40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian mang thai Thanh Pháp vượt qua rất an toàn, nhà có hai Alpha không ngừng chiều y, liền ngay cả tiểu Ma Thự cũng hai ba ngày lại đến nhà, rất trông đợi tiểu bảo bối trong bụng y.

"Chú Pháp, đây là đồ ba con nhờ mang sang, con nên để đâu ạ." Tiểu Ma Thự hai tay xách bọc lớn nhỏ, vui vẻ gọi người.

"Đã nói con đừng đem đồ đến nữa, đem nhiều cực thân mà dùng mãi không hết." Thanh Pháp dở khóc dở cười,

Ba Beta của Liên Nguyên là người làm ăn, không những không phản đối hai đứa cặp kè, hơn nữa còn vung tay mua đồ cho nhóc con ngây thơ của mình đem đến nhà cho đối tượng yêu thích, không khỏi có chút nhọc lòng,"Đưa cho chú, kẻo mỏi tay."

"Không cần, không cần ạ." Liên Nguyên đương nhiên không cho y xách nặng, "Con tự tìm chỗ đặt là được ạ..Chú Pháp cũng đừng từ chối ạ, cha con là người phóng khoáng, đối tốt với ai thì sẽ liên tục mua đồ, nếu chú không lấy, cha con sẽ mắng con mất."

Thanh Pháp thật hoài niệm tiểu Ma Thự thẹn thùng, nhưng bộ dáng hiện tại cũng rất dễ thương.

"Hôm nay bảo bảo có ngoan không." Tiểu Ma Thự đặt đồ xong, vẻ mặt tò mò nhìn bụng Thanh Pháp,"Anh lại đến xem em đây."

"Các con mỗi ngày đều hỏi nó, nó dám không ngoan sao."Nếu thấy thích bảo bảo, con có thể tự thể nghiệm một chút."

Tiểu Ma Thự đỏ mặt, nói lại:" Chuyện đã rất lâu rồi, con chỉ hy vọng bảo bảo được sinh ra trong một đại gia đình yêu thương nhau thôi."

Thanh Pháp đột nhiên cảm thấy không tin nổi, tại sao xung quanh y đều là người đáng yêu đến vậy, đối với thế giới này tràn đầy thiện ý.

Liên Nguyên có chút ngượng ngùng,"Ba ba con nói khi con sinh ra ba nhỏ đã chết rồi, nhiều năm qua con cũng chưa từng được thấy bóng dáng của ba nhỏ...Kì thật con cũng biết ba nhỏ đã cố gắng sinh con ra thế nào...Cũng không biết vào thời điểm ấy, nếu trễ hơn có lẽ con đã được sinh ra ở dưới rồi."

Thanh Pháp không nói gì, đưa tay sờ đầu Tiểu Ma Thự.

"Con vẫn luôn rất cô độc, ba ba con không tâm lý, hoặc cũng có thể do con quá nhạy cảm..Thời điểm gặp Ngải Pháp, con rất tò mò không biết gia đình cậu ấy như thế nào lại có thể nuôi dưỡng một Alpha ưu tú đến vậy. Sau đó, con gặp được chú Thanh Pháp và chú Đăng Dương." Liên Nguyên mím môi, bật cười," Con cảm thấy - thật sự rất tốt. Con rất vui, vì mọi người đều tiếp nhận con, thật giống như con là một thành viên trong gia đình vậy."

"Sao lại gọi là như? Con vốn là một thành viên trong nhà mà." Thanh Pháp ôm Tiểu Ma Thự mềm mại, "Nếu không phải Ngải Pháp không đồng ý, chú đã nhận con làm con nuôi."

Tiểu Ma Thự cuống lên,"Tại sao cậu ấy lại không đồng ý ạ!"

"Ai nhóc con ngốc." Thanh Pháp nhéo má Tiểu Ma Thự non nớt,"Ngải Pháp không muốn cùng con làm anh em, con không biết sao?"

"Con..."

"Ba nhỏ, đừng trêu y." Ngải Pháp chạy đến đón người, cầm dĩa trái cây được gọt sẵn để xuống, đem Tiểu Ma Thự dẫn đi.

Thanh Pháp hài lòng ăn táo tây, đang nghĩ có nên gọi cho người kia, điện thoại trên bàn bỗng sáng tín hiệu.

"Này..."

"Vợ ơi..." Âm thanh Đăng Dương từ đầu dây kia truyền đến,"Anh đến nhà rồi, em còn muốn ăn nho không, anh đi mua cho em."

"Em muốn loại chua kia." Thanh Pháp hỏi thăm hai đứa nhỏ chút,"Anh đừng gấp, em xuống đón anh, thuận tiện hoạt động một chút."

"Được được được, em đừng vội, từ từ đi nha."

Bụng Thanh Pháp to lộ rõ, y chậm rãi đi đến, mấy ngày nay sắc trời đặc biệt tốt, ánh nắng như chiều người, cảm giác đặc biệt dễ chịu.

"Đã đến chưa a." Thanh Pháp đi đến phía sau Đăng Dương nhẹ nhàng hỏi, Đăng Dương hiểu ý liền cười.

"Sắp rồi, mua loại lúc trước em thích ăn nhé." Đăng Dương tay cầm trái cây, tay nắm lấy vợ, "Ngay kế bên đi chút không?"

"Ừm."

Thanh Pháp kéo người yêu của mình, đi từ từ. Nhớ đến 16 năm trước cũng thế này, hắn cẩn thận từng li từng tí đi cùng y, do dự mãi mới mở miệng,"Anh có nghĩ qua, chúng ta gọi con là Trần Ngải Pháp, có được không em."

Trần Ngải Pháp, ba yêu con.

Thanh Pháp trước nay những hành động thân mật giữa chốn đông người đều làm y ngại ngùng, nhưng trải qua những ngày vừa rồi mới cảm thấy đây chính là ngọt ngào, liền kéo tay thối cẩu hùng, chờ người nhìn sang mới nói,"Đăng Dương, anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?"

Đăng Dương cười, dường như đã suy nghĩ qua liền đáp lời:"Anh nghĩ rồi, tên là do em đặt, chúng ta lấy họ Nguyễn."

"Em chọn?" Dưới ánh chiều tà, Thanh Pháp cười đến cong đuôi mắt, "Vậy thì gọi là Nguyễn Ngải Dương."

Đăng Dương ngây ngốc lặp lại hai lần, thật sự muốn đem tiểu quế hoa hôn nhẹ.

"Được, chọn tên này!" Đăng Dương không nhịn được hôn lên má vợ, "Về nhà chúng ta sẽ nói lại cho Ngải Pháp."

"Được."

Đăng Dương cùng Thanh Pháp mười mấy năm vợ chồng, mới bất ngờ phát hiện, vợ hắn so với hắn càng lúc yêu nhiều hơn.

Gấu lớn cùng tiểu quế hoa nháo suốt một quãng đường về nhà, cũng như sau này mãi mãi kề vai chậm rãi bước đi trên con đường nhân sinh, tình yêu không thay đổi, vĩnh viễn không chia cách.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro