Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Trịnh Sảng và Phong Vân William nói vậy, Dương Dương và Lam Tư đưa mắt nhìn nhau, Dương Dương lập tức cất giọng trầm trầm: "Đặt thuốc nổ!".

Lam Tư lắc đầu: "Chỉ sợ dẫn tới phát nổ liên hoàn".

Đặt thuốc nổ để dẫn nước vào không thành vấn đề, nhưng trong quá trình phát nổ không thể xuất hiện một tia lửa, vì nếu lửa bén vào khối thuốc nổ rải rác ở khắp nơi dưới mật đạo, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.

Lam Tư vừa nói xong sắc mặt tất mọi người trở nên u ám. Không thể phá bằng thuốc nổ, chẳng lẽ đi đào tường. Chân tường của tòa lâu đài cổ rất dày, dùng phương pháp thủ công liệu có tính khả thi? Đúng lúc này, máy hẹn giờ trên tay Phong Vân William đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, đèn đồng hồ nhấp nháy, thời gian bắt đầu đếm ngược.

Mọi người dường như ngừng thở đưa mắt nhìn, Phong Vân William quan sát máy hẹn giờ và thông báo: "Chỉ có mười phút".

Bình thường mười phút khởi động là tương đối dài. Tuy nhiên ở nơi này thuốc nổ được đặt rải rác, muốn đồng thời khởi động cả đống thuốc nổ không phải chuyện đơn giản. Phong Vân William đã tính toán thời gian ít nhất mười phút lúc cậu ta quan sát tình hình ở mật đạo. Cậu ta chỉ là không biết máy hẹn giờ lúc nào mới bắt đầu hoạt động.

Tất cả mọi người trầm mặc trong giây lát. Mười phút không phải là ít nhưng tuyệt đối không nhiều. Vấn đề quan trọng bây giờ là bọn họ làm cách nào để thoát thân.

Người Trịnh Sảng hơi run run, cô biết rõ sớm muốn cũng phải đối mặt với tình hình này nhưng khi nó đến, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm nhận được tâm trạng của Trịnh Sảng, Dương Dương càng ôm chặt cô vào lòng như muốn dùng vòng tay ấm áp để an ủi cô.

"Không cần làm nổ. Tòa lâu đài có hệ thống tự hủy". Andy Piaget đột ngột lên tiếng.

Lam Tư nghe nói vậy lập tức xách cổ áo ông ta: "Ở nơi nào? Ngài mau nói đi".

Lời nói của Andy Piaget khiến giáo hoàng Joseph tỉnh ngộ, ông ta gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, tòa lâu đài này có hệ thống dẫn nước làm ngập cả lâu đài. Không cần phát nổ, có cách, có cách rồi". Nói xong ông ta chạy vội đi tìm tài liệu kết cấu của tòa lâu đài cổ.

Tuy đám giáo hoàng Joseph và Andy Piaget thoát khỏi cái chết nhưng người nhà của bọn họ vẫn nằm trong tay hắc bang. Người của giới hắc đạo tuy không có tình thân nhưng họ vẫn quan tâm đến gia tộc, tuyệt tử tuyệt tôn không phải là điều họ muốn thấy. Nếu những người ở đây bị chết vì thuốc nổ, gia tộc hoặc bang phái của bọn họ chắc chắn sẽ báo thù. Dù thế nào, đám Andy Piaget cũng sẽ đối mặt với nguy cơ diệt tộc. Những người ở đây an toàn thoát thân mới là thượng sách, vì vậy đám Andy Piaget mới tận tâm tận lực.

"Hành động nhanh lên". Lam Tư cất giọng lạnh lùng.

Bên cạnh anh ta là Lam Đàm và Ảnh - người từ trước đến nay ít thấy bóng dáng. Ở bên này, đám Hồng Ưng và Giáo Văn lặng lẽ đứng cạnh Dương Dương. Phải có đầu mối mới có thể hành động, bọn họ trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, một khi có mệnh lệnh là chấp hành ngay.

"Ở đây". Giáo hoàng Joseph điều chỉnh hình ảnh trên màn hình và cất giọng xúc động: "Đây là nơi khởi động toàn bộ hệ thống tự hủy của tòa lâu đài".

Tất cả mọi người nhìn lên màn hình, chỉ thấy một cánh cửa sắt nhỏ ở trong mật đạo. Cánh cửa sắt này han gỉ, rõ ràng nó đã bị lãng quên từ lâu. Ở gần cánh cửa sắt đặt đầy thuốc nổ, giống như những nơi khác dưới mật đạo.

"Chìa khóa đâu rồi?" Dương Dương nói lớn tiếng.

Giáo hoàng Joseph ngây người rồi đưa mắt nhìn thân vương Helian và Andy Piaget. Hai người kia chỉ im lặng nhìn giáo hoàng Joseph. Đây là nơi là địa bàn của giáo hoàng Joseph, bọn họ làm sao biết được chìa khóa của cánh cửa đó nằm ở đâu?

"Không có chìa khóa, chúng tôi chưa từng thấy bao giờ". Giáo hoàng Joseph gần như khuỵu xuống, vẻ mặt ông ta hốt hoảng dị thường. Cánh cửa này tồn tại mấy trăm năm, nếu hôm nay không lâm vào tình thế khẩn cấp, ai nghĩ đến việc hủy hoại tòa lâu đài? Hơn nữa lúc ông ta mua tòa lâu đài này, hình như ông ta cũng chưa từng thấy chìa khóa bao giờ.

"Đồ ngu xuẩn". Lam Tư không thể kiềm chế nổi, anh ta tung nắm đấm vào mặt giáo hoàng Joseph khiến ông ta lảo đảo lùi mấy bước, máu từ khóe miệng rỉ ra.

"Làm thế nào bây giờ?"

Thà không có tia hy vọng ngay từ đầu còn hơn là có hy vọng rồi lại rơi vào cảnh tuyệt vọng. Những người ở đại sảnh vừa có chút hy vọng liền bị một câu nói của giáo hoàng Joseph đẩy xuống tận đáy vực. Bọn họ liền nhao nhao cả lên, khiến không khí trong phòng bỗng chốc tăng lên đỉnh điểm.

"Để em đi". Trịnh Sảng kéo tay Dương Dương.

Dương Dương cúi đầu nhìn Trịnh Sảng, bắt gặp ánh mắt kiên quyết của cô, hắn liền bế cô lên rồi quay sang dặn dò đám Hồng Ưng và Giáo Văn.

Nghe câu nói của Trịnh Sảng, lại thấy Dương Dương đưa ra một loạt mệnh lệnh chuẩn bị và phối hợp, Lam Tư bất giác nhìn Trịnh Sảng rồi quay đầu dặn dò đám Lam Đàm. Hợp tác, Dương Gia và Lam Bang lần đầu tiên trong lịch sử bắt tay hợp tác.

Dương Dương bế Trịnh Sảng nhanh chóng đi xuống mật đạo. Lam Tư và một đại ca hắc bang khác đi theo hắn. Hoàng Ưng ở lại phòng điều khiển giám sát đám giáo hoàng Joseph, không thể để xảy ra tình huống nhỡ có người dùng kế dẫn địch khiến Dương Dương và Lam Tư bị nhốt dưới mật đạo.

Đám Hồng Ưng đi sắp đặt ở bên ngoài. Những người trong đại sảnh cũng tản ra và bắt tay vào công việc dưới sự chỉ đạo của Phong Vân William. Tất cả đều căng thẳng bận rộn trong giây lát.

"Rẽ trái hai mươi mét". Tiếng giáo hoàng Joseph vang lên trong mật đạo. Dương Dương và Lam Tư đi theo sự chỉ dẫn của ông ta. Lúc này camera giám sát quả nhiên có ích lợi.

Cánh cửa sắt bị han gỉ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, nó giống hệt như những phiến đá ở xung quanh. Nếu không có lời khẳng định của giáo hoàng Joseph, Trịnh Sảng chắc không bao giờ nhận ra đây là một cánh cửa, thảo nào những người đặt thuốc nổ coi đây là một mật thất khép kín

Dương Dương ôm Trịnh Sảng đi đến trước cánh cửa sắt, hắn cất giọng trầm trầm: "Em đừng căng thẳng, vẫn còn thời gian".

Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ trong tay và lên tiếng: "Cô chỉ còn ba phút".

Quá đủ, đối với Trịnh Sảng, mở một cánh cửa chỉ mất chưa đến ba mươi giây. Ba phút đủ thời gian bọn họ rút lui.

Trịnh Sảng không nói một lời nào, cô nhanh chóng sờ mó một lượt cánh cửa sắt. Sau khi tìm được ổ khóa, tay cô không ngừng đâm xoáy vào bên trong.

Đứng bên cạnh theo dõi động tác của Trịnh Sảng, Lam Tư hơi nhếch mép: "Không tồi". Trịnh Sảng có thân phận như thế nào, anh ta đã điều tra kỹ lưỡng từ lâu, biết Trịnh Sảng có bản lĩnh về phương diện này, nhưng khi được tận mắt chứng kiến anh ta thấy quả nhiên không tồi.

Trịnh Sảng mỉm cười trả lời: "Đó là lẽ đương nhiên". Tay cô vẫn không ngừng làm việc.

Rắc rắc, một tiếng động nhẹ vang lên, Lam Tư và Dương Dương vội vàng đẩy cánh cửa sắt, không có động tĩnh. Hai người lại ra sức đẩy mạnh, cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Đại ca hắc bang đứng bên cạnh vừa quan sát đống thuốc nổ vừa lên tiếng: "Có phải bị gỉ quá rồi hay không?"

Trịnh Sảng nghe nói vậy liền giơ chiếc nhẫn trên ngón tay cô, bên trong thò ra một sợi tơ nhỏ. Cô không quay đầu mà chỉ huých nhẹ vào người Dương Dương, Dương Dương lập tức thu tay bế cô lên. Trịnh Sảng nhanh chóng đâm sợi tơ vào cánh cửa sắt, Dương Dương thuận theo lực đạo, bế Trịnh Sảng kéo sợi dây xuống dưới.

Cánh cửa sắt bị Trịnh Sảng cắt một miếng mà không hề gây ra tiếng động, giống như người cầm con dao sắt cắt khoanh đậu phụ.

Đợi Trịnh Sảng thu tay về, Lam Tư vừa xông lên đẩy cửa vừa nói: "Thứ này được đấy, sau này làm cho tôi một cái".

"Anh đừng mơ". Dương Dương cất giọng lạnh lùng theo tiếng răng rắc mở cửa.

Lam Tư vừa đẩy cánh cửa vừa nói lạnh nhạt: "Tôi đã cứu mạng cô ấy".

"Không có anh, tôi cũng có thể cứu cô ấy như thường". Dương Dương bế Trịnh Sảng đi vào trong.

Lúc này Trịnh Sảng đã mất hết sức lực. Khoảng thời gian thoát ra khỏi mật đạo, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Dương Dương và thuốc nổ nên không để ý đến vết thương. Bây giờ, cô kiệt sức đến đỉnh điểm. Sau khi mở cửa, thao tác ở bên trong chắc sẽ rất đơn giản, không làm khó cho Dương Dương và Lam Tư. Trịnh Sảng liền thả lỏng tinh thần, cô lập tức rơi vào trạng thái mê man.

Lam Tư thấy vậy liền rút ra một viên thuốc con nhộng nhét vào miệng Trịnh Sảng. Dương Dương vội túm lấy cổ tay Lam Tư: "Thứ gì vậy?"

"Ma túy". Lam Tư đưa mắt nhìn Dương Dương rồi cất giọng lạnh lùng. Dương Dương tối sầm mặt, Lam Tư nói chậm rãi: "Nếu muốn cô ấy chết, anh có thể không cho cô ấy uống".

Dương Dương nhíu chặt đôi lông mày, hắn không rời mắt khỏi Trịnh Sảng đang mê man trong lòng hắn. Đây không phải là trạng thái bị ngất do mệt mỏi mà là sinh mệnh đang từ từ trôi đi. Nếu cô không cố gắng gượng, để lịm đi thì hậu quả rất khó lường. Thấy Dương Dương đã hiểu ý, Lam Tư hừ một tiếng rồi giật tay ra khỏi tay Dương Dương. Anh ta nhanh chóng nhét viên thuốc vào miệng Trịnh Sảng: "Tôi đã cho cô ấy uống một viên rồi". Nói xong anh ta quay người tìm kiếm bộ phận khởi động.

Dương Dương trầm mặc, hắn cúi xuống nhìn Trịnh Sảng, thấy sắc mặt cô có chút ánh hồng, hắn bất giác ôm chặt cô vào lòng. Lam Tư tuy buôn bán ma túy nhưng anh ta không hề động đến độc phẩm này, thứ anh ta mang theo bên mình chắc chắn là tinh túy và không có tác hại lớn. Hơn nữa sử dụng ma túy hai lần không đến nỗi bị nghiện.

"Shit, bị gỉ hết cả rồi". Đại ca hắc bang đi theo Lam Tư xông vào bên trong thấy tất cả đều là những cục sắt gỉ, anh ta vừa dùng lực kéo mạnh hai chỗ liền bị gãy rời. Anh ta nắm miếng sắt trong tay, băn khoăn không biết đây có phải là công tắc khởi động hệ thống tự hủy hay không.

"Giáo hoàng Joseph, rốt cuộc là cái nào hả?" Lam Tư cất giọng lạnh lùng.

Giáo hoàng Joseph và thân vương Helian không ngừng tìm kiếm, đám người của giới hắc đạo đang giám sát bọn họ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.

"Tay quay ở trên tường, phía tận cùng bên trái, chỉ cần kéo xuống là được". Andy Piaget nghiên cứu tấm sơ đồ trên vi tính, nhanh chóng tìm ra công tắc khởi động.

"Bên trái, khốn khiếp". Lam Tư tìm theo lời dặn của Andy Piaget, thông ngờ tìm đến tay quay thì thấy công tắc đã bị bẻ gãy. Đại ca hắc bang ở bên cạnh ngây người và nhìn xuống mẩu tay quay vừa bị anh ta bẻ vẫn còn nằm trong tay anh ta. Sắc mặt anh ta như gặp phải thần chết.

Lam Tư điên tiết tung nắm đấm về phía đại ca hắc bang, anh ta bị trúng đòn nằm phủ phục dưới đất, mặt chảy đầy máu tươi.

"Đủ rồi, còn có cách khác không?" Dương Dương gầm lên.

Sắc mặt giáo hoàng Joseph khó coi đến cực điểm. Không có tay quay để khởi động hệ thống tự hủy thì phải làm thế nào. Tất cả các bộ phận đều han gỉ nên rất khó phân biệt. Bây giờ ông ta phải tìm cách ở đâu?

Tất cả chỉ còn lại bầu không trí trầm mặc. Ở bên này Lam Tư và Dương Dương không lên tiếng. Đám giáo hoàng Joseph trong phòng điều khiển và mọi người ở đại sảnh đều im lặng. Không khí bị đè nén đến cực điểm, hy vọng và thất vọng lặp đi lặp lại khiến thần kinh của mọi người gần như suy sụp.

"Ngài hãy tìm kỹ đi, nhất định còn công tắc khác. Mau tìm đi". Sau khi được uống thuốc, đầu óc Trịnh Sảng trở nên tỉnh táo, người cũng có một chút sức lực. Cô đều nghe thấy lời nói của mọi người, vì vậy cô liền mở miệng.

Đám Andy Piaget vẫn không nhúc nhích.

Không nghe thấy bất cứ tiếng động nào qua hệ thống phát thanh, Trịnh Sảng hét lớn: "Tiếp tục tìm kiếm, nhất định còn có công tắc khác. Nhanh lên, không muốn chết thì nhanh tay lên cho tôi".

Giọng nói của Trịnh Sảng khiến đám giáo hoàng Joseph giật bắn mình. Bọn họ chăm chú nhìn Trịnh Sảng trên màn hình vi tính.

Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Trịnh Sảng, Hoàng Ưng cau mày nạt nộ: "Mau làm việc đi, lời của nữ chủ nhân chúng tôi, các ngài dám không nghe. Cô ấy nói có thì nhất định sẽ có". Giáo hoàng Joseph bất giác hít một hơi sâu rồi vội vàng tìm kiếm.

Trịnh Sảng nắm chặt cánh tay Dương Dương, cô nhắm mắt và cất giọng khẽ khàng: "Những thứ được làm từ mấy trăm năm trước đều có hai lớp bảo hiểm, lớp này không được còn lớp cuối cùng. Đây là đặc điểm của kiến trúc ba trăm năm trước".

Trịnh Sảng chuyên nghiên cứu lịch sử và đồ cổ. Cô hiểu rõ về nền văn hóa lịch sử Italy. Tổng bộ của tổ chức ăn trộm cũng là một tòa lâu đài cổ ở đất nước này. Để "biết người biết ta", Trịnh Sảng từng bỏ thời gian nghiên cứu về kiến trúc của lâu đài, những tòa lâu đài kiểu này có nền móng rất chắc chắn. Cô cũng biết thói quen của người xưa nên mới dám mở miệng yêu cầu tìm kiếm công tắc thứ hai.

Thấy thái độ của Trịnh Sảng có vẻ dứt khoát, Lam Tư hít một hơi sâu rồi nhìn xuống máy hẹn giờ: "Còn một phút mười một giây nữa". Trước đó, dựa vào thực lực của anh ta và Dương Dương, thời gian ba phút chỉ thừa không thiếu. Vì vậy anh ta mới thong dong thoải mái. Không ngờ tình hình đột ngột thay đổi, thời gian trở nên gấp gáp vô cùng.

"Hành động nhanh lên". Dương Dương cất cao giọng, tiếng nói của hắn truyền tới phòng điều khiển khiến đám Andy Piaget càng nhanh tay hơn.

"Có, có rồi, còn một công tắc nữa". Andy Piaget đột ngột đứng bật dậy và hét lên mừng rỡ.

Thân vương Helian vừa thở hổn hển vừa nói: "Ở trên đỉnh đầu, bên trong tấm sắt có một công tắc. Chỉ cần ấn vào là được rồi".

"Nhanh, nhanh lên...ở ngay trên đỉnh đầu các anh". Giáo hoàng Joseph đứng dậy thúc giục.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dồn về phòng điều khiển, mọi ánh mắt tập trung vào Dương Dương, Lam Tư và Trịnh Sảng. Sắc mặt của bọn họ vô cùng căng thẳng, ai ấy đều cuộn chặt tay thành nắm đấm và nín thở chờ đợi.

Ở dưới mật đạo, khoảng cách từ trên nóc xuống mặt đất là hơn hai mét, cả Lam Tư và Dương Dương chỉ có thể chạm tay đến nơi nên không giải quyết được vấn đề.

Dương Dương cau mày hai tay bế Trịnh Sảng giơ lên cao: "Em làm đi".

Trịnh Sảng gật đầu, cô sờ tay lên tấm sắt rồi điều khiển sợi tơ ở chiếc nhẫn đâm xuyên vào. Trịnh Sảng không rõ có đúng vị trí của công tắc hay không, cô cắt bừa một hình vuông nhỏ, làm một mẩu sắt rơi xuống.

May mà đúng vị trí, tuy không phải chuẩn xác nhất. Trịnh Sảng nhìn vào bên trong tấm sắt, bắt gặp một nút bấm to bằng đầu ngón tay nhưng hoàn toàn bị han gỉ.

"Cô còn bốn mươi ba giây". Lam Tư nhắc nhở Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng không lên tiếng, cô tiếp tục điều khiển sợi tơ trên chiếc nhẫn khoanh một vòng quanh nút bấm để cắt đứt những mảnh sắt gỉ dính liền xung quanh. Sau đó cô thu sợi dây về, đặt chiếc nhẫn vào đúng vị trí nút bấm và ấn mạnh.

Không động đậy. Trịnh Sảng dường như đã dồn toàn bộ sức lực nhưng nút bấm vẫn không hề có phản ứng. Cảm nhận được Trịnh Sảng đang dùng sức, Dương Dương liền đổi tư thế, hắn túm hai chân Trịnh Sảng và đẩy cô lên cao để cô dễ hành động.

"Ba mươi ba giây". Lam Tư nhìn xuống máy hẹn giờ, trên mặt anh ta không còn vẻ yêu mị thường ngày mà chỉ có lạnh lùng và nghiêm túc.

"Tôi không đủ sức nên không bấm nổi". Người Trịnh Sảng chảy đầy mồ hôi. Cô vốn bị thương nên mất hết sức lực, viên thuốc của Lam Tư chỉ đủ giúp cô tỉnh táo chứ không lấy lại sức mạnh như trước đây. Hơn nữa nút bấm này đã tồn tại ba trăm năm nên đã bị gỉ đến mức cứng đờ.

"Shit". Lam Tư chửi thề một câu, anh ta kéo đại ca hắc bang lại gần rồi dẵm lên người đàn ông này. Sau đó Lam Tư túm tay Trịnh Sảng, hai người hợp sức đẩy lên.

Rắc, rắc, nhờ sự giúp đỡ của Lam Tư, Trịnh Sảng cảm thấy tay cô có một luồng sức mạnh cực lớn, nút bấm được đẩy lên trong giây lát. Tiếp theo đó là tiếng kẽo kẹt nặng nề của bánh xe chuyển động.

Sau khi công tắc khởi động, Lam Tư lập tức nhảy xuống đất. Dương Dương cũng buông lỏng tay để Trịnh Sảng rơi xuống, nhưng cô chưa tiếp đất, hắn đã giữ chặt eo cô và ôm cô vào lòng.

"Khởi động rồi, mau rút lui". Trên phòng điều khiển, Hoàng Ưng là người có phản ứng nhanh nhất, anh ta hét lên nhắc nhở mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đại sảnh đều lui xuống, đám giáo hoàng Joseph cũng bị Hoàng Ưng và người của Lam Tư áp giải xuống bên dưới.

Ở trong mật đạo, Dương Dương ôm Trịnh Sảng quay người chạy như bay ra ngoài, Lam Tư và ông trùm hắc bang còn lại cũng nối gót theo sau.

Tiếng ùng ục truyền đến. Trong giây lát, nước từ con sông lớn ở bên ngoài điên cuồng tràn vào mật đạo. Mật đạo vốn được xây dựng ở dưới lòng đất, ngang lòng con sông nên nước tràn vào với tốc độ cực kỳ lớn.

"Rẽ trái mười bảy mét, chúng ta còn bảy giây". Lam Tư vừa chạy vừa hét lớn, Dương Dương ôm Trịnh Sảng chạy theo anh ta. Chạy về lối cửa mật đạo là một hành động không thực tế. Mật đạo vừa dài vừa ngoằn ngoèo, dù anh chạy nhanh đến mức nào cũng không thể nhanh hơn tốc độ nước chảy.

Tiếng nước mỗi lúc một lớn, nước từ bốn phương tám hướng dội về phía bốn người. Nước mới chỉ ngập đến đầu gối mọi người, một hai giây sau đã dâng thêm năm mươi xen ti mét.

"Ở đây, còn ba giây, hai giây, một giây". Lam Tư dừng lại tại một chỗ trong mật đạo và bắt đầu đếm ngược thời gian. Lúc anh ta đếm đến một giây, nước đã ngập đến ngang ngực. Dương Dương cũng đứng yên dưới nước, hắn bảo vệ Trịnh Sảng trước ngực mình.

Ầm, Lam Tư vừa dứt lời, một tiếng nổ không lớn cũng không nhỏ vang lên. Tiếng nổ phát ra trên đỉnh đầu ở phía trước cách chỗ Dương Dương đứng tầm một hai mét. Từng tảng đá lớn rơi xuống, uy lực của thuốc nổ khiến đất đá bắn tứ tung, ánh lửa gặp nước bị dập tắt ngay tức khắc.

Sau vụ nổ, trên đầu để lộ một lỗ hổng khá lớn. Hồng Ưng căn cứ vào sơ đồ mật đạo, tìm một nơi gần phòng điều khiển nhất và có nền đất yếu nhất để đặt thuốc nổ. Anh ta cũng phải đợi đến khi nước sông xâm nhập vào mật đạo mới phát nổ, nếu không làm vậy, ánh lửa bén vào khối thuốc nổ ở dưới mật đạo, hậu quả khỏi cần nghĩ. Vì vậy thời gian định trước là ba giây, không thể nhiều hơn hay ít hơn. Để làm được điều này, hai bên cần có sự phối hợp ăn khớp tuyệt đối.

Lam Tư lấy đà leo lên vai đại ca hắc bang rồi nhanh như tia chớp trèo lên lỗ hổng. Sau khi lên đến mặt đất, anh ta thò nửa người xuống túm tay đại ca hắc bang và kéo người này lên.

"Dương Dương". Trịnh Sảng bất giác gọi Dương Dương khi hắn túm chặt chân cô và giơ cô lên cao. Dương Dương cất giọng trầm trầm: "Nắm chắc vào". Ở bên trên, Lam Tư nhanh chóng kéo Trịnh Sảng ra khỏi mật đạo.

Vừa thoát khỏi mật đạo, Trịnh Sảng không đứng vững liền ngã ngào xuống đất. Cô thò tay xuống lỗ hổng hét lớn: "Nhanh lên, Dương Dương, mau nắm tay em".

Nước sông tràn vào mỗi lúc một nhanh, chỉ trong một vài giây đã tới cổ Dương Dương. Hơn nữa lúc này mật đạo đã khởi động hệ thống tự hủy nên tất cả đèn chiếu sáng và camera quan sát đều tắt ngóm. Qua ánh đèn từ trên mặt đất dọi xuống, Trịnh Sảng thấy Dương Dương gần như chìm trong nước, giọng nói cô không kiềm chế nổi sự run rẩy.

Dương Dương chỉ nhìn Trịnh Sảng mà không hề nhúc nhích, Trịnh Sảng sốt ruột cất cao giọng: "Nhanh lên, anh còn làm gì vậy, mau nắm tay em đi!".

Lam Tư đứng ở bên cạnh kéo Trịnh Sảng và ném cô vào Hồng Ưng đang đi tới: "Cô có sức kéo nổi anh ta không?". Vừa nói Lam Tư vừa nhoài người xuống dưới lỗ hổng. Thấy Lam Tư giơ tay, Dương Dương vội túm chặt lấy tay anh ta, lúc này nước sông đã dâng đến mũi hắn.

Lam Tư nhanh chóng kéo Dương Dương ra khỏi mật đạo. Vừa thấy bóng Dương Dương, Trịnh Sảng lập tức nhào vào lòng hắn và ôm chặt lấy hắn. Đáy mắt Dương Dương lóe lên ý cười, hắn giang tay bế Trịnh Sảng rồi chạy nhanh lên vị trí cao nhất của tòa lâu đài cổ.

Tiếng nước ùng ục mỗi lúc một lớn, nước sông đã ngập hết mật đạo và bắt đầu tràn lên mặt đất theo các lỗ hổng. Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, tới chỗ càng cao càng tốt.

"Lâu đài đang chìm xuống". Phong Vân William vừa chạy vừa thông báo, sắc mặt cậu bé nghiêm nghị vô cùng.

Khi dẫn mọi người lên vị trí cao nhất, Phong Vân William vốn không nghĩ ngợi điều gì. Nhưng sau đó cậu ta đột nhiên cảm thấy tòa lâu đài cổ như bị chìm xuống, cậu ta lập tức hiểu ra đây là hệ quả của việc Trịnh Sảng khởi động hệ thống tự hủy. Cậu ta không khỏi kinh hãi, nổ tung và chìm xuống nước đều có tính hủy diệt như nhau.

Dương Dương vừa ôm Trịnh Sảng chạy vừa nói: "Trịnh Nghiệp Thành không biết...". Nói đến đây, bên tai Dương Dương và Trịnh Sảng đột nhiên có tiếng lạo xạo, hai chiếc hoa tai đã được bật sẵn bắt đầu phát tín hiệu cho nhau. Có tín hiệu rồi, Trịnh Nghiệp Thành đã tìm ra nguồn gây nhiễu.

"Mau lái máy bay đến đón, nhanh lên". Dương Dương phát một loạt mệnh lệnh. Thấy Dương Dương đột nhiên mở miệng gọi máy bay, Lam Tư quay sang nhìn Dương Dương và Trịnh Sảng, hai người không ngừng điều chỉnh chiếc hoa tai và truyền đạt mệnh lệnh, Lam Tư bất giác nhíu mày.

Tòa lâu đài tiếp tục chìm xuống nước, mực nước mỗi lúc một dâng cao. Tuy thuốc nổ hẹn giờ không phát nổ nhưng mọi người phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì ngoài việc chìm xuống nước, tòa lâu đài có thể tồn tại hệ thống tự hủy khác.

Máy bay của Dương Gia nhanh chóng bay đến nơi, thang dây từ trên máy bay được thả xuống. Trịnh Nghiệp Thành vừa chạy đến đúng vị trí chiếc thang dây. Anh ta túm lấy thang dây và leo lên máy bay. Đây là quy tắc của Dương Dương, vào giây phút sinh tử, mọi người không cần nhường nhịn nhau mà có thể đi trước.

Các ông trùm hắc bang khác lập tức gọi máy bay đến đón. Máy bay của Lam Tư cũng xuất hiện trên bầu trời ngay sau chiếc máy bay của Dương Dương.

Lúc này không cần biết ai lớn ai nhỏ, mọi người tranh nhau nắm lấy thang dây leo lên máy bay. Nước ở bên dưới dâng lên như thác lũ, tòa lâu đài trong phút chốc đã chìm tới nóc. Những người đứng ở vị trí cao nhất, nước cũng lấp xấp dưới chân.

Sau khi đã yên vị trên máy bay, Dương Dương vẫn ôm Trịnh Sảng vào lòng. Không trung ở bên ngoài cửa sổ được chiếu sáng bởi ánh đèn của vô số chiếc máy bay. Cách đó không xa là máy bay của Lam Tư, anh ta ngồi sát bên cửa sổ. Bắt gặp ánh mắt của Dương Dương và Trịnh Sảng, anh ta giơ tay làm động tác ngắm bắn về phía Dương Dương. Ánh mắt anh ta khôi phục vẻ yêu mị, hống hách và tanh máu.

Dương Dương hừm một tiếng, đáy mắt hắn lóe lên tia sát khí đằng đằng. Lam Tư bật cười ha hả. Dù Trịnh Sảng không nghe thấy tiếng cười của Lam Tư nhưng cô cũng nhìn ra bộ dạng vui vẻ của anh ta.

Dương Dương phất tay, máy bay bay mỗi lúc một cao. Chiếc máy bay của Lam Tư cũng bắt đầu tăng tốc, hai máy bay đi theo hai phương hướng khác nhau.

Trịnh Sảng nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới, tòa lâu đài cổ đã biến mất hoàn toàn. Dưới ánh đèn chiếu sáng, bốn bề mênh mông toàn là nước cứ như tòa lâu đài chưa hề tồn tại.

"Trịnh Nghiệp Thành". Dương Dương cất giọng lạnh lùng. Trịnh Nghiệp Thành vội tiến lại gần cởi áo Trịnh Sảng và bắt đầu kiểm tra vết thương trên bụng cô.

Trịnh Sảng rời mắt khỏi cửa sổ quay đầu về phía Dương Dương, cô bắt gặp Dương Dương cũng đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt hắn ngông cuồng nhưng chứa chan tình cảm, Trịnh Sảng liền giơ hai tay ôm cổ Dương Dương và rướn người đặt nụ hôn lên môi hắn. Bất kể ngày mai ra sao, bây giờ cô chỉ biết chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro