10. Bản tình ca (✅ Đoản) 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 羽津製藥
Người dịch: Nai nhỏ

------

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Leo đã lấy lại năng lượng và trở lại vẻ hoạt bát thường ngày.

Sáng nay, anh đang ngồi trên tấm thảm cạnh ghế sô pha trong phòng khách, thưởng thức món bánh mì thịt nguội và trứng cùng tách cà phê do Anzu pha.

"Tại sao vị thần sáng tác không xuống để truyền cảm hứng cho tôi?" Leo cắn một miếng bánh mì mơ, "Rõ ràng là tôi có thể viết bất kỳ bài hát nào. Ồ, món này ngon thật, nó đáng để nấu ♪"

Anzu lấy chiếc máy tính xách tay mang theo bên mình ra, mặc dù ES không giao việc cho cô nhưng với tư cách là nhà sản xuất của công ty P, việc duyệt các báo cáo hàng ngày và hoạt động của các thần tượng cũng là việc cô phải làm.

"Cái gì, bạn có muốn xem video của buổi hòa nhạc không"

Leo nghiêng người về phía cô, nhìn vào nội dung trên màn hình và đã mất bình tĩnh khi biết rằng đó là một bản báo cáo nhàm chán.

"Không có việc gì, nó bị tịch thu! Anzu, anh thường làm việc cả đêm. Bây giờ anh ra ngoài rồi, nên em nghỉ ngơi đi. Bây giờ là ngày nghỉ!"

"Tsukinaga senpai, anh còn còn muốn ghen tị với công việc của em sao?"

"Đúng vậy!"

Chiếc laptop bị ném vào một góc sofa, Anzu muốn cầm lên nhưng Leo đã giật lại, sau khi bị răng hổ nhỏ cắn hai cái vào mặt, cô đành bỏ cuộc.

Sau bữa sáng, Leo lấy trong phòng ra một chồng bản nhạc viết dở, ngồi trên thảm và tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ, Anzu có thể đoán được từ đôi lông mày nhíu lại của anh rằng đây chính là bản nhạc khiến anh bận tâm mấy ngày nay.

Leo đang dạy cô ấy sáng tác nhạc, vì vậy không khó để Anzu có thể hiểu được các bản nhạc.*

(* chỗ này là kiểu có thể hiểu được các nốt nhạc á)

"Tiền bối, hy sinh sức khỏe vì công việc cũng không đáng, thật sự chống đỡ không được, vậy liền từ bỏ nhiệm vụ này đi?"

Anzu ngồi cạnh Leo, vừa xem những ca khúc vừa nhâm nhi tách cà phê nóng.

"Không, Anzu."

Leo cầm bút vẽ các nốt nhạc trên bản nhạc, và không ngừng sửa lại, tỏ vẻ nghiêm túc.

"Không phải vì công việc... vì tôi đã đoàn tụ với những người đó."

"Những chàng trai ấy?"

Anzu hỏi với một số nghi ngờ.

"Khi đang ở Paris để tìm cảm hứng, anh đã gặp những người đó trên phố."

"Họ là... những người từng là thần tượng trong nhóm hiệp sĩ tên là Chess với anh khi em chưa chuyển đến Học viện Yumenosaki. Một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ, và những người đó cuối cùng đã rời đi. Sau khi rời bỏ anh, chỉ còn lại Sena, Ritsu và Arashi đã ở bên cạnh anh Cho đến khi anh suy sụp và tự nhốt mình ở nhà... Chính Anzu đã tìm thấy anh và đưa anh trở lại Yumenosaki và Tsukasa Suou gia nhập Knights, và có rất nhiều người mới theo Knights. Sau khi trao đổi tâm tình và giải quyết những hiểu lầm với mọi người tại buổi lễ trao trả, anh quyết định tiếp tục ước mơ thời thơ ấu của mình là được hát và nhảy trước mặt em gái của mình, anh muốn nhìn thấy nụ cười của mọi người, anh muốn trở thành một thần tượng, đây là lịch sử của Tsukinaga Leo trong Knights. Như những nốt trầm, như bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, nó rất thú vị."

"Chess, đã hai năm không gặp, giờ lại gặp nhau trên đường phố Paris, anh không có can đảm tiến lên chào, chỉ biết trốn vào một góc ngõ, và xem. Họ dường như đã từ bỏ việc làm thần tượng, nhưng anh đã rất ngạc nhiên khi thấy họ cười rạng rỡ, giống như những người bình thường".

"Trước đây, anh đã cho rằng hạnh phúc là một sự trao đổi ngang giá. Chỉ cần đối phương đưa ra nguyện vọng và anh dùng âm nhạc giúp họ thực hiện ước nguyện, chúng ta sẽ hạnh phúc. Sáng tác nhạc là ý nghĩa tồn tại của anh, và tình yêu là chất dinh dưỡng để anh tồn tại Miễn là âm nhạc của anh được khen ngợi, được đánh giá cao, anh có thể sống với tình yêu này. Nhưng, anh đã sai, anh giống như một vị vua trong bộ quần áo mới, duy trì mọi người bằng sự tin tưởng vào một tình bạn giả tạo . Vô tình, anh đã biến họ thành công cụ để thỏa mãn những bài hát của Leo Tsukinaga. Họ đã bị chôn vùi tài năng của mình và chỉ gắn bó với anh. Chính anh đã hủy hoại giấc mơ thần tượng của họ. "

"Tuy nhiên, hai năm sau khi anh nhìn thấy nụ cười của họ trên đường phố Paris, anh chợt nhận ra rằng mọi thứ đã qua. Và giờ, đây là hạnh phúc của họ. Vì vậy, anh cũng muốn thoát khỏi xiềng xích của ký ức tuổi trẻ và tạm biệt quá khứ ."

"Thế nên, anh đã cố gắng viết một bài bài nhạc của linh hồn. Nếu anh có thể vượt qua sự hối tiếc này, điều đó có nghĩa là anh có khả năng tự cứu mình."

"Nhưng... anh sợ anh làm không được, anh rất sợ, anh đã hát được nửa đoạn, nhưng tất cả những gì anh nhớ chỉ có đau đớn và tuyệt vọng, và những nốt nhạc anh viết chỉ là sự lặp lại của bản nhạc mà anh đã viết trong quá khứ, anh thực sự không biết viết thế nào cho xong...''

"anh đã nói, Anzu... Anh đã trở lại Đội kỵ sĩ, anh thực sự đã được cứu sao?" Leo run rẩy, và nỗi đau dường như lại nuốt chửng anh ấy.

Ngay cả khi một thiên tài dịu dàng sẵn sàng biến tình yêu của mình đối với thế giới thành âm nhạc, và một vị vua thoái vị tự nguyện chịu đựng thương tích, khả năng của người là có thể chữa lành vết thương bề ngoài, nhưng rất khó để chữa lành nỗi đau tinh thần. Mỗi kỉ niệm như khắc thêm những vết sẹo vào vết thương của bản thân. Anh tin tưởng cô đến mức sẵn sàng gạt bỏ mọi giả vờ và phơi bày chính bản thân mình từ xưa đến nay đã bộc lộ không chút do dự với cô ấy, và Anzu không thể để anh ấy ra đi.

"Tsukinaga senpai, nếu như có cơ hội, anh có muốn trở về quá khứ không?"cô nhẹ nhàng hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của Anzu, Leo lộ ra vẻ mặt có phần kinh ngạc, anh nhìn vào đôi mắt tràn đầy bao dung và dịu dàng của cô, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

"Không, anh sẽ không quay lại. Vì anh biết dù có quay về quá khứ cũng chẳng thay đổi được gì. Đây là sự lựa chọn của số phận, không phải lỗi của bất kỳ ai. Đối với Yumenosaki lúc đó, chỉ có sự hủy diệt mới chiến thắng được anh. Và anh chỉ là nạn nhân của việc không theo kịp những thay đổi của thời đại."

"Em cũng vậy." Anzu nói

"Khi em mới chuyển đến Yumenosaki, mắt em đã tối sầm, em đã nghĩ rằng cuộc đời và tuổi trẻ của mình có lẽ đã kết thúc. Nhưng em đã gặp một thần tượng và trở thành nhà sản xuất của mọi người. Chính thần tượng đã cho em ý nghĩa của việc tiếp tục sống. Điều quan trọng nhất điều là em đã gặp Tsukinaga senpai."

"Anh thực sự là một người rất mạnh mẽ. Anh luôn gánh chịu nỗi đau một mình, và vẫn yêu thế giới một cách thuần khiết và ngây thơ. Âm nhạc của anh sẽ luôn cháy bỏng tình yêu và đam mê mà anh dành cho mọi người. Em mong anh sẽ luôn hạnh phúc và tự do, trên sân khấu Tsukinaga senpai, anh sẽ hát và nhảy với nụ cười rạng rỡ, là ngôi sao mà em tự hào nhất. Vì bạn, bất kể khó khăn hay mệt mỏi như thế nào, em điều thấy nó thật đáng giá. "

"Mặc dù mọi người đều nói anh là đồ ngốc, nhưng trong mắt em tất cả khuyết điểm của anh đều rất đáng yêu, cho nên em nhất định cũng là đồ ngốc."

"Nếu cho em một cơ hội khác, thì em vẫn sẽ chọn đến Yumenosaki, gặp lại Tsukinaga-senpai trong công viên, lại cho anh mượn giấy bút, trải qua vô số sự việc, cho dù anh có lạc ở nơi nào đó trong vũ trụ, em vẫn sẽ cố gắng hết sức để tìm thấy anh.''

"Bởi vì, em thích Tsukinaga senpai, thật tuyệt khi được gặp anh." Giọng của Anzu ngày càng nhỏ đi vì xấu hổ.

Lúc này, Leo nghe thấy tiếng xiềng xích vướng mắc ở đâu đó trong trái tim mình bị phá vỡ từ quá khứ đến hiện tại.

Anh ấy biết điều đó, anh ấy đã biết điều đó ngay từ đầu.

Anh ấy không muốn quay lại quá khứ, đó là vì hiện tại anh ấy đã rất hạnh phúc.

Nếu không gặp Anzu, có lẽ Leo Tsukinaga vẫn đang lang thang ở một xó xỉnh nào đó của thế giới, thay vì cùng nhau hát lên những ước mơ của mình trên sân khấu sáng chói cùng những người bạn đồng hành của Knights như bây giờ.

Nếu như định mệnh ai cũng có được một cái kết có hậu thì cuộc gặp gỡ với Anzu chính là định mệnh mà vị thần số phận đã ban tặng cho Leo Tsukinaga.

"Anh luôn muốn nói với Anzu rằng: 「Cảm ơn vì đã tìm thấy anh giữa muôn vàn vì sao trong vũ trụ」."

"Anh thích em vì Anzu luôn làm điều tương tự với anh. Ở bên cạnh anh khi anh đau đớn, hướng dẫn anh khi anh bối rối và nắm tay anh trong đêm tối. Anzu giống như một nàng thơ truyền cảm hứng cho anh, dường như chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ có nguồn cảm hứng đều đặn. Khi không gặp em, anh mới biết cô đơn thật buồn, và nỗi đau này lại càng khiến anh thích em hơn. Khoảng thời gian cùng em sánh bước bên nhau, khoảng thời gian cùng nhau cười nói, mỗi lần có thêm những khoảng thời gian như thế này, anh lại càng mong ước sẽ được ở bên em nhiều hơn nữa. "

"Anh muốn đáp lại tình yêu của Anzu, và tôi muốn có được sự ưu ái duy nhất và không thể thay thế của Anzu cho anh, vì vậy anh sẽ không cho phép bất cứ ai mang em đi khỏi anh."

"Bởi vì anh được gặp em, anh nhận ra rằng 「 Leo Tsukinaga đã trở thành một thần tượng」 là một điều đáng tự hào. "

Nghe anh nói, Anzu không kìm được nước mắt, cô muốn lấy tay lau đi những giọt nước mắt nhưng cô không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên mi.

Bàn tay anh vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của cô, tiến lại gần khuôn mặt cô, nụ hôn của anh rơi xuống đôi má đẫm lệ, rồi lên môi cô.Nụ hôn này kéo dài như cả thế kỷ, Leo siết chặt vòng tay, ôm lấy Anzu, người đã mất sức vì thiếu oxy, trong vòng tay và tiếp tục quấn lấy nhau sau khi cô hít một hơi thật lớn.Sự hiểu biết ngầm giữa hai người không cần lời nói, nhịp tim gần nhau cũng đủ để truyền đạt trái tim.

Tình cảm của anh dành cho cô đã dần phát triển từ sự tin tưởng hoàn toàn đến chiếm hữu mãnh liệt, trong suốt thời gian của quan hệ giữa hai người. Chú sơn ca sẵn sàng ở bên cạnh bậc quân vương, nhưng cô không biết rằng mình đã bị ngài ấy giam giữ trong khu vườn của mình.

Một ngày sau, giai điệu đã hoàn thành.

Nửa sau của ca khúc ấy là do Anzu sáng tác, đây là một bản nhạc do Leo Tsukinaga và Anzu cùng nhau sáng tác.

Sau khúc dạo đầu du dương và nặng nề, nó như thể được bao quanh bởi hy vọng, như thể bạn có thể cảm nhận được giai điệu của ánh sáng và sự ấm áp trong vũ trụ tối tăm và lạnh lẽo.

"Anh sẽ tiếp tục viết nó ra và hát cho con anh nghe khi anh có con. Sau tất cả, đây là bản tình ca đẹp nhất được viết bởi nhà soạn nhạc vĩ đại nhất trong vũ trụ và vợ của ông ấy!"

"Ah." Mặt Anzu ngay lập tức đỏ bừng như trái táo, và cô giật mạnh bím tóc rủ xuống cổ Leo.

"Thật xấu hổ khi nói ra, bây giờ em vẫn chưa đủ tuổi."

"Nhưng anh chỉ vừa mới đến tuổi♪"

Anh mỉm cười ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô.

"Không sao đâu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cho dù anh đã lên chức ông bà, anh cũng sẽ luôn hát bài hát mà chúng ta đã cùng nhau sáng tác này."

Cả hai chuẩn bị lên máy bay trở về nước, Leo nắm tay Xing và hôn lên mu bàn tay cô. Ngay cả khi bạn tạm thời lạc lối, mặt trăng và các vì sao sẽ dẫn đường cho bạn về nhà, bất kể bạn ở đâu trên thế giới. Vì nơi cô ở là nhà của anh.

"Anh yêu em, Anzu."

"Em cũng yêu anh, Leo."

-----

 Đáng lẽ Chủ nhật nhân dịp sinh nhật tui mới đăng, nhưng nay mới nghe chủ nhật cúp điện, nên tui đăng hôm nay.

Mong mọi người cho mình vài bộ ngôn H để dịch chương sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro