Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Có.” Trịnh Sảng đứng lên, chân phải giập vào chân trái, làm thành động tác chào theo nghi thức quân đội.

Dương Dương cười đến nỗi muốn sái quai hàm, “Trịnh Sảng, cô đang chào đại tướng hay sao vậy?”

Trịnh Sảng muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, đều tại cô nghĩ quá nhập tâm, từ trước lại bị ảnh hưởng bởi lúc huấn luyện quân sự, làm hại cô lần này không cẩn thận xấu hổ, cô nhất thời héo queo, nửa buổi không nói ra lời.

Dương Dương ráng nhịn cười, “Sảng Sảng, cô rất rãnh rỗi phải không?”

Trịnh Sảng đương nhiên muốn phản bác, “Tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Ồ, vậy cô là đang trách tôi giao cho cô nhiều việc quá, đến nỗi cô bây giờ còn chưa tan ca được phải không?” Dương Dương thanh thản nói, nửa thật nửa đùa.

Trịnh Sảng lần thứ hai bị kinh ngạc, chậm chạp không nói gì.

“Trịnh Sảng, bây giờ cô có 2 lựa chọn. Thứ nhất, đánh máy mấy phần tư liệu này.” Dương Dương cầm trên tay tập văn kiện, đẩy về phía trước, Trịnh Sảng bị hù hết hồn, nhìn sơ một cái, chồng này ít nhất cũng có ba bốn mươi tờ. Cô bắt đầu do dự, thanh âm run run khẽ hỏi: “Vậy lựa chọn thứ 2 là gì?”

“Cùng tôi đi một chỗ.” Khóe môi Dương Dương cong lên thành môt vòng cung.

“Đơn giản vậy thôi sao?” ánh mắt Trịnh Sảng nghi ngờ nhìn anh.

Dương Dương bình tĩnh, hờ hửng nói: “Đương nhiên.”

Trịnh Sảng không tin Dương Dương dễ dàng như vậy đã buông tha cô, cô hỏi: “Vậy tư liệu này làm sao xử lý?”

“Cũng không cần gấp, trong vòng một tháng đưa tôi là được.” Anh dừng một chút, “Cô cũng có thể để Judy làm.”

“…”Cái tuyên bố này là đùa giỡn cô, Trịnh Sảng hổn hển nói: “Anh cưỡng bức dụ dỗ, thiên vị.”

Dương Dương cười không dứt, “làm gì nghiêm trọng vậy, Trịnh Sảng, tôi cũng không bức cô, cô chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Hai cái lựa chọn khác nhau như vậy, kẻ ngốc cũng biết phải chọn cái thứ 2, Trịnh Sảng trừng anh, “Khi nào thì đi?”

“Mau thôi, cô chờ tôi một lát.” Trong tiếng cười của Dương Dương có nhiễm chút đắc ý vì thực hiện được âm mưu.

Trịnh Sảng bắt đầu hoài nghi mình có phải đồng ý quá nhanh nhưng Dương Dương lại không cho cô cơ hội đổi ý, tay trái anh cầm túi đựng laptop, tay phải ôm hoa, luống cuống tay chân khóa cửa lại.

Trịnh Sảng vô cùng xem thường nói: “Anh còn muốn mang theo hoa đi khoe khoang?”

Dương Dương từ chối cho ý kiến, không đáp lại, hỏi: “Cô thì sao?”

Trịnh Sảng thuận tay liền ném bó hoa biểu tượng em là người anh yêu nhất của Mễ Bác tặng vào thùng rác. Dương Dương làm theo, nhún vai, “Vốn định ném vào phòng rác, làm vậy lại bớt việc.” (Viv: aaaaa, anh chị đang ném tiền đi đó, không lấy đưa cho em nè. =.=, Pil: ta ứ thích hoa… mi nhào vô đó lượm lại đi )

Hai người nhìn nhau cười.

Trịnh Sảng cầm lấy túi xách, “Có thể đi chưa?”

“Đi thôi.”

Trịnh Sảng đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay trở lại, cô ngồi xổm xuống lượm lại hai bó hoa vừa ném vào thùng rác, bỏ vào một cái túi nhựa lớn.

Trong lúc này, ánh mắt Dương Dươngbvẫn không rời khỏi cô, chờ đến khi cô đứng lên mới hỏi, “Cô làm gì vậy?”

Trịnh Sảng bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn làm cô có chút không tự nhiên, “Thùng rác này cách tôi gần nhất, lỡ ngày mai bị người ta hiểu lầm là tôi làm, vậy liền xong đời.” (hắc hắc… suy nghĩ sâu xa. Em đây phục tỷ )

Dương Dương đứng hình.

Dương Dương đưa Trịnh Sảng tới một khách sạn tên là Vọng Hải Lâu.

Trịnh Sảng kéo vạt áo anh, “Mang tôi tới đây làm gì?”

Dương Dương dùng ánh mắt xem người ngu ngốc nhìn cô, “Đến khách sạn dĩ nhiên là để ăn cơm.” ( éc, còn để “nghỉ ngơi” nữa ạ…hí hí*cười đểu* )

Mới vừa ngồi xuống, Trịnh Sảng khẩn trương nói: “Chầu này ai tính tiền? tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”

Dương Dương không nhịn được cười, “Tôi mời, cô cứ việc mở rộng cái bụng mà ăn.”

Trịnh Sảng vuốt vuốt ngực, lần trước hơn một ngàn tệ đã làm cô có chướng ngại tâm lý.

Khách sạn này rất lớn, trang hoàng lộng lẫy, còn sớm nên cũng không có nhiều người nhưng rất nhiều bàn đều có ghi thẻ đặt sẵn. Trịnh sảng đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay là lễ tình nhân, nếu như không phải đặt trước, tự tại đi vào căn bản sẽ không còn chỗ trống cho hai người a. (hehe… Hạo ca cũng cao tay quá mà bắn 1 mũi tên trúng hai con nhạn )

Chẳng lẽ nói Dương Dương sớm có dự mưu? Trịnh Sảng không tự chủ nhìn qua, Dương Dương đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, làm sao biết bị Trịnh Sảng tính kế trong lòng.

Dương Dương kêu vài món xong đem thực đơn đưa cho Trịnh Sảng, ‘Thích ăn cái gì tự mình kêu.”

Trịnh Sảng hai mắt tỏa sáng, ý xấu cười thầm, cơ hội báo thù đã tới.

Thức ăn trên thực đơn mỗi món giá tiền đều rất xa xỉ, Thiên Thiên chọn mấy món, kì thật có vài món cô chẳng hề thích, nhưng cô không cần vừa miệng chỉ cần giá cao nhất, ý muốn Dương Dương xuất huyết nhiều. (Viv: trẻ con, người ta giàu thế, làm gì để ý như bà chị =.=, Pil: nếu là ta, ta cũng chấp nhất >”< nghĩ sao chơi mình cái kiểu như Dương ca chớ… đàn ông gì mà >”<)

Nữ phục vụ viết thực đơn cẩn thận e dè nhắc: “Các vị đi hai người thôi ạ?”

Dương Dương đáp lại một tiếng.

“Thức ăn này là phần của bốn người.”

Dương Dương buồn cười nói: “Không sao, chúng tôi ăn hết.” Ánh mắt còn hữu ý vô tình liếc về phía Trịnh Sảng.

Nữ phục vụ giật mình làm bộ hiểu ra.

Trịnh Sảng mặt đỏ tai hồng, người phục vụ đó chắc nghĩ cô là vua tham ăn. “Ngươi….” Cô hung hăng giơ nắm đấm dứ dứ Dương Dương.

Dương Dương hết nhìn đông tới nhìn tây, làm ra vẻ vô tội.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Trịnh Sảng bắt đầu động tay, mỗi thứ đều nếm vài đũa, bất giác gật gật đầu, cứ gắp món này món kia, xem như đánh giá.

Trời dần tối, khách sạn vì muốn mang đậm không khí của lễ tình nhân, không có mở đèn, mà đốt hai ngọn nến ở mỗi bàn, đặt tên là bữa tối bên ánh nến. nhưng trong mắt người không có phân nửa tế bào lãng mạn như Trịnh Sảng thì việc này chỉ là vì tiết kiệm tiền điện. (phục bà này )

Khoảng 7h, trong phòng bắt đầu đông khách, cơ hồ chật kín.

Trịnh Sảng than thầm, lễ tình nhân chính là cơ hội để những người làm ăn xài “dao”, rất nhiều người biết rõ ra ngoài ăn cơm sẽ bị “chặt đẹp”, vẫn cam tâm tình nguyện duỗi cổ mặc người chém giết.

“Dương.” có người dừng lại bên bàn của hai người. ( Viv: hắc hắc… hồ ly lên sàn diễn…, Pil: này này, ta đang bấn hồ ly đấy >”< yêu nữ thì đúng hơn )

Dương Dương không để ý đến, Trịnh Sảng lén lút dưới bàn đá anh một cước, lấy khẩu ngữ nói: “Hình như tìm anh.”

Dương Dương làm bộ như mới thấy, khoa trương nói, “Ồ, Phương Nhiên, cô cũng cùng bạn tới đây ăn cơm sao?”

Cô gái tên là Phương Nhiên này có mái tóc xoăn thật dài, phong tình vạn chủng, mặc một bộ áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn hết sức thông minh lanh lợi.

“Không giới thiệu bọn em sao?” không ai mời cô ngồi, Phương Nhiên đã đặt mông ngồi xuống.

Trịnh Sảng nhìn nhìn, giác quan thứ 6 của con gái nói với cô: người tới không tốt.

Dương Dương dịu dàng nói: “Sảng Sảng, qua đây ngồi cạnh anh. Bên kia để Phương tiểu thư ngồi.” (khụ khụ....)

Da đầu Trịnh Sảng run lên một hồi, anh ta không phải uống nhầm thuốc chứ, nhìn tới ánh mắt dịu dàng của Dương Dương, lòng Trịnh Sảng đột nhiên mềm nhũn, không thể cự tuyệt, “Dạ,” cô mới đứng lên, liền có phục vụ giúp cô kéo ghế.

“Phương tiểu thư? Sảng Sảng?” Phương Nhiên tự giễu lập lại một lần, Trịnh Sảng không hiểu sao tự dưng thấy không khí quanh người đóng băng vài phần.

“Trịnh Sảng tiểu thư, không biết cô làm việc ở đâu?” Phương Nhiên cười hỏi.

Ngoài cười nhưng trong không cười, Trịnh Sảng trong đầu đột nhiên toát ra câu này, trước kia cô luôn hỏi ba: ba cái gì gọi là ngoài cười nhưng trong không cười, hơn nữa lại yêu cầu ông làm mẫu, thế nhưng ông “sống chết mặc bây”, (bạn nhỏ này đúng hâm ) hôm nay xem như được thưởng thức.

“Chúng tôi là đồng nghiệp.” Dương Dương cướp lời đáp.

Phương Nhiên hướng mắt nhìn chằm chằm Trịnh Sảng, cũng nói với Dương Dương, mang một tia mỉa mai trào phúng, “Dương, xem ra anh thay đổi khẩu vị rồi.”

Câu này dù Trịnh Sảng không hiểu nhưng Dương Dương cũng biết, anh nhợt nhạt cười một cái, “Lúc trước là rẽ nhầm đường, bây giờ cải tà quy chánh.” (ồ yeah, em yêu Dương ca quá.)

Sắc mặt Phương Nhiên đại biến.

Hai người kia đang làm chuyện gì bí hiểm a, Trịnh Sảng cầm đũa tự nhiên ăn khắp mặt bàn.

Phương Nhiên lơ đãng nhìn qua trên bàn thức ăn bị tiêu diệt hơn phân nửa, không cam tâm vùng vẫy giãy chết, “Qủa nhiên rất đặc biệt, Dương, anh tiêu thụ nổi sao?”

Dương Dương hơi nhíu mày, cười càng thoải mái, “Tôi thấy ngọt như đường phèn.”

Sắc mặt Phương Nhiên trắng bệch, Trịnh Sảng quan tâm hỏi: “Phương tiểu thư, cô hình như không khỏe, có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện không?”

Ý tốt của cô nghe vào tai Phương Nhiên lại như đang diễu võ dương oai, cô thẹn quá hóa giận nói, “Không cần.” đẩy mạnh cái ghế, chạy đi như điên.

Trịnh Sảng nghi ngờ hỏi, “Phương tiểu thư bị sao vậy?”

Ngữ khí Thẩm Hạo bình tình, “Cô ta không sao.” Anh lấy đôi đũa trong tay Trịnh Sảng, xoay người kêu phục vụ thay bộ chén đũa mới.

Hành động của anh làm Trịnh Sảng còn chưa kịp cảm động thì câu nói ngay sau đó lần thứ hai làm hình tượng của anh tiêu tan, “Ăn nhiều một chút, vừa rồi nếm thử như vậy làm sao đủ trám cái hang không đáy của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro