dưỡng hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưỡng hổ

Tên gốc: Dưỡng Hổ

Tác giả : Thiên Hỷ

Dịch giả: Fumi chan aka Tử Hồ Điệp

Thể loại: đoản văn, ấm áp văn, người x thú

Trình Sinh từ phòng ngủ đi ra, một tay cầm vạt áo, một tay dùng khăn sạch lau bụng.

Giờ là nửa đêm, đèn ở thính đường tối đen như mực, trác ỷ ( bàn ghế ) bị phủ một tầng nguyệt quang mông lung, chỉ có thể nhìn thấy một phần quang ảnh mờ nhạt.

Dưới ánh sáng mông lung này, một thân ảnh bạch sắc mang theo tiếng thở dốc gấp gáp cọ xát bên chân của y. Thân hình to lớn giống như hiểu rõ ý người, dùng đầu cọ cọ lên quần áo của y, phần đuôi như cánh tay mịn vung vẩy đập bùm bụp trên đùi của y, nhanh chóng mà dụng lực, giống như đang thúc giục.

Trình Sinh tay phải cầm khăn đẩy đẩy cái đầu giữa hai chân mình ra, thân ảnh màu trắng đuổi theo cái khăn quay quay xung quanh, tìm không được đường liền lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

Trình Sinh chạm đằng ỷ ( ghế mây ), lui thân ngồi lên ghế, y vén vạt áo trước quấn lên thắt lưng, trái phải một đạp, đá bay chiếc tất. Vạt áo sau đúng thành một dải, hai bắp đùi tinh tế trắng nõn đón ánh trăng hiện lên ánh sáng rạng rỡ.

Bóng trắng lấy lòng mải miết liếm liếm bắp chân y, vị tinh nhị ( tanh tưởi ) của dã thú cơ hồ phả vào mặt. Người ngồi phía trước trái lại, vô cùng hưởng thụ ngẩng đầu lên, híp híp mắt thoải mái. Hai chân lúc co lúc duỗi, mà dã thú kia dùng đầu lưỡi thô to của mình thuận theo tư thế của y đảo qua từng ngón chân, lại bò lên trên tiểu thối ( bắp đùi ). Một chân khác của y cũng không rảnh rỗi đạp lên trên sống lưng của dã thú, từng chút từng chút một vuốt ve. Lớp lông của động vật bóng loáng lại xù xì, cảm giác tê ngứa liền lan rộng từ gan bàn chân đến tận đỉnh đầu y.

Toàn thân run rẩy một chút, Trình Sinh thu lại hai chân, bắt đầu quấn chân lên hai bên tay vịn của đằng ỷ. Y mở mắt ra, cặp mông hướng về phía trước xoay lại xoay, nhất căn ở phía trước đã sớm nhếch lên, khe nhỏ vì hai chân trương mở mà e thẹn mấp máy. Môn đình như ẩn như hiện, nghiễm nhiên một bộ tư thái cầu hoan.

Ngọc hành nhếch lên run rẩy tích từng giọt mật dịch, theo hành thân dấp dính chảy xuống âm nang bên dưới. Lớp lông tinh tế phía trên âm nang bị người tỉ mỉ sửa qua, chỉ lưu lại một đường hồng phấn nhỏ nhỏ trực tiếp kéo dài đến cúc huyệt phía sau thân. Tiểu huyệt trước đó đã bị người sáp lộng qua, mềm mại mà ẩm ướt, chợt mạnh mẽ co rút lại, từ giữa lại chảy ra vài giọt cao thể trong suốt; tiểu huyệt hé ra, cao chi liền bị hút vào một nửa, phần còn lại thì thuận theo khe mông tích lạc lên trên đằng ỷ.

Trong mắt của mãnh thú tràn ra quang mang lục sắc, đầu lưỡi thô to vội vã liếm lên trên. Trình Sinh hưởng thụ “a” một tiếng, ba hồn bảy vía giống như bị cái lưỡi kia kéo ra khỏi thân thể.

Gai lưỡi thô to ma sát vào huyệt khẩu của y, quét qua nơi mẫn cảm nhất của y, khiến y nhịn không được mà rên rỉ, một tay bám chặt lấy bắp đùi của mình, không tự chủ được mà kháp chặt đến mức tạo thành hai đạo ứ ngân.

Đầu lưỡi của bạch ảnh rất dài, dễ dàng mà quấn quanh ngọc hành của y, đùa bỡn một chút lại nhanh chóng đâm vào trong cúc huyệt của y.

“ Trình Bạch, Trình Bạch … ” Miệng Trình Sinh không ngừng hô gọi tên của dã thú, thanh âm tuy khàn khàn nhưng lại khiến người ta tiêu hồn, cả thân thể sớm đã xụi lơ trên đằng ỷ, một bên đùi đã sớm chịu không nổi mà vòng ra phía sau gáy của dã thú, giang khẩu đỏ thắm hé ra hợp lại, phun ra nuốt vào chiếc lưỡi dài.

Bên đùi kia chịu không được sức nặng của cả cơ thể, từ trên tay vịn ghế trượt xuống dưới, làm cho cả người y đều dịch về phía trước một tấc. Chiếc lưỡi dài của mãnh thú liền tiến vào một phần, nóng lòng muốn ngăn mở tâm khẩu của Trình Sinh.

“ Trình Bạch, Trình Bạch … ”

Mãnh thú nghe tiếng liền ngừng lại một chút, mạnh mẽ nhào về phía trước, cơ hồ khiến y cùng đằng ỷ đổ nhào xuống nền đất. Tiến sát lại mới phát hiện, cái bóng tên Trình Bạch chính là một con bạch hổ cao hơn một trượng.

———————————–

Quê Trình Sinh ở Chương Châu, vốn là một thư sinh đã từng đỗ tú tài. Trong nhà nhiều thế hệ buôn bán mấy gian mễ phô ( cửa hàng gạo ). Kiến thức thiển bạc không coi trọng việc thức văn đoạn tự ( hiểu biết chữ nghĩa ). Ba tuổi tang mẫu, phụ thân sau đó cưới Liễu thị – một cầm kỹ Dương Châu làm kế mẫu.

Liễu thị xuất thân phong nguyệt, tính cách cao ngạo tự cho là tất cả các nữ nhân so với mình đều tầm thường, lại là một kẻ có tâm kế, không đến vài năm liền khiến cho Trình phụ xa lánh nhi tử. Lúc này lại sinh cho Trình gia một nhi nữ thứ hai, vị trí chính thất liền được củng cố vững chắc, vì vậy phàm là đầy tớ có chút nhãn sắc liền sửa miệng gọi ả là “ phu nhân ”.

Trình Sinh cũng hiểu, mắt thấy gia nhân trong nhà ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong mắt sớm đã không còn vị trí cho mình. Năm mười bảy tuổi liền chỉ thư xin phụ thân ra ngoài học.

Vốn dĩ y tính toán đi du sơn ngoạn thủy, ai ngờ chân trước vừa mới rời khỏi Chương Châu, chân sau liền bị sơn tặc chặn đường, suýt nữa thì mất mạng. May thay lúc đó một con bạch hổ từ trên núi chạy lại, tức giận gầm lên một tiếng dũng mãnh, hù chạy đám sơn tặc mới giữ được tính mệnh của Trình Sinh.

Lúc đó Trình Sinh mới chỉ là một thiếu niên mới lớn, sợ tới mức hai chân phát run, miệng không thể nói, cả người hư nhuyễn, tê liệt ngã trên mặt đất. Bạch hổ lại không làm y bị thương, phủ phục trước người y thấp giọng kêu đau đớn, chân chống lên cánh tay của Trình Sinh để lộ ra vết thương trên chân nó.

Trình Sinh ngây người mất một khắc, mới chậm chạp đi qua, thử di chuyển vài bước bạch hổ vẫn đi theo y. Lúc đấy y mới hiểu được bạch hổ là cầu y giúp nó, lúc ấy mới vội vội vàng vàng lấy dược cầm máu từ trong tay nải thoa lên chân nó. Lúc đầu y vẫn còn ý đề phòng, một lọ thuốc bột cứ như vậy run run rẩy rẩy mà rải ra hơn phân nửa.

Bạch hổ ngoan ngoãn cúi đầu, liếm liếm mu bàn tay non mịn của y.

Trình Sinh nhìn lão hổ không có ý hại người thì vô cùng kinh ngạc, dùng tay giúp nó nhặt gai gỗ từ chân ra. Miệng vết thương của bạch hổ bị đau, liên tiếp rống lên lại không hề hướng về phía Trình Sinh, giống như thật cẩn thận sợ dọa người trước mắt. Thấy sắc trời đã tối, một người một hổ liền tạm thời ngủ ở một gian miếu đổ nát trong núi, tường an vô sự ( yên ổn không có việc gì ).

Qua việc lần này, Trình Sinh liền biết Liếu thị tâm tồn đãi niệm ( có ý đồ xấu ). Một đêm ngủ không yên giấc, nhắm mắt mở mắt đều là ánh đao lòe lòe bổ tới trước mặt y, y hét lên một tiếng, từ trong mơ tỉnh lại, cơn buồn ngủ đều đã tiêu tan.

Trình Sinh là một thư sinh không biết cách nhóm lửa, chỉ mặc một bộ bố y đơn bạc gian nan trải qua một đêm dài, dựa vào bạch hổ cùng nhau trải qua một đêm dài rét lạnh.

Sáng sớm hôm sau, bạch hổ nằm ngang hướng mặt vào bờ tường, Trình Sinh đầu gối lên trên cái bụng mềm mềm của Bạch Hổ, cuộn tròn thành một đoàn, không chút phòng bị.

Ngày hôm sau, Trinh Sinh đi bạch hổ cũng đi, Trình Sinh dừng bạch hổ cũng dừng, Trình Sinh vào thành bạch hổ cũng quanh quẩn ngoài thành ngày ngày chờ đợi. Mỗi khi thấy Trình Sinh ra ngoài thành, bạch hổ liền xa xa đi theo, bất kể mưa gió, chưa từng ngừng lại. Cứ như vậy hơn hai năm.

Trong hai năm, Trình Sinh liên tiếp thi không đạt, dần cảm thấy thế thái viêm lương ( lòng người dễ đổi ), hoài tài bất ngộ ( có tài nhưng không gặp thời ). Lại nghe nói gia đình ở Chương Châu gặp biến, phụ thân ra ngoài buôn bán chết thảm nơi đất khách, Liễu thị mang theo gia sản cao chạy xa bay. Đang lúc nản lòng thoái chí đi vào trong núi, lại nhìn thấy bạch hổ quanh quẩn trên đỉnh núi, cúi đầu gầm nhẹ giống như quán đỉnh ( xối nước lên đầu ), khiến người tỉnh ngộ.

Ba ngày sau, trong thành Trường An ít đi một kẻ vô vi tầm thường, sơn gian điền dã lại nhiểu thêm thân ảnh một người một hổ tương huề ( nắm tay nhau ).

———————————–

Trình Sinh quỳ rạp trên mặt đất, hai đầu gối nâng eo lên cao cao, trường sam dưới thân bị vò nhàu thành một khối.

Nguyệt quang giảo khiết ( sáng tỏ ) chiếu trên thân thể quang lõa của y, hai đồn biện tuyết bạch dưới ánh trăng càng trở nên phong nhuyễn mê người. Cái eo gầy gò không đủ một vòng ôm, có thể nhìn thấy xương cột sống liên tiếp nhô ra, lúc này y đang quỳ sấp xuống, chờ đợi bạch hổ lâm hạnh.

Y có thể cảm nhận được ánh mắt của dã thú, ánh mắt đó đang từng chút từng chút  quét qua thân thể xích lõa của y.

Nền nhà băng lãnh làm tay y phát đau, y run nhè nhẹ. Mồ hôi từ trán chảy xuống, tích lạc lên trên lông mi, tinh tế mà run rẩy. Y dúi đầu vào cánh tay, khe khẽ đong đưa phần eo, cặp mông tuyết trắng theo chuyển động của y vẽ ra một cung độ câu nhân trước mặt bạch hổ.

Tiếng hừ nhẹ ngọt ngào phát ra từ mũi y, y có thể nghe thấy tiếng bước chân của bạch hổ.

Cầm thú đáng chết này giờ lại đang thưởng thức dáng vẻ yêu mị của y.

Y khàn giọng gọi: “ Trình Bạch … Trình Bạch … nhanh một chút … ”

Trình Sinh không kiên nhẫn giãy dụa vài cái, lại ngượng ngùng hạ hạ vòng eo, ngọc hành dưới thân sớm đã ngạnh thẳng, nhè nhẹ đụng vào mặt sàn đá lạnh băng.

Phía sau thân truyền đến tiếng gầm gừ thô lệ của bạch hổ, hơi thở nóng bỏng hừng hực phun vào cúc huyệt của y. Trong phút chốc cả người y cứng ngắc, y cau mày lại nâng eo, đưa mông hướng về phía sau. Nhiệt khí ấm áp bao vây lấy đồn biện cong vểnh của y, y lại tiếp tục hướng lên phía trên di chuyển lại di chuyển, cơ hồ chạm đến tận chòm râu của bạch hổ.

Trong đầu của Trình Sinh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mình trong mắt bạch hổ, không hề có chút tôn nghiêm quỳ rạp trên đất, hai chân lại mở rộng giống như mẫu thú động dục, chờ đợi bạch hổ hung ác xỏ xuyên qua.

Nhục nhã, dâm loạn, mà sảng khoái.

“ Trình Bạch … nhanh tới … nhanh tới … thao ta … ”

Bạch hổ quỳ xuống phía sau thân y, vừa liếm vừa hôn từ gan bàn chân đến bắp đùi của y, hai chòm râu ở hai bên cuộn thành một đoàn trên bắp đùi của y.

Trình Sinh tự nhận mình không phải là loại người cổ hủ, cũng không phải là kiểu người bừa bãi.

Thời điểm nhàn rỗi sau giờ lên lớp, cũng thường cùng bằng hữu ra ngoài tìm vui. Việc phân đào đoạn tụ ( namxnam XXX đó ) thường thấy, người thú cũng thấy. Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân cũng sẽ cùng với một con dã thú giao cấu.

——————————-

Hôm đó y mang bạch hổ quy ẩn điền viên, ở một sườn núi cách thôn làng mười dặm tương đối xa.

Vốn dĩ muốn thanh tâm quả dục, không màng đến danh lợi, nhưng người trẻ tuổi, khí thịnh, lại chưa từng lập gia đình, cho dù ban ngày không hề nghĩ đến nhưng ban đêm khó tránh khỏi nằm mộng.

Ngày hôm đó Trình Sinh lên núi lễ phật, vừa ra khỏi chính điện ( nguyên văn: 大雄宝殿tức Đại hùng bảo điện ) thì cảm thấy có chút mắc tiểu, y liền vội vàng tìm một tòa giả sơn trong tự đi ngoài. Chợt nghe phía trong tòa giả truyền đến từng trận từng trận rên rỉ.

Trình Sinh từ trong khe đá nhìn trộm vào, ánh sáng bên trong giả sơn mờ mịt, mọc đầy rêu xanh, chỉ có thưa thớt vài tia sáng mặt trời xuyên vào trong, chiếu vào hai nhân ảnh đang quấn lấy nhau bên trong giả sơn.

Y nhận ra người bên dưới, là hòa thượng Lăng Hưu vừa giảng kinh trong thiền đường, ngày thường hắn luôn mang vẻ mặt tứ đại giai không, giờ phút này khuôn mặt lại đỏ bừng, tràn đầy vẻ cuồng loạn. Hàm răng cắn chặt khiến môi dưới rỉ máu, trong miệng lại tràn ra tiếng rên rỉ kìm nén trầm thấp, giống như khóc mà không phải khóc, mỏng manh như du ti ( tơ nhện ). Pháp bào của hắn trượt khỏi thân mình, hạ thân bị lột sạch, riêng ngọc đái ( thắt lưng ) bên hông vẫn còn chưa mở. Khố tử trượt xuống quấn lên trên mắt cá chân của hắn, hai tiểu thối ( đùi ) run rẩy bị người khác mở ra thật rộng, dấu răng trên bắp đùi tạo thành một chuỗi dài như hoa mai màu hồng tía, dịch thể bạch sắc vương đầy trên hai chân, lại ngưng thành từng khối xuyên qua bụi hoa, giống như hàn mai báo xuân tới.

Mười ngón chân Lăng Hưu kháp chặt lên trên tảng đá, trong móng tay sạch sẽ đã dính đầy bụi bặm thế tục.

Thân thể của hắn vì sự va chạm của người phía sau mà không ngừng lay động về phía trước, tiếng hừ nhẹ đè nén trong miệng dần chuyển thành tiếng khóc nỉ non thút thít. Hai tay của nam nhân đè chặt vòng eo của hắn xuống, một bên không ngừng thao lộng, một bên lại hạ xuống từng cái hôn an ủi vào sau gáy của hắn. Miệng hỏi: “ Đại sư vì sao lại xuất gia? ”

Lăng Hưu cắn chặt môi không đáp.

Nam nhân bài khai hai chân y càng thêm dụng lực trừu sáp, cứ như thế sáp lộng đến trăm lần, rốt cuộc rống lên một tiếng, bắn thẳng vào trong thân thể của Lăng Hưu.

Thân mình của Lăng Hưu không được nâng đỡ, lập tức mềm nhũn xuống, tê liệt nằm úp sấp thành một đoàn trên vách giả sơn. Xoay người lại, Trình Sinh mới nhìn rõ, hai điểm trước ngực của Lăng Hưu sớm đã bị chà đạp đến sưng đỏ, hai khối lạp tử đỏ tươi, ướt át, dính đầy thủy quang.

Nam nhân kia thẳng người dậy, một tay nắm lấy nam căn dính đầy bạch trọc, nam căn tráng kiện đập đập lên hai má của Lăng Hưu, gã hỏi: “ Đại sư vì sao lại xuất gia? ”

Lăng Hưu quay đầu đi chỗ khác, há to miệng thở hổn hển, “ vì tuyệt tư tuyệt lự ( đoạn tuyệt hoài niềm đoạn tuyệt lo âu ), vì nhân tâm tự tại … vì vô ưu vô lự … thẳng thắn vô tư … ”

Nam nhân cười nói: “ Vậy đại sư hiện tại cảm thấy tự tại không? Vô tư không? ” Một tay tách mở miệng hắn, đem nam căn tiến nhập vào miệng hắn.

Trình Sinh mơ hồ có thể nhìn thấy tinh khí bạch sắc từ giữa hai chân của Lăng Hưu chảy ra. Nam căn giữa hai chân thùy nhuyễn không còn chút sinh khí, chỉ còn hậu đình không ngừng hé ra hợp lại, nhất khai nhất hợp giống như không ngừng hé miệng thở dốc.

Giang môn đỏ thắm khiêu khích thần kinh của Trình Sinh, thể dịch của Lăng Hưu tràn ra hai bên miệng ngày càng nhiều. Vài tia nắng chiếu vào nơi này tạo cho người ta cảm giác mơ hồ huyền ảo, giống như bên tai còn có thể nghe thấy tiếng của hòa thượng Lăng Hưu trang nghiêm giảng đạo.

Trình Sinh đứng ở bên ngoài hòn giả sơn, chút mắc tiểu đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy hậu huyệt phía sau theo từng cái trừu sáp vào giang môn của Lăng Hưu mà khiêu động lên, lúc này hậu huyệt giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhỏ bé tiến vào giảo cắn, đến đến đi đi làm cho y đứng ngồi không yên.

Lại nhìn đến phía trước thân, ngọc hành trong tiết khố sớm đã phình lên thành một khối, trướng đến phát đau.

Giờ khắc này, y không muốn tiểu tiện cũng không muốn lễ phật gì nữa, vội kẹp chặt hai chân chạy thẳng về nhà.

Về nhà, mở cửa, cởi bỏ khố đầu, dốc sức chà xát một trận, phát tiết hai lần rồi mà vẫn cảm thấy trong lòng xuất hiện một cỗ tà hỏa khó tiêu. Hậu huyệt phía sau vẫn ngứa ngáy khó nhịn như trước, y thò tay ra phía sau, ban đầu chỉ dám quanh quẩn bên ngoài huyệt khẩu, dùng thỏa dịch lần lượt thoa lên từng nếp uốn. Sau đó luồn vào một ngón tay, đột nhiên nhanh chóng tách mở nó ra, dùng ngón tay này cọ xát lên vách tường.

Nhưng ngày ấy đi lễ phật, cuối cùng lại khiến cho Trình Sinh trở nên kì dị.

Từ đó trong mộng luôn tràn đầy khuôn mặt của Lăng Hưu, lúc thì trang nghiêm, lúc thì dâm mị. Mỗi lần tỉnh mộng, hạ thân đều dựng đứng sừng sững, hậu huyệt phía sau thân lần trước so với lần sau lại càng ngứa ngáy khó nhịn hơn. Một ngón tay không đủ thỏa mãn y, liền chuyển thành hai ngón tay, ba ngón tay. Nhưng sau đó đến tay của y cũng không đủ để thỏa mãn chính mình.

Một ngày, Trình Sinh đang nằm ở trên giường tự độc ( ak, cái này ngại quá, chắc ai cũng biết ẻm đang làm j rồi ha ), lúc y đang khó chịu vì không thể tự thỏa mãn thì đúng lúc bạch hổ đi vào. Bạch hổ thở hổn hến, thú căn thô to nằm ngủ phía trong bạch mao ở dưới hạ thân khiến người khác sợ hãi, hồng quang mơ hồ phủ lên, nó không tự giác mà rung chuyển theo bước chân của bạch hổ.

Trình Sinh ngoắc ngoắc tay với nó, bạch hổ liền hiểu ý tiến gần lên phía trước, liếm liếm đầu ngón tay của y. Trình Sinh trượt xuống giường , đối mặt với hạ thân của bạch hổ, nâng nửa thân trên lên, khẽ hôn xuống dương cụ tráng kiện của bạch hổ.

Khí tức tanh tưởi của dã thú, nháy mắt liền trở thành một món ăn quý lạ mê người.

Thú căn dưới sự trêu đùa của y chậm rãi trướng to, biến thành màu hồng thắm mà phẫn trướng. Trình Sinh sai khiến bạch hổ, bảo nó nằm ngửa trên sàn. Dương cụ liền như một thanh kiếm sắc bén, nhất trụ kình thiên sừng sững dựng thẳng trước mắt y.

“ Trình Bạch, ngoan … ” Trình Sinh đỡ lấy dương cụ, thật cẩn thật ngồi xuống. Quy đầu to cỡ quả trứng chim thuận lợi tiến nhập vào hậu huyệt ẩm ướt mà mềm mại của y.

Trong phút chốc, tất cả đều hóa thành hư không.

———————————-

Nếu như nói Lăng Hưu là người dẫn y xuống địa ngục, thì Trình Bạch chính là kẻ chắp thêm cho y đôi kim sí diệu dực ( cánh vàng thần kì ).

Hậu huyệt của Trình Sinh sớm đã bị thỏa dịch của dã thú làm cho trơn bóng, ẩm ướt, mềm mại vì bạch hổ mà trương mở.

Bạch hổ cưỡi lên thân y, thân thể rắn chắc mà ấm áp của nó phủ lên người y. Không hiểu sao lại làm cho y có cảm giác an toàn. Quy đầu nóng bỏng cứng rắn lướt qua bắp đùi của y, tự mình tìm kiếm cách nhập khẩu.

Trình Sinh hừ nhẹ một tiếng, cảm giác tê dại đến tận xương, không biết đó là khích lệ hay chờ đợi. Thân thể theo thói quen thả lỏng khi giao hoan với dã thú, hai chân mở lớn ra phía ngoài một chút, nếu như lúc trước còn giả bộ một chút, thì hiện tại y lại giống như loài ếch nhái, nằm bò trên mặt đất, chờ đợi dã thú xỏ xuyên.

Một tay y chống đỡ sức nặng của cả thân thể, một tay tách mở đồn biện chuẩn bị tiếp nhận. Giang khẩu nơi y không nhìn thấy, không ngừng hé ra hợp lại, phun ra nuốt vào hương cao du nhuận. Nhất căn dưới thân đã sớm dựng thẳng, kêu gào đòi thô lỗ an ủi.

Thân mình bạch hổ mạnh mẽ nhào về phía trước, dương cụ đâ-0-0m vào hậu huyệt của y. Hương cao màu hồng nhạt bị đẩy tràn ra ngoài, theo bắp đùi trượt xuống. Bạch hổ cũng khinh xa trục lộ ( ngựa quen đường cũ ), tiên tam hậu tứ, cửu thiển nhất thâm, trừu sáp không ngừng, không tới vài lần liền sáp đến mức hậu huyệt của Trình Sinh nhuyễn mềm, dâm thủy liên tục chảy ra.

Thú căn thô to khiến cho hoa huyệt của y hoàn toàn mở rộng, vốn dĩ xếp nếp thành thiên biện vạn nhụy ( nghìn cánh hoa vạn nhụy hoa ), giờ phút này lại ở dưới thân bạch hổ hoàn toàn nở rộ, tinh nhuận oánh lượng tạo thành một vòng trong suốt.

Dương cụ của bạch hổ có những đảo thứ ( cái nè nếu ta k nhầm thì nó là phần móc trên cái đó đó của thú để khi giao hợp con cái k thoát ra được á, k biết có đúng k nữa ) tự nhiên, nộn thịt trong hậu huyệt của y vì ma sát mà không ngừng bị kéo ra. Lông mao dưới bụng đảo qua thịt non nơi giang khẩu, Trình Sinh hét lên một tiếng, hai chân không thể chống đỡ khiến cho cả người bò sấp, nằm trên mặt đất. Nam căn chảy lệ vẽ ra trên mặt đất một đường ẩm ướt.

Sam tử lúc trước nắm trong tay giờ phút này đã bị xé thành một đống lớn.

Dã thú cũng cúi người xuống đất theo y, co chân sau lại một chút rồi thoáng chốc đĩnh tiến về phía trước. Thân mình hổ thật lớn, bao trùm lên trên thân thể của Trình Sinh, xa xa nhìn lại thật giống như bạch hổ đang gặm cắn một thứ gì đó.

Hai tay cùng đầu gối của Trình Sinh đã quỳ đến tê dại, thân mình căng cứng tạo thành một cung độ hoàn mỹ mà thần kì. Phía sau lưng cong xuống dưới, giống như chiếc cung bị kéo căng; mông của y cao cao cong vểnh, dâng lên hậu huyệt của bản thân, thần phục cùng triều cống cho dã thú. Y vùi đầu vào hai cánh tay, giống như do tôn nghiêm bị đánh mất mà không ngừng nỉ non.

Răng của Trình Sinh cắn chặt vào môi, lưng bị nanh vuốt của bạch hổ kéo thành hai vệt máu. Dương cụ mỗi lần đều vào đến tận cùng, lại rất nhanh được rút ra, hung hăng xuyên suốt qua hậu huyệt của y.Mị thịt ở giang khẩu theo cái rút ra của dã thú mà hình thành một hoa nhị đỏ tươi, sau đó lại bị hung hăng thống nhập vào cơ thể.

Tiếng thở dốc nặng nề ở trong căn phòng trống rỗng lại phá lệ rõ ràng.

——————————

Trình Sinh sớm đã qua tuổi thú thê rồi.

Con người luôn có ba phần không thể tự chủ được, tỉ như người đến tống vãng, tỉ như kết hôn sinh tử. Ngươi không nhớ đến, liền có hàng xóm láng giềng nhớ hộ ngươi.

Cách ba năm ngày, Trình Sinh xuống núi mua diêm lương, bà cụ bán rau nhìn thấy y đều hỏi một câu: “ Trình Sinh, bao nhiêu tuổi rồi? như thế nào còn chưa thú thê a? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chống, nếu không thì … ”

Nếu như đáp lại câu nói đó, thì hai ba canh giờ sau y đều nghe thuyết giáo.

Trình Sinh vốn dĩ không để ý đến điều này, chính là chịu không nổi việc người khác nói, vẫn nên thú thê rồi.

Thê tử là người khác quê, nói tiếng miền nam, là một nữ tử học nghề ở cửa hàng may vá, lai lịch bất minh nhưng lại có vài phần tư sắc. Bà chủ của cửa hàng may vá không chấp nhận cô ta, phải khuyên can mãi mới gả được cho Trình Sinh làm vợ, bỏ đi cái gai trong mắt, cuộc sống mới có thể thoải mái dễ chịu.

Thê tử thích xướng hí ( hát kịch ), thường hát vài câu: “ Dạ lãnh thanh đài tiểu kính hoạt, lộ châu thấp thấu lăng ba miệt, liễu sao đầu, ngọc câu quải, na bất thị ngọc nhân ô sa thị mộ áp. ” ( đêm lạnh rêu xanh làm trơn đường mòn, giọt sương ướt đẫm tất, liễu đầu cành, cái móc ngọc, đây không phải là ngọc nhân ô sa là mộ áp – mộ áp con vịt già …. chỗ này ta chém gió, thơ ca khó quá đi T^T ), sau đó ngừng lại ba chặp, quát gọi một câu Trình Sinh.

Chân mày khóe mắt có phần giống với ngọc nhân Thôi Oanh Oanh trên sân khấu, sáp thơm trên tóc, phấn hoa trên cổ, khiến cho người khác ý loạn tình mê.

Trình Sinh vùi đầu lên ngực thê tử, thê tử nâng đôi song nhũ lên để y dùng răng giảo cắn. Thân thể của nữ nhân không chỉ trơn bóng, khi động tình thì sẽ có mật nước trào ra. Nữ nhân ngồi lên trên chân y, sỉ mao thưa thớt trước sau ma sát lên trên đùi y. Đôi môi đầy đặn như con bướm đen di động, hạ xuống những cái hôn lên bắp đùi của y.

Trình Sinh dùng phân thân cảm nhận nhiệt độ bên trong của nàng, trừu sáp trên dưới trái phải ra vào, giống như dã thú đã làm với y.

Dương cụ nóng bỏng in dấu lên hoa kính của nàng, nhục nha lấp kín hoa kính, lúc cắm vào, lúc rút ra đều gắt gao hút chặt lấy y. Trình Sinh động thân một cái, đâm vào chỗ sâu nhất, nhụy hoa cuối âm hộ trương cái miệng nhỏ nhắn mút lấy quy đầu của y.

Thê tử nằm trên mặt đất, thoa cài cùng tóc tán loạn, cái bụng trắng bóng nhấp nhô, vòng tay long phượng giật giật vang lên hai tiếng. Tẫn khẩu mạnh mẽ co rút, phun lên đùi dâm thủy ấm áp.

Màu trắng sữa, làm ướt áo lót của Trình Sinh.

Một năm sau, thê tử sinh cho Trình Sinh một nữ hài tử mập mạp.

Đối với bạch hổ, thê tử luôn thấy kì quái. Tại sao trượng phu sau ba ngày tân hôn không cùng mình ngủ trên giường, lại cùng bạch hổ ngủ trên tháp? Nàng đem việc này nói cho hai tỷ muội trong thôn nghe, bọn họ cười nói: “ Bạch lão hổ của Trình Sinh có ân cứu mạng với y, có linh tính không đả thương người, người trong thôn đều đã quen rồi … ” Lời nói càng ngày càng giống như cầm cây trâm vẽ một đường, chúng ta là bên này, mà ngươi, là ở tuyến bên kia.

Thê tử cảm thấy mất mặt, quay về nhà.

Ban đầu còn có chút lo lắng về bạch hổ, sau này liền dần dần ngưng cảnh giác.

Đối với thê tử, bạch hổ cảm thấy chán ghét. Vì sao lại chán ghét, không cần phải nói nhiều. Mỗi lần xong việc, Trình Sinh luôn có thể cảm thấy bạch hổ bất an, y vuốt ve gáy của nó, gối đầu lên trên cái bụng mềm mại của nó, cười nói: “ Ngươi cùng nàng so sánh cái gì? Ta cũng không thích nàng … ”

Bạch hổ liếm liếm móng vuốt, hừ hừ hai tiếng.

Thê tử cũng cảm thấy sự bài xích của bạch hổ, khi Trình Sinh không ở nhà, trong mắt của bạch hổ luôn là thứ ánh sáng xanh biếc, trong suốt, vô luận nàng cho nó ăn thịt bò ngon như thế nào, trong mắt của dã thú luôn là vẻ cơ tràng lộc lộc ( bụng đói kêu vang ), hận không thể đem nàng mổ bụng móc gan nuốt vào bụng.

Vì thế, phu thê hai người cãi nhau nhiều lần. Mỗi lần đều là thê tử mang theo nữ nhi ra ngoài, nhưng không đến nửa buổi, một lớn một nhỏ sẽ lại dắt nhau về nhà.

Bởi vì trừ bỏ nơi này, bọn họ đều không có nơi nào để đi.

Cuối cùng, thê tử mất.

Năm ấy mất mùa, trong núi, trong nước, cái gì có thể ăn đều đã ăn. Trong nhà chỉ còn lại một nửa túi gạo cùng một miếng thịt to bằng lòng bàn tay. Lúc đó Trình Nữ Tuế đói đến mức oa oa khóc lớn. Thê tử ôm con khóc đến mức hai mắt hóa đỏ. Trình Sinh dựa vào bạch hổ, vừa vuốt vuốt cái lưng chỉ còn da bọc xương cả nó. Ban đầu, bạch hổ còn có thể mang thịt hươu, thỏ hoang gì đó về, cuối cùng cũng chỉ có thể mệt mỏi nằm đó, không nhúc nhích.

Trình Sinh đưa miếng thịt ra, nữ nhân ngừng khóc, hai mắt tròn tròn nhìn theo chuyển động của tay y. Trình Sinh thổi bụi trên miếng thịt, đưa nó vào miệng bạch hổ. Miệng không ngừng niệm: “ Trình Bạch … Trình Bạch … ”

Trình Bạch cuốn đầu lưỡi, nuốt trọn cả miếng thịt vào bụng.  Nữ nhi gào khóc, thê tử ôm nữ nhi đá cửa ra ngoài.

Trình Sinh gối lên bạch hổ yên lặng không nói gì.

Rất lâu sau mới đứng dậy, nói: “ Ta đến Lâm Huyện xem sao, lúc quay về cần bảy tám ngày. Hiện tại người chết đói khắp nơi, ngươi ở đây cũng không an toàn, không bằng trước quay về núi đi … ”

Bạch hổ vẫy vẫy đuôi, thong thả bước ra ngoài, trước khi đi còn vô cùng thân thiết liếm liếm lên bàn tay Trình Sinh.

Trình Sinh đi mười ngày, khi quay về không đẩy cửa vào, y cảm thấy trong phòng tràn ngập một cỗ huyết tinh mục nát. Đẩy cửa vào, chỉ thấy thê tử nửa thân nằm ngửa ở cạnh cửa, giống như khi còn sống đã giãy dụa cầu cứu, phía sau là một vết máu thật dài. Bụng bị phả thủng, ruột màu trắng dính đầy vẩy máu đen sì, rơi trên đất. Đùi phải, tay phải bị gãy, tay trái đè lên một thanh sài đao, chân trái bị cắn mất một nửa lộ ra bạch cốt. Cái cổ bị cắn đứt thành bảy tám phần, cả đầu gục sang một bên, ngũ quan bị cắn nát nhừ,chỗ là tai và mũi chỉ còn lại hai cái hốc tối đen, mơ hồ còn nhìn thấy rõ vẻ mặt kinh hoàng.

Nữ nhi ngã ở góc tường, tứ chi ngay ngắn, sắc mặt xanh mét.

Bạch hổ nằm ở góc tường, lông mao bạch sắc bị dính thành từng khối từng khối, trước móng vuốt là một phần ống chân, một bên rải rác đầy các mảnh ngón tay của nữ nhân. Cái nhẫn trên ngón tay còn chưa tuột ra, đem ngón tay cứng ngắc phồng lên kháp chặt thành một vòng tinh tế.

Bạch hổ nhìn thấy Trình Sinh, thuận theo tiến lên phía trước. Chân sau khập khiễng tích từng giọt máu tươi.

Trình Sinh ngồi xổm xuống, ôm gáy của nó nói: “ Bọn họ có phải muốn giết ngươi đúng không? Bọn họ lại dám giết ngươi? ”

Bạch hổ điểm điểm đầu, thân thiết liếm liếm lên tay của Trình Sinh.

Trình Sinh chôn cất nữ nhi, lại cùng bạch hổ chia thịt thê tử. Mùa đông chớp mắt đã qua, xuân phong mang theo vị tan của tuyết vào mặt.

Nạn đói qua đi, thê tử không còn nữa. Người trong thôn hỏi, Trình Sinh chỉ cười khổ mà nói: “ Chịu không nổi khổ cực, mang theo nữ nhi đi rồi. ” Phong khinh vân đạm, giống như xuyên qua phong trần cõi tục.

Người trong thôn tức giận mắng: “ Con gái phương Nam không phải là thứ tốt! ” lại nhìn bạch hổ nằm trong hậu viện, nói thêm một câu: “ không bằng cầm thú! ”

——————————–

Trình Sinh ngửa đầu, nửa người nằm trên đất, một tay vuốt ve ngọc hành của chính mình,làm nó phun ra từng chút từng chút lệ.

Thời gian giao cấu cùng dã thú luôn cực kì dài, nó đã tiêu hết toàn bộ khí lực của y, y cũng đã nói không ra tiếng, thân mình nóng hầm hập giống như tan ra thành một bãi xuân thủy, chỉ còn bị xác giữ lấy. Mà dương căn của dã thú không lưu tình sáp nhập vào trong hậu huyệt của y, giảo khuấy nhất trì xuân ba ( ngọn sóng trong ao xuân ).

Cơ thể của y co rút lại, giang khẩu càng chặt hơn. Lợi trảo của bạch hổ siết  chặt lấy thân dưới của y, cùng sức mà đỉnh vào, rút ra một chút lại tiến vào sâu hơn như hận không thể đâm thủng y.

Trình Sinh không thể suy nghĩ, y nhớ tới thê tử nhiều năm trước của mình, dưới thân phun ra dâm thủy, màu nhũ bạch, hương vị ngọt ngào, hỗn loạn mà ẩm ướt. Y nhớ tới hòa thượng Lăng Hưu trên núi, hắn một bên nói hiểu rõ thiền cơ, bên môi lại tràn đầy ái dịch.

Bọn họ đều đã chết rồi. Không biết bọn họ bây giờ có thấy tự tại vui sướng hay không.

Trình Sinh cảm thấy sâu trong tràng ruột của mình dâng lên một cỗ nhiệt lưu, chầm chậm tưới vào bên trong. Dương căn của bạch hổ tiếp xúc gần đến mức như y cùng nó đang gắn liền thành một khối.

“ A a … Trình Bạch … Trình Bạch … nhanh một chút … ”

Y thở không nổi, lại đòi nhanh thêm một chút. Trong con mắt nhắm chặt của y có một đạo quanh ảnh lượn vòng. Không xa phía trước có một điểm trắng, theo mỗi cái va chạm của bạch hổ, y lại tiến gần đến cái điểm trắng này thêm một bước.

Đó là điểm xuất phát của cực lạc, thông suốt tới thế giới Tây phương thánh khiết.

Dương cụ của bạch hổ trong cơ thể y mạnh mẽ va chạm, cao trào của hoan ái sắp đến, đó là điềm báo phun trào, mông của dã thú mạnh mẽ ưỡn ra sau vài cái, va chạm vào thân thể của y. Dương cụ chưa bao giờ đạt tới độ sâu như vậy, lửa nóng tràn đầy tràng đạo của y. Trình Sinh cúi đầu nhè nhẹ nức nở, đảo thứ trên dương cụ trương mở, gắp gao cắm chặt vào vách tràng ruột của y. Thân thể của y tê dại, cả người như lậu đấu ( cái phễu ) lộn ngược lại, chờ đợi hứng lấy tinh dương của bạch hổ.

Lông mao của bạch hổ dính đầy mồ hôi, gắt gao dính sát vào mông của Trình Sinh. Y dừng lại, ngọc hành nóng bỏng như thiết chen giữa hai đùi của Trình Sinh.

Vách tường tham lam co rút lại, khẩn cấp như muốn hút lấy ái dịch của bạch hổ. Giống như mẫu thú động dục, không thuận theo, không buông tha niêm nhân.

Bạch hổ gầm lên một tiếng, tinh quan mở rộng, một cỗ dịch thể nóng rực bắn vào trong tràng ruột của Trình Sinh, chấn động thật lớn khiến cho bụng dưới của y run lên từng trận dữ dội. Y cúi đầu thở dốc, khẩu thủy theo khóe miệng bất chi bất giác chậm rãi chảy xuống, bộ dáng vô cùng dâm mị. Thể dịch của dã thú thật nhiều, nhiều đến mức y sợ hãi vỗ xuống sàn nhà, liều mạng tiến về phía trước, miệng la hét: “ Trình Bạch … Trình Bạch! Đừng mà! Bụng đau quá! Sẽ thủng mất! ”

Qua một hồi lâu, đợt bắn tinh mới ngừng lại.

Bạch hổ thoát lực, cả người giống như hơi nghiêng sang một bên. Dương cụ phía sau hậu đình của Trình Sinh trượt ra, quy đầu to như trứng chim vẫn đỏ tươi như cũ, theo động tác rút ra, phát ra một tiếng “ ba ” dâm mị. Bạch trọc của dã thú trong cơ thể thi nhau trào ra. Cảm giác tê dại dâm mĩ theo sự chuyển động của nhiệt dịch khiến Trình Sinh không nhịn được mà bắn ra.

Y nắm lấy phân thân của mình, bức ra giọt tinh dịch cuối cùng. Trình Sinh trở mình, tứ chi mở rộng nằm ngửa ở bên cạnh bạch hổ, bụng phình lên, giống như nữ nhân đã có thai bốn năm tháng, mặt đỏ bừng, thỏa mãn mà khoái hoạt.

Thú căn sau khi phát tiết co lại xuống phía dưới lớp lông, loáng thoáng lọ ra phần đầu tinh lượng.

Trình Sinh liếm liếm ngón tay của mình, cười nói: “ Ngươi già rồi, một lần nữa liền không được. ”

Đôi lục mâu của bạch hổ trong bóng đêm nhìn y, không phát ra tiếng.

Chớp mắt đã mười lăm năm. Trước kia y là thiếu niên mười lăm tuổi, giờ đã qua tuổi nhi lập. Y cũng nghe nói mệnh của dã thú ngắn, thường sống không đến mười năm. Lúc y gặp bạch hổ, có vẻ như nó vừa mới trưởng thành, thân hình còn không cường tráng như hiện giờ.

Chớp mắt đã mười lăm năm, y đang lúc tráng niên, mà bạch hổ đã xuống lão hĩ.

“ Nhân thú giao cấu vốn là hoang đường, ta đọc một cuốn sách thánh hiền, cư nhiên lại không dung thứ được việc như vậy … ” Trình Sinh rúc vào bên người bạch hổ, nắm lấy bạch mao trên người nó, thì thào tự nói.

“ Nghe đồn trong núi thường có yêu quái, ngươi nếu là yêu quái sao không biến thành người cho ta xem xem. ”

“ Ai … nhiều năm như vậy, ngươi nếu có thể đã sớm biến đổi rồi … ”

“ Ta già rồi, sau này sẽ có một ngày chết đi, sớm thì năm nay, muộn thì sang năm, ngươi cũng sẽ chết … ”

“ Ta ngươi nhân súc thù đồ ( người thú đường đi khác biệt ), nhất định không thể thiên trường địa cửu. ”

“ Ta giữ không được ngươi … ”

Trình Sinh xoay người ngồi dậy, kề sát vào trán bạch hổ. Đối với bạch mao hổ, thứ sinh đẹp nhất chính là đôi mắt. Bất luận là đêm có tối bao nhiêu, nó đều có thể lóe sáng như đom đóm.

“ Ánh mắt này thật đẹp … thời điểm nữ nhân còn sống thường oán giận ta, nói không chịu được đôi mắt này của ngươi … ”

“ Chính là ta rất thích … ”

“ Ta thật sự thích … ”

Y vuốt ve cái mũi của bạch hổ, cười nói : “ Trình Bạch, đem ánh mắt của ngươi tặng cho ta có được không ? ”

Bạch hổ chớp chớp hai mắt.

“ Đem ánh mắt này tặng cho ta, kiếp sau phải nhớ đến lấy. ”

Ngón tay tế bạch từ cái mũi của bạch hổ di chuyển lên trên hốc mắt, dùng sức sáp nhập vào bên trong hai tròng mắt. Trong phút chốc, bạch sắc, hồng sắc từng dòng từng dòng trào ra bên ngoài. Bạch hổ nằm phục tại chỗ, chân trước run rẩy nhưng cuối cùng vẫn không hề động đậy.

Tròng mắt trắng mịn, bị trạc phá, lấy không ra. Hai tay Trình Sinh cắm trong hốc mắt bạch hổ, liều mạng quấy, lạp, xả ( quấy động, kéo, xé ). Máu loãng tích xuống hai cổ tay của y.

Rốt cuộc, hai tròng mắt đại khái cũng bị y lấy ra.

Đục đục, phiếm lục quang. Rỉ ra không ít nước, giống như cái phao cá. Hai mắt của bạch hổ vẫn mở to như trước, giống như đã tê rần, choáng váng, chỉ còn lại hai hắc động nhày nhụa máu me.

Trình Sinh cười nói : “ Trình Bạch, kiếp sau phải nhớ đến lấy. ” Dứt lời đem hai hạt châu trắng mịn kia nhét vào miệng mình, cắn xuống, “ phách ” một tiếng, vị nước tinh gọt tràn ra trong miệng. Từ yết hầu trên cổ, giống như có thể nhìn thấy hai hạt châu tròn tròn theo cổ họng y đi xuống dạ dày.

Bạch hổ chợt điên cuồng hét lên một tiếng, gục xuống bên cạnh Trình Sinh. Theo bản năng của dã thú tìm kiếm cái cổ của y, một phát cắn đứt. Lợi trảo của nó cào lên bụng của y, xé nát tràng ruột màu xám trắng thối rữa, giống như đang tìm kiếm đôi con ngươi đã bị y ăn vào bụng.

Trình Sinh nghiêng đầu qua một bên, khóe miệng cười nói: “ Nhớ rõ … phải tới … ” máu loãng theo khóe miệng của y chảy xuống.

—————————————–

Một năm này, mùa xuân đặc biệt tới sớm.

Còn chưa quá mười lăm tháng giêng, tiết trời liền ấm lên. Cành liễu bên hồ mọc ra một chồi non thật nhỏ, hoa đào Oải Cước cũng đều cho ra những nụ hoa màu hồng nhạt.

Lân nhân ( hàng xóm ) trước mặt kính một ly rượu nhạt, cười nói : “ Thỉnh tiên sinh, xin vui lòng nhận cho. ”

Quý Trọng Quang chậm chạp tiếp nhận, uống cạn.

Ngô bội nhất bôi xuân trúc diệp, ngô oa song vũ túy phù dung, tảo vãn phục tương phùng. ( rượu nước Ngô một ly lá trúc xuân, trẻ con nước Ngô nhảy đôi say hoa sen, tối muộn lại tương phùng … k biết có đúng k nữa, ta dốt mấy kiểu thơ ca này lắm T^T )

Tiên sinh giáo thư Quý Trọng Quang, là tiên sinh hiểu biết chữ nghĩa, trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây, phàm là người có chút kì vọng với đứa nhỏ của mình, đều khó tránh khỏi đến đây bái phỏng y một lần.

Bọn trẻ con đều còn bé, hồn nhiên khờ dại, vây quanh y đùa giỡn. Y bắt được đứa này liền phải chạy đi bắt đứa kia, tiên sinh dạy học nho nhỏ so với huyện lệnh đại nhân trên công đường còn bận rộn hơn.

Các chuyện lặt vặt trong cuộc sống, luôn luôn có các cô thẩm hỗ trợ chút điểm. Thỉnh thoảng lên mua một chút bút mặc, nhìn thấy ngoài bìa quyển sách kia in chữ phúc lộn ngược ( cái này liên quan đến một truyền thống khá hay của Trung Quốc mỗi khi đón têt, bạn nào muốn tìm hiểu có thể lên hỏi gg đại thúc ha ^^ ), mới hoảng hốt nhớ lại, tết âm lịch đã sắp đến. Bọn nhỏ đều đã trốn học, trong phòng học trống trải chỉ có một mình y. Y nổi giận đùng đùng đi tới cửa, vừa mở cửa đã thấy một nhà mười người đang bận bịu làm mằn thắn, đánh bánh mật ( hai món ăn có trong dịp tết của các bạn tung của ). Y đỏ mặt lui ra, miệng lẩm bẩm nói : “ thì ra năm mới tới rồi … ”

Lúc này xuân tửu đưa tới trước mắt, y mới nhớ lại, “ lại là một năm mới rồi. ”

Trên bàn chất đống tạ sư lễ nhà nhà đưa tới. Có người là đi bái sư, đưa một chút tiền bạc, líu ríu vài câu, liền đem tiểu tổ tông chuyên gây nghiệp chướng trong nhà mình giao cho y. Tiểu hài tử mặc bố y mới, hai gò má đỏ bừng vì lạnh, nơm nớp lo sợ, quỳ xuống dập đầu, hô một tiếng tiên sinh.

Chưa từng nghĩ tới hóa ra tiên sinh này mời vừa qua hai mươi tuổi, chính mình còn là một hài tử hơi lớn.

Trong tạ lễ có một nghiên mực thiết tâm, hình lá sen, gân lá rõ ràng có thể nhìn thấy. Bọc trong một dải lụa hồng lớn, nhìn đặc biệt khoái nhạc. Y chưa hề nói qua y thích nó, chỉ là đặt ở trong thư phòng, hai mắt nhìn nhiều một chút.

Người tặng lễ là viên ngoại của trấn trên, họ Trương, tuổi còn trẻ, phú giáp một phương. Trong nhà có một nam một nữ, đều ở chỗ y đọc sách tập viết. Hắn thường xuyên đến nhìn bọn nhỏ, cỗ kiệu màu lam dừng ở phía ngoài sân, trước sau có hai kiệu phu ngồi ở dưới bóng râm, Trương viên ngoại ngồi ở trong kiệu cũng không bước ra.

Ngày hôm đó Quý Trọng Quang thân thể không khỏe, liền cho bọn nhỏ tan sớm. Đến bữa cơm chiều, cỗ kiệu của Trương gia như trước tới đây, đỉnh kiệu tiêm tiêm giữa những nhánh đào rập rạp tiến ra.

Trong Đào Hoa Am,tiểu tiên sinh ốm yếu khoác ngoại y nghênh đón ở cửa, cổ hủ chắp tay thi lễ, “ Trương lão gia tới đón hài tử về nhà à ? ”

Người trong kiệu vén mành đi ra cười nói : “ Không, ta là tới đón tiên sinh ngươi. ”

Viên ngoại trẻ tuổi, đôi mắt chính là bị hỏng.

hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro