Chap 29: Kế Hoạch Sắp Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người có nhất thiết phải vậy k" Văn Văn khó chịu

"Anh thì biết  cái gì " Dương Nhi chu mỏ cãi lại

"Hôm nào cái tên Trương Hàn đó chả tặng hoa,  mà sao hôm nay Hàn Hàn cô lại phải báo cáo cho cái tên Dương Dương  chết tiệt kia"

"Sợ thiên hạ chưa đủ đại loạn" Hàn Ngọc vừa nhìn tài liệu vừa nói

"Hai người k thấy phản ứng của Dương lão đại rất vui sao"

"Cô làm vậy k sợ tiểu thư giận à"

"Sảng k giận đâu, anh yên tâm đi" Dương Nhi cười khúc khích

"Hôm nào tên Trương Hàn mang hoa đến chúng ta đều chả ném hoa đi,  hôm nay lại báo cho cái tên kia,  hừ..... Cô có bị làm sao k HẢ"

"Đó là chuyện của tôi,  liên quan gì đến anh"

"Tôi đã nói vs cô rồi,  tiểu thư sẽ lấy thiếu gia,  cô cứ gán ghép lung tung để làm cái gì"

"Cái tên Văn Văn kia anh có thôi ngay đi k,  cứ là thanh mai trúc mã thì phải cưới nhau à"  Dương nhi trợn mắt

"Tôi thích thế đấy,  anh làm được gì tôi" Dương Nhi chống nạnh

"Mọi người  cứ tiếp tục tôi đi ra công trình giám sát đây" Hàn Ngọc đứng dậy rời khỏi phòng

"Tôi đi kiếm Hắc Long đây,  k thèm ở ) lại vs hai người " Văn Văn lạnh lùng bỏ đi

"Lêu lêu,  đấu k lại bỏ đi"

"Dương Nhi,... Cô.. Cô.... "

"Hàn Hàn tôi nói đúng mà phải k"

Hàn Hàn dở khóc dở cười,  hai người này con nít quá mức rồi. Có cần phải ấu trĩ đến mức đó k???!!

Thấy Hàn Hàn k nói gì Văn Văn cũng thấy đỡ tức,  xem ra còn nể mặt anh... K thèm phí lời với Dương Nhi,  Văn Văn bỏ đi luôn k thèm nói gì.

"Tên Văn Văn chết bằm" Dương Nhi lẩm bẩm

_________________________________

Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài định dùng ở đâu ạ?" Thấy Dương Dương  đã rảnh rang, quản gia mới lên tiếng hỏi.

Dương Dương   nghĩ nghĩ một lúc, nói:

"Trong thời gian này, chuyển địa điểm ăn sang phòng của tôi đi."

Mặc dù trong lòng quản gia  thấy hơi thắc mắc, nhưng hắn vẫn cung kính lên tiếng:

"Vâng! Thiếu gia."

Trong lúc ngủ mơ, đột nhiên Sảng nghe thấy những âm thanh “ken két”, lông mày cô nhíu chặt lại, cơn thịnh nộ trong lòng dâng cao lên.

Dương Dương   thấy Sảng nhíu mày, con ngươi anh đảo quanh mấy cái, biết cô đã tỉnh, lòng anh xẹt qua nụ cười, đưa tay nhéo nhẹ nhẹ lên mặt cô, nói:

"Mở mắt ra."

Tên đàn ông xấu xa giết người bằng nghìn đao. Anh ta vừa muốn cô nhanh khỏe lại vừa muốn quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của cô. . . . . . Sảng mắng thầm. Nếu không phải hiện tại tứ chi cô đều vô lực thì nhất định cô sẽ tung chăn trùm lên đầu anh ta, sau đó tay đấm chân đá.

"Anh đếm ba giây, nếu em còn không mở mắt ra, anh sẽ mặc định là em đang mời anh hôn em đó."

Tiếng chuông báo động trong lòng Sảng lại vang lên lần nữa. Cô bất chợt mở choàng hai mắt ra, hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười xấu xa của Dương Dương . Giỡn sao! Hiện tại cô yếu như thế, để cho anh ta hôn một cái, nhất định là sẽ chỉ có khí vào mà không có khí ra nha.

Dương Dương   nhìn thấy ánh mắt căm phẫn, hận đến không thể giết chết luôn được mình của Sảng, tâm trạng anh tốt hẳn lên nói:

"Em đã nghe lời như vậy, anh phải thưởng cho em một nụ hôn rồi!" Nói được làm được, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi Sảng.

Ông trời! Đánh chết tôi đi. . . . . . Sảng không chỉ một lần vấn trời:

"Kiếp trước tôi đã tạo ra nghiệt gì, mà gặp phải thứ người như thế này hả?"

Dương Dương  nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm túc nói:

"Kiếp trước em không gây ra tội gì nên ông trời mới ban ơn cho em gặp được anh."

Đôi mắt Sảng trợn thật lớn, cô nghĩ thầm:

"Hừ..... Tên tự đại,  anh ta nghĩ anh ta hay ho lắm sao?"

Quản gia  mở chiếc lồng bàn đang đậy khay thủy tinh đựng thức ăn ra, nhắc nhở:

"Thiếu gia, có thể ăn được rồi."

Thì ra thiếu gia đã bắt lại được cô gái này. Thảo nào ngài ấy lại muốn dùng cơm ở phòng . Nhưng mà, sao cô ấy lại bị ốm vậy? Thôi đi, việc này cũng không phải là chuyện của ông.

Dương Dương  "Ừ"  một tiếng, vẫy tay bảo ông lui ra. Sau đó anh ngồi vào bàn ăn vừa mới được dọn lên, nhất thời trong phòng  chỉ còn lại hai người - anh và Sảng.

Sảng bị mùi thơm của thức ăn làm cho mê hoặc. Cô đưa tay sờ vào cái nút bên mép giường, điều chỉnh cho đầu giường lên cao, mắt nhìm chằm chằm không chớp vào những món ăn đầy đủ hương sắc trên bàn cơm.

Dương Dương   nhếch mắt lên, nhìn cô hỏi:

"Muốn ăn sao?"

Sảng tưởng rằng anh sẽ để cho mình ăn, vội vui vẻ lên tiếng:

"Uhm uhm uhm."

Dương Dương vô cùng ưu nhã, cắt miếng thịt bò bít tết, cũng không thèm nhìn đôi mắt đang lóe sáng của người kia, cự tuyệt không chút do dự:

"Suy nghĩ một chút đã."

Mẹ nó. . . . . . Tên đàn ông thối tha!

Đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục sẽ như thế nào? Tâm trạng của cô bây giờ chính là như thế. Sảng cắn răng nghiến lợi nói:

"Anh đã không cho tôi ăn, tại sao còn dụ dỗ tôi?!"

Dương Dương từ từ đưa một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai nuốt xong mới chậm rãi nói:

"Con mắt nào của em nhìn thấy anh dụ dỗ em?"

Sảng  tức giận quát lớn:

"Hai con!"

Hiếm khi thấy Dương Dương có được sự kiên nhẫn, anh giải thích cho cô:

"Bây giờ cơ thể của em đều rất yếu, chỉ có thể ăn đồ nhẹ,  mấy mon kia còn không ăn được, huống chi là những thứ này?"

Sảng im lặng, cơ thể mình như thế nào cô là người hiểu rõ, đều là do cái tên chết tiệt đang ngồi trước mặt  thiếu nợ cô. Mà giờ ưu nhã ngồi đây ăn món ngon. Mối thù này cô không trả, cô thề không làm người!

"Cô gái, nhanh khỏe lại nấu cơm cho anh ăn."

Mặc dù anh mới chỉ ăn đồ cô nấu có một lần thôi, nhưng anh lại nhớ rất rõ cái hương vị kia. Quả thật là “từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây." (*)

(*) Đây là câu thơ của tác giả Nguyên Chẩn (TQ)

- Nghĩa đen: Đã từng đi qua biển cả, thì sông nước ở nơi khác sẽ không còn hấp dẫn được nữa. Trừ phi trời quang mây tạnh, mây ở chỗ khác đều ảm đạm biến sắc.

- Nghĩa bóng: Ám chỉ một tình yêu thủy chung, son sắt, không có ai hoặc có gì có thể thay thế được.

Sảng đảo mắt xem thường, hóa ra anh ta nghĩ cô là nô dịch.

"Nằm mơ" nói xong Sảng lấy chăn chùm kín đầu

"Có nằm mơ hay k thì em thử là biết liền à"

Sảng tức giận k thèm ngó ngàng đến Dương Dương  nữa nhắm mắt lại ngủ.

Dương Dương cười nhếch mép,  cúi xuống tiếp tục thưởng thức món ăn.  Anh tin rằng cô sẽ chấp nhận vào thời gian k xa.

Xem ra anh phải chuẩn bị sẵn  kế hoạch sắp tới để chinh phục tiểu Sảng của anh rồi
__________________________________

"Quá đáng" Trương Hàn tức giận đập bàn

"Cô nói hoa tôi đưa tới đều bị quẳng ra ngoài" Trương Hàn giận tím mặt

"Dạ,  đúng là thế.... Hoa và người đều bị đuổi ra ngoài" cô nhân viên run run nói

"Trịnh Sảng ơi, Trịnh Sảng à.. Tôi dùng biện pháp nhẹ nhàng em k thích... Thì đừng trách tôi sử dụng biện pháp mạnh" Trương Hàn nhếch mép

"Cô cho triển khai kế hoạch sắp tới mà tôi nói lần trước đi"

"Dạ,  kế hoạch đó... "

"K,  ý kiến cho triển khai đi"

"Dạ,  thưa giám đốc" cô nhân viên ngoan ngoãn làm theo

"Để coi em còn dám làm thế vs tôi k" Trương Hàn cười gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro