Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hi.” Trịnh Sảng online, thấy Trường Kiếm Tận Thiên đã có mặt.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Em lên rồi à. Em tự luyện cấp một chút, anh đi tìm Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan nói chuyện phiếm vài câu.”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh có chắc là thuyết phục được hắn?”

“Không có.” Trường Kiếm Tận Thiên hết sức băn khoăn.

“Em có thể giúp gì sao?” đây không phải chuyện cá nhân của anh, Trịnh Sảng hi vọng có thể góp một chút sức.

“Sảng Sảng, đây là ân oán giữa anh và hắn, anh không muốn lôi em vào.” Ngữ điệu của Trường Kiếm Tận Thiên nhẹ nhàng tự nhiên.

“Ách…được rồi.”

Lúc này Trịnh Sảng rất muốn tìm người để trò chuyện, giải quyết buồn bã trong lòng.

Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan rất hận Trường Kiếm Tận Thiên, cô không cho rằng hắn sẽ cam tâm tình nguyện đưa lên lễ vật.

“Thân ái, sao lại đứng ngẩn người ỏ quảng trường?” Lâm Hi nhắn tin tới.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Hi Hi, mình hỏi bồ một việc, bồ cảm thấy Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan và Trường Kiếm Tận Thiên có bao nhiêu khả năng hóa thù thành bạn?”

“1/10000.” Lâm Hi trả lời dứt khoát.

Ngay cả cô cũng nghĩ vậy, còn trông cậy vào cái gì a, trong lòng Trịnh Sảng càng uất ức buồn rầu.

Lâm Hi hiếu kì hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

Nguyên nhân của chuyện này trong một thời gian ngắn khó lòng nói rõ, Trịnh Sảng đang nghĩ ngợi tìm từ, Lâm Hi bỗng nhiên gọi cô: “Thiên Thiên, mau tới núi Vân Thương, Trường Kiếm Tận Thiên hình như muốn quyết đấu với Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan.”

Lòng cô như lửa đốt chạy đi, tranh cãi cũng được, không cần quyết đấu a, vậy thù hận chẳng phải càng kết càng lớn sao.

Lúc cô đuổi tới thì hai bên đã giao chiến, ngoài ý muốn của cô chính là, Trường Kiếm Tận Thiên mặc cho Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan công kích, không hề phản kháng, càng làm cô khó hiểu chính là, Trường Kiếm Tận Thiên không hề trang bị bất kì vũ khí nào, lực công kích và phòng thủ ở mức thấp nhất.

Mạnh yếu cách biệt quá lớn, chống đỡ không đến mấy chiêu, Trường Kiếm Tận Thiên liền bị đưa đến quỷ môn quan.

Trịnh Sảng trợn mắt há mồm, rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì thế?

Lâm Hi hỏi: “Trường Kiếm Tận Thiên điên?”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Mình cũng không rõ.”

Gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời, lại thấy anh nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu. trên người vẫn không trang bị gì, cũng không phản kháng, lần thứ 2 anh bị đánh về Tân Thủ Thôn.

Hi Hi Ha Ha: “Anh ta bị kích thích cái gì à?”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh ấy không điên, mình cũng muốn điên rồi.”

Lâm Hi nói: “Có lẽ anh ta có nhược điểm gì bị Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan nắm.”

Trịnh Sảng giật mình một cái, lờ mờ hiểu ra.

Sau khi Trường Kiếm Tận Thiên chết lần thứ 3, Trịnh Sảng cũng nhịn không được nữa, cô vọt tới trước mặt của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan, phẫn nộ quát: “Tôi muốn quyết đấu với anh.”

Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan từ chối: “Ngươi đánh không lại ta.”

“Đánh không lại cũng phải đánh.” Trịnh Sảng kiên trì.

“Hai người nay đúng thật là…ha ha.”

Trịnh Sảng tức đến cả người phát run, đánh chữ cũng không nổi, tin nhắn của Trường Kiếm Tận Thiên tới: “Lấy được lễ vật của kẻ thù mới đi làm nhiệm vụ thứ 3 được.”

“Điều kiện để lấy lễ vật của hắn chính là giết anh 3 lần?”

Trường Kiếm Tận Thiên ha ha cười một cái: “Hên là chỉ có 3 lần, xem như lòng dạ hắn không quá độc ác, giết anh xong lặp tức đưa lễ vật cho anh, coi như cũng giữ lời.”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Danh hiệu của anh rơi xuống thứ 5, anh cảm thấy đáng sao?”

Trường Kiếm Tận Thiên không chút quan tâm, Trịnh Sảng đau lòng muốn chết.

“Đây chỉ là hư danh, có cái gì không bỏ được.” tâm tình của Trường Kiếm Tận Thiên cực tốt.

Trịnh Sảng cười khổ: “Em cảm thấy thật có lỗi với anh.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Em nếu như lãng phí công sức của anh mới là có lỗi với anh.”

Không biết vì sao Trịnh Sảng lại có cảm giác muốn khóc.

Giống như là có thể đoán trước tâm tư của cô, Trường Kiếm Tận Thiên khẩn cấp nói: “Đừng quá cảm động nha.”

Trịnh Sảng hít hít cái mũi: “Ai cảm động chứ?”

“Ha ha, đi thôi, đi Ngọa Long Giản.”

“Được.”

Đây là chỗ Trịnh Sảng chưa từng đi qua.

Vách đá dựng đứng phía trên vực thẳm, chỉ có tiếng chim diều, thấp thoáng vài con dê rừng. hai vách núi tiếp giáp là một sợi dây mỏng manh lung lay giắt ngang.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Nơi này chính là Ngọa Long Giản. chúng ta giúp nhau vượt qua chỗ này.”

Trịnh Sảng chậm chạp nói: “Anh không nói đùa chứ? Đi qua được mới lạ.”

“Nhiệm vụ không khó khăn thì Nguyệt lão cũng không đưa ra a.” Trường Kiếm Tận Thiên cười.

Trịnh Sảng mím môi, không ôm chút hy vọng nào với nhiệm vụ này.

“Đã đến nơi này em còn nghĩ gì nữa?”

Trịnh Sảng ngồi xuống, “Tận Thiên, đây vốn dĩ là hệ thống BUG, anh cảm thấy chúng ta có thể đi qua sao?”

“Không thử sao biết?”

Trịnh Sảng xoa xoa con mắt, “Tận Thiên, tại sao anh lại kiên trì như vậy?”

“Em biết rõ mà.”

“Cho em xin, sao em biết được?” Trịnh Sảng xoa trán.

“Anh cho rằng em đã sớm hiểu tâm ý của anh.”

“…” Đây rõ ràng là trêu chọc a.

“Anh thấy không khí căng thẳng, chỉ muốn đùa cho nhẹ nhàng một chút.” Trường Kiếm Tận Thiên dừng một chút lại nói: “Em không muốn làm Võ Lâm Đệ Nhất Hiệp Nữ?”

Trường Kiếm Tận Thiên cực kì hiểu cách đánh trúng thứ uy hiếp cô, vừa rồi cô đã bớt thời gian lên diễn đàn, người ủng hộ cô giảm mạnh, còn có một đống người quen và người lạ lên án tội ác Nhân yêu của cô, cô khóc không ra nước mắt.

“Được rồi, vậy thì thử một chút đi.” Trịnh Sảng cắn chặt răng, Trường Kiếm Tận Thiên vì cô mà rớt 3 cấp, theo như lời anh nói, chẳng qua còn một cửa cuối cùng, công sức của anh sẽ lãng phí một cách vô ích.

Trên màn hình thiếu nữ áo trắng và thiếu niên áo trăng dắt tay nhau, một trước một sau đi lên sợi dây. Sợi dây càng lung lay mạnh hơn, hai người đong đưa trong gió, thật không dễ dàng mới đứng vững.

“Bồ với Trường Kiếm Tận Thiên chạy đi đâu? Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.” Tin nhắn của Lâm Hi thình lình hiện ra, không hề chuẩn bị trước nên thân người Thiên Thiên ngả nghiêng, xém tí là ngã xuống vực sâu.

Thiên Thiên đáp: “Nói sau đi, bây giờ đang gấp.”

Trường Kiếm Tận Thiên quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước.”

Tốc độ của hai người cực thong thả cất bước thứ 2.

Có kinh nghiệm lúc nãy, lại nắm được quy luật, bước đi này ổn định hơn nhiều.

Hai người nhìn nhau cười một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy, an toàn đi đến đối diện cũng không phải không thể.

Cứ như thế vững vàng đi qua một phần ba đoạn đường, mắt thấy thắng lợi đang mỉm cười, Trịnh Sảng trong lòng vui sướng khó nói nên lời.

Ai, trò chơi biến thái này sao lại có thể để bọn họ dễ dàng qua được như vậy.

Không biết từ chỗ nào lại bay tới một con chim khổng lồ, dùng đôi cánh lớn của nó quạt thiếu nữ áo trắng một cái, Thiên Thiên không thể phản kháng ngã xuống.

Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là nói chuyện này a.

Ở ngoài này Trịnh Sảng đã nhắm chặt hai mắt, không dám xem nữa, bởi vậy cũng bỏ lỡ cảnh thiếu niên áo trắng thả người nhảy xuống vách núi theo cô.

Sau một hồi, Trịnh Sảng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm dưới đáy vực, lông tóc không sứt mẻ.

Cô không phải đã trở về Tân Thủ Thôn sao? Chẳng lẽ trò chơi đã sửa quy tắc?

Bên cạnh là Trường Kiếm Tận Thiên đang cười hết sức tươi sáng với cô.

“Sao anh cũng ở dưới này?” cô giật mình nói.

“Anh nhảy xuống với em.” Trường Kiếm Tận Thiên thản nhiên nói.

“…”

“Sảng Sảng, em xem qua nhiều tiểu thuyết võ hiệp như vậy cũng nên biết đạo lý đồng sinh cộng tử chứ.”

Trịnh Sảng cảm thấy rung động, tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, thì ra không chỉ có ở trong sách, khóe mắt cô chảy ra vài giọt nước mắt, Trịnh Sảng không tim không phổi lại rơi lệ. (ối giời >”< game mà… game mà >”< iu ít j ở đây >”< )

“Em lại liên lụy anh.” Cô nức nở nói.

Trường Kiếm Tận Thiên nhợt nhạt cười : “Làm gì có hiệp nữ dễ cảm động như em.”

Cô nín khóc mỉm cười.

“Sao chúng ta lại ở đáy vực mà không phải là Tân Thủ Thôn?” cô nói ra nghi vấn trong lòng.

Trường Kiếm Tận Thiên cũng không rõ, anh suy tư nửa buổi, trong đầu đột nhiên thoáng hiện linh quang, chẳng lẽ phải… anh vội nói: “Sảng Sảng, chúng ta đi tìm Nguyệt lão đi.”

“A? chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ a.” Trịnh Sảng không hiểu.

“Nếu như anh không hiểu sai thì…hoàn thành rồi.”

Trịnh Sảng vẫn không thể hiểu nổi, nhưng cô lại rất tin lời của Trường Kiếm Tận Thiên.

Hai người trở về chỗ Nguyệt lão.

Nguyệt lão cười tít mắt hỏi: “Nhiệm vụ ta giao các ngươi đã hoàn thành rồi?”

Trịnh Sảng click xác nhận.

Nguyệt lão nói: “Rất tốt.”

Ông đưa tay ra, Trường Kiếm Tận Thiên lấy bông tai của Hoắc Thanh Đồng, lễ vật của Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan, còn có một ít cỏ lấy ở đáy vực đưa tới.

Nguyệt lão lấy để vào túi, cười nói: “Hai người có thể thành thân.”

Trịnh Sảng không thể tin nổi.

Nguyệt lão nói tiếp: “Hai người đã qua được 3 khảo nghiệm. cửa thứ nhất, khảo nghiệm lòng kiên trì xem hai người có bao nhiêu quyết tâm ở bên nhau. Cửa thứ hai, có dũng khí cam nguyện vì đối phương trả giá. Cửa thứ ba, có đồng sinh cộng tử hay không. Hai người đều làm được, xin chúc mừng.”

Lần đầu tiên Trịnh Sảng cảm thấy trò chơi này không đến nỗi biến thái như vậy, không những không biến thái, còn rất triết lí.

Nếu không phải anh cố chấp, cô chỉ sợ mình đã sớm bỏ cuộc.

Nụ cười của cô so với muôn hoa nở rộ còn rực rõ vạn phần.

“Tận Thiên, chúng ta có thể thành thân rồi.” cô kìm lòng không được thốt ra.

“Đúng, nhưng không phải bây giờ.”

Trịnh Sảng sửng sốt, họ đã phải trải qua ba cửa ải khó khăn hiểm trở, không phải là vì giờ khắc này sao?

“Anh không muốn qua loa như vậy.” Trường Kiếm Tận Thiên nói, “Đêm mai, anh chờ em.”

“Được.” Trịnh Sảng trong lòng tràn ngập ngọt ngào đến phát ngấy.

Trước đó không để ý giờ giấc, hiện giờ nhìn góc phải màn hình đã thấy hiển thị 3h sáng.

Trịnh Sảng uể oải nói một câu chúc ngủ ngon, vội vàng log out.

Trong mơ, hình tượng của Trường Kiếm Tận Thiên hình như cũng to lớn ngang Thẩm Hạo rồi.

Hôm sau đi làm, Dương Dương và Trịnh Sảng không chỉ vác cặp mắt gấu mèo, hai mắt sung huyết, mà trên mặt anh có miếng băng keo cá nhân.

Diệp Tử trêu chọc nói: “Xem ra tối hôm qua không chỉ cùng nhau đi ăn trộm, còn bị người ta bắt quả tang.”

Trịnh Sảng giả vờ không nghe thấy, xoay người đi rót trà.

Dương Dương tiêu sái nhếch môi: “Diệp đại tiểu thư, gần đây bà thật là nhiều chuyện.”

“Xì.” Diệp Tử khinh thường nhíu đôi mi thanh tú.

Giữa trưa, Diệp Tử lại xáp đến phòng làm việc của Dương Dương, chớp mắt: “Xem mặt mày của ông hớn hở, nhất định là có tiến triển.”

Cặp mắt đào hoa của anh cười đến cong cong, nhưng không trả lời cô.

“A, ông không nói, tôi chỉ có thể tìm Sảng Sảng buổi tối mời cô ấy đi ăn cơm, ăn cái gì ta?” Diệp Tử vừa nói, vừa làm bộ xoay người đi ra.

“Sợ bà rồi.” Dương Dương rốt cuộc mở miệng nói.

Diệp Tử cười thật sự vô lại.

“Thật ra cũng không có gì, tối hôm qua cùng nhau ăn cơm, sau đó gặp cướp nên hôm nay mới biến thành bộ dạng này.” Dương Dương nói.

Diệp Tử trước là cả kinh, sau đó nói: “Hôm qua sau khi hai người cùng nhau đi khỏi thì cả phòng nháo động cả lên. Hai người thật sự biết gây ồn ào.”

“Hả?” Dương Dương cười thành tiếng, “Thật sao?”

“Dương công tử là hoa đã có chủ, tim vỡ rơi đầy đất.” Diệp Tử tấm tắc nói, “Xa không nói, trợ lí Ứng Dĩnh của tôi nè, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi a.”

Dương Dương nhún vai, nói: “Diệp Tử, có một việc tôi muốn nhờ bà giúp.”

“Hân hạnh cống hiến sức lực.” Diệp Tử mấp máy môi.

Hôm nay sau khi tan ca Dương Dương cũng không hẹn Trịnh Sảng nữa, cô nhớ mình còn có hẹn với Trường Kiếm Tận Thiên nên sớm trở về nhà.

Trên xe buýt, nhận được điện thoại của anh.

Trịnh Sảng nỗ lực rút tay ra đám người chen chúc, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra.

“Sảng Sảng, em đang ở đâu?”

“Em đang trên đường về nhà.” Đột nhiên xe dừng lại, Trịnh Sảng bị trượt tay khỏi tay vịn, ngã vào người một phụ nữ trung niên.

“Không có mắt a.” người đó chửi ầm lên.

“Thật xin lỗi a.” Trịnh Sảng liên tục giải thích, người phụ nữ đó thấy vậy cũng bỏ qua.

Dương Dương nghe ra chút manh mối trong điện thoại: “Thế nào? Sảng Sảng.”

Trịnh Sảng một lần nữa giữ chặt tay vịn, “Không sao, em mới đụng trúng người ta.”

“Xuống xe ở trạm gần nhất, chờ anh.” Dương Dương dừng một chút, “Anh đưa em về.”

“Ách…không cần phiền như vậy.”

Dương Dương mỉm cười:” Trước giờ anh không nghĩ đưa em về là một việc phiền toái.”

“Vậy…được rồi.”

Xe dừng lại, Trịnh Sảng chen xuống.

Dương Dương dựa người trên cửa xe, ấm áp tao nhã cười với cô.

Trịnh Sảng ngập ngừng một chút: “Thật ra không cần phiền phức như vậy.”

“Em muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt có thể trực tiếp yêu cầu, không cần vòng vo.” Nụ cười trên mặt Dương Dương càng khuếch đại.

Trịnh Sảng nhất thời nói không nên lời.

Anh trước giờ luôn làm người ta không thể phản bác.

Dương Dương nắm tay cô, tim Trịnh Sảng bỗng nhiên nhảy loạn xạ.

“Sau này để anh chở về, em không cần phải khổ cực chen chúc nơi công cộng mỗi ngày như vậy.”

Trịnh Sảng còn chưa mở miệng, Dương Dương lại nói: “Không phiền.”

Trịnh Sảng cười ra tiếng, cô buột miệng nói: “Giống như em đây, một viên chức nho nhỏ lại có tài xế riêng, thật sự là người sướng nhất trong công ty.”

Dương Dương gật đầu, nói khoác không ngượng: “Huống chi tài xế riêng anh tuấn tiêu sái như anh vậy, thật là hiếm thấy nha.”

Trịnh Sảng cười đến nghiêng ngã.

Dương Dương vuốt mặt cô, cúi đầu một tí, làn môi lướt nhẹ nhàng qua má cô.

Máu trong người cô vọt thẳng tới mặt, chỗ bị anh hôn nóng bỏng như cháy.

Mắt Dương Dương sâu thẳm, lần thứ hai cúi người xuống, Trịnh Sảng chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này cửa kính xe bị gõ vang.

Một ông cụ đứng trước xe, tốt bụng nhắc nhở: “Chỗ này đỗ xe trái quy định, nếu không lái xe đi nữa sẽ bị phạt đấy.” ( ách tưởng cánh sát giao thông ai dè cụ ông )

Trịnh Sảng chớp mắt, bịt miệng bỡn cợt cười.

Ý cười trên mặt Dương Dương không hề giảm bớt, bàn tay cực kì dịu dàng vuốt ve mặt cô: “Ngồi vững à”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro