20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vợ à, anh phải đi công tác...Tầm mười ngày hoặc nửa tháng mới về. Ân, em tự chăm sóc bản thân cho tốt nha."

Ngải Pháp mới về đến nhà, liền thấy ba lớn một bên gọi điện thoại, một tay thì thu dọn đồ đạc.

"Ba lớn, ba kêu con về nhà làm gì a."

Đăng Dương cúp điện thoại, nhìn gương mặt con trai như vợ mình, bất giác cười lên.

"Ngải Pháp a, thật tốt khi dung mạo con không giống ba."

"A?" Ngải Pháp không hiểu nhìn ba hắn,"Ba nói gì vậy."

"Thật nhanh a, chớp mắt con trai nhỏ của ba đã 15 tuổi rồi. Ba còn nhớ ngày đó con còn trong bụng, nghịch ngợm cực kì...Lúc sinh ra, cũng nhỏ xíu...Hắc, sao ba lại nhắc đến làm gì nhỉ." Đăng Dương trừng mắt nhìn, đem đôi mắt đỏ ngầu hoảng hốt nén lại,"Con là một Alpha, phải chăm sóc tốt cho ba nhỏ, biết không."

"Ba lớn, ba định đi đâu."

"Ba hả...Ba đi công tác." Đăng Dương sờ đầu con,"Rất nhanh sẽ về, con phải nhớ lời ba, biết chưa."

"A...Ân, vâng ạ."

"Chăm sóc ba nhỏ thật tốt, ba đi đây."

Ngải Pháp nhìn ba lớn hướng hắn cười cười, sau đó không ngoái đầu lại, đóng sập cửa. Trần Ngải Pháp thấy bản thân tự nhiên run lên, vội vã đuổi theo lại không thấy bóng người nữa.

Giống như là, vĩnh viễn biến mất.

- ----------------------

"Bác sĩ Nguyễn. Bác sĩ Nguyễn?"

"A...Thật xin lỗi vì em thất thần." Thanh Pháp cầm di động, thấy tâm không yên, "Anh vừa nói gì ạ, phiền anh nói lại ạ."

"Thì vì bài thuốc dân gian trị mất ngủ cậu lần trước nhờ tôi tìm giúp này."

"Ân, em cảm ơn." Thanh Pháp mất tập trung nói cám ơn, cảm thấy được chính mình đang hoảng loạn.

Những ngày qua Đăng Dương ngủ không ngon, lại không nghe y nói, lòng y gấp lắm rồi, cư nhiên hôm nay còn đi công tác.

Khoảng thời gian này tên kia rốt cuộc là sao a. Thanh Pháp lo lắng không thôi, đến tóc cũng muốn rụng.

Thối cẩu hùng này, anh làm em lo lắng muốn chết rồi.

"Ba nhỏ!"

Thanh Pháp bị tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ, vừa nhấc mắt liền thấy con trai mình vốn dĩ phải ở trường học lại mang vẻ mặt hoang mang nhìn về phía y.

"Sao lại đến đây..."

Đứa nhóc này luôn bình tĩnh như vậy, chưa bao giờ Thanh Pháp nhìn thấy nó mang dáng vẻ hốt hoảng như bây giờ.

"Ba lớn...Ba lớn có chuyện rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?!" Thanh Pháp lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch.

Ngải Pháp đem văn kiện bị vò nát đưa cho y, Thanh Pháp liếc mắt lên dòng chữ ướt nhoè mồ hôi, trong đầu liền ong một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

[ Giấy cam kết giải phẫu tiêu trừ ký hiệu của Alpha]

"Ba nhỏ! Ba không sao chứ ạ!"

"Không..ba không sao." Tầm mắt mơ hồ, tay chân luống cuống, bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc,"Đăng Dương đi lâu chưa! Ba lớn gọi con về à? Ba có nói gì không!"

"Không có..Ba lớn chỉ dặn con chăm sóc ba thật tốt, nói con trưởng thành rồi, thật tốt khi dung mạo không giống ba lớn." Sắc mặt Ngải Pháp muốn hù người,"Con cảm thấy không đúng, nhưng vừa chạy ra thì không thấy người nữa, con chạy vào phòng ngủ, thì thấy vật này để trên giường, có thể là quên mang theo, giờ phải làm sao đây ba nhỏ...!"

Làm sao bây giờ? Bản thân Thanh Pháp cũng không biết.

Đang tốt đẹp, sao lại muốn làm đại phẫu!

Bản thân là bác sĩ, y hiểu rõ-----đối với thân phận Alpha, không cần phải làm phẫu thuật, bọn họ thể chất không như Omega, cho dù vợ có qua đời thân thể cũng không bị ảnh hưởng, đơn giản vì Omega khó có thể tiêu trừ ký hiệu, cho dù không thực hiện đại phẫu thì khi bạn đời chết đi, thì ký hiệu cũ cũng sẽ tự động giải trừ. Trời sinh Alpha chính là ưu việt như vậy.

Cho nên, đối với Alpha muốn bỏ tuyến sinh dục, chỉ trừ khi mắc bệnh ung thư mới bắt buộc phải tiến hành giải phẫu.

Thanh Pháp vô cùng hổ thẹn với chính mình. Alpha bên cạnh bệnh nghiêm trọng như vậy, y không một chút hay biết.

Tại sao y không nhìn ra được chứ! Bản thân chỉ cần ho một tiếng, Đăng Dương đã nấu sơn trà cho y, vậy mà y...Không hề quan tâm đối phương dù chỉ một chút.

Không đúng, rõ ràng y biết, y biết rõ đối phương thời gian gần đây tâm trí luôn không ổn định, ăn không ngon ngủ không yên, thỉnh thoảng nhìn y muốn nói gì nhưng lại thôi. Y làm sao cố chấp như vậy, đã nhận thức được lại không lo, cũng không hỏi thăm lấy một câu.

Sao y lại có thể tệ đến như vậy. Y là người tồi nhất trong Omega, Đăng Dương tốt như vậy, sao lại nhìn trúng y chứ.

Thanh Pháp thở không thông, y thấy được chữ ký đồng ý, như ngồi trên đống lửa.

Y muốn tìm Alpha của hắn, đi tìm Đăng Dương!

Thanh Pháp run rẩy ấn số, giọng nói cũng run theo,"Ba, giúp con điều tra Đăng Dương đang ở bệnh viện nào...Con lập tức đi tìm..."

"Ngải Pháp, con mau chóng đến nhà ông ngoại, ba đi tìm ba lớn."

Chờ em với, Đăng Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro