Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu trầm tư một hồi lại chạy sang phòng anh ở bên cạnh, cánh cửa vừa mở ra, căn phòng nhỏ ngăn nắp đập vào mắt. Trước đây khi dọn về ngôi nhà này, ngoài một bụng khinh thường ra thì cậu chẳng còn có cảm nhận nào khác với căn nhà cũ này, vậy nên đến cả phòng anh cậu cũng chưa từng bước vào cho đến cái ngày tự tử ấy.

Nhớ lại ngày đó khi vừa nhìn thấy căn phòng này cậu đã vô cùng đau xót, căn phòng nhỏ hơn phòng bên kia của cậu rất nhiều, mọi vật dụng đều rất cũ kỹ, dường như tất cả đồ tốt đều được bài trí trong phòng của cậu.

Phòng anh chỉ có mỗi chiếc giường gỗ cũ trong góc, đầu giường có một cái kệ nhỏ, bên trên là một khung ảnh gia đình, trên tường treo ảnh cưới của hai người. Đối diện giường của anh có cái tủ quần áo nhỏ, giữa phòng có cái bàn gỗ thấp, dưới bàn gỗ cũng chẳng có đệm lót để ngồi, thậm chí trên giường cũng chỉ được trải đơn sơ một chiếc đệm mỏng. Nếu là mùa đông có phải ở đây sẽ trở nên lạnh thấu xương hay không? Đúng vậy, thật sự rất lạnh.

Cậu từng ở đây một đêm dài, khi ấy cũng là mùa đông lạnh giá, cậu đến đây lục tung mọi thứ chỉ để tìm hương thơm quen thuộc của anh, cậu cũng đã từng nằm trên chiếc giường này, nó lạnh lẽo vô cùng. Nếu không phải vì cậu chắc anh đã không khổ sở đến thế này. Cậu cầm lấy khung ảnh gia đình của anh, trong ảnh là ba mẹ anh, cũng chính là ba mẹ chồng của cậu, còn có cả anh đang cười rất tươi. Anh khi ấy trông thật vui vẻ, còn bây giờ cả người lại phũ một nổi buồn ảm đạm.

Lẽ ra anh đã được sống sung sướng hơn nhiều nếu như nhận sự giúp đỡ từ ba mẹ cậu, thế nhưng anh lại muốn tự lập, mà còn bị chính cậu làm cho khổ sở thêm. Bởi vì cậu dần trở nên hư hỏng, ngày càng ương bướng không nghe lời, ba mẹ hết cách đành ép cậu đi theo anh.

Ông bà muốn cậu nếm trải khó khăn để trưởng thành, mọi đặc quyền của đại thiếu gia đều biến mất, không được ở biệt thự cao sang, không được siêu xe đưa đón mỗi ngày, tiền bạc tiêu xài hằng tháng cũng bị hạn chế lại. Với tính cách thiếu gia như cậu làm sao chịu nổi được việc này, mỗi tháng cậu đều tiêu xài rất phung phí, đến khi không còn tiền liền bắt anh đưa hết tiền kiếm được cho cậu, thế là anh phải làm nhiều việc hơn để nuôi thêm cả cậu

Cậu lại thấy tim mình đau đớn vô cùng. Trần Minh Hiếu của kiếp trước thật sự rất tàn nhẫn.

Trời đã gần chiều mà anh vẫn còn chưa trở về nhà, cậu sau khi đánh một giấc dài trong phòng anh lại xuống bếp ăn uống no say. Thật ra cậu rất muốn chờ anh về cùng ăn nhưng ngặt nổi cậu quá đói rồi. Căn nhà nhỏ bây giờ chỉ có mỗi cậu, mẹ cậu cũng đã được khuyên nhủ trở về nhà từ trưa.

Cậu ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ mà xem ti vi, trong lòng lại không mấy yên ổn, cậu nôn nóng muốn được gặp anh, nhưng lại không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Một lúc sau bên ngoài cửa lại vang lên tiếng động, dường như anh đã về, cả người cậu đều căng cứng, chẳng biết vì sao lại hồi hộp lạ thường.

Anh đẩy cửa đi vào nhà, còn tưởng cậu đang ở trên phòng nghỉ ngơi ai ngờ lại bắt gặp cậu đang ngồi ở sofa, vả lại còn đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh...anh đã khỏe chưa?"

Anh gượng gạo cúi thấp đầu, anh chẳng dám nhìn thẳng vào cậu, trước đây cậu từng nói ánh mắt anh nhìn cậu trông thật kinh tởm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro