươi đi ăn một bữa cơm đi...."

Tô Mỹ Mỹ

Dịch Dao đầu tiên là nhận ra Tô Mỹ Mỹ, năm đó cùng Ninh Nguyệt Cầm cùng nhau xuất đạo, chị chị em em hai năm rưỡi lại ngầm cướp " vận tác", đem mấy nhân vật sớm đã được chỉ định cho Ninh Nguyệt Cầm một cái cũng không còn.

( Vận tác: tác phẩm có khả năng phát triển)

" Ha Há..... Kỳ thật bây giờ ta thật ngưỡng mộ ngươi a, tự do tự tại, không cần suốt ngày phải chạy show, ra cửa cũng thoải mái không sợ người khác nhận ra mình. Ha ha.... Thật nhớ những kỉ niệm đẹp của chúng ta lúc mới xuất đạo năm đó!"

Ngồi trên ghế bên trong nhà hàng VIP nghe vị đại minh tinh ngẫu nhiên nói về sự mệt mỏi khi làm người nổi tiếng, bên trong các câu nói đều thể hiện sự châm chọc. Dịch Dao nhìn nhìn khuôn mặt Ninh Nguyệt Cầm đạm nhiên mà mĩm cười, không một tia ngợn sóng.

Nhìn đến cái người thiên phú không bằng mình đi " đường tắt" mà nhanh chóng phất lên, nhìn đến người không nổ lực bằng chính mình " hy sinh" đến thật nhiều cơ hội, nhìn đến các fans khi hô to " Chúng ta mãi mãi yêu chị, chị là nhất." Đáng lẽ phải thuộc về mình vậy mà chạy tới đuổi theo những cái đó " Tiềm" đi tới có cả nam lẫn nữ.... Phải có một nội tâm lãnh đến mức nào mới có thể cười một cách tự nhiên như thế.

( Tiềm: ý chỉ fans)

" Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt Cầm a, ngươi đã mất nhiều năm như thế rồi không bằng tìm một người đàn ông gả đi cho rồi, còn diễn cái gì mà diễn a"

Ninh Nguyệt Cầm lắc đầu cười nhạt, ngữ khí bình tĩnh từ ngữ đầy đủ mà nói " Ta thích đóng phim, chỉ cần ta còn có thể diễn còn cơ hội để diễn, ta sẽ vẫn luôn đi diễn."

Sắc mặt Tô Mỹ Mỹ đổi đổi " Thích thì sao cũng không có cơm mà ăn! Đúng rồi, ta nhớ năm đó ngươi thích 《Nguyệt chi âm》đúng không? Nguyên Thái muốn quay bộ điện ảnh này, đã đào được một đạo diễn mới quay, hỏi ta có muốn hay không quay, ta vẫn đang xem xét. Ai.... bằng nội dung này lúc chiếu ra sẽ có ai xem đây! Thật không biết ngươi thích cái gì ở kịch bản này. Nếu không ta đem ngươi đi giới thiệu với Triệu đạo diễn, ai nha, giống như không được a. Nguyên Thái chỉ định toàn bộ diễn viên bộ này đội hình tất cả phải là minh tinh, haha, thật sự là rất lãng phí đi, ta nhất định sẽ rất mệt đây."

"Mỹ Mỹ......" Ninh Nguyệt Cầm nhíu mày.

"Phải không? Ngươi là nói bộ phim mà An tiên sinh muốn đầu tư quay nhất định sẽ lỗ vốn sao?" Dịch Dao lạnh lùng nói.

Tô Mỹ Mỹ cả kinh " Nào có! Ta, ta nói là bộ phim《Nguyệt chi âm》!"

Nhìn mắt Ninh Nguyệt Cầm, Tô Mỹ Mỹ tiếp tục đắc ý nói "Cái loại kịch bản này thế mà Ninh Nguyệt Cầm ngươi liền nhớ mãi không quên, thật đáng tiếc a, khó có được cái ngươi thích lại không có cơ hội được diễn."

Dịch Dao bĩu môi, đưa điện thoại di động để trên mặt bàn---
" Phải không? Ngươi nói bộ phim  mà An tiên sinh muốn đầu tư quay nhất định lỗ vốn sao?"
" Nào có! Ta, ta nói là bộ phim《Nguyệt Chi âm! Cái loại kịch bản như thế này......" Dịch Dao dừng lại cuộc ghi âm" Không biết nếu An tiên sinh nghe được bà đánh giá còn có thể hay không cho bà cơ hội " xem xét" không."

Tô Mỹ Mỹ sắc mặt đại biến, vỗ bàn đứng lên" Ngươi" Xoay mặt căm tức nhìn Ninh Nguyệt Cầm " Ninh Nguyệt Cầm ngươi có ý gì."

Ninh Nguyệt Cầm ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo kia nói
" Che ta thế này thế nọ được còn che《Nguyệt chi âm》 thì ngươi không xứng. Dịch Dao chúng ra đi thôi."

" Đứng lại! Ninh Nguyệt Cầm, ngươi nếu muốn công khai cùng ta đối đầu, ta sẽ làm cho ngươi cút khỏi cái vòng lẩn quẩn này dễ dàng hơn so với bóp chết con kiến."

Dịch Dao dừng lại bước chân" Mấy năm nay, việc bà làm chẳng lẽ còn thiếu sao?" Nói xong, Dịch Dao liền lôi kéo Ninh Nguyệt Cầm đi ra cửa lớn.

Cô vì cái gì mà muốn bán thân mình? Vì cái gì cho người đàn ông xạ lạ muốn làm gì mình thì làm? Có rất ít người có thể trả lời được câu hỏi này đi!

Cô không muốn lại nhìn Ninh Nguyệt Cầm dễ dàng mà bị một số người mà giẫm đạp, khinh thường. Không muốn nhìn thấy Ninh Nguyệt Cầm lần lượt bị vuộc mất cơ hội mà dần dần già đi!

Dù cho có trở thành người mà mình từng khinh thường chán ghét nhất cô cũng muốn thử xem xem! Dùng một năm của cô để đổi lấy Ninh Nguyệt Cầm được diễn bộ phim coi như mạng của mình.

" Dao Dao, chờ ngươi trưởng thành, phải nhớ thay ba đến chăm sóc mẹ ngươi, biết không?"

Ba! Ta biết ta dùng cách đáng xấu hổ nhất, nhưng mà.... Ba sẽ không nỡ mắng ta, đúng không?

Chạng vạng, không nhận được điện thoại muốn bồi cơm cô liền tùy tiện ăn một ít rồi trở lại khách sạn. Tắm xong thay váy ngủ, từ balo lấy ra notebook vẽ bản thảo, chuyên tâm mà đồ đồ vẽ vẽ tranh.

Bốn giờ sau.

Cầu Dịch Hành đứng phía sau Dịch Dao một lúc lâu, nhìn đến rõ ràng phía sau cô sẽ vẽ cái gì, cúi người duỗi tay cầm tay nhỏ đang giữ tài liệu, sau đó đóng lại notebook.

" Tới bồi tôi tắm rửa"
" Tôi, tôi đã tắm rồi"
"Nga?" Bàn tay mang theo đùi trơn trượt mà vén  váy lên xoa xoa hoa huyệt hơi hơi nóng lên. Trường theo đường viền quần lót rồi vén qua một bên chạm nhẹ vào hang động của hoa huyệt " Nơi này, cũng rửa qua?"

Dịch Dao căng chặt cả người, miệng huyệt cũng túy ý mà mấp mấy, gắt gao mà hút chặt ngón tay dâm tà của người đàn ông.

Người con gái này cơ thể mẫn cảm mà sinh ra phản ứng nhưng trên khuôn mặt kia cùng cơ thể không đồng nhất là cường hản trấn tĩnh, thế nhưng làm Cầu Dịch Hành trong lòng ngứa ngấy.

Hắn có.... bao lâu rồi không có tâm tư trêu đùa phụ nữ? Không, phải nói, hắn từng có sao?

"Haha..." thoải mái mà bế ngang Dịch Dao lên, Cầu Dịch Hành lần đầu tiên hứng khởi, hứng thú dạy dỗ cô gái trước mắt này.

-----

Chào các tình yêu. Dạo này lười quá, ham game bỏ bê nv🤪🤪...

1550 từ... các nàng phải cho ta thêm động lực mới ra chương đều dêud đc nha.
@Uyennhi48.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro