Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đương nhiên có thể.” Trịnh Sảng không chút do dự nói. Cô vẫn luôn cảm thấy với giao tình của mình với Trường Kiếm Tận Thiên hiện giờ, kêu đầy đủ cả “tên họ” thì quá khách khí, “Vậy em cũng gọi anh là Tận Thiên nha.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Được.”

Hai người dường như thân nhau hơn.

Trịnh Sảng cười nói: “Tận Thiên, gần đây anh có liên lạc với Tiêu Dao không, có vẻ như rất lâu rồi không thấy anh ấy.”

Trường Kiếm Tận Thiên trả lời mập mờ không rõ: “À, thật không?”

“Không biết anh ấy thế nào rồi, em thấy hơi lo cho anh ấy.” Trịnh Sảng nhíu mày.

Trường kiếm Tận Thiên hỏi nửa thật nửa đùa: “Em quan tâm nó vậy à?”

Trịnh Sảng thành thật nói: “Thì bạn bè mà, trước giờ anh ấy chưa từng mất tích lâu như vậy.”

“Nếu có một ngày anh cũng đột nhiên mất tích một thời gian, em có lo lắng cho anh như vậy không?” Trường Kiếm Tận Thiên đột ngột lên tiếng. (Viv: mùi gì chua chua vậy ss, Pil: à… mùi dấm ý cưng hết chuyện đi ăn dấm với TD )

Trịnh Sảng cảm thấy tim đập loạn nhịp một chút, cô chưa từng nghĩ qua việc này, cô chỉ biết đêm nay đã muộn mà vẫn không thấy anh, cô mất hồn mất vía cả đêm. “Có.” Cô thẳng thắn thành khẩn nói: “Hai người đều là bạn của em.”

Trường Kiếm Tận Thiên thản nhiên nói: “Anh cho rằng sẽ khác nhau.”

Trong lòng cô phảng phất có làn sóng gợn nhẹ, ngốc nghếch như cô cũng có thể nghe hiểu được hàm ý trong lời này. (kinh dị thật =’= ảo mà cứ như thật ý… đã từng gặp qua đâu mà rung ring tim chớ >”< )

Trường Kiếm Tận Thiên: “Sảng Sảng, chúng ta gặp mặt đi.”

Ngón tay Trịnh Sảng run lên, nín thở: “Tại sao?”

“Bởi vì anh muốn gặp em.” Ngữ điệu của anh thật bình thường.

Trịnh Sảng hít sâu một hơi, “Anh thậm chí còn không biết em đang ở đâu.”

“Chúng ta ở cùng một thành phố.” Sau câu nói của Trường Kiếm Tận Thiên là một cái mặt cười.

“???” anh ấy là hacker? Trịnh Sảng bị dọa choáng váng.

Trường Kiếm Tận Thiên cười nói: “Sảng Sảng, trên đời này có một thứ gọi là IP.”

Trịnh Sảng nhất thời túng quẫn, “Em xấu lắm, thường ngày không ra ngoài, tránh ảnh hưởng bộ mặt thành phố.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Không sao, anh cũng chỉ đẹp trai hơn Cổ Thiên Lạc một chút thôi.” (Cổ Thiên Lạc là ai z nhỉ???)

Trịnh Sảng phun một ngụm nước.

“Em yên tâm, trình độ thẩm mĩ của anh lấy Chung Vô Diệm làm tiêu chuẩn, đẹp hơn cô ấy đều là mỹ nữ.”

Trịnh Sảng kêu to oa oa, “Xí, anh lại so em với Chung Vô Diệm.”

“Đã như thế, em còn lo cái gì.” Lời nói của Trường Kiếm Tận Thiên giống như đang điều khiển cô.

Trịnh Sảng nhịn không được, hỏi: “Sao anh nhất định muốn gặp em?”

Trường Kiếm Tận Thiên tạm dừng một chút: “Anh nghĩ anh thích em.” (wow… wow… confession of a… Dương ca )

Trịnh Sảng hoàn toàn không khống chế nổi sức nóng lan tràn từ cổ tới mặt, cô đột ngột offline, trốn giống như trốn quỷ.

Tỉnh táo, phải tỉnh táo.

Từ nhỏ đến lớn, số lần mà Trịnh Sảng cô từng nghe qua những lời tỏ tình có thể đếm được khoảng một bàn tay, nhưng trước giờ chưa từng có lần nào có lực sát thương như lần này.

Trường Kiếm Tận Thiên nói muốn gặp cô.

Cô cười nhẹ, sâu tận trong lòng cảm thấy chút vị ngọt ngào, điều này không gọi là mừng thầm thì gọi là gì?

Trường Kiếm Tận Thiên nói thích cô.

Trong không khí phảng phất là hương vị của hạnh phúc.

Trịnh Sảng vừa cười ngây ngô vừa sờ sờ khuôn mặt đã hồng thấm của mình. Cô bất chấp tất cả bấm số của Lâm Hi, “Hi Hi, mau thức dậy, mình có việc muốn nói với bồ.”

“A”. Lâm Hi rõ ràng là không có nhiệt tình cho lắm.

“Trường Kiếm Tận Thiên muốn gặp mình.” Trịnh Sảng hưng phấn nói, ngay cả âm lượng cũng cao lên vài lần.

Một quả pháo lớn ném xuống, Lâm Hi liền tỉnh ngủ, cô sắp xếp lại suy nghĩ, dùng giọng điệu lười nhát nói: “Sảng Sảng, bồ nghe kĩ đây. Đầu tiên, bồ biết anh ta là người như thế nào sao? Anh ta ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Làm nghề gì? Lập gia đình hay chưa?”

Một thao nước lạnh tạt vào, Trịnh Sảng lờ mờ, sau nửa ngày mới nói: “Những điều bồ nói mình đều không biết.”

“Bồ muốn thử tình yêu trên mạng? Ngay cả hắn là người tốt hay kẻ xấu, là nam hay nữ đều không biết mà muốn gặp mặt, bồ ấm đầu à?” quả nhiên người ngoài cuộc thì sáng suốt, ngay cả Lâm Hi là người cảm tính như vậy lại phân tích được rõ ràng hơn nhiều so với đương sự.

Trịnh Sảng mơ hồ, “Làm gì nghiêm trọng đến thê.”

“Hừ, bồ muốn gặp hắn cũng được, nhưng đến lúc đó nhớ gọi mình theo.” Lâm Hi nghiêm nghị nói.

Trịnh Sảng nhỏ giọng thì thầm, “Mình mang theo một cái bóng đèn 1000kW làm gì a.”

Đại khái nói nhỏ nên Lâm HI không nghe rõ, cô lại nói: “Bằng không mình trốn ở một góc cũng được, vạn nhất có chuyện gì, mình cũng có thể giúp bồ đúng lúc.”

Trịnh Sảng không khỏi thở dài: “Hi Hi, mình biết Taekwondo, bồ nói xem có mấy người có thể là đối thủ của mình.”

“Đúng ha.” Lâm Hu chớp chớp mắt, lại nói: “Mình vẫn là muốn đi, nếu hình dáng thật sự của hắn làm ảnh hưởng khẩu vị của bồ, mình sẽ giải cứu bồ trong nước sôi lửa bỏng.”

“Phụt,” Trịnh Sảng giễu cợt, “Mình không biết rốt cuộc là bồ đi gặp bạn game hay là mình đây, sao mình lại cảm thấy bồ còn kích động hơn mình nhở?”

“Người ta là quan tâm bồ a.” Lâm Hi hùng hồn đáp.

“Nhưng mình chưa đồng ý gặp anh ấy.”

“Nhất định phải gặp.” Lâm Hi thay cô làm chủ.

Trịnh Sảng rất là ngạc nhiên, “Vậy bồ vừa rồi còn nói mình ấm đầu.”

"Trịnh Sảng, nể tình trước giờ mình chưa gặp qua bạn trong game, bồ thỏa mãn một chút lòng hiếu kì của mình đi.” Lâm Hi hung hăng nói, Trịnh Sảng như có thể tưởng tượng được bộ dang hai tay chống nạnh hùng hổ của cô.

Trịnh Sảng giả bộ buồn ngủ: “Không còn sớm, mình đi ngủ đây.” Lúc cô cúp máy còn vẳng lại tiếng kêu la thổn thức của Lâm Hi.

Trịnh Sảng đêm nay ngủ không ngon giấc, hôm sau lúc vào công ty cũng trễ một chút.

Mới bước vào phòng làm việc, cô liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị.

Có người thì thầm với nhau, có người liếc mắt đưa ghèn, làm cho lòng hiếu kì của cô rục rịch, cô đi qua muốn nghe thì bọn họ lại giả bộ không có gì tản ra hết.

Trịnh Sảng dùng tay huých Elva, “Chuyện gì vậy?”

Elva liếc mắt đưa ghèn, hết sức thần bí nói: “Nhìn bàn làm việc của bồ thì rõ.”

Trịnh Sảng hồ nghi lườm cô liếc mắt một cái, đến chỗ ngồi của mình, bất ngờ lắp bắp kinh hãi.

Trước máy tính đặt một bó Bách Tử Liên, mọi người đều biết, Bách Tử Liên là hoa tình yêu, thời điểm hoa nở tượng trưng cho tình yêu đã đến, chẳng trách cả phòng có bộ dạng kì quái này, thì ra là lại lấy cô làm trò.

Trịnh Sảng tìm hết bó hoa cũng không thấy thiệp, buồn bực nghĩ: chẳng lẽ lại là Mễ Bác tặng? Đã nói rõ ràng như vậy với anh ta, sao lại còn chưa hết hi vong a.

Elva đi tới, mắt cười đến không thấy “tổ quốc”, “Đừng tìm, là giám đốc Thẩm tặng.” (công khai bày tỏ giữa chốn làm việc ta… muốn đóng dấu bản quyền đây mà )

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Sảng: “Không thể nào.”

Elva che miệng cười khanh khách, “Sao lại không thể? Ai cũng thấy.”

“…” Trịnh Sảng không lời nào để nói.

“Này, giám đốc Thẩm tới.” Elva mờ ám nháy mắt với cô.

Trịnh Sảng ngẩng đầu, Dương Dương đang cầm một ly trà nóng từ cửa đi tới. Trịnh Sảng làm bộ như không thấy, mở máy tính ra, bắt đầu một ngày làm việc.

Dương Dương không về phòng làm việc lại đi thẳng tới trước mặt cô.

Elva che miệng, nhỏ giọng cười, “Giám đốc Dương, em đi làm việc đây.” Nói xong cô xoay người đi.

Hai tay anh chống lên bàn nói: “Có thích hoa không?”

“Anh tặng?” Trịnh Sảng ra vẻ tỉnh táo.

Dương Dương nhún nhún vai nói: “Không phải, anh tới sớm, thuận tiện giúp em kí nhận chuyển phát nhanh.”

Trịnh Sảng nhẹ nhàng thở ra, “Vậy anh biết ai tặng không?”

“Chuyển phát nhanh.” Dương Dương bình tĩnh nhìn thẳng cô, dường như không có việc gì nói.

Trịnh Sảng nhíu máy, “Ừm.”

“Chiều nay đến tập đoàn Hiển Dịch, em nhớ mang đầy đủ tư liệu.” Dương Dương lấy ngữ khí làm việc nói.

“Dạ, đã rõ.” Trịnh Sảng nghĩ tới lời của Elva, liếc nhìn anh một cái, lại hỏi lần nữa, “Thật không phải anh tặng?”

Dương Dương trấn định tự nhiên nói: “Anh sao lại làm việc nhảm nhí như vậy.” (hắc hắc… chính xác là level nhảm nhí của ca chỉ có hơn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro