5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong trí nhớ của Đăng Dương, những ngày tháng của họ sau này, đều rất hạnh phúc.

Ngày hôm ấy, biết tin Thanh Pháp mang thai, trên trời như xuất hiện cầu vồng.

Hắn chọn ngày đẹp nhất làm lễ cưới, mây trên bầu trời xanh kia như hoá thành kẹo bông gòn mềm mại, gió thổi cũng rất dịu dàng.

Nhưng tất cả đối với Thanh Pháp, tất cả đều như một cơn mưa tầm tã.

Giấy hôn thú.

Ảnh cưới.

Băng ghi hình đám cưới.

Hắn nhìn giấy hôn thú cười ngu, Thanh Pháp ngồi bên cạnh hắn, độ cong khoé miệng miễn cưỡng đến không thể nhìn.

Ảnh cưới cũng vậy, hắn hôn lên gò má Thanh Pháp, sự lúng túng hiện rõ trên mặt vợ hắn, Đăng Dương rất muốn hôn y, Thanh Pháp cơ hồ không thoát được nên đành miễn cưỡng tiếp nhận.

Hắn muốn đem ảnh cưới rửa ra phóng thật to treo ở phòng ngủ, Thanh Pháp chết sống không đồng ý, chắc là sợ nhìn thấy lại buồn nôn đây mà.

Đăng Dương gãi đầu, hắn luôn phóng đại nói rằng mình hiểu tâm tư của Thanh Pháp nhất, vậy mà sự chán ghét này, sao hắn lại không cảm nhận được.

Đúng rồi, vì khoảng thời gian Thanh Pháp mang thai, thân thể không thoải mái nên không suy nghĩ nhiều, lại còn thay người ta đau lòng.

Đăng Dương cảm thấy trong lòng mình đều đang rỉ máu, đau đến tê dại. Hắn run lập cập cầm băng ghi hình lễ cưới vào đầu video, đẩy mãi mới vào, hắn chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngày hắn kết hôn, quả là ngày trọng đại.

Hắn liền nói, hắn cưới được người mình yêu, không tốt sao.

Hắn vẫn cảm thấy ngày cưới hôm ấy, Thanh Pháp rất đẹp. Đối phương vận bộ lễ phục màu trắng rộng rãi, như thiên thần.

Nhưng thiên thần ấy, không mỉm cười với hắn dù chỉ một lần.

Thanh Pháp không nhìn hắn, chỉ lúc tuyên thệ, mới quét mắt nhìn hắn.

Đăng Dương nhìn ánh mắt rũ xuống của Thanh Pháp, lúc đó Thanh Pháp nghĩ gì vậy.

Y gả cho một người nhìn đã buồn nôn, lại mang thai, chắc là tuyệt vọng lắm.

Lòng Đăng Dương đau đớn, hắn rất yêu Thanh Pháp, ngay lúc này hắn cũng vì Thanh Pháp mà khổ sở.

Cả đêm Đăng Dương không ngủ, lại còn giúp Thanh Pháp chỉnh lý lại đống notebook. Chắc do từ tâm lý mà ra, Đăng Dương kẹp tấm ảnh vào lại notebook, như giả rằng mình chưa nhìn thấy qua.

Thanh Pháp trở về nghỉ ngơi, liền sững sờ nhìn thấy Đăng Dương ngồi trên sopha mà ngẩn người.

"Anh làm gì ở đây vậy." Thanh Pháp một bên treo áo lên móc vừa đi đến hỏi hắn, "Làm gì mà mắt đỏ lên thế."

"A"?! Đăng Dương gãi đầu, "Không có gì...Đói bụng không, anh chuẩn bị điểm tâm cho em."

Thanh Pháp liếc mắc về phía màn hình, "Sao anh lại lấy này ra xem, cứ xem lại suốt, có gì hay đâu mà xem."

Đúng mà, đối với Thanh Pháp, đây là một thứ sỉ nhục, luôn lấy ra xem làm vợ hắn phiền lòng, Đăng Dương không trách Thanh Pháp vẫn luôn không thích hắn xem thứ này.

"Cơm cũng không nấu?" Thường khi Thanh Pháp trở về từ ca trực đêm sẽ luôn có một bàn điểm tâm chờ y, hôm nay trên bàn lại trống rỗng nghiêng đầu qua hỏi hắn,"Đăng Dương, đừng nói là cả đêm qua anh không ngủ nhé."

"Không..Làm gì có." Đăng Dương cười cười, rất muốn ôm y, lại nhường y cho vào phòng tắm trước, chỉ là hắn mới duỗi tay ra, liền sững lại.

[Rất mong tên gấu lỗ mãng kia cách xa tôi ra một chút, hắn cứ lại gần tôi cảm thấy rất khó chịu..]

"Cứ tắm trước đi, tắm xong sẽ cơm ăn ngay mà."

"A..Tốt." Thường ngày y về không hôn nhẹ thì cũng là sờ khắp người y, cư nhiên thấy y lại gần ba mét liền chạy, Thanh Pháp ngạc nhiên nửa ngày mới phản ứng lại được, nhìn bóng lưng của Đăng Dương mà chau mày,"Chuyện gì xảy ra với người này vậy a."

"Tắm xong tới dùng cơm đi." Đăng Dương nhìn vợ mới tắm xong, lên tiếng gọi, về mình thì chạy sang phòng ngủ sắp xếp một chút.

"Anh không ăn?" Thanh Pháp nhìn trên bàn chỉ có một đôi chén đũa liền ngẩn người, bình thường khi y trực ca đêm xong, đều là Đăng Dương ở bên bồi y cả ngày,"Anh làm gì vậy?"

"Anh...anh có việc lên công ty." Đăng Dương cắn răng, "Bận rộn một đêm, em ăn xong cứ ngủ đi, chén dĩa em cứ để ở bồn rửa, anh về sẽ dọn dẹp."

"Ồ." Thanh Pháp mất hứng, bất quá Đăng Dương không đoái hoài, hắn không muốn cùng đối phương ở chung, cầm đồ chạy trối chết ra ngoài, không có nụ hôn nhẹ chào tạm biệt, một câu nói cũng không có.

Thanh Pháp nghe tiếng sập cửa giật mình, động đũa hai lần liền không muốn ăn nữa, nhìn cánh cửa đóng chặt từng trận oan ức nổi lên, y bận rộn cả đêm trở về, không nhìn y, cũng không muốn cùng y nói một hai câu là sao!

Này, tên gấu lớn kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro