Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tổng thống sang trọng của khách sạn, Trịnh Sảng đứng bên cửa sổ vuốt ve viên kim cương lớn. Đó là viên Ngôi sao Phi Đà Lạp, bảo vật của hoàng gia Châu Âu.

" Trịnh Sảng, lâu rồi không gặp". Không biết bao lâu sau, một giọng nói nam giới trầm trầm vọng tới.

Trịnh Sảng từ từ quay lại nhìn người đàn ông lai Á Phi trước mặt. Gương mặt điển trai của anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ dạng nhếch nhác. Trịnh Sảng nhẹ nhàng mở miệng: "Lâu rồi không gặp, Tường".

Vừa thấy chiếc motor quen thuộc, Trịnh Sảng liền biết người ngồi trên xe là ai. Đó là La Chí Tường, siêu ăn trộm đứng đầu cánh mày râu trong tổ chức. Anh ta chưa từng thất thủ bao giờ, là chuyên gia về đồ châu báu như kim cương. La Chí Tường là một trong những cộng sự trưởng thành cùng Trịnh Sảng.

Người đàn ông tên Tường nhìn viên kim cương Ngôi sao Phi Đà Lạp trong tay Trịnh Sảng. Anh ta lắc đầu bước đến bên ghế sofa thả người xuống, giơ tay rót ly rượu tu một hơi. Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: "Không ngờ gặp cô ở đây. Trịnh Sảng, tôi cần sự giúp đỡ của cô".

Trịnh Sảng bước tới ngồi xuống đối diện với La Chí Tường, nghịch viên kim cương trong tay: "Tôi đã rời khỏi tổ chức rồi. Chuyện của các cậu tôi không muốn dính đến nữa".

" Trịnh Sảng, cô đừng có tuyệt tình như vậy. Cô cũng biết cô quan trọng với tổ chức như thế nào. Đại nhân sẽ không tha cho cô đâu. Lần này cô giúp tôi, tôi coi như chưa từng gặp cô. Sau này cô sống thế nào, tự do tự tại hay bị bắt giữ đều dựa vào khả năng của cô" - La Chí Tường cất giọng lạnh lùng.

Trịnh Sảng hiểu rõ, cô là người của tổ chức ngót hai mươi năm nay. Đại nhân một tay đào tạo cô trở thành siêu trộm, làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua người hái ra tiền như cô. Vì vậy, sau khi rời khỏi tổ chức, ở mỗi nơi Trịnh Sảng chỉ dừng lại một thời gian ngắn ngủi. Tuy tổ chức có tai mắt khắp nơi nhưng cô không cho họ cơ hội tìm thấy mình. Thế giới này vô cùng rộng lớn, đợi đến khi Trịnh Sảng hết chỗ vui chơi chắc cũng đầu bạc răng long. Cô chỉ không ngờ, cô lại vô tình gặp La Chí Tường ở đây.

"Với khả năng của cậu thì gặp phiền phức gì chứ?"

Nghe Trịnh Sảng nói vậy, La Chí Tường biết cô đã nhận lời. Anh ta cười gượng gạo: "Tôi đã coi thường thực lực của hoàng gia Châu Âu. Sau khi tôi đánh cắp viên Ngôi sao Phi Đà Lạp nhưng vẫn chưa kịp gửi về, tôi đã bị họ truy đuổi. Tôi trốn chạy khắp nửa địa cầu, từ châu Âu tới nơi này mà vẫn không sao thoát khỏi bọn họ. Cô hãy giúp tôi cắt đuôi đi".

Trịnh Sảng nghe xong bất giác nhìn La Chí Tường chăm chăm. Cậu ta để xảy ra sơ suất nghiêm trọng như vậy thì thật đáng chết. Bị theo dõi, còn bị truy đuổi gần nửa địa cầu. Không biết nên khen cậu ta có bản lĩnh chạy trốn hay khâm phục những người đuổi theo cậu ta đây.

Ánh mắt của Trịnh Sảng khiến La Chí Tường rất ngượng ngùng. Bị truy đuổi khắp nơi, đến tổ chức cũng không dám quay về, chỉ dám lang thang ở bên ngoài, bản thân cậu ta cũng cảm thấy mất mặt.

Nhìn bộ dạng ngượng ngập của La Chí Tường, Trịnh Sảng cảm thấy rất mới mẻ. Sống cùng cậu ta mười mấy năm, cô chưa chứng kiến cậu ta đỏ mặt bao giờ. Trịnh Sảng mỉm cười đưa viên kim cương cho La Chí Tường: "Cậu đã giám định chưa?" La Chí Tường nhíu mày nhìn Trịnh Sảng: "Nó là hàng thật, tuyệt đối không sai".

Trịnh Sảng bình tĩnh nói: "Tôi biết nó là đồ thật. Nếu cậu ăn trộm phải hàng nhái thì cậu về quê giải nghệ cho xong. Ý tôi là cậu đã quan sát nó kỹ lưỡng chưa?"

La Chí Tường lập tức ngồi dậy xoay tròn viên kim cương trong tay, quan sát mọi góc độ. Một lúc sau, cậu ta do dự lên tiếng: "Độ bóng mặt này hơi nhạt".

Trịnh Sảng gật đầu: "Ở góc một trăm hai mươi độ, bọn họ rắc một lớp bột ngọc rất mỏng. Đây là thứ ngọc mềm quý hiếm nên có mùi hương đặc thù. Mùi hương này con người không ngửi thấy, nhưng dùng một loại máy dò đặc biệt sẽ giám sát được. Đó là lý do tại sao cậu bị truy đuổi suốt từ đông sang tây mà không làm cách nào cắt đuôi họ".

La Chí Tường nghe xong tức hộc máu mắt. Cậu ta tự nhiên thua một thứ bột ngọc chưa từng nghe nói đến bao giờ, đúng là quá mất thể diện. Một lúc sau, La Chí Tường ném viên kim cương vào tay Trịnh Sảng: "Cô mau giúp tôi xử lý. Cô là chuyên gia đồ cổ còn gì".

Trịnh Sảng đúng là chuyên gia giám định đồ cổ. Bất cứ cổ vật của triều đại lịch sử nào vào tay cô là cô có thể kể vanh vách. Nhưng bảo cô giám định châu báu hay các bức họa thì cô chịu chết.

Trịnh Sảng mỉm cười cầm viên kim cương mài đi mài lại trên thành bàn uống trà. La Chí Tường giật mình: "Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến bề mặt của nó".

Trịnh Sảng nói bình thản: "Đó là vấn đề cậu cần bận tâm chứ không phải tôi. Tôi chỉ phụ trách giúp cậu loại bỏ những người đuổi theo cậu". Bột ngọc được rắc lên viên kim cương theo cách cổ điển. Máy móc hiện đại ngược lại không thể làm gì được nó. Cách cổ điển nhất, trực tiếp nhất lại là cách hữu dụng nhất, đó là dùng tay mài. Lớp bột ngọc dày đến mấy cũng chịu thua.

"Cho tôi ngủ ở đây một tối. Lâu lắm không được ngủ yên giấc rồi". La Chí Tường vừa nói vừa buông người xuống chiếc giường gần nhất. Trịnh Sảng nhăn mặt. Mấy tháng không gặp, người này trở nên tùy tiện quá.

" Trịnh Sảng, sao cô không đóng cửa phòng?"

Lâm Nhất lên tiếng từ ngoài cửa lớn. Trịnh Sảng nhìn La Chí Tường đang nằm trên giường. La Chí Tường nhún vai tỏ ý xin lỗi. Một siêu trộm như cậu ta, đến khóa két bảo hiểm cực khó còn không thành vấn đề nữa là cánh cửa phổ thông này. Không cần nói nhiều, cậu ta đã trực tiếp phá hỏng khóa để vào phòng.

Trịnh Sảng cũng biết hành động ngu ngốc của La Chí Tường. Nghe bước chân Lâm Nhất mỗi lúc một gần, cô chọn cách trầm mặc.

Lâm Nhất đi vào trong, thấy Trịnh Sảng đang ngồi trên ghế sofa. Trên chiếc giường cách đó không xa có một anh chàng điển trai đang nằm ngủ. Lâm Nhất không khỏi quan sát đánh giá tình hình.

"Có việc gì sao?" Trịnh Sảng với ly rượu vang đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Lâm Nhất nhìn anh chàng điển trai nằm trên giường, đột nhiên mỉm cười đến bên cạnh Trịnh Sảng ngồi xuống. Anh ta mở chiếc hộp đồ ăn: "Đã nói là tôi mời bữa tối".

Trịnh Sảng cúi xuống, thì ra đây là món cô thích ăn nhưng chưa kịp giải quyết ở bữa tối. Trong lòng Trịnh Sảng hơi rung động, cô không ngờ Lâm Nhất tinh tế như vậy. Anh ta còn quay lại quán ăn đó mua đồ cho cô. Trịnh Sảng chỉ nhìn đăm đăm Lâm Nhất mà không nói một lời nào.

Lâm Nhất mỉm cười: "Đừng cảm động quá, tôi sẽ đắc ý đó".

Thấy Lâm Nhất hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của La Chí Tường, như thể La Chí Tường chỉ là không khí, Trịnh Sảng bất giác đưa mắt về phía người đàn ông đang nằm trên giường. Anh ta cao một mét tám chín. Người to đùng thế mà bị coi là không khí. Nếu lúc đi ăn trộm cũng gặp tình hình tương tự thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro