Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi đêm đảo Hawaii rực rỡ ánh đèn, cho thấy một vẻ đẹp phong tình khác hẳn ban ngày.

Lúc này là lúc khu trung tâm vui chơi giải trí cao cấp của Hawaii náo nhiệt nhất. Những người đến đây đều thuộc giới thượng lưu và có thân phận lấp lánh ánh vàng. Các loại xe hơi sang trọng ra vào tấp nập như mở triển lãm, khiến khu vui chơi càng lộng lẫy và nhiều màu sắc hơn.

Phía trước khu vui chơi có một chiếc xe Cadillac màu đen và ba chiếc xe hơi sang trọng khác đang từ từ đỗ lại. Một đám người mặc âu phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc và lễ độ đứng cung kính ở một bên chờ người trên chiếc xe đầu tiên đi xuống. Mặc dù động thái của họ không quá rầm rộ nhưng thể hiện rõ vẻ tôn quý và bá đạo, khác hoàn toàn những kẻ có tiền và thế lực đầy rẫy ở đây.

"Dương lão đại, tôi là Phong Hành William. Dương lão đại nể mặt đến đây là vinh dự của chúng tôi, mời Dương lão đại vào trong". Người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa tươi cười và hơi cúi người xuống hành lễ với Dương Dương. Đoàn người ở phía sau ông ta cũng cung kính cúi chào khách quý.

Dương Dương gật đầu, Giáo Văn từ phía sau Dương Dương tiến lên mỉm cười: "Ông chỉ nhìn thấy Dương lão đại thôi sao?"

Phong Hành William thấy Giáo Văn vội vàng nở nụ cười lấy lòng: "Hóa ra Giáo Văn lão đại cũng đến đây. Chúng tôi biết rất khó mời được lão đại, sự xuất hiện của hai vị lão đại quả là vinh hạnh lớn của chúng tôi".

Giáo Văn ngẩng đầu cao ngạo cùng Dương Dương đi vào bên trong. Trịnh Sảng liếc Giáo Văn bằng ánh mắt khinh thường, cô cũng nhanh chóng đi theo bọn họ.

Tại một căn phòng lộng lẫy như phòng giành cho tổng thống, Trịnh Sảng đưa mắt nhìn lên màn hình lớn trên tường, toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài đều xuất hiện trên màn hình. Xung quanh căn phòng đều là tường kính, để người ở trong có thể nhìn ra bên ngoài còn người ở ngoài không nhìn thấy bên trong.

"Hai vị lão đại, mời". Phong Hành cung kính mời Dương Dương và Giáo Văn vào chỗ ngồi. Nhưng người đi đằng sau ông ta xem ra là toàn bộ lực lượng một nhánh con của gia tộc William. Trong đám người già có trẻ có, thậm chí còn có cả một người phụ nữ. Trịnh Sảng bất giác dừng ánh mắt nơi người phụ nữ. Cô ta chắc cũng phải có bản lĩnh nên mới có thể xuất hiện trước Dương Dương.

"Đây là một nhánh con có thế lực lớn nhất của gia tộc William, ngoài nhánh chính thống đã bị Giáo Văn tiêu diệt. Bọn họ tập trung tất cả ở đây là để biểu đạt thành ý với chúng ta". Trịnh Sảng đứng trước tường kính, Hoàng Ưng bước đến bên cạnh vừa quan sát vừa giải thích cho cô rõ.

Trịnh Sảng gật đầu, cô biết Hoàng Ưng đang chỉ bảo cho cô. Bây giờ cô đã có nhận thức, cô không thể bàng quan như trước, điều cần hiểu nhất định phải hiểu, cần học hỏi thì học hỏi, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác. Một khi cô đã quyết định dấn thân vào thì phải cố gắng hết sức.

"Sắp bắt đầu rồi". Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, Trịnh Nghiệp Thành liền mở miệng, anh ta không rời mắt khỏi sân khấu rộng lớn trống không ở vị trí trung tâm bên dưới.

Trịnh Sảng đưa mắt nhìn đám Dương Dương, Giáo Văn và Phong Hành. Bọn họ trò chuyện trong bầu không khí ấm áp, không có vẻ nghiêm túc của một cuộc đám phán, cũng không căng thẳng và thận trọng như hồi ở Đông Nam Á. Dương Dương giống như đến đây xem động vật thật sự. Ngay cả đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng bình thường luôn đứng bất động sau lưng Dương Dương bây giờ cũng tự do đi lại trong phòng.

Trịnh Sảng hơi ngây người khi chứng kiến cảnh này, nhưng đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Trịnh Nghiệp Thành, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Lần này với lần trước không giống nhau, lần trước là lời mời của thế lực đối địch, còn lần này là lời mời của một gia tộc quy thuận. Gia tộc William trước đó đã tỏ rõ ý định của họ, Dương Dương nhận lời đến đây có nghĩa hắn đồng ý, hành động nói lên tất cả, bất cứ lời lẽ nào cũng trở thành thừa thãi. Thảo nào đám Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành mới thoải mái như vậy.

Cảm nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Dương chiếu vào người mình, Trịnh Sảng liền quay đầu, Dương Dương ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa đang nhìn cô chăm chú. Ánh mắt hắn mang nhiều sắc thái yêu thương, chiều chuộng, tán thưởng, khoan dung hòa trộn vào nhau. Trịnh Sảng bất giác mỉm cười với hắn.

"Các vị khách quý, tối nay...". Trịnh Sảng còn chưa quay lại, sân khấu ở bên dưới đã truyền đến giọng nói của người chủ trì. Người ngồi dưới sân khấu tuy không nhiều nhưng chắc chắn là những kẻ có địa vị. Bọn họ đều mang mặt nạ nên không thấy rõ diện mạo. Lúc này sân khấu đã bị tắt bớt đèn. Ánh sáng mờ mờ mang lại cảm giác hưng phấn và đè nén. Trịnh Sảng nhìn chăm chú xuống bên dưới, không biết là loài động vật gì biểu diễn?

"Tối nay, thứ chúng tôi chuẩn bị toàn bộ là cực phẩm. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ". Người đàn ông trên sân khấu giới thiệu một câu đơn giản rồi đi xuống dưới.

Cực phẩm? Động vật cũng phân loại cực phẩm? Có vẻ thú vị đây, Trịnh Sảng khoanh hai tay trước ngực theo dõi nhất cử nhất động trên sân khấu.

Đèn trên sân khấu tắt tối om rồi đột nhiên sáng lóa. Ở vị trí cao nhất của sân khấu không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông. Toàn thân anh ta được quấn một tấm voan màu đen, nổi bật rõ đường nét trên cơ thể. Làn da trắng dưới lớp vải đen tạo ra một sự mê hoặc thị giác.

Hai tay người đàn ông bị trói vào thành ghế cao phía sau, hai chân cũng bị cố định vào chân ghế. Gương mặt anh ta quay về đúng phòng VIP của Dương Dương. Người đàn ông là con lai, pha trộn dòng máu phương đông và huyết thống châu Âu. Dưới ánh đèn sáng trưng, anh ta lộ vẻ đẹp yêu mị mê người mặc dù ánh mắt anh ta không che dấu nổi nỗi kinh hoàng.

Soạt, một cây roi da quất lên người anh ta, khiến tấm vải voan mỏng màu đen bay lên. Trên bộ ngực trắng muốt xuất hiện vết máu đỏ hồng. Trịnh Sảng có thể nhìn thấy rõ qua bức tường kính, còn nhìn qua màn hình có lẽ không phát hiện ra.

Vết roi đánh không chảy máu nhưng màu đỏ nổi bật trên lớp da trắng mang lại cảm giác khêu gợi không thể diễn tả bằng lời. Không hiểu anh ta bị cho uống thuốc hay đó là giọng trời sinh mà tiếng kêu rên yếu ớt của anh ta khiến những người ở bên dưới càng trở nên kích động hơn.

Soạt, soạt, cây roi da tiếp tục quất mạnh xuống thân thể người đàn ông. Tiếng vun vút đanh sắc trong không khí và tiếng la hét hưng phấn từ bên dưới khiến Trịnh Sảng cau mày quay đầu đi chỗ khác.

"Cô không thể chấp nhận nổi sao?" Trịnh Nghiệp Thành đứng bên cạnh cất giọng nói chỉ đủ anh ta và Trịnh Sảng nghe thấy.

Trịnh Sảng không lên tiếng, Trịnh Nghiệp Thành không rời mắt khỏi màn biểu diễn ở bên dưới, anh ta nói lãnh đạm: "Người trên sân khấu thuộc dòng dõi chính thống của gia tộc William, hắn tên là Phong Lâm William. Thắng làm vua thua làm giặc ấy mà, chỉ tiếc cho đôi bàn tay đó, nghe nói tài nghệ bắn súng của hắn không thua kém Hoàng Ưng".

Trịnh Sảng nghe nói vậy lại quay đầu tiếp tục theo dõi màn biểu diễn. Cô không phải không thể chấp nhận nổi mà chỉ là không muốn nhìn mà thôi. Cô biết thế giới này rất đen tối, có những chuyện cô chưa từng gặp bao giờ nhưng không có nghĩa nó không tồn tại. Sự việc đang diễn ra ở dưới kia chắc là buôn bán nô lệ. Người xuất hiện ở trên sân khấu sẽ được những kẻ vừa ý họ bỏ tiền mua về. Còn số phận của họ sau này ra sao, có lẽ chỉ ông trời mới biết.

Trịnh Sảng không ngốc nghếch, cũng không nảy sinh lòng thương hại với họ. Hiện thực là hiện thực, vĩnh viễn tàn khốc hơn sự tưởng tượng của con người. Vừa chứng kiến màn biểu diễn là cô đã biết ngay xem động vật có nghĩa như thế nào. Chỉ có điều cô không ngờ người ở trên sân khấu lại thuộc dòng dõi chính thống của gia tộc William. Thực tế đúng là "thắng làm vua thua làm giặc" như Trịnh Nghiệp Thành nói.

"Tàn nhẫn thật đấy". Trịnh Sảng thầm nghĩ trong lòng. Thất bại là thất bại, có cần phải dẫm đạp lên sự tôn nghiêm của người khác như vậy không?

Hơn nữa vừa rồi Trịnh Nghiệp Thành nói Phong Lâm William là một tay súng cừ khôi. Khả năng của Hoàng Ưng thì cô biết rõ, có thể so sánh với Hoàng Ưng chứng tỏ tay Phong Lâm này cũng không phải tầm thường. Vậy mà bây giờ anh ta như một con chim kinh sợ, không có một chút khí thế mà chỉ giống một nô lệ có thể bị bất cứ người nào xâu xé. Không cần tưởng tượng cũng biết anh ta đã trải qua chuyện gì.

Trịnh Nghiệp Thành hơi mỉm cười cất giọng nói thoảng qua: "Không, cô không cảm thấy hắn đang hưởng thụ hay sao?"

Trịnh Sảng cau mày quay đầu nhìn lên màn hình lớn. Vẻ mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ đau đớn, nhìn không ra anh ta thích thú ở điểm nào. Trịnh Sảng bất giác quay sang Trịnh Nghiệp Thành, Trịnh Nghiệp Thành nở nụ cười lạnh lẽo: "Đây là trò hắn thích, không biết bao nhiêu người chết ở dưới tay hắn bằng cách này, cũng phải cho hắn nếm thử mới được. Tôi cảm thấy gia tộc William tổ chức trò này rất hợp ý tôi".

Nghe Trịnh Nghiệp Thành nói vậy, ánh mắt Trịnh Sảng lóe lên một tia lạnh lùng. Thương hại ư, cô chẳng có tâm tư đi thương hại loại người này. Cô vốn chỉ cảm thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và phong độ của Dương Gia. Nhưng nếu trò này là tác phẩm của nhánh con gia tộc William thì cô càng không bận tâm.

"Tên này bảo dưỡng không tồi, chắc sẽ có nhiều người thích". Hoàng Ưng đứng bên cạnh cười lạnh lùng. Ngữ khí của anh ta thản nhiên như nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

"Một trăm ngàn đô la Mỹ".

"Một trăm ba mươi ngàn đô la".

Lúc này, trên người Phong Lâm William gần như không còn một mảnh vải che thân. Người đánh anh ta ra tay rất chuẩn, chỗ không nên lộ không bị lộ ra ngoài. Chỉ có bộ ngực trần, cánh tay và trên đùi anh ta lằn vết roi đỏ máu. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, không khí xung quanh anh ta yêu mị đến cực điểm.

"Hai trăm ngàn đô la".

Một giọng nói chắc nịch vang lên, không khí trầm xuống trong giây lát. Trịnh Sảng thấy một người đàn ông mặt núng nính mỡ bước lên sân khấu, ông ta sờ mó thân hình Phong Lâm William rồi nửa ôm nửa kéo anh ta xuống sân khấu. Ánh mắt Phong Lâm lúc này nhuốm một màu nhục nhã chết chóc.

"Đúng là chẳng ra sao cả". Trịnh Sảng lắc đầu.

Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng. Nếu hôm nay Dương Dương đứng ở vị trí của Phong Hành Willilam, hắn tuyệt đối không làm như ông ta. Phẩm hạnh và tư tưởng của một người quyết định quyết sách của người đó.

Nếu đổi lại là Dương Dương, chắc chắn hắn giết sạch sẽ chứ không phải dùng mọi thủ đoạn hành hạ như thế này. Kẻ nào cản đường Dương Dương hắn sẽ loại bỏ không nương tay. Thủ đoạn như của Phong Hành không phải là phong cách của hắn. Hơn nữa Dương Dương  cũng sẽ không tốn hơi động não làm những chuyện phức tạp như vậy. Bá chủ hành sự luôn tàn nhẫn và tuyệt tình nhưng rất nhanh gọn dứt khoát.

Tuy nhiên, nhánh con của gia tộc Willilam làm vậy cũng có tác dụng ra oai giúp Dương Gia, kẻ nào dám chống đối Dương Gia sẽ có kết quả như những kẻ ở trên sân khấu. Do đó Dương Gia mới không có bất cứ người nào lên tiếng phản đối.

"Nếu bọn họ ra sao, chúng ta đã không đứng ở đây". Hoàng Ưng nở nụ cười miệt thị, xem ra anh ta không coi gia tộc Willilam ra gì. Có điều anh ta cũng biết ý cất giọng chỉ ba người nghe thấy.

Ba người còn đang mải nói chuyện, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một cái lồng rất lớn, bên trong lồng có một con hổ. Ngoài ra, ở bên cạnh có một người đàn ông nhỏ bé đang thét lên khi bị đẩy vào cái lồng chứa con hổ.

Con hổ bị cắt hết móng sắc và bị nhổ hết răng nhọn. Nhưng thân hình to lớn và khí thế của nó khiến người đàn ông sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét, gào thét và túm chặt lấy lồng sắt như muốn chui ra ngoài. Con hổ xông tới, hai chân trước vồ lấy người đàn ông khiến anh ta ngã dúi sang một bên.

"Người của gia tộc Willilam?" Trịnh Sảng cau mày hỏi.

Trịnh Nghiệp Thành mỉm cười đáp: "Chỉ là cá lọt khỏi lưới mà thôi. Nhưng Phong Hành đúng là có bản lĩnh, lọt khỏi lưới rồi vẫn có thể tìm thấy". Nghe câu này Trịnh Sảng đoán ra đây là nhân vật không đáng kể trong hệ chính thống của gia tộc Willilam. Nhưng cùng là người một nhà mà họ tuyệt tình đến mức này, xem ra tình thân không tồn tại trong thế giới đen tối.

Trịnh Sảng nhăn mặt: "Có gì đáng xem, đúng là vô vị".

Hoàng Ưng bật cười: "Chẳng phải là cô muốn đi xem nên lão đại mới nhận lời. Nhờ phúc của cô chúng tôi mới được thưởng thức màn hấp dẫn thế này". Lời nói của Hoàng Ưng lộ rõ sự châm chọc mặc dù ánh mắt của anh ta không có vẻ gì là hưng phấn.

Trịnh Sảng nhất thời á khẩu, cô làm sao biết được xem động vật lại là trò biểu diễn này. Nếu sớm biết trước, cô đã chẳng thèm đến đây. Tuy biết thế giới của đàn ông chẳng có gì tốt đẹp nhưng cô thật sự cảm thấy không thích mấy màn này.

Hắc đạo có quy tắc của hắc đạo, có cách xử lý và hành sự của bọn họ. Dương Dương không lên tiếng, cô càng không tiện mở miệng. Trịnh Sảng biết một khi đã lao vào con đường hắc đạo đều không thể nhắc đến hai từ "nhân tính", cần phải tàn ác và nhẫn tâm mới có thể leo lên vị trí cao nhất. Chỉ có điều cô không thích là không thích.

"Nếu đã nhờ phúc của tôi, có cần tôi mua giúp các anh không?". Trịnh Sảng trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên quay sang hỏi Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành.

Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Không liên quan gì đến tôi, đừng lôi tôi vào cuộc".

Hoàng Ưng ngược lại cười cười: "Nếu có đàn bà thì ok". Anh ta nhất quyết không cho Trịnh Sảng cơ hội trêu chọc anh ta.

Trịnh Sảng nghe nói vậy liền đưa mắt xuống bên dưới. Trên sân khấu đã xuất hiện thêm nhiều người khác, nhưng toàn đàn ông chứ không thấy bóng dáng một người phụ nữ nào.

"Hôm nay chắc không có đàn bà đâu". Trịnh Nghiệp Thành nửa cười nửa không nói nhỏ.

Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn Trịnh Nghiệp Thành, cô nhíu mày suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Dương Dương không thích phụ nữ là chuyện giới hắc đạo đã biết từ lâu, ai dám đem đàn bà đến trước mặt hắn? Hơn nữa gia tộc William đang muốn lấy lòng Dương Dương nên càng không có chuyện đó. Sau khi nghĩ thông suốt, Trịnh Sảng quay sang trừng mắt với Hoàng Ưng, xem ra anh ta đã sớm biết không có đàn bà bị đem bán đấu giá

"Đúng là đồ ngu xuẩn, lão đại sẽ thích mấy trò này sao? Thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được". Hoàng Ưng nhếch mép cười, đồng thời nhìn đám người của gia tộc William bằng ánh mắt khinh miệt.

"Không có đàn bà, toàn là đàn ông, cũng không có Grateai (nam chuyển đổi giới tính thành nữ), coi như bọn họ không đến nỗi quá ngốc nghếch". Trịnh Nghiệp Thành cười khẽ và cất giọng đầy châm biếm.

Trịnh Sảng cũng bật cười, Dương Dương đúng là khó hầu hạ nhưng gia tộc William cũng chẳng ra làm sao. Bọn họ bày ra trò này để lấy lòng Dương Dương, lẽ nào bọn họ hy vọng Dương Dương sẽ vừa ý một người trong số đó? Nghĩ đến đây Trịnh Sảng bất giác ho hai tiếng. Đúng là ngu xuẩn, dù Dương Dương thích đàn ông đi chăng nữa hắn sẽ chọn người của gia tộc William sao? Xem ra nhánh con mãi mãi là nhánh con, không thể leo lên vị trí chính thống cũng là có nguyên nhân của nó.

"Ngu xuẩn cũng tốt". Trịnh Sảng cố đè nén tiếng cười.

Dương Dương bây giờ không thiếu trợ thủ. Trợ thủ một mình Giáo Văn là đủ, Dương Dương e rằng cũng chỉ tin tưởng Giáo Văn. Gia tộc William đã qua thời kỳ hưng thịnh từ lâu, dù bây giờ Phong Hành William có ngồi lên vị trí lão đại, gia tộc của ông ta cũng chỉ là một gia tộc hạ đẳng dưới trướng Dương Dương. Kẻ ngu xuẩn dễ khống chế hơn người thông minh, đây là chân lý bất biến từ xưa đến nay.

Nghĩ đến đây Trịnh Sảng liền quay đầu về phía Dương Dương. Với thân phận và tính cách của Dương Dương, dù gia tộc William có từng là cánh tay phải của Lam Bang hắn cũng còn lâu mới chịu đi gặp mặt. Lẽ nào đúng như Hoàng Ưng nói, vì cô muốn đi xem nên Dương Dương tạo điều kiện để cô thư giãn tinh thần.

Dương Dương đang cúi đầu nhìn thứ gì đó trong tay, không biết có phải linh cảm thấy ánh mắt của Trịnh Sảng, hắn liền ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của hắn chứa đựng sự mất kiên nhẫn. Mặc dù vậy hắn vẫn không tỏ bất cứ thái độ gì.

Trịnh Sảng nhìn chăm chú Dương Dương một lúc, cô đột nhiên mấp máy môi: "Em muốn mua một người"

Sắc mặt Dương Dương lập tức thay đổi, đáy mắt hắn lóe lên một tia sắc bén đầy nộ khí. Trịnh Sảng không ngờ hắn lại có phản ứng mạnh như vậy. Cô liền lắc đầu lia lịa và nở nụ cười rạng rỡ với hắn.

"Mấy người nói chuyện gì mà vui thế?" Từ lúc vào phòng đến giờ Giáo Văn mới lên tiếng.

Hoàng Ưng nháy mắt: "Chúng tôi đang nói mấy anh chàng ở dưới kia có thân hình không tồi".

Sắc mặt Dương Dương càng tối sầm, Trịnh Sảng chửi thầm Hoàng Ưng, cô vừa cười híp mắt vừa đi đến bên cạnh Dương Dương ngồi xuống: "Đó là Hoàng Ưng nói, em đang tìm một người phụ nữ giúp anh ta. Anh ta nói nếu có đàn bà anh ta sẽ mua một người". Hoàng Ưng dám hại cô, cô cũng sẽ kéo anh ta xuống nước, mà Hoàng Ưng đúng là nói câu đó chứ không phải cô bịa ra.

Hoàng Ưng nghe vậy liền đen mặt và trừng mắt với Trịnh Sảng. Giáo Văn bật cười ha hả: "Chuyện đó có gì khó".

"Đúng, đúng, là chuyện nhỏ". Phong Hành William gật đầu rồi phất ra hiệu người ở đằng sau.

Dương Dương không nhìn Hoàng Ưng, hắn giơ tay giữ chặt eo Trịnh Sảng rồi kéo cô ngồi sát bên hắn. Sau đó Dương Dương lại cúi đầu nhìn thứ ở trên tay. Mặc dù Dương Dương không bày tỏ thái độ nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả.

"Trịnh Sảng này, nếu cô thích ai thì cứ nói với tôi. Dương không cho phép, tôi sẽ mua cho cô, đừng để bản thân chịu thiệt thòi". Giáo Văn cười híp mắt với Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng lập tức cứng người, bàn tay đặt trên eo cô càng siết mạnh hơn. Tuy Dương Dương không ngẩng đầu nhưng Trịnh Sảng ngửi được không khí nguy hiểm tỏa ra từ người hắn. Cô liền mở miệng: "Giáo Văn lão đại không cần khách sáo. Dù sao chúng tôi cũng là chủ nhân ở đây nên phải làm khách hài lòng trước tiên. Giáo Văn lão đại, anh thích ai thì đừng khách khí, tôi tin lão đại của chúng tôi sẽ không hà tiện khoản tiền nhỏ này đâu". Nói xong cô lắc tay Dương Dương: "Em nói có đúng không, lão đại?"

Dương Dương ngẩng lên nhìn Giáo Văn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Anh xác định?"

Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng Giáo Văn hiểu đây là câu hỏi nhằm vào câu nói trước đó của anh ta. Nếu anh ta dám mua một người đàn ông cho Trịnh Sảng, chỉ e là hòn đảo Hawaii xinh đẹp này sẽ xuất hiện thêm một xác chết của một mỹ nam là anh ta.

Giáo Văn lập tức cười tươi: "Dương, tôi với anh cần gì khách sáo chứ, anh không cần xác định".

Dương Dương lại cúi xuống tiếp tục xem đồ của hắn. Trịnh Sảng nhếch mép cười với Giáo Văn. Giáo Văn không rời mắt khỏi Trịnh Sảng, có Dương Dương chống lưng, cô dám leo lên đầu anh ta.

"Tiếp theo là người cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay, hàng cực phẩm trong số cực phẩm, tuyệt đối là hàng còn nguyên tem, chưa bị bóc bao giờ". Ở dưới sân khấu, người chủ trì nói một hơi rồi nhanh chóng đi xuống dưới. Sân khấu tắt đèn tối om khiến bầu không khí nơi khán đài càng hưng phấn và sôi động hơn.

Khi đèn bật sáng, sân khấu xuất hiện một chiếc giường lớn màu đen, trên phủ một tấm ga trải giường màu đỏ tươi. Hai màu đen đỏ kết hợp khiến chiếc giường vô cùng nổi bật.

Trên giường là một cậu bé vẫn chưa phát dục hoàn toàn có làn da trắng nõn. Tấm voan đen chỉ che kín bộ phận quan trọng, để lộ thân hình gốm sứ không tì vết của cậu bé. Cậu bé có mái tóc đen mềm mại, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ. Đôi mắt của cậu bé như ngọc thạch không một chút tạp chất. Ánh mắt cậu bé lộ vẻ sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ mọng mím chặt.

"Phong Hành William đúng là có bảnh lĩnh". Bạch Ưng đột ngột mở miệng, không biết là lời tán dương hay có ý khác.

Trịnh Sảng ngẩng lên nhìn Hồng Ưng bằng ánh mắt không hiểu. Những người của gia tộc William xuất hiện trước đó bọn họ không hề có phản ứng, tại sao lại bây giờ bọn họ lại có phản ứng khi nhìn thấy cậu bé trên sân khấu. Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Trịnh Nghiệp Thành nhìn nhau cười cười.

Phong Hành William mỉm cười đắc ý: "Sao tôi có thể bỏ sót con cá lớn như vậy. Nó là con cháu duy nhất của dòng dõi chính thống không bị giết chết. Dù nó chỉ là con riêng nhưng cũng có tư cách ngồi lên vị trí lão đại".

Giáo Văn nở nụ cười nhàn nhạt: "Đào ba tấc đất, thủ đoạn không tồi". Hệ chính thống của gia tộc William đã bị anh ta và Lâm Gia liên thủ tiêu diệt, chỉ có Phong Vân William thoát thân. Không phải anh ta muốn tha cho cậu bé mà cậu bé ẩn náu tương đối kỹ càng, anh ta không có tâm tư tìm kiếm. Không ngờ Phong Vân William lại bị chính người cùng một gia tộc tìm ra.

Nghe đến từ "con riêng", Trịnh Sảng hơi nhíu mày, Hoàng Ưng ở bên cạnh giải thích: "Là con trai thứ tư của lão đại gia tộc William trước đây, năm nay mười hai tuổi, nhưng được nuôi nấng ở bên ngoài. Thằng bé bị câm, từ trước đến nay chưa đặt chân vào đại bản doanh gia tộc William. Tuy thằng bé được thừa nhận là người của gia tộc nhưng chẳng có chút quyền thế nào".

Bên dưới vọng lên tiếng hò reo ầm ĩ, Trịnh Sảng quay đầu nhìn, thấy có một con mãng xà màu xanh to bằng đùi Phong Vân William đang từ từ bò lên giường. Nhìn thấy cậu bé, con mãng xà như thấy miếng mồi ngon càng hưng phấn trườn nhanh hơn.

Phong Vân William không biết bị cho uống loại thuốc gì, cậu bé không hề giãy giụa, dù há to miệng cũng không thể thốt ra lời. Cậu bé chỉ biết mở to đôi mắt đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.

Con mãng xà bị nhổ hết răng, lúc này nó há to miệng nuốt hai bàn chân Phong Vân William. Tất cả người ngồi dưới khán đài đều hét lên hưng phấn. Trong khi đó những người đứng bên cạnh chiếc giường dửng dưng theo dõi cảnh tượng trước mắt.

Trịnh Sảng càng nhíu chặt đôi lông mày. Thân hình nhỏ bé của Phong Vân William không ngừng run rẩy, bộ dạng sợ hãi của cậu bé khiến người khác không khỏi xót thương. Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.

"Lão đại, em muốn mua cậu bé". Trịnh Sảng đột ngột túm tay Dương Dương.

Dương Dương ngẩng đầu nhìn lên màn hình: "Em muốn nó?"

"Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nhốt nó ở Dương Gia, dù nó có mọc cánh cũng không bay nổi". Trịnh Sảng nhìn thẳng vào mắt Dương Dương. Một đứa trẻ đẹp đẽ như vậy mà bị hủy hoại thì đúng là lãng phí kiệt tác của đất trời.

"Hoa hồng có gai sắc đấy". Giáo Văn cất giọng nhàn nhạt.

"Nhưng như vậy nó mới là hoa hồng". Trịnh Sảng bình thản trả lời.

"Được". Dương Dương đồng ý một cách dứt khoát. Trịnh Sảng vốn tưởng không dễ thuyết phục Dương Dương, nào ngờ hắn nhận lời ngay lập tức.

Dương Dương nhìn Trịnh Sảng nói: "Em biết bản thân làm gì là được rồi". Nói xong hắn rời tay khỏi eo Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng liền đứng bật dậy, cô xúc động ôm chầm lấy Dương Dương rồi hôn chụt lên mặt hắn. Sau đó Trịnh Sảng quay người đi ra ngoài, để lại trong phòng một đám người mắt tròn mắt dẹt kinh sợ. Dương Dương buông thứ trong tay và tựa lưng vào đằng sau ghế sofa, đáy mắt hắn lóe lên một tia khó nắm bắt.

"Bốn trăm ngàn đô la".

"Bảy trăm ngàn đô la".

"..........."

"Ba triệu đô la". Trong tiếng reo hò trả giá, giọng nói lạnh lùng của Trịnh Sảng vang lên. Cô không đeo mặt nạ như những người khác mà cứ thế đi thẳng lên sâu khấu tới chỗ Phong Vân William.

Lúc này, con mãng xà đã nuốt lên đến đầu gối cậu bé. Thấy Trịnh Sảng tiến lại gần, Phong Vân William dịch người và giơ hai tay về phía cô.

"Ba triệu một trăm..."

Pằng, pằng, pằng. Ba tiếng súng đanh sắc vang lên, khiến những người ở dưới khán đài lập tức im bặt. Trịnh Sảng cầm khẩu súng đã được cải tạo nhằm thẳng vào miệng đang mở to của con mãng xà. Ba phát súng vào đúng chỗ hiểm khiến con mãng xà tắt thở ngay tức khắc.

"Dọn sạch sẽ cho tôi". Thấy chân của Phong Vân William vẫn còn ở trong miệng con mãng xà, Trịnh Sảng nhăn mặt nói.

Mấy người đứng xung quanh lập tức tiến đến kéo xác con mãng xà khỏi chiếc giường và lau sạch rớt rãi của nó trên chân Phong Vân William.

Lúc này, gương mặt Phong Vân William lộ rõ vẻ vui mừng và cảm kích. Cậu bé nước mắt giàn giụa giang hai tay về phía Trịnh Sảng. Trịnh Sảng thở dài rồi bế Phong Vân William đi xuống dưới sân khấu.

Khán đài phía trước sân khấu vẫn còn lặng im như tờ. Những người có mặt đều là nhân vật tai to mặt lớn, nhưng khi thấy người phụ nữ trước mặt ngang nhiên nổ súng mà ông chủ ở đây không dám đắc tội, họ đều nhận thức rõ bản thân không thể dây vào người phụ nữ này. Trong không khí yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy, Trịnh Sảng bế Phong Vân William nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro