28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Pháp đương nhiên không thể đúng giờ đi làm, vị bác sĩ tác phong chuyên nghiệp luôn đến đúng giờ hiện tại không thể rời giường.

Thanh Pháp bọc chăn thành một vòng, đem đầu chôn một nơi, lấy thân cọ chăn bên trong.

"Vợ, đã dậy rồi à?" Đăng Dương bưng chén tiến vào phòng ngủ, lật chăn lên tìm người:"Lại đây, ăn chút đi rồi ngủ tiếp."

"Ừm." Thanh Pháp mềm nhũn từ trong chăn thò đầu ra,"Anh luộc gì vậy."

"Tôm bóc vỏ." Đăng Dương tiến đến đầu giường đỡ vợ dậy, lấy gối kê lên đầu giường cho y dựa vào,"Có cần dựa vào anh không?"

"Không cần, vậy được rồi." Bé ngoan Thanh Pháp ôm gấu lớn,"Em nghĩ nên rửa mặt đã rồi mới ăn."

"Được." Đăng Dương lấy chăn ra khỏi người."Để anh dẫn em đi rửa mặt."

Thanh Pháp dựa vào Alpha trong lồng ngực, ừ một tiếng, để hắn ôm.

Mười hai năm kết hôn của hai người, cứ như vậy dính nhau mà cùng đi rửa mặt.

Thanh Pháp nâng chén, cầm đũa gắp con tôm:"Đăng Dương."

Người luôn bên cạnh bé ngoan, Đăng Dương lên tiếng:"Anh đây, lại sao rồi."

"Lại đây." Thanh Pháp vỗ chỗ trống bên cạnh, đợi đến bé ngoan Đăng Dương ngồi xuống:"Há miệng."

"Vợ, em ăn xong đi đã." Đăng Dương cười híp mắt,"Anh không đói bụng, thật đó."

"Em chỉ muốn cho anh ăn thôi mà." Thanh Pháp cầm chặt đũa không buông.

Đăng Dương càng cười vui vẻ hơn, cho người đút ăn. Thật muốn dở khóc dở cười với người chưa bao giờ biết làm nũng Thanh Pháp.

Đút cho hắn ăn cơm, nét mặt cứ như là nhặt được trân châu vậy. Thanh Pháp lén lút cười, thối cẩu hùng này chỉ còn chưa hò hét thôi đâu.

Trước đây, y vẫn luôn không cảm nhận được sự bất an của Đăng Dương. Y vẫn nghĩ người này đối với mình vĩnh viễn hài lòng, Đăng Dương luôn thể hiện người này điều gì cũng có thể làm, giúp y chống đỡ tất cả, cho y có những gì y muốn, cho y được tự do theo đuổi thứ y cần.

Bất giác y dần quên mất, Đăng Dương cũng chỉ là người thường, là một cường tráng Alpha, nhưng nội tâm cũng sẽ biết tổn thương.

Thối cẩu hùng này không câu nệ tiểu tiết cũng không lỗ mãng, chỉ thể hiện sự quan tâm chăm sóc dịu dàng, không nỡ để mình đau lòng.

Alpha này xưa nay luôn dành hết tình yêu thương cho y, trong cuộc hôn nhân này mãi mãi không để y chịu uất ức, sao y lại nhẫn tâm như vậy, lại để cho người này liên tiếp hiểu lầm, một mình chịu đựng khổ sở bấy lâu.

Thanh Pháp nhìn Alpha của mình, vừa ngọt ngào vừa đau lòng.

"Đăng Dương, lát anh chở em đến bệnh viện nhé, em có việc chưa làm."

- -------------

"Chừng nào tan làm, anh đến đón em." Đăng Dương đau lòng xoa mặt vợ,"Sao phải đi làm vậy."

"Anh ở yên đấy, em xuống ngay."

"Được được được." Đăng Dương cao hứng,"Hôm nay ngoan đi, nghỉ ngơi xong đã rồi tính tiếp."

Thanh Pháp không nói gì, trực tiếp đi đến văn phòng chủ nhiệm khoa.

"Chủ nhiệm, em muốn xin nghỉ phép nửa năm."

Chủ nhiệm khoa kinh ngạc đẩy kính,"Sao lại nghỉ tận nửa năm?"

"Nhà em có việc, giải quyết tốt rồi, em sẽ đi làm lại ạ." Thanh Pháp phi thường kiên trì, rốt cuộc cũng xong xuôi.

Thanh Pháp cầm giấy xin nghỉ phép vào trong xe, nhìn gương mặt đầy quan tâm của Đăng Dương liền cười lên.

"Đăng Dương, có phải dạo này anh không cần đi làm không?"

"Đúng...đúng vậy." Đăng Dương bị nụ cười hớp hồn làm cho ngất ngây, "Trước làm xong hết rồi, vì anh nghĩ phải phẫu thuật nên liền xin nghỉ...Vợ đừng giận, mai anh sẽ đi làm."

"Không cho đi làm." Mặt Thanh Pháp chậm rãi hồng lên,"Em cũng xin nghỉ phép rồi, chúng ta..."

"Chúng ta làm sao..." Đăng Dương nhìn vợ ấp úng có chút nóng lòng,"Sao lại xin nghỉ?"

Lần này mặt Thanh Pháp đỏ đến triệt để, chỉ có thể nói tiếp,"Anh có chịu cùng em bàn chuyện yêu đương không?"

"Cái gì?!"

"Đăng Dương, anh chịu để em theo đuổi anh một lần không."

Đăng Dương cảm thấy bản thân điên rồi, tiểu quế hoa làm hắn ngọt đến điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro