Chap 39: Du lịch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ding" một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 13, Dương Dương tức giận trừng mắt nhìn chiếc thang máy, hình như chê tiếng nó phát ra.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, thấy cô vẫn chưa tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm. Anh bế người kia ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, rất nhanh đã đi tới chỗ phòng của mình. Sau khi cửa phòng nhận được thẻ, rít lên một tiếng 'két'. Dương Dương dùng chân đá văng cửa ra, cũng chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng. Nhìn lại lần nữa thì cửa phòng đã được đóng kín.

Đinh Ẩn nhìn cánh cửa đóng chặt, một hồi không nói lên lời. Đúng là có người khác phái thì không còn nhân tính. Lúc cần gì, thì coi hắn như người hầu, đến khi không cần, thì coi hắn như không khí, không tồn tại. . . . . .

Dương Dương đặt Sảng nhẹ nhàng lên trên giường, gỡ chiếc chăn đang quấn quanh người cô ra, sau đó vén chiếc chăn trên giường lên, đặt đối phương trên người chỉ còn chiếc quần lót vào bên trong. Sau đó, tự cởi áo sơ mi cùng quần âu của mình ra, nằm xuống bên cạnh cô, đặt cô vào trong lòng mình.

Anh thích được tiếp xúc da thịt với cô, mặc dù như vậy anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn thích.

Sảng ở trong lòng vô ý thức cọ cọ người, tìm một ví trí thật thoải mái mới hài lòng ngủ tiếp.

Khóe môi Dương Dương cong lên, trong mắt là một mảng nhu tình. Anh cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên tóc cô, nói thầm trong lòng:

"Ngủ ngon nha tiểu Sảng của anh."

Tuy k được ăn cô, nhưng được ăn đậu hũ của cô thì cũng k tệ ... Haha

Sảng ngủ ngon cả đêm, đến sáng hôm sau, dưới sự vuốt ve của ánh nắng ấm áp, cô lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó đôi mắt lim dim mở ra, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhớ lại những chuyện đã xảy tối hôm qua, liền mở to mắt ra nhìn, thì ra đã đến hòn đảo Thiên Đường. . . . . .

Cô có nghe qua, là nơi được Dương thị hoàn thành xong, nhưng chưa đưa vào kinh doanh. Nghe nói phong cảnh nơi đây k tệ

Đầu cô xoay quanh một vòng, không tìm ra bóng dáng mục tiêu mình cần, cô nhíu mày một cái, ngồi dậy, lại cảm thấy trên người chợt lạnh. Cô cúi đầu nhìn xuống người mình - trần trụi, hơn nữa còn một mảng bầm tím của vết hôn. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ được đỏ lên, mắng:

"Đồ cầm thú."

Đột nhiên, chiếc váy trắng trên chiếc chăn thu hút tầm mắt của cô. Cô đưa tay kéo chiếc váy lại gần, là chiếc váy liền dáng dài, dài tay, kèm theo một chiếc khăn quàng cổ....... .

Trên trán Sảng hiện ra mấy vạch đen, sớm biết việc che chắn dấu hôn phiền phức như vậy thì cũng đừng để lại khắp nơi như thế chứ..... Nhưng mà, đối với hành động thân mật này của Dương Dương, cô vẫn k thể nào lí giải được tại sao mình k có chút ghét bỏ nào

Nhưng trong lòng cô mắng thầm mấy lần cái người luôn ăn đậu hũ của mình, sau đó cầm chiếc váy mặc vào người. Không ngắn không dài, không lớn không nhỏ, vừa khít.

Sảng xuống giường, sau khi vào phòng tắm rửa mặt xong, đôi chân trần vừa đạp trên chiếc thảm dày mềm mại dưới sàn nhà đi ra khỏi phòng ngủ, vừa gọi to:

"Dương Dương.... "

Dương Dương đang làm việc trong thư phòng nghe thấy tiếng gọi liền đứng phắt dậy. Anh bước vội ra khỏi thư phòng, vừa đi theo tiếng âm thanh phát ra vừa đồng thời lên tiếng:

"Anh ở đây."

Sảng nghe thấy giọng nói của Dương Dương, đột nhiên cảm thấy rất nhớ một chuyện.

Anh hung hăng hôn qua lại với cô một hồi, sau đó thỏa mãn nói:

"Chào buổi sáng ~"

Dương Dương ôm cô vừa đi vào phòng khách, vừa nói:

"Muốn ăn sáng ở đây hay ra ngoài ăn?"

Sảng ngẩng đầu nhìn Dương Dương chăm chú, nói :

"Chỗ anh có một thuộc hạ được gọi là thần y phải k"

Dương Dương  đáp nhẹ nhàng lại một tiếng "Ừ", rồi cúi xuống, lấy từ trong tủ giày ra một đôi giày da xỏ vào chân mình, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Sảng đi ra khỏi 'phòng tổng thống'.

"Sao à"

"Muốn mượn xài vài bữa thôi"

Bước chân giẫm lên sàn đá cẩm thạch, được khảm bạch kim ở hành lang, Sảng mới chợt nhớ đến Đinh Ẩn. Cô ngẩng đầu nhìn Dương Dương, tò mò hỏi:

"Đinh Ẩn đâu rồi?"

Dương Dương đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng Đinh Ẩn từ phía sau truyền đến:

"Ah, hai người cũng đi ăn sáng sao? Thật trùng hợp nha."

Dương Dương nghĩ đến thế giới dành riêng cho hai người của mình và Sảng bị phá hỏng, sắc mặt đã đen đi vài phần. Anh quay lại, nhìn chằm chằm người vừa tới, cắn răng nghiến lợi nói:

"Đúng là rất trùng hợp."

Đinh Ẩn mở to mắt nhìn, không hiểu mình đã đắc tội với người này từ bao giờ đây.

Sảng nhìn Đinh Ẩn cười hỏi:

"Sao anh cũng đi ăn sáng muộn như vậy hả? Chẳng lẽ anh cũng Kim Ốc Tàng Kiều?"(*)

(*) Kim ốc tàng kiều: ám chỉ trong ngôi nhà sang trọng có cất giấu người đẹp.

Đinh Ẩn vỗ trán, tức giận nói:

"Tôi tập thể dục trong phòng." Có cần thiết phải nói khích hắn thế không? Xem ra hắn cũng phải mau tìm cho mình một người phụ nữ mới được.

Dương Dương và Sảng đi trước, bước vào thang máy. Đinh Ẩn đi sau, sau khi bước vào thang máy liền nhấn nút đóng cửa.

__________________________________

Lúc xuống phòng ăn, 3 người gặp đám người Lăng Việt .

Vì ai cũng chưa ăn sáng nên mọi người cùng xuất phát đến quán ăn sáng.

Lúc này trong phòng ăn cũng không có nhiều người, vì bạn giới hạn người ngồi nên Dương Dương, Sảng, Lăng Việt, và Hàn Hàn phải ngồi chg bàn.

Hai người Lăng Việt và Hàn Hàn mỗi người chọn một cái bàn ngồi xuống. Sảng đi ở phía sau, nhìn nhìn Lăng Việt lại nhìn nhìn Hàn Hàn, không biết nên ngồi ở bàn người nào.

Dương Dương kéo tay cô đi qua hai cái bàn của bọn họ, đến chiếc bàn cạnh cửa sổ thì buông lỏng tay cô ra, để cô và anh ngồi đối diện với nhau. Anh nhìn Sảng, dịu dàng hỏi:

"Em muốn ăn gì?"

Hàn Hàn đứng dậy, như không nhìn thấy sắc mặt của Dương Dương, đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Sảng,

Lăng Việt liếc mắt nhìn thấy cảnh này, hắn áp chế cơn tức giận không để vọt ra ngoài. Lẽ ra phải là mình và hai người kia đi ăn cùng nhau, còn con người kia phải ăn một mình, sao bây giờ lại thành ngược lại, chỉ còn một mình anh là thế nào? Lăng Việt ném quyển thực đơn xuống, đứng vụt dậy, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Dương Dương.

Sắc mặt Dương Dương cực kỳ khó coi, cả hai người này tới đây làm gì đây hả?!

Sảng vô cùng ngây thơ chớp mắt hai cái, nhìn nhìn Lăng Việt lại nhìn nhìn Hàn Hàn, sau đó rất sáng suốt mà đem tầm mắt đặt trên thực đơn.

K biết Lăng Việt đắc tội gì ở Hàn Hàn rồi!!!

Lí do rất đơn giản, lúc đón mọi người Lăng Việt vô cùng chướng mắt Hàn Hàn và tên Hoắc Kiêu kia, nên lúc đi đã nói những lời vô cùng khó nghe. Hàn Hàn vốn k phải người để mình chịu thiệt. Chính vì thế chiến tranh giữa hai người bùng nổ.

Hàn Hàn liếc xéo Lăng Việt phía đối diện, khinh khỉnh nói:

"Anh tới đây làm gì!"

Lăng Việt trầm mặt xuống, nói:

"Chân ở trên người tôi, tôi muốn đến đâu thì đến đó, mắc mớ gì tới cô?"

Hàn Hàn đóng quyển thực đơn lại, rất không muốn nhìn thấy mặt hắn nói:

"Ngồi ăn cùng với loại người như anh, đúng là mất khẩu vị của tôi."

Lăng Việt lạnh lùng cong môi lên, nói từng chữ chữ một:

"Vậy thì mời cô đứng dậy, xoay người sau đó bước đều bước. Tới chỗ Hoắc thiếu mà có khẩu vị"

Hàn Hàn cười khẽ, nói:

"Anh bảo tôi đi là tôi đi, không phải rất mất mặt sao? Phải k ANH BỪA BÃI" Cô mở thực đơn ra lần nữa, chọn món ăn sáng cho mình.

Bữa sáng với những cơn sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.

Hàn Hàn dùng khăn ăn lau miệng, sau đó quay đầu nhìn Sảng, hỏi:

"Tiếp theo đây, tiểu thư có hoạt động gì không?"

Sảng lắc đầu, dùng giọng dễ nghe, nói thánh thót:

"Muốn mượn thần y của Thiên Long k biết có được k"

"..... " mọi người hóa đá. Đi du lịch thì cần gì phải cần bác sĩ a, k những thế lại còn là thần y. Sảng cũng đã rất khác người.

"Em tính làm gì" Dương Dương là phản ứng nhanh nhất

"Anh nghĩ là tôi muốn làm gì"

"Em bị đau ở đâu hả" Dương Dương sốt sắng

"Tiểu thư muốn tìm lại ký ức sao" Hàn Ngọc e dè

"Ừm"

"K phải tiểu thư thư buông nó rồi sao" Hàn Hàn tò mò

"Bỗng dưng muốn nhớ lại thôi"

".........." cái này cũng quá tùy hứng rồi

Dương Dương nghe được đối thoại này thì như là nghe một tin động trời.
Sảng muốn nhớ lại, vậy có phải chuyện của anh và Sảng .........!!!!!

Dương Dương bất giác nở nụ cười tỏa nắng "Em tính khi nào bắt đầu"

"Sao nhìn anh còn hứng khởi hơn tôi thế" Sảng đen mặt

"Cái này vốn đâu có quan trọng, quan trọng là... Sảng à, cậu tính khi nào bắt đầu" Dương Nhi cười tít mắt

"Khi nào người của Dương Dương tới thì bắt đầu"

"Oa" Dương Nhi la lên

Lăng Việt cũng tức là thần y của Thiên Long khi nghe đối thoại này thì như sét đánh ngang tai.

Có ai nói anh phải làm sao đây???
Cứ tưởng được đi du lịch thì phải gánh vác một nhiệm vụ nặng nề, lấy lại trí nhớ cho 'tẩu tẩu đại nhân'.

Cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Lão Đại của Thiên Long a ??!!!

Ai dám lơ à???!! Lăng Việt đau khổ

Đúng là nhà tư bản độc ác, đi đâu cũng k tha cho người ta!!!!!

Hàn Hàn muốn ở lại với Sảng vì cô cũng biết chút ít về y,  Hoắc Kiêu cũng ở lại nói gì mà,  muốn có thời gian để lựa kịch bản phim cho cô. 

Nhìn vào là biết Hoắc Kiêu là cố ý muốn ở bên hhh nhưng mọi người cố tình làm lơ sợ Hàn Hàn ngại.

Mọi người k có bất cứ phản ứng gì Lăng Việt cũng vậy,  nhưng trong lòng  anh thì lại đang dậy sóng. Muốn âu yếm về mà âu,  cứ đứng trước mặt người ta âu yếm cái gì.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro