Chap 18: Trương Hàn đeo bám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chủ tịch, Giám đốc tập đoàn Trương thị lại gọi" cô nhân viên báo cáo

Đây đã là lần thứ n của n lần cô vào báo cáo rồi, cũng thật khâm phục cái người này bị chủ tịch của mình hết lần này đến lần khác bị từ chối mà vẫn k bỏ cuộc thật. Phải nói người này có tính kiên trì rất là cao

Sảng nhăn mặt, từ sáng đến giờ cô đã rất đau đầu về dự án bên Đông Nam á rồi mà còn phải đối phó với tên đánh chết cũng k buông này. Thật là bực bội mà!!!!

"Kết nối đi"

" Dạ" cô nhâm viên lễ phép ra ngoài

" Cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi" Trương Hàn thỏa mãn vì đạt được mục đích

Sảng k thèm nói nhiều với loại người này trực tiếp vô thẳng vấn đề "Giám đốc Trương k biết ngài gọi đến có chuyện gì k"

" Em cũng thật thẳng thắn, tôi thích!!!
Cũng k có gì, chỉ muốn mời em đi ăn thôi, k biết em có rảnh k"

" thật ngại quá!!! Người yêu của tôi đã căn dặn có bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến anh ấy, tôi cũng k dám làm trái. Hay vậy đi, giám đốc Trương chịu khó gọi đến cho Dương Thị xin phép dùng tôi có được k " nếu đã k cắt được đuôi vậy chi bằng ném nó lại cho Dương Dương cho anh ta xử lý. Dù sao người yêu của mình bị người khác tán tỉnh anh ta cũng nên biết có phải k nhỉ???

"Chỉ đơn giản là buổi gặp mặt làm ăn thôi em k cần quan trọng hóa vấn đề lên như vậy "

"Cũng biết là vậy nhưng..... "Sảng ấp úng

"..." nói thế có khác gì bảo anh đi khiêu khích tên ma vương đó. Trương Hàn có chút do dự

" nếu k được thì ....."

" chờ tôi" Trương Hàn cắt ngang lời của Sảng rồi cúp máy luôn

Sảng bỉu môi. "Đúng là tự tìm đường chết, tôi ở đây chờ xem kịch hay của anh" cô ngó đồng hồ cũng 10 giờ rồi xem ra cái tên Dương Dương đó sẽ k được bữa cơm ngon rồi.
Sảng đắc ý

* Tại Dương Thị*

3h chiều tại trụ sở bang Thiên Long.

"Giám đốc, chủ tịch tập đoàn Trương Thị mời ngài 7h tối nay dùng cơm tại Thiên Thượng Nhân Gian. Ngài ấy nói là sau khi ăn xong muốn trao đổi với ngài về cuộc thi thiết kế đá quý "Giấc mơ màu xanh"."

Mẹ nó. . . . . . Vẫn còn bám đến nghiện sao?! Dương Dương đứng phắt dậy, mặt đen lại, quát to vào di động:

"Gửi số điện thoại di động của tên khốn Trương Hàn cho tôi."

Nửa phút sau.

"Chủ tịch Dương , thật hiếm thấy nha, anh lại đích thân gọi điện cho tôi."

Dương Dương không thèm để ý tới câu chào hỏi hàn huyên của hắn, thô lỗ cắt ngang lời hắn, lạnh lùng cảnh cáo:

"Trương Hàn, đừng tưởng là tôi không biết vì sao anh muốn gặp tôi tới tấp. Tôi khuyên anh, tốt nhất nên sớm quên việc tơ tưởng đến Trịnh Sảng đi, đừng có mà giở mánh khóe trước mặt tôi. Phụ nữ trên đời đầy rẫy, anh muốn ai cũng được, ngoại trừ Trịnh Sảng. Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Anh nghe rõ chưa"

Người ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt nói:

"Hai người đính hôn rồi sao?"

Dương Dương sững sờ, lập tức lên tiếng:

"Lập tức."

Người đầu điện thoại bên kia lại trầm mặc một hồi lâu, nói không sợ chết:

"Đây không phải là chưa đính hôn sao? Với lại, cứ coi như là đã đính hôn đi, cũng có thể từ hôn; cho dù là kết hôn, vẫn có thể ly hôn. Huống hồ hiện tại nam chưa cưới, nữ chưa gả, chẳng có gì gò bó cả, tôi muốn theo đuổi cô ấy, có gì là không được?"

"!" Vẻ bình tĩnh thường ngày của Dương Dương đều mất hết, dường như chỉ cần đụng đến vấn đề của Trịnh Sảng, thì anh rất dễ trở nên luống cuống, giống như lúc này, anh thật sự muốn lấy đi sinh mạng của Trương Hàn.

"Anh dám"

" Chẳng có gì là tôi k dám"

Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó liền điềm tĩnh lại, tự tin nói:

"Cô ấy sẽ không thích anh đâu, anh nên sớm từ bỏ đi."

"Vì sao lại khẳng định như thế?"

Ánh mắt Dương Dương lấp lánh, tâm trạng rất tốt nói:

"Anh không nhớ là cô ấy không thích anh đụng vào người cô ấy sao?"

"Đây chỉ là tạm thời thôi. Chờ sau khi chúng tôi chín mùi rồi, cô ấy tự nhiên sẽ không còn bài xích chuyện tôi đụng vào nữa."

Dương Dương nhíu mày, dội cho hắn một gáo nước lạnh nói:

"Người phụ nữ này thích người có thân thể sạch sẽ. Anh cho rằng, cô ấy sẽ thích một người đã ngủ với hàng ngàn người phụ nữ như anh sao? A, chân thành nhắc nhở anh một chút, chỗ này của tôi còn có đoạn video quay lại cảnh làm tình của anh và hai người phụ nữ đó. Anh yên tâm, tôi sẽ để cho cô ấy xem thật kỹ. Anh cứ chờ sự phản hồi của cô ấy đi."

Lúc trước, khi Lăng Việt đưa đoạn video này cho anh xem, bảo anh lấy nó làm vũ khí để lấy dự án của bà Alex anh còn chửi bới hắn một trận, không ngờ, hôm nay nó lại có thể phát huy tác dụng lớn đến như vậy. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình đã không xóa đoạn video kia đi.

Quả thật, Trương Hàn không thể tin vào tai mình, đoạn video kia. . . . . . Không phải là hắn đã cho người xử lý sạch sẽ rồi sao? Tại so Dương Dưới lại có được? Hắn trấn định lại vẻ bình tĩnh, chế giễu:

"Không ngờ đường đường là chủ tịch tập đoàn Dương Thị cũng sẽ dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy. Thật khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt."

Đối với câu nói châm chọc của đối phương, Dương Dương không tức giận chút nào, rủ rỉ nói:

"Anh cũng có thể làm như thế."

Lần này đến lượt Trương Hàn tức giận sôi lên. Ai mà chẳng biết Dương Dương hắn không gần phụ nữ, thân thể vô cùng sạch sẽ. Hắn muốn làm như thế cũng phải có chứng cớ mới được. Nhưng chuyện chưa từng xảy ra thì sao có thể có chứng cớ được? Ngụy tạo chứng cớ? Trương Hàn hắn coi khinh.

"Nói đi, phải như thế nào thì anh mới không đưa đoạn video đó cho cô ấy xem?"

Dương Dương nhếch nhếch khóe môi, nói:

"Không được có ý đồ với cô ấy."

Rút cuộc Trương Hàn cũng biết cái gì là một lần sảy chân để hận nghìn đời rồi. Chết tiệt! Lúc trước hắn nên đem người phụ nữ đã đặt trộm máy quay trong phòng hắn, băm ra thành nghìn mảnh mới đúng, chứ không chỉ đơn giản để cho cô ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục. Hắn chần chờ một lúc mới nói:

"Được." Nói xong, trong lòng bồi thêm một câu: "Mới lạ."

Dương Dương lấy được đáp án mong muốn liền hài lòng cúp điện thoại.

"Muốn dành tiểu Sảng của tôi ư!!! " Dương nhếch mép

Nghĩ tới cái người đầu xỏ khiến mình còn chưa được ăn trưa, tâm tình của Dương Dương lại tốt thêm mấy phần. Anh là một thương nhân tuyệt nhiên sẽ k để mình bị lỗ. Chuyện này anh nên tìm tiểu Sảng của anh tính toán cho rõ ràng mới được.

Nghĩ tới đây, Dương Dương liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi qua phòng làm việc của hai tên phá đám kia, k biết anh nghĩ gì lại mở cửa đi vào.

Quả nhiên là đúng như dự đoán của anh. Anh người đó đang vùi đầu vào đống tài liệu mà anh sai người đưa tới. Đống tài liệu đó là toàn bộ tài liệu của công ty từ khi thành lập đến giờ hình như là cũng chỉ có trong 7 năm thôi thì phải!!!

" Dương Dương cậu cũng ác quá đấy "

" Cậu có còn là người k hả ???"

" tôi cũng đâu có làm gì quá đáng lắm đâu mà cậu...."

" Vô nhân tính"

" Sẽ có một ngày tôi sẽ đứng dậy đấu tranh "

" Đồ nhà tư bản ác độc "

" vv..vv...."

Đó là những câu mà khi anh cho người mang tài liệu tới mà Lăng Việt và Đinh Ẩn nói. Nghĩ đi nghĩ lại anh cũng cảm thấy mình k làm gì quá đáng có khi còn k đủ nữa cơ!!!!

Đóng cửa lại trước khi hai người kia phát hiện. Dương Dương vui vẻ đi tìm Sảng.

Sảng hoàn toàn k biết họa sắp rơi xuống đầu mình rồi.

____________________________

Từ giờ đến cuối tuần mình sẽ ra thêm một chap ms, m.n nhớ ủng hộ nha ^^

Vote + cmt động lực để ra chap sớm ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro